Chương 9: Không muốn ồn ào
Thẩm Tây Thừa đi trước Khúc Yên vài bước, lí do là vì anh đi quá nhanh còn Khúc Yên thì không theo kịp. Nhưng sau đó anh lại thả chậm bước chân, cùng Khúc Yên ngang hàng bước ra ngoài.
Sau khi đứng trước mặt Bạc Kiêu, gương mặt anh ta cau có nhìn Khúc Yên từ đầu đến chân xem xét, giống như sợ Khúc Yên mất đi một tất thịt nào trên người:"Cậu ta có làm gì cháu không?"
Khúc Yên lắc đầu, quay sang nhìn Thẩm Tây Thừa rồi lại nhìn Bạc Kiêu:"Không có, mà có việc gì sao?"
Nghe được câu trả lời của Khúc Yên, ông chú Bạc Kiêu ấy cũng có chút nhẹ nhõm trong lòng, tên Thẩm Tây Thừa đó từ bao giờ đã biết dẫn con gái nhà người ta đi chơi rồi, nếu là người khác chắc chắn sẽ không có gì đó đặc biệt. Nhưng đây là Thẩm Tây Thừa.
Phụ nữ chủ động anh ta còn ghét bỏ huống chi là chủ động đề nghị dẫn đi ngắm cảnh. Bạc Kiêu nhạy cảm phát hiện ra, Thẩm Tây Thừa là đang lợi dụng thiếu nữ của nhà Lão Ôn.
"Cô nhóc, Lão Ôn muốn nói chuyện với cháu." Bạc Kiêu nhìn cô hỏi, ánh mắt nhìn cô dịu dàng giống như thủy triều nhẹ nhàng dâng lên trước cơn gió.
Khúc Yên có chút ngốc nghếch, đưa tay lên vuốt mái tóc đã được cô búi gọn gàng, nhẹ giọng đáp:"Dẫn cháu đến gặp cha cháu đi."
Chất giọng mềm mại hệt như bông gòn xoa dịu vào lòng Bạc Kiêu, anh ta có chút không kiềm được mà có cảm giác muốn đem cô làm bảo bối nhỏ. Đương nhiên là bị Khúc Yên dụ dỗ, nhiệt tình dẫn đường cho Khúc Yên đến phòng mà cha cô đang ngồi. Chươ?g ?ới ?hất tại ﹎ t?ù?t ???ệ?.v? ﹎
Khúc Yên chuẩn bị mở cửa phòng, đưa mắt nhìn Thẩm Tây Thừa và Bạc Kiêu phía sau, ánh mắt không có sự khó chịu nào cùng họ bước vào trong.
"Cha."
Khúc Yên bước vào trong phòng gọi ông một tiếng rồi nhìn quanh phòng, là kiểu dáng Âu Cổ nhưng cũng pha chút hiện đại, trên khắp bước tường đều được điêu khắc hoa văn kì công và nghệ thuật.
Ôn Thành Uy bỏ ly trà xuống, nhìn cô cười ôn hòa:"Ừm, Tiểu Yên lại đây với cha."
Đến khi ông ngước mặt quay lên nhìn, lại thấy sau lưng cô còn hai tên khác. Nét mặt tươi vui của ông cũng bị hai tên đó làm cho biến mất, thật sự là muốn tâm sự riêng với con gái.
Khi tất cả đã ngồi xuống chiếc bàn tròn, Khúc Yên ngồi đối diện cha mình, bên cạnh là Thẩm Tây Thừa và Bạc Kiêu. Ông cũng không để ý, nghiêm túc hỏi cô:
"Tiểu Yên, con có muốn lấy danh nghĩa là con gái cha giao lưu cùng mọi người không?" Ông là người ương ngạnh, những thứ mà ông tự hào chắc chắn ông sẽ không giấu giếm, đương nhiên sẽ vì sự xuất hiện của cô mà khoe khoang không ít. Không chỉ muốn đám khách mời ngoài kia biết, mà còn muốn cho cả thế giới đều biết rõ Khúc Yên là con gái của Ôn Thành Uy.
Cô nhìn ông cười, tính cách của cha cô khác hẳn với mẹ cô, ông không lo tính như mẹ Khúc, nhưng lại tinh tế bà ấy rất nhiều. Ít ra ông ấy còn hỏi ý kiến của cô, nhưng mà cô không thích quá nhiều rắc rối, lắc đầu từ chối ý kiến ấy.
Đôi con ngươi của Thẩm Tây Thừa khẽ dao động, không ngờ cô lại từ chối.
"Con sẽ về đây định cư với cha, nên sau này vẫn còn nhiều tiệc để gặp mặt lắm" Khúc Yên đôi mắt có hồn lấp lánh, nhìn ông cười tươi.
