Chương 10
Chẳng mấy chốc chỉ còn hai ngày là đến hôn lễ chính thức, Hạ An Vũ theo lời Cao Ái Linh cũng bắt đầu vận chuyển đồ đạc của mình sang nhà riêng của Quý Đông Nhiên. Với tư cách là thư ký của Quý Đông Nhiên tất nhiên đây chẳng phải lần đầu tiên cậu đến nhà anh, nhưng so với đến vì chuyện công việc nó lại khác hẳn với đến nơi ở mới trong tư cách người bạn đời sắp cưới của sếp mình.
"Uầy, nhiều đồ vậy sao, phòng của con cậu chủ đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, con coi có cái nào không cần thiết cứ bỏ đi cho đỡ chật."
Dì Lan là giúp việc duy nhất của nhà này, khi cậu vừa cùng xe chuyển nhà đến nơi đã nhanh chóng ra cửa đón tiếp.
"A... con cũng không biết phải bỏ cái nào nữa ạ."
Hạ An Vũ gãi gãi đầu, bởi vì đã sinh sống ở đây hơn bốn năm trời nên đồ đạc quả thật cũng không ít, cậu cũng không biết căn phòng mà Quý Đông Nhiên chuẩn bị cho mình như thế nào cả, hơn nữa bỏ đi thì rất tiếc. Tủ quần áo này của cậu vẫn còn chắc chắn, kệ sách thì chỉ mới sờn màu đôi chút, ngay cả giá để chén bát cậu cũng thấy nó vẫn còn tốt lắm.
Dì Lan nhìn ra được cậu suy nghĩ những gì, cười cười dịu dàng nói:
"Để dì lựa phụ con, đừng lo, không vứt đi phí phạm đâu, cùng lắm mang bán ở chợ đồ cũ vẫn kiếm được ít tiền đấy."
"Cũng được ạ."
Dì Lan lắc lắc đầu nhìn đứa nhỏ luyến tiếc mớ đồ của mình, bất đắc dĩ vỗ vỗ vào vai nó rồi tiến lên hỗ trợ cậu điều động rồi chọn lại đồ đạc một hồi. Trước khi dì vào nhà này làm vẫn luôn có thói quen giữ lại đồ cũ, cái gì cũng không nỡ vứt đi, dần dần cứ mỗi năm dọn dẹp đều mệt đến bở hơi tai, căn nhà cũng trở nên càng ngày càng chật chội cũ kĩ. Sau này khi đến đây làm rồi, bởi vì chủ nhân là một người cần sống trong không gian sạch sẽ thoáng đãng, bà cũng tập quen với việc không giữ lại những đồ vật linh tinh nữa, sau đó thì được những người giúp việc sống gần đây giới thiệu cho chỗ mua bán đồ cũ thay vì thẳng tay vứt nó ra bãi rác.
Quý Đông Nhiên không phải kiểu người quá khắt khe hay nghiêm trọng hóa vấn đề sạch sẽ, nhưng bởi vì phần dưới bị liệt, lỡ như xảy ra vấn đề gì liên quan sẽ không cảm nhận được, từ đó dễ dẫn đến nhiễm trùng, thậm chí có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng nếu không phát hiện kịp thời, thành ra Cao Ái Linh cực kỳ nghiêm khắc trong điều kiện sống hằng ngày của con trai mình, thường xuyên dặn dò dì Lan phải cẩn thận hết lần này đến lần khác.
"Giữ lại nhiêu đây thôi, mấy cái này cứ để dì lo cho."
"Dạ..."
Hạ An Vũ nhìn số vật phẩm mình mang đến đã bị bỏ hơn phân nữa, có hơi tiếc nuối một tẹo, nhưng ngẫm lại nhập gia thì phải tùy tục, nhà của tổng giám đốc đẹp như vậy, làm sao mà cậu có thể bày nhà người ta bởi mấy món cũ kỹ xấu xí này được, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
"Phòng của con ở trên tầng hai, còn phòng cậu chủ thì ở ngay tầng một đây thôi, ở chỗ hành lang đó đi vào là gặp."
