Chương 1: Nữ ăn mày
"Ăn mày đến nơi nào không đến, lại chạy đến phủ tướng quân xin ăn!"
"Mau cút đi, cổng vào đều bị ngươi làm cho xú uế cả rồi!"
Trước cổng phủ tướng quân An Lâm Quốc, một đám lính gác cửa một tay bưng mũi, một tay vung vẩy để xua đuổi một người ăn mày nhỏ bé. Ánh mắt và gương mặt của bọn họ lộ đầy vẻ xem thường.
Người ăn mày này đứng thẳng người, gương mặt chẳng lộ ra chút suy sụp nào. Chỉ là ăn mặc lôi thôi một chút, thân thể nhỏ bé mỏng manh đến mức một cơn gió cũng có thể cuốn bay đi. Gương mặt nàng dính toàn là bùn bẩn, nhưng nhìn kĩ vào cũng có thể ngờ ngợ nhận ra nét kinh diễm bị che giấu.
Từ miệng người ăn mày phát ra âm thanh khàn khàn: "Xin báo lại giùm một tiếng, rằng con gái Nhạc Đại tướng quân - Nhạc Du đã trở về."
Sống lưng Nhạc Du vươn thẳng tắp, người ngoài có thể không nhận ra, chỉ có nàng tự biết rằng thân thể mình đã vô cùng suy yếu, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Đôi môi khô nứt như thể thiếu nước đã lâu, lại gặp tiết trời nóng cháy, nên mới tạo ra âm thanh khàn đục bất thường. Đã hai ngày ba đêm nàng chưa ăn gì, thậm chí cả nước không được uống mấy. Cố gắng lắm mới gắng gượng đến được trước cổng phủ tướng quân uy phong này.
Cơ thể đã đạt đến giới hạn, nàng chỉ mong Nhạc Đình Phong có thể nhanh chóng biết được tin tức của mình.
Cuối cùng lại bị những tên này chế giễu.. Có điều chỉ là một chút thái độ khó coi, nàng cũng lười để trong lòng.
"Các người có nghe kẻ ăn mày bẩn thỉu này nói gì không?" Bọn thị vệ gác cổng như vừa nghe được câu chuyện đùa, nhất thời cười phá lên.
"Ngươi bảo là ai cơ, để đại gia ta đây xem thử, ăn mày dơ bẩn lại dám nói mình con gái của Nhạc Đại tướng quân của An Lâm Quốc! Không xong rồi, chọc ta cười đến đau cả bụng!"
"Mau cút đi! Phủ tướng quân coi như bị vấy bẩn rồi, đến cả người hầu cũng không thảm hại như ngươi."
Trên đường cái, người xúm lại xem náo nhiệt mỗi lúc một nhiều, lời nói tràn đầy ý châm chọc.
"Này ăn mày, có phải bị đói đến váng óc, quên cả sợ rồi không? Đường đường là Nhạc Đại tướng quân mà ngươi cũng dám trèo cao sao?"
"Con gái Nhạc Đại tướng quân của chúng ta là tài nữ văn võ song toàn lại dịu dàng, ngươi là cái thá gì chứ?"
"Chà, ta thấy ngươi cũng là một tiểu mỹ nhân, hay là đi theo bổn đại gia đi? Để ta cho ngươi miếng ăn nha.." Chu Vi vừa nói xong liền cười lăn cười bò.
Nghe Chu Vi nói, chân mày Nhạc Du chau lại, tỏ vẻ căm ghét cực kì. Dù cả người nàng đều tanh tưởi nhưng cũng không so được với tâm tư dơ bẩn kia.
Hôm nay Mặt Trời đặc biệt lớn hơn, chiếu sáng đến mức Nhạc Du hoa mắt chóng mặt. Cơ thể nàng bất ổn, tầm nhìn bắt đầu nhòe đi. Nhạc Du loáng thoáng nhìn thấy một cánh tay thô kệch đưa về phía mình, xoa xoa bên hông nàng mấy lần, rồi bất thình lình chạm vào khiến cả người Nhạc Du đều chấn động!
Trong giây lát, mắt nàng lóe lên một tia sắc lạnh, cánh tay xinh đẹp nhỏ nhắn dính đầy bùn đất đột nhiên vươn ra, một giây sau đã túm chặt lấy cách tay heo không yên phận kia. Tiếp đó liền nghe thấy tiếng đàn ông kêu lên đau đớn.
