Chương 31: Cậu bị ngốc à?
31.
- : Cậu bị ngốc à?
Việc Dụ Phồn không ngủ trong giờ suốt hai ngày liên tiếp khiến Trang Phóng Cầm cực kì hài lòng.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra mặc dù không ngủ, cậu cũng không hề nghe giảng.
Thêm một lần phát hiện ra cậu lấy sách giáo khoa văn ra trong tiết toán, Trang Phóng Cầm không thể chịu nổi nữa, vừa tan tiết đã xách người kia tới văn phòng.
"Tôi tưởng cậu không ngủ trong giờ nữa là vì bắt đầu chăm chỉ học hành." Trang Phóng Cầm khoanh tay ngồi trên ghế, "Ra là toàn diễn cho tôi xem đúng không? Làm sao, sợ bị ban cán sự lớp ghi tên à? Tôi nhớ trước đây cậu có thèm để ý mấy chuyện này bao giờ đâu?"
Dụ Phồn buồn ngủ đến mức không bịa được gì, buột miệng nói: "Thì không phải tại cô ——"
Bắt người khác giám sát em ngủ trong giờ học.
Giám sát không xong còn phê bình người ta.
Lời vừa thốt ra, Dụ Phồn lại thấy cứ là lạ chỗ nào. Cậu mím môi, ngừng lại.
"Tôi? Tôi làm sao?" Trang Phóng Cầm khó hiểu.
Dụ Phồn lười biếng dựa vào bàn: "Không có gì ạ."
Trang Phóng Cầm càng tức hơn cái kiểu nói chuyện mập mờ lấp lửng này của cậu, cô vặn nắp bình giữ nhiệt trong tay, nói: "Cậu còn thụt lùi như vậy, sau này tốt nghiệp rồi làm được cái trò trống gì? Với cái số điểm này của cậu, có muốn vào trường nghề cũng phải đút thêm tiền có biết không?"
"Vâng."
Trang Phóng Cầm biết cậu nghe tai này ra tai kia, không kìm được ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn.
Vết thương trên mặt Dụ Phồn từ hồi khai giảng đã vơi hết, nhưng nếu quan sát kĩ, thực ra giữa hai nốt ruồi trên mặt cậu vẫn còn để lại dấu vết rất mờ.
Vì vậy, cái trừng mắt của cô lại dịu xuống.
Thành thật mà nói, so với điểm số, cô lo lắng cho trạng thái tâm lý của Dụ Phồn hơn. Cô đã từng chứng kiến cảnh Dụ Phồn đánh nhau, rõ ràng gương mặt bết máu, động tác và thái độ lại lạnh lẽo như không hề hay biết.
Cô từng nghi ngờ Dụ Phồn có khuynh hướng bạo lực.
Tất nhiên, vấn đề này liên quan đến gia đình cậu. Làm sao một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế còn tâm trí mà học hành.
"Thôi, tôi biết nói nữa cũng chẳng có ích gì." Trang Phóng Cầm đặt ly xuống, tuyên bố, "Nếu kì thi giữa kì này cậu vẫn còn sa sút không chịu cầu tiến như thế, tôi sẽ đến nhà cậu hỏi chuyện một lần nữa."
Sắc mặt Dụ Phồn lập tức thay đổi, cậu nặng mặt: "Em đã nói rồi, cô đừng có tới nữa ——"
"Đợi khi nào cậu làm hiệu trưởng rồi hẵng ra lệnh cho tôi."
"..."
Dụ Phồn vô thức đứng thẳng người: "Cô có đến cũng chẳng ích gì, ông ta không quản nổi em đâu."
Trang Phóng Cầm không lung lay. Thật ra cô đã định đến nhà Dụ Phồn hỏi thăm lần nữa từ lâu rồi, không hoàn toàn vì thành tích mà cô chỉ muốn nói chuyện với bố cậu, cố gắng để ông ta quan tâm hơn đến việc giáo dục của gia đình đối với con trẻ.
"Chuyện ấy thì đợi cậu thi xong nói sau." Trang Phóng Cầm xua tay, không muốn lằng nhằng vấn đề này với cậu thêm nữa, "Sắp vào tiết rồi, về lớp đi."
Lúc Dụ Phồn trở về phòng học, Vương Lộ An đang ngồi ở chỗ Chương Nhàn Tịnh nhờ Trần Cảnh Thâm đánh dấu trọng tâm ôn thi cho cậu ta.
Vương Lộ An: "Về rồi à, Phóng Cầm mắng gì mày thế?"
Trần Cảnh Thâm ngừng bút lại, bình tĩnh nhìn cậu.
Sắc mặt nặng nề hơn khi đi rất nhiều. Đây quả là chuyện hiếm, trước đây mỗi lần đến văn phòng của Trang Phóng Cầm, Dụ Phồn toàn dửng dưng rời đi rồi lại thờ ơ quay về.
"Không có gì." Dụ Phồn không nhận ra ánh mắt dò xét của người bên cạnh, cậu đang bận nghĩ xem nên làm cách nào để ngăn Trang Phóng Cầm gặp Dụ Khải Minh.
Đổi khóa cửa nhà, không cho Dụ Khải Minh về?
Chuyển nhà?
Hay là thôi học luôn?
Suy nghĩ ngày càng trở nên cực đoan, ngay từ trong tiềm thức cậu đã luôn cực lực ngăn cản không cho Dụ Khải Minh tiếp xúc với bất kì người quen nào của mình.
"Học sinh giỏi, tôi phát hiện ra quyển Chim yếu bản nâng cao kia hữu ích lắm nhé. Bài thi Phóng Cầm phát khi nãy tôi hiểu được hơn một nửa lận." Vương Lộ An hỏi, "Cậu nói xem lần này môn toán của tôi có cơ hội lên 80 điểm không?"
"Tùy vào độ khó của đề." Trần Cảnh Thâm nói, "Nếu cậu có thể hiểu được mấy đề tôi đưa thì điểm sẽ không thấp lắm đâu."
