Chương : 15
Quy tắc hành vi thứ mười ba của Slytherin: đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước
Draco mang theo mẩu Độc dược không ổn định, phối phương cùng sao chép vẫn chưa hoàn thành của mình đi gõ cửa văn phòng của giáo sư Snape.
Giáo sư Snape đang ngồi sau bàn làm việc, chấm bài tập cho nhóm Hufflepuff năm ba với đầu óc nhét đầy mấy con sâu lông ngu xuẩn, sau khi để lại một chữ “T” thật to, tâm tình giáo sư khẳng định không tốt đẹp.
“Cậu Malfoy, nếu cậu không có vọng tưởng dùng một ít thủ đoạn nhỏ không đáng để vào mắt với ý đồ giấu diếm Viện trưởng của cậu, vì thế tôi không cho rằng hiện tại cậu có thể hoàn thành bài phạt sao chép của mình, cho nên so với việc ở đây lãng phí thời gian khóc lóc cầu xin, không bằng đi tìm một chỗ hoàn thành nó đi.”
“Slytherin phải có dũng khí đối mặt với sai lầm, cũng tích cực sửa chữa, quy tắc hành vi thứ mười lăm của Slytherin.” Draco đưa ra gì đó, “Cha đỡ đầu, con tới là để sửa sai lầm của mình.”
Rốt cục giáo sư Snape cũng ngẩng đầu, nhìn Draco trong chốc lát, cuối cùng buông lỏng bút lông chim, thẳng lưng, bày ra biểu tình ‘nếu như con không có giải thích hợp lý, kế tiếp con sẽ đảm đương làm phối phương cho vạc thuốc kế tiếp’ mà chờ đợi.
“Cha đỡ đầu, gần đây con có nghiên cứu một loại Độc dược, nó có chút phức tạp, cũng không quá ổn định, cho nên khi con biết trên trần nhà của phòng nghỉ là đom đóm tinh, con liền nhịn không được mà muốn lấy một chút để trợ giúp cho tính ổn định của thực nghiệm. Sau khi con hoàn toàn hiểu được đặc tính của đom đóm tinh còn làm ra hành vi không lượng sức như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều bạn học đang ở Phòng Sinh hoạt chung, con thật sự hối hận về hành vi của mình, đây không phải con muốn biện giải cho mình, con chỉ là muốn cam đoan với cha, sau này sẽ không phát sinh chuyện giống như vậy nữa.”
Draco nhìn thấy cha đỡ đầu không có biểu lộ gì, trực tiếp đem chai Độc dược không ổn định cùng phối phương đặt lên bàn, “Con tìm được từ trong thư viện của gia tộc, không đến hỏi cha trước khi gặp khó khăn là do con chỉ hi vọng mình có cơ hội rèn luyện năng lực nghiên cứu độc lập tự mình hoàn thành Độc dược, hơn nữa cũng hi vọng con có thể làm cho cha cảm thấy tự hào vì con.”
Khóe miệng giáo sư Snape tựa hồ thoáng hạ xuống, Draco không quá xác định, bất quá cha đỡ đầu đã cầm lấy phối phương.
Khoảng mười lăm phút, giáo sư Snape mới buông ra mảnh giấy trong tay, sau đó hắn cẩn thận cầm lấy cái bình Độc dược với thành phẩm không ổn định kia, liền giơ lên cao xem xét, sau đó mở nút lọ, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất.
Tâm Draco rốt cuộc có thể rơi trở về hơn phân nửa.
“Ta không thể không nói,” cuối cùng giáo sư Snape cũng mở miệng, “phối phương này, cho dù nhìn qua không có nguy hiểm gì, nhưng hiển nhiên không thích hợp cho con nghiên cứu ở tuổi này. Draco, ta biết ở một vài phương diện con đã vượt xa khỏi yêu cầu của trường học, hơn nữa vẫn luôn bảo trì tấm lòng ham học hỏi cùng cẩn thận một cách tốt đẹp, nhưng ta cũng hi vọng, tri thức mà con học được có thể làm cho con hiểu được cái gọi là ‘biển học khôn cùng’, ‘thiên ngoại hữu thiên’, mà không phải dùng ở tự cao tự mãn, cuồng vọng tự đại.”
“Cám ơn cha đỡ đầu, con xin ghi nhớ những gì cha dạy bảo, con muốn thỉnh cầu cha xem xét ở góc độ con không làm lãng phí thời gian, có thể hủy bỏ trừng phạt sao chép hay không, dù sao từ lúc lên năm tuổi con đã có thể đọc làu làu quy tắc hành vi của Slytherin, nếu cha muốn trừng phạt sự lỗ mãng của con, có thể để cho con giúp cha xử lý một ít tài liệu Độc dược, hoặc là pha chế một ít thuốc trị cảm đưa cho Bệnh Thất, ít nhất việc đó cũng giúp cho con nâng cao một ít kỹ xảo xử lý Độc dược?”
Giáo sư không nói chuyện, Draco nhìn sắc mặt cha đỡ đầu, bày ra lòng tham không đáy, “Khi cha nghiên cứu Độc dược này, có thể cho phép con ở bên cạnh không?”