"..."
Hắn nhanh chóng kêu thành tiếng, khi không kịp phản ứng đã liền cảm thấy cơ thể đột ngột bị một luồng sức mạnh tác động vào.
"Đùng", một tiếng động trầm thấp vang lên, bụi bay mù mịt, mọi người định thần nhìn lại đã thấy gã đàn ông trêu đùa Nhạc Du đã nằm sấp mặt dưới đất.
Vừa hoàn thành xong chuỗi động tác này, Nhạc Du đã không ngừng há miệng thở dốc, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, tầm nhìn mờ đi.
Đầu óc có chút choáng váng, Nhạc Du lén lút lấy một cái ngân châm từ trong tay áo, đâm vào đốt ngón trỏ bên tay phải, ánh mắt lập tức sáng lên.
Có điều, phương pháp châm huyệt để duy trì tỉnh táo cũng chỉ có thể chống đỡ một chút thôi.
Hiện tại chỉ còn biết trông chờ Nhạc Đình Phong mau mau đến.
Nhạc Du nhìn xung quanh một vòng với nét mặt không biến sắc, im lặng bước đến vị trí an toàn cho mình. Đánh thắng được thì đánh, nếu không được thì nàng cũng muốn cho mình một đường lui.
"Ai ui!" Gã ta kia đỡ lấy eo lảo đảo đứng dậy, cơ thể mập mạp đầy giận giữ muốn trực tiếp tính sổ. Gã vừa mới đứng vững đã liền chỉ mặt Nhạc Du chửi ầm lên: "Tên nô lệ nhà ngươi, ta đây cho ngươi chút vinh hạnh, ngươi lại.. Xem ra nếu ta không đánh gãy xương tay xương chân ngươi, thì chẳng phải ngươi sẽ đòi làm bố của ta luôn hay sao?"
Gương mặt hắn đầy vẻ giận dữ, nhưng trong mắt lại mang theo ánh cười dâm đãng: "Cực phẩm thế gian như vầy muốn cầu chưa chắc đã gặp được." Nói xong, hắn liền kêu gào như điên mà xông về phía Nhạc Du.
Thấy gã tuy mập mạp mà chạy lại rất nhanh, Nhạc Du vội lùi về sau mấy bước, nhắm nghiền mắt thầm kêu một tiếng "Không", gã ta là người có võ.
Nàng cắn răng rút ra chiếc dao găm giấu bên hông, hai chân vào tư thế chiến đấu, đôi mắt nàng quắc lên sắc như mắt hổ.
Nhạc Du nàng chịu được lăng mạ, chịu được cực hình, nhưng dù là liều mạng cũng quyết không để mình bị làm nhục!
Một luồng khí theo lòng bàn ta của gã kéo tới, thoáng chốc đã trở nên giống như một lưỡi dao sắc lạnh, Nhạc Du cắn răng nghiêng người thoát được một chưởng. Nhưng dường như thân thể nàng thực sự quá yếu, một chưởng khác trực tiếp bắn trúng vai trái của nàng. Chưởng phong tựa như đao kiếm vô hình, xuyên qua thân thể của nàng.
Với tình trạng sức khỏe thế này, rất khó để chống lại một chưởng mạnh như vậy. Chu Vi là người tinh tường, gã cũng nhận ra điều ấy.
Vì bị mất mặt nên gã quyết giết nàng!
"Tiểu tiện nhân, nếu ngươi quỳ xuống xin tha, biết đâu ta sẽ vì thương hoa tiếc ngọc mà miễn cho ngươi chút đau khổ!"
Dù cho tứ chi có bị làm cho co quắp, nàng cũng không chịu để mình bị mang ra đùa bỡn.
Nhạc Du lùi lại vài bước, nhẹ ho ra một ngụm máu, lạnh lùng nhìn về gã đàn ông kia. Nàng gắng gượng đỡ lấy vai trái nặng trĩu, đầu gối vì sức nặng cũng hơi khụy xuống, nhưng nàng dù có chết cũng không chịu quỳ.
Rắc.. Rắc.. Âm thanh xương vai trái bị vỡ nghe đến ghê người, nhưng lông mày Nhạc Du cũng chẳng nhíu lấy một cái. Khóe miệng nàng cong lên, nhưng lại làm cho gã ta đột nhiên khiếp sợ.