Vương Lộ An cười tươi như hoa nở, ôm sách đứng dậy: "Được rồi, giờ tôi sẽ về quyết chiến ba trăm hiệp với chúng nó... Dụ Phồn, mấy bữa nay tan học tao không đến quán bida đâu."
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta.
Khi nãy tâm trạng quá tệ, giờ cậu mới chợt nhớ ra rằng cách đơn giản nhất để ngăn Trang Phóng Cầm lại là đạt một con điểm tốt trong bài thi giữa kì.
Chuông vào tiết reo vang, mọi người xung quanh lại quay về chỗ mình.
Hai tiết cuối chiều nay là tiết tự học, Dụ Phồn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tả Khoan.
[–: Có đáp án thi giữa kì không?]
[Tả Khoan: Đù... Không phải trước nay mày toàn khinh không thèm chép đáp án sao?]
[–: Lần này cần chép, có không?]
[Tả Khoan: Không, giáo viên lớp mày chưa nói à? Thi giữa kì lần này trường sẽ sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu. Mày may mắn đấy, đây là lần đầu tiên nhà trường chơi trò này.]
"..."
Dụ Phồn mặt lạnh như tiền ném điện thoại vào trong ngăn bàn, điện thoại đập vào áo khoác đồng phục.
Vì gặp sức nặng, áo khoác trĩu xuống, để lộ quyển sách bài tập đã nằm trong góc thật lâu chưa được giở ra lần nào.
Ánh mắt Dụ Phồn dừng lại trên hai chữ "Chim yếu", bỗng nhiên nhớ tới lời Vương Lộ An nói khi nãy.
Thứ này rất có ích?
Vương Lộ An còn làm được cả bản nâng cao, vậy thì bản thường hẳn là rất cơ bản...
Có khi cậu đọc lại hiểu.
Nhưng đây là sách Trần Cảnh Thâm mua, nếu bị cậu ta bắt gặp mình đang dùng chẳng phải sẽ nhục lắm sao?
Nghĩ vậy, Dụ Phồn lén liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm cúi đầu giải đề, ngòi bút đưa trên trang giấy nháp. Lúc nào làm bài hắn cũng trưng ra cái bản mặt liệt đó, thỉnh thoảng lại hơi nhíu mày, tỏ ra tách biệt một mình một cõi.
Ngày thường Chương Nhàn Tịnh nhảy múa hát hò trước mặt Trần Cảnh Thâm cũng không có bất kì phản ứng gì, mình chỉ lật một quyển sách bài tập, hắn càng không thể nào phát hiện ra.
Dụ Phồn liệu trước sự việc trong suy nghĩ.
Cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh đã dời đi, ngòi bút của Trần Cảnh Thâm ngừng lại, lặng lẽ liếc mắt qua mà không hề để lộ dấu vết.
Hắn nhìn bạn cùng bàn của mình chống cánh tay trái giữa hai bàn, động tác lồ lộ ra như đang cố chắn tầm nhìn của ai đó.
Tiếc là cánh tay gầy nhỏ quá, Trần Cảnh Thâm liếc mắt sang vẫn có thể loáng thoáng thấy được phần nào.
Bạn cùng bàn của hắn cứ như tên trộm, tay còn lại thò vào trong ngăn bàn lục lọi một thôi một hồi.
Quyển sách [Chim yếu cần bay trước] vàng óng ánh lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Trần Cảnh Thâm: "...?"
Sau đó, hắn thấy Dụ Phồn mở quyển sách ra thật cẩn thận, thật khẽ khàng. Cậu yên lặng đọc mười phút, bỗng nghiêng đầu sang ——
Trước khi cậu nhìn qua, Trần Cảnh Thâm đã nhanh chóng thu ánh mắt về, ghi bừa một chữ "B" lên bài thi.
Sau khi chắc chắn rằng Trần Cảnh Thâm không phát hiện, Dụ Phồn thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là quyển sách này rất cơ bản, cách giải cũng cực kì chi tiết, thậm chí mấy trang đầu còn có hai đề là kiến thức cấp hai, mấy công thức quan trọng ở sách giáo khoa cũng có hết trong này.
Năm cấp hai Dụ Phồn học không bết bát như hiện tại, hồi lớp mười thi khảo sát toán vẫn được hơn bảy mươi điểm. Nhưng đến những kì thi sau, tâm trạng tốt thì cậu làm bài, tâm trạng không tốt thì chỉ điền trắc nghiệm, những bài điền vào chỗ trống điền 0 với 1 loạn hết cả lên(*), điểm cứ từ từ xuống còn một chữ số, đây cũng là một trong những lí do khiến Trang Phóng Cầm rất tức giận.
(*) Bên Trung thường truyền tai nhau một số tips lụi đề thi toán khi không biết làm, trong đó có một ý là nếu gặp bài điền vào chỗ trống mà không biết làm thì cứ phang 0 với 1 vào.
Cậu cầm bút, nghiêm túc đọc đề.
Mới đầu làm rất suôn sẻ, qua được mấy trang thì bắt đầu quá sức.
Mãi đến khi chuông tan học vang lên, cậu vẫn còn mắc kẹt ở bài đó. Thế nhưng bất đắc dĩ là mọi người xung quanh đã bắt đầu lục đục ra khỏi chỗ, Dụ Phồn chỉ có thể lạnh nhạt nhét quyển sách bài tập vào ngăn bàn.
"Vương Lộ An." Trần Cảnh Thâm đặt bút xuống, quay đầu sang gọi.
"Hả?" Vương Lộ An hơi sửng sốt, "Sao thế học sinh giỏi?"
"Để tôi giảng một đề cho cậu."
"?"
Vương Lộ An không khỏi bất ngờ trước sự ưu ái này, tung tăng chạy tới.
Trần Cảnh Thâm viết đề lên tờ giấy nháp.
