Chương 3
Hạ An Vũ sau một ngày ngồi xe khách mệt mỏi về lại quê nhà xa cách hơn nửa năm trời, nhưng chào đón cậu chẳng phải không khí gia đình ấm áp cùng với bữa cơm thân thuộc, mà thay vào đó là tiếng khóc lóc rên rỉ của hai vị phụ huynh mặt xanh môi tái vang vọng vào tai đến đau cả đầu.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Hạ An Vũ nhìn căn nhà đã bị xáo trộn không ra nổi hình dáng ban đầu, mặt mũi cha dượng cũng đầy vết bầm tím lớn nhỏ.
"Hu hu con ơi, tụi nó lại đến quậy nhà mình. Lần này chỉ có con giúp được ba mẹ thôi."
Nhã Vân vừa thấy con trai liền khóc lớn hơn, trông bả thảm thiết đến độ làm cậu có cảm tưởng nhà mình vừa có ai mất. Hạ An Vũ tùy tiện tìm một chỗ tương đối lành lặn bắt đầu hỏi rõ mọi chuyện, nhưng càng nghe càng khiến cậu tức giận không thôi.
Ngoài thị trấn mấy tuần trước vừa mới mở một sòng bạc lớn, cha dượng cũng vào đó làm vài ván, xui xẻo đụng vào thứ này nào có thể trong hai ba bàn là thỏa mãn, thắng thì nghĩ hôm nay gặp may, nhất định phải chơi thêm, còn thua thì cay cú tìm cách gỡ gạc. Mãi không thấy dượng về, khi mẹ đến nơi mới biết tin dượng đang bị bọn cho vay nặng lãi giữ lại, vội vàng mượn bà con lối xóm gom góp để chuộc ông ấy ra, nài nỉ xin cho khất qua tuần sẽ trả nốt số nợ còn lại.
"Lũ đó đúng là khốn nạn mà, rõ ràng dượng con nợ có hơn ba mươi triệu, lúc đến thì bảo lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ đòi ba mẹ phải trả ba trăm triệu, nếu không thì sẽ bắt đi bán nội tạng."
"Dượng, dượng điên rồi sao? Rõ ràng biết nhà mình thế nào..."
"Phải, dượng điên rồi, lúc đó đầu óc dượng mụ mị hết, dượng xin lỗi." - Thái Hà lập tức ngắt lời Hạ An Vũ, tự tát liên tục vào mặt mình - "Là dượng đần độn không biết lo toan cho cái nhà này, con yên tâm, dượng sẽ không để chúng làm gì mẹ con đâu, việc dượng gây ra cứ để dượng tự gánh.".
"Được rồi, đừng đánh nữa!"
Hạ An Vũ bị hành động đó của ông làm cho sốt ruột, chỉ đành thở dài nói:
"Đều là người một nhà cả, chúng ta cùng nhau nghĩ cách vượt qua."
Cậu chán nản nhìn lên trần nhà xám xịt, trong lòng lại thầm cảm ơn Quý Đông Nhiên thêm một lần nữa, chuyện này đúng là không thể giải quyết trong hai ba ngày được.
"Dượng đúng là khốn nạn mà hu hu..."
"Thôi được rồi, dượng đừng tự trách nữa." - Hạ An Vũ bước sang vỗ vai ông hỏi - "Chiều giờ dượng với mẹ đã ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa, mấy hôm nay mẹ con cũng sợ đi chợ, chỉ có thể luộc mớ trứng trong tủ lạnh ăn qua ngày."
"Vậy để ngày mai con đi mua cho, hôm nay ăn tạm ít bánh mì này rồi ngủ cho lại sức, phải minh mẫn mới có cách được."
"Ừm... con nói đúng..."
Nhã Vân nhìn con trai bộ dạng ấp úng muốn nói gì đó nhưng lập tức bị Thái Hà nhéo một cái đau điếng chỉ đành ngậm miệng, mà Hạ An Vũ cũng không có để ý, chỉ chuyên tâm lục trong ba lô xem có còn gì khác cho hai người vượt qua tối nay không.
