Chương : 40
Một đêm gian nan cuối cùng cũng trôi qua. Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh lan trong không khí tại phòng chăm sóc đặc biệt, lấm tấm, một mảnh óng ánh.
“Ưm…” Thượng Quan Hữu Dực trên giường bệnh mở mắt trong đau đớn. Đột nhiên trước mặt phóng đại hai khuôn mặt tiều tụy, dọa bé sốc. Nhìn kỹ, thì ra là Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm. Bé khó khăn há môi, nỉ non nói: “Cha… ở đâu? Con muốn… nước…”.
Bọn họ rốt cuộc cũng nghe hiểu lời nói của Thượng Quan Hữu Dực. Nam Cung Diễm vội vàng rót một cốc nước ấm, cũng cắm ống hút vào, đút vào trong miệng tái nhợt của Thượng Quan Hữu Dực. Hiên Viên Diệu ở bên cạnh thì ôn nhu giải thích: “Cha con tối hôm qua chăm sóc con đến tận khuya, vì thế cậu ấy đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.”. Nói xong, Hiên Viên Diệu chỉ chỉ cái giường bên cạnh. Thượng Quan Hữu Dực theo hướng ngón tay hắn nhìn lại, hiểu rõ gật gật đầu. Sau đấy bé liền mang theo một tia ánh mắt cảm kích nhìn nhìn Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm. Tiếp đó bé nhoẻn miệng cười rồi ngủ thiếp đi… Trước khi tiến vào mộng đẹp, bé nghĩ: Xem ra hai người ba này vẫn còn dùng được. Tạm thời tôi nhận thức các người đi! Có điều, các người muốn dễ dàng theo đuổi mẹ, đấy lại là chuyện khác.
Thượng Quan Hữu Dực cuối cùng cũng chịu đựng qua cửa ải này. Năm ngày sau bé đã có thể hoạt động bình thường. Vì bé ở phòng bệnh nhi khoa của Thượng Quan Thập, lại thêm ban ngày trên cơ bản đều là ba ông nội và bà nội, cộng thêm một đoàn chú bác dì kia của bé chăm sóc, vì thế Thượng Quan Thập cũng bắt đầu đi làm bình thường.
Trong mấy ngày kế tiếp, Thượng Quan Hữu Dực thường xuyên khuôn mặt đau khổ than phiền với Thượng Quan Thập: “Cha, cha có thể nói cho ông nội Hiên Viên và ông nội Nam Cung, để cho bọn họ không cần vì một chén canh mà cãi nhau hay không ạ! Cứ như thế, con mỗi lần đều phải uống hai chén đầy á! Tiếp tục như vậy, con nhất định xong rồi! Cha có từng thấy cánh béo ú chưa? Ngay cả Tả Dực cũng cười nhạo con, còn nói sau khi xuất viện cứ kêu là Thượng Quan Bàn Dực (1) là được rồi! Trời ạ! Cha nhất định phải cứu cứu con! Con không muốn trở nên mập mạp!”
Có điều ở trong mắt Thượng Quan Thập, này đó cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng, đây hết thảy trái lại làm cho cậu cảm nhận được một tia vui mừng. Bởi vì những người nhà này chính là cực kỳ yêu hai nhóc con ấy. Tả Dực và Hữu Dực cũng bắt đầu chậm rãi chấp nhận Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm. Mặc dù đôi khi, bọn chúng sẽ làm ra một vài trò đùa khác người, nhưng chúng nó vẫn ngọt ngào kêu bọn họ là “ba Diệu” và “ba Diễm”. Mặt khác, Hữu Dực cũng là vì dịu đi mâu thuẫn giữa ông nội Hiên Viên và ông nội Nam Cung, mới có thể làm như vậy. Có điều, điều này cũng chứng tỏ Hữu Dực là yêu hai ông cụ kia, dẫu sao giữa bọn họ có ràng buộc huyết thống chém không đứt.
So với những thứ đấy, Thượng Quan Thập ngược lại lo lắng là đám y tá trong mắt đầy sao này. Những y tá ấy thường xuyên lấy chiêu bài kiểm tra phòng, quang minh chính đại ra vào phòng bệnh của Thượng Quan Hữu Dực. Sau đó, các cô ấy ánh mắt giống như máy quét, không ngừng trên người hai lớn hai nhỏ kia tra cứu qua lại, dò xét qua lại. Sau đấy, các cô liền cười trộm ra khỏi phòng bệnh. Tiếp đó, trên hành lang bệnh viện sẽ truyền đến một vài lời nói ý nghĩa sâu xa khiến cho người ta khó hiểu.
“Có thấy không? Có thấy không? Thật sự là một khuôn đúc ra nha! Có điều bọn họ thật sự là cha con sao?”