Dụ Phồn vốn không quan tâm, nhưng lúc Trần Cảnh Thâm đọc đề lên, có hơn một nửa số chữ trong câu hỏi là bài mà cậu đang mắc kẹt vừa mới khép lại.
?
Trùng hợp vậy sao?
Cậu ngờ vực nhìn Trần Cảnh Thâm, sắc mặt đối phương rất bình tĩnh, không hề có phản ứng gì.
Trần Cảnh Thâm giảng cực kì chi tiết, thậm chí mỗi công thức còn nhắc lại một lần. Dụ Phồn ném kẹo cao su vào miệng, vừa nhai vừa nghe.
Giờ thì cậu hiểu tại sao Vương Lộ An thích nhờ Trần Cảnh Thâm giảng bài rồi.
Ban đầu Vương Lộ An nghe rất chăm chú, nghe một hồi bỗng thấy sai sai, cậu ta định mở miệng mấy đều bị lời giảng giải của Trần Cảnh Thâm chặn họng.
Vì vậy cậu ta đành phải chờ đối phương nói xong mới yếu ớt ý kiến: "Không phải, học sinh giỏi... tôi biết làm đề này mà."
Trần Cảnh Thâm kẹp bút, nhướng mày: "Vậy à?"
"Đúng vậy, câu này dễ mà, từ lúc trước tôi đã biết làm rồi!"
"Ồ." Liếc mắt sang thấy người bên cạnh đang lén lút ghi chép không ngừng, Trần Cảnh Thâm nói, "Vậy thì cậu giỏi lắm."
Tối đó, Dụ Phồn giấu [Chim yếu cần bay trước] trong áo khoác đồng phục, đem về nhà.
Cậu tắm rửa qua loa, hiếm khi nào lại ngồi vào bàn học.
Dụ Phồn đã không còn nhớ lần cuối cùng cậu khêu đèn ngồi học là khi nào, sau năm lớp tám, cậu không còn mang bài tập về nhà bao giờ nữa.
Cậu mở sách vở, lật trang tiếp theo bắt đầu đọc.
Mười phút sau, cậu bực bội vò tóc.
Dù sách bài tập này có đơn giản đến cỡ nào cũng không gánh nổi kiến thức bật cả gốc của cậu. Mấy trang đầu còn bình thường, càng về sau càng mất nhiều thời gian hơn.
Tuần sau thi giữa kì rồi, với cái tiến độ này thì còn lâu mới kịp...
Nước đến chân mới nhảy thì có ích gì không?
Dụ Phồn cầm bút, bỗng thấy mông lung.
Với cái nền tảng kiến thức bằng hạt mè của cậu, dù có cố gắng nữa cũng khó có thể đạt được một con điểm đẹp mắt, chứ không thì lấy đâu ra nhiều học sinh bị môn toán ép điên đến vậy...
Cậu cảm thấy có khi tìm cách khác ngăn Trang Phóng Cầm lại còn khả thi hơn là học tập.
Hay là thôi đi.
Dụ Phồn ném bút xuống, vừa định gập vở lại ——
Có tiếng "Zzz", điện thoại trên bàn hơi rung lên.
Theo sau đó là mấy tiếng kêu vang lên liên tục.
Dụ Phồn dựa ra sau, vắt chéo chân trên ghế, bút cài sau tai, cầm điện thoại lên bấm mở.
Trần Cảnh Thâm gửi cho cậu mấy video.
Gì đây? Dụ Phồn nhướng mày, do dự bấm vào.
Trong hình là một quyển sách bài tập đang mở, chính là [Chim yếu cần bay trước] trong tay cậu đây, trang được mở ra cũng là trang cậu đang dừng lại.
Trần Cảnh Thâm cầm bút, khoanh tròn một bài trong sách.
Bởi vì một tay đang cầm điện thoại nên vòng tròn trông cũng chỉ tàm tạm.
"Bây giờ nền tảng của cậu thấp, rất dễ kéo điểm lên. Chỉ cần chịu cố gắng, về cơ bản vẫn có thể cải thiện hơn phần nào."
Khu dân cư cũ vào ban đêm văng vẳng tiếng chơi mạt chược và tiếng trẻ con khóc la.
Giọng nói trầm thấp mà trong sạch của Trần Cảnh Thâm vang trong phòng, dường như tạp âm ngoài cửa sổ đã bay đi thật xa, "Kiến thức này chỉ cần làm mấy bài này là ổn. Nối điểm A với điểm E, có một đường phụ ở đây..."
Dụ Phồn trầm mặc nghe một lúc rồi mới lấy bút gác trên tai xuống, đưa bút chậm rì theo giọng nói của người kia.
Sau khi nghe hết từng video cộng thêm thời gian tạm dừng giữa chừng rồi phát lại, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Dụ Phồn lướt xuống tin nhắn cuối cùng của Trần Cảnh Thâm.
[S: Gửi nhầm người.]
Đã gửi 54 phút trước.
Dụ Phồn ngừng bút, nhắn trả lời "?".
Giây tiếp theo, điện thoại rung lên.
[S: Định gửi cho Vương Lộ An.]
[–:?]
[–: Không phải Vương Lộ An dùng bản nâng cao à?]
[S: Ừ, lấy nhầm cả sách phụ đạo.]
[–:...]
Dụ Phồn trợn mắt gõ ra câu "Cậu bị ngốc à?", vừa định gửi đi thì phía đối diện lại gửi tới một đoạn video nữa.
Trong video, Phồn Phồn cọ mạnh vào tay Trần Cảnh Thâm, có vẻ như Trần Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế, năm ngón tay gập lại gãi gãi cho nó, lơ đãng hỏi: "Sao thế? Muốn ra ngoài chơi à?"
Phồn Phồn: "Gâu!"
"Nhưng tao không dắt được mày đi."
"Gâu?"
"Anh trai lần trước à? Cậu ấy không rảnh dắt mày đi đâu."
