Chương 2
- --
6
Chu Hoài đã không liên lạc với tôi cả buổi sáng.
Đến giữa trưa, tôi đợi Chu Hoài ở tầng dưới.
Trên tay hắn vậy mà lại là cuốn sách "Tuế Nguyệt" do Khương Nguyệt viết.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy gì.
Nhưng trong lúc ăn, hắn lại chủ động nhắc đến:
"Anh đã đọc cuốn sách do chị gái em viết. Cô ấy có nền tảng văn học rất vững chắc."
Tôi nắm chặt đôi đũa của mình, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh có ý gì?”
Chu Hoài giống như bị bộ dạng như gặp phải kỳ phùng địch thủ của tôi chọc cười: “Đừng lo lắng.”
“Anh chỉ nghĩ cô ấy khá thú vị thôi.”
Giữa trưa một ngày khác, tôi không chờ Chu Hoài đến mà quyết định qua khu lớp mười hai ở sát vách để tìm hắn.
Đáng nhẽ bình thường hắn đã chạy tới cùng tôi ăn cơm, nhưng bây giờ lại ngồi trong lớp học.
Có một cô gái đang tinh nghịch ngồi trên mặt bàn của hắn.
Là Khương Nguyệt.
Chị ta cong cong đôi mắt thành hình lưỡi liềm, nhìn hắn mỉm cười.
"Tiểu Huỳnh và em là chị em ruột, cho dù có hiểu lầm em cũng không trách em ấy đâu."
Ánh nắng chiếu lên mặt Chu Hoài, chói lóa đến độ không nhìn được rõ nét mặt hắn.
Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói có chút đau lòng của Chu Hoài:
"Nhưng có vẻ Khương Huỳnh không nghĩ như vậy, cô ấy chưa bao giờ coi em là chị gái."
“Tại sao em phải nói tốt cho em ấy như thế?”
Khương Nguyệt cắn môi, dường như bị lời nói của Chu Hoài làm cho xúc động.
Trong mắt chị ta còn ẩn chứa sự khổ sở và yếu ớt.
Chị ta nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh có muốn an ủi em không?”
Khương Nguyệt vừa dứt lời, Chu Hoài đã đưa tay ôm lấy eo chị ta, kéo chị ta từ trên bàn xuống.
Khương Nguyệt nhào vào lòng hắn, Chu Hoài vươn tay để đầu chị ta vùi vào ngực mình.
"Thế này đã đủ chưa?"
"Không đủ."
Khương Nguyệt lắc đầu, chị ta chống tay lên ngực hắn, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Tôi đứng bên ngoài cửa sổ, im lặng quan sát tất cả.
Rất lâu sau mới quay người rời đi.
7
Tôi không đến tìm Chu Hoài nữa, hắn cũng ăn ý không hỏi thăm gì tới tôi.
Cho đến một ngày thứ sáu nọ khi vừa tan học về, tôi nhốt mình trong căn phòng ngủ nhỏ, đắm chìm trong thế giới ngôn từ với mong muốn hoàn thành một bài luận đặc sắc hơn.
Đột nhiên cánh cửa phòng ngủ bị đập mạnh.
"Khương Huỳnh, mày cút ra đây cho tao!"
Tôi đặt bút xuống và bước ra cửa.
Đón chờ tôi là cú bạt tai đau điếng từ mẹ.
Cú đánh khiến mặt tôi như lệch đi, trong miệng sặc mùi máu.
Giữa những âm thanh ù ù bên tai, tôi từ từ quay đầu lại.
“Chị gái mày đã làm gì khiến mày phải ghi thù chị mày như vậy hả?”
Mẹ gay gắt mắng tôi: “Nếu không có bạn cùng lớp phát hiện, hôm nay trời lạnh như vậy, chẳng lẽ mày định nhốt con bé cả đêm ở trong phòng đàn sao?”
Ánh mắt tôi xuyên qua vai mẹ, rơi vào người Khương Nguyệt đang khóc thảm thiết và Chu Hoài đang đứng bên cạnh chị ta.
