Chương : 16
Lí Thừa Ngân tức lắm, hắn chẳng thèm mặc áo, nổi giận đùng đùng lao khỏi giường. Hẳn đi thẳng ra đến bậu cửa nội điện rồi mới ngoắt lại nói với tôi: “Nàng yên tâm! Sau này ta cũng chẳng đến đây nữa, nàng cứ từ từ thương nhớ cái gã tốt hơn ta 1 ngàn 1 vạn lần ấy đi!”
Chắc hắn phải bực lắm, thậm chỉ giầy còn vất cả lại, cũng không rõ chân trần như thế thì về kiểu gì nữa.
Tôi kéo chăn trùm kín đầu, bụng dạ cồn cào mãi không thôi. Tôi làm Lí Thừa Ngân giận dỗi bỏ đi, bởi vì tôi biết, hắn thích Triệu lương đệ cơ mà. Tôi cũng chẳng phải người rộng lượng, biết rõ trái tim kia không có bóng dáng mình, còn để hắn lợi dụng mình làm gì nữa. Thà rằng hắn cứ như trước kia, cứ thờ ơ lãnh đạm với tôi đi. Phận nữ nhi đáng thương thế đấy, thoạt đầu hắn chẳng qua cũng chỉ đẩy tôi 1 cái, đỡ hộ tôi nhát kiến của gã thích khách nọ, trái tim tôi đã nghiêng về hắn rồi, nếu như hắn cứ cái kiểu vuốt ve an ủi này, chỉ cần 1 tí 1 tí thôi, nói không chừng tôi cả đời này khó lòng rời bỏ được hắn. Đến lúc ấy cuộc sống tôi sẽ đáng thương xiết bao, ngày ngày mong ngóng hắn, hy vọng hắn bố thí cho mình 1 cái nhìn, thế rồi sẽ giống như đám con gái mà Vĩnh Nương vẫn từng kể, ngày qua ngày nào thì chờ, nào thì mong, nào thì ngóng, ngóng mãi, ngóng mãi…Tôi không nỡ để bản thân sa chân vào bước đường tội nghiệp kia…
Trời về khuya mà tôi cứ trằn trọc khó vào giấc, sáng ra vừa chợp được mắt, đã bị Vĩnh Nương gọi dậy, cuống quýt thay xiêm y chải đầu chỉnh tề để vào cung. Dạo gần đây tình hình sức khỏe của Thái hoàng thái hậu ngày càng khởi sắc, gặp tôi người còn mừng, ban cho tôi một bát cháo của người.
Mà bát cháo ấy chẳng hiểu đã cho những gì, mùi vị lờ lợ, tôi nuốt trôi mấy thìa, thực sự khó cầm lòng được, cứ cảm thấy trong bụng lạo xạo nôn nao.
Vĩnh Nương trông sắc mặt tôi không được tươi tắn, liền vội vã tiến lên, dâng chung trà. Bụng dạ cồn cào khó chịu chết mất, đến trà cũng không dám uống, thì thào bảo Vĩnh Nương: “Ta buồn nôn…”
Thái hoàng thái hậu bước qua tuổi 70 rồi song tai vẫn thính lắm, nói nhỏ thế mà cũng nghe được: “Hả? Buồn nôn à?”
Không đợi người phân phó, đám cung nữ đã xúm lấy, cần ống xúc miệng có ống xúc miệng, cần nước có nước, cần khăn bông có khăn bông, người vỗ vai, kẻ dâng lồng hương. Ở cung Thái hoàng thái hậu dùng loại sáp thơm long diên hương, tôi cứ cảm thấy ngai ngái mùi hương ấy, nhất là khi lồng hương dí sát ngay bên người, hơi khói xộc thẳng vào mũi, không kiềm lại được, nhưng chẳng nôn được gì, chỉ có ít nước trong. Vĩnh Nương bưng hoa lộ cho tôi xúc miệng, sau phen sốt vó ấy, Thái hoàng thái hậu nôn nóng giục giã: “Mau truyền ngự y!”
“Dạ thôi….” Chắc tại đêm qua bị nhiễm lạnh, Lí Thừa Ngân bỏ đi xong đến nửa đêm tôi vẫn trằn trọc ngồi lặng người, đến chăn cũng quên đắp, mới sáng dậy đã cảm thấy bụng đau âm ỉ, bây giờ lại chuyển thành tức tức, tôi thưa, “E là ăn nhầm…”
“Truyền Ngự y mau.” Thái hoàng thái hậu mặt mày rạng rỡ, “Chắc mẩm 8 phần là có tin vui, cháu không phải thẹn thùng nữa! Đâm hoa kết trái âu là lẽ thường tình, có gì mà phải ngượng ngùng! Đúng rồi, cần truyền cả Khâm Thiên Giám đến nữa, cháu nói xem đứa bé này nên đặt tên gì thì hay nhỉ…”
Tôi…tôi…suýt chút nữa thì tức ói máu….chẳng ngờ Thái hoàng thái hậu lại nóng vội tưởng tôi có tin vui, nhưng vấn đề là, chúng tôi đã tý toáy này nọ đâu mà đòi có em bé…
Ngự y chẩn đoán bao tử tôi bị nhiễm lãnh, lại ăn phải cháo nhung hương, bởi vậy mới gây buồn nôn. Thái hoàng thái hậu tỏ vẻ thất vọng trông rõ, hỏi đám người hầu: “Thái tử đâu?”
“Dạ khởi bẩm, sắp tới đại lễ Nguyên Thần, nên hôm nay Điện hạ đã vào Trai Cung…”
Thái hoàng thái hậu đột nhiên nổi giận đùng đùng giơ tay lên vỗ mạnh xuống kỷ trà: “Trai Cung cái nỗi gì! Bất hiếu có ba tội, không con nối là tội lớn nhất! Phụ hoàng nó xưa kia bằng tầm này đã có những 3 người con trai! Nó luống 20 tuổi rồi, còn chưa định lên chức cha hay sao! Cái ngữ Triệu lương đệ kia cả ngày quấn lấy nó, đến quả trứng cũng không biết đẻ như nào! Lại ả Tự bảo lâm nọ, đang yên đang lành có đứa con, nói mất là mất ngay cho được! Cứ thế này, bao giờ ta mới được bồng chít? Lẽ nào muốn ta thác xuống cửu tuyền vẫn không nhắm nổi mắt cho nó hả dạ chăng?
Thái hoàng thái hậu vừa nổi cơn giận dữ, người người trong điện đã quỳ sụp xuống, nơm nớp nói không ngơi: “Xin Thái hoàng thái hậu bớt giận!” Nhưng càng nói càng chỉ khiến Thái hoàng thái hậu đâm bực: “Người đâu! Truyền Lí Thừa Ngân đến gặp ta! Ta không tin ta không nói nổi nó, càng không tin đến sang năm mà ta vẫn chưa có chít bồng!”
Thái hoàng thái hậu cũng giống tôi, lôi cả họ tên của Lí Thừa Ngân ra mà gọi. Thế nhưng Thái hoàng thái truyền hắn đến mắng mỏ, lúc về thể nào cũng đổ vạ cho tôi xàm tấu bậy bạ, nói không chừng chúng tôi sắp có trận cãi vã to rồi.