"Dạ..."
Hạ An Vũ đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của dì Lan, là một lối rẽ vào hành lang khá nhỏ, trông cũng hơi tối, có vẻ như ánh sáng không thể lọt vào nơi đó nhiều được, sau đó cậu tiếp tục phụ giúp nhóm người chuyển nhà khuân vác đồ lên phòng mình.
"Có thang máy lên tầng, các chú đi đường này cho đỡ nhọc."
Dì Lan thấy mọi người toang bước lên cầu thang lớn thì vội vàng gọi lại, chỉ chỉ vào thang máy nhỏ yên lặng nằm gần chỗ hành lang dẫn đến phòng của Quý Đông Nhiên. Lúc ra khỏi thang máy, Hạ An Vũ phát hiện trên này ánh sáng ngập tràn, cả một hành lang đều thoáng đãng thoải mái có thể trông ra vườn hoa nhỏ sau nhà liền không nhịn được mà hỏi bà:
"Nhà có thang máy mà anh ấy không ở tầng trên luôn ạ? Con thấy ở dưới có hơi ngộp."
"Lỡ hỏng hóc hay cúp điện thì rắc rối lắm." - Dì Lan thở dài đáp - Phòng của con cũng chính là phòng cũ trước kia của cậu chủ đấy. Khi mới về đây cậu ấy cũng chọn tầng hai này vì nó giúp cậu tương đối thư giãn, nhưng có một ngày cậu ấy bị kẹt trong thang máy do khu biệt thự cúp điện đột xuất, lại trùng hợp dì đang đi chợ nữa, dù không lâu nhưng sau vụ đó cậu chủ cũng quyết định chuyển hẳn xuống tầng dưới ở, hiếm lắm mới lên trên tầng."
Hạ An Vũ gật gù một cái, hóa ra là có chuyện như vậy, trong đầu bỗng tưởng tượng cảnh Quý Đông Nhiên bị nhốt trong thang máy một mình. Cậu cũng không hình dung được cụ thể một người nhìn lúc nào cũng trầm ổn mọi lúc như Quý Đông Nhiên sẽ ra sao nếu đột nhiên bị nhốt trong không gian kín như vậy, lúc đó còn cúp điện, hẳn xung quanh phải rất tối, cũng không gọi được ai, chỉ có thể yên lặng chờ đợi ánh sáng lần nữa đến với mình. Hạ An Vũ khẽ rùng mình một cái, nếu là cậu thì chắc chắn cậu sẽ sợ lắm.
Dọn dẹp gần xong thì có điện thoại gọi đến, Hạ An Vũ thấy hai chữ "sếp tổng" liền bỗng cảm thấy có chút hồi hộp, có lẽ bởi vì đang ở trong nhà của anh chăng?
"Alo ạ."
"Ừm, tôi sắp về rồi, em muốn ăn ở nhà luôn hay ra ngoài?"
"À, ở... ở nhà ạ..."
Hạ An Vũ liếc nhìn sang dì Lan một chút, dù bà vẫn đang chăm chú sửa sang lại mấy cành hoa cho thuận mắt, điện thoại cậu cũng không có bật loa ngoài nhưng không gian bốn bức tường trong phòng này khiến cậu có cảm tưởng cuộc hội thoại của hai người vang vọng khắp không gian, chưa kể chất giọng trầm ấm đầy ý cười của Quý Đông Nhiên còn kề sát bên tai như vậy.
"Vậy được, để tôi nói với dì Lan chuẩn bị." - Quý Đông Nhiên nói.
"Không cần đâu ạ." - Hạ An Vũ vội đáp - "Em đang ở cạnh dì, để em nói cho."
"Ừm, vậy nhờ em."