Khương Nguyệt vẫn còn đang mặc áo khoác của Chu Hoài, trên mu bàn tay và vai còn có vài vết xước.
Chị ta cười trong nước mắt: “Không sao đâu, Tiểu Huỳnh chắc chắn không phải cố ý, có lẽ em ấy chỉ muốn trêu chọc con thôi.”
“Hơn nữa, con đã tự trèo ra ngoài qua cửa sổ được rồi mà mẹ.”
Ngay từ khi còn nhỏ, chị ta đã biết cách khiến cha mẹ trở nên tức giận.
Quả nhiên, mẹ tôi nghe xong càng điên tiết hơn.
“Đến mức này rồi mà chị mày còn biết nói đỡ cho mày kìa.”
"Khương Huỳnh, mày còn có lương tâm không hả?!"
Tôi cười khẩy: “Con không nhốt chị ta.”
Tôi lười để ý tiếp, đang định quay về phòng thì cổ tay đột ngột bị ai đó túm lấy.
Là Chu Hoài.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, gằn từng chữ: "Đồ nói dối."
"Chính em đã nói em ghét chị gái mình."
“Là do em đạo văn của cô ấy bị phát hiện nên mới đem lòng ghi hận trả thù cô ấy phải không?”
Mắt tôi di chuyển xuống, dừng lại trên bàn tay đang siết chặt lấy cổ tay tôi.
Vẫn là xúc cảm ấy, vẫn là nhiệt độ ấy.
Chúng tôi đã từng nắm tay nhau rất nhiều lần.
Chỉ cần tình cờ gặp nhau trong lúc nghỉ giữa giờ, hắn đều sẽ cong cong khóe môi, lén lút nắm tay tôi giữa biển người chen chúc.
Thỉnh thoảng trong buổi tối tự học, Chu Hoài lại lẻn ra khỏi phòng học bên cạnh, gõ cửa sổ và đưa cho tôi một hộp sữa ấm.
"Sao mà tập trung thế?”
Khi đó, hắn cố tình tỏ vẻ nghiêm túc, giả vờ không vui: “Bạn trai em đến mà em cũng chẳng để ý.”
Để làm hắn vui, tôi sẽ duỗi ngón tay ra gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Vành tai Chu Hoài đỏ bừng, hắn xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Ừm, uống sữa nhanh đi, anh về trước đây. Có bài nào không làm được thì nhắn tin cho anh nhé."
Còn bây giờ, hắn lại vì chị gái tôi mà siết lấy tay tôi phát đau
Đôi mắt Chu Hoài tràn đầy sự chán ghét.
Trong lòng tôi chua xót, thấp giọng nói: "Anh biết rõ em chỉ muốn thoát khỏi cái bóng của chị ta --"
Nhưng còn chưa nói xong đã bị hắn cắt ngang: “Cô không tài giỏi bằng chị gái, vì sao lúc nào cũng muốn giẫm đạp lên cô ấy để đi lên?”
"Khương Huỳnh, cô khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm."
8
Đến tối, để an ủi Khương Nguyệt, mẹ đã nhốt tôi vào nhà kho tối tăm và chật chội.
Hôm sau tôi liền sốt.
Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng cơn choáng váng trong đầu, hoàn thành bài luận mới một cách khó khăn.
Một tháng sau, danh sách những học sinh được vào vòng trong được công bố, cả Khương Nguyệt và tôi đều có tên trong đó.
Chị ta chặn tôi lại trong phòng tự học không người: "Tiểu Huỳnh, đừng lãng phí công sức nữa, mày sẽ không thể đi đến cuối cùng được đâu."
Mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười như thường ngày, nhưng tôi vẫn nhận thấy sự không hài lòng trong mắt chị ta.
"Câm miệng."
Tôi lạnh lùng nói, đẩy chị ta ra, đến căn tin trường mua một hộp sữa.
Trong khi trả tiền, tôi đụng phải Chu Hoài.