"Gâu gâu..."
Trần Cảnh Thâm ừm một tiếng: "Biết rồi, tao sẽ hỏi thử cậu ấy giúp mày."
Video kết thúc.
[S: Đây mới là cái muốn gửi cậu.]
Dụ Phồn cầm khăn lông vắt trên vai che mặt xoa xoa mũi, chẳng rõ vì cớ gì mà khóe môi cong cong lên, sau đó ngón cái nhấn lên màn hình.
[–: Cậu bị ngốc à?]
–
Tiết tự học hôm sau, Dụ Phồn lại lén lút lấy [Chim yếu cần bay trước] ra.
Làm xong một trang đề, đến bài cuối cùng, cậu áp dụng mấy công thức vào mà không ra.
Hình như trong video tối qua Trần Cảnh Thâm gửi không có dạng đề này?
Cậu cau mày, theo bản năng quay đầu sang: "Bài này ——"
Thôi xong.
Bỏ mẹ.
Trần Cảnh Thâm quay đầu sang chạm mắt cậu. Giờ phút này, Dụ Phồn không biết nên đi tiêu hủy quyển sách hay nên đánh Trần Cảnh Thâm mất trí nhớ.
Trong khi cậu đương do dự, Trần Cảnh Thâm đã cất bài thi trên bàn mình đi rất tự nhiên.
"Lấy ra đây tôi xem."
"..."
Mẹ nó.
Không phải chỉ hỏi một bài thôi sao? Có gì mà phải ngại?
Vả lại không phải vốn dĩ quyển sách này là thù lao nhờ cậu dắt chó giúp à?
Dụ Phồn liếm môi, nhấc cánh tay chắn ngang giữa hai người bọn họ ra: "Ờm..."
Lúc nghe giảng, Dụ Phồn sẽ vô thức cắn ngón tay cái.
Trần Cảnh Thâm giảng xong đề này, cậu theo bản năng định hỏi thêm câu nữa, song lại bị một tiếng gõ cửa xen ngang.
Giáo viên ngữ văn đứng ở cửa lớp, nói: "Các em, tiết tự học sau cô qua lấy [Trần tình biểu] ra học thuộc nhé."
Cả lớp rền rĩ kêu than.
"Cô ơi, giờ này cô bảo học thuộc là sao ạ?" Vương Lộ An lập tức hỏi, "Có phải thi giữa kì vào bài này không?"
"Đừng nói linh tinh." Giáo viên ngữ văn nói, "Đây là một nội dung ôn thi học kì quan trọng, mau học đi."
Giáo viên văn vừa rời đi, học sinh trong lớp lập tức có hành động.
Mọi người cất hết đồ đạc vào ngăn kéo, sau đó lấy sách giáo khoa ngữ văn ra.
Trần Cảnh Thâm lại nhìn về phía bạn cùng bàn của mình: "Hiểu chưa?"
Dụ Phồn hơi sửng sốt, hoàn hồn: "Ờm... Hiểu rồi."
Dường như sự xấu hổ khi nãy đã bay biến hết.
Bấy giờ Dụ Phồn mới nhớ thi giữa kì không chỉ có mỗi môn của Phóng Cầm mà còn cả vật lý, ngữ văn, tiếng Anh... đều quá sức cậu.
Cậu cất [Chim yếu cần bay trước] đi, cũng lấy sách giáo khoa ngữ văn ra theo mọi người, lật tìm [Trần tình biểu].
Vì để học thuộc nhanh, mọi người xung quanh đều mở miệng đọc thành tiếng, tràng âm thanh líu ríu đè lên nhau nghe như đang tụng kinh.
Thế nên dù cậu có đọc theo cũng sẽ không có ai phát hiện ra.
Dụ Phồn gần như đọc bài bằng giọng hơi: "Hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí. Tổ mẫu Lưu... Lưu..." (Lên năm bốn tuổi, cậu ép mẹ đi bước nữa.)
Lưu gì đây?
Từ này đọc như thế nào??
Tra Baidu xong, Dụ Phồn lặp lại đoạn đó gần nửa tiết, vật lộn mãi mới đọc trôi chảy được một đoạn ngắn ngủn.
Dụ Phồn cố gắng kìm nén cơn tức giận bởi bài văn ngôn(*) này, đọc tiếp, "Đãi phụng thánh triều, mộc dục thanh hóa. Tiền thái thủ thần..." (Chờ phụng thánh triều, tắm gội chay sạch, quan thái thú trước là Quỳ xét thần làm Hiếu liêm.)
(1)
Thần cái gì?
Mẹ nó, thế này thì ai mà học thuộc được??
Dụ Phồn vò đầu bứt tai lấy điện thoại ra định tra Baidu tiếp, bỗng liếc mắt sang phát hiện Trần Cảnh Thâm đang nhìn mình, thậm chí còn đang cười.
Đôi mắt hẹp dài khẽ cong, nét cười rất nhẹ nhàng, cũng vô cùng lặng lẽ.
Dụ Phồn ngẩn ra nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu... cười cái đéo gì?"
"Không có gì." Trần Cảnh Thâm nghiêm mặt, nhanh chóng thu ánh mắt về. Vài giây sau, hắn lại nhìn sang, đuôi mắt vương nét cười còn sót.
"Nghĩ đến chuyện sau này vẫn được ngồi cạnh cậu tiếp lại thấy rất hạnh phúc."
"..."
Giáo viên ngữ văn lại bước vào lớp, Dụ Phồn nắm sách giáo khoa, hồi lâu sau mới quay đầu về.
Những con chữ vẫn chi chít trên mặt sách, đầu óc Dụ Phồn tắc nghẽn, đoạn thứ hai đọc mãi không trôi, quyết định đọc lại từ đầu.
Hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí. Tổ mẫu Lưu... Lưu...
Lưu cái gì?
Mẹ nó, Trần Cảnh Thâm có độc rồi.
