Chương 6: Ô uế
Lúc Hạ Liêm tỉnh lại thì thấy một người đàn ông xa lạ đang nằm trên giường, hắn đang chống cằm nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt nhàm chán.
Anh mở to mắt, chống tay ra sau cố gắng đứng dậy chạy trốn, người đàn ông bình tĩnh giơ ngón trỏ lên làm động tác ngoắc lại, cơ thể Hạ Liêm hoàn toàn bị khống chế, anh ngã ra sau, tứ chi không thể cử động, giống như một khúc gỗ cứng ngắc.
"Rốt cuộc... anh là ai?"
"Không biết tôi sao? Ngày đầu tiên cậu đến đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó." Hắn nhướng mày rồi nở nụ cười, bộ dạng có vẻ lười nhác nhưng lại có tính công kích, trên người hắn thoang thoảng mùi máu tươi, mặc dù đang cười nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở tàn bạo ẩn trong nụ cười ấy.
"Không biết, không nhớ." Theo lý mà nói thì lúc này nên chịu thua nhưng thực sự Hạ Liêm không nhớ nổi mình đã gặp tên thần kinh này khi nào, "Chẳng lẽ anh là bàn cờ dưới lầu?" Hạ Liêm thuận miệng nói.
"Đó cũng không phải là tảng đá bình thường, là pháp khí trấn áp của tôi, khiến tôi ngủ say rất nhiều năm nhưng sau khi nó nứt ra thì đã hoàn toàn vô dụng." Lúc bị giam nhốt trong pháp khí, hắn bị ép tiến vào giấc ngủ sâu, mãi đến mấy chục năm gần đây, có lẽ là do bộ tộc tạo ra tảng đá kia đã dần chết hết nên nó ngày càng yếu đi dẫn đến việc hắn dần thức tỉnh, trùng hợp trong quá trình tu sửa loài người đã vô tình chạm vào tảng đá nên khiến nó vỡ vụn, để hắn được tự do hoàn toàn.
Nhưng thời gian dài như vậy nên hắn cũng không ra ngoài ngay, dù sao cũng không vội, hắn còn phải tìm hiểu thế giới hiện tại là như thế nào.
Hạ Liêm là người mà hắn để ý đến, dù sao thì những người ngoan cố sống trong khu chung cư ô uế dày đặc này thực sự rất ấn tượng nhưng từ trước giờ hắn không thèm quan tâm đến, mãi đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến hắn nhớ lại ký ức năm xưa bị đám ma đạo sĩ liên hợp lại dùng pháp khí trấn áp, tâm trạng khó chịu nên ra ngoài tìm Hạ Liêm để dọa.
"Vừa nãy tôi biến thành bạn của cậu rất giống nhỉ, thế mà lại bị cậu phát hiện ra, sau đó còn ngất đi nữa, chẳng thú vị gì hết. Tôi còn đang định dọa cậu đây." Cảnh tượng kinh dị vừa rồi đã biến thành nơi giải trí, người đàn ông tiếc nuối vì cảnh tượng kinh hoàng ban nãy chưa được trọn vẹn.
"Cho nên cuối cùng anh là gì?" Cần pháp khí mới có thể trấn áp, còn bị trấn áp không biết bao nhiêu năm, đã lâu như vậy rồi, Hạ Liêm cảm giác người đàn ông trước mặt mình còn phiền phức hơn đám nấm mốc hình người trong phòng.
"Loài người gọi tôi là yêu quái, nhưng tôi thích gọi tên hơn, cậu có thể gọi tôi là Lữ Chi Thu." Hắn cười một tiếng để lộ răng nanh đầy đáng sợ. Lữ Chi Thu tự xưng là yêu quái kia hóa thành làn khói bay đến trước mặt Hạ Liêm, sau đó nắm lấy cổ tay anh, "Hay là giải quyết ô uế trên người cậu trước, nếu không thì ngày mai cậu không nhìn thấy mặt trời nữa đâu."
Mặc dù tính cách của tên này không có gì thú vị nhưng yêu quái đã cô đơn ngàn năm nay quyết định để anh sống thêm một khoảng thời gian nữa, để anh trò chuyện với mình cũng tốt.