Bầu trời đêm khuya tại xóm quê đầy những dãy sao sáng lấp lánh, tiếng xe cộ ồn ào thay vào tiếng rả rích của loài côn trùng hoạt động về đêm, Hạ An Vũ không ngủ được, đôi mắt mở thao láo trừng trừng nhìn vào khoảng không đen tối trong phòng.
"An Vũ, là mẹ."
"Dạ..."
Hạ An Vũ nghe tiếng Nhã Vân liền nhanh chóng rời giường ra mở cửa, thầm tự hỏi đã trễ lắm rồi bà còn qua tìm cậu làm gì.
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Nhã Vân đẩy con trai vào trong sau đó cẩn thận đóng cửa lại, ánh mắt ngập ngừng nhìn cậu rồi nói:
"Thật ra mẹ có cách giúp chúng ta vượt qua chuyện này..."
"Thật ạ?" - Hạ An Vũ không tin được hỏi.
"Ừm... nhưng mà..." - Nhã Vân vừa nói vừa cắn môi nhìn cậu xem chừng do dự lắm.
"Liên quan đến con?" - Hạ An Vũ nghi hoặc hỏi.
"Ừm... vốn dĩ dượng không cho mẹ nói... nhưng mẹ không thể nhìn dượng con tiếp tục bị chúng đánh nữa..."
Nhã Vân lại rơi nước mắt ngắn dài khiến Hạ An Vũ đau đầu không thôi, cậu nhẹ nhàng dỗ dành mẹ mình mà nói:
"Mẹ cứ nói đi, nếu giúp được con nhất định làm, giờ không gì quan trọng bằng sự an toàn của hai người cả."
"Con có nhớ dì Ái Linh không?"
"Dạ nhớ, là bạn thân mẹ, chẳng phải lúc nào mẹ cũng kể với con về việc bà ấy được gả vào gia đình họ Quý giàu có ra sao sao?"
Hạ An Vũ chẳng những biết rõ về Cao Ái Linh mà còn gần như thuộc hết giai thoại của bà ấy, không chỉ bởi vì bà và mẹ cậu là bạn thân mà còn vì mẹ cậu suốt ngày cứ ca thán về cuộc đời của người ấy đã sung sướng bao nhiêu trong khi mẹ chỉ nhận toàn là bất hạnh.
"Ừm, lúc dượng con có chuyện bà ấy là người đầu tiên mẹ liên hệ, đã giúp trước hơn hai mươi triệu rồi." - Nhã Vân lau nước mắt kể lại - "Đến lần ba trăm triệu mẹ cũng lập tức nghĩ đến bà ấy đầu tiên, nào ngờ lần này bà lại nói muốn bà ấy giúp cũng được thôi, chỉ cần đồng ý cho con lấy con trai bà, như thế thì không những chỉ ba trăm triệu mà còn thêm hai trăm triệu tiền sính lễ."
Hạ An Vũ nghe vậy lập tức cau mày, ở thời đại tiến bộ này, dù việc kết hôn đồng giới đã là chuyện hết sức bình thường, nhưng vấn đề ở đây là tại sao một vị phu nhân của gia đình giàu có quyền thế lại muốn rước cậu vào nhà cơ chứ. Hạ An Vũ đột nhiên nhớ tới gì đó liền hỏi mẹ:
"Con trai nhà họ Quý có phải là cái người bị tai nạn liệt nửa người đang ngồi xe lăn mà mẹ đã kể cho con không?"
Nhã Vân lại nước mắt ngắn dài nói:
"Phải, thằng bé đó hơn một năm trước bị tai nạn ở nước ngoài, hôn thê của nó không chịu lấy kẻ tàn tật nên đã tuyên bố hủy hôn với nó."
Hạ An Vũ có chút thương cảm người đàn ông bất hạnh kia, chỉ là cậu vẫn không hiểu tại sao lại có lời yêu cầu kì cục với bạn thân mình như vậy. Trong lòng cậu đủ thứ suy nghĩ, bởi dù cho vị kia có không đi lại được thì với tài sản của gia đình họ cũng đủ khiến bao người khác ao ước.
"Nhưng mà tại sao bà ấy lại đề nghị như vậy?"
"Mẹ không biết nữa." - Nhã Vân lắc đầu - "Nhưng bà ấy còn cho người mang đến một bản hợp đồng, bảo chúng ta cứ đọc rồi từ từ suy nghĩ."
