Chương 6: Tôi quyết định đặt bút viết nên lá thư này, bày tỏ tấm lòng của tôi đến cậu
"...."
Trầm lặng yên ắng.
Một cơn gió lạnh thổi bay rèm cửa, mãi đến khi điện thoại trên bàn ting ting hai tiếng, mới kéo được Dụ Phồn ra khỏi cú sốc.
Cậu nhìn chằm chằm Trần Cảnh Thâm một lúc lâu.
Nét mặt Trần Cảnh Thâm vẫn không hề thay đổi, nếu không phải lá thư tình trông ngu hết sức còn đang đặt dưới ngón tay anh, có khi Dụ Phồn lại nghĩ ban nãy mình nghe lầm rồi.
Im lặng cầm cự một lúc lâu. Bàn tay đang nắm chặt của Dụ Phồn chậm rãi buông ra, sau khi lặp lại mấy lần, cậu lại ngồi về một lần nữa.
Điện thoại làm người ta đau cả đầu, cậu trở tay cầm điện thoại chỉnh sang chế độ yên lặng, mới tìm về được giọng nói của mình: "....Cậu có bị dở hơi không? Tôi là con trai."
Trần Cảnh Thâm đặt lá thư lên bàn, đứng thẳng người dậy: "Tôi biết."
"Cậu biết mà còn...." Dụ Phồn dừng lại một lúc, "Cậu là đồng tính luyến ái?"
Trần Cảnh Thâm rũ mắt im lặng một lúc, sau đó đẩy ra một âm lạnh lùng từ trong cổ họng: "Ừ."
"...."
"...."
Trần Cảnh Thâm hỏi: "Cậu ghét đồng tính luyến ái à?"
"....Không phải," Mãi lâu sau Dụ Phồn mới thốt lên tiếng, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhanh như gió, "Nhưng mà tôi không phải, tôi thích con gái."
"Cậu có cô gái mình thích rồi?"
Đây là lần đầu tiên Dụ Phồn được một người con trai tỏ tình, trong lòng hơi bối rối, nghe vậy buột miệng trả lời: "Không có."
Nói xong cậu mới hoàn hồn, vừa định nói cái này thì liên quan gì tới cậu___
"Vậy thì làm sao cậu biết cậu thích con gái? "
"?"
Đây là cái logic quỷ ma gì đây?
"Tóm lại tôi không phải là đồng tính luyến ái, cũng không thể yêu đương với...." Mấy chữ cuối cùng Dụ Phồn không nói ra được, cảm thấy cứ quái quái sao ấy.
Cậu cầm lá thư đã nằm trên bàn cả buổi lên, cứ như xách bom đưa đến trước mặt Trần Cảnh Thâm, "Cái này, cậu cầm về nhanh đi."
Trần Cảnh Thâm không nhận.
Dụ Phồn giơ lá thư phỏng tay tận mười giây, cảm thấy mình y như thằng đần: "Cậu có cầm không? Không cầm tôi xé đó."
Trần Cảnh Thâm chăm chú nhìn vành tai cậu một hồi, sau đó nói: "Xé đi."
Dù sao cái này cũng đã xóa đi sửa lại mấy lần, anh viết cũng không hài lòng lắm.
Dụ Phồn hít một hơi thật sâu, nhịn xuống xúc động muốn đánh người, cúi đầu tìm túi Trần Cảnh Thâm, muốn nhét thứ này về____
"Dụ Phồn!" Giọng nói quen thuộc vang vọng khắp hành lang lầu ba.
Dụ Phồn còn chưa kịp đụng tới túi của Trần Cảnh Thâm, nghe thấy tiếng này tay run lên, tức khắc đông cứng lại giữa không trung.
Thấy bóng dáng bên ngoài sắp xông vào cửa, Dụ Phồn lập tức thu lá thư về, luống cuống chọn cách nhét vào túi mình.
Cùng lúc đó, Vương Lộ An đi vào từ cửa: "Dụ Phồn, tôi gửi tin nhắn cho cậu sao cậu không trả lời___"
Thấy rõ tình hình bên trong, Vương Lộ An sửng sốt: "Đang làm gì thế?"
"Sao cậu lại về đây?" Dụ Phồn quay đầu qua, bực mình hỏi.
"Tôi để quên bài tập trong lớp, lúc quay lại vừa khéo thấy hổ béo đi vệ sinh, định bảo cậu lấy giúp tôi rồi thuận tiện chạy luôn...." Vương Lộ An nhìn chăm chú cậu một hồi, hãi hùng hỏi, "Sao tai cậu lại đỏ thế?"
"?" Dụ Phồn che tai đi, nhíu mày, "Cậu nhìn lầm rồi."