Sau ngày hắn đưa Khương Nguyệt về nhà đó, tôi và Chu Hoài đã hoàn toàn chấm dứt.
Khi đó Chu Hoài còn cười lạnh: “Người chia tay đáng ra phải là tôi mới phải”
Nhưng mãi cho đến khi tôi đã đi được một đoạn rồi, quay đầu lại vẫn thấy hắn đang đứng đó, nhìn về phía tôi với vẻ bối rối.
…
Mặc dù đã quyết tâm chia tay nhưng nỗi đau trong lòng vẫn không thể kìm nén được.
Từ khi sinh ra đến giờ, cuộc đời tôi luôn bị đặt lên bàn cân với Khương Nguyệt.
Chu Hoài là người đầu tiên mà trong mắt chỉ có hình bóng tôi.
Tôi đã nghĩ hắn là người đặc biệt.
Cuối cùng hắn vẫn dễ dàng bị Khương Nguyệt cướp đi.
Đã vậy thì tôi cũng không cần nữa.
Trong trường có rất nhiều tin đồn liên quan đến Chu Hoài và Khương Nguyệt.
Nhưng tôi không có thời gian để quan tâm.
Vì kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi.
Tôi đã chăm chỉ ôn tập đủ dạng bài chỉ để giành lại hạng nhất trong kỳ thi.
Lần thi cũng khá may mắn, dù giáo viên ra đề hơi lệch song những kiến thức đó tôi đều đã thấy qua một lần.
Tôi đã nghĩ lần này mình sẽ giành được hạng nhất rồi.
Kết quả vào lúc chuẩn bị kết thúc giờ thi môn hóa, giám thị trường bất ngờ xuất hiện trong phòng thi.
Sau đó tôi bị đưa đến văn phòng giáo viên để xử lý.
Có mấy giáo viên vây quanh tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Bạn học Khương Huỳnh, có người tố cáo em ăn cắp đề thi."
Đầu óc tôi choáng váng, vô thức muốn phản bác: “Em không có…”
"Người tố giác là chị gái Khương Nguyệt của em."
“Có cả nhân chứng đã tận mắt nhìn thấy em đi vào văn phòng của thầy Quyển sau giờ tan học.”
Tôi nhận ra điều gì đó, đột nhiên tái mặt.
Bàn tay xuôi bên hông cũng bắt đầu run rẩy.
Tôi dùng tay kia nắm lấy nó, hỏi với giọng run run: "...Nhân chứng là ai ạ?"
"Bạn học Chu Hoài lớp 12-6."
9
Trước mặt tất cả các giáo viên, Khương Nguyệt rơi nước mắt.
Chị ta đỏ mắt nói: “Tiểu Huỳnh là em gái em, em không thể trơ mắt nhìn em ấy lạc đường được…”
Không phải tôi không cố gắng giải thích.
Nhưng không một ai tin tôi cả.
Nhất là khi các giáo viên kiểm tra lại bài thi các môn trước của tôi, họ phát hiện kiến thức của tôi ở mấy dạng đề lần này đã từng hổng rất nhiều.
Cuối cùng, tôi bị buộc gian lận, kết quả thi cũng bị hủy bỏ.
Khương Nguyệt vẫn đứng hạng nhất, thành công tiến vào lớp mũi nhọn của trường.
Còn tôi bị đẩy xuống lớp cá biệt.
Mỗi ngày lên lớp đều phải chịu đựng tiếng cười đùa lấn át cả tiếng giảng bài của giáo viên của đám nam sinh.
Càng hoang đường hơn là tác phẩm tôi gửi đến cuộc thi viết luận lại bị coi là không hợp lệ vì bị phát hiện là đạo văn một bài viết trên mạng xã hội.
Khương Nguyệt đạt thành tích thứ nhất trong vòng bán kết, vui vẻ tiến vào chung kết.
Mà bài viết khiến tôi bị nghi ngờ đạo văn kia cũng thuộc tài khoản của chị ta.