Ôn Thành Uy nghe Khúc Yên sẽ ở đây luôn trong lòng không khỏi vui mừng, ông đứng dậy vội nắm bả vai Bạc Kiêu mà lay lay kịch liệt. Động tác vì phấn khích mà không kiềm được lực đạo, làm đầu óc Bạc Kiêu choáng váng đến sắp ngất đi.
"Tiểu Yên bảo sẽ ở đây với tớ, Bạc Kiêu tớ vui đến chết luôn rồi." Ông cười rạng rỡ.
"Cha được rồi, chú ấy sắp ngất rồi đó." Khúc Yên vội ngăn hành động của cha mình lại.
Trên môi ông là nụ cười không ngừng lại được, trên khóe mắt cũng đã có nết nhăn rồi. Đã nhiều năm nay ông cô đơn, cuối cùng cũng có con gái bầu bạn rồi.
Buổi tiệc kết thúc là khoảng 10 giờ khuya, gra đậu xe cũng đã vắng lặng chỉ còn vài chiếc xe. Khúc Yên đi bên cạnh cha vừa đi vừa kể lại chuyện của mình. Người kể người cười, náo nhiệt vui vẻ không khác gì buổi tiệc nhỏ.
"Tiểu Yên, con đi đâu vậy? Xe của cha ở bên này." Ông chỉ chiếc Maybach màu trắng của mình.
Thẩm Tây Thừa nhìn động tác Khúc Yên lấy chìa khóa xe từ túi, hướng khóa xe về chiếc Cadillac Escalade cách cô không xa, ấn nút một cái, tiếng "tích tích" và cả chiếc xe đều sáng đèn lên. Thừa nhận chủ sở hữu xe là cô.
"Nhưng đây là xe của con. Bỏ lại không được." Khúc Yên mở cửa xe.
Ôn Thành Uy khẽ nuốt ngụm nước bọt, tay lau mồ hôi. Giá trị của chiếc Cadillac Escalade thật sự ngang ngửa với chiếc xe của ông. Người phụ nữ ấy, thật là giàu đi.
Chiếc Cadillac Escalade màu trắng giá trị không hề nhỏ, thân xe cường tráng to lớn như con mảnh thú bên cạnh chủ nhân nó, màu trắng tạo nên sự bộc phá, vừa sang trọng lại vừa đặc biệt đẹp mắt.
"Ồ, thật không tầm thường, bạn trai mua cho à?" Bạc Kiêu trêu chọc.
"Bạn trai đâu ra! Chính là mẹ cháu đặt biệt mua tặng." Khúc Yên tay hất cằm dáng vẻ kiêu căng, đắc ý nhìn Bạc Kiêu.
Sau khi đứng trước mặt Bạc Kiêu, gương mặt anh ta cau có nhìn Khúc Yên từ đầu đến chân xem xét, giống như sợ Khúc Yên mất đi một tất thịt nào trên người:"Cậu ta có làm gì cháu không?"
Khúc Yên lắc đầu, quay sang nhìn Thẩm Tây Thừa rồi lại nhìn Bạc Kiêu:"Không có, mà có việc gì sao?"
Nghe được câu trả lời của Khúc Yên, ông chú Bạc Kiêu ấy cũng có chút nhẹ nhõm trong lòng, tên Thẩm Tây Thừa đó từ bao giờ đã biết dẫn con gái nhà người ta đi chơi rồi, nếu là người khác chắc chắn sẽ không có gì đó đặc biệt. Nhưng đây là Thẩm Tây Thừa.
Phụ nữ chủ động anh ta còn ghét bỏ huống chi là chủ động đề nghị dẫn đi ngắm cảnh. Bạc Kiêu nhạy cảm phát hiện ra, Thẩm Tây Thừa là đang lợi dụng thiếu nữ của nhà Lão Ôn.
"Cô nhóc, Lão Ôn muốn nói chuyện với cháu." Bạc Kiêu nhìn cô hỏi, ánh mắt nhìn cô dịu dàng giống như thủy triều nhẹ nhàng dâng lên trước cơn gió.
Khúc Yên có chút ngốc nghếch, đưa tay lên vuốt mái tóc đã được cô búi gọn gàng, nhẹ giọng đáp:"Dẫn cháu đến gặp cha cháu đi."
Chất giọng mềm mại hệt như bông gòn xoa dịu vào lòng Bạc Kiêu, anh ta có chút không kiềm được mà có cảm giác muốn đem cô làm bảo bối nhỏ. Đương nhiên là bị Khúc Yên dụ dỗ, nhiệt tình dẫn đường cho Khúc Yên đến phòng mà cha cô đang ngồi. Chươ?g ?ới ?hất tại ﹎ t?ù?t ???ệ?.v? ﹎
Khúc Yên chuẩn bị mở cửa phòng, đưa mắt nhìn Thẩm Tây Thừa và Bạc Kiêu phía sau, ánh mắt không có sự khó chịu nào cùng họ bước vào trong.