Tầm mắt giáo sư Snape dừng trên phối phương, sau khi Draco dạo qua một vòng, bỗng nhiên mở miệng, “Vì sao con cần Độc dược này?”
Trong lòng Draco run lên một cái, anh cũng không dám xem thường vị cha đỡ đầu vẫn luôn đem Chúa tể Hắc ám đùa giỡn trong lòng bàn tay này. Chính là hiện tại, anh cũng không thể nói sau khi pha chế ra phải nghịch chuyển thành kịch độc hắc ám, sau đó tặng Chúa tể Hắc ám ăn nó?
“Là… là vì Harry.” Draco cảm thấy mắt mình đều sắp cháy, chết tiệt lấy cớ thật vụn về, “Ưm, cậu ấy nói vết sẹo của cậu ấy vẫn hay đau, con là nói, đó có lẽ là do đêm đó Chúa tể Hắc ám lưu lại cái gì nguyền rủa linh tinh. Ách, con hi vọng lọ thuốc này có thể giúp cậu ấy…” Draco quan sát sắc mặt cha đỡ đầu, vội vàng bổ sung, “Đương nhiên, con tính là sau khi pha chế thành công liền đem đến cho cha nhìn xem có dùng được hay không, dù sao tác dụng tinh lọc của nó vô cùng mạnh, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Sắc mặt giáo sư Snape không tốt, khóe miệng hơi giật giật, tựa hồ đang không tiếng động nguyền rủa gì đó, Draco không biết là đang nói mình, hay là Harry, có lẽ là Chúa tể Hắc ám?
Nhưng hiện giờ Draco đã là đâm lao phải theo lao, cái gọi là diễn kịch thì phải làm cả tập, “Vậy…cha đỡ đầu, con có thể mượn dùng phòng chế Độc dược của cha hay không? Làm…” Cổ Draco giống như bị kẹt, “Giúp…Harry. Hiển nhiên, lọ Độc dược này đã không thể tặng được, con đã từng hứa đã làm cho cậu ấy một ít thay đổi…”
Chết tiệt, cho tới bây giờ anh vẫn chưa nói qua, Draco muốn đem đầu lưỡi mình cắn xuống, thật sự là tiện nghi cho tên đầu sẹo mắt xanh kia!
~*~
Buổi sáng thứ sáu
Harry nhịn hơn nửa tuần, cậu nơm nớp lo sợ đem ‘Ngàn loại Thảo Dược cùng Sinh Vật Thần Kì ’ xem kĩ đến chương mười lăm, mỗi ngày nhín ra hai giờ vốn là thời gian ngủ để chép phạt, cậu biết bấy nhiêu đó chẳng thấm vào đâu, nhưng đến lúc đối mặt với Viện trưởng cậu cũng không thể hai tay trống trơn được? Đôi mắt xanh vì mệt nhọc mà giăng tơ máu, trước khi đi ăn điểm tâm Draco đưa cho cậu một bình Độc dược màu xanh đậm.
“Gì vậy?”
Draco chỉ chỉ vào mắt cậu, “Dịch nhỏ mắt.”
“Cám ơn.” Harry bắt đầu động tay sử dụng nước thuốc, cậu đang cảm thấy mắt rất xốn a.
“Oa a —” Harry nhịn không được mà bưng kín mắt, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng khuếch tán, sau nháy mắt lành lạnh thoải mái, rồi trở nên nóng rát đau đớn, làm cho cậu nhịn không được mà rơi nước mắt, chậm rãi chờ cơn kích thích của chất lỏng giống như chứa siêu cấp bạc hà trôi qua, Harry gian nan mở mắt, nhìn vào gương, tơ máu trong mắt không hề giảm bớt, mơ hồ còn nặng thêm.
“Draco…đây rốt cục là gì vậy?” Harry cảm thấy ngay cả xoang mũi cũng lên men.
Draco đứng cách cửa năm bước, hai tay khoanh trước ngực, “Nhìn thấy rõ chưa?”
“Ai — thật sự!” Lúc này Harry mới vui mừng phát hiện mình không có kính mắt nhưng vẫn nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
“Dịch Thủy Kính, chữa thị lực, có tác dụng trong một tháng. Còn muốn tính vĩnh cửu thì phải đợi đến đủ mười bốn tuổi để mắt phát triển đầy đủ, sau khi Lương y kiểm tra kĩ lưỡng mới có thể sử dụng.” Đồng thời Draco vung đũa phép lên, cái mắt kính rách nát mà anh nhìn ngứa mắt từ lâu rốt cục có thể biến mất.
“Nghe giống như kính sát tròng.” Harry nói.
Draco mím môi, tựa hồ đối với những thứ của Muggle liền từ chối cho ý kiến.
Hình tượng hiện tại của Harry Potter, cùng với ấn tượng của Draco ở đời trước có chút khác biệt, tóc Harry dày lại mềm mại, ôn nhu dán ở hai bên lỗ tai, tóc mái hơi dài che đi vết sẹo trên trán cậu ta, phối hợp với chiếc cằm nhỏ, nổi bât lên đôi mắt xanh làm cho nó tựa hồ đặc biệt sáng ngời, đặc biệt lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay cùng với thân hình nhỏ gầy do thiếu dinh dưỡng, ngay cả nhóm thiên kim tiểu thư nũng nịu giống như cũng mất đi định nghĩa về ‘nhu nhược’.