- : Cậu bị ngốc à?
Việc Dụ Phồn không ngủ trong giờ suốt hai ngày liên tiếp khiến Trang Phóng Cầm cực kì hài lòng.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra mặc dù không ngủ, cậu cũng không hề nghe giảng.
Thêm một lần phát hiện ra cậu lấy sách giáo khoa văn ra trong tiết toán, Trang Phóng Cầm không thể chịu nổi nữa, vừa tan tiết đã xách người kia tới văn phòng.
"Tôi tưởng cậu không ngủ trong giờ nữa là vì bắt đầu chăm chỉ học hành." Trang Phóng Cầm khoanh tay ngồi trên ghế, "Ra là toàn diễn cho tôi xem đúng không? Làm sao, sợ bị ban cán sự lớp ghi tên à? Tôi nhớ trước đây cậu có thèm để ý mấy chuyện này bao giờ đâu?"
Dụ Phồn buồn ngủ đến mức không bịa được gì, buột miệng nói: "Thì không phải tại cô ——"
Bắt người khác giám sát em ngủ trong giờ học.
Giám sát không xong còn phê bình người ta.
Lời vừa thốt ra, Dụ Phồn lại thấy cứ là lạ chỗ nào. Cậu mím môi, ngừng lại.
"Tôi? Tôi làm sao?" Trang Phóng Cầm khó hiểu.
Dụ Phồn lười biếng dựa vào bàn: "Không có gì ạ."
Trang Phóng Cầm càng tức hơn cái kiểu nói chuyện mập mờ lấp lửng này của cậu, cô vặn nắp bình giữ nhiệt trong tay, nói: "Cậu còn thụt lùi như vậy, sau này tốt nghiệp rồi làm được cái trò trống gì? Với cái số điểm này của cậu, có muốn vào trường nghề cũng phải đút thêm tiền có biết không?"
"Vâng."
Trang Phóng Cầm biết cậu nghe tai này ra tai kia, không kìm được ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn.
Vết thương trên mặt Dụ Phồn từ hồi khai giảng đã vơi hết, nhưng nếu quan sát kĩ, thực ra giữa hai nốt ruồi trên mặt cậu vẫn còn để lại dấu vết rất mờ.
Vì vậy, cái trừng mắt của cô lại dịu xuống.
Thành thật mà nói, so với điểm số, cô lo lắng cho trạng thái tâm lý của Dụ Phồn hơn. Cô đã từng chứng kiến cảnh Dụ Phồn đánh nhau, rõ ràng gương mặt bết máu, động tác và thái độ lại lạnh lẽo như không hề hay biết.
Cô từng nghi ngờ Dụ Phồn có khuynh hướng bạo lực.
Tất nhiên, vấn đề này liên quan đến gia đình cậu. Làm sao một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế còn tâm trí mà học hành.
"Thôi, tôi biết nói nữa cũng chẳng có ích gì." Trang Phóng Cầm đặt ly xuống, tuyên bố, "Nếu kì thi giữa kì này cậu vẫn còn sa sút không chịu cầu tiến như thế, tôi sẽ đến nhà cậu hỏi chuyện một lần nữa."
Sắc mặt Dụ Phồn lập tức thay đổi, cậu nặng mặt: "Em đã nói rồi, cô đừng có tới nữa ——"
"Đợi khi nào cậu làm hiệu trưởng rồi hẵng ra lệnh cho tôi."
"..."
Dụ Phồn vô thức đứng thẳng người: "Cô có đến cũng chẳng ích gì, ông ta không quản nổi em đâu."
Trang Phóng Cầm không lung lay. Thật ra cô đã định đến nhà Dụ Phồn hỏi thăm lần nữa từ lâu rồi, không hoàn toàn vì thành tích mà cô chỉ muốn nói chuyện với bố cậu, cố gắng để ông ta quan tâm hơn đến việc giáo dục của gia đình đối với con trẻ.
"Chuyện ấy thì đợi cậu thi xong nói sau." Trang Phóng Cầm xua tay, không muốn lằng nhằng vấn đề này với cậu thêm nữa, "Sắp vào tiết rồi, về lớp đi."
Lúc Dụ Phồn trở về phòng học, Vương Lộ An đang ngồi ở chỗ Chương Nhàn Tịnh nhờ Trần Cảnh Thâm đánh dấu trọng tâm ôn thi cho cậu ta.
Vương Lộ An: "Về rồi à, Phóng Cầm mắng gì mày thế?"
Trần Cảnh Thâm ngừng bút lại, bình tĩnh nhìn cậu.
Sắc mặt nặng nề hơn khi đi rất nhiều. Đây quả là chuyện hiếm, trước đây mỗi lần đến văn phòng của Trang Phóng Cầm, Dụ Phồn toàn dửng dưng rời đi rồi lại thờ ơ quay về.
"Không có gì." Dụ Phồn không nhận ra ánh mắt dò xét của người bên cạnh, cậu đang bận nghĩ xem nên làm cách nào để ngăn Trang Phóng Cầm gặp Dụ Khải Minh.
Đổi khóa cửa nhà, không cho Dụ Khải Minh về?
Chuyển nhà?
Hay là thôi học luôn?
Suy nghĩ ngày càng trở nên cực đoan, ngay từ trong tiềm thức cậu đã luôn cực lực ngăn cản không cho Dụ Khải Minh tiếp xúc với bất kì người quen nào của mình.
"Học sinh giỏi, tôi phát hiện ra quyển Chim yếu bản nâng cao kia hữu ích lắm nhé. Bài thi Phóng Cầm phát khi nãy tôi hiểu được hơn một nửa lận." Vương Lộ An hỏi, "Cậu nói xem lần này môn toán của tôi có cơ hội lên 80 điểm không?"
"Tùy vào độ khó của đề." Trần Cảnh Thâm nói, "Nếu cậu có thể hiểu được mấy đề tôi đưa thì điểm sẽ không thấp lắm đâu."
