Chương 25
"Chị ơi, tổng giám đốc mua đồ ăn cho mọi người nè, chị gọi mọi người xuống lấy giúp em nha."
Hạ An Vũ đẩy Quý Đông Nhiên đến quầy lễ tân rồi đặt hai túi thức ăn lớn lên bàn. Chị Thanh vội đứng dậy nhận lấy lễ phép cúi đầu với tổng giám đốc:
"Cảm ơn sếp ạ."
"Có mấy chai nước ngọt được tặng kèm do mua số lượng lớn nữa ạ." - Hạ An Vũ mở túi cho chị Thanh xem qua một lượt.
Chị Thanh gật gật kiểm tra thử, sau đó nghi hoặc nhìn cậu hỏi:
"Mà sao mặt em đỏ quá vậy? Bệnh à?"
"K... không, tại... tại ngoài đường nóng quá, đông mà..."
Hạ An Vũ ấp úng đáp, trong lòng không ngừng gào thét, đến bây giờ đầu óc cậu vẫn còn chưa quên được chuyện xảy ra ở công viên khi nãy.
Quý Đông Nhiên liếm nhẹ lên khóe môi dính kem của cậu khiến cậu đơ người một lúc lâu thì bình tĩnh yên vị trở về, sau đó thản nhiên nói:
"Đúng là ngọt thật."
Cả khuôn mặt Hạ An Vũ thành công bị nhuộm đỏ bừng, nóng đến nỗi đại não muốn nổ tung. Miệng cậu lắp bắp liên tục nhưng không nói được gì cả, Quý Đông Nhiên nhanh chóng lảng sang chuyện khác:
"Trễ rồi, về thôi."
Hạ An Vũ không còn cách nào khác đành ngậm bồ hòn phủi người đứng dậy đẩy xe lăn đi, cây kem đang ăn dở cũng chẳng ném được vị gì nữa.
Thức ăn cho mọi người là Quý Đông Nhiên bảo tài xế đi mua giúp, cả chặng đường sau đó cậu không hạ nhiệt được chút nào, đến khi Quý Đông Nhiên đột ngột nhích lại gần bảo cậu đến nơi rồi mới làm cậu giật nảy người, trái tim đập nhanh hơn.
Âm thanh thang máy "Ting!" một tiếng báo đã đến tầng cao nhất, Hạ An Vũ đưa Quý Đông Nhiên về phòng, lúc vừa định nhanh chóng rời khỏi để tự làm mát cái đầu mình thì cánh tay bất ngờ bị nắm lại.
"Em giận tôi?" - Quý Đông Nhiên trầm trầm hỏi.
"Kh... không có..." - Hạ An Vũ ấp úng đáp.
"Xin lỗi." - Quý Đông Nhiên hơi hạ mắt xuống nói.
Hạ An Vũ có chút không thích ứng kịp, cậu ngơ ra rồi hỏi lại:
"Sao anh lại xin lỗi em."
"Bởi vì khiến em không vui."
Chất giọng Quý Đông Nhiên nghe qua dường như không đúng lắm, Hạ An Vũ vội vàng lắc lắc đầu nói:
"Không có mà, em vui lắm, lâu lắm rồi mới được chơi vui như vậy."
"Vậy sao em không nói chuyện với tôi nữa?"
Hạ An Vũ nhìn tay áo sơ mi mình bị nắm đến nhăn nhúm, thầm nghĩ chả lẽ Quý Đông Nhiên đang lo lắng sao? Cậu đưa bàn tay còn lại đặt lên mu bàn tay anh vỗ nhẹ như trấn an, sau đó thấp giọng giải thích:
"Thật sự em đã chơi rất vui mà... Chỉ là... đột nhiên anh làm như vậy khiến em có hơi bất ngờ thôi, sao anh không chịu dùng tay chứ?"
