Chương : 11
Tháng ngày trôi qua,tôi cũng muốn bản thân mình quan trọng với một ai đó.Người ta nói quả không sai,tình đầu dù đẹp đến đâu thì cũng chỉ là mối tình không trọn vẹn.Tôi sẽ không thể giữ khư khư mối tình ấy được nữa,chỉ là sẽ mất thời gian hơi lâu cho việc phải buông bỏ.
Tôi khóc,khóc không phải vì sự yếu đuối mà khóc vì những cố gắng của mình bao lâu nay đã thực sự đổ vỡ.Hai chân tôi cuộn tròn lại,tôi gục mặt xuống khóc như một đứa trẻ.Giá như tôi có thể tâm sự cho ai đó nỗi lòng này của mình thì tốt biết mấy.
Vì mải mê khóc rồi chìm sâu trong cảm xúc mà tôi không để ý sự xuất hiện của ai đó.Ngừoi con trai vừa nãy dạy việc cho tôi quay về,trên tay cầm thêm một hộp cơm nhỏ.Thấy cô gái bé nhỏ đang khóc,trong lòng cũng không thấy dễ chịu gì,nhưng cũng không biết phải làm sao cho đúng.
Tôi nghe thấy giọng nói vang lên:
—Cơm tôi mua cho cô.Tôi để ở đây,lát ăn đi đỡ đói.
Tôi bất ngờ mà ngẩng mặt lên,chàng trai ấy vẫn bịt khẩu trang,nhất quyết không để lộ mặt của mình.Lúc này khoé mắt tôi đã hanh hanh đỏ,tôi đưa tay quệt mạnh những giọt nước mắt ấy đi,tôi khịt mũi cho dễ thở rồi trả lời anh ta.
—Cảm ơn anh.
—Ừm.....
Tôi không ăn xuất cơm đó,đợi anh ta đi một đoạn nào đó khuất xa khỏi tầm mắt,tôi cất xuất cơm đó vào trong cặp rồi tiếp tục vào trong bếp làm việc.Lúc này trông tôi đã ổn hơn.
—Chúng ta làm việc tiếp thôi.
Anh ta quay sang nhìn tôi vội lắc đầu.
—Bây giờ vẫn sớm,cô cứ nghỉ ngơi đi.
Tôi đứng đó nhất quyết không chịu rời đi,một mực đòi anh ta cho làm việc.
—Bây giờ,anh có thể dạy tôi bất cứ điều gì cũng được mà.
—Với tâm trạng hiện giờ của cô,tôi nghĩ cô sẽ không làm được bất cứ điều gì đâu?
—Tôi làm được mà...
—Cô có chuyện buồn à..?
Tôi lúc này mới tiến lại chỗ kệ đựng bánh gần chỗ anh ta đứng.Ánh mắt tôi hướng nhìn về xa xăm,không rõ một điểm.
—Sao anh lại hỏi vậy?
—Nhìn cô không có chút sức sống nào cả...
—Đúng là tôi đang có chuyện buồn.
—Con gái cũng cần phải mạnh mẽ lên..!
—Tôi vừa bị người yêu bỏ...
—Người yêu bỏ...?
—Ừm,..
Anh ta nghe xong câu trả lời của tôi thì vội bật cười,tôi khá ngạc nhiên,quay sang nhìn anh ta như muốn tìm một lời giải thích cho hành động vừa xảy ra.
—Chắc cô chưa từng nghe,trên đời này,có hai thứ không thể nhìn thẳng,một là mặt trời,hai là lòng người.
—Câu nói đó có liên quan gì chứ?
—Cô còn nhỏ không thể hiểu được đâu?
—Anh hơn tôi bao nhiêu tuổi chứ?
—Có thể tôi không hơn cô bao nhiêu,nhưng về việc trải đời,cô chắc chắn không thể hơn tôi.
—Thực sự tôi rất buồn.
—Rõ ràng cô mới chỉ 20 tuổi, còn nhiều điều phía trước.Trong tình yêu,tôi chỉ có thể khuyên cô nên thích một người đàn ông trưởng thành,vì họ sâu sắc,biết điều,biết nhiều và biết chiều cô.
Khi yêu thật lòng một ai đó xong cuối cùng lại chia tay,thật khó có thể yêu một ai khác.Khi tôi còn chưa kịp trả lời thì cậu con trai ấy cởi bỏ khẩu trang.Lúc này tôi mới nhận ra người đó là chú Minh.Tôi vẫn đơ người không biết phải nói sao thì chú ấy lại nói tiếp câu chuyện đang dang dở.
—Hôm qua uống say khóc bù lu bù loa ở nhà tôi vẫn chưa đủ sao?
—Chú Minh,chẳng lẽ anh là chú Minh....