Hình tượng như vậy dẫn đến hai kết quả, một loại kết quả với nhân vật đại biểu là Blaise Zaibini, trong một bữa sáng, không dưới hai mươi lần cậu chàng dùng phong độ quý ông non nớt của mình hỏi Harry có muốn thêm chút sữa, thịt nướng, chân giò hun khói, bánh, cháo yến mạch….
Một nhân vật đại biểu cho loại còn lại là Pansy, cô quả thực là đem Đứa-bé-sống-sót trở thành búp bê mà chà đạp, thậm chí còn dùng Bùa Chú không thuần thục của mình chăm sóc hình dạng lông mi của Harry. Nếu không phải là Draco ngăn cản đúng lúc, suýt nữa thì Daphne dưới sự giựt dây của cô ấy mà dùng đũa phép chọc mù hai mắt Harry vì một cái Bùa Chú làm đẹp ‘Lông mi Tốc Cuốn’ linh tinh. Mà Draco ‘hoảng sợ’ phát hiện, cơ hồ toàn bộ nữ sinh các cấp, ánh mắt nhìn Harry đều không hề khác với Pansy.
Trên bàn giáo viên giá sư Snape vẫn trước sau như một nhìn không ra vui buồn, nhưng ánh mắt luôn luôn hung ác của hắn vừa chạm phải đôi mắt xanh kia liền dời đi, hơn nữa không tiếp tục dùng biểu tình chán ghét rõ ràng hướng về con sư tử mắt xanh đội lớp da rắn kia nữa.
Bữa sáng, Harry nhận được lời mời của Hagrid, điều này làm cho Draco chợt nhớ tới bí mật nuôi nấng rồng của người khổng lồ này, vả lại đời mình vô duyên gặp lại rồng, cho nên lúc này, khi Harry đưa ra lời mời, Draco vui vẻ đi cùng cậu ta, làm cho những con rắn nhỏ khác sợ hãi vô cùng.
Sau đó, chính là Harry cùng Draco nghênh đón lớp Độc dược khủng bố nhất Hogwarts.
“Draco, mình thực khẩn trương.” Harry nhịn không được túm lấy vạt áo của Draco, nhìn thấy Viện trưởng Snape bước vào phòng học, áo chùng phía sau nổi sóng cuồn cuộn, trong đầu Harry trống rỗng, cậu cảm thấy tất cả những gì cậu học trong hai ngày qua, đều đã mất sạch dưới cái nhìn chằm chằm của giáo sư.
Tiếp đó là điểm danh, giáo sư Snape ở tên Harry tạm dừng một chút liền lướt qua, sau khi điểm danh kết thúc, giáo sư dùng tiếng nói mềm nhẹ gần như thì thầm lại làm cho từng chữ đều rõ ràng tiến vào trong đầu những tiểu cự quái bên dưới về tuyên ngôn Độc dược vĩ đại của mình, “…. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị đánh lừa… Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy… Potter!”
“Dạ.” Giáo sư Snape ra lệnh một tiếng, Harry lập tức như súng bắn đạn mà đứng lên.
“Nếu ta thêm rễ bột của Lan nhật quang vào dung dịch rễ ngải tây, thì ta sẽ được gì?”
“Dạ, là…” Harry nhịn không được mà liếc nhìn Draco ngồi bên cạnh, đôi mắt màu lam xám phi thường bình tĩnh mà nhìn cậu, điều này làm cậu ở trong hoảng loạn tìm dần tìm được sự bình tĩnh. Ngay trước khi giáo sư Snape không còn kiên nhẫn, Harry nhớ lại đáp án, “Là…Là một loại thuốc ngủ cực mạnh, còn gọi là cơn đau của cái chết đang sống…Giáo sư.”
Trong mắt giáo sư có tia sáng khác thường lóe lên, “Chúng ta tiếp tục thử lần nữa, xác định cậu Potter đây không phải là may mắn hoặc là — có được sự trợ giúp nào đó, cậu Potter, nếu ta muốn trò đi tìm be-zoar thì trò sẽ đi chỗ nào để tìm?”
“Dạ..tìm trong bụng con dê. Be-zoar là sỏi nghiền lấy từ trong bụng con dê, nó có tác dụng giải được hầu hết các chất độc, thưa giáo sư.” Lần này Harry trả lời lưu loát hơn, thậm chí cậu còn nhớ rõ hình minh họa trên sách.
Biểu tình của giáo sư không chút biến hóa, không có lộ ra khen ngợi rõ ràng, nhưng hắn cũng không phản đối việc nhân cơ hội thưởng cho Nhà của mình, “Chính xác, Slytherin, thêm 10 điểm!”
Harry thật vui vẻ ngồi xuống, hướng về phía Draco lộ ra một nụ cười thật tươi, cặp mắt xanh biếc kia nhất thời biến thành một hồ nước hình trăng non, thông thường giáo sư khác chỉ cho thêm năm điểm, viện trưởng Snape quả nhiên thiên vị bọn họ!
“Hừ!”