"Đây là bài luận em viết cách đây mấy tháng, vì chưa hài lòng lắm nên mới đăng lên một tài khoản nhỏ..."
Đối mặt với ống kính phỏng vấn, chị ta nở nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa có chút bất đắc dĩ: “Em không biết làm sao em gái mình lại tìm được nó.”
"Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, em ấy vẫn là em gái em. Em sẽ gánh vác cả phần của Tiểu Huỳnh và cố gắng hết sức trong trận chung kết."
Danh tiếng của tôi tụt dốc không phanh.
Ngay cả những nam sinh cá biệt cũng nhắm đến tôi, luôn miệng chế giễu tôi là “kẻ đạo văn”.
"Đã gian lận rồi còn đạo văn, Khương Nguyệt cũng khổ thật đấy, người tốt vậy mà lại dính phải con em gái như này.”
"Chắc là ghen ghét thôi, tiểu nhân thì hay giở trò mà."
Ở trận chung kết, các thí sinh sẽ phải trực tiếp sáng tác một tác phẩm của riêng mình trong thời gian giới hạn.
Khương Nguyệt vẫn giành hạng nhất, trở thành đề tài tìm kiếm nóng hổi.
Người trao giải cho chị ta là một chàng trai trẻ với mái tóc đỏ cùng đôi lông mày rậm.
Nghe nói hắn là một thiếu gia người Bắc Kinh tên Giang Xuyên.
Cuộc thi này do gia đình hắn tài trợ.
Tôi ngước nhìn video đang chiếu cảnh Khương Nguyệt nhận giải quán quân trên sân khấu.
Mẹ tôi mở cửa bước vào với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Mau cút ra ngoài ăn cơm - Khương Huỳnh, mày nhìn cái gì đấy! Còn dám khóc cơ à?!"
Đưa tay lên má, tôi mới phát hiện trên mặt mình đã đầy nước mắt.
Không biết lý do tại sao.
Nhưng tôi luôn cảm thấy người đứng trên đỉnh cao đó.
Đáng lẽ phải là tôi.
6
Chu Hoài đã không liên lạc với tôi cả buổi sáng.
Đến giữa trưa, tôi đợi Chu Hoài ở tầng dưới.
Trên tay hắn vậy mà lại là cuốn sách "Tuế Nguyệt" do Khương Nguyệt viết.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy gì.
Nhưng trong lúc ăn, hắn lại chủ động nhắc đến:
"Anh đã đọc cuốn sách do chị gái em viết. Cô ấy có nền tảng văn học rất vững chắc."
Tôi nắm chặt đôi đũa của mình, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh có ý gì?”
Chu Hoài giống như bị bộ dạng như gặp phải kỳ phùng địch thủ của tôi chọc cười: “Đừng lo lắng.”
“Anh chỉ nghĩ cô ấy khá thú vị thôi.”
Giữa trưa một ngày khác, tôi không chờ Chu Hoài đến mà quyết định qua khu lớp mười hai ở sát vách để tìm hắn.
Đáng nhẽ bình thường hắn đã chạy tới cùng tôi ăn cơm, nhưng bây giờ lại ngồi trong lớp học.
Có một cô gái đang tinh nghịch ngồi trên mặt bàn của hắn.
Là Khương Nguyệt.
Chị ta cong cong đôi mắt thành hình lưỡi liềm, nhìn hắn mỉm cười.
"Tiểu Huỳnh và em là chị em ruột, cho dù có hiểu lầm em cũng không trách em ấy đâu."
Ánh nắng chiếu lên mặt Chu Hoài, chói lóa đến độ không nhìn được rõ nét mặt hắn.
Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói có chút đau lòng của Chu Hoài:
"Nhưng có vẻ Khương Huỳnh không nghĩ như vậy, cô ấy chưa bao giờ coi em là chị gái."
“Tại sao em phải nói tốt cho em ấy như thế?”
Khương Nguyệt cắn môi, dường như bị lời nói của Chu Hoài làm cho xúc động.
