Chương : 4
Harry sáng nay thu được Hermiastory thông tri, cô nói đã tìm được một người quản lí tài vụ mới, buổi chiều hôm nay sẽ tới nhà anh chính thức gặp mặt.
Nhưng khi đó Harry vừa mới thò ra từ chăn, run run tìm được gương hai mặt đang vang không ngừng thì chỉ lo chui về ổ chăn nên không nghe rõ Hermiastory nói người nào. Nhưng Hermiastory vẫn cường điệu 3h chiều hôm nay, ít nhất trước khi ngủ Harry nhớ kỹ điều này.
Cách 3h chiều nửa giờ.
Harry huy chú báo giờ, gãi đầu, quyết định sửa sang lại phòng khách một chút. Bên kia phân tán tất và áo ngày hôm qua luyện tập, mùi cũng không tốt.
Nhớ lại, Hermiastory giúp anh hẹn ở nhà, hình như có chút cổ quái. Cô ấy nên biết mình có chút bài xích người không quen đi vào không gian tư nhân, thậm chí bạn gái của anh cũng không nhất định đều từng đến nơi này.
Nhưng lí do đó cũng không thể trở thành lý do cự tuyệt Hermiastory an bài, Harry thở dài, rốt cục khởi động cái mông lười, chậm rãi bắt đầu thu quần áo, nhắc nhở mình, cần nhớ rõ chuyển báo cáo từng tuần của bọn họ ở bên ngoài.
Nhưng lúc này lại có tiếng chuông cửa mà không phải lò sưởi, không phải là bạn đến chơi.
Harry dừng công việc trong tay, nhíu nhíu mày, chẳng lẽ người quản lí đến trước? Nhất thời ấn tượng đối vị này càng kém, nhưng nghĩ gì thì nghĩ,Harry vẫn đi nhanh ra mở cửa.
“A, hi, Harry, em chỉ biết anh ở…”
Mà ngoài cửa không phải quản lí gì mà là… bạn gái của anh Amy.
Harry kinh ngạc rồi nói, “Sao em đến đây?”
Cô gái tóc vàng thật cẩn thận nhìn anh, “… Không mời em vào ngồi sao?”
Harry lo lắng trong chốc lát rồi mới tránh ra.
Nói thực ra Amy là người anh gặp ở quán cà phê sân bóng hai tuần trước, hình như cô là nữ phục vụ mới tới không lâu. Khi đó Harry mới bị bạn gái hắt ly nước tuyên bố chấm dứt, là cô gái này nhiệt tình đưa giấy ăn, sau đó bọn họ bắt đầu nói chuyện.
Amy trẻ tuổi và hoạt bát, giống mấy bạn gái trước của anh, đều rất nhiệt tình.
Nhưng có thể là chênh lệch tuổi quá lớn, bọn họ cách nhau 8 tuổi, tiêu chuẩn hẹn hò hơi khác anh. Theo tiêu chuẩn cá nhân của Harry, không mang người lên giường là sẽ không mang bạn gái về nhà, mà anh và Amy cũng mới đi ăn hai lần, cô ta lại tự chạy tới.
Amy thấy Harry tránh ra thì mỉm cười, nhanh như chớp đi vào trong phòng bắt đầu tò mò nhìn trái nhìn phải.
“Ngồi đi, anh đang dọn phòng.” Harry nói rồi nhớ tới công việc của mình.
“A, em có thể giúp đỡ.” Amy lập tức nhảy dựng lên.
“Không cần, em là khách.” Harry liếc nhìn cô, không ý thức được mình nói mang chút khoảng cách.
Amy chớp mắt, cũng không biết là có hiểu không, “A, được rồi… vì chúng ta đã lâu không đi ăn, em nhớ anh, có lẽ chúng ta có thể dùng một buổi chiều trà? Đến tháp tinh không, thế nào?”
Harry xoay người nhặt lên cái tất thối cuối cùng, vứt vào một rổ giặt quần áo.
“Anh còn có hẹn, 3h, nếu en không ngại chờ một lát…” Nhưng nói xong anh đột nhiên nhớ tới mình không có tiền [tiền bị cuốn đi tuy đã được thần sáng lấy lại nhưng vẫn cần một ít thủ tục mới cầm về được], mà tháp tinh không là một nhà hàng cao cấp.
Nhưng lúc này Amy đã trả lời, “Đương nhiên không sao, a, sẽ có khách đến? Em có thể pha cafe.” Nói xong cô đi vào phòng bếp.