“Bọn họ đương nhiên là cha con. Người khi đó xét nghiệm máu chính là mình nha! Làm sao có thể xét nghiệm sai được! Lại nói, Thượng Quan Hữu Dực và người đàn ông mắt hoa đào kia chính là cùng nhóm máu Bombay. Đấy chính là nhóm máu cực kỳ ít ỏi hiếm thấy, cho dù không xét nghiệm máu, còn có bề ngoài tương tự của bọn họ, cũng có thể khẳng định bọn họ chính là một cặp cha con mà!”
“Thế nhưng Hữu Dực và Tả Dực không phải là một cặp song sinh khác trứng sao? Chúng nó làm sao có thể phân biệt giống hai người đàn ông kia a? Hơn nữa, nếu Hữu Dực là đứa nhỏ của người mắt hoa đào kia, như vậy Tả Dực thì sao? Chẳng lẽ… Trời ạ! Chẳng lẽ bác sĩ Thượng Quan là 3P sinh tử viết trong tiểu thuyết!”
“A! My god! Mình không xong rồi! Chỉ là nghĩ tới cậu nói mình liền muốn té xỉu! A! Không đúng nha! Bác sĩ Thượng Quan nhưng là đàn ông nha! Làm sao có thể sinh con được! Tiểu thuyết là bịa đặt thôi! Đàn ông không có tử cung, làm sao có thể sinh con chứ? Chẳng lẽ… bác sĩ Thượng Quan là nữ giả nam trang? Thật đáng tiếc a!”
“Ai u! Các cậu làm sao lại gõ tớ chứ!”
“Đồ ngốc! Bác sĩ Thượng Quan chính là đàn ông trăm phần trăm. Kiểm tra thân thể hằng năm anh ấy không phải đều cùng xếp chỗ với bác sĩ nam sao? Hơn nữa, hắc hắc! Mình đây chính là có bức ảnh thay quần áo số lượng có hạn nga! Tuyệt đối có thể chứng thực bác sĩ Thượng Quan là đàn ông, hơn nữa còn là một cực phẩm tiểu thụ nga!”
“Oa nga! Thật sự? Mau cho mình xem! Mình muốn xem!”
“Xuỵt! Nói nhỏ thôi, nơi này chính là cửa phòng khám của bác sĩ Thượng Quan, nếu như bị anh ấy nghe được, làm sao bây giờ? Chúng mình vẫn là đến bên kia tiếp tục thảo luận đi!”
Chú thích
(1) “Bàn” có nghĩa là béo, mập ↑
“Ưm…” Thượng Quan Hữu Dực trên giường bệnh mở mắt trong đau đớn. Đột nhiên trước mặt phóng đại hai khuôn mặt tiều tụy, dọa bé sốc. Nhìn kỹ, thì ra là Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm. Bé khó khăn há môi, nỉ non nói: “Cha… ở đâu? Con muốn… nước…”.
Bọn họ rốt cuộc cũng nghe hiểu lời nói của Thượng Quan Hữu Dực. Nam Cung Diễm vội vàng rót một cốc nước ấm, cũng cắm ống hút vào, đút vào trong miệng tái nhợt của Thượng Quan Hữu Dực. Hiên Viên Diệu ở bên cạnh thì ôn nhu giải thích: “Cha con tối hôm qua chăm sóc con đến tận khuya, vì thế cậu ấy đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.”. Nói xong, Hiên Viên Diệu chỉ chỉ cái giường bên cạnh. Thượng Quan Hữu Dực theo hướng ngón tay hắn nhìn lại, hiểu rõ gật gật đầu. Sau đấy bé liền mang theo một tia ánh mắt cảm kích nhìn nhìn Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm. Tiếp đó bé nhoẻn miệng cười rồi ngủ thiếp đi… Trước khi tiến vào mộng đẹp, bé nghĩ: Xem ra hai người ba này vẫn còn dùng được. Tạm thời tôi nhận thức các người đi! Có điều, các người muốn dễ dàng theo đuổi mẹ, đấy lại là chuyện khác.
Thượng Quan Hữu Dực cuối cùng cũng chịu đựng qua cửa ải này. Năm ngày sau bé đã có thể hoạt động bình thường. Vì bé ở phòng bệnh nhi khoa của Thượng Quan Thập, lại thêm ban ngày trên cơ bản đều là ba ông nội và bà nội, cộng thêm một đoàn chú bác dì kia của bé chăm sóc, vì thế Thượng Quan Thập cũng bắt đầu đi làm bình thường.