Gay go rồi đây, tại sao cảnh tượng này lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi?
"Hừ.. Ngươi mà cũng có chút bản lãnh này sao?" Khóe môi Nhạc Du cất lời, ánh sắc lạnh trong mắt hiện lên, miễn cưỡng nuốt vào máu tươi đang trào ra. Nàng dựa vào ưu thế thân hình nhỏ nhắn thoắt cái đã dịch chuyển đến nơi khác.
Gã đàn ông trong nháy mắt đã đứng đờ ra, vì trong chính thời khắc này, chiếc dao găm trong tay Nhạc Du đã kề ngay giữ hai chân của hắn.
Ánh mắt nàng lành lạnh, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, thì thầm vào tai gã đàn ông đang không ngừng kinh hãi: "Thứ hại người này chắc cũng không cần giữ lại đâu."
"Đừng, xin ngươi.." Cổ họng gã run lên, câu nói còn chưa kịp hoàn chỉnh thì..
Một giây sau, Nhạc Du nắm chặt dao găm mà đẩy đến một cái, máu tươi liền theo chân mà chảy ra. Rất nhanh, chỗ máu đó đã thấm qua quần áo, nhuộm đỏ một mảng dưới thân của gã.
"A.."
Gã đàn ông quằn quại kêu gào như chọc thủng tai mọi người xung quanh, một chốc sau đã liền lăn ra bất tỉnh.
Lần này, đến lượt những người đứng xem náo nhiệt một phen hoảng sợ, đàn ông trai tráng theo bản năng đều kẹp chặt hai chân, đàn bà con gái che mắt không dám nhìn cảnh tượng này.
Hung tàn! Máu lạnh!
Một người con gái sao có thể đáng sợ như thế?
Ban ngày ban mặt lại điềm nhiên hại người khác đoạn tử tuyệt tôn.
Nhạc Du vẫn đứng yên, gương mặt không hề có cảm xúc, ánh mắt như dao kiếm chậm rải lướt qua mọi người làm cho bách tính đến xem đều dựng cả tóc gáy, nhất loạt lui về phía sau.
"To gan! Ta thấy nhà ngươi đúng là chán sống rồi, lại dám gây chuyện trước phủ tướng quân!"
"Mau cút đi, cổng vào đều bị ngươi làm cho xú uế cả rồi!"
Trước cổng phủ tướng quân An Lâm Quốc, một đám lính gác cửa một tay bưng mũi, một tay vung vẩy để xua đuổi một người ăn mày nhỏ bé. Ánh mắt và gương mặt của bọn họ lộ đầy vẻ xem thường.
Người ăn mày này đứng thẳng người, gương mặt chẳng lộ ra chút suy sụp nào. Chỉ là ăn mặc lôi thôi một chút, thân thể nhỏ bé mỏng manh đến mức một cơn gió cũng có thể cuốn bay đi. Gương mặt nàng dính toàn là bùn bẩn, nhưng nhìn kĩ vào cũng có thể ngờ ngợ nhận ra nét kinh diễm bị che giấu.
Từ miệng người ăn mày phát ra âm thanh khàn khàn: "Xin báo lại giùm một tiếng, rằng con gái Nhạc Đại tướng quân - Nhạc Du đã trở về."
Sống lưng Nhạc Du vươn thẳng tắp, người ngoài có thể không nhận ra, chỉ có nàng tự biết rằng thân thể mình đã vô cùng suy yếu, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Đôi môi khô nứt như thể thiếu nước đã lâu, lại gặp tiết trời nóng cháy, nên mới tạo ra âm thanh khàn đục bất thường. Đã hai ngày ba đêm nàng chưa ăn gì, thậm chí cả nước không được uống mấy. Cố gắng lắm mới gắng gượng đến được trước cổng phủ tướng quân uy phong này.
Cơ thể đã đạt đến giới hạn, nàng chỉ mong Nhạc Đình Phong có thể nhanh chóng biết được tin tức của mình.
Cuối cùng lại bị những tên này chế giễu.. Có điều chỉ là một chút thái độ khó coi, nàng cũng lười để trong lòng.
"Các người có nghe kẻ ăn mày bẩn thỉu này nói gì không?" Bọn thị vệ gác cổng như vừa nghe được câu chuyện đùa, nhất thời cười phá lên.