Harry há hôc mồm nhìn Amy đi loạn trong phòng, quyết định vẫn là để bọn họ ra ngoài sớm chút.
Về phần tiền… Có lẽ người quản lí sẽ nguyện ý cho anh mượn?
Nghĩ như vậy, chuông cửa vang lần thứ hai.
“Malfoy!?” Harry nhìn thấy người phía sau cửa thì rống to.
Draco đeo đôi kính không gọng, mái tóc bạch kim được chải cẩn thận tỉ mỉ, tay cầm cặp, đây là bộ dáng làm việc tiêu chuẩn của anh.
“Sao lại kinh ngạc như vậy, Granger không nói cho anh?” Draco nhướng mày.
“Miastory!?… Em, em chính là người quản lí mới!?” Cảm xúc quá độ làm Harry lắp bắp.
“Đương nhiên, Granger cho rằng anh dại dột cần dạy dỗ cho nên tôi đến đây.” Draco cười tủm tỉm vươn tay muốn bắt tay với Harry.
“Xin chào, tôi là Draco Malfoy người công ty cố vấn tài vụ Malfoy, một năm này sẽ đảm nhiệm quản lí tài vụ của anh.”
Harry biểu tình có chút quái dị, như rất kinh ngạc rồi có chút… Phấn khởi? Draco quan sát.
Nhưng lúc này Harry nắm chặt tay Malfoy, “Em… khi nào thì trở về?”
Draco phát hiện tay không kéo lại được, “Trở về gì?”
“Pháp!” Harry như có chút tức giận, “10 năm trước em nói cho anh biết mấy người chuyển đến Pháp!”
“A, đương nhiên.” Draco nhíu mày, “Chúng tôi bây giờ còn ở đó đến khi bộ pháp thuật giảo hoạt nguyện ý trả lại trang viên cho chúng tôi.”
“ Vậy sao em…?” Harry còn muốn tiếp tục hỏi nhưng Draco không kiên nhẫn, anh dùng lực giật tay, “Buông ra, Potter, anh vẫn giống một con heo đầu không kịp tứ chi, tôi chờ mong anh có thể có chút tiến bộ thật sự là sai lầm, chờ anh hiểu rõ thì trời cũng sáng. Còn nữa, chúng ta phải ở ngoài cửa đến bao giờ?”
Harry quả nhiên lập tức buông tay, luống cuống lui đến bên cửa, “A, đương nhiên, mời vào.”
Draco trừng Harry sau đó cúi đầu xác nhận mình có cần cởi giày hay không, dù sao đây là nơi ở, có nhà khi vào cửa phải thay dép bên trong. Mà nơi này không cần? Draco khủng hoảng ghét bỏ.
Nhưng Draco ngẩng đầu thì lại phát hiện trong tầm mắt hơn một người.
Đó là một cô gái tóc vàng, trong tay bưng ba cốc cafe, đứng bên sô pha mỉm cười dịu dàng.
Draco cũng mỉm cười nhưng lập tức quay đầu thấp giọng hỏi,
“Granger không nói cho tôi biết anh kết hôn?”
“Đương nhiên chưa!” Harry trừng mắt, không hiểu vấn đề này.
“Đính hôn?” Draco nhíu mày, quay đầu nhìn Harry.
“Cũng không!”Harry lắc đầu.
“Vậy sao cô gái kia lại ở đây?” Draco dựa sát vào Harry mềm nhẹ hỏi, giọng nói tràn ngập nguy hiểm.
“Đừng đứng nói chuyện cạnh cửa, mời vào, em đã pha cafe xong.”
Amy nhiệt tình cười cười, cô rất vui khi có thể giúp Harry đón khách như một nữ chủ nhân.
Nhưng Draco lại mỉm cười, “Không, rất cảm ơn nhưng tôi có chút việc gấp, sẽ không quấy rầy hai người.” Anh xoay người đi ra ngoài cửa.
Harry không dự đoán được nên vội vàng đuổi theo ra cửa, hai ba bước dài ở cầu thang kéo lấy Draco bắt đầu đi xuống. Lúc này rầm một tiếng, cửa nhà trọ đóng lại sau lưng bọn họ.
“Sao vậy? Không phải em vừa mới đến sao?” Harry kinh ngạc hỏi.
