Chương : 13
Sau trận đấu, phòng nghỉ.
“Hi, con tên là gì?”
Harry ngồi xổm trước mặt một cậu bé tóc vàng giống Draco bảy phần, thật cẩn thận hỏi.
Scor nhìn chú tóc đen từ ban công bay vào, nghiêng đầu, “Chú chính là người vẫy tay theo sao?”
“Đúng vậy, xin lỗi, chú nên giới thiệu trước.” Harry co quắp nói, “Chú là Harry, Harry Potter, thật vui được biết con.”
Vì thế Scor xuống sô pha lễ phép trả lời, “Xin chào, cháu là Scorpius Malfoy, chú có thể gọi cháu là Scor, thật vui được biết chú.” Nói xong vươn bàn tay nhỏ bé.
Harry cầm, quơ quơ, “Xin chào Scor.” Anh nhìn phòng nghỉ, “Draco đâu?”
“Chúng ta đói bụng, Draco đi tìm ăn.” Scor vẫn tò mò nghiên cứu Harry.
Cậu còn thăm dò, muốn nhìn mông tốt mà Draco nói là thế nào.
Nhưng Harry không phát hiện động tác quỷ dị của cậu bé, anh thất bại vỗ đầu.
“Đúng vậy, Merlin! Chú đã quên!!”
Hôm nay trận cầu kéo dài tới 6h tối mới chấm dứt.
Hôm nay đội vẫn bị thua nhiều, hại anh không có cách nào nhanh bắt lấy Golden Snitch chấm dứt trận đấu.
Mà anh chỉ lo Draco không vui vì trận đấu quá dài mà đi hay bọn họ còn ở phòng nghỉ, nên trận đấu vừa xong, thậm chí không nghe huấn luyện viên phát biểu [cũng không phải nói anh], anh tắm qua rồi vội vã chạy đến đây. Anh hoàn toàn quên trong phòng nghỉ không giống phòng vip, có phục vụ, anh để người ở nơi không có gì ăn uống cả ngày!!
“Đây là chú nên an bài tốt, xin lỗi, đã làm hai người đói bụng rồi.” Harry ảo não, “Draco đã đi thật lâu?”
Scor lắc đầu, “Mới đi, Draco nói hiện tại bên ngoài có lẽ có rất nhiều người, Draco đi ra tìm.”
“Chú đi tìm Draco.” Harry vội vàng đứng lên, nhưng lại dừng lại, “Hay con cũng đi cùng chú? Chúng ta đi tìm Draco, sau đó đi ăn cái gì đó ngon ngon. Con thích kem không?”
Scor nghe vậy thì nhíu nhíu mày, “Chú Wood cũng thích mua kem cho cháu nhưng chú ấy không phải người tốt.” Cệu bé cho rằng mình bị lừa gạt. Cậu có chút hối hận ăn kem đó.
Harry cảm giác mình bị khảo nghiệm, anh có chút khẩn trương. “Chú không biết mình có tính người tốt không nhưng chú nhất định sẽ không bắt nạt con và Draco, chú cam đoan! Hay là con muốn chút socola?”
“So với socola, con thích kem hơn.” Scor hoang mang, “Không cần thay đổi socola, chú không giống chú Wood…”
“Vậy…” Harry há miệng thở dốc, “Vậy con nguyện ý tin tưởng chú để chú mời con ăn kem?”
Scor do dự, cậu bé khó xử. Tuy rằng đã quyết tâm phải giúp Draco xem bạn trai mới nhưng như Draco cười cậu, cậu không có cách nào nhận ra chú tóc đen này có phải người tốt hay không, có bắt nạt bọn họ không. Mà chú tóc đen này cũng muốn mời cậu ăn kem…
Cuối cùng Scor ngửa đầu hỏi, “Chú nguyện ý ngoắc tay với cháu?
“Đương nhiên, chúng ta hứa gì?” Harry lập tức ngồi xổm xuống vươn tay.
Scor cũng không cảm thấy trình tự điên đảo, cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé ngoắc vào tay Harry, thận trọng nghĩ nghĩ.
“Chú thật sự thích Draco, không thể bắt nạt Draco.”
“Không thành vấn đề! Chú rất rất thích Draco!” Harry đáp ứng.
Nhưng Scor nghĩ đến Wood cũng từng nói như vậy nên không được, cậu cần nghĩ cái khác.
“Chú… chú cũng không thể bỏ Draco chạy đi kết hôn.”