"Thật đó!" Vương Lộ An chợt nhớ tới cảnh tượng trước khi mình đi vào, vẻ mặt hai người vi diệu, còn đứng cực gần, nhìn vào cứ như sắp đánh nhau tới nơi___
Cậu ta nhìn sang Trần Cảnh Thâm, không dám tin hỏi, "Cậu nhéo tai anh em tui hả?"
Dụ Phồn thật sự muốn lấy thứ gì đó ra bịt kín miệng Vương Lộ An.
Trần Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói gì.
Hình ảnh này lọt vào trong mắt Vương Lộ An tương đương với ngầm thừa nhận, cậu ta đang định hỏi tiếp, lại bị Dụ Phồn túm áo về.
Điện thoại trong cặp lại liên tục rung lên, lần này là cuộc điện thoại.
Trần Cảnh Thâm không để ý, anh dùng ngón tay nâng cặp sách lên, mặt không đổi sắc nói tiếp: "Từ năm lớp 10 tôi đã bắt đầu để ý đến cậu."
Dụ Phồn: "...."
Vương Lộ An: "?"
"Ở đại hội thể thao, tôi còn xem hết các hạng mục cậu thi đấu."
Dụ Phồn: "?"
Vương Lộ An: "???"
"Tôi rất nghiêm túc." Tay Trần Cảnh Thâm buông xuống, "Hi vọng cậu có thể suy xét thật kỹ."
-
Lần này hổ béo đi vệ sinh rất lâu, cuối cùng Dụ Phồn vẫn quang minh chính đại đi về từ cổng lớn của trường.
Nét mặt cậu khó coi, học sinh xung quanh nhìn thấy đều vô thức bước ra xa thêm hai bước.
Không biết Vương Lộ An nhìn sang cậu lần thứ bao nhiêu rồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Cậu có cảm thấy mấy lời Trần Cảnh Thâm nói vừa nãy nghe hơi quen quen không..."
"Không cảm thấy."
"Thật không?" Vương Lộ An gãi đầu, "Cậu ấy tìm cậu làm gì thế?"
Mặt Dụ Phồn càng khó coi hơn, cậu mấp máy môi, qua một hồi lâu mới hộc ra một câu: "....Xin cái hẹn."
"?"
Vương Lộ An mờ mịt: "Vậy cậu ấy nói từ năm lớp 10 đã để ý đến cậu...."
"Từ năm lớp 10 đã thấy ngứa mắt tôi."
"Ở đại hội thể thao cậu ấy còn xem hết hạng mục cậu thi đấu...."
"Muốn xem xem tôi trâu bò thế nào."
"Câu cuối cùng cậu ấy bảo cậu suy xét...."
"Suy xét để đánh một trận với cậu ta."
Vương Lộ An: "...."
Rất là kỳ, lại hợp tình hợp lý. Dù sao cậu ra cũng nghĩ không ra giữa hai người này còn có thể có chuyện gì khác.
Vương Lộ An thuận miệng hỏi: "Vậy cuối cùng hai cậu có thành không?"
"Thành cái đếch!"
"...."
Hai người đi ngang qua một siêu thị, Vương Lộ An nhớ ra đồ ăn vặt tích trữ ở nhà sắp ăn hết rồi, muốn đi vào mua một ít.
Dụ Phồn đứng ngoài cửa chờ.
Buổi chiều tối tiết trời mát mẻ. Một đôi người yêu đi qua trước mặt cậu, tay của cô gái đặt trong túi áo chàng trai.
Dụ Phồn nắm chặt lá thư trong túi, bỗng nhiên lại muốn hút thuốc.
Thật ra cậu đang có ý định cai thuốc lá, gần đây luôn duy trì ba ngày một điếu, cũng sắp có hiệu quả rồi.
Không thể bị hủy trong tay Trần Cảnh Thâm được.
Nghĩ đến đây, Dụ Phồn nghiêng mặt thở hắt ra một hơi, thoáng liếc thấy cái thùng rác trong góc.
Cậu hơi do dự đi sang phía bên đó, hai ngón tay kẹp lá thư trong túi quần ra, giơ lên trên thùng rác.
Cơn gió thổi ngang qua, lá thư đung đưa theo gió.
Hai giây sau, cậu khẽ chậc một tiếng, lại thu tay về___
"Ôi đệch! Thư tình hả?"
Động tác của Dụ Phồn rất nhanh, lúc Vương Lộ An xông tới, thứ đó đã bị cậu nhét lại về túi rồi.
Vương Lộ An xách theo túi nilon: "Ai đưa cho cậu thế? Vừa nãy hả? Sao tôi không phát hiện ra?"
Dụ Phồn đi lên phía trước: "Cậu nhìn nhầm rồi."
"Không thể nào, thị lực của tôi tốt lắm đó." Vương Lộ An chợt nhận ra, "Tôi biết rồi, chắc chắn là lúc cậu về lớp viết kiểm điểm___Thảo nào tai cậu lại đỏ thế."