Draco xoay người, không kiên nhẫn nói,
“Cho dù anh là một tên ngu ngốc, dại dột bất trị, dại dột một thân không xu nhưng căn cứ chức nghiệp đạo đức, tôi cũng không thể thảo luận ở trước mặt người thứ ba tình trạng tài vụ của anh, tôi phải bảo vệ riêng tư của anh! Cho dù lát nữa hai người sẽ lăn trên giường cũng không được, chỉ đến khi cô gái kia trở thành phu nhân Potter, hiểu?”
Harry há miệng thở dốc cãi lại, “Chính cô ta đến, anh không yêu cô ta…”
“Hiển nhiên anh cho rằng hẹn hò quan trọng hơn, hay anh muốn hai chúng ta ở trước mặt bạn gái anh sử dụng tĩnh âm chú thích hợp?” Draco cười, đồng thời nhớ tới quan hệ vỡ tan của mình, trong lòng có chút khó chịu, “Anh đã bận, chúng ta sửa ngày hẹn gặp.”
“Khi nào thì được?” Harry khác bình thường tích cực hỏi.
“Ngày mai.” Draco trừng Harry. Quả nhiên gặp gỡ Potter ngu xuẩn sẽ không thuận lợi, “Nếu anh không tiện ở đây thì hẹn ở văn phòng tôi.” Nói xong anh lấy danh thiếp.
“Không.” Harry lắc đầu ngăn Draco, “Vậy ngày mai, anh chờ em!”
“Tốt lắm.” Draco cảnh cáo nhìn Harry, “Nhớ rõ tìm văn bản mà người đại diện để lại, ngày mai tôi cần kiểm tra.”
“Được.” Harry gật đầu, nhưng bộ dáng còn có cái gì muốn nói.
Draco cũng phát hiện, “Cái gì? Có rắm mau phóng.”
Mà chuyện tiếp theo lại ra ngoài điều anh dự kiến trước, anh chiếm được một cái ôm chặt ngắn ngủi.
Harry lui lại rất nhanh rồi vui vẻ nói. “Thật vui khi em trở về, Malfoy, đã lâu không thấy.”
Draco chớp mắt rồi hơi đùa cợt, “Nói như là rất muốn tôi vậy, đừng cho là tôi sẽ tin tưởng.” Nói xong anh xoay người đi.
Nhưng khi xoay người, Draco mỉm cười.
Giống Harry đứng phía sau anh vậy.
Nhưng khi đó Harry vừa mới thò ra từ chăn, run run tìm được gương hai mặt đang vang không ngừng thì chỉ lo chui về ổ chăn nên không nghe rõ Hermiastory nói người nào. Nhưng Hermiastory vẫn cường điệu 3h chiều hôm nay, ít nhất trước khi ngủ Harry nhớ kỹ điều này.
Cách 3h chiều nửa giờ.
Harry huy chú báo giờ, gãi đầu, quyết định sửa sang lại phòng khách một chút. Bên kia phân tán tất và áo ngày hôm qua luyện tập, mùi cũng không tốt.
Nhớ lại, Hermiastory giúp anh hẹn ở nhà, hình như có chút cổ quái. Cô ấy nên biết mình có chút bài xích người không quen đi vào không gian tư nhân, thậm chí bạn gái của anh cũng không nhất định đều từng đến nơi này.
Nhưng lí do đó cũng không thể trở thành lý do cự tuyệt Hermiastory an bài, Harry thở dài, rốt cục khởi động cái mông lười, chậm rãi bắt đầu thu quần áo, nhắc nhở mình, cần nhớ rõ chuyển báo cáo từng tuần của bọn họ ở bên ngoài.
Nhưng lúc này lại có tiếng chuông cửa mà không phải lò sưởi, không phải là bạn đến chơi.
Harry dừng công việc trong tay, nhíu nhíu mày, chẳng lẽ người quản lí đến trước? Nhất thời ấn tượng đối vị này càng kém, nhưng nghĩ gì thì nghĩ,Harry vẫn đi nhanh ra mở cửa.
“A, hi, Harry, em chỉ biết anh ở…”
Mà ngoài cửa không phải quản lí gì mà là… bạn gái của anh Amy.
Harry kinh ngạc rồi nói, “Sao em đến đây?”
Cô gái tóc vàng thật cẩn thận nhìn anh, “… Không mời em vào ngồi sao?”
Harry lo lắng trong chốc lát rồi mới tránh ra.