Hắn thô lỗ nắm lấy đôi tay cứng ngắc của Hạ Liêm rồi kéo lên, Lữ Chi Thu nghiêng đầu áp sát bàn tay anh, sau đó đưa lưỡi chậm rãi liếm đầu ngón tay đã lạnh buốt.
Hạ Liêm chỉ cảm thấy hơi thở hắn nhẹ nhàng lướt qua da thịt mình, cảm giác vừa ấm áp vừa ẩm ướt dần bao trùm lấy ngón tay đang tê dại, yết hầu di chuyển lên xuống, "Anh làm vậy là muốn ăn tôi hay là cứu tôi?"
"Cứu cậu." Đôi mắt không kiên nhẫn của hắn nhìn Hạ Liêm, Lữ Chi Thu trả lời: "Ăn cậu cũng không ngon." Thể chất ô uế như vậy giống như một cây nhân sâm bổ dưỡng thu hút đám yêu ma quỷ quái, thực ra bên trong nó có hương vị giống như quả hồng, cắn một miếng sẽ khiến miệng cảm thấy hơi tê, Lữ Chi Thu cũng không thích lắm.
Lữ Chi Thu dùng đầu lưỡi liếm mười ngón tay đang nhiễm màu xanh tro, đột nhiên đầu ngón tay rỉ ra chất lỏng màu đen rồi nhỏ xuống dưới chăn.
Nhưng chất lỏng ấy cũng không thấm vào chăn mà ngược lại dần di chuyển về phía mặt tường, nhanh chóng thấm vào đám nấm mốc hình người đằng sau lớp giấy dán.
"Sao cậu đỏ mặt rồi?" Lữ Chi Thu liếm tay xong ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt Hạ Liêm đã đỏ bừng, hắn cực kỳ khó hiểu, theo lý thuyết thì khi tẩy trừ ô uế thì cơn sốt sẽ giảm chứ không tăng.
"Ưm..." Tay mình bị một người đàn ông liếm, à, không, là bị một tên quỷ không biết từ đâu đến liếm nên mẫn cảm không chịu được, Hạ Liêm đưa tay lên che khuôn mặt đã đỏ bừng của mình, cố gắng lảng sang chuyện khác: "Vậy anh cảm thấy ăn gì mới ngon?"
"Đương nhiên là loài người rồi."
"..." Hạ Liêm nghe đáp án không hề do dự này, thầm nghĩ chẳng trách anh lại bị phong ấn, "Anh đã ăn rất nhiều sao?"
"Cái đó làm sao mà đếm được, ta đã ăn từ rất lâu rồi, lẽ nào cậu còn nhớ mình ăn được bao nhiêu bữa cơm rồi à?" Cho dù là yêu quái thì cũng không thể nhớ được mình đã ăn biết bao nhiêu con người đâu.
"Vậy bây giờ anh cũng ăn con người sao?"
"Bây giờ loài người ăn không ngon lắm, người bọn họ bị pha trộn với đủ loại mùi, ngửi mà gay mũi." Lúc trước con người có mùi vốn có của họ, Lữ Chi Thu không nghĩ đến thời đại này dù là nam hay nữ đều xịt nước hoa khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
"Có yêu cầu đặc biệt gì khi chọn người không? Nghe nói yêu quái thích ăn trẻ con nhỉ?" Nghe nói bây giờ Lữ Chi Thu không ăn thịt người, điều này khiến Hạ Liêm thở phào nhẹ nhõm, anh nhớ ra thời cổ dường như người ta rất thích đem trẻ con ra để tế bái thần linh, không biết tên yêu quái trước mặt này có trong số đó hay không.
"Trẻ con? Không, không thích. Vị trẻ con quá nhạt, giống như quả non chưa chín vậy, tôi không thích trẻ con."
Nhắc tới trẻ con, Lữ Chi Thu lập tức nhíu mày, "Tôi thích trái tim của kẻ ác, càng làm nhiều việc ác thì tim càng ngon, giống như rượu mà loài người thích ấy, càng để lâu càng thơm." Hắn nhớ lại những món ăn ngon trước khi phong ấn, lúc cắn vào quả tim ấm áp vẫn còn đập, máu sẽ bắn ra tung tóe, hương vị đó cực kỳ tuyệt vời.