Hiển nhiên loại bất công này sẽ đưa tới sự bất mãn của người khác, Harry vừa mới ngồi xuống, sư tử Gryffindor tóc đỏ ở bàn bên cạnh liền biểu đạt thanh âm khinh thường của mình. Harry ngừng cười quay đầu, liền thấy Ron đang tức giận nhìn chằm chằm.
Đáng tiếc, vô luận là Ron muốn phát biểu cách nhìn của cậu ta đối với việc ‘làm phản’ của Harry hay là chỉ trích với việc cậu trả lời câu hỏi vừa rồi, cậu ta đều không có cơ hội này, vì âm mũi vừa rồi không chỉ có một mình Harry nghe được.
“Hiển nhiên, có người cho rằng câu hỏi vừa rồi quá mức đơn giản mà chẳng thèm ngó ngàng gì tới.” Thanh âm của giáo sư Snape lại vang lên, khóe miệng luôn luôn nhếch trồi lên một cái mỉm cười ác ý, “Vậy cho chúng ta xem thử, ở giữa chúng ta có thể cho ra một Bậc thầy Độc dược trong tương lai hay không, Weasley!” Giáo sư Snape bỗng nhiên cao giọng, “Trò hãy cho ta biết cây mũ thầy tu và cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?”
Ron nơm nớp lo sợ đứng lên, trên mặt là một mảnh mờ mịt, đối diện với gương mặt của giáo sư Độc dược, dường như tàn nhanh đều sắp biến thành màu trắng, “Con…con không biết.”
Giáo sư Snape khinh miệt nhìn thoáng qua tóc đỏ Weasley, “Như vậy, khi nào ngắt Lưu dịch thảo mới có thể bảo trì dược tính?”
“…Thực xin lỗi…”
“Rõ ràng là cười nhạo một Slytherin có chuẩn bị bài trước khi lên lớp cũng không giúp cho trò nâng lên giá trị con người, hoặc là, trò đang ghen tị tiếng tăm của người ta?” Giáo sư Snape không có bởi vì mặt của Ron đã cùng màu với tóc mà dừng việc làm khó dễ, “Như vậy, tên ngu xuẩn như trò hẳn là may mắn vô luận hiện tại trò ngu xuẩn đến cở nào, ít nhất trò còn có mẹ ở nhà nguyện ý phụ trách cho lời nói và việc làm ngu xuẩn của trò! Ngồi xuống! Nhớ kỹ, mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử. Lưu dịch thảo cần phải hái vào ngày trăng tròn mới có thể bảo trì dược tính, vì sao tụi bây lại không đem những điều này ghi lại?” Cuối cùng giáo sư đối với nhóm tiểu cự quái đầu óc trống trơn ngồi ở một bên quát lên.
Harry ở thời điểm bị nhắc đến mẹ thì tươi cười vui vẻ trên mặt nháy mắt trở nên cứng ngắc, nói thật, hiện tại cậu càng ngày càng không thích người không đầu óc như Ron. Draco xoa nhẹ tóc của cậu, trong mắt giáo sư Snape nháy mắt hiện lên trống rỗng, không nói gì thêm, đũa phép vung lên, nội dung của lớp học đầu tiên tự động lấp đầy bảng đen, quá trình chế tạo nước thuốc mụn ghẻ.
Ở trên lớp, Draco cơ hồ không hề động tay, loại thao tác này đối với anh mà nói là quá đơn giản, bản thân nước thuốc mụn ghẻ không có giá trị gì, bài giảng hôm nay quan trọng là giúp cho nhóm phù thủy nhỏ lần đầu tiên tiếp xúc với Độc dược hiểu được cái gì gọi là thái mỏng, cái gì gọi là mài nhỏ, cái gì gọi là chưng cất, hiểu được độ lửa, hiểu được tầm quan trọng của thời gian cùng sự tinh tế khi khuấy thuốc trong quá trình chế tạo Độc dược. Harry ở dưới sự chỉ đạo của Draco, nấu ra nước thuốc trong suốt không hề kém thứ được mô tả trên sách giáo khoa, vì thế Slytherin lại được giáo sư Snape cho thêm 10 điểm.
Cuối cùng, ở trên lớp Harry kiếm được 20 điểm, cùng sát thủ vạc Gryffindor Longbottom làm nổ vạc bị đưa đi Bệnh Thất, cũng bởi vì thao tác sai lầm trừ đi năm điểm mà kết thúc.
À, còn có bài chép phạt kia, khi tan học, Harry tội nghiệp đưa trước năm mươi bản sao chép, sử dụng cặp mắt màu xanh biếc giống hệt Lily lo sợ mà nhìn lên chờ đợi giáo sư tuyên án. Có lẽ là bởi vì biểu hiện xuất sắc trước Gryffindor khi nãy, có lẽ bởi vì trong đôi mắt xanh biếc hiện lên tơ máu màu đỏ khiến cho giáo sư mềm lòng.
Giáo sư Snape chính la dùng vẻ mặt hung ác bỏ đi một phần nọc độc, truyền đạt mệnh lệnh chứa nhiều cảnh cáo cùng nhiều lệnh trừng phạt cấm túc, Draco lén lút đem cuộc nói chuyện chuyển hướng về kỳ hạn cấm túc một tháng — Draco đối mặt thực nghiệm Độc dược cao cấp thế nào, mà Harry, một thùng nhái bén Châu Phi đang chờ cậu lấy nội tạng.
