Chương 13
Lễ cưới của hai người về cơ bản diễn ra tương đối không quá vất vả, toàn bộ đã có người điều phối hôn lễ lo liệu, việc còn lại chỉ cần đi tiếp đón những người tham dự, ngoại trừ hai vị trưởng bối cao nhất trong gia đình ra còn lại đa phần đều là họ hàng thân thiết, tiệc thiết đãi cũng giống như buổi họp mặt gia đình hàng năm mà Quý Đông Nhiên tham gia.
Đối với việc đột nhiên phải ra mắt họ hàng nhà chồng, trong lòng Hạ An Vũ cực kỳ căng thẳng, nhưng may mắn ngoài mặt cậu vẫn đối phó hài hòa, có vẻ dường như những người ở đây cũng không quá quan tâm đến hôn lễ này của Quý Đông Nhiên, giống như chỉ đến để đủ mặt mà thôi.
"Hôm nay cũng là ngày vui, sao con lại uống ít như vậy." - Một người họ hàng hăng hái mời rượu Quý Đông Nhiên, dáng vẻ xem chừng đã uống không ít.
||||| Truyện đề cử: |||||
"Vâng ạ..."
Quý Đông Nhiên lịch sự cười với ông ta nhưng cũng không thực sự uống cạn, anh chỉ nhấp môi một chút rồi đặt ly xuống, mặc cho ánh mắt không hài lòng của người kia.
"Ầy, đúng là không nể mặt bác rồi."
"Còn không thể uống nhiều được. Bác sĩ dặn con rượu bia dễ ảnh hưởng đến việc chữa trị và hồi phục ạ."
Lần này Quý Đông Nhiên cũng không giấu giếm thật tình nói, dù giọng điệu anh vẫn ôn hòa nhưng Hạ An Vũ nghe ra được anh có vẻ không vui lắm.
"Chỉ một hôm thôi thì bác sĩ gì... Mà chẳng lẽ con nghĩ con còn..."
"Con xin thay anh ấy uống với bác hai một ly ạ... Dù gì con cũng đã người nhà mình rồi."
Hạ An Vũ vội xen vào lời nói chẳng mấy hay ho gì sắp thốt ra của ông ta, tận tình rót thêm rượu cho cả hai.
"Ừm... ngoan lắm, uống với bác nào..."
Vị được gọi là bác hai đó cũng không tiếp tục càm ràm, thoải mái nâng cốc với với cậu, Hạ An Vũ cười cười tiếp ông ta mấy ly, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng theo.
"An Vũ." - Quý Đông Nhiên đột nhiên gọi cậu.
"Dạ?"
Hạ An Vũ lúc này đã đỏ gay mặt mũi, mờ mờ mịt mịt đáp lời anh, Quý Đông Nhiên thoáng cau mày một cái rồi cất lời:
"Tôi muốn đi vệ sinh, em đưa tôi đi."
"A... dạ..."
Hạ An Vũ vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, sau đó kéo Quý Đông Nhiên ra khỏi bàn tiệc, lễ phép nói với những người ở lại:
"Mời mọi người tiếp tục ạ. Bọn con xin phép."
Cả bàn ăn không ai đáp lại, mà hai người cũng chẳng có ai bận tâm, chỉ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Phía trước có một phòng nghỉ, em đẩy tôi vào đó đi."
Hạ An Vũ đang loạng chà loạng choạng cố căng mắt nhìn đường đi thì nghe Quý Đông Nhiên nói, cậu hoang mang hỏi lại:
"Không đi vệ sinh hở anh?"
"Ừm, em không mệt à?"
"À..."
Hạ An Vũ trong cơn say dường như hiểu được ý của Quý Đông Nhiên, cậu cười hì hì đẩy anh vào phòng, cửa vừa khóa lại đã không quan tâm mà lập tức nới lỏng cà vạt ngồi thụp xuống:
"Mệt chết em rồi."
"Uống chút nước cho tỉnh rượu đi."
Trong phòng nghỉ có tương đối đầy đủ bàn ghế cả tủ lạnh, Quý Đông Nhiên tìm giúp Hạ An Vũ một chai nước suối mát đưa đến, gương mặt lúc không tỉnh táo của cậu khiến đáy lòng anh như bị vật gì đó cào vào ngứa ngáy không thôi.
"Em cảm ơn anh."
Hạ An Vũ cười cười nhận lấy nước, chệch choạng lắm mới có thể uống vào, xem ra rượu đã bắt đầu phát huy tác dụng, sau khi tu được vài ngụm nước cậu vẫn cứ lắc lư nghiêng trái ngã phải:
"Những người đó... những người đó thật quá đáng mà... ức..."
"Em say rồi."
Quý Đông Nhiên nhíu mày vươn tay muốn đỡ lấy cậu, Hạ An Vũ chóng mặt nhìn thấy rất nhiều Quý Đông Nhiên trước mặt mình, cậu cười cười nói:
"Sao có tận ba tổng giám đốc... làm sao đây... em chỉ có một người thôi... ức... không thể gả cho tận ba người..."
"Em đứng dậy được không?"
Quý Đông Nhiên bất dĩ thở dài hỏi cậu, thầm nghĩ lẽ ra mình nên ngăn cản sớm hơn mới phải. Hạ An Vũ ù ù cạc cạc gật gật đầu, sau đó nương theo lực tay của Quý Đông Nhiên mà đứng dậy, nhưng tay chân lại không nghe theo lời sai khiến, cuối cùng cậu lần nữa ngã xuống, gục đầu vào đùi của anh mà bắt đầu luyên thuyên vớ vẩn:
"Anh là Quý Đông Nhiên chồng em phải không?"
"Là tôi..."
Quý Đông Nhiên hết cách, đành hơi nhích xe về phía trước để cậu khỏi ngã.
"Ha ha... Chào anh... em là Hạ An Vũ... bạn đời hợp pháp của anh..." - Hạ An Vũ đặt cằm lên chân anh, đôi mắt mở to lèm bèm hỏi - "Anh... anh có vui khi kết hôn với em không?"
Quý Đông Nhiên mỉm cười nhìn gương mặt đỏ bừng không rõ vì rượu hay vì ngượng của Hạ An Vũ, anh xoa xoa mái tóc đen nhánh của cậu mà đáp:
"Dĩ nhiên là vui rồi. Vậy em có vui không? Hay hối hận?"
"Ừm... em vui lắm..." - Hạ An Vũ lại lần nữa nằm xuống nhỏ giọng thủ thỉ - "Tổng giám đốc đẹp trai như vậy mà... mà em còn lấy được..."
"Vậy em lấy gì chứng minh là mình không hối hận đi."
Ánh mắt Quý Đông Nhiên thoáng tối lại, anh cũng chẳng rõ tại sao mình lại nói điều này với một kẻ say, có lẽ bộ dạng không tỉnh táo của cậu làm anh có nhiều hơn một chút can đảm chăng? Hạ An Vũ ậm ờ lắc qua lắc lại trên chân anh, cậu lần nữa ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt ngơ ngẩn hỏi:
"Làm sao... em không biết chứng minh thế nào?" - Hạ An Vũ nghiêm túc suy nghĩ, dường như nghĩ ra được, cậu chỉ vào môi mình nhỏ giọng nói - "Hôn nhé? Em hôn anh..."
Quý Đông Nhiên nuốt một ngụm nước bọt nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của Hạ An Vũ, hôm nay cậu được phủ lên đó ít son nên trông càng mọng nước hơn thường ngày, giống như đang đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng đương lúc Hạ An Vũ vẫn còn đang mơ màng chưa nhận thức gì thì đôi môi của Quý Đông Nhiên đã chạm môi cậu.
"Anh..."
Dường như men say của Hạ An Vũ khiến Quý Đông Nhiên cũng dần mất tỉnh táo, khi bốn cánh môi chạm vào nhau, một dòng điện chạy dọc vào đại não khiến anh vô thức mà gặm lấy nó, tiếng mút mát vang lên trong căn phòng khép kín đủ để người nào vô tình nghe được cũng phải đỏ mặt.
"Ưm..."
Quý Đông Nhiên luồn tay ra sau gáy cậu khẽ đẩy lên, từ từ cạy mở khuôn miệng yếu ớt không có sức kháng cự. Lúc đầu giống như vụn trộm sợ người tỉnh giấc chỉ dám nhẹ nhàng thăm dò, nhưng sau khi bị kích thích bởi hương rượu thơm ngọt tràn ngập thì anh gần như cũng mất đi lí trí, bắt đầu điên cuồng tấn công. Hạ An Vũ cảm giác miệng mình đang bị một con quái vật to lớn gặm nhắm, trái tim cậu đập mạnh, sợ rằng mình sẽ bị nó nuốt mất, vươn tay muốn đẩy vào bả vai anh nhưng nhanh chóng bị nắm chặt lại.
"Ư..."
Cậu khẽ rên rỉ bởi đau đớn tê dại tràn ra từ viền môi và lượng không khí ít ỏi khiến cậu có phần hít thở không thông.
Thời điểm tách ra, một sợi chỉ bạc tình sắc vẫn còn vươn giữa hai người, cả căn phòng chỉ nghe được tiếng thở dốc của cặp đôi mới cưới. Hạ An Vũ vẫn còn chưa khép miệng lại được, ánh mắt mờ mịt nhìn Quý Đông Nhiên, mà Quý Đông Nhiên lúc này hãy còn chưa tỉnh táo hẳn, ngón tay miết nhẹ lên bờ môi bị mình dày xéo lúc nãy.
"Anh tin chưa ạ?"
Hạ An Vũ đột nhiên hỏi làm Quý Đông Nhiên liền nhớ lý do vì sao họ hôn nhau, nhìn gương mặt trông chờ của cậu khiến anh bật cười thành tiếng rồi đáp:
"Ừm... tôi tin rồi."
"Cảm ơn anh..."
Hạ An Vũ híp mắt cười thỏa mãn, sau đó cậu lần nữa áp má xuống đùi anh, miệng lẩm bẩm gì đó chẳng nghe rõ rồi dần dần thiếp đi.
Đối với việc đột nhiên phải ra mắt họ hàng nhà chồng, trong lòng Hạ An Vũ cực kỳ căng thẳng, nhưng may mắn ngoài mặt cậu vẫn đối phó hài hòa, có vẻ dường như những người ở đây cũng không quá quan tâm đến hôn lễ này của Quý Đông Nhiên, giống như chỉ đến để đủ mặt mà thôi.
"Hôm nay cũng là ngày vui, sao con lại uống ít như vậy." - Một người họ hàng hăng hái mời rượu Quý Đông Nhiên, dáng vẻ xem chừng đã uống không ít.
||||| Truyện đề cử: |||||
"Vâng ạ..."
Quý Đông Nhiên lịch sự cười với ông ta nhưng cũng không thực sự uống cạn, anh chỉ nhấp môi một chút rồi đặt ly xuống, mặc cho ánh mắt không hài lòng của người kia.
"Ầy, đúng là không nể mặt bác rồi."
"Còn không thể uống nhiều được. Bác sĩ dặn con rượu bia dễ ảnh hưởng đến việc chữa trị và hồi phục ạ."
Lần này Quý Đông Nhiên cũng không giấu giếm thật tình nói, dù giọng điệu anh vẫn ôn hòa nhưng Hạ An Vũ nghe ra được anh có vẻ không vui lắm.
"Chỉ một hôm thôi thì bác sĩ gì... Mà chẳng lẽ con nghĩ con còn..."
"Con xin thay anh ấy uống với bác hai một ly ạ... Dù gì con cũng đã người nhà mình rồi."
Hạ An Vũ vội xen vào lời nói chẳng mấy hay ho gì sắp thốt ra của ông ta, tận tình rót thêm rượu cho cả hai.
"Ừm... ngoan lắm, uống với bác nào..."
Vị được gọi là bác hai đó cũng không tiếp tục càm ràm, thoải mái nâng cốc với với cậu, Hạ An Vũ cười cười tiếp ông ta mấy ly, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng theo.
"An Vũ." - Quý Đông Nhiên đột nhiên gọi cậu.
"Dạ?"
Hạ An Vũ lúc này đã đỏ gay mặt mũi, mờ mờ mịt mịt đáp lời anh, Quý Đông Nhiên thoáng cau mày một cái rồi cất lời:
"Tôi muốn đi vệ sinh, em đưa tôi đi."
"A... dạ..."
Hạ An Vũ vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, sau đó kéo Quý Đông Nhiên ra khỏi bàn tiệc, lễ phép nói với những người ở lại:
"Mời mọi người tiếp tục ạ. Bọn con xin phép."
Cả bàn ăn không ai đáp lại, mà hai người cũng chẳng có ai bận tâm, chỉ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Phía trước có một phòng nghỉ, em đẩy tôi vào đó đi."
Hạ An Vũ đang loạng chà loạng choạng cố căng mắt nhìn đường đi thì nghe Quý Đông Nhiên nói, cậu hoang mang hỏi lại:
"Không đi vệ sinh hở anh?"
"Ừm, em không mệt à?"
"À..."
Hạ An Vũ trong cơn say dường như hiểu được ý của Quý Đông Nhiên, cậu cười hì hì đẩy anh vào phòng, cửa vừa khóa lại đã không quan tâm mà lập tức nới lỏng cà vạt ngồi thụp xuống:
"Mệt chết em rồi."
"Uống chút nước cho tỉnh rượu đi."
Trong phòng nghỉ có tương đối đầy đủ bàn ghế cả tủ lạnh, Quý Đông Nhiên tìm giúp Hạ An Vũ một chai nước suối mát đưa đến, gương mặt lúc không tỉnh táo của cậu khiến đáy lòng anh như bị vật gì đó cào vào ngứa ngáy không thôi.
"Em cảm ơn anh."
Hạ An Vũ cười cười nhận lấy nước, chệch choạng lắm mới có thể uống vào, xem ra rượu đã bắt đầu phát huy tác dụng, sau khi tu được vài ngụm nước cậu vẫn cứ lắc lư nghiêng trái ngã phải:
"Những người đó... những người đó thật quá đáng mà... ức..."
"Em say rồi."
Quý Đông Nhiên nhíu mày vươn tay muốn đỡ lấy cậu, Hạ An Vũ chóng mặt nhìn thấy rất nhiều Quý Đông Nhiên trước mặt mình, cậu cười cười nói:
"Sao có tận ba tổng giám đốc... làm sao đây... em chỉ có một người thôi... ức... không thể gả cho tận ba người..."
"Em đứng dậy được không?"
Quý Đông Nhiên bất dĩ thở dài hỏi cậu, thầm nghĩ lẽ ra mình nên ngăn cản sớm hơn mới phải. Hạ An Vũ ù ù cạc cạc gật gật đầu, sau đó nương theo lực tay của Quý Đông Nhiên mà đứng dậy, nhưng tay chân lại không nghe theo lời sai khiến, cuối cùng cậu lần nữa ngã xuống, gục đầu vào đùi của anh mà bắt đầu luyên thuyên vớ vẩn:
"Anh là Quý Đông Nhiên chồng em phải không?"
"Là tôi..."
Quý Đông Nhiên hết cách, đành hơi nhích xe về phía trước để cậu khỏi ngã.
"Ha ha... Chào anh... em là Hạ An Vũ... bạn đời hợp pháp của anh..." - Hạ An Vũ đặt cằm lên chân anh, đôi mắt mở to lèm bèm hỏi - "Anh... anh có vui khi kết hôn với em không?"