Trong mấy ngày kế tiếp, Thượng Quan Hữu Dực thường xuyên khuôn mặt đau khổ than phiền với Thượng Quan Thập: “Cha, cha có thể nói cho ông nội Hiên Viên và ông nội Nam Cung, để cho bọn họ không cần vì một chén canh mà cãi nhau hay không ạ! Cứ như thế, con mỗi lần đều phải uống hai chén đầy á! Tiếp tục như vậy, con nhất định xong rồi! Cha có từng thấy cánh béo ú chưa? Ngay cả Tả Dực cũng cười nhạo con, còn nói sau khi xuất viện cứ kêu là Thượng Quan Bàn Dực (1) là được rồi! Trời ạ! Cha nhất định phải cứu cứu con! Con không muốn trở nên mập mạp!”
Có điều ở trong mắt Thượng Quan Thập, này đó cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng, đây hết thảy trái lại làm cho cậu cảm nhận được một tia vui mừng. Bởi vì những người nhà này chính là cực kỳ yêu hai nhóc con ấy. Tả Dực và Hữu Dực cũng bắt đầu chậm rãi chấp nhận Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm. Mặc dù đôi khi, bọn chúng sẽ làm ra một vài trò đùa khác người, nhưng chúng nó vẫn ngọt ngào kêu bọn họ là “ba Diệu” và “ba Diễm”. Mặt khác, Hữu Dực cũng là vì dịu đi mâu thuẫn giữa ông nội Hiên Viên và ông nội Nam Cung, mới có thể làm như vậy. Có điều, điều này cũng chứng tỏ Hữu Dực là yêu hai ông cụ kia, dẫu sao giữa bọn họ có ràng buộc huyết thống chém không đứt.
So với những thứ đấy, Thượng Quan Thập ngược lại lo lắng là đám y tá trong mắt đầy sao này. Những y tá ấy thường xuyên lấy chiêu bài kiểm tra phòng, quang minh chính đại ra vào phòng bệnh của Thượng Quan Hữu Dực. Sau đó, các cô ấy ánh mắt giống như máy quét, không ngừng trên người hai lớn hai nhỏ kia tra cứu qua lại, dò xét qua lại. Sau đấy, các cô liền cười trộm ra khỏi phòng bệnh. Tiếp đó, trên hành lang bệnh viện sẽ truyền đến một vài lời nói ý nghĩa sâu xa khiến cho người ta khó hiểu.
“Có thấy không? Có thấy không? Thật sự là một khuôn đúc ra nha! Có điều bọn họ thật sự là cha con sao?”
“Bọn họ đương nhiên là cha con. Người khi đó xét nghiệm máu chính là mình nha! Làm sao có thể xét nghiệm sai được! Lại nói, Thượng Quan Hữu Dực và người đàn ông mắt hoa đào kia chính là cùng nhóm máu Bombay. Đấy chính là nhóm máu cực kỳ ít ỏi hiếm thấy, cho dù không xét nghiệm máu, còn có bề ngoài tương tự của bọn họ, cũng có thể khẳng định bọn họ chính là một cặp cha con mà!”
“Thế nhưng Hữu Dực và Tả Dực không phải là một cặp song sinh khác trứng sao? Chúng nó làm sao có thể phân biệt giống hai người đàn ông kia a? Hơn nữa, nếu Hữu Dực là đứa nhỏ của người mắt hoa đào kia, như vậy Tả Dực thì sao? Chẳng lẽ… Trời ạ! Chẳng lẽ bác sĩ Thượng Quan là 3P sinh tử viết trong tiểu thuyết!”
“A! My god! Mình không xong rồi! Chỉ là nghĩ tới cậu nói mình liền muốn té xỉu! A! Không đúng nha! Bác sĩ Thượng Quan nhưng là đàn ông nha! Làm sao có thể sinh con được! Tiểu thuyết là bịa đặt thôi! Đàn ông không có tử cung, làm sao có thể sinh con chứ? Chẳng lẽ… bác sĩ Thượng Quan là nữ giả nam trang? Thật đáng tiếc a!”
“Ai u! Các cậu làm sao lại gõ tớ chứ!”
“Đồ ngốc! Bác sĩ Thượng Quan chính là đàn ông trăm phần trăm. Kiểm tra thân thể hằng năm anh ấy không phải đều cùng xếp chỗ với bác sĩ nam sao? Hơn nữa, hắc hắc! Mình đây chính là có bức ảnh thay quần áo số lượng có hạn nga! Tuyệt đối có thể chứng thực bác sĩ Thượng Quan là đàn ông, hơn nữa còn là một cực phẩm tiểu thụ nga!”
“Oa nga! Thật sự? Mau cho mình xem! Mình muốn xem!”
“Xuỵt! Nói nhỏ thôi, nơi này chính là cửa phòng khám của bác sĩ Thượng Quan, nếu như bị anh ấy nghe được, làm sao bây giờ? Chúng mình vẫn là đến bên kia tiếp tục thảo luận đi!”
Chú thích
(1) “Bàn” có nghĩa là béo, mập ↑