Nói thực ra Amy là người anh gặp ở quán cà phê sân bóng hai tuần trước, hình như cô là nữ phục vụ mới tới không lâu. Khi đó Harry mới bị bạn gái hắt ly nước tuyên bố chấm dứt, là cô gái này nhiệt tình đưa giấy ăn, sau đó bọn họ bắt đầu nói chuyện.
Amy trẻ tuổi và hoạt bát, giống mấy bạn gái trước của anh, đều rất nhiệt tình.
Nhưng có thể là chênh lệch tuổi quá lớn, bọn họ cách nhau 8 tuổi, tiêu chuẩn hẹn hò hơi khác anh. Theo tiêu chuẩn cá nhân của Harry, không mang người lên giường là sẽ không mang bạn gái về nhà, mà anh và Amy cũng mới đi ăn hai lần, cô ta lại tự chạy tới.
Amy thấy Harry tránh ra thì mỉm cười, nhanh như chớp đi vào trong phòng bắt đầu tò mò nhìn trái nhìn phải.
“Ngồi đi, anh đang dọn phòng.” Harry nói rồi nhớ tới công việc của mình.
“A, em có thể giúp đỡ.” Amy lập tức nhảy dựng lên.
“Không cần, em là khách.” Harry liếc nhìn cô, không ý thức được mình nói mang chút khoảng cách.
Amy chớp mắt, cũng không biết là có hiểu không, “A, được rồi… vì chúng ta đã lâu không đi ăn, em nhớ anh, có lẽ chúng ta có thể dùng một buổi chiều trà? Đến tháp tinh không, thế nào?”
Harry xoay người nhặt lên cái tất thối cuối cùng, vứt vào một rổ giặt quần áo.
“Anh còn có hẹn, 3h, nếu en không ngại chờ một lát…” Nhưng nói xong anh đột nhiên nhớ tới mình không có tiền [tiền bị cuốn đi tuy đã được thần sáng lấy lại nhưng vẫn cần một ít thủ tục mới cầm về được], mà tháp tinh không là một nhà hàng cao cấp.
Nhưng lúc này Amy đã trả lời, “Đương nhiên không sao, a, sẽ có khách đến? Em có thể pha cafe.” Nói xong cô đi vào phòng bếp.
Harry há hôc mồm nhìn Amy đi loạn trong phòng, quyết định vẫn là để bọn họ ra ngoài sớm chút.
Về phần tiền… Có lẽ người quản lí sẽ nguyện ý cho anh mượn?
Nghĩ như vậy, chuông cửa vang lần thứ hai.
“Malfoy!?” Harry nhìn thấy người phía sau cửa thì rống to.
Draco đeo đôi kính không gọng, mái tóc bạch kim được chải cẩn thận tỉ mỉ, tay cầm cặp, đây là bộ dáng làm việc tiêu chuẩn của anh.
“Sao lại kinh ngạc như vậy, Granger không nói cho anh?” Draco nhướng mày.
“Miastory!?… Em, em chính là người quản lí mới!?” Cảm xúc quá độ làm Harry lắp bắp.
“Đương nhiên, Granger cho rằng anh dại dột cần dạy dỗ cho nên tôi đến đây.” Draco cười tủm tỉm vươn tay muốn bắt tay với Harry.
“Xin chào, tôi là Draco Malfoy người công ty cố vấn tài vụ Malfoy, một năm này sẽ đảm nhiệm quản lí tài vụ của anh.”
Harry biểu tình có chút quái dị, như rất kinh ngạc rồi có chút… Phấn khởi? Draco quan sát.
Nhưng lúc này Harry nắm chặt tay Malfoy, “Em… khi nào thì trở về?”
Draco phát hiện tay không kéo lại được, “Trở về gì?”
“Pháp!” Harry như có chút tức giận, “10 năm trước em nói cho anh biết mấy người chuyển đến Pháp!”
“A, đương nhiên.” Draco nhíu mày, “Chúng tôi bây giờ còn ở đó đến khi bộ pháp thuật giảo hoạt nguyện ý trả lại trang viên cho chúng tôi.”
“ Vậy sao em…?” Harry còn muốn tiếp tục hỏi nhưng Draco không kiên nhẫn, anh dùng lực giật tay, “Buông ra, Potter, anh vẫn giống một con heo đầu không kịp tứ chi, tôi chờ mong anh có thể có chút tiến bộ thật sự là sai lầm, chờ anh hiểu rõ thì trời cũng sáng. Còn nữa, chúng ta phải ở ngoài cửa đến bao giờ?”