Trong mắt chị ta còn ẩn chứa sự khổ sở và yếu ớt.
Chị ta nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh có muốn an ủi em không?”
Khương Nguyệt vừa dứt lời, Chu Hoài đã đưa tay ôm lấy eo chị ta, kéo chị ta từ trên bàn xuống.
Khương Nguyệt nhào vào lòng hắn, Chu Hoài vươn tay để đầu chị ta vùi vào ngực mình.
"Thế này đã đủ chưa?"
"Không đủ."
Khương Nguyệt lắc đầu, chị ta chống tay lên ngực hắn, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Tôi đứng bên ngoài cửa sổ, im lặng quan sát tất cả.
Rất lâu sau mới quay người rời đi.
7
Tôi không đến tìm Chu Hoài nữa, hắn cũng ăn ý không hỏi thăm gì tới tôi.
Cho đến một ngày thứ sáu nọ khi vừa tan học về, tôi nhốt mình trong căn phòng ngủ nhỏ, đắm chìm trong thế giới ngôn từ với mong muốn hoàn thành một bài luận đặc sắc hơn.
Đột nhiên cánh cửa phòng ngủ bị đập mạnh.
"Khương Huỳnh, mày cút ra đây cho tao!"
Tôi đặt bút xuống và bước ra cửa.
Đón chờ tôi là cú bạt tai đau điếng từ mẹ.
Cú đánh khiến mặt tôi như lệch đi, trong miệng sặc mùi máu.
Giữa những âm thanh ù ù bên tai, tôi từ từ quay đầu lại.
“Chị gái mày đã làm gì khiến mày phải ghi thù chị mày như vậy hả?”
Mẹ gay gắt mắng tôi: “Nếu không có bạn cùng lớp phát hiện, hôm nay trời lạnh như vậy, chẳng lẽ mày định nhốt con bé cả đêm ở trong phòng đàn sao?”
Ánh mắt tôi xuyên qua vai mẹ, rơi vào người Khương Nguyệt đang khóc thảm thiết và Chu Hoài đang đứng bên cạnh chị ta.
Khương Nguyệt vẫn còn đang mặc áo khoác của Chu Hoài, trên mu bàn tay và vai còn có vài vết xước.
Chị ta cười trong nước mắt: “Không sao đâu, Tiểu Huỳnh chắc chắn không phải cố ý, có lẽ em ấy chỉ muốn trêu chọc con thôi.”
“Hơn nữa, con đã tự trèo ra ngoài qua cửa sổ được rồi mà mẹ.”
Ngay từ khi còn nhỏ, chị ta đã biết cách khiến cha mẹ trở nên tức giận.
Quả nhiên, mẹ tôi nghe xong càng điên tiết hơn.
“Đến mức này rồi mà chị mày còn biết nói đỡ cho mày kìa.”
"Khương Huỳnh, mày còn có lương tâm không hả?!"
Tôi cười khẩy: “Con không nhốt chị ta.”
Tôi lười để ý tiếp, đang định quay về phòng thì cổ tay đột ngột bị ai đó túm lấy.
Là Chu Hoài.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, gằn từng chữ: "Đồ nói dối."
"Chính em đã nói em ghét chị gái mình."
“Là do em đạo văn của cô ấy bị phát hiện nên mới đem lòng ghi hận trả thù cô ấy phải không?”
Mắt tôi di chuyển xuống, dừng lại trên bàn tay đang siết chặt lấy cổ tay tôi.
Vẫn là xúc cảm ấy, vẫn là nhiệt độ ấy.
Chúng tôi đã từng nắm tay nhau rất nhiều lần.
Chỉ cần tình cờ gặp nhau trong lúc nghỉ giữa giờ, hắn đều sẽ cong cong khóe môi, lén lút nắm tay tôi giữa biển người chen chúc.
Thỉnh thoảng trong buổi tối tự học, Chu Hoài lại lẻn ra khỏi phòng học bên cạnh, gõ cửa sổ và đưa cho tôi một hộp sữa ấm.