Vương Lộ An cười tươi như hoa nở, ôm sách đứng dậy: "Được rồi, giờ tôi sẽ về quyết chiến ba trăm hiệp với chúng nó... Dụ Phồn, mấy bữa nay tan học tao không đến quán bida đâu."
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta.
Khi nãy tâm trạng quá tệ, giờ cậu mới chợt nhớ ra rằng cách đơn giản nhất để ngăn Trang Phóng Cầm lại là đạt một con điểm tốt trong bài thi giữa kì.
Chuông vào tiết reo vang, mọi người xung quanh lại quay về chỗ mình.
Hai tiết cuối chiều nay là tiết tự học, Dụ Phồn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tả Khoan.
[–: Có đáp án thi giữa kì không?]
[Tả Khoan: Đù... Không phải trước nay mày toàn khinh không thèm chép đáp án sao?]
[–: Lần này cần chép, có không?]
[Tả Khoan: Không, giáo viên lớp mày chưa nói à? Thi giữa kì lần này trường sẽ sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu. Mày may mắn đấy, đây là lần đầu tiên nhà trường chơi trò này.]
"..."
Dụ Phồn mặt lạnh như tiền ném điện thoại vào trong ngăn bàn, điện thoại đập vào áo khoác đồng phục.
Vì gặp sức nặng, áo khoác trĩu xuống, để lộ quyển sách bài tập đã nằm trong góc thật lâu chưa được giở ra lần nào.
Ánh mắt Dụ Phồn dừng lại trên hai chữ "Chim yếu", bỗng nhiên nhớ tới lời Vương Lộ An nói khi nãy.
Thứ này rất có ích?
Vương Lộ An còn làm được cả bản nâng cao, vậy thì bản thường hẳn là rất cơ bản...
Có khi cậu đọc lại hiểu.
Nhưng đây là sách Trần Cảnh Thâm mua, nếu bị cậu ta bắt gặp mình đang dùng chẳng phải sẽ nhục lắm sao?
Nghĩ vậy, Dụ Phồn lén liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm cúi đầu giải đề, ngòi bút đưa trên trang giấy nháp. Lúc nào làm bài hắn cũng trưng ra cái bản mặt liệt đó, thỉnh thoảng lại hơi nhíu mày, tỏ ra tách biệt một mình một cõi.
Ngày thường Chương Nhàn Tịnh nhảy múa hát hò trước mặt Trần Cảnh Thâm cũng không có bất kì phản ứng gì, mình chỉ lật một quyển sách bài tập, hắn càng không thể nào phát hiện ra.
Dụ Phồn liệu trước sự việc trong suy nghĩ.
Cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh đã dời đi, ngòi bút của Trần Cảnh Thâm ngừng lại, lặng lẽ liếc mắt qua mà không hề để lộ dấu vết.
Hắn nhìn bạn cùng bàn của mình chống cánh tay trái giữa hai bàn, động tác lồ lộ ra như đang cố chắn tầm nhìn của ai đó.
Tiếc là cánh tay gầy nhỏ quá, Trần Cảnh Thâm liếc mắt sang vẫn có thể loáng thoáng thấy được phần nào.
Bạn cùng bàn của hắn cứ như tên trộm, tay còn lại thò vào trong ngăn bàn lục lọi một thôi một hồi.
Quyển sách [Chim yếu cần bay trước] vàng óng ánh lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Trần Cảnh Thâm: "...?"
Sau đó, hắn thấy Dụ Phồn mở quyển sách ra thật cẩn thận, thật khẽ khàng. Cậu yên lặng đọc mười phút, bỗng nghiêng đầu sang ——
Trước khi cậu nhìn qua, Trần Cảnh Thâm đã nhanh chóng thu ánh mắt về, ghi bừa một chữ "B" lên bài thi.
Sau khi chắc chắn rằng Trần Cảnh Thâm không phát hiện, Dụ Phồn thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là quyển sách này rất cơ bản, cách giải cũng cực kì chi tiết, thậm chí mấy trang đầu còn có hai đề là kiến thức cấp hai, mấy công thức quan trọng ở sách giáo khoa cũng có hết trong này.
Năm cấp hai Dụ Phồn học không bết bát như hiện tại, hồi lớp mười thi khảo sát toán vẫn được hơn bảy mươi điểm. Nhưng đến những kì thi sau, tâm trạng tốt thì cậu làm bài, tâm trạng không tốt thì chỉ điền trắc nghiệm, những bài điền vào chỗ trống điền 0 với 1 loạn hết cả lên(*), điểm cứ từ từ xuống còn một chữ số, đây cũng là một trong những lí do khiến Trang Phóng Cầm rất tức giận.
(*) Bên Trung thường truyền tai nhau một số tips lụi đề thi toán khi không biết làm, trong đó có một ý là nếu gặp bài điền vào chỗ trống mà không biết làm thì cứ phang 0 với 1 vào.
Cậu cầm bút, nghiêm túc đọc đề.
Mới đầu làm rất suôn sẻ, qua được mấy trang thì bắt đầu quá sức.
Mãi đến khi chuông tan học vang lên, cậu vẫn còn mắc kẹt ở bài đó. Thế nhưng bất đắc dĩ là mọi người xung quanh đã bắt đầu lục đục ra khỏi chỗ, Dụ Phồn chỉ có thể lạnh nhạt nhét quyển sách bài tập vào ngăn bàn.
"Vương Lộ An." Trần Cảnh Thâm đặt bút xuống, quay đầu sang gọi.
"Hả?" Vương Lộ An hơi sửng sốt, "Sao thế học sinh giỏi?"
"Để tôi giảng một đề cho cậu."
"?"
Vương Lộ An không khỏi bất ngờ trước sự ưu ái này, tung tăng chạy tới.
Trần Cảnh Thâm viết đề lên tờ giấy nháp.