—Tôi tên là Minh,nhưng không già đến mức cô phải trợn trừng mắt lên mà gọi tôi là chú như vậy.Tôi tưởng cô phải nhận ra tôi rồi chú.
—Tại sáng nay chú đi ra ngoài sớm quá,cho tôi xin lỗi,Tôi không biết là chú lại làm việc ở đây,tôi nghe Hà nói chú là chủ của cửa hàng này thôi.Chén bán tôi cũng đã rửa sạch sẽ rồi,nhà cũng dọn rồi,chú yên tâm.
—Làm chủ cũng có thể xuống làm nhân viên được mà.Ngày đầu tiên đi làm,đừng để tôi thấy tâm trạng của cô như vậy nữa.Tập trung vào đi.
—Tôi xin lỗi chú...
Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xin lỗi chú ấy.Chú Minh lắc đầu ngán ngẩm,kéo khẩu trang lên rồi đi ra một chỗ khác.Lúc ấy tôi không biết phải làm gì nữa,mặt cứ cúi gằm xuống mà làm mấy thứ việc linh tinh.
Đến 5 chiều,tôi đã không còn thấy chú Minh ở quán,đi đi đi lại không biết phải làm gì thì chị Thuỷ quả lí chạy vào nói với tôi.
—Miền à,chị quên nói với em,công việc hôm nay em chỉ học đến đây thôi.Anh Minh anh đã về từ lâu rồi.
—Chị ơi,chú ấy là chủ ở đây ạ.
—Ý em là anh Minh á.
—Vâng.
—Ừm em,anh ấy là chủ ở đây đó,không phải nhân viên đâu,thỉnh thoảng anh ấy sẽ vào bếp làm bánh.Đặc biệt là cứ nhân viên mới vào làm là anh ấy lại chỉ bảo,trực tiếp dạy việc cho luôn.
—Giờ em mới biết đó ạ.
—Thế giờ em muốn làm thêm hay đi về.
—Em muốn làm thêm ạ.
—Vậy giờ đi ra ngoài bán bánh,phục vụ quán hộ bọn chị,hôm nay cũng có mấy đứa nhân viên xin về sớm,chị thì đang thiếu người.
—vâng.
Tôi đi ra ngoài quán rồi phục vụ khách theo sự hướng dẫn của chị quản lí.Quán chủ yếu phục vụ bánh và các loại trà,mặc dù chiều tối nhưng mà quán vẫn rất là đông.Mấy bạn nhân viên ở đây cũng rất là thân thiện,lên tôi không cảm thấy áp lực như ở chỗ làm cũ,nói chung là vui lắm.Dù sao ngày đầu đi làm như vậy cũng khá là thuận lợi rồi.
Tôi khóc,khóc không phải vì sự yếu đuối mà khóc vì những cố gắng của mình bao lâu nay đã thực sự đổ vỡ.Hai chân tôi cuộn tròn lại,tôi gục mặt xuống khóc như một đứa trẻ.Giá như tôi có thể tâm sự cho ai đó nỗi lòng này của mình thì tốt biết mấy.
Vì mải mê khóc rồi chìm sâu trong cảm xúc mà tôi không để ý sự xuất hiện của ai đó.Ngừoi con trai vừa nãy dạy việc cho tôi quay về,trên tay cầm thêm một hộp cơm nhỏ.Thấy cô gái bé nhỏ đang khóc,trong lòng cũng không thấy dễ chịu gì,nhưng cũng không biết phải làm sao cho đúng.
Tôi nghe thấy giọng nói vang lên:
—Cơm tôi mua cho cô.Tôi để ở đây,lát ăn đi đỡ đói.
Tôi bất ngờ mà ngẩng mặt lên,chàng trai ấy vẫn bịt khẩu trang,nhất quyết không để lộ mặt của mình.Lúc này khoé mắt tôi đã hanh hanh đỏ,tôi đưa tay quệt mạnh những giọt nước mắt ấy đi,tôi khịt mũi cho dễ thở rồi trả lời anh ta.
—Cảm ơn anh.
—Ừm.....
Tôi không ăn xuất cơm đó,đợi anh ta đi một đoạn nào đó khuất xa khỏi tầm mắt,tôi cất xuất cơm đó vào trong cặp rồi tiếp tục vào trong bếp làm việc.Lúc này trông tôi đã ổn hơn.
—Chúng ta làm việc tiếp thôi.
Anh ta quay sang nhìn tôi vội lắc đầu.
—Bây giờ vẫn sớm,cô cứ nghỉ ngơi đi.
Tôi đứng đó nhất quyết không chịu rời đi,một mực đòi anh ta cho làm việc.
—Bây giờ,anh có thể dạy tôi bất cứ điều gì cũng được mà.
—Với tâm trạng hiện giờ của cô,tôi nghĩ cô sẽ không làm được bất cứ điều gì đâu?
—Tôi làm được mà...