"Cha."
Khúc Yên bước vào trong phòng gọi ông một tiếng rồi nhìn quanh phòng, là kiểu dáng Âu Cổ nhưng cũng pha chút hiện đại, trên khắp bước tường đều được điêu khắc hoa văn kì công và nghệ thuật.
Ôn Thành Uy bỏ ly trà xuống, nhìn cô cười ôn hòa:"Ừm, Tiểu Yên lại đây với cha."
Đến khi ông ngước mặt quay lên nhìn, lại thấy sau lưng cô còn hai tên khác. Nét mặt tươi vui của ông cũng bị hai tên đó làm cho biến mất, thật sự là muốn tâm sự riêng với con gái.
Khi tất cả đã ngồi xuống chiếc bàn tròn, Khúc Yên ngồi đối diện cha mình, bên cạnh là Thẩm Tây Thừa và Bạc Kiêu. Ông cũng không để ý, nghiêm túc hỏi cô:
"Tiểu Yên, con có muốn lấy danh nghĩa là con gái cha giao lưu cùng mọi người không?" Ông là người ương ngạnh, những thứ mà ông tự hào chắc chắn ông sẽ không giấu giếm, đương nhiên sẽ vì sự xuất hiện của cô mà khoe khoang không ít. Không chỉ muốn đám khách mời ngoài kia biết, mà còn muốn cho cả thế giới đều biết rõ Khúc Yên là con gái của Ôn Thành Uy.
Cô nhìn ông cười, tính cách của cha cô khác hẳn với mẹ cô, ông không lo tính như mẹ Khúc, nhưng lại tinh tế bà ấy rất nhiều. Ít ra ông ấy còn hỏi ý kiến của cô, nhưng mà cô không thích quá nhiều rắc rối, lắc đầu từ chối ý kiến ấy.
Đôi con ngươi của Thẩm Tây Thừa khẽ dao động, không ngờ cô lại từ chối.
"Con sẽ về đây định cư với cha, nên sau này vẫn còn nhiều tiệc để gặp mặt lắm" Khúc Yên đôi mắt có hồn lấp lánh, nhìn ông cười tươi.
Ôn Thành Uy nghe Khúc Yên sẽ ở đây luôn trong lòng không khỏi vui mừng, ông đứng dậy vội nắm bả vai Bạc Kiêu mà lay lay kịch liệt. Động tác vì phấn khích mà không kiềm được lực đạo, làm đầu óc Bạc Kiêu choáng váng đến sắp ngất đi.
"Tiểu Yên bảo sẽ ở đây với tớ, Bạc Kiêu tớ vui đến chết luôn rồi." Ông cười rạng rỡ.
"Cha được rồi, chú ấy sắp ngất rồi đó." Khúc Yên vội ngăn hành động của cha mình lại.
Trên môi ông là nụ cười không ngừng lại được, trên khóe mắt cũng đã có nết nhăn rồi. Đã nhiều năm nay ông cô đơn, cuối cùng cũng có con gái bầu bạn rồi.
Buổi tiệc kết thúc là khoảng 10 giờ khuya, gra đậu xe cũng đã vắng lặng chỉ còn vài chiếc xe. Khúc Yên đi bên cạnh cha vừa đi vừa kể lại chuyện của mình. Người kể người cười, náo nhiệt vui vẻ không khác gì buổi tiệc nhỏ.
"Tiểu Yên, con đi đâu vậy? Xe của cha ở bên này." Ông chỉ chiếc Maybach màu trắng của mình.
Thẩm Tây Thừa nhìn động tác Khúc Yên lấy chìa khóa xe từ túi, hướng khóa xe về chiếc Cadillac Escalade cách cô không xa, ấn nút một cái, tiếng "tích tích" và cả chiếc xe đều sáng đèn lên. Thừa nhận chủ sở hữu xe là cô.
"Nhưng đây là xe của con. Bỏ lại không được." Khúc Yên mở cửa xe.
Ôn Thành Uy khẽ nuốt ngụm nước bọt, tay lau mồ hôi. Giá trị của chiếc Cadillac Escalade thật sự ngang ngửa với chiếc xe của ông. Người phụ nữ ấy, thật là giàu đi.
Chiếc Cadillac Escalade màu trắng giá trị không hề nhỏ, thân xe cường tráng to lớn như con mảnh thú bên cạnh chủ nhân nó, màu trắng tạo nên sự bộc phá, vừa sang trọng lại vừa đặc biệt đẹp mắt.
"Ồ, thật không tầm thường, bạn trai mua cho à?" Bạc Kiêu trêu chọc.
"Bạn trai đâu ra! Chính là mẹ cháu đặt biệt mua tặng." Khúc Yên tay hất cằm dáng vẻ kiêu căng, đắc ý nhìn Bạc Kiêu.