Quý Đông Nhiên ngẩng lên nhìn cậu, gương mặt tỏ vẻ nghi hoặc hỏi:
"Thật là không giận?"
"Thật." - Hạ An Vũ gật mạnh đầu.
Quý Đông Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, đoạn anh khẽ cong khóe môi nói:
"Lúc nãy em cũng thấy tay tôi bị dây đầy kem chảy ra rồi đó, làm sao dùng tay giúp em được."
"Nhưng..."
Hạ An Vũ cảm thấy rõ ràng có gì đó không đúng, nhưng ánh mắt thoáng buồn xuống của Quý Đông Nhiên khiến cậu quên hết những gì muốn nói, cuối cùng chỉ "Ò" một tiếng nho nhỏ.
"Vậy cảm ơn anh."
"Ừm, không có gì." - Quý Đông Nhiên gật đầu đáp, bả vai hạ xuống lúc nãy cũng nâng lên, trở về dáng dấp tinh anh như bình thường - "Đi làm việc đi."
Tối hôm đó cả hai tan ca trễ hơn mọi khi rất nhiều, Hạ An Vũ ngồi một hồi liền sắp không chống đỡ được, đầu gục lên gục xuống liên tục.
"Nếu mệt thì ngủ một lúc đi, về đến nhà tôi gọi em dậy." - Quý Đông Nhiên rốt cuộc không nhìn nổi nữa cất tiếng khuyên nhủ.
"Không cần đâu, sắp tới nhà rồi mà." - Hạ An Vũ vội ngồi thẳng dậy cố gắng giữ tỉnh táo cười cười đáp.
Quý Đông Nhiên thở dài một hơi nói:
"Chẳng phải bảo em về trước rồi sao?"
"Em cũng còn nhiều việc mà." - Hạ An Vũ nhỏ giọng - "Với lại đi nhiều chuyến mất công bác Lâm lắm."
Quý Đông Nhiên thâm thâm nhìn cậu, ánh mắt của anh khiến Hạ An Vũ hơi rùng mình, đoạn anh đóng lại laptop cất đi, âm thanh có chút lạnh lùng:
"Nằm xuống đây ngủ một lúc đi."
"Em khôn..."
Hạ An Vũ định từ chối nhưng đôi mày khẽ nhíu lại kia làm cậu ngưng lại những gì sắp thốt ra, cổ họng nuốt khan một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống đùi Quý Đông Nhiên.
Quý Đông Nhiên hài lòng giãn mày ra, cởi áo khoác đắp lên người cậu. Hạ An Vũ có chút bồn chồn, mùi hương của anh thoảng qua mũi giống như chất kích thích vậy, da thịt dần dần nóng hơn. Cậu hơi ngẩng đầu ngước nhìn anh, từ góc độ này càng khiến trái tim đập mạnh hơn. Quý Đông Nhiên hiện đã nới lỏng cà vạt để lộ phần cổ rắn rỏi, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, trái cổ lộ rõ đầy quyến rũ, Hạ An Vũ có cảm giác mình muốn cắn vào nó một cái.
"Em có nặng lắm không?"
Hạ An Vũ thì thào hỏi, chẳng hiểu sao khi nằm xuống đùi Quý Đông Nhiên mọi cơn buồn ngủ lúc nãy đều bay biến, sau một hồi suy nghĩ linh tinh liền kiếm chuyện hỏi. Quý Đông Nhiên đã chuyển sang xem điện thoại, không nhìn cậu mà trực tiếp đáp luôn:
"Không có."
"Nếu bị tê thì anh gọi em dậy nha."
Kể từ buổi sáng hưng trí bừng bừng hôm đó, Hạ An Vũ cuối cùng cũng biết được chồng mình chỉ bị vấn đề từ đầu gối trở xuống, còn lại hoàn toàn khỏe mạnh, càng nghĩ càng khiến cậu mất mặt không thôi.
"Ngoan, ngủ đi."