Harry quả nhiên lập tức buông tay, luống cuống lui đến bên cửa, “A, đương nhiên, mời vào.”
Draco trừng Harry sau đó cúi đầu xác nhận mình có cần cởi giày hay không, dù sao đây là nơi ở, có nhà khi vào cửa phải thay dép bên trong. Mà nơi này không cần? Draco khủng hoảng ghét bỏ.
Nhưng Draco ngẩng đầu thì lại phát hiện trong tầm mắt hơn một người.
Đó là một cô gái tóc vàng, trong tay bưng ba cốc cafe, đứng bên sô pha mỉm cười dịu dàng.
Draco cũng mỉm cười nhưng lập tức quay đầu thấp giọng hỏi,
“Granger không nói cho tôi biết anh kết hôn?”
“Đương nhiên chưa!” Harry trừng mắt, không hiểu vấn đề này.
“Đính hôn?” Draco nhíu mày, quay đầu nhìn Harry.
“Cũng không!”Harry lắc đầu.
“Vậy sao cô gái kia lại ở đây?” Draco dựa sát vào Harry mềm nhẹ hỏi, giọng nói tràn ngập nguy hiểm.
“Đừng đứng nói chuyện cạnh cửa, mời vào, em đã pha cafe xong.”
Amy nhiệt tình cười cười, cô rất vui khi có thể giúp Harry đón khách như một nữ chủ nhân.
Nhưng Draco lại mỉm cười, “Không, rất cảm ơn nhưng tôi có chút việc gấp, sẽ không quấy rầy hai người.” Anh xoay người đi ra ngoài cửa.
Harry không dự đoán được nên vội vàng đuổi theo ra cửa, hai ba bước dài ở cầu thang kéo lấy Draco bắt đầu đi xuống. Lúc này rầm một tiếng, cửa nhà trọ đóng lại sau lưng bọn họ.
“Sao vậy? Không phải em vừa mới đến sao?” Harry kinh ngạc hỏi.
Draco xoay người, không kiên nhẫn nói,
“Cho dù anh là một tên ngu ngốc, dại dột bất trị, dại dột một thân không xu nhưng căn cứ chức nghiệp đạo đức, tôi cũng không thể thảo luận ở trước mặt người thứ ba tình trạng tài vụ của anh, tôi phải bảo vệ riêng tư của anh! Cho dù lát nữa hai người sẽ lăn trên giường cũng không được, chỉ đến khi cô gái kia trở thành phu nhân Potter, hiểu?”
Harry há miệng thở dốc cãi lại, “Chính cô ta đến, anh không yêu cô ta…”
“Hiển nhiên anh cho rằng hẹn hò quan trọng hơn, hay anh muốn hai chúng ta ở trước mặt bạn gái anh sử dụng tĩnh âm chú thích hợp?” Draco cười, đồng thời nhớ tới quan hệ vỡ tan của mình, trong lòng có chút khó chịu, “Anh đã bận, chúng ta sửa ngày hẹn gặp.”
“Khi nào thì được?” Harry khác bình thường tích cực hỏi.
“Ngày mai.” Draco trừng Harry. Quả nhiên gặp gỡ Potter ngu xuẩn sẽ không thuận lợi, “Nếu anh không tiện ở đây thì hẹn ở văn phòng tôi.” Nói xong anh lấy danh thiếp.
“Không.” Harry lắc đầu ngăn Draco, “Vậy ngày mai, anh chờ em!”
“Tốt lắm.” Draco cảnh cáo nhìn Harry, “Nhớ rõ tìm văn bản mà người đại diện để lại, ngày mai tôi cần kiểm tra.”
“Được.” Harry gật đầu, nhưng bộ dáng còn có cái gì muốn nói.
Draco cũng phát hiện, “Cái gì? Có rắm mau phóng.”
Mà chuyện tiếp theo lại ra ngoài điều anh dự kiến trước, anh chiếm được một cái ôm chặt ngắn ngủi.
Harry lui lại rất nhanh rồi vui vẻ nói. “Thật vui khi em trở về, Malfoy, đã lâu không thấy.”
Draco chớp mắt rồi hơi đùa cợt, “Nói như là rất muốn tôi vậy, đừng cho là tôi sẽ tin tưởng.” Nói xong anh xoay người đi.
Nhưng khi xoay người, Draco mỉm cười.
Giống Harry đứng phía sau anh vậy.