“Tuyệt đối không!” Harry khẳng định nhưng không nhịn được thử, “Từ từ, chú và Draco kết hôn… Con thấy thế nào?”
Harry nghĩ nếu Scor là con Draco, trực tiếp hỏi Scor ‘vợ trước’ của Draco cũng không quá thỏa đáng, nhưng có lẽ anh có thể đổi một phương thức để có đáp án.
“Hai người muốn kết hôn?” Scor trợn to mắt.
Scor biết kết hôn, là hai người vẫn luôn luôn ở bên nhau, giống cha mẹ.
“Con thấy không tốt?” Harry khẩn trương hỏi, “Hay là có những người khác thấy không tốt?”
Draco sẽ không thật sự có vợ chứ…
“Cháu không biết hai người muốn kết hôn.” Scor nhíu mày, “Chú nên sớm nói cho cháu biết.” Làm cậu thiếu chút nữa hiểu lầm Harry là người xấu, sao Draco không nói?
“Chúng ta có tính kết hôn.” Harry nhấn mạnh, “Nhà con… Hoặc là mẹ con có tán thành không?”
“Mẹ sẽ rất vui khi nghe tin này.” Scor không hiểu vì sao Harry nhắc tới mẹ, nhưng cậu nói tiếp, “Mẹ luôn lo lắng Draco biến thành ông già cô đơn, hai người kết hôn thì thật tốt!” Nói xong Scor còn vui vẻ cười cười.
“Thật sao? Cô ấy là người mẹ tốt.” Harry thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng anh thấy lạ khi Scor luôn gọi Draco mà không phải cha. Nhưng dù như thế nào, Scor cho anh đáp án anh muốn nên tâm tình Harry rất tốt.
Harry cười, ngoắc ngón út Scor quơ quơ,
“Chúng ta ngoắc tay. Chú đáp ứng con, mà con đồng ý chú và Draco kết hôn.”
“Được.” Scor vui mừng.
“Như vậy về sau chúng ta là người một nhà, chú sẽ chăm sóc con tốt.” Harry sờ sờ đầu Scor, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“Cám ơn chú.” Scor cười, “Cháu xin lỗi vì hoài nghi chú.”
“Không sao, con làm đúng lắm.” Harry nhếch miệng, đứng lên, vươn tay, “Chúng ta đi tìm Draco?”
Scor nhu thuận nắm tay Harry, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói, “Dạ, còn có kem.”
“Đúng, còn có kem.”
Harry ôm Scor đi ra phòng nghỉ mà không sợ Draco bỏ qua bọn họ vì phòng nghỉ đến khu nhà ăn chỉ có một con đường đơn giản. Mà trận bóng chấm dứt trước bữa tối, Harry cũng đoán Draco sẽ mất một chút thời gian xếp hàng.
Quả nhiên khi Harry ôm Scor xuất hiện ở nhà ăn sân bóng, Draco đang xếp hàng, còn một hai người nữa là đến lượt Draco, mà Draco ngẩng đầu nhìn menu.
Nơi này chật ních người, Harry sợ Scor bị xô đẩy nên ôm cậu bé lên. Nên Harry được Scor ôm cổ không lập tức bị những người ham mê bóng mắt sắc phát hiện. Bọn họ nghĩ đến là một người cha yêu con đưa con đến xem trận đấu.
Vì thế hai người không chút khẩn trương cố gắng muốn xuyên qua đám người ồn ào đến bên Draco.
Nhưng khách Draco tính tiền xong, đến Draco. Harry còn nghĩ anh nên chiêu đãi hai người một bữa tối rất tốt, cũng không thể để Draco chọn món nên anh hô to.
“Draco!! Nơi này!!” Đồng thời Harry dùng sức vẫy tay, Scor cũng cố gắng vẫy.
Mà tiếng rống to tập trung tầm mắt của mọi người mê bóng, Draco lại không thể tin quay đầu trừng hai tên ngu ngốc.
Tiếp theo là tiếng thét chói tai, “Potter!!! Là Potter!!!!Merlin!!! Anh ấy xuất hiện ở nhà ăn!?!?” Chính thức mở màn hỗn loạn ở nhà ăn sân bóng.
Mọi người lập tức cố gắng đến chỗ Harry!