Quý Đông Nhiên cưng chiều nói, chất giọng giống như bảo đối phương cứ tùy ý, tôi trông cậy hết vào sự giúp đỡ của em vậy. Hạ An Vũ đỏ mặt "dạ" một tiếng, hai người qua lại thêm vài câu mới cúp máy.
"Vậy hôm nay ăn ở nhà à?"
Dì Lan thấy cậu sau khi cúp máy rồi mà vẫn còn bần thần nhìn vào màn hình điện thoại, khóe miệng mỉm cười bước đến vỗ vai cậu một cái mà hỏi.
"A... dạ... ảnh nói sắp về..." - Hạ An Vũ bị vỗ đến giật mình, lúng búng đáp.
Dì Lan càng nhìn càng cảm thấy đứa trẻ này đáng yêu, ánh mắt cũng dịu thêm vài phần. Cả hai đã gặp nhau không ít lần, nhưng thường Hạ An Vũ chỉ ghé qua đôi chút rồi đi, ấn tượng để lại trong mắt dì Lan cảm thấy cậu thư ký này có phần không tự nhiên lắm, được cái sạch sẽ sáng sủa, hành xử cũng lễ phép đâu ra đó, không ít lần dì cũng định bụng bắt chuyện để giới thiệu đứa cháu gái cũng trạc tuổi với cậu.
Cả hai rời khỏi phòng đi xuống tầng dưới, Hạ An Vũ sau khi tiễn đi nhóm nhân viên chuyển nhà trở vào trong đã thấy dì Lan đang bận bịu chuẩn bị nấu nướng.
"Để con phụ cho ạ." - Hạ An Vụ vội bước vào phòng bếp nói với dì Lan.
"Ra sofa đợi đi, mấy đứa bọn con thì phụ được cái gì." - Dì Lan cười xòa đáp - "Hơn nữa đây là trách nhiệm của dì mà."
Hạ An Vũ không đồng ý, nhanh chóng cầm lấy rổ rau củ gần đó cất tiếng:
"Dì nghi ngờ con sao? Mấy năm sống một mình của con không có uổng phí đâu."
Vừa nói cậu vừa thoan thoắt bắt đầu thành thục cắt gọn, thấy động tác cậu gọn gàng nhanh nhẹn, dì Lan cũng không ngăn cản nữa, chỉ lắc lắc cười:
"Lần này bà chủ quả thật chọn đúng người rồi..."
"Uầy, nhiều đồ vậy sao, phòng của con cậu chủ đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, con coi có cái nào không cần thiết cứ bỏ đi cho đỡ chật."
Dì Lan là giúp việc duy nhất của nhà này, khi cậu vừa cùng xe chuyển nhà đến nơi đã nhanh chóng ra cửa đón tiếp.
"A... con cũng không biết phải bỏ cái nào nữa ạ."
Hạ An Vũ gãi gãi đầu, bởi vì đã sinh sống ở đây hơn bốn năm trời nên đồ đạc quả thật cũng không ít, cậu cũng không biết căn phòng mà Quý Đông Nhiên chuẩn bị cho mình như thế nào cả, hơn nữa bỏ đi thì rất tiếc. Tủ quần áo này của cậu vẫn còn chắc chắn, kệ sách thì chỉ mới sờn màu đôi chút, ngay cả giá để chén bát cậu cũng thấy nó vẫn còn tốt lắm.
Dì Lan nhìn ra được cậu suy nghĩ những gì, cười cười dịu dàng nói:
"Để dì lựa phụ con, đừng lo, không vứt đi phí phạm đâu, cùng lắm mang bán ở chợ đồ cũ vẫn kiếm được ít tiền đấy."
"Cũng được ạ."
Dì Lan lắc lắc đầu nhìn đứa nhỏ luyến tiếc mớ đồ của mình, bất đắc dĩ vỗ vỗ vào vai nó rồi tiến lên hỗ trợ cậu điều động rồi chọn lại đồ đạc một hồi. Trước khi dì vào nhà này làm vẫn luôn có thói quen giữ lại đồ cũ, cái gì cũng không nỡ vứt đi, dần dần cứ mỗi năm dọn dẹp đều mệt đến bở hơi tai, căn nhà cũng trở nên càng ngày càng chật chội cũ kĩ. Sau này khi đến đây làm rồi, bởi vì chủ nhân là một người cần sống trong không gian sạch sẽ thoáng đãng, bà cũng tập quen với việc không giữ lại những đồ vật linh tinh nữa, sau đó thì được những người giúp việc sống gần đây giới thiệu cho chỗ mua bán đồ cũ thay vì thẳng tay vứt nó ra bãi rác.
Quý Đông Nhiên không phải kiểu người quá khắt khe hay nghiêm trọng hóa vấn đề sạch sẽ, nhưng bởi vì phần dưới bị liệt, lỡ như xảy ra vấn đề gì liên quan sẽ không cảm nhận được, từ đó dễ dẫn đến nhiễm trùng, thậm chí có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng nếu không phát hiện kịp thời, thành ra Cao Ái Linh cực kỳ nghiêm khắc trong điều kiện sống hằng ngày của con trai mình, thường xuyên dặn dò dì Lan phải cẩn thận hết lần này đến lần khác.
"Giữ lại nhiêu đây thôi, mấy cái này cứ để dì lo cho."
"Dạ..."
Hạ An Vũ nhìn số vật phẩm mình mang đến đã bị bỏ hơn phân nữa, có hơi tiếc nuối một tẹo, nhưng ngẫm lại nhập gia thì phải tùy tục, nhà của tổng giám đốc đẹp như vậy, làm sao mà cậu có thể bày nhà người ta bởi mấy món cũ kỹ xấu xí này được, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
"Phòng của con ở trên tầng hai, còn phòng cậu chủ thì ở ngay tầng một đây thôi, ở chỗ hành lang đó đi vào là gặp."
"Dạ..."
Hạ An Vũ đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của dì Lan, là một lối rẽ vào hành lang khá nhỏ, trông cũng hơi tối, có vẻ như ánh sáng không thể lọt vào nơi đó nhiều được, sau đó cậu tiếp tục phụ giúp nhóm người chuyển nhà khuân vác đồ lên phòng mình.
"Có thang máy lên tầng, các chú đi đường này cho đỡ nhọc."
Dì Lan thấy mọi người toang bước lên cầu thang lớn thì vội vàng gọi lại, chỉ chỉ vào thang máy nhỏ yên lặng nằm gần chỗ hành lang dẫn đến phòng của Quý Đông Nhiên. Lúc ra khỏi thang máy, Hạ An Vũ phát hiện trên này ánh sáng ngập tràn, cả một hành lang đều thoáng đãng thoải mái có thể trông ra vườn hoa nhỏ sau nhà liền không nhịn được mà hỏi bà:
"Nhà có thang máy mà anh ấy không ở tầng trên luôn ạ? Con thấy ở dưới có hơi ngộp."
"Lỡ hỏng hóc hay cúp điện thì rắc rối lắm." - Dì Lan thở dài đáp - Phòng của con cũng chính là phòng cũ trước kia của cậu chủ đấy. Khi mới về đây cậu ấy cũng chọn tầng hai này vì nó giúp cậu tương đối thư giãn, nhưng có một ngày cậu ấy bị kẹt trong thang máy do khu biệt thự cúp điện đột xuất, lại trùng hợp dì đang đi chợ nữa, dù không lâu nhưng sau vụ đó cậu chủ cũng quyết định chuyển hẳn xuống tầng dưới ở, hiếm lắm mới lên trên tầng."
Hạ An Vũ gật gù một cái, hóa ra là có chuyện như vậy, trong đầu bỗng tưởng tượng cảnh Quý Đông Nhiên bị nhốt trong thang máy một mình. Cậu cũng không hình dung được cụ thể một người nhìn lúc nào cũng trầm ổn mọi lúc như Quý Đông Nhiên sẽ ra sao nếu đột nhiên bị nhốt trong không gian kín như vậy, lúc đó còn cúp điện, hẳn xung quanh phải rất tối, cũng không gọi được ai, chỉ có thể yên lặng chờ đợi ánh sáng lần nữa đến với mình. Hạ An Vũ khẽ rùng mình một cái, nếu là cậu thì chắc chắn cậu sẽ sợ lắm.