"Sao mà tập trung thế?”
Khi đó, hắn cố tình tỏ vẻ nghiêm túc, giả vờ không vui: “Bạn trai em đến mà em cũng chẳng để ý.”
Để làm hắn vui, tôi sẽ duỗi ngón tay ra gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Vành tai Chu Hoài đỏ bừng, hắn xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Ừm, uống sữa nhanh đi, anh về trước đây. Có bài nào không làm được thì nhắn tin cho anh nhé."
Còn bây giờ, hắn lại vì chị gái tôi mà siết lấy tay tôi phát đau
Đôi mắt Chu Hoài tràn đầy sự chán ghét.
Trong lòng tôi chua xót, thấp giọng nói: "Anh biết rõ em chỉ muốn thoát khỏi cái bóng của chị ta --"
Nhưng còn chưa nói xong đã bị hắn cắt ngang: “Cô không tài giỏi bằng chị gái, vì sao lúc nào cũng muốn giẫm đạp lên cô ấy để đi lên?”
"Khương Huỳnh, cô khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm."
8
Đến tối, để an ủi Khương Nguyệt, mẹ đã nhốt tôi vào nhà kho tối tăm và chật chội.
Hôm sau tôi liền sốt.
Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng cơn choáng váng trong đầu, hoàn thành bài luận mới một cách khó khăn.
Một tháng sau, danh sách những học sinh được vào vòng trong được công bố, cả Khương Nguyệt và tôi đều có tên trong đó.
Chị ta chặn tôi lại trong phòng tự học không người: "Tiểu Huỳnh, đừng lãng phí công sức nữa, mày sẽ không thể đi đến cuối cùng được đâu."
Mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười như thường ngày, nhưng tôi vẫn nhận thấy sự không hài lòng trong mắt chị ta.
"Câm miệng."
Tôi lạnh lùng nói, đẩy chị ta ra, đến căn tin trường mua một hộp sữa.
Trong khi trả tiền, tôi đụng phải Chu Hoài.
Sau ngày hắn đưa Khương Nguyệt về nhà đó, tôi và Chu Hoài đã hoàn toàn chấm dứt.
Khi đó Chu Hoài còn cười lạnh: “Người chia tay đáng ra phải là tôi mới phải”
Nhưng mãi cho đến khi tôi đã đi được một đoạn rồi, quay đầu lại vẫn thấy hắn đang đứng đó, nhìn về phía tôi với vẻ bối rối.
…
Mặc dù đã quyết tâm chia tay nhưng nỗi đau trong lòng vẫn không thể kìm nén được.
Từ khi sinh ra đến giờ, cuộc đời tôi luôn bị đặt lên bàn cân với Khương Nguyệt.
Chu Hoài là người đầu tiên mà trong mắt chỉ có hình bóng tôi.
Tôi đã nghĩ hắn là người đặc biệt.
Cuối cùng hắn vẫn dễ dàng bị Khương Nguyệt cướp đi.
Đã vậy thì tôi cũng không cần nữa.
Trong trường có rất nhiều tin đồn liên quan đến Chu Hoài và Khương Nguyệt.
Nhưng tôi không có thời gian để quan tâm.
Vì kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi.
Tôi đã chăm chỉ ôn tập đủ dạng bài chỉ để giành lại hạng nhất trong kỳ thi.
Lần thi cũng khá may mắn, dù giáo viên ra đề hơi lệch song những kiến thức đó tôi đều đã thấy qua một lần.
Tôi đã nghĩ lần này mình sẽ giành được hạng nhất rồi.
Kết quả vào lúc chuẩn bị kết thúc giờ thi môn hóa, giám thị trường bất ngờ xuất hiện trong phòng thi.
Sau đó tôi bị đưa đến văn phòng giáo viên để xử lý.
Có mấy giáo viên vây quanh tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Bạn học Khương Huỳnh, có người tố cáo em ăn cắp đề thi."
Đầu óc tôi choáng váng, vô thức muốn phản bác: “Em không có…”
"Người tố giác là chị gái Khương Nguyệt của em."