~*~
Draco mang theo mẩu Độc dược không ổn định, phối phương cùng sao chép vẫn chưa hoàn thành của mình đi gõ cửa văn phòng của giáo sư Snape.
Giáo sư Snape đang ngồi sau bàn làm việc, chấm bài tập cho nhóm Hufflepuff năm ba với đầu óc nhét đầy mấy con sâu lông ngu xuẩn, sau khi để lại một chữ “T” thật to, tâm tình giáo sư khẳng định không tốt đẹp.
“Cậu Malfoy, nếu cậu không có vọng tưởng dùng một ít thủ đoạn nhỏ không đáng để vào mắt với ý đồ giấu diếm Viện trưởng của cậu, vì thế tôi không cho rằng hiện tại cậu có thể hoàn thành bài phạt sao chép của mình, cho nên so với việc ở đây lãng phí thời gian khóc lóc cầu xin, không bằng đi tìm một chỗ hoàn thành nó đi.”
“Slytherin phải có dũng khí đối mặt với sai lầm, cũng tích cực sửa chữa, quy tắc hành vi thứ mười lăm của Slytherin.” Draco đưa ra gì đó, “Cha đỡ đầu, con tới là để sửa sai lầm của mình.”
Rốt cục giáo sư Snape cũng ngẩng đầu, nhìn Draco trong chốc lát, cuối cùng buông lỏng bút lông chim, thẳng lưng, bày ra biểu tình ‘nếu như con không có giải thích hợp lý, kế tiếp con sẽ đảm đương làm phối phương cho vạc thuốc kế tiếp’ mà chờ đợi.
“Cha đỡ đầu, gần đây con có nghiên cứu một loại Độc dược, nó có chút phức tạp, cũng không quá ổn định, cho nên khi con biết trên trần nhà của phòng nghỉ là đom đóm tinh, con liền nhịn không được mà muốn lấy một chút để trợ giúp cho tính ổn định của thực nghiệm. Sau khi con hoàn toàn hiểu được đặc tính của đom đóm tinh còn làm ra hành vi không lượng sức như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều bạn học đang ở Phòng Sinh hoạt chung, con thật sự hối hận về hành vi của mình, đây không phải con muốn biện giải cho mình, con chỉ là muốn cam đoan với cha, sau này sẽ không phát sinh chuyện giống như vậy nữa.”
Draco nhìn thấy cha đỡ đầu không có biểu lộ gì, trực tiếp đem chai Độc dược không ổn định cùng phối phương đặt lên bàn, “Con tìm được từ trong thư viện của gia tộc, không đến hỏi cha trước khi gặp khó khăn là do con chỉ hi vọng mình có cơ hội rèn luyện năng lực nghiên cứu độc lập tự mình hoàn thành Độc dược, hơn nữa cũng hi vọng con có thể làm cho cha cảm thấy tự hào vì con.”
Khóe miệng giáo sư Snape tựa hồ thoáng hạ xuống, Draco không quá xác định, bất quá cha đỡ đầu đã cầm lấy phối phương.
Khoảng mười lăm phút, giáo sư Snape mới buông ra mảnh giấy trong tay, sau đó hắn cẩn thận cầm lấy cái bình Độc dược với thành phẩm không ổn định kia, liền giơ lên cao xem xét, sau đó mở nút lọ, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất.
Tâm Draco rốt cuộc có thể rơi trở về hơn phân nửa.
“Ta không thể không nói,” cuối cùng giáo sư Snape cũng mở miệng, “phối phương này, cho dù nhìn qua không có nguy hiểm gì, nhưng hiển nhiên không thích hợp cho con nghiên cứu ở tuổi này. Draco, ta biết ở một vài phương diện con đã vượt xa khỏi yêu cầu của trường học, hơn nữa vẫn luôn bảo trì tấm lòng ham học hỏi cùng cẩn thận một cách tốt đẹp, nhưng ta cũng hi vọng, tri thức mà con học được có thể làm cho con hiểu được cái gọi là ‘biển học khôn cùng’, ‘thiên ngoại hữu thiên’, mà không phải dùng ở tự cao tự mãn, cuồng vọng tự đại.”
“Cám ơn cha đỡ đầu, con xin ghi nhớ những gì cha dạy bảo, con muốn thỉnh cầu cha xem xét ở góc độ con không làm lãng phí thời gian, có thể hủy bỏ trừng phạt sao chép hay không, dù sao từ lúc lên năm tuổi con đã có thể đọc làu làu quy tắc hành vi của Slytherin, nếu cha muốn trừng phạt sự lỗ mãng của con, có thể để cho con giúp cha xử lý một ít tài liệu Độc dược, hoặc là pha chế một ít thuốc trị cảm đưa cho Bệnh Thất, ít nhất việc đó cũng giúp cho con nâng cao một ít kỹ xảo xử lý Độc dược?”
Giáo sư không nói chuyện, Draco nhìn sắc mặt cha đỡ đầu, bày ra lòng tham không đáy, “Khi cha nghiên cứu Độc dược này, có thể cho phép con ở bên cạnh không?”
Tầm mắt giáo sư Snape dừng trên phối phương, sau khi Draco dạo qua một vòng, bỗng nhiên mở miệng, “Vì sao con cần Độc dược này?”