"Con biết rồi, để con xem qua."
Hạ An Vũ nhận lấy tờ giấy được gấp thành bốn phần nhét trong túi áo Nhã Vân đọc sơ qua. Đúng là hợp đồng hôn nhân, cái tên của con trai nhà họ Quý đập vào mắt cậu khiến cậu ngờ ngợ mà đọc lên:
"Quý... Đông... Nhiên..."
"Ừm, ngày trước hai đứa có gặp qua rồi, nhưng chắc con còn nhỏ quá nên không nhớ." - Nhã Vân như nhớ lại gì đó mỉm cười nói - "Tên của con và nó cũng là một cặp đó, Đông Nhiên Hạ Vũ (1), con xem, chắc chắn là định mệnh rồi."
(1): Đông Nhiên: ngọn lửa mùa đông.
Hạ Vũ: Cơn mưa mùa hạ.
Hai cái tên đều có ý nghĩa những điều tốt đẹp đến lúc cần thiết (Nguồn cmt của Ann Đinh trong post "Tên đẹp từ mấy ý văn thơ" của page Tầm chương trích cú)
"Khoan đã... việc này phải suy nghĩ chứ mẹ."
Hạ An Vũ có chút đau đầu khi thấy mẹ bắt đầu tìm cách thuyết phục mình, dù rằng bà có nói cả hai đã gặp nhau từ trước nhưng đó là chuyện từ thuở đời nào rồi chứ có phải mới đây đâu.
"An Vũ, mẹ biết mẹ không thể ép con đột ngột đồng ý lấy một người đàn ông, đã vậy còn bị liệt, nhưng con có thời gian suy nghĩ, còn bọn chúng thì không cho chúng ta thời gian đâu..."
"Haizz... con hiểu rồi, ngày mai con sẽ trả lời mẹ..." - Hạ An Vũ âm thầm siết chặt tờ hợp đồng trong tay - "Muộn rồi, mẹ mau về phòng nghỉ đi."
"Ừm... mẹ xin lỗi con..."
Hạ An Vũ cố sức dỗ dành ba sau đó dẫn bà về phòng, cậu quay đầu lại nhìn cả căn nhà vẫn loạn thất bát tao khiến đáy lòng phiền muộn không thôi.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Hạ An Vũ nhìn căn nhà đã bị xáo trộn không ra nổi hình dáng ban đầu, mặt mũi cha dượng cũng đầy vết bầm tím lớn nhỏ.
"Hu hu con ơi, tụi nó lại đến quậy nhà mình. Lần này chỉ có con giúp được ba mẹ thôi."
Nhã Vân vừa thấy con trai liền khóc lớn hơn, trông bả thảm thiết đến độ làm cậu có cảm tưởng nhà mình vừa có ai mất. Hạ An Vũ tùy tiện tìm một chỗ tương đối lành lặn bắt đầu hỏi rõ mọi chuyện, nhưng càng nghe càng khiến cậu tức giận không thôi.
Ngoài thị trấn mấy tuần trước vừa mới mở một sòng bạc lớn, cha dượng cũng vào đó làm vài ván, xui xẻo đụng vào thứ này nào có thể trong hai ba bàn là thỏa mãn, thắng thì nghĩ hôm nay gặp may, nhất định phải chơi thêm, còn thua thì cay cú tìm cách gỡ gạc. Mãi không thấy dượng về, khi mẹ đến nơi mới biết tin dượng đang bị bọn cho vay nặng lãi giữ lại, vội vàng mượn bà con lối xóm gom góp để chuộc ông ấy ra, nài nỉ xin cho khất qua tuần sẽ trả nốt số nợ còn lại.
"Lũ đó đúng là khốn nạn mà, rõ ràng dượng con nợ có hơn ba mươi triệu, lúc đến thì bảo lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ đòi ba mẹ phải trả ba trăm triệu, nếu không thì sẽ bắt đi bán nội tạng."
"Dượng, dượng điên rồi sao? Rõ ràng biết nhà mình thế nào..."