Vương Lộ An đã chơi chung với Dụ Phồn từ năm cấp 2.
Cái tên Dụ Phồn này, một mình chọi năm không chút hoang mang, đọc kiểm điểm trước mấy ngàn người cũng không luống cuống, từ trước đến nay luôn mang theo dáng vẻ lạnh lùng cool ngầu, khiến cho người ta tưởng là cậu không sợ trời không sợ đất____
Mãi cho đến khi lên cấp 3, có nữ sinh tỏ tình với Dụ Phồn.
Đó là lần đầu tiên cậu ta thấy Dụ Phồn đỏ mặt.
Cái người bình thường đánh nhau không buồn chớp mắt, tai lại đỏ bừng, nói xin lỗi với một cô gái chỉ cao 1m50, thậm chí mắt còn không dám nhìn thẳng người ta.
Kể từ ngày đó cậu ta hiểu rõ, người anh em nhìn qua oai phong lẫy lừng của cậu ta, thật ra vẫn chỉ là học sinh cấp ba ngây thơ trong sáng mà thôi.
"Có để yên không?" Đúng lúc tới ngã ba đường, Dụ Phồn nghiêng người đi, không quay đầu lại đi về phía khác, "Đi đây."
-
Dụ Phồn về nhà tắm rửa, lúc đi ra, trên lầu cứ vang lên tiếng lệch kệch liên tục.
Nhà dân giá rẻ không có mấy cái như cách âm, cậu tập mãi thành quen, đi đến trước gương xem thử.
Vết thương trên mặt đã nhạt đi một ít, có lẽ thêm mấy ngày nữa sẽ bình thường trở lại.
Nhưng mà xấu.
Dụ Phồn dùng khăn chà mạnh lên mặt, cho đến khi vết thương cảm thấy đau mới ngừng.
Câu kéo lê dép ra khỏi phòng tắm, thuận tay cầm túi mì gói, vừa định xé mở ra, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa "rầm rầm".
Hai tiếng này như gõ vào thái dương cậu.
Động tác của Dụ Phồn khựng lại, vừa ngẩng đầu lên, vẻ lười biếng trên mặt đã thu lại sạch sẽ, đáy mắt nổi lên vài nét lạnh lùng cảnh giác.
Cậu nhìn chằm chằm cái bóng dưới khe cửa, im lặng đợi một lúc____
"Rầm." Lại một tiếng nữa.
Dụ Phồn thả gói mì xuống, quay người mở cửa.
Cậu cầm tay nắm cửa, mở ra với sức mạnh không được nhẹ nhàng cho lắm, căng da đầu nhìn ra ngoài cửa___Không nhìn thấy gì cả.
Dụ Phồn nhíu mày, vừa chuẩn bị đóng cửa vào, lại thoáng liếc thấy cái đầu bé xíu màu đen nhánh.
Cậu từ từ cúi đầu xuống, đối mắt với cô nhóc trước mặt.
Là con gái của gia đình vừa chuyển tới, hôm qua từng gặp ở dưới lầu, buộc hai bím tóc nhỏ, gương mặt phúng phính.
Vẻ mặt Dụ Phồn rất dữ, cô nhóc rũ lông mày xuống, hơi hơi sợ.
Một lớn một nhỏ đối diện với nhau chốc lát.
"Có chuyện gì?" Dụ Phồn mở miệng trước. Cảm xúc vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn biến mất, giọng điệu vẫn rất cứng ngắc.
Cô nhóc run lên một cái.
Là run thật.
Dụ Phồn: "...."
Dụ Phồn thở dài, ngồi xổm xuống nhìn thẳng nhóc: "Nói đi."
Trên tay nhóc cầm một túi nilon trông còn lớn hơn cả mặt mình, cố lấy dũng khí: "Mẹ nói hôm qua mẹ dọn phòng ở, rất ồn, tối nay sẽ không ồn nữa, bảo em đưa sủi cảo cho anh....Anh ơi anh đừng giận mà."
"Biết rồi." Dụ Phồn nhìn thoáng qua cái túi to tướng, "Em mang về đi, anh không cần."
Cô nhóc đứng không nhúc nhích, ánh mắt trông mong nhìn cậu.
Dụ Phồn nhíu mày: "Nghe không hiểu hả?"
Cô nhóc ôm sủi cảo, lại run lên một cái.
"...."
Một lúc sau, Dụ Phồn cầm theo túi nilon về phòng, nhét hết sủi cảo vào tủ lạnh, lại quay đầu đi làm mì gói tiếp.
Nhà lầu trên đúng là nói được làm được, buổi tối không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Nhưng mãi đến hai giờ sáng Dụ Phồn vẫn chưa ngủ được, không biết có phải do dư âm của khai giảng hay không mà mấy ngày nay cậu ngủ không ngon tí nào.