Quý Đông Nhiên buồn cười vỗ vỗ đầu cậu, anh nhớ lúc tuyển người vào làm cậu đâu có nói nhiều đến thế.
Bàn tay dày rộng của Quý Đông Nhiên chạm vào mái tóc, dịu dàng xoa nó, cơn buồn ngủ vừa đi mất lần nữa trở về, Hạ An Vũ cuối cùng cũng im lặng ngủ say.
Nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên dưới, Quý Đông Nhiên nhờ bác Lâm tài xế chỉnh điều hòa ấm hơn rồi cẩn thận kéo áo khoác kín lại cho cậu.
"Bác thấy An Vũ thế nào?" - Trong không gian yên tĩnh, Quý Đông Nhiên chợt cất giọng hỏi.
Bác Lâm biết anh hỏi mình, nhanh chóng đáp lại:
"Rất ngoan, là một đứa trẻ tốt."
"Người tốt như em ấy liệu có xứng với ai đó tốt hơn không?"
"Bộ có ai tốt hơn con nữa sao?" - Bác Lâm ngạc nhiên hỏi lại, sau đó cười cười nói - "Vậy theo con thì thế nào, nếu bây giờ người An Vũ nằm lên không phải là con?"
Đôi mắt Quý Đông Nhiên thoáng tối lại, anh liếc nhìn sườn mặt trắng nõn của Hạ An Vũ, nghĩ đến cảnh cậu sẽ tựa vào một ai khác giống như bây giờ, bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, chất giọng lạnh lẽo vang lên:
"Bẻ gãy chân hắn."
"Vậy con còn hỏi bác làm gì?" - Bác Lâm đối với thái độ ác liệt của Quý Đông Nhiên không lấy làm lạ, ngược lại còn cười nói - "Muốn giữ thì giữ đi, An Vũ chẳng phải tình nguyện sao? Con suy nghĩ lung tung làm cái gì?"
Quý Đông Nhiên không đáp lời ông, ánh mắt thâm trầm nhìn vào màn đêm thăm thẳm.
Hạ An Vũ đẩy Quý Đông Nhiên đến quầy lễ tân rồi đặt hai túi thức ăn lớn lên bàn. Chị Thanh vội đứng dậy nhận lấy lễ phép cúi đầu với tổng giám đốc:
"Cảm ơn sếp ạ."
"Có mấy chai nước ngọt được tặng kèm do mua số lượng lớn nữa ạ." - Hạ An Vũ mở túi cho chị Thanh xem qua một lượt.
Chị Thanh gật gật kiểm tra thử, sau đó nghi hoặc nhìn cậu hỏi:
"Mà sao mặt em đỏ quá vậy? Bệnh à?"
"K... không, tại... tại ngoài đường nóng quá, đông mà..."
Hạ An Vũ ấp úng đáp, trong lòng không ngừng gào thét, đến bây giờ đầu óc cậu vẫn còn chưa quên được chuyện xảy ra ở công viên khi nãy.
Quý Đông Nhiên liếm nhẹ lên khóe môi dính kem của cậu khiến cậu đơ người một lúc lâu thì bình tĩnh yên vị trở về, sau đó thản nhiên nói:
"Đúng là ngọt thật."
Cả khuôn mặt Hạ An Vũ thành công bị nhuộm đỏ bừng, nóng đến nỗi đại não muốn nổ tung. Miệng cậu lắp bắp liên tục nhưng không nói được gì cả, Quý Đông Nhiên nhanh chóng lảng sang chuyện khác:
"Trễ rồi, về thôi."
Hạ An Vũ không còn cách nào khác đành ngậm bồ hòn phủi người đứng dậy đẩy xe lăn đi, cây kem đang ăn dở cũng chẳng ném được vị gì nữa.