"Phải, dượng điên rồi, lúc đó đầu óc dượng mụ mị hết, dượng xin lỗi." - Thái Hà lập tức ngắt lời Hạ An Vũ, tự tát liên tục vào mặt mình - "Là dượng đần độn không biết lo toan cho cái nhà này, con yên tâm, dượng sẽ không để chúng làm gì mẹ con đâu, việc dượng gây ra cứ để dượng tự gánh.".
"Được rồi, đừng đánh nữa!"
Hạ An Vũ bị hành động đó của ông làm cho sốt ruột, chỉ đành thở dài nói:
"Đều là người một nhà cả, chúng ta cùng nhau nghĩ cách vượt qua."
Cậu chán nản nhìn lên trần nhà xám xịt, trong lòng lại thầm cảm ơn Quý Đông Nhiên thêm một lần nữa, chuyện này đúng là không thể giải quyết trong hai ba ngày được.
"Dượng đúng là khốn nạn mà hu hu..."
"Thôi được rồi, dượng đừng tự trách nữa." - Hạ An Vũ bước sang vỗ vai ông hỏi - "Chiều giờ dượng với mẹ đã ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa, mấy hôm nay mẹ con cũng sợ đi chợ, chỉ có thể luộc mớ trứng trong tủ lạnh ăn qua ngày."
"Vậy để ngày mai con đi mua cho, hôm nay ăn tạm ít bánh mì này rồi ngủ cho lại sức, phải minh mẫn mới có cách được."
"Ừm... con nói đúng..."
Nhã Vân nhìn con trai bộ dạng ấp úng muốn nói gì đó nhưng lập tức bị Thái Hà nhéo một cái đau điếng chỉ đành ngậm miệng, mà Hạ An Vũ cũng không có để ý, chỉ chuyên tâm lục trong ba lô xem có còn gì khác cho hai người vượt qua tối nay không.
Bầu trời đêm khuya tại xóm quê đầy những dãy sao sáng lấp lánh, tiếng xe cộ ồn ào thay vào tiếng rả rích của loài côn trùng hoạt động về đêm, Hạ An Vũ không ngủ được, đôi mắt mở thao láo trừng trừng nhìn vào khoảng không đen tối trong phòng.
"An Vũ, là mẹ."
"Dạ..."
Hạ An Vũ nghe tiếng Nhã Vân liền nhanh chóng rời giường ra mở cửa, thầm tự hỏi đã trễ lắm rồi bà còn qua tìm cậu làm gì.
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Nhã Vân đẩy con trai vào trong sau đó cẩn thận đóng cửa lại, ánh mắt ngập ngừng nhìn cậu rồi nói:
"Thật ra mẹ có cách giúp chúng ta vượt qua chuyện này..."
"Thật ạ?" - Hạ An Vũ không tin được hỏi.
"Ừm... nhưng mà..." - Nhã Vân vừa nói vừa cắn môi nhìn cậu xem chừng do dự lắm.
"Liên quan đến con?" - Hạ An Vũ nghi hoặc hỏi.
"Ừm... vốn dĩ dượng không cho mẹ nói... nhưng mẹ không thể nhìn dượng con tiếp tục bị chúng đánh nữa..."
Nhã Vân lại rơi nước mắt ngắn dài khiến Hạ An Vũ đau đầu không thôi, cậu nhẹ nhàng dỗ dành mẹ mình mà nói:
"Mẹ cứ nói đi, nếu giúp được con nhất định làm, giờ không gì quan trọng bằng sự an toàn của hai người cả."
"Con có nhớ dì Ái Linh không?"
"Dạ nhớ, là bạn thân mẹ, chẳng phải lúc nào mẹ cũng kể với con về việc bà ấy được gả vào gia đình họ Quý giàu có ra sao sao?"
Hạ An Vũ chẳng những biết rõ về Cao Ái Linh mà còn gần như thuộc hết giai thoại của bà ấy, không chỉ bởi vì bà và mẹ cậu là bạn thân mà còn vì mẹ cậu suốt ngày cứ ca thán về cuộc đời của người ấy đã sung sướng bao nhiêu trong khi mẹ chỉ nhận toàn là bất hạnh.