Mà Harry không mong muốn điều này, hiện tại tình hình điên cuồng truy đuổi anh như vậy đã không nhiều lắm, dù sao anh cũng đã đấu nhiều năm. Nhưng anh xem nhẹ anh mới chơi xong một trận đấu xinh đẹp, hôm nay anh bắt đúng thời cơ, bay sát Golden Snitch, kỹ xảo bay làm người xem nhìn hô to đã nghiền, mọi người cũng giúp anh lo lắng điểm, ấn tượng khắc sâu. Có thể đoán được báo ngày mai lại sẽ là một ngày Harry độc chiếm trang báo vận động.
“Potter!!! Làm ơn kí tên cho tôi!!!”
“Kí tên!! Cám ơn!!! Ở áo!!!”
“A!! Đừng chen!!! Tôi đến trước!!”
“Cút ngay!! Tôi đến trước!!”
“Potter!! Hôm nay anh thật xuất sắc!! Tôi lại yêu anh một lần nữa!!”
“Potter vẫn là giỏi nhất!! Kí tên cho tôi với!!”
“Cậu bé kia là ai vậy!? Thật đáng yêu!?”
“là bạn anh sao anh Potter!? Anh Potter đi hẹn hò sao!?”
Hỗn loạn, Harry chỉ kịp bảo vệ Scor để cậu bé không bị chèn ép. May anh còn dùng chú trôi nổi, nếu không bọn họ sẽ nhanh bị đám người bao phủ. Nhưng cho dù như thế Harry vẫn không thể không chật vật ra khỏi nhà ăn, thậm chí đi ra ngoài. Nguyên nhân anh không xoay người bỏ chạy là anh còn chờ Draco đến đây tìm mình.
Rất nhiều người điên cuồng hỏi kí tên, Harry một mực lễ phép cự tuyệt, vừa lớn tiếng nói cám ơn hôm nay không tiện, đồng thời mắt còn lo lắng tìm một mái tóc bạch kim khác.
Lúc này, phía sau đột nhiên có người kéo lấy áo Harry, Harry quay đầu nghiêm khắc trừng mắt [lễ phép là không nên, tính là nhân thân công kích], phát hiện người kia là Draco anh đau khổ chờ đợi.
Anh thở ra, tay kia lập tức ôm eo Draco, “Em đã đến đây!”
Máy ảnh chớp sáng.
Sắc mặt Draco khó coi rống một tiếng, “Đi!!”
Độn thổ lập tức mang bọn họ đi.
“Hi, con tên là gì?”
Harry ngồi xổm trước mặt một cậu bé tóc vàng giống Draco bảy phần, thật cẩn thận hỏi.
Scor nhìn chú tóc đen từ ban công bay vào, nghiêng đầu, “Chú chính là người vẫy tay theo sao?”
“Đúng vậy, xin lỗi, chú nên giới thiệu trước.” Harry co quắp nói, “Chú là Harry, Harry Potter, thật vui được biết con.”
Vì thế Scor xuống sô pha lễ phép trả lời, “Xin chào, cháu là Scorpius Malfoy, chú có thể gọi cháu là Scor, thật vui được biết chú.” Nói xong vươn bàn tay nhỏ bé.
Harry cầm, quơ quơ, “Xin chào Scor.” Anh nhìn phòng nghỉ, “Draco đâu?”
“Chúng ta đói bụng, Draco đi tìm ăn.” Scor vẫn tò mò nghiên cứu Harry.
Cậu còn thăm dò, muốn nhìn mông tốt mà Draco nói là thế nào.
Nhưng Harry không phát hiện động tác quỷ dị của cậu bé, anh thất bại vỗ đầu.
“Đúng vậy, Merlin! Chú đã quên!!”
Hôm nay trận cầu kéo dài tới 6h tối mới chấm dứt.
Hôm nay đội vẫn bị thua nhiều, hại anh không có cách nào nhanh bắt lấy Golden Snitch chấm dứt trận đấu.
Mà anh chỉ lo Draco không vui vì trận đấu quá dài mà đi hay bọn họ còn ở phòng nghỉ, nên trận đấu vừa xong, thậm chí không nghe huấn luyện viên phát biểu [cũng không phải nói anh], anh tắm qua rồi vội vã chạy đến đây. Anh hoàn toàn quên trong phòng nghỉ không giống phòng vip, có phục vụ, anh để người ở nơi không có gì ăn uống cả ngày!!
“Đây là chú nên an bài tốt, xin lỗi, đã làm hai người đói bụng rồi.” Harry ảo não, “Draco đã đi thật lâu?”
Scor lắc đầu, “Mới đi, Draco nói hiện tại bên ngoài có lẽ có rất nhiều người, Draco đi ra tìm.”