Cậu vò đầu, quyết định từ bỏ giãy giụa, rời giường ra phòng khách uống nước.
Nhìn thấy thứ bên cạnh ấm nước, động tác rót nước của Dụ Phồn hơi khựng lại.
Trước khi tắm cậu có thói quen bỏ hết mấy thứ trong túi lên bàn, bây giờ trên bàn có một chùm chìa khóa nằm lộn xộn, thẻ cơm ở trường, một ít tiền lẻ và một lá thư màu hồng nhạt.
Dụ Phồn nhìn chằm chằm thứ đó một lúc, cầm ly nước bỏ chạy.
Một lát sau, cậu lại đơ mặt quay người lại, rút lá thư từ trong đống đồ ra, xoay người về phòng.
Trước đây Dụ Phồn cũng từng nhận thư tình, da mặt con gái mỏng, sau khi cậu từ chối là trả về ngay. Đã nhận còn mang về nhà thì đây là lần đầu tiên.
Cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm lá thư trên tay, bỗng nhiên nghĩ tới bộ đồng phục chỉnh tề đến quá đáng của Trần Cảnh Thâm, cộng thêm thái độ từ chối Chương Nhàn Tịnh chẳng có chút tình người.
Thật ra cậu muốn xem xem, người như thế có thể viết ra được thứ gì.
Dụ Phồn gối một tay ra sau đầu, lười biếng nằm xuống, ngón tay tùy ý lật mở bìa thư ra.
Lá thư này lòe loẹt sặc sỡ từ phong bì đến nhãn dán, mà thật ra giấy viết bên trong lại rất bình thường____Là tờ giấy Trần Cảnh Thâm viết lúc tan học.
"...."
Biết vậy rời đi ngay từ lúc đó.
Nét của chữ Trần Cảnh Thâm gọn gàng mạnh mẽ, trong ngay ngắn lại lộ ra vài nét nguệch ngoạc, như là đã luyện qua trước.
Dụ Phồn cầm tờ giấy đó lên, bắt đầu xem từ đầu___
[ Bạn học Dụ ban 7 lớp 11:
Chào cậu.
Tôi là Trần Cảnh Thâm ban 7 lớp 11. ]
Trên thư có hai nét bút một đậm một nhạt, khả năng cao là lúc tan học đồ màu đậm lên.
Chắc là số "7" trong "ban 7 lớp 11" ban đầu phải là "1", màu bút đậm tô lên biến thành "7".
[ Không biết cậu có ấn tượng với tôi không, chúng ta từng gặp nhau vài lần ở lễ chào cờ.
Lễ chào cờ đầu tiên của năm học lớp 10, cậu hùng hồn phát biểu trên đài chủ tịch, và bóng dáng cậu đọc thuộc nằm lòng bản kiểm điểm ấy đã khắc lên dấu ấn sâu sắc vào trong tâm trí tôi.
Kể từ giây phút đó, tôi bắt đầu chú ý đến cậu.
Tôi bắt đầu để ý đến những cái tên đứng cuối trong bảng thành tích khối; thỉnh thoảng đi qua ban 7, tôi sẽ vô thức tìm kiếm cái gáy khi ngủ của cậu; trong giờ học cũng không nhịn được nhìn ra sân thể dục bên ngoài cửa sổ, trông theo bóng dáng cậu bị giáo viên phạt chạy.
Thấm thoát thoi đưa, tôi đã chú ý đến cậu liên tục một năm.
Trong lần thi học kì nào đó, tôi phát hiện thành tích của cậu tăng lên một hạng, tôi cảm thấy vui sướng và hạnh phúc cho cậu từ tận đáy lòng, cũng nhận ra được tình cảm của tôi với cậu.
Cho nên tôi quyết định đặt bút viết nên lá thư này, bày tỏ tấm lòng của tôi đến cậu. ]
Từ đây về sau, toàn bộ là nét bút màu đậm.
[ Mặc dù kỳ thi cuối kì vừa rồi cậu lại trở thành cái tên đứng cuối lần nữa. Nhưng tôi tin rằng cậu có năng khiếu học tập, nhất là môn toán. Bởi vì thành tích 9 điểm đó không phải thứ người thường có thể thi được.
Cho nên chỉ cần cậu bằng lòng cố gắng, chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt hơn.
Dưới đây là sách phụ đạo và ngân hàng câu hỏi tôi giới thiệu cho cậu:
《Dốt đặc cán mai học toán thế nào》, 《Người chậm cần bắt đầu sớm 2017》, 《Tổng hợp kiến thức toán cấp 3》.
Lời chúc: Ôn thi thuận lợi, học tập tiến bộ.
Trần Cảnh Thâm. ]
Dụ Phồn:?
Dụ Phồn: "...."
Mẹ nó?
