Chương 18
Đồng hồ trên màn hình máy tính vừa nhảy lên sáu giờ hai mươi lăm phút thì Hạ An Vũ cũng vừa lưu xong phần công việc cuối cùng của mình, cậu vươn vai một cái, miệng khẽ thở ra vì thoải mái.
Cộc! Cộc! Cộc!
Cửa phòng đột nhiên bị gõ, tiếng của Quý Đông Nhiên vang lên:
"Em xong chưa?"
Hạ An Vũ ngạc nhiên, cậu cứ tưởng Quý Đông Nhiên đáng lẽ ra đã đi gặp khách hàng từ lâu rồi, lúc nãy mãi làm việc nên không có để ý động tĩnh bên ngoài, nào ngờ anh vẫn còn ở đây.
"Dạ, xong rồi ạ. Anh vào đi."
Hạ An Vũ cất giọng nói, bàn tay bắt đầu dọn dẹp đồ vật trên bàn.
"Anh chưa đi ạ?"
"Bây giờ đi, sẵn tiện đưa em sang chỗ mẹ luôn." - Quý Đông Nhiên đáp.
"A... em tưởng mẹ sang đây?" - Hạ An Vũ ngừng lại động tác khó hiểu nhìn anh.
"Là tôi nói với mẹ sẽ đưa em đi."
Quý Đông Nhiên rất thản nhiên, dù lúc chiều anh là người nói Cao Ái Linh sẽ sang công ty đón cậu. Hạ An Vũ nghe vậy vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước qua nắm lấy tay cầm đẩy xe lăn của Quý Đông Nhiên đi:
"Vậy mau nhanh lên, để đối tác chờ thì sao."
Bởi vì thời gian làm việc của công ty kết thúc lúc năm giờ rưỡi chiều nên dưới lễ tân từ lâu cũng không còn người nữa, Hạ An Vũ không cần phải chờ xe sang ngã tư đón mình, nhưng cậu vẫn cẩn thận ngó nghiêng một hồi mới cúi đầu chui vào xe.
"Cẩn thận vậy?" - Quý Đông Nhiên buồn cười nhìn bộ dạng thấp thỏm của cậu.
"Cẩn thận một chút vẫn hơn, công ty mình nhiều chuyện lắm." - Hạ An Vũ nghiêm túc đáp.
"Giống như chúng ta đang vụng trộm yêu nhau vậy." - Quý Đông Nhiên nhướng mày nói.
Hạ An Vũ đỏ mặt, thầm nghĩ người này suốt ngày chỉ thích nói lung tung chọc ghẹo cậu. Hạ An Vũ có chút không cam tâm, cậu ngẩng lên xoay sang anh, đôi mắt khiêu khích nhìn lại. Quý Đông Nhiên lần đầu thấy dáng vẻ này của thư ký nhà mình, kiên nhẫn chờ đợi xem cậu định làm gì. Hạ An Vũ khẽ híp mắt, mỉm cười phẩy tay với anh:
"Ây da, anh đừng nói như vậy, người ta ngại chết đây này." - Nói đoạn cậu còn chậm rãi nhướng người sang gần anh - "Lỡ bà vợ già của anh ở nhà biết thì sao?"
"Ồ..."
Quý Đông Nhiên đúng là bị cậu làm cho bất ngờ thật rồi, Hạ An Vũ hài lòng nhìn chút thay đổi nhỏ trong mắt anh, to gan vươn tay gãi nhẹ vào cằm anh ngọt ngào hỏi:
"Sao, giữa em và vợ anh, anh thích ai hơn?"
Hạ An Vũ diễn đến nghiện, trong lòng khúc khích cười thích thú, không ngờ trêu ghẹo Quý Đông Nhiên lại vui thế này. Đương lúc cậu tự thỏa mãn với trò đùa của mình, Quý Đông Nhiên đột nhiên bắt lấy cái tay hư hỏng đang gãi cằm anh đến ngứa ngáy, đôi mắt thâm thâm nhìn cậu sâu chẳng thấy đáy, trầm giọng lên tiếng:
"Đương nhiên là em rồi, người đẹp."
Không ngờ bị phản công, Hạ An Vũ cứng người chả phản ứng kịp, Quý Đông Nhiên kéo bàn tay kia lên, chậm rãi cúi xuống tỉ mỉ hôn lên, trái tim Hạ An Vũ điên cuồng đập nhanh hơn, cho đến khi người đàn ông kia ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cậu, Hạ An Vũ nghĩ ngày mai mình nên đến bệnh viện đổi một trái tim khác.
"Anh..." - Cậu ấp úng không nói nên lời, tay cũng chẳng nhớ rút lại.
"Hửm, chờ tôi ly dị mụ vợ ở nhà rồi sẽ cưới em." - Quý Đông Nhiên khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng cúi gằm nào đó - "Chịu không?"