Thức ăn cho mọi người là Quý Đông Nhiên bảo tài xế đi mua giúp, cả chặng đường sau đó cậu không hạ nhiệt được chút nào, đến khi Quý Đông Nhiên đột ngột nhích lại gần bảo cậu đến nơi rồi mới làm cậu giật nảy người, trái tim đập nhanh hơn.
Âm thanh thang máy "Ting!" một tiếng báo đã đến tầng cao nhất, Hạ An Vũ đưa Quý Đông Nhiên về phòng, lúc vừa định nhanh chóng rời khỏi để tự làm mát cái đầu mình thì cánh tay bất ngờ bị nắm lại.
"Em giận tôi?" - Quý Đông Nhiên trầm trầm hỏi.
"Kh... không có..." - Hạ An Vũ ấp úng đáp.
"Xin lỗi." - Quý Đông Nhiên hơi hạ mắt xuống nói.
Hạ An Vũ có chút không thích ứng kịp, cậu ngơ ra rồi hỏi lại:
"Sao anh lại xin lỗi em."
"Bởi vì khiến em không vui."
Chất giọng Quý Đông Nhiên nghe qua dường như không đúng lắm, Hạ An Vũ vội vàng lắc lắc đầu nói:
"Không có mà, em vui lắm, lâu lắm rồi mới được chơi vui như vậy."
"Vậy sao em không nói chuyện với tôi nữa?"
Hạ An Vũ nhìn tay áo sơ mi mình bị nắm đến nhăn nhúm, thầm nghĩ chả lẽ Quý Đông Nhiên đang lo lắng sao? Cậu đưa bàn tay còn lại đặt lên mu bàn tay anh vỗ nhẹ như trấn an, sau đó thấp giọng giải thích:
"Thật sự em đã chơi rất vui mà... Chỉ là... đột nhiên anh làm như vậy khiến em có hơi bất ngờ thôi, sao anh không chịu dùng tay chứ?"
Quý Đông Nhiên ngẩng lên nhìn cậu, gương mặt tỏ vẻ nghi hoặc hỏi:
"Thật là không giận?"
"Thật." - Hạ An Vũ gật mạnh đầu.
Quý Đông Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, đoạn anh khẽ cong khóe môi nói:
"Lúc nãy em cũng thấy tay tôi bị dây đầy kem chảy ra rồi đó, làm sao dùng tay giúp em được."
"Nhưng..."
Hạ An Vũ cảm thấy rõ ràng có gì đó không đúng, nhưng ánh mắt thoáng buồn xuống của Quý Đông Nhiên khiến cậu quên hết những gì muốn nói, cuối cùng chỉ "Ò" một tiếng nho nhỏ.
"Vậy cảm ơn anh."
"Ừm, không có gì." - Quý Đông Nhiên gật đầu đáp, bả vai hạ xuống lúc nãy cũng nâng lên, trở về dáng dấp tinh anh như bình thường - "Đi làm việc đi."
Tối hôm đó cả hai tan ca trễ hơn mọi khi rất nhiều, Hạ An Vũ ngồi một hồi liền sắp không chống đỡ được, đầu gục lên gục xuống liên tục.
"Nếu mệt thì ngủ một lúc đi, về đến nhà tôi gọi em dậy." - Quý Đông Nhiên rốt cuộc không nhìn nổi nữa cất tiếng khuyên nhủ.
"Không cần đâu, sắp tới nhà rồi mà." - Hạ An Vũ vội ngồi thẳng dậy cố gắng giữ tỉnh táo cười cười đáp.
Quý Đông Nhiên thở dài một hơi nói:
"Chẳng phải bảo em về trước rồi sao?"
"Em cũng còn nhiều việc mà." - Hạ An Vũ nhỏ giọng - "Với lại đi nhiều chuyến mất công bác Lâm lắm."
Quý Đông Nhiên thâm thâm nhìn cậu, ánh mắt của anh khiến Hạ An Vũ hơi rùng mình, đoạn anh đóng lại laptop cất đi, âm thanh có chút lạnh lùng:
"Nằm xuống đây ngủ một lúc đi."