Cãi thì cãi, dẫu sao tôi cũng chẳng sợ.
Nhưng tôi bất ngờ nhất là, Thái hoàng thái hậu quả nhiên bụng dạ nham hiểm, gọi Lí Thừa Ngân đến xong chẳng hề nhiếc chửi gì, mà tỏ vẻ ôn tồn hòa nhã hỏi hắn: “Tắm gội xông hương rồi hả?”
Tắm gội xông hương là những việc bắt buộc phải làm trước khi nhập Trai Cung, Lí Thừa Ngân không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nên chỉ đáp: “Vâng ạ.”
“Vậy thì tốt.” Thái hoàng thái hậu nói, “May cho cháu rồi, mấy ngày này không cần cháu thanh tịch ăn chay nữa, dẫu sao liệt tổ liệt tông cũng chẳng trách cứ gì. Người đâu, đưa Thái tử điện hạ và Thái tử phi đến điện Thanh Vân, chưa có lệnh của ta, không được phép mở cửa!”
Tôi đần cả người, đám cung nhân cứ thế lôi lôi kéo kéo, bâu kín như tổ ong nhồi bằng được chúng tôi vào điện Thanh Vân, “rầm” một tiếng, cửa đóng sầm lại trước mặt chúng tôi. Tôi lay mãi, cánh cửa vẫn bất động không một vết sứt mẻ.
Lí Thừa Ngân lạnh lùng nguýt tôi, tôi quay ngoắt lại trừng mắt với hắn.
Từ kẽ răng hắn rặn ra 2 chữ: “Đê tiện!”
Tôi đâm bực mình: “Liên quan gì đến thiếp? Chửi cái nỗi gì?”
“Nếu như nàng không nói năng vớ vẩn trước mặt Thái hoàng thái hậu, sao người phải nhốt chúng ta?”
Tôi ấm ức chẳng thèm để ý đến hắn nữa, may mà trong điện khá ấm áp, tôi ngồi lặng bên bàn, vạch ngón tay ra chơi một cách vô vị, thà nghịch ngón tay mình còn hơn cãi vã với hắn.
Chúng tôi bị nhốt nửa ngày, trông sắc trời dần tối, có cung nhân đưa cơm canh trà nước qua cửa sổ, không đợi tôi thốt lên tiếng, cửa sổ đã đóng sầm ngay trước mặt.
Hẳn là Thái hoàng thái hậu đã dặn dò không ai được quyền tiếp chuyện tôi. Tôi đăm chiêu ủ dột, nhưng mà cơm thì vẫn cứ phải ăn, ngồi buồn tẻ nửa ngày bụng đói cồn cào. Mà còn có những 2 món tôi hằng thích, tự đơm cho mình 1 bát đầy, hào hứng ngồi phịch xuống, chén ngon lành. Thoạt đầu Lí Thừa Ngân yên vị không nhúc nhích, sau đó xem chừng cũng đói, hơn nữa có bát bánh canh vừa miệng, thế là hắn cũng ra ăn một thể.
No cơm ấm cật sinh…sinh ra… chán ngắt…
(*chú: nguyên văn câu này là ‘no cơm ấm cật sinh ra dâm dật đủ trò’=)))
Tôi đi tới đi lui trong điện, cuối cùng ngồi khoét mấy hòn sỏi bên bồn cây, bắt đầu bày trò tự chơi cờ một mình.
Chẳng rõ đã chơi được bao lâu, chậu sưởi trong điện không có người thay than, chỗ củi tàn cứ thế lụi dần.
May quá, trong điện còn chậu sưởi nữa, tôi chuyển chỗ lên giường rồi tiếp tục trò chơi, nằm trong chăn thoải mái thế đấy, chỉ tiếc chưa chơi được lâu, đèn cầy cũng xịt luôn.
Ngoài sân vẫn còn cây nến, tôi ôm người run cầm cập toan đi lấy, nhưng vừa lết được mấy bước đã thấy lạnh cóng, liền dứt khoát kéo luôn cái chăn theo, cứ thế choàng chăn lên người rồi mới chịu ló ra ngoài. Thấy Lí Thừa Ngân ngồi ở đằng kia, tôi đội chăn kín mít, chăm chăm lo nhấc được giá nến thì vào, vừa dợm bước đã không kìm được lòng quay ra hỏi hắn: “Chàng ngồi đây không thấy lạnh à?”
Hắn còn chẳng thèm liếc tôi đến 1 cái, rít qua kẽ răng, ném cho tôi 2 chữ: “Không lạnh!”
Ớ!
Sao giọng hắn lại run thế nhỉ?
Một tay tôi túm chặt chăn trước ngực, tay kia nâng giá nến lên soi cho kỹ sắc mặt hắn, tôi cũng có làm gì nghiêm trọng đâu, hắn đã giật nảy mình bật dậy.
Trời thì lạnh buốt, mà trán hắn sũng mồ hôi, thêm sắc mặt đỏ lựng, như thể đang phát sốt.
“Chàng sốt đấy à?”
“Không!”
Trông thân người hắn run như cầy sấy, tôi đặt giá nến xuống, sờ trán hắn xem, nếu mà hắn phát sốt thật hóa ra lại hay, chỉ cần hắn đổ bệnh, Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ thả chúng tôi ngay lập tức.
Tôi vừa mới hơi đụng chạm, hắn đã khẽ rên một tiếng, giơ tay tóm gọn tay tôi, tôi bị túm cổ áp sát ngay trong lòng hắn. Đôi môi ấy nóng rẫy, hắn hôn trong cơn run rẩy, hôn ngấu nghiến đến khi ngạt thở. Phả trên mặt tôi là hơi thở nóng rực khiến tôi cứ ngờ ngợ, nhưng rất chóng vánh sự ngỡ ngàng ấy vụt qua, hắn bất thình lình hẩy tôi ra, nghiến răng bảo: “Trong canh có thuốc.”
“Thuốc gì? Canh gì có thuốc?”
Sao có thể chứ! Thái hoàng thái hậu thương nhất chắt trai mà, tuyệt đối không đưa hắn ăn mấy thứ bậy bạ bao giờ.
Với lại bát canh thừa vẫn đặt nguyên trên bàn, tôi dí mũi hít hà một hồi, ngửi chán chẳng thấy gì. Lí Thừa Ngân đột nhiên ôm ngang thắt lưng tôi, môi áp trên vành tai: “Tiểu Phong…”
Toàn thân tôi nhũn nhùn tê liệt trong vòng tay hắn, cũng không biết vì sao, vì những cái hôn nơi vành tai, hoặc biết đâu vì hắn đã gọi tên tôi.
Đấy là lần đầu tiên hắn thốt lên tên tôi, trước đó lúc nào cũng “này” “nọ” mà gọi, à còn nữa, sao hắn lại biết tên tôi?
Lí Thừa Ngân xoay mặt tôi về phía hắn, miệng hắn ngậm trọn vành môi tôi, sự nồng nàn ấy trước nay chưa từng tồn tại, dường như muốn nuốt gọn tôi, cả người hắn nóng rừng rực tỏa hơi bỏng rẫy như nồi nước đang sôi
Tôi chợt hiểu ra thứ thuốc nào được bỏ trong canh.
Hả!
Á!
Ôi!
Thái hoàng thái hậu ơi, người già mà không nên nết!
Thế mà…vậy mà…lại…
Tôi hộc máu mất thôi…tôi không còn gì để nói nữa rồi…tôi gọi trời trời không hay, vái đất đất không thấu…
Trong khi Lí Thừa Ngân đã vạch mở vạt áo tôi, hắn vừa cắn tới tấp, vừa đẩy tôi vào giường.
Hai chúng tôi vật lộn 1 hồi, chẳng mốc chốc tôi đã lép vế, bị hắn kiên quyết hất văng lên giường. Tôi quẫn bách nghĩ, chẳng rõ mai hắn có hối hận hay không, Triệu lương đệ của hắn mà biết được thì có làm ầm lên không, mà còn cả tôi nữa, há chẳng phải tội nghiệp chết đi à…
18 món võ nghệ tôi đều giở sạch, thế mà quần áo trên người từng chiếc từng chiếc cứ không cánh mà bay, Lí Thừa Ngân không chỉ cởi áo quần tôi mà ngay cả áo trên người hắn cũng tự lột luôn, tôi chẳng hiểu nam phục thì tháo nút kiểu gì, hắn tuột nhanh như chớp, nhoáng cái đã lộ ra phần ngực trần…nhìn cái này liệu có bị đau mắt hột không nhỉ? Có bị đau mắt hột không? Tôi chưa từng nhìn thấy hắn trong tình trạng thiếu vải bao giờ…
Trông mắt tôi đảo qua đảo lại, vậy mà khóe mép Lí Thừa Ngân nhếch cao, lộ ra kiểu cười quỷ quái: “Đẹp à?”
“Đồ lưu manh chết tiệt!” Tôi trỏ trỏ hắn, “Đẹp cái nỗi gì! Đừng tưởng thiếp chưa từng nhìn ai nhé! Chưa từng ăn thịt lợn nhưng thiếp nhìn lợn chạy nhiều rồi!”
Lí Thừa Ngân không tranh cãi với tôi, trái lại hắn còn hùa theo, áp sát tai tôi buông giọng hỏi ngọt sớt: “Vậy…giờ có muốn thi heo chạy không?”
“Hả!”
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tôi hiên ngang lẫm liệt đoạn gào lên: “Sắt Sắt!”
“Sắt Sắt cái gì!”
“Sắt Sắt của chàng ấy!” Tôi lay cánh tay hắn, “Nghĩ cho Triệu lương đệ đi, chàng không thể có lỗi với muội ấy được! Chàng đừng phụ lòng muội ấy! Chàng thích muội ấy nhất cơ mà!”
“Nàng là thê tử của ta, ta và nàng chính đáng…không thể coi như có lỗi với nàng ấy được!”
“Điện hạ có thích thiếp đâu!”
“Ta thích nàng!” hắn rủ rỉ nói, “ta thích nàng…”
“Tại chàng uống nhầm thuốc thôi!”
“Ngay cả uống nhầm thuốc ta vẫn cứ thích nàng, Tiểu Phong, ta thích nàng, thật đấy.”
Tôi không chịu nổi nữa rồi, đàn ông rặt 1 lũ cầm thú, đồ cầm thú! Có tí thuốc bổ vào đã biến thành thế này rồi, gạt phăng Triệu lương đệ sang 1 bên, mắt lúng liếng như cún con nhìn tôi, thiếu điều chảy nước dãi. Tôi lay hắn: “Chàng là Thái tử, là Thái tử đấy! Nhịn mấy cái tầm thường này đi! Kiên trì vào! Bình tĩnh nào! Đừng một lần sảy chân…cái gì gì mà hận ấy nhỉ!”
“Một lần sảy chân để hận nghìn đời…”
“Đúng rồi! Một lần sảy chân để hận nghìn đời! Nhẫn nại 1 tí…Vì Triệu lương đệ…chàng phải giữ gìn tiết tháo của mình…”
“Ta không muốn giữ!” giọng hắn nỉ non như giọng 1 con cún, “sao nàng máu lạnh thế, vô tình thế, tàn nhẫn thế!”
Tôi sởn hết cả da gà: “Thiếp máu lạnh đâu? Vô tình đâu? Tàn nhẫn đâu”
“Nàng có chỗ nào không máu lạnh? Chỗ nào không vô tình? Chỗ nào không tàn nhẫn?”
“Thiếp máu lạnh chỗ nào? Vô tình chỗ nào? Tàn nhẫn chỗ nào?”
“Ở đây! Ở đây này! Đây nữa!”
Mẹ ơi…Ngờ đâu hắn lại cắn…cứ cắn…nhục chết mất thôi!
Tên đã trên dây, ngàn cân treo sợi tóc!
Tôi quyết tâm rồi, nghiến răng chụp lấy gối sứ sau đầu nện cho Lí Thừa Ngân 1 cú, quả thật trong lúc hoang mang bối rối, hắn hoàn toàn mất cảnh giác, chiếc gối sứ nện trúng ngay góc trán.
“RẦM!”
Ngất rồi.
Ngất thật rồi.
Trên trán Lí Thừa Ngân nổi cục sưng to như quả trứng gà, tay chân tôi lóng ngóng vung loạn xạ đoạn dùng gối sứ ghì chặt xuống chỗ bị sưng, Vĩnh Nương từng dạy tôi mẹo này, có lần tôi va đầu vào chốt cửa, trán sưng vù 1 cục, bà ấy dạy tôi cứ đội gối sứ lên, hỏi thì bảo mấy vết sưng tấy sẽ sớm tan.
Đến ngày hôm sau, cục u trên trán hắn vẫn y nguyên, nhưng mà hắn lại khoan thai trở mình, vừa tỉnh đã trợn mắt nhìn tôi: “Sao nàng lại trói ta?”
“Kẻo sa chân một bước để hận đến nghìn đời chứ sao nữa, chịu khó đi.” Tôi vỗ vỗ mặt hắn ra chiều an ủi, “Chàng muốn lật người à? Để thiếp giúp chàng.”
Ngẫm ra, hắn đã nằm bất động cả 1 đêm, ắt chẳng thoải mái gì cho cam, nhưng mà tôi dùng đầu dây sắt móc màn trói chặt tay chân hắn rồi còn đâu, muốn lật người e cũng khó. Tôi đã phải dốc sức ba bò chín trâu, cốt đẩy hắn xoay sang nằm nghiêng, nhưng quá trình xê dịch rõ gay go, lóng ngóng thế nào mà cả người ngã sóng soài trên thân hắn, riêng phần tóc tai rối bù móc vào khuy cài màn, gỡ mãi không ra.
Đôi mắt hắn rừng rực chỉ chực trào lửa: “Nàng đừng có trèo leo trên người ta nữa, được không?”
“Xin lỗi, xin lỗi nhé.” Tôi lúng túng đừng việc gỡ tóc, ngưng được 1 lúc hắn lại bắt đầu hôn tôi, thoạt đầu nụ hôn đọng trên bờ vai, thế rồi rơi xuống cổ, những vết gặm nhấm tràn trề cám dỗ, dấy lên trong tôi một thoáng rùng mình.
“Cởi trói đi.” Hắn thì thầm bên tai, giở trò cám dỗ bịp bợm ngậm dáy tai tôi, “Ta cam đoan không làm chuyện gì xấu đâu….nàng thả ta trước đã….”
“Đời nào thiếp tin chàng!” Tôi không việc gì phải khách khí cả, bao năm đấu trọi với hắn rồi, có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn ắt đang bày trò. Tôi lần mò mãi cuối cùng cũng gỡ được tóc, nhỏm dậy hung hăng nguýt hắn 1 cái: “Ngoan ngoãn chịu đựng đi!”
“Ta muốn…”
“Cấm được muốn!”
“Ta cần lắm!”
“Không cho phép cần!”
Hắn gầm lên: “Nàng biết điều tí đi! Con người ta có 3 việc gấp! Sao nàng chẳng khôn ngoan gì thế! Ta muốn đi giải quyết!”
Tôi ngớ người, cũng phải, con người ta có 3 cái gấp, lần trước ở Đông Cung tôi chẳng phải đã sốt vó cả lên, gấp đến nỗi suýt khóc. Ngẫm thấy cũng đồng cảm, dù sao không thể cấm hắn đi nhà cầu được.
Tôi tháo 2 chiếc móc màn đang quấn trên tay hắn, nói: ‘Đi đi!”
Hắn giải quyết chuyện riêng xong quay về, vừa lúc cung nhân đẩy cửa bước vào, thấy trên đất vất ngổn ngang quần áo, lũ bọn họ thoáng đỏ mặt. Lại trông vết sưng trên trán Lí Thừa Ngân, ánh mắt càng có phần kì quái. Cung nữ dâng trà nước cho chúng tôi xúc miệng, lại hầu thay xiêm y, xong xuôi cả đoàn người lập tức lui xuống, đến một cách bất ngờ và rút lui trong chớp nhoáng, thậm chí còn khóa trái cửa.
Tôi nóng nảy nghĩ bụng, định nhốt bọn này đến bao giờ nữa…
Lí Thừa Ngân cũng tức mình, bữa sáng vừa dâng lên lại có món bánh canh bỏ thuốc, hắn gào lên qua ô cửa sổ: “Cụ ơi…cụ muốn ép chết chắt trai của cụ ư?”
Dẫu sao chẳng liên quan gì đến mình, cùng lắm là không ăn.
Lí Thừa Ngân cũng không đụng đũa, chỉ có giường là nơi ấm áp nhất, hai chúng tôi đành ôm bụng đói mốc meo lên giường nằm.
Thái hoàng thái hậu thật dã man, thậm chí chậu than cũng không cho người đến thay.
Lí Thừa Ngân đối với Triệu lương đệ trông thế mà cũng tốt chán, thà đói chứ không đành một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Thế nhưng cứ nằm mãi trên giường cũng chán, lúc đầu 2 chúng tôi chơi cờ, sau đó hắn thắng suốt, còn tôi rặt chỉ thua, hắn chán chẳng buồn chơi nữa, bảo chơi chẳng thú vị gì cả. Đến tầm trưa, chúng tôi đói cồn cào đến nỗi nói chẳng ra hơi, Lí Thừa Ngân còn lôi tôi ra làm thú giải sầu: “Hát cho ta nghe đi!”
“Sao thiếp phải hát cho chàng nghe?”
“Nàng không hát hả?” Lí Thừa Ngân giả đò bật dậy: “Vậy ta ăn bánh canh kia nhé.”
Tôi túm chặt hắn: “Được! Được! Thiếp hát!”
Mà tôi có biết hát bài nào khác đâu, hát đi hát lại mãi 1 bài: “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô…thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về…Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng…Ô… thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Lí Thừa Ngân chê tôi hát chán, tôi hát được hai đoạn hắn đã cấm chỉ tôi hát tiếp. Chúng tôi vẫn nằm dài trên giường, rỗi hơi đi nói mấy chuyện giời ơi đất hỡi.
Cũng tại buồn tẻ quá, nên Lí Thừa Ngân bắt đầu nói liên miên, hắn kể toàn những chuyện trước nay tôi chưa từng nghe. Thế là tôi đã hiểu vì sao Đông Cung lại gọi là Đông Cung, rồi biết hóa ra hồi nhỏ tay Lí Thừa Ngân này cũng bướng phết, còn biết cả chuyện hắn từng nhổ trộm râu của lão tướng quân Bùi Huống. Rồi chuyện nhũ nương hắn quý mến nhất năm ngoái vừa bệnh qua đời, phải một thời gian dài hắn mới vượt qua được chuyện này. Biết thêm cả chuyện lúc nhỏ hắn chuyên môn gây gổ với con trai của Trung Vương, hắn còn tiết lộ vài chuyện lùm xùm trong Hoàng cung, toàn mấy tin trước kia tôi nào đã được nghe, hóa ra Phổ vương Lí Thừa Nghiệp tiểu đệ cùng cha khác mẹ với hắn thích đàn ông thật, rồi cả vì sao công chúa Vĩnh Ninh làm loạn lên đòi xuất gia…
Tôi có nằm mơ cũng chẳng mò ra, có 1 ngày tôi và Lí Thừa ngân chỉ có 2 người, lại nằm dài trên giường nói chuyện phiếm.
Hơn nữa còn nói đến sục sôi ngất trời.
Tôi kể cho hắn nghe vài chuyện bên ngoài cung cấm, toàn mấy chuyện tôi tai nghe mắt thấy lúc thường ngày dạo chơi ngoài đường, Lí Thừa Ngân nào có biết tôi lại am hiểu sâu rộng đến thế, hắn nghe đến say mê hứng thú, bị tôi dọa là cái chắc.
Lí Thừa Ngân hỏi tôi: “Nói tóm lại, nàng đã thấy lợn chạy ở chỗ nào thế?”
Tôi ngẩn ra chưa kịp định thần: “Lợn chạy nào?”
Hắn tỏ vẻ chẳng mấy thiện cảm: “Không phải nàng bảo nàng chưa ăn thịt lợn, nhưng lại thấy lợn chạy rồi đấy thôi?”
“À!” Tôi phấn khởi nhỏm dậy, hoa tay múa chân miêu tả phường Minh Ngọc cho hắn nghe. Tôi tâng bốc phường Minh Ngọc lên thành chốn tiên cảnh giữa nhân gian, nào là bên trong thì vô số tiên nữ, nào là đán sáo hát ca, thơ từ ca phú, không gì không tường, không gì không biết…
Sắc mặt hắn chuyển sang tối sầm: “Vậy là nàng đến kỹ viện chơi à?”
“Kỹ viện cái nỗi gì, là phường Minh Ngọc chứ!”
“Đường đường là Thái tử phi của thiên triều, mà lại mò vào chốn kỹ viện!”
Trời đất ơi, giọng hắn rõ to, không chừng vách chỗ này còn có tai! Tôi bổ nhào đến bịt miệng hắn, quýnh quáng bảo: “Đừng có gào lên! Gào cái gì! Thiếp chỉ đi mở mang tầm mắt thôi, có làm gì xấu xa đâu!”
Lí Thừa Ngân liếc xéo tôi, dưới sức ép của lòng bàn tay tôi, hắn ậm ờ bảo: “Trừ phi…nàng…ta sẽ không kêu…”
Đừng bảo lại muốn gặm môi nhé?
Chắc hắn phải bực lắm, thậm chỉ giầy còn vất cả lại, cũng không rõ chân trần như thế thì về kiểu gì nữa.
Tôi kéo chăn trùm kín đầu, bụng dạ cồn cào mãi không thôi. Tôi làm Lí Thừa Ngân giận dỗi bỏ đi, bởi vì tôi biết, hắn thích Triệu lương đệ cơ mà. Tôi cũng chẳng phải người rộng lượng, biết rõ trái tim kia không có bóng dáng mình, còn để hắn lợi dụng mình làm gì nữa. Thà rằng hắn cứ như trước kia, cứ thờ ơ lãnh đạm với tôi đi. Phận nữ nhi đáng thương thế đấy, thoạt đầu hắn chẳng qua cũng chỉ đẩy tôi 1 cái, đỡ hộ tôi nhát kiến của gã thích khách nọ, trái tim tôi đã nghiêng về hắn rồi, nếu như hắn cứ cái kiểu vuốt ve an ủi này, chỉ cần 1 tí 1 tí thôi, nói không chừng tôi cả đời này khó lòng rời bỏ được hắn. Đến lúc ấy cuộc sống tôi sẽ đáng thương xiết bao, ngày ngày mong ngóng hắn, hy vọng hắn bố thí cho mình 1 cái nhìn, thế rồi sẽ giống như đám con gái mà Vĩnh Nương vẫn từng kể, ngày qua ngày nào thì chờ, nào thì mong, nào thì ngóng, ngóng mãi, ngóng mãi…Tôi không nỡ để bản thân sa chân vào bước đường tội nghiệp kia…
Trời về khuya mà tôi cứ trằn trọc khó vào giấc, sáng ra vừa chợp được mắt, đã bị Vĩnh Nương gọi dậy, cuống quýt thay xiêm y chải đầu chỉnh tề để vào cung. Dạo gần đây tình hình sức khỏe của Thái hoàng thái hậu ngày càng khởi sắc, gặp tôi người còn mừng, ban cho tôi một bát cháo của người.
Mà bát cháo ấy chẳng hiểu đã cho những gì, mùi vị lờ lợ, tôi nuốt trôi mấy thìa, thực sự khó cầm lòng được, cứ cảm thấy trong bụng lạo xạo nôn nao.
Vĩnh Nương trông sắc mặt tôi không được tươi tắn, liền vội vã tiến lên, dâng chung trà. Bụng dạ cồn cào khó chịu chết mất, đến trà cũng không dám uống, thì thào bảo Vĩnh Nương: “Ta buồn nôn…”
Thái hoàng thái hậu bước qua tuổi 70 rồi song tai vẫn thính lắm, nói nhỏ thế mà cũng nghe được: “Hả? Buồn nôn à?”
Không đợi người phân phó, đám cung nữ đã xúm lấy, cần ống xúc miệng có ống xúc miệng, cần nước có nước, cần khăn bông có khăn bông, người vỗ vai, kẻ dâng lồng hương. Ở cung Thái hoàng thái hậu dùng loại sáp thơm long diên hương, tôi cứ cảm thấy ngai ngái mùi hương ấy, nhất là khi lồng hương dí sát ngay bên người, hơi khói xộc thẳng vào mũi, không kiềm lại được, nhưng chẳng nôn được gì, chỉ có ít nước trong. Vĩnh Nương bưng hoa lộ cho tôi xúc miệng, sau phen sốt vó ấy, Thái hoàng thái hậu nôn nóng giục giã: “Mau truyền ngự y!”
“Dạ thôi….” Chắc tại đêm qua bị nhiễm lạnh, Lí Thừa Ngân bỏ đi xong đến nửa đêm tôi vẫn trằn trọc ngồi lặng người, đến chăn cũng quên đắp, mới sáng dậy đã cảm thấy bụng đau âm ỉ, bây giờ lại chuyển thành tức tức, tôi thưa, “E là ăn nhầm…”
“Truyền Ngự y mau.” Thái hoàng thái hậu mặt mày rạng rỡ, “Chắc mẩm 8 phần là có tin vui, cháu không phải thẹn thùng nữa! Đâm hoa kết trái âu là lẽ thường tình, có gì mà phải ngượng ngùng! Đúng rồi, cần truyền cả Khâm Thiên Giám đến nữa, cháu nói xem đứa bé này nên đặt tên gì thì hay nhỉ…”
Tôi…tôi…suýt chút nữa thì tức ói máu….chẳng ngờ Thái hoàng thái hậu lại nóng vội tưởng tôi có tin vui, nhưng vấn đề là, chúng tôi đã tý toáy này nọ đâu mà đòi có em bé…
Ngự y chẩn đoán bao tử tôi bị nhiễm lãnh, lại ăn phải cháo nhung hương, bởi vậy mới gây buồn nôn. Thái hoàng thái hậu tỏ vẻ thất vọng trông rõ, hỏi đám người hầu: “Thái tử đâu?”
“Dạ khởi bẩm, sắp tới đại lễ Nguyên Thần, nên hôm nay Điện hạ đã vào Trai Cung…”
Thái hoàng thái hậu đột nhiên nổi giận đùng đùng giơ tay lên vỗ mạnh xuống kỷ trà: “Trai Cung cái nỗi gì! Bất hiếu có ba tội, không con nối là tội lớn nhất! Phụ hoàng nó xưa kia bằng tầm này đã có những 3 người con trai! Nó luống 20 tuổi rồi, còn chưa định lên chức cha hay sao! Cái ngữ Triệu lương đệ kia cả ngày quấn lấy nó, đến quả trứng cũng không biết đẻ như nào! Lại ả Tự bảo lâm nọ, đang yên đang lành có đứa con, nói mất là mất ngay cho được! Cứ thế này, bao giờ ta mới được bồng chít? Lẽ nào muốn ta thác xuống cửu tuyền vẫn không nhắm nổi mắt cho nó hả dạ chăng?
Thái hoàng thái hậu vừa nổi cơn giận dữ, người người trong điện đã quỳ sụp xuống, nơm nớp nói không ngơi: “Xin Thái hoàng thái hậu bớt giận!” Nhưng càng nói càng chỉ khiến Thái hoàng thái hậu đâm bực: “Người đâu! Truyền Lí Thừa Ngân đến gặp ta! Ta không tin ta không nói nổi nó, càng không tin đến sang năm mà ta vẫn chưa có chít bồng!”
Thái hoàng thái hậu cũng giống tôi, lôi cả họ tên của Lí Thừa Ngân ra mà gọi. Thế nhưng Thái hoàng thái truyền hắn đến mắng mỏ, lúc về thể nào cũng đổ vạ cho tôi xàm tấu bậy bạ, nói không chừng chúng tôi sắp có trận cãi vã to rồi.
Cãi thì cãi, dẫu sao tôi cũng chẳng sợ.
Nhưng tôi bất ngờ nhất là, Thái hoàng thái hậu quả nhiên bụng dạ nham hiểm, gọi Lí Thừa Ngân đến xong chẳng hề nhiếc chửi gì, mà tỏ vẻ ôn tồn hòa nhã hỏi hắn: “Tắm gội xông hương rồi hả?”
Tắm gội xông hương là những việc bắt buộc phải làm trước khi nhập Trai Cung, Lí Thừa Ngân không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nên chỉ đáp: “Vâng ạ.”
“Vậy thì tốt.” Thái hoàng thái hậu nói, “May cho cháu rồi, mấy ngày này không cần cháu thanh tịch ăn chay nữa, dẫu sao liệt tổ liệt tông cũng chẳng trách cứ gì. Người đâu, đưa Thái tử điện hạ và Thái tử phi đến điện Thanh Vân, chưa có lệnh của ta, không được phép mở cửa!”
Tôi đần cả người, đám cung nhân cứ thế lôi lôi kéo kéo, bâu kín như tổ ong nhồi bằng được chúng tôi vào điện Thanh Vân, “rầm” một tiếng, cửa đóng sầm lại trước mặt chúng tôi. Tôi lay mãi, cánh cửa vẫn bất động không một vết sứt mẻ.
Lí Thừa Ngân lạnh lùng nguýt tôi, tôi quay ngoắt lại trừng mắt với hắn.
Từ kẽ răng hắn rặn ra 2 chữ: “Đê tiện!”
Tôi đâm bực mình: “Liên quan gì đến thiếp? Chửi cái nỗi gì?”
“Nếu như nàng không nói năng vớ vẩn trước mặt Thái hoàng thái hậu, sao người phải nhốt chúng ta?”
Tôi ấm ức chẳng thèm để ý đến hắn nữa, may mà trong điện khá ấm áp, tôi ngồi lặng bên bàn, vạch ngón tay ra chơi một cách vô vị, thà nghịch ngón tay mình còn hơn cãi vã với hắn.
Chúng tôi bị nhốt nửa ngày, trông sắc trời dần tối, có cung nhân đưa cơm canh trà nước qua cửa sổ, không đợi tôi thốt lên tiếng, cửa sổ đã đóng sầm ngay trước mặt.
Hẳn là Thái hoàng thái hậu đã dặn dò không ai được quyền tiếp chuyện tôi. Tôi đăm chiêu ủ dột, nhưng mà cơm thì vẫn cứ phải ăn, ngồi buồn tẻ nửa ngày bụng đói cồn cào. Mà còn có những 2 món tôi hằng thích, tự đơm cho mình 1 bát đầy, hào hứng ngồi phịch xuống, chén ngon lành. Thoạt đầu Lí Thừa Ngân yên vị không nhúc nhích, sau đó xem chừng cũng đói, hơn nữa có bát bánh canh vừa miệng, thế là hắn cũng ra ăn một thể.
No cơm ấm cật sinh…sinh ra… chán ngắt…
(*chú: nguyên văn câu này là ‘no cơm ấm cật sinh ra dâm dật đủ trò’=)))
Tôi đi tới đi lui trong điện, cuối cùng ngồi khoét mấy hòn sỏi bên bồn cây, bắt đầu bày trò tự chơi cờ một mình.
Chẳng rõ đã chơi được bao lâu, chậu sưởi trong điện không có người thay than, chỗ củi tàn cứ thế lụi dần.
May quá, trong điện còn chậu sưởi nữa, tôi chuyển chỗ lên giường rồi tiếp tục trò chơi, nằm trong chăn thoải mái thế đấy, chỉ tiếc chưa chơi được lâu, đèn cầy cũng xịt luôn.
Ngoài sân vẫn còn cây nến, tôi ôm người run cầm cập toan đi lấy, nhưng vừa lết được mấy bước đã thấy lạnh cóng, liền dứt khoát kéo luôn cái chăn theo, cứ thế choàng chăn lên người rồi mới chịu ló ra ngoài. Thấy Lí Thừa Ngân ngồi ở đằng kia, tôi đội chăn kín mít, chăm chăm lo nhấc được giá nến thì vào, vừa dợm bước đã không kìm được lòng quay ra hỏi hắn: “Chàng ngồi đây không thấy lạnh à?”
Hắn còn chẳng thèm liếc tôi đến 1 cái, rít qua kẽ răng, ném cho tôi 2 chữ: “Không lạnh!”
Ớ!
Sao giọng hắn lại run thế nhỉ?
Một tay tôi túm chặt chăn trước ngực, tay kia nâng giá nến lên soi cho kỹ sắc mặt hắn, tôi cũng có làm gì nghiêm trọng đâu, hắn đã giật nảy mình bật dậy.
Trời thì lạnh buốt, mà trán hắn sũng mồ hôi, thêm sắc mặt đỏ lựng, như thể đang phát sốt.
“Chàng sốt đấy à?”
“Không!”
Trông thân người hắn run như cầy sấy, tôi đặt giá nến xuống, sờ trán hắn xem, nếu mà hắn phát sốt thật hóa ra lại hay, chỉ cần hắn đổ bệnh, Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ thả chúng tôi ngay lập tức.
Tôi vừa mới hơi đụng chạm, hắn đã khẽ rên một tiếng, giơ tay tóm gọn tay tôi, tôi bị túm cổ áp sát ngay trong lòng hắn. Đôi môi ấy nóng rẫy, hắn hôn trong cơn run rẩy, hôn ngấu nghiến đến khi ngạt thở. Phả trên mặt tôi là hơi thở nóng rực khiến tôi cứ ngờ ngợ, nhưng rất chóng vánh sự ngỡ ngàng ấy vụt qua, hắn bất thình lình hẩy tôi ra, nghiến răng bảo: “Trong canh có thuốc.”
“Thuốc gì? Canh gì có thuốc?”
Sao có thể chứ! Thái hoàng thái hậu thương nhất chắt trai mà, tuyệt đối không đưa hắn ăn mấy thứ bậy bạ bao giờ.
Với lại bát canh thừa vẫn đặt nguyên trên bàn, tôi dí mũi hít hà một hồi, ngửi chán chẳng thấy gì. Lí Thừa Ngân đột nhiên ôm ngang thắt lưng tôi, môi áp trên vành tai: “Tiểu Phong…”
Toàn thân tôi nhũn nhùn tê liệt trong vòng tay hắn, cũng không biết vì sao, vì những cái hôn nơi vành tai, hoặc biết đâu vì hắn đã gọi tên tôi.
Đấy là lần đầu tiên hắn thốt lên tên tôi, trước đó lúc nào cũng “này” “nọ” mà gọi, à còn nữa, sao hắn lại biết tên tôi?
Lí Thừa Ngân xoay mặt tôi về phía hắn, miệng hắn ngậm trọn vành môi tôi, sự nồng nàn ấy trước nay chưa từng tồn tại, dường như muốn nuốt gọn tôi, cả người hắn nóng rừng rực tỏa hơi bỏng rẫy như nồi nước đang sôi
Tôi chợt hiểu ra thứ thuốc nào được bỏ trong canh.
Hả!
Á!
Ôi!
Thái hoàng thái hậu ơi, người già mà không nên nết!
Thế mà…vậy mà…lại…
Tôi hộc máu mất thôi…tôi không còn gì để nói nữa rồi…tôi gọi trời trời không hay, vái đất đất không thấu…
Trong khi Lí Thừa Ngân đã vạch mở vạt áo tôi, hắn vừa cắn tới tấp, vừa đẩy tôi vào giường.
Hai chúng tôi vật lộn 1 hồi, chẳng mốc chốc tôi đã lép vế, bị hắn kiên quyết hất văng lên giường. Tôi quẫn bách nghĩ, chẳng rõ mai hắn có hối hận hay không, Triệu lương đệ của hắn mà biết được thì có làm ầm lên không, mà còn cả tôi nữa, há chẳng phải tội nghiệp chết đi à…
18 món võ nghệ tôi đều giở sạch, thế mà quần áo trên người từng chiếc từng chiếc cứ không cánh mà bay, Lí Thừa Ngân không chỉ cởi áo quần tôi mà ngay cả áo trên người hắn cũng tự lột luôn, tôi chẳng hiểu nam phục thì tháo nút kiểu gì, hắn tuột nhanh như chớp, nhoáng cái đã lộ ra phần ngực trần…nhìn cái này liệu có bị đau mắt hột không nhỉ? Có bị đau mắt hột không? Tôi chưa từng nhìn thấy hắn trong tình trạng thiếu vải bao giờ…
Trông mắt tôi đảo qua đảo lại, vậy mà khóe mép Lí Thừa Ngân nhếch cao, lộ ra kiểu cười quỷ quái: “Đẹp à?”
“Đồ lưu manh chết tiệt!” Tôi trỏ trỏ hắn, “Đẹp cái nỗi gì! Đừng tưởng thiếp chưa từng nhìn ai nhé! Chưa từng ăn thịt lợn nhưng thiếp nhìn lợn chạy nhiều rồi!”
Lí Thừa Ngân không tranh cãi với tôi, trái lại hắn còn hùa theo, áp sát tai tôi buông giọng hỏi ngọt sớt: “Vậy…giờ có muốn thi heo chạy không?”
“Hả!”
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tôi hiên ngang lẫm liệt đoạn gào lên: “Sắt Sắt!”
“Sắt Sắt cái gì!”
“Sắt Sắt của chàng ấy!” Tôi lay cánh tay hắn, “Nghĩ cho Triệu lương đệ đi, chàng không thể có lỗi với muội ấy được! Chàng đừng phụ lòng muội ấy! Chàng thích muội ấy nhất cơ mà!”
“Nàng là thê tử của ta, ta và nàng chính đáng…không thể coi như có lỗi với nàng ấy được!”
“Điện hạ có thích thiếp đâu!”
“Ta thích nàng!” hắn rủ rỉ nói, “ta thích nàng…”
“Tại chàng uống nhầm thuốc thôi!”
“Ngay cả uống nhầm thuốc ta vẫn cứ thích nàng, Tiểu Phong, ta thích nàng, thật đấy.”
Tôi không chịu nổi nữa rồi, đàn ông rặt 1 lũ cầm thú, đồ cầm thú! Có tí thuốc bổ vào đã biến thành thế này rồi, gạt phăng Triệu lương đệ sang 1 bên, mắt lúng liếng như cún con nhìn tôi, thiếu điều chảy nước dãi. Tôi lay hắn: “Chàng là Thái tử, là Thái tử đấy! Nhịn mấy cái tầm thường này đi! Kiên trì vào! Bình tĩnh nào! Đừng một lần sảy chân…cái gì gì mà hận ấy nhỉ!”
“Một lần sảy chân để hận nghìn đời…”
“Đúng rồi! Một lần sảy chân để hận nghìn đời! Nhẫn nại 1 tí…Vì Triệu lương đệ…chàng phải giữ gìn tiết tháo của mình…”
“Ta không muốn giữ!” giọng hắn nỉ non như giọng 1 con cún, “sao nàng máu lạnh thế, vô tình thế, tàn nhẫn thế!”
Tôi sởn hết cả da gà: “Thiếp máu lạnh đâu? Vô tình đâu? Tàn nhẫn đâu”
“Nàng có chỗ nào không máu lạnh? Chỗ nào không vô tình? Chỗ nào không tàn nhẫn?”
“Thiếp máu lạnh chỗ nào? Vô tình chỗ nào? Tàn nhẫn chỗ nào?”
“Ở đây! Ở đây này! Đây nữa!”
Mẹ ơi…Ngờ đâu hắn lại cắn…cứ cắn…nhục chết mất thôi!
Tên đã trên dây, ngàn cân treo sợi tóc!
Tôi quyết tâm rồi, nghiến răng chụp lấy gối sứ sau đầu nện cho Lí Thừa Ngân 1 cú, quả thật trong lúc hoang mang bối rối, hắn hoàn toàn mất cảnh giác, chiếc gối sứ nện trúng ngay góc trán.
“RẦM!”
Ngất rồi.
Ngất thật rồi.
Trên trán Lí Thừa Ngân nổi cục sưng to như quả trứng gà, tay chân tôi lóng ngóng vung loạn xạ đoạn dùng gối sứ ghì chặt xuống chỗ bị sưng, Vĩnh Nương từng dạy tôi mẹo này, có lần tôi va đầu vào chốt cửa, trán sưng vù 1 cục, bà ấy dạy tôi cứ đội gối sứ lên, hỏi thì bảo mấy vết sưng tấy sẽ sớm tan.
Đến ngày hôm sau, cục u trên trán hắn vẫn y nguyên, nhưng mà hắn lại khoan thai trở mình, vừa tỉnh đã trợn mắt nhìn tôi: “Sao nàng lại trói ta?”
“Kẻo sa chân một bước để hận đến nghìn đời chứ sao nữa, chịu khó đi.” Tôi vỗ vỗ mặt hắn ra chiều an ủi, “Chàng muốn lật người à? Để thiếp giúp chàng.”
Ngẫm ra, hắn đã nằm bất động cả 1 đêm, ắt chẳng thoải mái gì cho cam, nhưng mà tôi dùng đầu dây sắt móc màn trói chặt tay chân hắn rồi còn đâu, muốn lật người e cũng khó. Tôi đã phải dốc sức ba bò chín trâu, cốt đẩy hắn xoay sang nằm nghiêng, nhưng quá trình xê dịch rõ gay go, lóng ngóng thế nào mà cả người ngã sóng soài trên thân hắn, riêng phần tóc tai rối bù móc vào khuy cài màn, gỡ mãi không ra.
Đôi mắt hắn rừng rực chỉ chực trào lửa: “Nàng đừng có trèo leo trên người ta nữa, được không?”
“Xin lỗi, xin lỗi nhé.” Tôi lúng túng đừng việc gỡ tóc, ngưng được 1 lúc hắn lại bắt đầu hôn tôi, thoạt đầu nụ hôn đọng trên bờ vai, thế rồi rơi xuống cổ, những vết gặm nhấm tràn trề cám dỗ, dấy lên trong tôi một thoáng rùng mình.
“Cởi trói đi.” Hắn thì thầm bên tai, giở trò cám dỗ bịp bợm ngậm dáy tai tôi, “Ta cam đoan không làm chuyện gì xấu đâu….nàng thả ta trước đã….”
“Đời nào thiếp tin chàng!” Tôi không việc gì phải khách khí cả, bao năm đấu trọi với hắn rồi, có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn ắt đang bày trò. Tôi lần mò mãi cuối cùng cũng gỡ được tóc, nhỏm dậy hung hăng nguýt hắn 1 cái: “Ngoan ngoãn chịu đựng đi!”
“Ta muốn…”
“Cấm được muốn!”
“Ta cần lắm!”
“Không cho phép cần!”
Hắn gầm lên: “Nàng biết điều tí đi! Con người ta có 3 việc gấp! Sao nàng chẳng khôn ngoan gì thế! Ta muốn đi giải quyết!”
Tôi ngớ người, cũng phải, con người ta có 3 cái gấp, lần trước ở Đông Cung tôi chẳng phải đã sốt vó cả lên, gấp đến nỗi suýt khóc. Ngẫm thấy cũng đồng cảm, dù sao không thể cấm hắn đi nhà cầu được.
Tôi tháo 2 chiếc móc màn đang quấn trên tay hắn, nói: ‘Đi đi!”
Hắn giải quyết chuyện riêng xong quay về, vừa lúc cung nhân đẩy cửa bước vào, thấy trên đất vất ngổn ngang quần áo, lũ bọn họ thoáng đỏ mặt. Lại trông vết sưng trên trán Lí Thừa Ngân, ánh mắt càng có phần kì quái. Cung nữ dâng trà nước cho chúng tôi xúc miệng, lại hầu thay xiêm y, xong xuôi cả đoàn người lập tức lui xuống, đến một cách bất ngờ và rút lui trong chớp nhoáng, thậm chí còn khóa trái cửa.
Tôi nóng nảy nghĩ bụng, định nhốt bọn này đến bao giờ nữa…
Lí Thừa Ngân cũng tức mình, bữa sáng vừa dâng lên lại có món bánh canh bỏ thuốc, hắn gào lên qua ô cửa sổ: “Cụ ơi…cụ muốn ép chết chắt trai của cụ ư?”
Dẫu sao chẳng liên quan gì đến mình, cùng lắm là không ăn.
Lí Thừa Ngân cũng không đụng đũa, chỉ có giường là nơi ấm áp nhất, hai chúng tôi đành ôm bụng đói mốc meo lên giường nằm.
Thái hoàng thái hậu thật dã man, thậm chí chậu than cũng không cho người đến thay.
Lí Thừa Ngân đối với Triệu lương đệ trông thế mà cũng tốt chán, thà đói chứ không đành một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Thế nhưng cứ nằm mãi trên giường cũng chán, lúc đầu 2 chúng tôi chơi cờ, sau đó hắn thắng suốt, còn tôi rặt chỉ thua, hắn chán chẳng buồn chơi nữa, bảo chơi chẳng thú vị gì cả. Đến tầm trưa, chúng tôi đói cồn cào đến nỗi nói chẳng ra hơi, Lí Thừa Ngân còn lôi tôi ra làm thú giải sầu: “Hát cho ta nghe đi!”
“Sao thiếp phải hát cho chàng nghe?”
“Nàng không hát hả?” Lí Thừa Ngân giả đò bật dậy: “Vậy ta ăn bánh canh kia nhé.”
Tôi túm chặt hắn: “Được! Được! Thiếp hát!”
Mà tôi có biết hát bài nào khác đâu, hát đi hát lại mãi 1 bài: “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô…thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về…Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng…Ô… thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Lí Thừa Ngân chê tôi hát chán, tôi hát được hai đoạn hắn đã cấm chỉ tôi hát tiếp. Chúng tôi vẫn nằm dài trên giường, rỗi hơi đi nói mấy chuyện giời ơi đất hỡi.
Cũng tại buồn tẻ quá, nên Lí Thừa Ngân bắt đầu nói liên miên, hắn kể toàn những chuyện trước nay tôi chưa từng nghe. Thế là tôi đã hiểu vì sao Đông Cung lại gọi là Đông Cung, rồi biết hóa ra hồi nhỏ tay Lí Thừa Ngân này cũng bướng phết, còn biết cả chuyện hắn từng nhổ trộm râu của lão tướng quân Bùi Huống. Rồi chuyện nhũ nương hắn quý mến nhất năm ngoái vừa bệnh qua đời, phải một thời gian dài hắn mới vượt qua được chuyện này. Biết thêm cả chuyện lúc nhỏ hắn chuyên môn gây gổ với con trai của Trung Vương, hắn còn tiết lộ vài chuyện lùm xùm trong Hoàng cung, toàn mấy tin trước kia tôi nào đã được nghe, hóa ra Phổ vương Lí Thừa Nghiệp tiểu đệ cùng cha khác mẹ với hắn thích đàn ông thật, rồi cả vì sao công chúa Vĩnh Ninh làm loạn lên đòi xuất gia…
Tôi có nằm mơ cũng chẳng mò ra, có 1 ngày tôi và Lí Thừa ngân chỉ có 2 người, lại nằm dài trên giường nói chuyện phiếm.
Hơn nữa còn nói đến sục sôi ngất trời.
Tôi kể cho hắn nghe vài chuyện bên ngoài cung cấm, toàn mấy chuyện tôi tai nghe mắt thấy lúc thường ngày dạo chơi ngoài đường, Lí Thừa Ngân nào có biết tôi lại am hiểu sâu rộng đến thế, hắn nghe đến say mê hứng thú, bị tôi dọa là cái chắc.
Lí Thừa Ngân hỏi tôi: “Nói tóm lại, nàng đã thấy lợn chạy ở chỗ nào thế?”
Tôi ngẩn ra chưa kịp định thần: “Lợn chạy nào?”
Hắn tỏ vẻ chẳng mấy thiện cảm: “Không phải nàng bảo nàng chưa ăn thịt lợn, nhưng lại thấy lợn chạy rồi đấy thôi?”
“À!” Tôi phấn khởi nhỏm dậy, hoa tay múa chân miêu tả phường Minh Ngọc cho hắn nghe. Tôi tâng bốc phường Minh Ngọc lên thành chốn tiên cảnh giữa nhân gian, nào là bên trong thì vô số tiên nữ, nào là đán sáo hát ca, thơ từ ca phú, không gì không tường, không gì không biết…
Sắc mặt hắn chuyển sang tối sầm: “Vậy là nàng đến kỹ viện chơi à?”
“Kỹ viện cái nỗi gì, là phường Minh Ngọc chứ!”
“Đường đường là Thái tử phi của thiên triều, mà lại mò vào chốn kỹ viện!”
Trời đất ơi, giọng hắn rõ to, không chừng vách chỗ này còn có tai! Tôi bổ nhào đến bịt miệng hắn, quýnh quáng bảo: “Đừng có gào lên! Gào cái gì! Thiếp chỉ đi mở mang tầm mắt thôi, có làm gì xấu xa đâu!”
Lí Thừa Ngân liếc xéo tôi, dưới sức ép của lòng bàn tay tôi, hắn ậm ờ bảo: “Trừ phi…nàng…ta sẽ không kêu…”
Đừng bảo lại muốn gặm môi nhé?