"Ngươi bảo là ai cơ, để đại gia ta đây xem thử, ăn mày dơ bẩn lại dám nói mình con gái của Nhạc Đại tướng quân của An Lâm Quốc! Không xong rồi, chọc ta cười đến đau cả bụng!"
"Mau cút đi! Phủ tướng quân coi như bị vấy bẩn rồi, đến cả người hầu cũng không thảm hại như ngươi."
Trên đường cái, người xúm lại xem náo nhiệt mỗi lúc một nhiều, lời nói tràn đầy ý châm chọc.
"Này ăn mày, có phải bị đói đến váng óc, quên cả sợ rồi không? Đường đường là Nhạc Đại tướng quân mà ngươi cũng dám trèo cao sao?"
"Con gái Nhạc Đại tướng quân của chúng ta là tài nữ văn võ song toàn lại dịu dàng, ngươi là cái thá gì chứ?"
"Chà, ta thấy ngươi cũng là một tiểu mỹ nhân, hay là đi theo bổn đại gia đi? Để ta cho ngươi miếng ăn nha.." Chu Vi vừa nói xong liền cười lăn cười bò.
Nghe Chu Vi nói, chân mày Nhạc Du chau lại, tỏ vẻ căm ghét cực kì. Dù cả người nàng đều tanh tưởi nhưng cũng không so được với tâm tư dơ bẩn kia.
Hôm nay Mặt Trời đặc biệt lớn hơn, chiếu sáng đến mức Nhạc Du hoa mắt chóng mặt. Cơ thể nàng bất ổn, tầm nhìn bắt đầu nhòe đi. Nhạc Du loáng thoáng nhìn thấy một cánh tay thô kệch đưa về phía mình, xoa xoa bên hông nàng mấy lần, rồi bất thình lình chạm vào khiến cả người Nhạc Du đều chấn động!
Trong giây lát, mắt nàng lóe lên một tia sắc lạnh, cánh tay xinh đẹp nhỏ nhắn dính đầy bùn đất đột nhiên vươn ra, một giây sau đã túm chặt lấy cách tay heo không yên phận kia. Tiếp đó liền nghe thấy tiếng đàn ông kêu lên đau đớn.
"..."
Hắn nhanh chóng kêu thành tiếng, khi không kịp phản ứng đã liền cảm thấy cơ thể đột ngột bị một luồng sức mạnh tác động vào.
"Đùng", một tiếng động trầm thấp vang lên, bụi bay mù mịt, mọi người định thần nhìn lại đã thấy gã đàn ông trêu đùa Nhạc Du đã nằm sấp mặt dưới đất.
Vừa hoàn thành xong chuỗi động tác này, Nhạc Du đã không ngừng há miệng thở dốc, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, tầm nhìn mờ đi.
Đầu óc có chút choáng váng, Nhạc Du lén lút lấy một cái ngân châm từ trong tay áo, đâm vào đốt ngón trỏ bên tay phải, ánh mắt lập tức sáng lên.
Có điều, phương pháp châm huyệt để duy trì tỉnh táo cũng chỉ có thể chống đỡ một chút thôi.
Hiện tại chỉ còn biết trông chờ Nhạc Đình Phong mau mau đến.
Nhạc Du nhìn xung quanh một vòng với nét mặt không biến sắc, im lặng bước đến vị trí an toàn cho mình. Đánh thắng được thì đánh, nếu không được thì nàng cũng muốn cho mình một đường lui.
"Ai ui!" Gã ta kia đỡ lấy eo lảo đảo đứng dậy, cơ thể mập mạp đầy giận giữ muốn trực tiếp tính sổ. Gã vừa mới đứng vững đã liền chỉ mặt Nhạc Du chửi ầm lên: "Tên nô lệ nhà ngươi, ta đây cho ngươi chút vinh hạnh, ngươi lại.. Xem ra nếu ta không đánh gãy xương tay xương chân ngươi, thì chẳng phải ngươi sẽ đòi làm bố của ta luôn hay sao?"
Gương mặt hắn đầy vẻ giận dữ, nhưng trong mắt lại mang theo ánh cười dâm đãng: "Cực phẩm thế gian như vầy muốn cầu chưa chắc đã gặp được." Nói xong, hắn liền kêu gào như điên mà xông về phía Nhạc Du.
