Chương 10
Ba người đạp xe đến ngã ba, Tiêu Mạn quay qua chào hai cậu bạn rồi rẽ vào hướng ngược lại.- Tạm biệt, tối nhớ lịch hẹn đấy.- Được.- Yên tâm, tại hà sẽ không quên được đâu.Về đến nhà, Mạn Mạn dắt xe xuống hầm, bước từng bước nặng nề lên nhà.- Con gái về rồi sao?- Vâng ạ, con chào mẹ.- Mau cất cặp sách, rửa tay vào ăn cơm, hôm nay mẹ nấu toàn món con thích đấy.Mẹ cô vừa nói vừa bưng đĩa thức ăn từ trong nhà bếp ra.Tiêu Mạn sau khi rửa tay liền xà vào bàn ăn.- Uầy, thơm phức, hết nước chấm luôn. Mẹ của con là nhất.Mẹ cô mỉm cười:- Cô không phải nịnh. Sao, có gì, nói nhanh để tôi còn nghe.- À.. thì... Tuần sau bọn con có kì thi cuối tháng, con và Tô Minh đã hứa với Thiếu Phong sẽ phụ đạo cho cậu ấy. Vậy nên con xin phép mẹ, sáng mai cho con đến thư viện.- Thế mà mẹ cứ tưởng chuyện gì. Mai là chủ nhật, cũng rảnh, con muốn đi đâu thì đi, chú ý đến bản thân là được. Giúp bạn là chuyện tốt, đã hứa thì phải làm đến nơi đến chốn.- Vâng ạ.Nãy giờ, Tiêu Mạn mới để ý, hôm nay ba cô không ở nhà, vội hỏi mẹ:- Ba đâu rồi mẹ, muộn như này rồi mà chưa thấy ba về.- Ba con có việc quan trọng, nghe nói nằm ở thành phố khác, trưa nay về dọn hành lí đi rồi. Ổng bảo chắc tuần hay 2 tuần đấy ổng mới về.- Ohh.Ăn tối xong, Mạn Mạn phụ giúp mẹ rửa bát rồi vào phòng của mình.- Để xem nào, bây giờ là mấy giờ rồi. - Cô cầm lấy đồng hồ nhỏ trên bàn lại gần rồi xem.- 7h 27, chắc call với các cậu ấy được rồi.NHÓM BA ĐỨA TRẺ 26/2Mạn Mạn: Tiểu Minh, Tiểu Phong hai cậu đâu rồi.Tiểu Minh: Mình đây.Mạn Mạn: Thiếu Phong đâu rồi nhỉ?Tiểu Minh: Để mình gọi cho cậu ấy.Mạn Mạn: Ừm!