“Chú đi tìm Draco.” Harry vội vàng đứng lên, nhưng lại dừng lại, “Hay con cũng đi cùng chú? Chúng ta đi tìm Draco, sau đó đi ăn cái gì đó ngon ngon. Con thích kem không?”
Scor nghe vậy thì nhíu nhíu mày, “Chú Wood cũng thích mua kem cho cháu nhưng chú ấy không phải người tốt.” Cệu bé cho rằng mình bị lừa gạt. Cậu có chút hối hận ăn kem đó.
Harry cảm giác mình bị khảo nghiệm, anh có chút khẩn trương. “Chú không biết mình có tính người tốt không nhưng chú nhất định sẽ không bắt nạt con và Draco, chú cam đoan! Hay là con muốn chút socola?”
“So với socola, con thích kem hơn.” Scor hoang mang, “Không cần thay đổi socola, chú không giống chú Wood…”
“Vậy…” Harry há miệng thở dốc, “Vậy con nguyện ý tin tưởng chú để chú mời con ăn kem?”
Scor do dự, cậu bé khó xử. Tuy rằng đã quyết tâm phải giúp Draco xem bạn trai mới nhưng như Draco cười cậu, cậu không có cách nào nhận ra chú tóc đen này có phải người tốt hay không, có bắt nạt bọn họ không. Mà chú tóc đen này cũng muốn mời cậu ăn kem…
Cuối cùng Scor ngửa đầu hỏi, “Chú nguyện ý ngoắc tay với cháu?
“Đương nhiên, chúng ta hứa gì?” Harry lập tức ngồi xổm xuống vươn tay.
Scor cũng không cảm thấy trình tự điên đảo, cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé ngoắc vào tay Harry, thận trọng nghĩ nghĩ.
“Chú thật sự thích Draco, không thể bắt nạt Draco.”
“Không thành vấn đề! Chú rất rất thích Draco!” Harry đáp ứng.
Nhưng Scor nghĩ đến Wood cũng từng nói như vậy nên không được, cậu cần nghĩ cái khác.
“Chú… chú cũng không thể bỏ Draco chạy đi kết hôn.”
“Tuyệt đối không!” Harry khẳng định nhưng không nhịn được thử, “Từ từ, chú và Draco kết hôn… Con thấy thế nào?”
Harry nghĩ nếu Scor là con Draco, trực tiếp hỏi Scor ‘vợ trước’ của Draco cũng không quá thỏa đáng, nhưng có lẽ anh có thể đổi một phương thức để có đáp án.
“Hai người muốn kết hôn?” Scor trợn to mắt.
Scor biết kết hôn, là hai người vẫn luôn luôn ở bên nhau, giống cha mẹ.
“Con thấy không tốt?” Harry khẩn trương hỏi, “Hay là có những người khác thấy không tốt?”
Draco sẽ không thật sự có vợ chứ…
“Cháu không biết hai người muốn kết hôn.” Scor nhíu mày, “Chú nên sớm nói cho cháu biết.” Làm cậu thiếu chút nữa hiểu lầm Harry là người xấu, sao Draco không nói?
“Chúng ta có tính kết hôn.” Harry nhấn mạnh, “Nhà con… Hoặc là mẹ con có tán thành không?”
“Mẹ sẽ rất vui khi nghe tin này.” Scor không hiểu vì sao Harry nhắc tới mẹ, nhưng cậu nói tiếp, “Mẹ luôn lo lắng Draco biến thành ông già cô đơn, hai người kết hôn thì thật tốt!” Nói xong Scor còn vui vẻ cười cười.
“Thật sao? Cô ấy là người mẹ tốt.” Harry thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng anh thấy lạ khi Scor luôn gọi Draco mà không phải cha. Nhưng dù như thế nào, Scor cho anh đáp án anh muốn nên tâm tình Harry rất tốt.
Harry cười, ngoắc ngón út Scor quơ quơ,
“Chúng ta ngoắc tay. Chú đáp ứng con, mà con đồng ý chú và Draco kết hôn.”
“Được.” Scor vui mừng.
“Như vậy về sau chúng ta là người một nhà, chú sẽ chăm sóc con tốt.” Harry sờ sờ đầu Scor, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“Cám ơn chú.” Scor cười, “Cháu xin lỗi vì hoài nghi chú.”
“Không sao, con làm đúng lắm.” Harry nhếch miệng, đứng lên, vươn tay, “Chúng ta đi tìm Draco?”
