Chương : 19
Quy tắc hành vi thứ mười sáu của Slytherin: cho dù sự thật tàn khốc, nhưng thống khổ thúc giục chúng ta đi tới.
Harry khoác Áo Tàng hình lén chuồn ra khỏi phòng nghỉ, không phải không thể chia sẻ với Draco, nhưng đây là thứ cha để lại cho cậu, nó ý nghĩa chỉ muốn cậu dùng một mình. Kỳ thật Harry cũng không có chỗ đặc biệt muốn đi, chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác du đãng mà không bị người nhìn thấy, cậu đi tới một hành lang mà mình chưa bao giờ đến, phần lớn cửa hai bên hành lang đều đóng chặt, chỉ có một cái hơi hé ra, cậu thế nào? Đương nhiên là đi xem sao.
Căn phòng này hình như là đã bị bỏ hoang, nhưng ở không gian trống trơn bên trong lại có một mặt gương lớn hơn cả chiếc gương mắng cậu. Nói thật, bây giờ Harry xem gương vẫn còn chút bóng ma tâm lý, cho dù cái gương chanh chua kia sau khi cậu thay đổi quần áo, liền dùng cả giỏ lời ngon tiếng ngọt ném lên người cậu, đem cậu thổi phồng thành một đóa hoa, cũng nói cậu có một đôi mắt xanh đẹp nhất mà nó từng thấy, cậu vẫn còn thấy ám ảnh. Bất quá Harry lại biết được một chuyện, gương ở thế giới phép thuật, khẳng định không đơn giản chỉ là chiếu ra bóng người.
Harry tò mò đi đến gần chiếc gương…
Sau đó,
Từ trong gương cậu nhìn thấy ba mẹ của mình cùng người thân.
Ngày hôm sau Harry khó nén kích động, giống như hiến vật báu kéo Draco đến cùng.
“Là cha mẹ của mình, Draco, còn có rất nhiều người có thể là ông nội bà nội cùng bà con gì đó, mình không biết,” Vừa đi vào, Harry liền đem Áo Tàng hình ném qua một bên, kéo Draco chạy đến trước gương.
Draco, ách, đối với gương vẫn có chút ám ảnh trong lòng, cho nên chuyện thứ nhất hắn làm là ngẩng đầu nhìn tên của gương, là Chiếc gương Ảo ảnh (Mirror of Erised), không hề nghi ngờ. anh đương nhiên biết gương ma thuật này đại biểu cho cái gì, nhưng…Draco đứng trước mặt gương, anh cũng muốn biết sâu trong nội tâm của mình là có khát vọng gì. Trong gương hình ảnh chậm rãi hiện ra, Draco sửng sốt, sau đó anh liền hiểu được, cái mũi có chút lên men.
“Draco, cậu thấy được không?” Draco tỉnh lại từ trong ảo ảnh, anh quay đầu nhìn Harry đang có vẻ mặt thực hưng phấn, “Cậu nhìn thấy mẹ mình trong gương không? Bà ấy có mái tóc màu đỏ rất đẹp phải không? Trừ bỏ tóc mình cơ hồ giống bà ấy như đúc, nhất là đôi mắt. Còn có cha của mình, kỳ thật mình cũng rất giống ông ấy, bộ dạng đeo mắt kính của ông ấy giống hệt như mình lúc trước…”
“Không, tôi không thấy.”
“Vậy cậu thấy cái gì?” Harry đứng ở chính giữa, cha mẹ cậu còn thật trẻ đứng ở đó a!
Draco vừa định giải thích tác dụng của gương này cho Harry, liền nhìn thấy Harry kìm lòng không được mò lên đầu vai của chính mình, thật giống như cha cậu đang nắm vai cậu mà cậu lại muốn nắm lấy tay ông ấy, lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được. Draco từng mất đi cha, anh biết đó là mùi vị gì. Hồi tưởng lại tất cả những gì vừa nhìn thấy qua gương, dục vọng nơi đáy lòng của anh, có lẽ thông qua cố gắng lúc còn sống anh có thể thực hiện được, nhưng nguyện vọng dưới đáy lòng của Harry, vĩnh viễn cũng không thể trở thành sự thật, có lẽ chỉ có ở nơi này, cậu ấy mới có thể nhìn thấy bọn họ.