Thấy gã tuy mập mạp mà chạy lại rất nhanh, Nhạc Du vội lùi về sau mấy bước, nhắm nghiền mắt thầm kêu một tiếng "Không", gã ta là người có võ.
Nàng cắn răng rút ra chiếc dao găm giấu bên hông, hai chân vào tư thế chiến đấu, đôi mắt nàng quắc lên sắc như mắt hổ.
Nhạc Du nàng chịu được lăng mạ, chịu được cực hình, nhưng dù là liều mạng cũng quyết không để mình bị làm nhục!
Một luồng khí theo lòng bàn ta của gã kéo tới, thoáng chốc đã trở nên giống như một lưỡi dao sắc lạnh, Nhạc Du cắn răng nghiêng người thoát được một chưởng. Nhưng dường như thân thể nàng thực sự quá yếu, một chưởng khác trực tiếp bắn trúng vai trái của nàng. Chưởng phong tựa như đao kiếm vô hình, xuyên qua thân thể của nàng.
Với tình trạng sức khỏe thế này, rất khó để chống lại một chưởng mạnh như vậy. Chu Vi là người tinh tường, gã cũng nhận ra điều ấy.
Vì bị mất mặt nên gã quyết giết nàng!
"Tiểu tiện nhân, nếu ngươi quỳ xuống xin tha, biết đâu ta sẽ vì thương hoa tiếc ngọc mà miễn cho ngươi chút đau khổ!"
Dù cho tứ chi có bị làm cho co quắp, nàng cũng không chịu để mình bị mang ra đùa bỡn.
Nhạc Du lùi lại vài bước, nhẹ ho ra một ngụm máu, lạnh lùng nhìn về gã đàn ông kia. Nàng gắng gượng đỡ lấy vai trái nặng trĩu, đầu gối vì sức nặng cũng hơi khụy xuống, nhưng nàng dù có chết cũng không chịu quỳ.
Rắc.. Rắc.. Âm thanh xương vai trái bị vỡ nghe đến ghê người, nhưng lông mày Nhạc Du cũng chẳng nhíu lấy một cái. Khóe miệng nàng cong lên, nhưng lại làm cho gã ta đột nhiên khiếp sợ.
Gay go rồi đây, tại sao cảnh tượng này lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi?
"Hừ.. Ngươi mà cũng có chút bản lãnh này sao?" Khóe môi Nhạc Du cất lời, ánh sắc lạnh trong mắt hiện lên, miễn cưỡng nuốt vào máu tươi đang trào ra. Nàng dựa vào ưu thế thân hình nhỏ nhắn thoắt cái đã dịch chuyển đến nơi khác.
Gã đàn ông trong nháy mắt đã đứng đờ ra, vì trong chính thời khắc này, chiếc dao găm trong tay Nhạc Du đã kề ngay giữ hai chân của hắn.
Ánh mắt nàng lành lạnh, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, thì thầm vào tai gã đàn ông đang không ngừng kinh hãi: "Thứ hại người này chắc cũng không cần giữ lại đâu."
"Đừng, xin ngươi.." Cổ họng gã run lên, câu nói còn chưa kịp hoàn chỉnh thì..
Một giây sau, Nhạc Du nắm chặt dao găm mà đẩy đến một cái, máu tươi liền theo chân mà chảy ra. Rất nhanh, chỗ máu đó đã thấm qua quần áo, nhuộm đỏ một mảng dưới thân của gã.
"A.."
Gã đàn ông quằn quại kêu gào như chọc thủng tai mọi người xung quanh, một chốc sau đã liền lăn ra bất tỉnh.
Lần này, đến lượt những người đứng xem náo nhiệt một phen hoảng sợ, đàn ông trai tráng theo bản năng đều kẹp chặt hai chân, đàn bà con gái che mắt không dám nhìn cảnh tượng này.
Hung tàn! Máu lạnh!
Một người con gái sao có thể đáng sợ như thế?
Ban ngày ban mặt lại điềm nhiên hại người khác đoạn tử tuyệt tôn.
Nhạc Du vẫn đứng yên, gương mặt không hề có cảm xúc, ánh mắt như dao kiếm chậm rải lướt qua mọi người làm cho bách tính đến xem đều dựng cả tóc gáy, nhất loạt lui về phía sau.
"To gan! Ta thấy nhà ngươi đúng là chán sống rồi, lại dám gây chuyện trước phủ tướng quân!"