Đúng là xứng con mẹ nó đáng với 110 điểm Ngữ Văn của cậu.
Trầm lặng yên ắng.
Một cơn gió lạnh thổi bay rèm cửa, mãi đến khi điện thoại trên bàn ting ting hai tiếng, mới kéo được Dụ Phồn ra khỏi cú sốc.
Cậu nhìn chằm chằm Trần Cảnh Thâm một lúc lâu.
Nét mặt Trần Cảnh Thâm vẫn không hề thay đổi, nếu không phải lá thư tình trông ngu hết sức còn đang đặt dưới ngón tay anh, có khi Dụ Phồn lại nghĩ ban nãy mình nghe lầm rồi.
Im lặng cầm cự một lúc lâu. Bàn tay đang nắm chặt của Dụ Phồn chậm rãi buông ra, sau khi lặp lại mấy lần, cậu lại ngồi về một lần nữa.
Điện thoại làm người ta đau cả đầu, cậu trở tay cầm điện thoại chỉnh sang chế độ yên lặng, mới tìm về được giọng nói của mình: "....Cậu có bị dở hơi không? Tôi là con trai."
Trần Cảnh Thâm đặt lá thư lên bàn, đứng thẳng người dậy: "Tôi biết."
"Cậu biết mà còn...." Dụ Phồn dừng lại một lúc, "Cậu là đồng tính luyến ái?"
Trần Cảnh Thâm rũ mắt im lặng một lúc, sau đó đẩy ra một âm lạnh lùng từ trong cổ họng: "Ừ."
"...."
"...."
Trần Cảnh Thâm hỏi: "Cậu ghét đồng tính luyến ái à?"
"....Không phải," Mãi lâu sau Dụ Phồn mới thốt lên tiếng, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhanh như gió, "Nhưng mà tôi không phải, tôi thích con gái."
"Cậu có cô gái mình thích rồi?"
Đây là lần đầu tiên Dụ Phồn được một người con trai tỏ tình, trong lòng hơi bối rối, nghe vậy buột miệng trả lời: "Không có."
Nói xong cậu mới hoàn hồn, vừa định nói cái này thì liên quan gì tới cậu___
"Vậy thì làm sao cậu biết cậu thích con gái? "
"?"
Đây là cái logic quỷ ma gì đây?
"Tóm lại tôi không phải là đồng tính luyến ái, cũng không thể yêu đương với...." Mấy chữ cuối cùng Dụ Phồn không nói ra được, cảm thấy cứ quái quái sao ấy.
Cậu cầm lá thư đã nằm trên bàn cả buổi lên, cứ như xách bom đưa đến trước mặt Trần Cảnh Thâm, "Cái này, cậu cầm về nhanh đi."
Trần Cảnh Thâm không nhận.
Dụ Phồn giơ lá thư phỏng tay tận mười giây, cảm thấy mình y như thằng đần: "Cậu có cầm không? Không cầm tôi xé đó."
Trần Cảnh Thâm chăm chú nhìn vành tai cậu một hồi, sau đó nói: "Xé đi."
Dù sao cái này cũng đã xóa đi sửa lại mấy lần, anh viết cũng không hài lòng lắm.
Dụ Phồn hít một hơi thật sâu, nhịn xuống xúc động muốn đánh người, cúi đầu tìm túi Trần Cảnh Thâm, muốn nhét thứ này về____
"Dụ Phồn!" Giọng nói quen thuộc vang vọng khắp hành lang lầu ba.
Dụ Phồn còn chưa kịp đụng tới túi của Trần Cảnh Thâm, nghe thấy tiếng này tay run lên, tức khắc đông cứng lại giữa không trung.
Thấy bóng dáng bên ngoài sắp xông vào cửa, Dụ Phồn lập tức thu lá thư về, luống cuống chọn cách nhét vào túi mình.
Cùng lúc đó, Vương Lộ An đi vào từ cửa: "Dụ Phồn, tôi gửi tin nhắn cho cậu sao cậu không trả lời___"
Thấy rõ tình hình bên trong, Vương Lộ An sửng sốt: "Đang làm gì thế?"
"Sao cậu lại về đây?" Dụ Phồn quay đầu qua, bực mình hỏi.
"Tôi để quên bài tập trong lớp, lúc quay lại vừa khéo thấy hổ béo đi vệ sinh, định bảo cậu lấy giúp tôi rồi thuận tiện chạy luôn...." Vương Lộ An nhìn chăm chú cậu một hồi, hãi hùng hỏi, "Sao tai cậu lại đỏ thế?"
"?" Dụ Phồn che tai đi, nhíu mày, "Cậu nhìn lầm rồi."
"Thật đó!" Vương Lộ An chợt nhớ tới cảnh tượng trước khi mình đi vào, vẻ mặt hai người vi diệu, còn đứng cực gần, nhìn vào cứ như sắp đánh nhau tới nơi___
Cậu ta nhìn sang Trần Cảnh Thâm, không dám tin hỏi, "Cậu nhéo tai anh em tui hả?"