"Ừm, lúc dượng con có chuyện bà ấy là người đầu tiên mẹ liên hệ, đã giúp trước hơn hai mươi triệu rồi." - Nhã Vân lau nước mắt kể lại - "Đến lần ba trăm triệu mẹ cũng lập tức nghĩ đến bà ấy đầu tiên, nào ngờ lần này bà lại nói muốn bà ấy giúp cũng được thôi, chỉ cần đồng ý cho con lấy con trai bà, như thế thì không những chỉ ba trăm triệu mà còn thêm hai trăm triệu tiền sính lễ."
Hạ An Vũ nghe vậy lập tức cau mày, ở thời đại tiến bộ này, dù việc kết hôn đồng giới đã là chuyện hết sức bình thường, nhưng vấn đề ở đây là tại sao một vị phu nhân của gia đình giàu có quyền thế lại muốn rước cậu vào nhà cơ chứ. Hạ An Vũ đột nhiên nhớ tới gì đó liền hỏi mẹ:
"Con trai nhà họ Quý có phải là cái người bị tai nạn liệt nửa người đang ngồi xe lăn mà mẹ đã kể cho con không?"
Nhã Vân lại nước mắt ngắn dài nói:
"Phải, thằng bé đó hơn một năm trước bị tai nạn ở nước ngoài, hôn thê của nó không chịu lấy kẻ tàn tật nên đã tuyên bố hủy hôn với nó."
Hạ An Vũ có chút thương cảm người đàn ông bất hạnh kia, chỉ là cậu vẫn không hiểu tại sao lại có lời yêu cầu kì cục với bạn thân mình như vậy. Trong lòng cậu đủ thứ suy nghĩ, bởi dù cho vị kia có không đi lại được thì với tài sản của gia đình họ cũng đủ khiến bao người khác ao ước.
"Nhưng mà tại sao bà ấy lại đề nghị như vậy?"
"Mẹ không biết nữa." - Nhã Vân lắc đầu - "Nhưng bà ấy còn cho người mang đến một bản hợp đồng, bảo chúng ta cứ đọc rồi từ từ suy nghĩ."
"Con biết rồi, để con xem qua."
Hạ An Vũ nhận lấy tờ giấy được gấp thành bốn phần nhét trong túi áo Nhã Vân đọc sơ qua. Đúng là hợp đồng hôn nhân, cái tên của con trai nhà họ Quý đập vào mắt cậu khiến cậu ngờ ngợ mà đọc lên:
"Quý... Đông... Nhiên..."
"Ừm, ngày trước hai đứa có gặp qua rồi, nhưng chắc con còn nhỏ quá nên không nhớ." - Nhã Vân như nhớ lại gì đó mỉm cười nói - "Tên của con và nó cũng là một cặp đó, Đông Nhiên Hạ Vũ (1), con xem, chắc chắn là định mệnh rồi."
(1): Đông Nhiên: ngọn lửa mùa đông.
Hạ Vũ: Cơn mưa mùa hạ.
Hai cái tên đều có ý nghĩa những điều tốt đẹp đến lúc cần thiết (Nguồn cmt của Ann Đinh trong post "Tên đẹp từ mấy ý văn thơ" của page Tầm chương trích cú)
"Khoan đã... việc này phải suy nghĩ chứ mẹ."
Hạ An Vũ có chút đau đầu khi thấy mẹ bắt đầu tìm cách thuyết phục mình, dù rằng bà có nói cả hai đã gặp nhau từ trước nhưng đó là chuyện từ thuở đời nào rồi chứ có phải mới đây đâu.
"An Vũ, mẹ biết mẹ không thể ép con đột ngột đồng ý lấy một người đàn ông, đã vậy còn bị liệt, nhưng con có thời gian suy nghĩ, còn bọn chúng thì không cho chúng ta thời gian đâu..."
"Haizz... con hiểu rồi, ngày mai con sẽ trả lời mẹ..." - Hạ An Vũ âm thầm siết chặt tờ hợp đồng trong tay - "Muộn rồi, mẹ mau về phòng nghỉ đi."
"Ừm... mẹ xin lỗi con..."
Hạ An Vũ cố sức dỗ dành ba sau đó dẫn bà về phòng, cậu quay đầu lại nhìn cả căn nhà vẫn loạn thất bát tao khiến đáy lòng phiền muộn không thôi.