—Cô có chuyện buồn à..?
Tôi lúc này mới tiến lại chỗ kệ đựng bánh gần chỗ anh ta đứng.Ánh mắt tôi hướng nhìn về xa xăm,không rõ một điểm.
—Sao anh lại hỏi vậy?
—Nhìn cô không có chút sức sống nào cả...
—Đúng là tôi đang có chuyện buồn.
—Con gái cũng cần phải mạnh mẽ lên..!
—Tôi vừa bị người yêu bỏ...
—Người yêu bỏ...?
—Ừm,..
Anh ta nghe xong câu trả lời của tôi thì vội bật cười,tôi khá ngạc nhiên,quay sang nhìn anh ta như muốn tìm một lời giải thích cho hành động vừa xảy ra.
—Chắc cô chưa từng nghe,trên đời này,có hai thứ không thể nhìn thẳng,một là mặt trời,hai là lòng người.
—Câu nói đó có liên quan gì chứ?
—Cô còn nhỏ không thể hiểu được đâu?
—Anh hơn tôi bao nhiêu tuổi chứ?
—Có thể tôi không hơn cô bao nhiêu,nhưng về việc trải đời,cô chắc chắn không thể hơn tôi.
—Thực sự tôi rất buồn.
—Rõ ràng cô mới chỉ 20 tuổi, còn nhiều điều phía trước.Trong tình yêu,tôi chỉ có thể khuyên cô nên thích một người đàn ông trưởng thành,vì họ sâu sắc,biết điều,biết nhiều và biết chiều cô.
Khi yêu thật lòng một ai đó xong cuối cùng lại chia tay,thật khó có thể yêu một ai khác.Khi tôi còn chưa kịp trả lời thì cậu con trai ấy cởi bỏ khẩu trang.Lúc này tôi mới nhận ra người đó là chú Minh.Tôi vẫn đơ người không biết phải nói sao thì chú ấy lại nói tiếp câu chuyện đang dang dở.
—Hôm qua uống say khóc bù lu bù loa ở nhà tôi vẫn chưa đủ sao?
—Chú Minh,chẳng lẽ anh là chú Minh....
—Tôi tên là Minh,nhưng không già đến mức cô phải trợn trừng mắt lên mà gọi tôi là chú như vậy.Tôi tưởng cô phải nhận ra tôi rồi chú.
—Tại sáng nay chú đi ra ngoài sớm quá,cho tôi xin lỗi,Tôi không biết là chú lại làm việc ở đây,tôi nghe Hà nói chú là chủ của cửa hàng này thôi.Chén bán tôi cũng đã rửa sạch sẽ rồi,nhà cũng dọn rồi,chú yên tâm.
—Làm chủ cũng có thể xuống làm nhân viên được mà.Ngày đầu tiên đi làm,đừng để tôi thấy tâm trạng của cô như vậy nữa.Tập trung vào đi.
—Tôi xin lỗi chú...
Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xin lỗi chú ấy.Chú Minh lắc đầu ngán ngẩm,kéo khẩu trang lên rồi đi ra một chỗ khác.Lúc ấy tôi không biết phải làm gì nữa,mặt cứ cúi gằm xuống mà làm mấy thứ việc linh tinh.
Đến 5 chiều,tôi đã không còn thấy chú Minh ở quán,đi đi đi lại không biết phải làm gì thì chị Thuỷ quả lí chạy vào nói với tôi.
—Miền à,chị quên nói với em,công việc hôm nay em chỉ học đến đây thôi.Anh Minh anh đã về từ lâu rồi.
—Chị ơi,chú ấy là chủ ở đây ạ.
—Ý em là anh Minh á.
—Vâng.
—Ừm em,anh ấy là chủ ở đây đó,không phải nhân viên đâu,thỉnh thoảng anh ấy sẽ vào bếp làm bánh.Đặc biệt là cứ nhân viên mới vào làm là anh ấy lại chỉ bảo,trực tiếp dạy việc cho luôn.
—Giờ em mới biết đó ạ.
—Thế giờ em muốn làm thêm hay đi về.
—Em muốn làm thêm ạ.
—Vậy giờ đi ra ngoài bán bánh,phục vụ quán hộ bọn chị,hôm nay cũng có mấy đứa nhân viên xin về sớm,chị thì đang thiếu người.
—vâng.
Tôi đi ra ngoài quán rồi phục vụ khách theo sự hướng dẫn của chị quản lí.Quán chủ yếu phục vụ bánh và các loại trà,mặc dù chiều tối nhưng mà quán vẫn rất là đông.Mấy bạn nhân viên ở đây cũng rất là thân thiện,lên tôi không cảm thấy áp lực như ở chỗ làm cũ,nói chung là vui lắm.Dù sao ngày đầu đi làm như vậy cũng khá là thuận lợi rồi.