Anh mở to mắt, chống tay ra sau cố gắng đứng dậy chạy trốn, người đàn ông bình tĩnh giơ ngón trỏ lên làm động tác ngoắc lại, cơ thể Hạ Liêm hoàn toàn bị khống chế, anh ngã ra sau, tứ chi không thể cử động, giống như một khúc gỗ cứng ngắc.
"Rốt cuộc... anh là ai?"
"Không biết tôi sao? Ngày đầu tiên cậu đến đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó." Hắn nhướng mày rồi nở nụ cười, bộ dạng có vẻ lười nhác nhưng lại có tính công kích, trên người hắn thoang thoảng mùi máu tươi, mặc dù đang cười nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở tàn bạo ẩn trong nụ cười ấy.
"Không biết, không nhớ." Theo lý mà nói thì lúc này nên chịu thua nhưng thực sự Hạ Liêm không nhớ nổi mình đã gặp tên thần kinh này khi nào, "Chẳng lẽ anh là bàn cờ dưới lầu?" Hạ Liêm thuận miệng nói.
"Đó cũng không phải là tảng đá bình thường, là pháp khí trấn áp của tôi, khiến tôi ngủ say rất nhiều năm nhưng sau khi nó nứt ra thì đã hoàn toàn vô dụng." Lúc bị giam nhốt trong pháp khí, hắn bị ép tiến vào giấc ngủ sâu, mãi đến mấy chục năm gần đây, có lẽ là do bộ tộc tạo ra tảng đá kia đã dần chết hết nên nó ngày càng yếu đi dẫn đến việc hắn dần thức tỉnh, trùng hợp trong quá trình tu sửa loài người đã vô tình chạm vào tảng đá nên khiến nó vỡ vụn, để hắn được tự do hoàn toàn.
Nhưng thời gian dài như vậy nên hắn cũng không ra ngoài ngay, dù sao cũng không vội, hắn còn phải tìm hiểu thế giới hiện tại là như thế nào.
Hạ Liêm là người mà hắn để ý đến, dù sao thì những người ngoan cố sống trong khu chung cư ô uế dày đặc này thực sự rất ấn tượng nhưng từ trước giờ hắn không thèm quan tâm đến, mãi đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến hắn nhớ lại ký ức năm xưa bị đám ma đạo sĩ liên hợp lại dùng pháp khí trấn áp, tâm trạng khó chịu nên ra ngoài tìm Hạ Liêm để dọa.
"Vừa nãy tôi biến thành bạn của cậu rất giống nhỉ, thế mà lại bị cậu phát hiện ra, sau đó còn ngất đi nữa, chẳng thú vị gì hết. Tôi còn đang định dọa cậu đây." Cảnh tượng kinh dị vừa rồi đã biến thành nơi giải trí, người đàn ông tiếc nuối vì cảnh tượng kinh hoàng ban nãy chưa được trọn vẹn.
"Cho nên cuối cùng anh là gì?" Cần pháp khí mới có thể trấn áp, còn bị trấn áp không biết bao nhiêu năm, đã lâu như vậy rồi, Hạ Liêm cảm giác người đàn ông trước mặt mình còn phiền phức hơn đám nấm mốc hình người trong phòng.
"Loài người gọi tôi là yêu quái, nhưng tôi thích gọi tên hơn, cậu có thể gọi tôi là Lữ Chi Thu." Hắn cười một tiếng để lộ răng nanh đầy đáng sợ. Lữ Chi Thu tự xưng là yêu quái kia hóa thành làn khói bay đến trước mặt Hạ Liêm, sau đó nắm lấy cổ tay anh, "Hay là giải quyết ô uế trên người cậu trước, nếu không thì ngày mai cậu không nhìn thấy mặt trời nữa đâu."
Mặc dù tính cách của tên này không có gì thú vị nhưng yêu quái đã cô đơn ngàn năm nay quyết định để anh sống thêm một khoảng thời gian nữa, để anh trò chuyện với mình cũng tốt.