Dụ Phồn thật sự muốn lấy thứ gì đó ra bịt kín miệng Vương Lộ An.
Trần Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói gì.
Hình ảnh này lọt vào trong mắt Vương Lộ An tương đương với ngầm thừa nhận, cậu ta đang định hỏi tiếp, lại bị Dụ Phồn túm áo về.
Điện thoại trong cặp lại liên tục rung lên, lần này là cuộc điện thoại.
Trần Cảnh Thâm không để ý, anh dùng ngón tay nâng cặp sách lên, mặt không đổi sắc nói tiếp: "Từ năm lớp 10 tôi đã bắt đầu để ý đến cậu."
Dụ Phồn: "...."
Vương Lộ An: "?"
"Ở đại hội thể thao, tôi còn xem hết các hạng mục cậu thi đấu."
Dụ Phồn: "?"
Vương Lộ An: "???"
"Tôi rất nghiêm túc." Tay Trần Cảnh Thâm buông xuống, "Hi vọng cậu có thể suy xét thật kỹ."
-
Lần này hổ béo đi vệ sinh rất lâu, cuối cùng Dụ Phồn vẫn quang minh chính đại đi về từ cổng lớn của trường.
Nét mặt cậu khó coi, học sinh xung quanh nhìn thấy đều vô thức bước ra xa thêm hai bước.
Không biết Vương Lộ An nhìn sang cậu lần thứ bao nhiêu rồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Cậu có cảm thấy mấy lời Trần Cảnh Thâm nói vừa nãy nghe hơi quen quen không..."
"Không cảm thấy."
"Thật không?" Vương Lộ An gãi đầu, "Cậu ấy tìm cậu làm gì thế?"
Mặt Dụ Phồn càng khó coi hơn, cậu mấp máy môi, qua một hồi lâu mới hộc ra một câu: "....Xin cái hẹn."
"?"
Vương Lộ An mờ mịt: "Vậy cậu ấy nói từ năm lớp 10 đã để ý đến cậu...."
"Từ năm lớp 10 đã thấy ngứa mắt tôi."
"Ở đại hội thể thao cậu ấy còn xem hết hạng mục cậu thi đấu...."
"Muốn xem xem tôi trâu bò thế nào."
"Câu cuối cùng cậu ấy bảo cậu suy xét...."
"Suy xét để đánh một trận với cậu ta."
Vương Lộ An: "...."
Rất là kỳ, lại hợp tình hợp lý. Dù sao cậu ra cũng nghĩ không ra giữa hai người này còn có thể có chuyện gì khác.
Vương Lộ An thuận miệng hỏi: "Vậy cuối cùng hai cậu có thành không?"
"Thành cái đếch!"
"...."
Hai người đi ngang qua một siêu thị, Vương Lộ An nhớ ra đồ ăn vặt tích trữ ở nhà sắp ăn hết rồi, muốn đi vào mua một ít.
Dụ Phồn đứng ngoài cửa chờ.
Buổi chiều tối tiết trời mát mẻ. Một đôi người yêu đi qua trước mặt cậu, tay của cô gái đặt trong túi áo chàng trai.
Dụ Phồn nắm chặt lá thư trong túi, bỗng nhiên lại muốn hút thuốc.
Thật ra cậu đang có ý định cai thuốc lá, gần đây luôn duy trì ba ngày một điếu, cũng sắp có hiệu quả rồi.
Không thể bị hủy trong tay Trần Cảnh Thâm được.
Nghĩ đến đây, Dụ Phồn nghiêng mặt thở hắt ra một hơi, thoáng liếc thấy cái thùng rác trong góc.
Cậu hơi do dự đi sang phía bên đó, hai ngón tay kẹp lá thư trong túi quần ra, giơ lên trên thùng rác.
Cơn gió thổi ngang qua, lá thư đung đưa theo gió.
Hai giây sau, cậu khẽ chậc một tiếng, lại thu tay về___
"Ôi đệch! Thư tình hả?"
Động tác của Dụ Phồn rất nhanh, lúc Vương Lộ An xông tới, thứ đó đã bị cậu nhét lại về túi rồi.
Vương Lộ An xách theo túi nilon: "Ai đưa cho cậu thế? Vừa nãy hả? Sao tôi không phát hiện ra?"
Dụ Phồn đi lên phía trước: "Cậu nhìn nhầm rồi."
"Không thể nào, thị lực của tôi tốt lắm đó." Vương Lộ An chợt nhận ra, "Tôi biết rồi, chắc chắn là lúc cậu về lớp viết kiểm điểm___Thảo nào tai cậu lại đỏ thế."