Dụ Phồn vốn không quan tâm, nhưng lúc Trần Cảnh Thâm đọc đề lên, có hơn một nửa số chữ trong câu hỏi là bài mà cậu đang mắc kẹt vừa mới khép lại.
?
Trùng hợp vậy sao?
Cậu ngờ vực nhìn Trần Cảnh Thâm, sắc mặt đối phương rất bình tĩnh, không hề có phản ứng gì.
Trần Cảnh Thâm giảng cực kì chi tiết, thậm chí mỗi công thức còn nhắc lại một lần. Dụ Phồn ném kẹo cao su vào miệng, vừa nhai vừa nghe.
Giờ thì cậu hiểu tại sao Vương Lộ An thích nhờ Trần Cảnh Thâm giảng bài rồi.
Ban đầu Vương Lộ An nghe rất chăm chú, nghe một hồi bỗng thấy sai sai, cậu ta định mở miệng mấy đều bị lời giảng giải của Trần Cảnh Thâm chặn họng.
Vì vậy cậu ta đành phải chờ đối phương nói xong mới yếu ớt ý kiến: "Không phải, học sinh giỏi... tôi biết làm đề này mà."
Trần Cảnh Thâm kẹp bút, nhướng mày: "Vậy à?"
"Đúng vậy, câu này dễ mà, từ lúc trước tôi đã biết làm rồi!"
"Ồ." Liếc mắt sang thấy người bên cạnh đang lén lút ghi chép không ngừng, Trần Cảnh Thâm nói, "Vậy thì cậu giỏi lắm."
Tối đó, Dụ Phồn giấu [Chim yếu cần bay trước] trong áo khoác đồng phục, đem về nhà.
Cậu tắm rửa qua loa, hiếm khi nào lại ngồi vào bàn học.
Dụ Phồn đã không còn nhớ lần cuối cùng cậu khêu đèn ngồi học là khi nào, sau năm lớp tám, cậu không còn mang bài tập về nhà bao giờ nữa.
Cậu mở sách vở, lật trang tiếp theo bắt đầu đọc.
Mười phút sau, cậu bực bội vò tóc.
Dù sách bài tập này có đơn giản đến cỡ nào cũng không gánh nổi kiến thức bật cả gốc của cậu. Mấy trang đầu còn bình thường, càng về sau càng mất nhiều thời gian hơn.
Tuần sau thi giữa kì rồi, với cái tiến độ này thì còn lâu mới kịp...
Nước đến chân mới nhảy thì có ích gì không?
Dụ Phồn cầm bút, bỗng thấy mông lung.
Với cái nền tảng kiến thức bằng hạt mè của cậu, dù có cố gắng nữa cũng khó có thể đạt được một con điểm đẹp mắt, chứ không thì lấy đâu ra nhiều học sinh bị môn toán ép điên đến vậy...
Cậu cảm thấy có khi tìm cách khác ngăn Trang Phóng Cầm lại còn khả thi hơn là học tập.
Hay là thôi đi.
Dụ Phồn ném bút xuống, vừa định gập vở lại ——
Có tiếng "Zzz", điện thoại trên bàn hơi rung lên.
Theo sau đó là mấy tiếng kêu vang lên liên tục.
Dụ Phồn dựa ra sau, vắt chéo chân trên ghế, bút cài sau tai, cầm điện thoại lên bấm mở.
Trần Cảnh Thâm gửi cho cậu mấy video.
Gì đây? Dụ Phồn nhướng mày, do dự bấm vào.
Trong hình là một quyển sách bài tập đang mở, chính là [Chim yếu cần bay trước] trong tay cậu đây, trang được mở ra cũng là trang cậu đang dừng lại.
Trần Cảnh Thâm cầm bút, khoanh tròn một bài trong sách.
Bởi vì một tay đang cầm điện thoại nên vòng tròn trông cũng chỉ tàm tạm.
"Bây giờ nền tảng của cậu thấp, rất dễ kéo điểm lên. Chỉ cần chịu cố gắng, về cơ bản vẫn có thể cải thiện hơn phần nào."
Khu dân cư cũ vào ban đêm văng vẳng tiếng chơi mạt chược và tiếng trẻ con khóc la.
Giọng nói trầm thấp mà trong sạch của Trần Cảnh Thâm vang trong phòng, dường như tạp âm ngoài cửa sổ đã bay đi thật xa, "Kiến thức này chỉ cần làm mấy bài này là ổn. Nối điểm A với điểm E, có một đường phụ ở đây..."
Dụ Phồn trầm mặc nghe một lúc rồi mới lấy bút gác trên tai xuống, đưa bút chậm rì theo giọng nói của người kia.
Sau khi nghe hết từng video cộng thêm thời gian tạm dừng giữa chừng rồi phát lại, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Dụ Phồn lướt xuống tin nhắn cuối cùng của Trần Cảnh Thâm.
[S: Gửi nhầm người.]
Đã gửi 54 phút trước.
Dụ Phồn ngừng bút, nhắn trả lời "?".
Giây tiếp theo, điện thoại rung lên.
[S: Định gửi cho Vương Lộ An.]
[–:?]
[–: Không phải Vương Lộ An dùng bản nâng cao à?]
[S: Ừ, lấy nhầm cả sách phụ đạo.]
[–:...]
Dụ Phồn trợn mắt gõ ra câu "Cậu bị ngốc à?", vừa định gửi đi thì phía đối diện lại gửi tới một đoạn video nữa.
Trong video, Phồn Phồn cọ mạnh vào tay Trần Cảnh Thâm, có vẻ như Trần Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế, năm ngón tay gập lại gãi gãi cho nó, lơ đãng hỏi: "Sao thế? Muốn ra ngoài chơi à?"
Phồn Phồn: "Gâu!"
"Nhưng tao không dắt được mày đi."
"Gâu?"
"Anh trai lần trước à? Cậu ấy không rảnh dắt mày đi đâu."
"Gâu gâu..."