Hắn thô lỗ nắm lấy đôi tay cứng ngắc của Hạ Liêm rồi kéo lên, Lữ Chi Thu nghiêng đầu áp sát bàn tay anh, sau đó đưa lưỡi chậm rãi liếm đầu ngón tay đã lạnh buốt.
Hạ Liêm chỉ cảm thấy hơi thở hắn nhẹ nhàng lướt qua da thịt mình, cảm giác vừa ấm áp vừa ẩm ướt dần bao trùm lấy ngón tay đang tê dại, yết hầu di chuyển lên xuống, "Anh làm vậy là muốn ăn tôi hay là cứu tôi?"
"Cứu cậu." Đôi mắt không kiên nhẫn của hắn nhìn Hạ Liêm, Lữ Chi Thu trả lời: "Ăn cậu cũng không ngon." Thể chất ô uế như vậy giống như một cây nhân sâm bổ dưỡng thu hút đám yêu ma quỷ quái, thực ra bên trong nó có hương vị giống như quả hồng, cắn một miếng sẽ khiến miệng cảm thấy hơi tê, Lữ Chi Thu cũng không thích lắm.
Lữ Chi Thu dùng đầu lưỡi liếm mười ngón tay đang nhiễm màu xanh tro, đột nhiên đầu ngón tay rỉ ra chất lỏng màu đen rồi nhỏ xuống dưới chăn.
Nhưng chất lỏng ấy cũng không thấm vào chăn mà ngược lại dần di chuyển về phía mặt tường, nhanh chóng thấm vào đám nấm mốc hình người đằng sau lớp giấy dán.
"Sao cậu đỏ mặt rồi?" Lữ Chi Thu liếm tay xong ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt Hạ Liêm đã đỏ bừng, hắn cực kỳ khó hiểu, theo lý thuyết thì khi tẩy trừ ô uế thì cơn sốt sẽ giảm chứ không tăng.
"Ưm..." Tay mình bị một người đàn ông liếm, à, không, là bị một tên quỷ không biết từ đâu đến liếm nên mẫn cảm không chịu được, Hạ Liêm đưa tay lên che khuôn mặt đã đỏ bừng của mình, cố gắng lảng sang chuyện khác: "Vậy anh cảm thấy ăn gì mới ngon?"
"Đương nhiên là loài người rồi."
"..." Hạ Liêm nghe đáp án không hề do dự này, thầm nghĩ chẳng trách anh lại bị phong ấn, "Anh đã ăn rất nhiều sao?"
"Cái đó làm sao mà đếm được, ta đã ăn từ rất lâu rồi, lẽ nào cậu còn nhớ mình ăn được bao nhiêu bữa cơm rồi à?" Cho dù là yêu quái thì cũng không thể nhớ được mình đã ăn biết bao nhiêu con người đâu.
"Vậy bây giờ anh cũng ăn con người sao?"
"Bây giờ loài người ăn không ngon lắm, người bọn họ bị pha trộn với đủ loại mùi, ngửi mà gay mũi." Lúc trước con người có mùi vốn có của họ, Lữ Chi Thu không nghĩ đến thời đại này dù là nam hay nữ đều xịt nước hoa khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
"Có yêu cầu đặc biệt gì khi chọn người không? Nghe nói yêu quái thích ăn trẻ con nhỉ?" Nghe nói bây giờ Lữ Chi Thu không ăn thịt người, điều này khiến Hạ Liêm thở phào nhẹ nhõm, anh nhớ ra thời cổ dường như người ta rất thích đem trẻ con ra để tế bái thần linh, không biết tên yêu quái trước mặt này có trong số đó hay không.
"Trẻ con? Không, không thích. Vị trẻ con quá nhạt, giống như quả non chưa chín vậy, tôi không thích trẻ con."
Nhắc tới trẻ con, Lữ Chi Thu lập tức nhíu mày, "Tôi thích trái tim của kẻ ác, càng làm nhiều việc ác thì tim càng ngon, giống như rượu mà loài người thích ấy, càng để lâu càng thơm." Hắn nhớ lại những món ăn ngon trước khi phong ấn, lúc cắn vào quả tim ấm áp vẫn còn đập, máu sẽ bắn ra tung tóe, hương vị đó cực kỳ tuyệt vời.