“Tôi chỉ nhìn thấy cha mẹ của mình.” Draco nói.
“Vậy là…cái gương có thể giúp người ta nhìn thấy cha mẹ của mình?” Harry vuốt ve gương, gần đến mức sắp dán lên nó.
“Nhưng bọn họ cũng không thể vì vậy mà sống lại, Harry, đừng trầm mê trong nó!” Draco nói xong liền rời đi, có lẽ lúc này anh nên để cho Harry hưởng thụ ấm áp trong chốc lát, bây giờ là Lễ Giáng Sinh không phải sao?
Cho dù bọn họ chỉ là ảo ảnh.
Cả một kỳ nghỉ, cả Slytherin chỉ có hai người Draco cùng Harry, hai người lại chạm mặt vô cùng ít.
Ban ngày Áo Tàng hình bị Draco mượn, anh khoác nó đi khu Sách Cấm lật xem rất nhiều sách, cả ngày chìm ở trong này, ghi chép được rất nhiều thứ giá trị, thậm chí anh còn tìm được hai quyển sách rất hữu dụng đối với thí nghiệm chiết xuất phép lực, lại không thu hoạch được gì về việc tìm nguyên nhân thất bại của Độc dược. Sau đó, anh lại hao phí một lượng lớn thời gian ở trong Phòng Cần Thiết làm thí nghiệm lặp đi lặp lại, may mắn tiền của nhà Malfoy có thể cung ứng đủ cho anh tiêu xài, nhưng vẫn không có kết quả.
Mà buổi tối, sau khi Draco lên giường ngủ sau một ngày mệt mỏi, Harry liền khoác Áo Tàng hình đi đến căn phòng kia sum họp cùng cha mẹ.
Sau đó, bất tri bất giác, thời gian nghỉ đông đã gần hết.
Ngày nào đó vào lúc nửa đêm Draco đột nhiên tỉnh lại, phát hiện Harry đi ra ngoài, mà chăn mền của cậu lạnh băng chứng tỏ cậu đã đi ra ngoài khá lâu, Draco hung hăng đập gối đầu, nhảy dựng lên mặc thêm một cái áo choàng lại tiện tay lấy theo một món đồ, chạy thẳng đến căn phòng kia.
“Harry.”
“Draco?”
Ở trước mặt gương, Harry ngồi trên thảm, Draco đem áo choàng phủ thêm cho cậu, sau đó bản thân cũng ngồi xuống thảm, giơ đũa phép lên niệm một câu ‘Lumos —’, sau đó giơ lên cao.
“Harry, nhìn dòng chữ trên khung của gương. Gương không soi gương mặt mà soi ước muốn trong tim.”
Soi ước muốn trong tim. Lần này Harry xem hiểu.
“Đây là một mặt gương có thể soi ra ước muốn sâu trong tim, cậu khát vọng cái gì nó sẽ cho cậu thấy cái đó, cho dù đó không là sự thật, cũng có thể vĩnh viễn không thể trở thành sự thật. Nó chỉ đang dối gạt cậu, cho cậu tin là thật, sau đó đem cậu bức thành điên loạn.” Draco nhìn thẳng mắt cậu.
Harry nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt lam xám kia, chậm rãi cúi đầu.
Sau một lúc lâu, Harry lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua gương, “Mẹ của mình…”
Draco đưa tay nắm cằm Harry đem khuôn mặt nhỏ nhắn đưa trở lại, “Slytherin khinh thường an ủi giả dối, Harry, tôi biết điều này làm cho cậu khó có thể vượt qua, chúng ta không thể dũng mãnh không sợ hãi như Gryffindor, nhưng chúng ta cũng không cúi đầu trước khó khăn, Quy tắc hành vi thứ mươi tám của Slytherin: cho dù sự thật tàn khốc, nhưng thống khổ thúc giục chúng ta đi tới.”
Ánh sáng trong mắt Harry nháy mắt ảm đạm xuống.
“Cùng nhau trở về đi, cố gắng quên nó!”
Harry quay đầu lại lần nữa nhìn người mẹ đang mỉm cười trong gương, “Mình hiểu được, Draco, mình…Kỳ thật mình đã sớm đoán được những gì trong gương đều là giả, đều là gạt người…bọn họ không có khả năng sẽ vỗ vai mình mà cười to, mang mình đi chơi, tổ chức sinh nhật cho mình…Mình biết bọn họ đều đã qua đời. Nhưng mình, mình chỉ là luyến tiếc…Bọn họ là người nhà của mình, bọn họ có bộ dạng rất giống với mình, bọn họ đều thực yêu mình, mà mình lại ở trong này thấy được bọn họ lần đầu tiên…Mình, mình chỉ có thể nhìn thấy họ ở đây…”
“Tôi biết!” Draco vuốt mái tóc đen mềm mại của Harry, ôm lấy Harry đang không ngừng run rẩy, “Tôi hiểu mà…”
Sự thấu hiểu cùng an ủi của Draco làm cho người ở trong ngực anh đang run rẩy càng ngày càng mãnh liệt, giống như muốn tuôn ra hết tất cả những ủy khuất tích cóp nhiều năm, càng lâu Harry càng thêm nghẹn ngào, Draco vẫn cứ đứng như vậy mà ôm cậu, vỗ về…
Ở một khắc này, Draco bỗng nhiên đưa ra quyết định, “Harry, cậu sẽ có một gia đình chân chính, trong tương lai, tôi cam đoan! Tôi sẽ cho cậu một gia đình chân chính…” Nhất định, anh biết anh làm được, đây là hứa hẹn anh dành cho cậu!
Thắng đến khi trời gần sáng, cuối cùng Harry cũng đem tất cả cảm xúc tiêu cực thả ra ngoài, Draco mang theo sủng vật có thần kinh thô to như quỷ khổng lồ trời sinh là khoái lạc quan vui vẻ, trải qua một đêm rèn luyện tâm trạng rốt cục khởi sắc rời khỏi căn phòng quỷ dị này. Sau đó ở trong một góc âm u của căn phòng trống rỗng này, xuất hiện một trận không khí dao động rõ ràng, tay vung lên, một thần chú Ẩn thân bị hủy bỏ, một người có chòm râu màu bạc cùng kính mắt nửa vầng trăng chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, trên mặt ông lão trăm tuổi lộ ra mỉm cười, mười ngày, ông nhìn thấy Harry hãm sâu vào nguy hiểm của huyễn cảnh lo lắng suốt mười ngày, nhưng cuối cùng, đáng giá vui mừng, vô cùng đáng giá!
~*~
Cảm xúc lo lắng cũng không thể giúp công việc hoàn toàn trôi chảy theo ý của ngươi, Draco vô số lần nói với mình phải trầm ổn quyết tâm, nhưng theo năm mới trôi qua, lễ Phục Sinh tiến đến, hắn thật sự có điểm tuyệt vọng phát hiện mình chỉ sợ không có nhiều thời gian như vậy. Hiện tại cách thời gian thi chỉ còn khoảng một tuần, mà trong trí nhớ của anh, tuần lễ thi xong kia chính là cơ hội quyết chiến cuối cùng để làm cho Chúa tể Hắc ám suy yếu, nếu bỏ qua lúc này liền ngớ đến, tấn công hóa đá năm thứ hai, Chiếc Cốc Lửa năm thứ tư…mà chờ đến sau khi Chúa tể Hắc ám sống lại, tai nạn của gia tộc Malfoy cũng sẽ theo đó mà kéo đến.
Không, quyết không!
Draco trong lòng lo lắng, lại không có cách nào kể ra với người bên ngoài, thậm chí, lúc anh cùng cha đỡ đầu làm thí nghiệm cũng không dám liều lĩnh toát ra nửa điểm tâm tư, bởi vì anh căn bản không thể giải thích sự lo lắng của mình, nhưng trong thư viện…Draco bỗng nhiên nhịn không được rên rỉ lên, anh chính là một con lợn từ đầu đến đuôi! Draco bỗng nhiên ý thức được lấy học thức cùng kinh nghiệm của cha đỡ đầu, anh đã sớm xem qua sách ở trong khu Sách Cấm, nếu nơi đó thật sự có thể tìm được đáp án, thực nghiệm của bọn họ có thể bị hãm ở trong thất bại sao? Anh nên thừa dịp nghỉ hè trở về thư viện gia tộc mới đúng!
Thư viện…thư viện!
Draco chợt nhớ tới Ravenclaw có không ít sách, Ravenclaw luôn luôn tôn trọng tri thức.
Hermiastory Granger, Vạn Sự Thông.
“Thật khó có được, hoàng tử Slytherin cũng có lúc gặp vấn đề khó khăn.” Hermiastory trêu chọc Draco, bọn họ làm bạn bè trên danh nghĩa hơn nửa học kỳ, có thể đây là lần nói chuyện chính thức đầu tiên.
Hiện tại Hermiastory đang cùng Harry ở thư viện trao đổi bản ghi chép, mà ở nơi này luôn luôn không tìm thấy được cậu Malfoy, bởi vì có lời đồn nói Draco Malfoy luôn sẽ tới lớp mới biết được đề của bài tập, sau đó ngay lúc vừa nghe giảng vừa thuận tay viết xong, số lượng sách trong đầu cậu ta có thể hù chết người, có thể dễ dàng có được điểm cao.
“Trò Granger, tôi nghe nói ở Ravenclaw có không ít tàng thư, không biết tôi có thể có đươc vinh quang và may mắn để nhờ trò mượn giúp tôi hai quyển hay không.” Thái độ của Draco có thể nói là hoàn mỹ mẫu mực.
“Tôi nghĩ…không thể.” Hermiastory nhún vai, “Cậu có thể tự mình đi chọn, đỉnh tháp cao nhất của Ravenclaw, có một cánh cửa đồng cũ, bên trên có cái đập cửa đầu ưng cũng bằng đồng, nó hỏi, cậu đáp đúng là có thể đi vào, Ravenclaw hoan nghênh toàn bộ những ai ham học hỏi.”
“Cám ơn.”
“Tôi đây có thể hỏi, cậu cần tìm kiếm về mặt tri thức nào không?”
“Về nguyền rủa của máu Bạch Kỳ Mã.”
“Ah…Vào cửa giá sách thứ ba bên tay trái,” Hermiastory đề nghị, “Tuy rằng tôi vẫn chưa xem qua, nhưng tài liệu về quan hệ giữa sinh vật thần kỳ cùng pháp thuật đều ở đó.”
“Cám ơn lần nữa!” Sau khi Draco chào tạm biệt liền đi thẳng đến tòa nhà hình tháp Ravenclaw.
“Cậu ta cũng thật giống một hoàng tử!”
“Sao vậy?” Vừa rồi Harry không hề lên tiếng, nhưng trên thực tế cậu có thể cảm giác được bên dưới sự lễ phép của Draco là xa cách.
“Nho nhã lễ độ, ăn trên ngồi trước.” Hermiastory mở ra bản ghi chép của cô, “Bất quá mình chỉ sợ cậu ta cũng sẽ không có thu hoạch gì ở Ravenclaw.”
“Vì sao vậy?”
Hermiastory dùng ánh mắt đáng thương nhìn bé ngoan Harry Potter cái gì cũng không hiểu, “Cách nửa Hogwart, mình cũng có thể nghe được tiếng thét chói tai đầy hưng phấn của các bạn học dành cho Hoàng tử Slytherin.”
Harry quả thật đối với hành vi này không quá hiểu được.
Draco chỉ thành công tiến vào Phòng Sinh hoạt của Ravenclaw, cuối cùng, anh quyết định cùng Granger nữ phù thủy Muggle thông minh nhất thảo luận cách giải quyết vấn đề vẫn tốt hơn, nếu cần tìm sách, để cho học trò Ravenclaw ra mặt càng dễ dàng hơn một chút.
“Thánh khiết bên dưới sắc bạc ân xá…Cậu cho là máu của Bạch Kỳ Mã?”
“Không hề nghi ngờ, thứ nhất, Bạch Kỳ Mã là một trong những sinh vật thuần khiết nhất, này là một trong những thuộc tính mà Thánh Quang Độc dược cần để phối. Thứ hai, máu của Bạch Kỳ Mã là màu bạc thuần khiết, từ xa xưa, Bạch Kỳ Mã được Tinh Linh Lá Cây gọi là ‘Sắc Bạc’.” Trước khi không thể xác định, những tài liệu khác vẫn chưa thử qua, nhưng cuối cùng, giáo sư Snape đêu nhất trí cho rằng, hẳn là máu của Bạch Kỳ Mã.
Hermiastory nhanh chóng ghi chép xuống một ít thứ, “Mình không gặp qua những thứ như vậy quá nhiều, bất quá trong ấn tượng của mình, máu của Bạch Kì Mã là bị nguyền rủa?’
“Chỉ ở dưới tình huống tàn nhẫn giết chết Bạch Kỳ Mã!” Trong tri thức về thuần khiết của Draco, máu của Bạch Kỳ Mã được sử dụng rất phổ biến, ở trong chế tạo Độc dược cao cấp, đa số thuốc dùng để khép lại miệng vết thương đều dùng máu của Bạch Kỳ Mã.” Những cửa hàng cung ứng tài liệu Độc dược rất có kỹ xảo lấy máu trên mông Bạch Kỳ Mã, cũng nghiêm khắc khống chế số lượng, mỗi lần sau khi lấy xong đều trị liệu cho chúng nó, bởi vì Bạch Kỳ Mã cùng là sinh vật yếu ớt, hơi không cẩn thận liền tạo thành tử vong…Không ai nguyện ý vì vậy mà gánh vác tội danh giết chết Bạch Kỳ Mã, cho nên số lượng máu Bạch Kỳ Mã được bán ra vô cùng thưa thớt, nhưng cũng không có nguyền rủa.”
“Cho nên vấn đề ở ngay hai chữ ‘ân xá’.” Hermiastory không hổ là nữ phù thủy thông minh nhất, rất nhanh đã bắt được điểm tự, “Nếu không có tồn tại nguyền rủa, vì cái gì lại cường điệu khoan dung?” Hermiastory gõ sách, “Mình nghĩ mình hiểu được…tìm được manh mối, mình sẽ thông báo cho cậu.” Nữ phù thủy với mái tóc rối bù nhanh như chớp chạy ra thư viện, phu nhân Pince cần chổi lông gà đi theo phía sau gầm lên giận dữ ‘Không được chạy trong thư viện!’
Bộp ——
Một quyển sách da to lớn lại vô cùng cứng rắn nằm ở trên bàn, Harry lau mồ hôi kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Draco, “Sách này để thật cao, mình mất rất nhiều công sức, cuối cùng mới nhớ tới thần chú trôi nổi.”
Draco vừa nhìn tên sách ‘Phân biệt và Thuần dưỡng Rồng Hoang dã’, trong lòng liền động, “Muốn xem về Rồng Hoang Dã sao?”
“Mình vừa mới xem qua mấy quyển sách về rồng mà bác Hagrid mới mượn về, ông ấy hình như rất vui vẻ, nói với mình rất nhiều chuyện về rồng, cho tới bây giờ mình chưa từng nhìn thấy rồng, có phải phù thủy đều rất quen thuộc với chúng hay không? Nếu như mình không biết gì cả, ở trước mặt Pansy cùng Blaise đều sẽ rất mất mặt.” Harry mở ra trang bìa, bên trong là một con rồng ong bắp cày Hungary đang phun lửa, vô cùng cường hãn bá đạo, rất có ‘phong cách’ rồng.
“Oa nga!” Harry tán thưởng tận đáy lòng.
Potter đầu sẹo rốt cục có một ngày chủ động đọc sách, biết bổ khuyết chỗ trống kiến thức của mình? Draco cảm giác như mình thấy được cô nàng Vạn Sự Thông cúi người! Bất quá, Draco bỗng nhiên nghĩ, đây có phải là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng hay không? Đời này Kẻ Được Chọn cuối cùng không bị hủy trong tay của lũ ngu ngốc kia, ah, ngay cả thưởng thức về quần áo ở dưới sự chỉ đạo của cái gương cùng sự cố gắng của toàn thể Slytherin mà bay vọt về chất lượng. Bất quá nói đến sách, Draco bỗng nhiên nhớ đến một quyển, anh lập tức đứng dậy tìm, anh nghĩ, Harry nhất định thích.
Hai tuần lễ tiếp theo, cho dù có sự hỗ trợ của nữ phù thủy Muggle thông minh nhất, vấn đề ‘ân xá’ của Bạch Kỳ Mã vẫn không có tiến triển, vô luận là thư viện Ravenclaw hay kinh nghiệm của Độc dược của Bậc thầy Độc dược cũng không thể thay đổi việc chế tạo Độc dược đến bước cuối cùng vẫn là trạng thái dung hợp vẩn đục thất bại.
Draco quyết định không thể tiếp tục chờ đợi không có mục đích, anh lại mua thêm một phần lớn tài liệu Độc Dược, chính là Nhện Tám mắt, trứng thú Mayra, nước miếng báo độc, đều là hàng cấm bậc nhất.
Độc dược nguyền rủa — phương pháp cất chứa trong thư viện Nhà Malfoy, cho dù chỉ có năm mili cũng dư sức để giết chết vài người.
~ * ~
Harry khoác Áo Tàng hình lén chuồn ra khỏi phòng nghỉ, không phải không thể chia sẻ với Draco, nhưng đây là thứ cha để lại cho cậu, nó ý nghĩa chỉ muốn cậu dùng một mình. Kỳ thật Harry cũng không có chỗ đặc biệt muốn đi, chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác du đãng mà không bị người nhìn thấy, cậu đi tới một hành lang mà mình chưa bao giờ đến, phần lớn cửa hai bên hành lang đều đóng chặt, chỉ có một cái hơi hé ra, cậu thế nào? Đương nhiên là đi xem sao.
Căn phòng này hình như là đã bị bỏ hoang, nhưng ở không gian trống trơn bên trong lại có một mặt gương lớn hơn cả chiếc gương mắng cậu. Nói thật, bây giờ Harry xem gương vẫn còn chút bóng ma tâm lý, cho dù cái gương chanh chua kia sau khi cậu thay đổi quần áo, liền dùng cả giỏ lời ngon tiếng ngọt ném lên người cậu, đem cậu thổi phồng thành một đóa hoa, cũng nói cậu có một đôi mắt xanh đẹp nhất mà nó từng thấy, cậu vẫn còn thấy ám ảnh. Bất quá Harry lại biết được một chuyện, gương ở thế giới phép thuật, khẳng định không đơn giản chỉ là chiếu ra bóng người.
Harry tò mò đi đến gần chiếc gương…
Sau đó,
Từ trong gương cậu nhìn thấy ba mẹ của mình cùng người thân.
Ngày hôm sau Harry khó nén kích động, giống như hiến vật báu kéo Draco đến cùng.
“Là cha mẹ của mình, Draco, còn có rất nhiều người có thể là ông nội bà nội cùng bà con gì đó, mình không biết,” Vừa đi vào, Harry liền đem Áo Tàng hình ném qua một bên, kéo Draco chạy đến trước gương.
Draco, ách, đối với gương vẫn có chút ám ảnh trong lòng, cho nên chuyện thứ nhất hắn làm là ngẩng đầu nhìn tên của gương, là Chiếc gương Ảo ảnh (Mirror of Erised), không hề nghi ngờ. anh đương nhiên biết gương ma thuật này đại biểu cho cái gì, nhưng…Draco đứng trước mặt gương, anh cũng muốn biết sâu trong nội tâm của mình là có khát vọng gì. Trong gương hình ảnh chậm rãi hiện ra, Draco sửng sốt, sau đó anh liền hiểu được, cái mũi có chút lên men.
“Draco, cậu thấy được không?” Draco tỉnh lại từ trong ảo ảnh, anh quay đầu nhìn Harry đang có vẻ mặt thực hưng phấn, “Cậu nhìn thấy mẹ mình trong gương không? Bà ấy có mái tóc màu đỏ rất đẹp phải không? