Chương 6: Rome 2
Sau hơn hai ngày mất tích, Clark lững thững trở về. Trên đường, nó không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ghé qua tiệm sách của thiên thần ấy. Nó không cần sữa hay đồ ăn ngon. Nó chỉ là muốn được vỗ về một chút xíu thôi. Thứ mà, dưới địa ngục kia không ai nguyện ý cho nó cả. Mà nghĩ lại, thật không hiểu nổi, ai lại có thể chướng mắt một thiên thần tốt bụng như vậy chứ.
Bỗng một âm điệu quen thuộc vang lên từ ngõ nhỏ tối om, thu hút sự chú ý của Clark:
"Thiên thần à."
Bước chân vội vã của nó dừng lại. Đôi tai nó vểnh lên khẽ động nhẹ. Âm điệu trầm ổn đó.
Là ngài Crowley.
Clark hoàn toàn quên sạch những ấm ức mình phải chịu trước đó mà hớn hở chạy tới. Nó biết ngài ấy dù có giận tới đâu, chỉ cần nó hiểu chuyện nhận sai trước là ngài ấy sẽ tha thứ cho nó. Trái tim của ngài Crowley vẫn luôn ấm áp, dễ mềm lòng như thế. Dù có trở thành ác quỷ, ngài ấy vẫn là chưa chưa từng đổi thay.
Ấy vậy rồi, ngay lúc chỉ còn cách bóng hình đó một cú nhảy khỏi mái nhà, thì mỗi bước chân của nó nặng nề như bị đông cứng. Nó dường như chẳng thể thở nổi khi thấy hai bóng hình đang cuốn lấy nhau kia.
Nhìn vị chủ nhân nó hết mực tôn kính, mở miệng liền bảo, hình dáng thiên thần nó vừa gặp đã cảm thấy vô cùng yêu thích là chướng mắt. Giờ lại đang cùng người kia gần gũi. Hay kể cả bị thiên thần ấy đẩy ra, ánh mắt vẫn đầy ắp yêu thương.
Nhưng còn với nó, mãi chỉ là một ánh mắt nhạt nhẽo, không thì là giận dữ.
Nghĩ tới đây, trái tim Clark thắt lại. Thì ra không phải ngài ấy ghét bỏ thiên thần ấy. Mà là ngài ấy chướng mắt nó. Là vì nó dám biến thành hình dáng người thương của ngài ấy mà thôi.
Là ngài ấy chướng mắt nó mà thôi.
Nó lại sai rồi.
Nó lặng lẽ quay lưng, rời đi. Nước mắt vẫn là không kìm nổi lã chã rơi xuống như mưa. Mắt nó mờ đi, cay rát. Bóng tối lạnh lẽo càng ngày càng làm tâm trạng bất ổn của nó tồi tệ hơn. Cuối cùng, nó vẫn là không gắng gượng nổi nữa mà gục xuống òa khóc trong cô độc.
Cứ vậy căm phẫn dần hóa thành giận dữ, tủi hờn hóa thanh ganh ghét, đốt sạch tia lí trí cuối cùng của nó. Bước tới trước tiệm sách chỉ còn duy nhất một ngọn đèn le lói, Clark giẫm mạnh chân trước tới mức đệm thịt vừa lành lại tiếp tục rỉ máu. Máu ngấm xuống nền đất. Ban đầu, chỉ có một vết nứt rất nhỏ xuất hiện. Nhưng nó càng lan ra, càng trở lên dữ tợn. Những bức tường tưởng chừng kiên cố, thế mà cũng nhanh chóng đổ sụp. Từ những rãnh nứt bé xíu, lửa địa ngục bùng lên mạnh mẽ, nuốt sạch mọi thứ được dâng lên. Không gì có thể ngăn cản được nó, kể cả đó là thiên thần thuần khiết nhất.
Nhìn cột khói cao ngất, cơn điên loạn bên trong Clark như được thỏa mãn một phần. Giờ đây, nó cần làm một việc nữa. Với tâm thế của kẻ chiến thắng, nó ngạo nghễ đi sâu vào bên trong trận hỏa hoạn. Thong thả ngó nghiêng xung quanh, mùi sách da cháy đúng là có chút nhức mũi, nhưng không hiểu sao lúc này lại giúp nó giải tỏa tinh thần rất tốt.
"Crowley? Cứu.. Crowley."
Từ dưới một cây cột, Aziraphale trong vô thức gọi tên người mình nhung nhớ.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của thiên thần, ánh mắt nó sắc lạnh. Giờ nó chỉ muốn cắm sâu răng nanh của mình vào cái cần cổ trắng mềm kia mà thôi.
Nhưng khi còn cách một đoạn, bỗng một bàn tay vươn lên chạm nhẹ đỉnh đầu nó.
"Chạy đi.. mèo con.. Nhóc sẽ gặp nguy hiểm đó." Aziraphale gắng gượng mỉm cười.
Ánh sáng vàng kim từ cái chạm nhẹ ban phước nhanh chóng bao lấy nó, che chở nó khỏi sức nóng khủng khiếp của lửa địa ngục. Cảm giác mát lành và bình an, làm tâm can đang sôi sục lửa giận của nó trở lại tĩnh lặng.
"Thật xấu xí."
Mèo nhỏ hiếm hoi than vãn.
Aziraphale lại nghĩ mình sắp chết nên sinh hoang tưởng, chỉ nhẹ cười, khép mi.
Nhưng khi cảm nhận được sức nặng tới từ cái cột đá đè trên người mình biến mất, thiên thần kinh ngạc mở lớn mắt. Xong trước mặt, từ lâu đã chẳng có bất kỳ sinh vật nào ngoài ngọn lửa hung tàn kia. Gắng gượng đứng dậy, nhưng cơn đau từ hàng tá thương tổn truyền tới làm Aziraphale lần nữa yếu ớt ngã xuống.
Từ một nơi cách đó khá xa, Clark thông thả liếm láp bộ lông dính muội than của mình.
"Ngài Clark." Hastur lo sợ đi tới bên cạnh, quỳ gối.
Hắn khá bất ngờ khi thấy chú mèo ngoan ngoãn luôn được coi là sinh vật ngoại lai của địa ngục này, sẽ có lúc tạo ra chuyện lớn như thế. Không lẽ..
"Hãy nhớ kĩ ngày hôm nay, Hastur. Đó cũng sẽ là kết cục của ngươi nếu dám mang lên cho ta sữa quá nóng đấy."
Clark ngẩng cao đầu. Đồng tử nhọn hoắt thẳng đứng đặc trưng của loài mèo càng làm nó thêm tàn độc.
Áp lực vô hình làm Hastur không tự chủ mà cúi thấp đầu, nuốt khan nước bọt, vội đáp:
"Vâng."
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Chẳng mấy, chuyện này đã lan ra khắp nơi muốn giấu cũng không giấu được. Nằm trong lòng chúa quỷ như mọi khi, Clark lười biếng tận hưởng sự nuông chiều.
"Dám đốt cháy một thiên thần? Làm tốt lắm Clark." Chúa quỷ cười lớn thỏa mãn khi nghe Hastur báo cáo lại tưởng tận mọi chuyện: "Thật không ngờ ngươi cũng có lúc xấu tính như vậy đấy."
Clark khó chịu quay đầu đi chỗ khác.
"Lúc đó rất đau."
Nhìn mèo nhỏ hờn dỗi, chúa quỷ hiếm hoi trước mặt người khác tận tình kiểm tra lại cái lưỡi bị bỏng đã khỏi từ lâu của Clark. Vốn mấy loại thương tổn bé xíu này chẳng đáng là gì đối với khả năng bất diệt được Chúa công bằng ban cho cả hai phe thiên thần và ác quỷ.
Bỗng Crowley lên tiếng:
"Chỉ là một chút chuyện nhỏ, cũng đâu cần làm ra loại động tĩnh lớn vậy."
Bỗng một âm điệu quen thuộc vang lên từ ngõ nhỏ tối om, thu hút sự chú ý của Clark:
"Thiên thần à."
Bước chân vội vã của nó dừng lại. Đôi tai nó vểnh lên khẽ động nhẹ. Âm điệu trầm ổn đó.
Là ngài Crowley.
Clark hoàn toàn quên sạch những ấm ức mình phải chịu trước đó mà hớn hở chạy tới. Nó biết ngài ấy dù có giận tới đâu, chỉ cần nó hiểu chuyện nhận sai trước là ngài ấy sẽ tha thứ cho nó. Trái tim của ngài Crowley vẫn luôn ấm áp, dễ mềm lòng như thế. Dù có trở thành ác quỷ, ngài ấy vẫn là chưa chưa từng đổi thay.
Ấy vậy rồi, ngay lúc chỉ còn cách bóng hình đó một cú nhảy khỏi mái nhà, thì mỗi bước chân của nó nặng nề như bị đông cứng. Nó dường như chẳng thể thở nổi khi thấy hai bóng hình đang cuốn lấy nhau kia.
Nhìn vị chủ nhân nó hết mực tôn kính, mở miệng liền bảo, hình dáng thiên thần nó vừa gặp đã cảm thấy vô cùng yêu thích là chướng mắt. Giờ lại đang cùng người kia gần gũi. Hay kể cả bị thiên thần ấy đẩy ra, ánh mắt vẫn đầy ắp yêu thương.
Nhưng còn với nó, mãi chỉ là một ánh mắt nhạt nhẽo, không thì là giận dữ.
Nghĩ tới đây, trái tim Clark thắt lại. Thì ra không phải ngài ấy ghét bỏ thiên thần ấy. Mà là ngài ấy chướng mắt nó. Là vì nó dám biến thành hình dáng người thương của ngài ấy mà thôi.
Là ngài ấy chướng mắt nó mà thôi.
Nó lại sai rồi.
Nó lặng lẽ quay lưng, rời đi. Nước mắt vẫn là không kìm nổi lã chã rơi xuống như mưa. Mắt nó mờ đi, cay rát. Bóng tối lạnh lẽo càng ngày càng làm tâm trạng bất ổn của nó tồi tệ hơn. Cuối cùng, nó vẫn là không gắng gượng nổi nữa mà gục xuống òa khóc trong cô độc.
Cứ vậy căm phẫn dần hóa thành giận dữ, tủi hờn hóa thanh ganh ghét, đốt sạch tia lí trí cuối cùng của nó. Bước tới trước tiệm sách chỉ còn duy nhất một ngọn đèn le lói, Clark giẫm mạnh chân trước tới mức đệm thịt vừa lành lại tiếp tục rỉ máu. Máu ngấm xuống nền đất. Ban đầu, chỉ có một vết nứt rất nhỏ xuất hiện. Nhưng nó càng lan ra, càng trở lên dữ tợn. Những bức tường tưởng chừng kiên cố, thế mà cũng nhanh chóng đổ sụp. Từ những rãnh nứt bé xíu, lửa địa ngục bùng lên mạnh mẽ, nuốt sạch mọi thứ được dâng lên. Không gì có thể ngăn cản được nó, kể cả đó là thiên thần thuần khiết nhất.
Nhìn cột khói cao ngất, cơn điên loạn bên trong Clark như được thỏa mãn một phần. Giờ đây, nó cần làm một việc nữa. Với tâm thế của kẻ chiến thắng, nó ngạo nghễ đi sâu vào bên trong trận hỏa hoạn. Thong thả ngó nghiêng xung quanh, mùi sách da cháy đúng là có chút nhức mũi, nhưng không hiểu sao lúc này lại giúp nó giải tỏa tinh thần rất tốt.
"Crowley? Cứu.. Crowley."
Từ dưới một cây cột, Aziraphale trong vô thức gọi tên người mình nhung nhớ.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của thiên thần, ánh mắt nó sắc lạnh. Giờ nó chỉ muốn cắm sâu răng nanh của mình vào cái cần cổ trắng mềm kia mà thôi.
Nhưng khi còn cách một đoạn, bỗng một bàn tay vươn lên chạm nhẹ đỉnh đầu nó.
"Chạy đi.. mèo con.. Nhóc sẽ gặp nguy hiểm đó." Aziraphale gắng gượng mỉm cười.
Ánh sáng vàng kim từ cái chạm nhẹ ban phước nhanh chóng bao lấy nó, che chở nó khỏi sức nóng khủng khiếp của lửa địa ngục. Cảm giác mát lành và bình an, làm tâm can đang sôi sục lửa giận của nó trở lại tĩnh lặng.
"Thật xấu xí."
Mèo nhỏ hiếm hoi than vãn.
Aziraphale lại nghĩ mình sắp chết nên sinh hoang tưởng, chỉ nhẹ cười, khép mi.
Nhưng khi cảm nhận được sức nặng tới từ cái cột đá đè trên người mình biến mất, thiên thần kinh ngạc mở lớn mắt. Xong trước mặt, từ lâu đã chẳng có bất kỳ sinh vật nào ngoài ngọn lửa hung tàn kia. Gắng gượng đứng dậy, nhưng cơn đau từ hàng tá thương tổn truyền tới làm Aziraphale lần nữa yếu ớt ngã xuống.
Từ một nơi cách đó khá xa, Clark thông thả liếm láp bộ lông dính muội than của mình.
"Ngài Clark." Hastur lo sợ đi tới bên cạnh, quỳ gối.
Hắn khá bất ngờ khi thấy chú mèo ngoan ngoãn luôn được coi là sinh vật ngoại lai của địa ngục này, sẽ có lúc tạo ra chuyện lớn như thế. Không lẽ..
"Hãy nhớ kĩ ngày hôm nay, Hastur. Đó cũng sẽ là kết cục của ngươi nếu dám mang lên cho ta sữa quá nóng đấy."
Clark ngẩng cao đầu. Đồng tử nhọn hoắt thẳng đứng đặc trưng của loài mèo càng làm nó thêm tàn độc.
Áp lực vô hình làm Hastur không tự chủ mà cúi thấp đầu, nuốt khan nước bọt, vội đáp:
"Vâng."
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Chẳng mấy, chuyện này đã lan ra khắp nơi muốn giấu cũng không giấu được. Nằm trong lòng chúa quỷ như mọi khi, Clark lười biếng tận hưởng sự nuông chiều.
"Dám đốt cháy một thiên thần? Làm tốt lắm Clark." Chúa quỷ cười lớn thỏa mãn khi nghe Hastur báo cáo lại tưởng tận mọi chuyện: "Thật không ngờ ngươi cũng có lúc xấu tính như vậy đấy."
Clark khó chịu quay đầu đi chỗ khác.
"Lúc đó rất đau."
Nhìn mèo nhỏ hờn dỗi, chúa quỷ hiếm hoi trước mặt người khác tận tình kiểm tra lại cái lưỡi bị bỏng đã khỏi từ lâu của Clark. Vốn mấy loại thương tổn bé xíu này chẳng đáng là gì đối với khả năng bất diệt được Chúa công bằng ban cho cả hai phe thiên thần và ác quỷ.
Bỗng Crowley lên tiếng:
"Chỉ là một chút chuyện nhỏ, cũng đâu cần làm ra loại động tĩnh lớn vậy."