Trong lòng Draco run lên một cái, anh cũng không dám xem thường vị cha đỡ đầu vẫn luôn đem Chúa tể Hắc ám đùa giỡn trong lòng bàn tay này. Chính là hiện tại, anh cũng không thể nói sau khi pha chế ra phải nghịch chuyển thành kịch độc hắc ám, sau đó tặng Chúa tể Hắc ám ăn nó?
“Là… là vì Harry.” Draco cảm thấy mắt mình đều sắp cháy, chết tiệt lấy cớ thật vụn về, “Ưm, cậu ấy nói vết sẹo của cậu ấy vẫn hay đau, con là nói, đó có lẽ là do đêm đó Chúa tể Hắc ám lưu lại cái gì nguyền rủa linh tinh. Ách, con hi vọng lọ thuốc này có thể giúp cậu ấy…” Draco quan sát sắc mặt cha đỡ đầu, vội vàng bổ sung, “Đương nhiên, con tính là sau khi pha chế thành công liền đem đến cho cha nhìn xem có dùng được hay không, dù sao tác dụng tinh lọc của nó vô cùng mạnh, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Sắc mặt giáo sư Snape không tốt, khóe miệng hơi giật giật, tựa hồ đang không tiếng động nguyền rủa gì đó, Draco không biết là đang nói mình, hay là Harry, có lẽ là Chúa tể Hắc ám?
Nhưng hiện giờ Draco đã là đâm lao phải theo lao, cái gọi là diễn kịch thì phải làm cả tập, “Vậy…cha đỡ đầu, con có thể mượn dùng phòng chế Độc dược của cha hay không? Làm…” Cổ Draco giống như bị kẹt, “Giúp…Harry. Hiển nhiên, lọ Độc dược này đã không thể tặng được, con đã từng hứa đã làm cho cậu ấy một ít thay đổi…”
Chết tiệt, cho tới bây giờ anh vẫn chưa nói qua, Draco muốn đem đầu lưỡi mình cắn xuống, thật sự là tiện nghi cho tên đầu sẹo mắt xanh kia!
~*~
Buổi sáng thứ sáu
Harry nhịn hơn nửa tuần, cậu nơm nớp lo sợ đem ‘Ngàn loại Thảo Dược cùng Sinh Vật Thần Kì ’ xem kĩ đến chương mười lăm, mỗi ngày nhín ra hai giờ vốn là thời gian ngủ để chép phạt, cậu biết bấy nhiêu đó chẳng thấm vào đâu, nhưng đến lúc đối mặt với Viện trưởng cậu cũng không thể hai tay trống trơn được? Đôi mắt xanh vì mệt nhọc mà giăng tơ máu, trước khi đi ăn điểm tâm Draco đưa cho cậu một bình Độc dược màu xanh đậm.
“Gì vậy?”
Draco chỉ chỉ vào mắt cậu, “Dịch nhỏ mắt.”
“Cám ơn.” Harry bắt đầu động tay sử dụng nước thuốc, cậu đang cảm thấy mắt rất xốn a.
“Oa a —” Harry nhịn không được mà bưng kín mắt, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng khuếch tán, sau nháy mắt lành lạnh thoải mái, rồi trở nên nóng rát đau đớn, làm cho cậu nhịn không được mà rơi nước mắt, chậm rãi chờ cơn kích thích của chất lỏng giống như chứa siêu cấp bạc hà trôi qua, Harry gian nan mở mắt, nhìn vào gương, tơ máu trong mắt không hề giảm bớt, mơ hồ còn nặng thêm.
“Draco…đây rốt cục là gì vậy?” Harry cảm thấy ngay cả xoang mũi cũng lên men.
Draco đứng cách cửa năm bước, hai tay khoanh trước ngực, “Nhìn thấy rõ chưa?”
“Ai — thật sự!” Lúc này Harry mới vui mừng phát hiện mình không có kính mắt nhưng vẫn nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
“Dịch Thủy Kính, chữa thị lực, có tác dụng trong một tháng. Còn muốn tính vĩnh cửu thì phải đợi đến đủ mười bốn tuổi để mắt phát triển đầy đủ, sau khi Lương y kiểm tra kĩ lưỡng mới có thể sử dụng.” Đồng thời Draco vung đũa phép lên, cái mắt kính rách nát mà anh nhìn ngứa mắt từ lâu rốt cục có thể biến mất.
“Nghe giống như kính sát tròng.” Harry nói.
Draco mím môi, tựa hồ đối với những thứ của Muggle liền từ chối cho ý kiến.
Hình tượng hiện tại của Harry Potter, cùng với ấn tượng của Draco ở đời trước có chút khác biệt, tóc Harry dày lại mềm mại, ôn nhu dán ở hai bên lỗ tai, tóc mái hơi dài che đi vết sẹo trên trán cậu ta, phối hợp với chiếc cằm nhỏ, nổi bât lên đôi mắt xanh làm cho nó tựa hồ đặc biệt sáng ngời, đặc biệt lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay cùng với thân hình nhỏ gầy do thiếu dinh dưỡng, ngay cả nhóm thiên kim tiểu thư nũng nịu giống như cũng mất đi định nghĩa về ‘nhu nhược’.