Quý Đông Nhiên mỉm cười nhìn gương mặt đỏ bừng không rõ vì rượu hay vì ngượng của Hạ An Vũ, anh xoa xoa mái tóc đen nhánh của cậu mà đáp:
"Dĩ nhiên là vui rồi. Vậy em có vui không? Hay hối hận?"
"Ừm... em vui lắm..." - Hạ An Vũ lại lần nữa nằm xuống nhỏ giọng thủ thỉ - "Tổng giám đốc đẹp trai như vậy mà... mà em còn lấy được..."
"Vậy em lấy gì chứng minh là mình không hối hận đi."
Ánh mắt Quý Đông Nhiên thoáng tối lại, anh cũng chẳng rõ tại sao mình lại nói điều này với một kẻ say, có lẽ bộ dạng không tỉnh táo của cậu làm anh có nhiều hơn một chút can đảm chăng? Hạ An Vũ ậm ờ lắc qua lắc lại trên chân anh, cậu lần nữa ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt ngơ ngẩn hỏi:
"Làm sao... em không biết chứng minh thế nào?" - Hạ An Vũ nghiêm túc suy nghĩ, dường như nghĩ ra được, cậu chỉ vào môi mình nhỏ giọng nói - "Hôn nhé? Em hôn anh..."
Quý Đông Nhiên nuốt một ngụm nước bọt nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của Hạ An Vũ, hôm nay cậu được phủ lên đó ít son nên trông càng mọng nước hơn thường ngày, giống như đang đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng đương lúc Hạ An Vũ vẫn còn đang mơ màng chưa nhận thức gì thì đôi môi của Quý Đông Nhiên đã chạm môi cậu.
"Anh..."
Dường như men say của Hạ An Vũ khiến Quý Đông Nhiên cũng dần mất tỉnh táo, khi bốn cánh môi chạm vào nhau, một dòng điện chạy dọc vào đại não khiến anh vô thức mà gặm lấy nó, tiếng mút mát vang lên trong căn phòng khép kín đủ để người nào vô tình nghe được cũng phải đỏ mặt.
"Ưm..."
Quý Đông Nhiên luồn tay ra sau gáy cậu khẽ đẩy lên, từ từ cạy mở khuôn miệng yếu ớt không có sức kháng cự. Lúc đầu giống như vụn trộm sợ người tỉnh giấc chỉ dám nhẹ nhàng thăm dò, nhưng sau khi bị kích thích bởi hương rượu thơm ngọt tràn ngập thì anh gần như cũng mất đi lí trí, bắt đầu điên cuồng tấn công. Hạ An Vũ cảm giác miệng mình đang bị một con quái vật to lớn gặm nhắm, trái tim cậu đập mạnh, sợ rằng mình sẽ bị nó nuốt mất, vươn tay muốn đẩy vào bả vai anh nhưng nhanh chóng bị nắm chặt lại.
"Ư..."
Cậu khẽ rên rỉ bởi đau đớn tê dại tràn ra từ viền môi và lượng không khí ít ỏi khiến cậu có phần hít thở không thông.
Thời điểm tách ra, một sợi chỉ bạc tình sắc vẫn còn vươn giữa hai người, cả căn phòng chỉ nghe được tiếng thở dốc của cặp đôi mới cưới. Hạ An Vũ vẫn còn chưa khép miệng lại được, ánh mắt mờ mịt nhìn Quý Đông Nhiên, mà Quý Đông Nhiên lúc này hãy còn chưa tỉnh táo hẳn, ngón tay miết nhẹ lên bờ môi bị mình dày xéo lúc nãy.
"Anh tin chưa ạ?"
Hạ An Vũ đột nhiên hỏi làm Quý Đông Nhiên liền nhớ lý do vì sao họ hôn nhau, nhìn gương mặt trông chờ của cậu khiến anh bật cười thành tiếng rồi đáp:
"Ừm... tôi tin rồi."
"Cảm ơn anh..."
Hạ An Vũ híp mắt cười thỏa mãn, sau đó cậu lần nữa áp má xuống đùi anh, miệng lẩm bẩm gì đó chẳng nghe rõ rồi dần dần thiếp đi.