Vương Lộ An đã chơi chung với Dụ Phồn từ năm cấp 2.
Cái tên Dụ Phồn này, một mình chọi năm không chút hoang mang, đọc kiểm điểm trước mấy ngàn người cũng không luống cuống, từ trước đến nay luôn mang theo dáng vẻ lạnh lùng cool ngầu, khiến cho người ta tưởng là cậu không sợ trời không sợ đất____
Mãi cho đến khi lên cấp 3, có nữ sinh tỏ tình với Dụ Phồn.
Đó là lần đầu tiên cậu ta thấy Dụ Phồn đỏ mặt.
Cái người bình thường đánh nhau không buồn chớp mắt, tai lại đỏ bừng, nói xin lỗi với một cô gái chỉ cao 1m50, thậm chí mắt còn không dám nhìn thẳng người ta.
Kể từ ngày đó cậu ta hiểu rõ, người anh em nhìn qua oai phong lẫy lừng của cậu ta, thật ra vẫn chỉ là học sinh cấp ba ngây thơ trong sáng mà thôi.
"Có để yên không?" Đúng lúc tới ngã ba đường, Dụ Phồn nghiêng người đi, không quay đầu lại đi về phía khác, "Đi đây."
-
Dụ Phồn về nhà tắm rửa, lúc đi ra, trên lầu cứ vang lên tiếng lệch kệch liên tục.
Nhà dân giá rẻ không có mấy cái như cách âm, cậu tập mãi thành quen, đi đến trước gương xem thử.
Vết thương trên mặt đã nhạt đi một ít, có lẽ thêm mấy ngày nữa sẽ bình thường trở lại.
Nhưng mà xấu.
Dụ Phồn dùng khăn chà mạnh lên mặt, cho đến khi vết thương cảm thấy đau mới ngừng.
Câu kéo lê dép ra khỏi phòng tắm, thuận tay cầm túi mì gói, vừa định xé mở ra, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa "rầm rầm".
Hai tiếng này như gõ vào thái dương cậu.
Động tác của Dụ Phồn khựng lại, vừa ngẩng đầu lên, vẻ lười biếng trên mặt đã thu lại sạch sẽ, đáy mắt nổi lên vài nét lạnh lùng cảnh giác.
Cậu nhìn chằm chằm cái bóng dưới khe cửa, im lặng đợi một lúc____
"Rầm." Lại một tiếng nữa.
Dụ Phồn thả gói mì xuống, quay người mở cửa.
Cậu cầm tay nắm cửa, mở ra với sức mạnh không được nhẹ nhàng cho lắm, căng da đầu nhìn ra ngoài cửa___Không nhìn thấy gì cả.
Dụ Phồn nhíu mày, vừa chuẩn bị đóng cửa vào, lại thoáng liếc thấy cái đầu bé xíu màu đen nhánh.
Cậu từ từ cúi đầu xuống, đối mắt với cô nhóc trước mặt.
Là con gái của gia đình vừa chuyển tới, hôm qua từng gặp ở dưới lầu, buộc hai bím tóc nhỏ, gương mặt phúng phính.
Vẻ mặt Dụ Phồn rất dữ, cô nhóc rũ lông mày xuống, hơi hơi sợ.
Một lớn một nhỏ đối diện với nhau chốc lát.
"Có chuyện gì?" Dụ Phồn mở miệng trước. Cảm xúc vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn biến mất, giọng điệu vẫn rất cứng ngắc.
Cô nhóc run lên một cái.
Là run thật.
Dụ Phồn: "...."
Dụ Phồn thở dài, ngồi xổm xuống nhìn thẳng nhóc: "Nói đi."
Trên tay nhóc cầm một túi nilon trông còn lớn hơn cả mặt mình, cố lấy dũng khí: "Mẹ nói hôm qua mẹ dọn phòng ở, rất ồn, tối nay sẽ không ồn nữa, bảo em đưa sủi cảo cho anh....Anh ơi anh đừng giận mà."
"Biết rồi." Dụ Phồn nhìn thoáng qua cái túi to tướng, "Em mang về đi, anh không cần."
Cô nhóc đứng không nhúc nhích, ánh mắt trông mong nhìn cậu.
Dụ Phồn nhíu mày: "Nghe không hiểu hả?"
Cô nhóc ôm sủi cảo, lại run lên một cái.
"...."
Một lúc sau, Dụ Phồn cầm theo túi nilon về phòng, nhét hết sủi cảo vào tủ lạnh, lại quay đầu đi làm mì gói tiếp.
Nhà lầu trên đúng là nói được làm được, buổi tối không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Nhưng mãi đến hai giờ sáng Dụ Phồn vẫn chưa ngủ được, không biết có phải do dư âm của khai giảng hay không mà mấy ngày nay cậu ngủ không ngon tí nào.