Hình tượng như vậy dẫn đến hai kết quả, một loại kết quả với nhân vật đại biểu là Blaise Zaibini, trong một bữa sáng, không dưới hai mươi lần cậu chàng dùng phong độ quý ông non nớt của mình hỏi Harry có muốn thêm chút sữa, thịt nướng, chân giò hun khói, bánh, cháo yến mạch….
Một nhân vật đại biểu cho loại còn lại là Pansy, cô quả thực là đem Đứa-bé-sống-sót trở thành búp bê mà chà đạp, thậm chí còn dùng Bùa Chú không thuần thục của mình chăm sóc hình dạng lông mi của Harry. Nếu không phải là Draco ngăn cản đúng lúc, suýt nữa thì Daphne dưới sự giựt dây của cô ấy mà dùng đũa phép chọc mù hai mắt Harry vì một cái Bùa Chú làm đẹp ‘Lông mi Tốc Cuốn’ linh tinh. Mà Draco ‘hoảng sợ’ phát hiện, cơ hồ toàn bộ nữ sinh các cấp, ánh mắt nhìn Harry đều không hề khác với Pansy.
Trên bàn giáo viên giá sư Snape vẫn trước sau như một nhìn không ra vui buồn, nhưng ánh mắt luôn luôn hung ác của hắn vừa chạm phải đôi mắt xanh kia liền dời đi, hơn nữa không tiếp tục dùng biểu tình chán ghét rõ ràng hướng về con sư tử mắt xanh đội lớp da rắn kia nữa.
Bữa sáng, Harry nhận được lời mời của Hagrid, điều này làm cho Draco chợt nhớ tới bí mật nuôi nấng rồng của người khổng lồ này, vả lại đời mình vô duyên gặp lại rồng, cho nên lúc này, khi Harry đưa ra lời mời, Draco vui vẻ đi cùng cậu ta, làm cho những con rắn nhỏ khác sợ hãi vô cùng.
Sau đó, chính là Harry cùng Draco nghênh đón lớp Độc dược khủng bố nhất Hogwarts.
“Draco, mình thực khẩn trương.” Harry nhịn không được túm lấy vạt áo của Draco, nhìn thấy Viện trưởng Snape bước vào phòng học, áo chùng phía sau nổi sóng cuồn cuộn, trong đầu Harry trống rỗng, cậu cảm thấy tất cả những gì cậu học trong hai ngày qua, đều đã mất sạch dưới cái nhìn chằm chằm của giáo sư.
Tiếp đó là điểm danh, giáo sư Snape ở tên Harry tạm dừng một chút liền lướt qua, sau khi điểm danh kết thúc, giáo sư dùng tiếng nói mềm nhẹ gần như thì thầm lại làm cho từng chữ đều rõ ràng tiến vào trong đầu những tiểu cự quái bên dưới về tuyên ngôn Độc dược vĩ đại của mình, “…. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị đánh lừa… Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy… Potter!”
“Dạ.” Giáo sư Snape ra lệnh một tiếng, Harry lập tức như súng bắn đạn mà đứng lên.
“Nếu ta thêm rễ bột của Lan nhật quang vào dung dịch rễ ngải tây, thì ta sẽ được gì?”
“Dạ, là…” Harry nhịn không được mà liếc nhìn Draco ngồi bên cạnh, đôi mắt màu lam xám phi thường bình tĩnh mà nhìn cậu, điều này làm cậu ở trong hoảng loạn tìm dần tìm được sự bình tĩnh. Ngay trước khi giáo sư Snape không còn kiên nhẫn, Harry nhớ lại đáp án, “Là…Là một loại thuốc ngủ cực mạnh, còn gọi là cơn đau của cái chết đang sống…Giáo sư.”
Trong mắt giáo sư có tia sáng khác thường lóe lên, “Chúng ta tiếp tục thử lần nữa, xác định cậu Potter đây không phải là may mắn hoặc là — có được sự trợ giúp nào đó, cậu Potter, nếu ta muốn trò đi tìm be-zoar thì trò sẽ đi chỗ nào để tìm?”
“Dạ..tìm trong bụng con dê. Be-zoar là sỏi nghiền lấy từ trong bụng con dê, nó có tác dụng giải được hầu hết các chất độc, thưa giáo sư.” Lần này Harry trả lời lưu loát hơn, thậm chí cậu còn nhớ rõ hình minh họa trên sách.
Biểu tình của giáo sư không chút biến hóa, không có lộ ra khen ngợi rõ ràng, nhưng hắn cũng không phản đối việc nhân cơ hội thưởng cho Nhà của mình, “Chính xác, Slytherin, thêm 10 điểm!”
Harry thật vui vẻ ngồi xuống, hướng về phía Draco lộ ra một nụ cười thật tươi, cặp mắt xanh biếc kia nhất thời biến thành một hồ nước hình trăng non, thông thường giáo sư khác chỉ cho thêm năm điểm, viện trưởng Snape quả nhiên thiên vị bọn họ!
“Hừ!”
Hiển nhiên loại bất công này sẽ đưa tới sự bất mãn của người khác, Harry vừa mới ngồi xuống, sư tử Gryffindor tóc đỏ ở bàn bên cạnh liền biểu đạt thanh âm khinh thường của mình. Harry ngừng cười quay đầu, liền thấy Ron đang tức giận nhìn chằm chằm.