Dọn dẹp gần xong thì có điện thoại gọi đến, Hạ An Vũ thấy hai chữ "sếp tổng" liền bỗng cảm thấy có chút hồi hộp, có lẽ bởi vì đang ở trong nhà của anh chăng?
"Alo ạ."
"Ừm, tôi sắp về rồi, em muốn ăn ở nhà luôn hay ra ngoài?"
"À, ở... ở nhà ạ..."
Hạ An Vũ liếc nhìn sang dì Lan một chút, dù bà vẫn đang chăm chú sửa sang lại mấy cành hoa cho thuận mắt, điện thoại cậu cũng không có bật loa ngoài nhưng không gian bốn bức tường trong phòng này khiến cậu có cảm tưởng cuộc hội thoại của hai người vang vọng khắp không gian, chưa kể chất giọng trầm ấm đầy ý cười của Quý Đông Nhiên còn kề sát bên tai như vậy.
"Vậy được, để tôi nói với dì Lan chuẩn bị." - Quý Đông Nhiên nói.
"Không cần đâu ạ." - Hạ An Vũ vội đáp - "Em đang ở cạnh dì, để em nói cho."
"Ừm, vậy nhờ em."
Quý Đông Nhiên cưng chiều nói, chất giọng giống như bảo đối phương cứ tùy ý, tôi trông cậy hết vào sự giúp đỡ của em vậy. Hạ An Vũ đỏ mặt "dạ" một tiếng, hai người qua lại thêm vài câu mới cúp máy.
"Vậy hôm nay ăn ở nhà à?"
Dì Lan thấy cậu sau khi cúp máy rồi mà vẫn còn bần thần nhìn vào màn hình điện thoại, khóe miệng mỉm cười bước đến vỗ vai cậu một cái mà hỏi.
"A... dạ... ảnh nói sắp về..." - Hạ An Vũ bị vỗ đến giật mình, lúng búng đáp.
Dì Lan càng nhìn càng cảm thấy đứa trẻ này đáng yêu, ánh mắt cũng dịu thêm vài phần. Cả hai đã gặp nhau không ít lần, nhưng thường Hạ An Vũ chỉ ghé qua đôi chút rồi đi, ấn tượng để lại trong mắt dì Lan cảm thấy cậu thư ký này có phần không tự nhiên lắm, được cái sạch sẽ sáng sủa, hành xử cũng lễ phép đâu ra đó, không ít lần dì cũng định bụng bắt chuyện để giới thiệu đứa cháu gái cũng trạc tuổi với cậu.
Cả hai rời khỏi phòng đi xuống tầng dưới, Hạ An Vũ sau khi tiễn đi nhóm nhân viên chuyển nhà trở vào trong đã thấy dì Lan đang bận bịu chuẩn bị nấu nướng.
"Để con phụ cho ạ." - Hạ An Vụ vội bước vào phòng bếp nói với dì Lan.
"Ra sofa đợi đi, mấy đứa bọn con thì phụ được cái gì." - Dì Lan cười xòa đáp - "Hơn nữa đây là trách nhiệm của dì mà."
Hạ An Vũ không đồng ý, nhanh chóng cầm lấy rổ rau củ gần đó cất tiếng:
"Dì nghi ngờ con sao? Mấy năm sống một mình của con không có uổng phí đâu."
Vừa nói cậu vừa thoan thoắt bắt đầu thành thục cắt gọn, thấy động tác cậu gọn gàng nhanh nhẹn, dì Lan cũng không ngăn cản nữa, chỉ lắc lắc cười:
"Lần này bà chủ quả thật chọn đúng người rồi..."