“Có cả nhân chứng đã tận mắt nhìn thấy em đi vào văn phòng của thầy Quyển sau giờ tan học.”
Tôi nhận ra điều gì đó, đột nhiên tái mặt.
Bàn tay xuôi bên hông cũng bắt đầu run rẩy.
Tôi dùng tay kia nắm lấy nó, hỏi với giọng run run: "...Nhân chứng là ai ạ?"
"Bạn học Chu Hoài lớp 12-6."
9
Trước mặt tất cả các giáo viên, Khương Nguyệt rơi nước mắt.
Chị ta đỏ mắt nói: “Tiểu Huỳnh là em gái em, em không thể trơ mắt nhìn em ấy lạc đường được…”
Không phải tôi không cố gắng giải thích.
Nhưng không một ai tin tôi cả.
Nhất là khi các giáo viên kiểm tra lại bài thi các môn trước của tôi, họ phát hiện kiến thức của tôi ở mấy dạng đề lần này đã từng hổng rất nhiều.
Cuối cùng, tôi bị buộc gian lận, kết quả thi cũng bị hủy bỏ.
Khương Nguyệt vẫn đứng hạng nhất, thành công tiến vào lớp mũi nhọn của trường.
Còn tôi bị đẩy xuống lớp cá biệt.
Mỗi ngày lên lớp đều phải chịu đựng tiếng cười đùa lấn át cả tiếng giảng bài của giáo viên của đám nam sinh.
Càng hoang đường hơn là tác phẩm tôi gửi đến cuộc thi viết luận lại bị coi là không hợp lệ vì bị phát hiện là đạo văn một bài viết trên mạng xã hội.
Khương Nguyệt đạt thành tích thứ nhất trong vòng bán kết, vui vẻ tiến vào chung kết.
Mà bài viết khiến tôi bị nghi ngờ đạo văn kia cũng thuộc tài khoản của chị ta.
"Đây là bài luận em viết cách đây mấy tháng, vì chưa hài lòng lắm nên mới đăng lên một tài khoản nhỏ..."
Đối mặt với ống kính phỏng vấn, chị ta nở nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa có chút bất đắc dĩ: “Em không biết làm sao em gái mình lại tìm được nó.”
"Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, em ấy vẫn là em gái em. Em sẽ gánh vác cả phần của Tiểu Huỳnh và cố gắng hết sức trong trận chung kết."
Danh tiếng của tôi tụt dốc không phanh.
Ngay cả những nam sinh cá biệt cũng nhắm đến tôi, luôn miệng chế giễu tôi là “kẻ đạo văn”.
"Đã gian lận rồi còn đạo văn, Khương Nguyệt cũng khổ thật đấy, người tốt vậy mà lại dính phải con em gái như này.”
"Chắc là ghen ghét thôi, tiểu nhân thì hay giở trò mà."
Ở trận chung kết, các thí sinh sẽ phải trực tiếp sáng tác một tác phẩm của riêng mình trong thời gian giới hạn.
Khương Nguyệt vẫn giành hạng nhất, trở thành đề tài tìm kiếm nóng hổi.
Người trao giải cho chị ta là một chàng trai trẻ với mái tóc đỏ cùng đôi lông mày rậm.
Nghe nói hắn là một thiếu gia người Bắc Kinh tên Giang Xuyên.
Cuộc thi này do gia đình hắn tài trợ.
Tôi ngước nhìn video đang chiếu cảnh Khương Nguyệt nhận giải quán quân trên sân khấu.
Mẹ tôi mở cửa bước vào với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Mau cút ra ngoài ăn cơm - Khương Huỳnh, mày nhìn cái gì đấy! Còn dám khóc cơ à?!"
Đưa tay lên má, tôi mới phát hiện trên mặt mình đã đầy nước mắt.
Không biết lý do tại sao.
Nhưng tôi luôn cảm thấy người đứng trên đỉnh cao đó.
Đáng lẽ phải là tôi.