Scor nhu thuận nắm tay Harry, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói, “Dạ, còn có kem.”
“Đúng, còn có kem.”
Harry ôm Scor đi ra phòng nghỉ mà không sợ Draco bỏ qua bọn họ vì phòng nghỉ đến khu nhà ăn chỉ có một con đường đơn giản. Mà trận bóng chấm dứt trước bữa tối, Harry cũng đoán Draco sẽ mất một chút thời gian xếp hàng.
Quả nhiên khi Harry ôm Scor xuất hiện ở nhà ăn sân bóng, Draco đang xếp hàng, còn một hai người nữa là đến lượt Draco, mà Draco ngẩng đầu nhìn menu.
Nơi này chật ních người, Harry sợ Scor bị xô đẩy nên ôm cậu bé lên. Nên Harry được Scor ôm cổ không lập tức bị những người ham mê bóng mắt sắc phát hiện. Bọn họ nghĩ đến là một người cha yêu con đưa con đến xem trận đấu.
Vì thế hai người không chút khẩn trương cố gắng muốn xuyên qua đám người ồn ào đến bên Draco.
Nhưng khách Draco tính tiền xong, đến Draco. Harry còn nghĩ anh nên chiêu đãi hai người một bữa tối rất tốt, cũng không thể để Draco chọn món nên anh hô to.
“Draco!! Nơi này!!” Đồng thời Harry dùng sức vẫy tay, Scor cũng cố gắng vẫy.
Mà tiếng rống to tập trung tầm mắt của mọi người mê bóng, Draco lại không thể tin quay đầu trừng hai tên ngu ngốc.
Tiếp theo là tiếng thét chói tai, “Potter!!! Là Potter!!!!Merlin!!! Anh ấy xuất hiện ở nhà ăn!?!?” Chính thức mở màn hỗn loạn ở nhà ăn sân bóng.
Mọi người lập tức cố gắng đến chỗ Harry!
Mà Harry không mong muốn điều này, hiện tại tình hình điên cuồng truy đuổi anh như vậy đã không nhiều lắm, dù sao anh cũng đã đấu nhiều năm. Nhưng anh xem nhẹ anh mới chơi xong một trận đấu xinh đẹp, hôm nay anh bắt đúng thời cơ, bay sát Golden Snitch, kỹ xảo bay làm người xem nhìn hô to đã nghiền, mọi người cũng giúp anh lo lắng điểm, ấn tượng khắc sâu. Có thể đoán được báo ngày mai lại sẽ là một ngày Harry độc chiếm trang báo vận động.
“Potter!!! Làm ơn kí tên cho tôi!!!”
“Kí tên!! Cám ơn!!! Ở áo!!!”
“A!! Đừng chen!!! Tôi đến trước!!”
“Cút ngay!! Tôi đến trước!!”
“Potter!! Hôm nay anh thật xuất sắc!! Tôi lại yêu anh một lần nữa!!”
“Potter vẫn là giỏi nhất!! Kí tên cho tôi với!!”
“Cậu bé kia là ai vậy!? Thật đáng yêu!?”
“là bạn anh sao anh Potter!? Anh Potter đi hẹn hò sao!?”
Hỗn loạn, Harry chỉ kịp bảo vệ Scor để cậu bé không bị chèn ép. May anh còn dùng chú trôi nổi, nếu không bọn họ sẽ nhanh bị đám người bao phủ. Nhưng cho dù như thế Harry vẫn không thể không chật vật ra khỏi nhà ăn, thậm chí đi ra ngoài. Nguyên nhân anh không xoay người bỏ chạy là anh còn chờ Draco đến đây tìm mình.
Rất nhiều người điên cuồng hỏi kí tên, Harry một mực lễ phép cự tuyệt, vừa lớn tiếng nói cám ơn hôm nay không tiện, đồng thời mắt còn lo lắng tìm một mái tóc bạch kim khác.
Lúc này, phía sau đột nhiên có người kéo lấy áo Harry, Harry quay đầu nghiêm khắc trừng mắt [lễ phép là không nên, tính là nhân thân công kích], phát hiện người kia là Draco anh đau khổ chờ đợi.
Anh thở ra, tay kia lập tức ôm eo Draco, “Em đã đến đây!”
Máy ảnh chớp sáng.
Sắc mặt Draco khó coi rống một tiếng, “Đi!!”
Độn thổ lập tức mang bọn họ đi.