Đáng tiếc, vô luận là Ron muốn phát biểu cách nhìn của cậu ta đối với việc ‘làm phản’ của Harry hay là chỉ trích với việc cậu trả lời câu hỏi vừa rồi, cậu ta đều không có cơ hội này, vì âm mũi vừa rồi không chỉ có một mình Harry nghe được.
“Hiển nhiên, có người cho rằng câu hỏi vừa rồi quá mức đơn giản mà chẳng thèm ngó ngàng gì tới.” Thanh âm của giáo sư Snape lại vang lên, khóe miệng luôn luôn nhếch trồi lên một cái mỉm cười ác ý, “Vậy cho chúng ta xem thử, ở giữa chúng ta có thể cho ra một Bậc thầy Độc dược trong tương lai hay không, Weasley!” Giáo sư Snape bỗng nhiên cao giọng, “Trò hãy cho ta biết cây mũ thầy tu và cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?”
Ron nơm nớp lo sợ đứng lên, trên mặt là một mảnh mờ mịt, đối diện với gương mặt của giáo sư Độc dược, dường như tàn nhanh đều sắp biến thành màu trắng, “Con…con không biết.”
Giáo sư Snape khinh miệt nhìn thoáng qua tóc đỏ Weasley, “Như vậy, khi nào ngắt Lưu dịch thảo mới có thể bảo trì dược tính?”
“…Thực xin lỗi…”
“Rõ ràng là cười nhạo một Slytherin có chuẩn bị bài trước khi lên lớp cũng không giúp cho trò nâng lên giá trị con người, hoặc là, trò đang ghen tị tiếng tăm của người ta?” Giáo sư Snape không có bởi vì mặt của Ron đã cùng màu với tóc mà dừng việc làm khó dễ, “Như vậy, tên ngu xuẩn như trò hẳn là may mắn vô luận hiện tại trò ngu xuẩn đến cở nào, ít nhất trò còn có mẹ ở nhà nguyện ý phụ trách cho lời nói và việc làm ngu xuẩn của trò! Ngồi xuống! Nhớ kỹ, mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử. Lưu dịch thảo cần phải hái vào ngày trăng tròn mới có thể bảo trì dược tính, vì sao tụi bây lại không đem những điều này ghi lại?” Cuối cùng giáo sư đối với nhóm tiểu cự quái đầu óc trống trơn ngồi ở một bên quát lên.
Harry ở thời điểm bị nhắc đến mẹ thì tươi cười vui vẻ trên mặt nháy mắt trở nên cứng ngắc, nói thật, hiện tại cậu càng ngày càng không thích người không đầu óc như Ron. Draco xoa nhẹ tóc của cậu, trong mắt giáo sư Snape nháy mắt hiện lên trống rỗng, không nói gì thêm, đũa phép vung lên, nội dung của lớp học đầu tiên tự động lấp đầy bảng đen, quá trình chế tạo nước thuốc mụn ghẻ.
Ở trên lớp, Draco cơ hồ không hề động tay, loại thao tác này đối với anh mà nói là quá đơn giản, bản thân nước thuốc mụn ghẻ không có giá trị gì, bài giảng hôm nay quan trọng là giúp cho nhóm phù thủy nhỏ lần đầu tiên tiếp xúc với Độc dược hiểu được cái gì gọi là thái mỏng, cái gì gọi là mài nhỏ, cái gì gọi là chưng cất, hiểu được độ lửa, hiểu được tầm quan trọng của thời gian cùng sự tinh tế khi khuấy thuốc trong quá trình chế tạo Độc dược. Harry ở dưới sự chỉ đạo của Draco, nấu ra nước thuốc trong suốt không hề kém thứ được mô tả trên sách giáo khoa, vì thế Slytherin lại được giáo sư Snape cho thêm 10 điểm.
Cuối cùng, ở trên lớp Harry kiếm được 20 điểm, cùng sát thủ vạc Gryffindor Longbottom làm nổ vạc bị đưa đi Bệnh Thất, cũng bởi vì thao tác sai lầm trừ đi năm điểm mà kết thúc.
À, còn có bài chép phạt kia, khi tan học, Harry tội nghiệp đưa trước năm mươi bản sao chép, sử dụng cặp mắt màu xanh biếc giống hệt Lily lo sợ mà nhìn lên chờ đợi giáo sư tuyên án. Có lẽ là bởi vì biểu hiện xuất sắc trước Gryffindor khi nãy, có lẽ bởi vì trong đôi mắt xanh biếc hiện lên tơ máu màu đỏ khiến cho giáo sư mềm lòng.
Giáo sư Snape chính la dùng vẻ mặt hung ác bỏ đi một phần nọc độc, truyền đạt mệnh lệnh chứa nhiều cảnh cáo cùng nhiều lệnh trừng phạt cấm túc, Draco lén lút đem cuộc nói chuyện chuyển hướng về kỳ hạn cấm túc một tháng — Draco đối mặt thực nghiệm Độc dược cao cấp thế nào, mà Harry, một thùng nhái bén Châu Phi đang chờ cậu lấy nội tạng.
~*~