Trần Cảnh Thâm ừm một tiếng: "Biết rồi, tao sẽ hỏi thử cậu ấy giúp mày."
Video kết thúc.
[S: Đây mới là cái muốn gửi cậu.]
Dụ Phồn cầm khăn lông vắt trên vai che mặt xoa xoa mũi, chẳng rõ vì cớ gì mà khóe môi cong cong lên, sau đó ngón cái nhấn lên màn hình.
[–: Cậu bị ngốc à?]
–
Tiết tự học hôm sau, Dụ Phồn lại lén lút lấy [Chim yếu cần bay trước] ra.
Làm xong một trang đề, đến bài cuối cùng, cậu áp dụng mấy công thức vào mà không ra.
Hình như trong video tối qua Trần Cảnh Thâm gửi không có dạng đề này?
Cậu cau mày, theo bản năng quay đầu sang: "Bài này ——"
Thôi xong.
Bỏ mẹ.
Trần Cảnh Thâm quay đầu sang chạm mắt cậu. Giờ phút này, Dụ Phồn không biết nên đi tiêu hủy quyển sách hay nên đánh Trần Cảnh Thâm mất trí nhớ.
Trong khi cậu đương do dự, Trần Cảnh Thâm đã cất bài thi trên bàn mình đi rất tự nhiên.
"Lấy ra đây tôi xem."
"..."
Mẹ nó.
Không phải chỉ hỏi một bài thôi sao? Có gì mà phải ngại?
Vả lại không phải vốn dĩ quyển sách này là thù lao nhờ cậu dắt chó giúp à?
Dụ Phồn liếm môi, nhấc cánh tay chắn ngang giữa hai người bọn họ ra: "Ờm..."
Lúc nghe giảng, Dụ Phồn sẽ vô thức cắn ngón tay cái.
Trần Cảnh Thâm giảng xong đề này, cậu theo bản năng định hỏi thêm câu nữa, song lại bị một tiếng gõ cửa xen ngang.
Giáo viên ngữ văn đứng ở cửa lớp, nói: "Các em, tiết tự học sau cô qua lấy [Trần tình biểu] ra học thuộc nhé."
Cả lớp rền rĩ kêu than.
"Cô ơi, giờ này cô bảo học thuộc là sao ạ?" Vương Lộ An lập tức hỏi, "Có phải thi giữa kì vào bài này không?"
"Đừng nói linh tinh." Giáo viên ngữ văn nói, "Đây là một nội dung ôn thi học kì quan trọng, mau học đi."
Giáo viên văn vừa rời đi, học sinh trong lớp lập tức có hành động.
Mọi người cất hết đồ đạc vào ngăn kéo, sau đó lấy sách giáo khoa ngữ văn ra.
Trần Cảnh Thâm lại nhìn về phía bạn cùng bàn của mình: "Hiểu chưa?"
Dụ Phồn hơi sửng sốt, hoàn hồn: "Ờm... Hiểu rồi."
Dường như sự xấu hổ khi nãy đã bay biến hết.
Bấy giờ Dụ Phồn mới nhớ thi giữa kì không chỉ có mỗi môn của Phóng Cầm mà còn cả vật lý, ngữ văn, tiếng Anh... đều quá sức cậu.
Cậu cất [Chim yếu cần bay trước] đi, cũng lấy sách giáo khoa ngữ văn ra theo mọi người, lật tìm [Trần tình biểu].
Vì để học thuộc nhanh, mọi người xung quanh đều mở miệng đọc thành tiếng, tràng âm thanh líu ríu đè lên nhau nghe như đang tụng kinh.
Thế nên dù cậu có đọc theo cũng sẽ không có ai phát hiện ra.
Dụ Phồn gần như đọc bài bằng giọng hơi: "Hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí. Tổ mẫu Lưu... Lưu..." (Lên năm bốn tuổi, cậu ép mẹ đi bước nữa.)
Lưu gì đây?
Từ này đọc như thế nào??
Tra Baidu xong, Dụ Phồn lặp lại đoạn đó gần nửa tiết, vật lộn mãi mới đọc trôi chảy được một đoạn ngắn ngủn.
Dụ Phồn cố gắng kìm nén cơn tức giận bởi bài văn ngôn(*) này, đọc tiếp, "Đãi phụng thánh triều, mộc dục thanh hóa. Tiền thái thủ thần..." (Chờ phụng thánh triều, tắm gội chay sạch, quan thái thú trước là Quỳ xét thần làm Hiếu liêm.)
(1)
Thần cái gì?
Mẹ nó, thế này thì ai mà học thuộc được??
Dụ Phồn vò đầu bứt tai lấy điện thoại ra định tra Baidu tiếp, bỗng liếc mắt sang phát hiện Trần Cảnh Thâm đang nhìn mình, thậm chí còn đang cười.
Đôi mắt hẹp dài khẽ cong, nét cười rất nhẹ nhàng, cũng vô cùng lặng lẽ.
Dụ Phồn ngẩn ra nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu... cười cái đéo gì?"
"Không có gì." Trần Cảnh Thâm nghiêm mặt, nhanh chóng thu ánh mắt về. Vài giây sau, hắn lại nhìn sang, đuôi mắt vương nét cười còn sót.
"Nghĩ đến chuyện sau này vẫn được ngồi cạnh cậu tiếp lại thấy rất hạnh phúc."
"..."
Giáo viên ngữ văn lại bước vào lớp, Dụ Phồn nắm sách giáo khoa, hồi lâu sau mới quay đầu về.
Những con chữ vẫn chi chít trên mặt sách, đầu óc Dụ Phồn tắc nghẽn, đoạn thứ hai đọc mãi không trôi, quyết định đọc lại từ đầu.
Hành niên tứ tuế, cữu đoạt mẫu chí. Tổ mẫu Lưu... Lưu...
Lưu cái gì?
Mẹ nó, Trần Cảnh Thâm có độc rồi.