Stop!
Đại não Hạ An Vũ kêu lên cảnh báo nguy hiểm, cậu nhanh chóng rút tay về, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ấp úng nói:
"Không giỡn nữa ạ."
"Hửm?"
Lần này đến lượt Quý Đông Nhiên chồm sang, giọng nói trầm thấp chui vào tai cậu ngưa ngứa:
"Em chê tôi?"
"Không... không có..." - Hạ An Vũ khó khăn nói, nhưng cậu cảm thấy không đúng, lẽ ra cậu nên dừng trò này lại.
"An Vũ..." - Quý Đông Nhiên gọi.
"Dạ."
"Nhìn tôi."
Hạ An Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt Quý Đông Nhiên phóng đại trước mắt khiến cậu muốn ngay lập tức cúi xuống lần nữa nhưng rất nhanh cằm đã bị bắt lại. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, không khí trong xe trở nên kỳ quặc, ngay cả bác tài xế ngồi phía trước cũng không nhịn được tự thuyết phục mình phải bình tĩnh, đây là chuyện riêng của ông chủ, bản thân rồi sẽ quen thôi.
Reng! Reng! Reng!
"Alo, tôi nghe."
Nhạc chuông điện thoại vang lên vừa lúc kết thúc không khí ngượng ngùng này, Hạ An Vũ thở phào liếc nhìn cái người vừa không đứng đắn lúc nãy đang bình tĩnh nghe điện thoại.
"Tôi đang trên đường đến... ừm, sẽ mang..."
Đôi mày Quý Đông Nhiên đột nhiên nhíu lại, sau khi cúp máy liền mở laptop lên.
"Có chuyện gì vậy ạ?" - Hạ An Vũ tò mò hỏi.
"Tôi quên chép tài liệu vào laptop rồi." - Quý Đông Nhiên nhíu mày đáp.
"Không có trên mail ạ?"
"Không có." - Quý Đông Nhiên thở dài một tiếng - "Chắc phải quay về văn phòng một chuyến, tôi gọi taxi cho em."
Hạ An Vũ nghe vậy liền vội lắc đầu nói:
"Em về với anh, em cũng bỏ quên đồ ở công ty, lên lấy sẵn giúp anh chép tài liệu luôn."
"Em bỏ quên cái gì?" - Quý Đông Nhiên ngạc nhiên hỏi - "Để tôi lấy giúp em."
"Không cho anh biết." - Hạ An Vũ đánh trống lảng quay lên nói với tài xế - "Nhờ chú chở tụi con quay lại công ty ạ."
Cũng may xe vẫn đi chưa xa cộng thêm bác tài rành đường xá nên rất nhanh đã về đến nơi, trước khi Hạ An Vũ đóng cửa xe lại, Quý Đông Nhiên lần nữa dặn dò:
"Không cần gấp."
"Em biết rồi."
Dù nói vậy nhưng cậu vẫn chạy rất nhanh, cậu quên mất hỏi Quý Đông Nhiên hẹn đối tác lúc mấy giờ nên rất sợ anh bị trễ. Bên trong tòa nhà lúc này chỉ còn vài tầng còn sáng đèn, nhưng tầng của cậu thì hiển nhiên hoàn toàn tối om, Hạ An Vũ lúc này mới tỉnh táo nhìn hành lang chẳng rõ điểm kết thúc trước mặt, nỗi sợ ma vừa tạm quên đi từ từ dâng lên.
"Nam mô a di đà phật!"
Hạ An Vũ bắt đầu run rẩy lẩm bẩm niệm, cậu bật đèn điện thoại mò mẫm đi về phía trước, cuối cùng cũng thuận lợi vào phòng của Quý Đông Nhiên.
"Tệp KH11."
Hạ An Vũ bắt đầu tìm kiếm theo hướng dẫn của Quý Đông Nhiên, trong máy anh có khá nhiều thư mục, cậu nhìn mà muốn rối mắt theo.
"Cái này... a... nhầ..."
Mãi cậu mới thấy một tệp trông có vẻ giống với tệp cần tìm, nhưng lúc nhấn vào liền nhận ra là KN11 chứ không phải KH11, tuy nhiên thứ hiện ra bên trong lại làm cậu sững người không nhớ làm gì tiếp theo.
Bên trong toàn bộ đều là ảnh của cậu hồi đại học, Hạ An Vũ trông nhưng bức ảnh này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ được đây là mình của lúc nào.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng di động vang lên làm cậu giật bắn cả người, chột dạ vội vàng tắt thư mục đi, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nghe máy:
"Alo ạ?"
"Xong chưa? Hay tôi lên nhé?"
"Xong rồi ạ, em xuống ngay."
Vừa trả lời Quý Đông Nhiên thì Hạ An Vũ đã ngay lập tức tìm thấy tài liệu cần tìm nằm ở ổ đĩa khác, cậu nhanh chóng chép vào rồi rời khỏi phòng.
Cộc! Cộc! Cộc!
Cửa phòng đột nhiên bị gõ, tiếng của Quý Đông Nhiên vang lên:
"Em xong chưa?"
Hạ An Vũ ngạc nhiên, cậu cứ tưởng Quý Đông Nhiên đáng lẽ ra đã đi gặp khách hàng từ lâu rồi, lúc nãy mãi làm việc nên không có để ý động tĩnh bên ngoài, nào ngờ anh vẫn còn ở đây.
"Dạ, xong rồi ạ. Anh vào đi."
Hạ An Vũ cất giọng nói, bàn tay bắt đầu dọn dẹp đồ vật trên bàn.
"Anh chưa đi ạ?"
"Bây giờ đi, sẵn tiện đưa em sang chỗ mẹ luôn." - Quý Đông Nhiên đáp.
"A... em tưởng mẹ sang đây?" - Hạ An Vũ ngừng lại động tác khó hiểu nhìn anh.
"Là tôi nói với mẹ sẽ đưa em đi."
Quý Đông Nhiên rất thản nhiên, dù lúc chiều anh là người nói Cao Ái Linh sẽ sang công ty đón cậu. Hạ An Vũ nghe vậy vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước qua nắm lấy tay cầm đẩy xe lăn của Quý Đông Nhiên đi:
"Vậy mau nhanh lên, để đối tác chờ thì sao."
Bởi vì thời gian làm việc của công ty kết thúc lúc năm giờ rưỡi chiều nên dưới lễ tân từ lâu cũng không còn người nữa, Hạ An Vũ không cần phải chờ xe sang ngã tư đón mình, nhưng cậu vẫn cẩn thận ngó nghiêng một hồi mới cúi đầu chui vào xe.
"Cẩn thận vậy?" - Quý Đông Nhiên buồn cười nhìn bộ dạng thấp thỏm của cậu.
"Cẩn thận một chút vẫn hơn, công ty mình nhiều chuyện lắm." - Hạ An Vũ nghiêm túc đáp.
"Giống như chúng ta đang vụng trộm yêu nhau vậy." - Quý Đông Nhiên nhướng mày nói.
Hạ An Vũ đỏ mặt, thầm nghĩ người này suốt ngày chỉ thích nói lung tung chọc ghẹo cậu. Hạ An Vũ có chút không cam tâm, cậu ngẩng lên xoay sang anh, đôi mắt khiêu khích nhìn lại. Quý Đông Nhiên lần đầu thấy dáng vẻ này của thư ký nhà mình, kiên nhẫn chờ đợi xem cậu định làm gì. Hạ An Vũ khẽ híp mắt, mỉm cười phẩy tay với anh:
"Ây da, anh đừng nói như vậy, người ta ngại chết đây này." - Nói đoạn cậu còn chậm rãi nhướng người sang gần anh - "Lỡ bà vợ già của anh ở nhà biết thì sao?"
"Ồ..."
Quý Đông Nhiên đúng là bị cậu làm cho bất ngờ thật rồi, Hạ An Vũ hài lòng nhìn chút thay đổi nhỏ trong mắt anh, to gan vươn tay gãi nhẹ vào cằm anh ngọt ngào hỏi:
"Sao, giữa em và vợ anh, anh thích ai hơn?"
Hạ An Vũ diễn đến nghiện, trong lòng khúc khích cười thích thú, không ngờ trêu ghẹo Quý Đông Nhiên lại vui thế này. Đương lúc cậu tự thỏa mãn với trò đùa của mình, Quý Đông Nhiên đột nhiên bắt lấy cái tay hư hỏng đang gãi cằm anh đến ngứa ngáy, đôi mắt thâm thâm nhìn cậu sâu chẳng thấy đáy, trầm giọng lên tiếng:
"Đương nhiên là em rồi, người đẹp."
Không ngờ bị phản công, Hạ An Vũ cứng người chả phản ứng kịp, Quý Đông Nhiên kéo bàn tay kia lên, chậm rãi cúi xuống tỉ mỉ hôn lên, trái tim Hạ An Vũ điên cuồng đập nhanh hơn, cho đến khi người đàn ông kia ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cậu, Hạ An Vũ nghĩ ngày mai mình nên đến bệnh viện đổi một trái tim khác.
"Anh..." - Cậu ấp úng không nói nên lời, tay cũng chẳng nhớ rút lại.
"Hửm, chờ tôi ly dị mụ vợ ở nhà rồi sẽ cưới em." - Quý Đông Nhiên khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng cúi gằm nào đó - "Chịu không?"
Stop!
Đại não Hạ An Vũ kêu lên cảnh báo nguy hiểm, cậu nhanh chóng rút tay về, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ấp úng nói:
"Không giỡn nữa ạ."
"Hửm?"
Lần này đến lượt Quý Đông Nhiên chồm sang, giọng nói trầm thấp chui vào tai cậu ngưa ngứa:
"Em chê tôi?"
"Không... không có..." - Hạ An Vũ khó khăn nói, nhưng cậu cảm thấy không đúng, lẽ ra cậu nên dừng trò này lại.
"An Vũ..." - Quý Đông Nhiên gọi.
"Dạ."
"Nhìn tôi."
Hạ An Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt Quý Đông Nhiên phóng đại trước mắt khiến cậu muốn ngay lập tức cúi xuống lần nữa nhưng rất nhanh cằm đã bị bắt lại. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, không khí trong xe trở nên kỳ quặc, ngay cả bác tài xế ngồi phía trước cũng không nhịn được tự thuyết phục mình phải bình tĩnh, đây là chuyện riêng của ông chủ, bản thân rồi sẽ quen thôi.
Reng! Reng! Reng!
"Alo, tôi nghe."
Nhạc chuông điện thoại vang lên vừa lúc kết thúc không khí ngượng ngùng này, Hạ An Vũ thở phào liếc nhìn cái người vừa không đứng đắn lúc nãy đang bình tĩnh nghe điện thoại.
"Tôi đang trên đường đến... ừm, sẽ mang..."
Đôi mày Quý Đông Nhiên đột nhiên nhíu lại, sau khi cúp máy liền mở laptop lên.
"Có chuyện gì vậy ạ?" - Hạ An Vũ tò mò hỏi.
"Tôi quên chép tài liệu vào laptop rồi." - Quý Đông Nhiên nhíu mày đáp.
"Không có trên mail ạ?"
"Không có." - Quý Đông Nhiên thở dài một tiếng - "Chắc phải quay về văn phòng một chuyến, tôi gọi taxi cho em."
Hạ An Vũ nghe vậy liền vội lắc đầu nói:
"Em về với anh, em cũng bỏ quên đồ ở công ty, lên lấy sẵn giúp anh chép tài liệu luôn."
"Em bỏ quên cái gì?" - Quý Đông Nhiên ngạc nhiên hỏi - "Để tôi lấy giúp em."
"Không cho anh biết." - Hạ An Vũ đánh trống lảng quay lên nói với tài xế - "Nhờ chú chở tụi con quay lại công ty ạ."
Cũng may xe vẫn đi chưa xa cộng thêm bác tài rành đường xá nên rất nhanh đã về đến nơi, trước khi Hạ An Vũ đóng cửa xe lại, Quý Đông Nhiên lần nữa dặn dò:
"Không cần gấp."
"Em biết rồi."
Dù nói vậy nhưng cậu vẫn chạy rất nhanh, cậu quên mất hỏi Quý Đông Nhiên hẹn đối tác lúc mấy giờ nên rất sợ anh bị trễ. Bên trong tòa nhà lúc này chỉ còn vài tầng còn sáng đèn, nhưng tầng của cậu thì hiển nhiên hoàn toàn tối om, Hạ An Vũ lúc này mới tỉnh táo nhìn hành lang chẳng rõ điểm kết thúc trước mặt, nỗi sợ ma vừa tạm quên đi từ từ dâng lên.
"Nam mô a di đà phật!"
Hạ An Vũ bắt đầu run rẩy lẩm bẩm niệm, cậu bật đèn điện thoại mò mẫm đi về phía trước, cuối cùng cũng thuận lợi vào phòng của Quý Đông Nhiên.
"Tệp KH11."
Hạ An Vũ bắt đầu tìm kiếm theo hướng dẫn của Quý Đông Nhiên, trong máy anh có khá nhiều thư mục, cậu nhìn mà muốn rối mắt theo.
"Cái này... a... nhầ..."
Mãi cậu mới thấy một tệp trông có vẻ giống với tệp cần tìm, nhưng lúc nhấn vào liền nhận ra là KN11 chứ không phải KH11, tuy nhiên thứ hiện ra bên trong lại làm cậu sững người không nhớ làm gì tiếp theo.
Bên trong toàn bộ đều là ảnh của cậu hồi đại học, Hạ An Vũ trông nhưng bức ảnh này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ được đây là mình của lúc nào.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng di động vang lên làm cậu giật bắn cả người, chột dạ vội vàng tắt thư mục đi, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nghe máy:
"Alo ạ?"
"Xong chưa? Hay tôi lên nhé?"
"Xong rồi ạ, em xuống ngay."
Vừa trả lời Quý Đông Nhiên thì Hạ An Vũ đã ngay lập tức tìm thấy tài liệu cần tìm nằm ở ổ đĩa khác, cậu nhanh chóng chép vào rồi rời khỏi phòng.