Cậu vò đầu, quyết định từ bỏ giãy giụa, rời giường ra phòng khách uống nước.
Nhìn thấy thứ bên cạnh ấm nước, động tác rót nước của Dụ Phồn hơi khựng lại.
Trước khi tắm cậu có thói quen bỏ hết mấy thứ trong túi lên bàn, bây giờ trên bàn có một chùm chìa khóa nằm lộn xộn, thẻ cơm ở trường, một ít tiền lẻ và một lá thư màu hồng nhạt.
Dụ Phồn nhìn chằm chằm thứ đó một lúc, cầm ly nước bỏ chạy.
Một lát sau, cậu lại đơ mặt quay người lại, rút lá thư từ trong đống đồ ra, xoay người về phòng.
Trước đây Dụ Phồn cũng từng nhận thư tình, da mặt con gái mỏng, sau khi cậu từ chối là trả về ngay. Đã nhận còn mang về nhà thì đây là lần đầu tiên.
Cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm lá thư trên tay, bỗng nhiên nghĩ tới bộ đồng phục chỉnh tề đến quá đáng của Trần Cảnh Thâm, cộng thêm thái độ từ chối Chương Nhàn Tịnh chẳng có chút tình người.
Thật ra cậu muốn xem xem, người như thế có thể viết ra được thứ gì.
Dụ Phồn gối một tay ra sau đầu, lười biếng nằm xuống, ngón tay tùy ý lật mở bìa thư ra.
Lá thư này lòe loẹt sặc sỡ từ phong bì đến nhãn dán, mà thật ra giấy viết bên trong lại rất bình thường____Là tờ giấy Trần Cảnh Thâm viết lúc tan học.
"...."
Biết vậy rời đi ngay từ lúc đó.
Nét của chữ Trần Cảnh Thâm gọn gàng mạnh mẽ, trong ngay ngắn lại lộ ra vài nét nguệch ngoạc, như là đã luyện qua trước.
Dụ Phồn cầm tờ giấy đó lên, bắt đầu xem từ đầu___
[ Bạn học Dụ ban 7 lớp 11:
Chào cậu.
Tôi là Trần Cảnh Thâm ban 7 lớp 11. ]
Trên thư có hai nét bút một đậm một nhạt, khả năng cao là lúc tan học đồ màu đậm lên.
Chắc là số "7" trong "ban 7 lớp 11" ban đầu phải là "1", màu bút đậm tô lên biến thành "7".
[ Không biết cậu có ấn tượng với tôi không, chúng ta từng gặp nhau vài lần ở lễ chào cờ.
Lễ chào cờ đầu tiên của năm học lớp 10, cậu hùng hồn phát biểu trên đài chủ tịch, và bóng dáng cậu đọc thuộc nằm lòng bản kiểm điểm ấy đã khắc lên dấu ấn sâu sắc vào trong tâm trí tôi.
Kể từ giây phút đó, tôi bắt đầu chú ý đến cậu.
Tôi bắt đầu để ý đến những cái tên đứng cuối trong bảng thành tích khối; thỉnh thoảng đi qua ban 7, tôi sẽ vô thức tìm kiếm cái gáy khi ngủ của cậu; trong giờ học cũng không nhịn được nhìn ra sân thể dục bên ngoài cửa sổ, trông theo bóng dáng cậu bị giáo viên phạt chạy.
Thấm thoát thoi đưa, tôi đã chú ý đến cậu liên tục một năm.
Trong lần thi học kì nào đó, tôi phát hiện thành tích của cậu tăng lên một hạng, tôi cảm thấy vui sướng và hạnh phúc cho cậu từ tận đáy lòng, cũng nhận ra được tình cảm của tôi với cậu.
Cho nên tôi quyết định đặt bút viết nên lá thư này, bày tỏ tấm lòng của tôi đến cậu. ]
Từ đây về sau, toàn bộ là nét bút màu đậm.
[ Mặc dù kỳ thi cuối kì vừa rồi cậu lại trở thành cái tên đứng cuối lần nữa. Nhưng tôi tin rằng cậu có năng khiếu học tập, nhất là môn toán. Bởi vì thành tích 9 điểm đó không phải thứ người thường có thể thi được.
Cho nên chỉ cần cậu bằng lòng cố gắng, chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt hơn.
Dưới đây là sách phụ đạo và ngân hàng câu hỏi tôi giới thiệu cho cậu:
《Dốt đặc cán mai học toán thế nào》, 《Người chậm cần bắt đầu sớm 2017》, 《Tổng hợp kiến thức toán cấp 3》.
Lời chúc: Ôn thi thuận lợi, học tập tiến bộ.
Trần Cảnh Thâm. ]
Dụ Phồn:?
Dụ Phồn: "...."
Mẹ nó?
Đúng là xứng con mẹ nó đáng với 110 điểm Ngữ Văn của cậu.