"Em khôn..."
Hạ An Vũ định từ chối nhưng đôi mày khẽ nhíu lại kia làm cậu ngưng lại những gì sắp thốt ra, cổ họng nuốt khan một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống đùi Quý Đông Nhiên.
Quý Đông Nhiên hài lòng giãn mày ra, cởi áo khoác đắp lên người cậu. Hạ An Vũ có chút bồn chồn, mùi hương của anh thoảng qua mũi giống như chất kích thích vậy, da thịt dần dần nóng hơn. Cậu hơi ngẩng đầu ngước nhìn anh, từ góc độ này càng khiến trái tim đập mạnh hơn. Quý Đông Nhiên hiện đã nới lỏng cà vạt để lộ phần cổ rắn rỏi, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, trái cổ lộ rõ đầy quyến rũ, Hạ An Vũ có cảm giác mình muốn cắn vào nó một cái.
"Em có nặng lắm không?"
Hạ An Vũ thì thào hỏi, chẳng hiểu sao khi nằm xuống đùi Quý Đông Nhiên mọi cơn buồn ngủ lúc nãy đều bay biến, sau một hồi suy nghĩ linh tinh liền kiếm chuyện hỏi. Quý Đông Nhiên đã chuyển sang xem điện thoại, không nhìn cậu mà trực tiếp đáp luôn:
"Không có."
"Nếu bị tê thì anh gọi em dậy nha."
Kể từ buổi sáng hưng trí bừng bừng hôm đó, Hạ An Vũ cuối cùng cũng biết được chồng mình chỉ bị vấn đề từ đầu gối trở xuống, còn lại hoàn toàn khỏe mạnh, càng nghĩ càng khiến cậu mất mặt không thôi.
"Ngoan, ngủ đi."
Quý Đông Nhiên buồn cười vỗ vỗ đầu cậu, anh nhớ lúc tuyển người vào làm cậu đâu có nói nhiều đến thế.
Bàn tay dày rộng của Quý Đông Nhiên chạm vào mái tóc, dịu dàng xoa nó, cơn buồn ngủ vừa đi mất lần nữa trở về, Hạ An Vũ cuối cùng cũng im lặng ngủ say.
Nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên dưới, Quý Đông Nhiên nhờ bác Lâm tài xế chỉnh điều hòa ấm hơn rồi cẩn thận kéo áo khoác kín lại cho cậu.
"Bác thấy An Vũ thế nào?" - Trong không gian yên tĩnh, Quý Đông Nhiên chợt cất giọng hỏi.
Bác Lâm biết anh hỏi mình, nhanh chóng đáp lại:
"Rất ngoan, là một đứa trẻ tốt."
"Người tốt như em ấy liệu có xứng với ai đó tốt hơn không?"
"Bộ có ai tốt hơn con nữa sao?" - Bác Lâm ngạc nhiên hỏi lại, sau đó cười cười nói - "Vậy theo con thì thế nào, nếu bây giờ người An Vũ nằm lên không phải là con?"
Đôi mắt Quý Đông Nhiên thoáng tối lại, anh liếc nhìn sườn mặt trắng nõn của Hạ An Vũ, nghĩ đến cảnh cậu sẽ tựa vào một ai khác giống như bây giờ, bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, chất giọng lạnh lẽo vang lên:
"Bẻ gãy chân hắn."
"Vậy con còn hỏi bác làm gì?" - Bác Lâm đối với thái độ ác liệt của Quý Đông Nhiên không lấy làm lạ, ngược lại còn cười nói - "Muốn giữ thì giữ đi, An Vũ chẳng phải tình nguyện sao? Con suy nghĩ lung tung làm cái gì?"
Quý Đông Nhiên không đáp lời ông, ánh mắt thâm trầm nhìn vào màn đêm thăm thẳm.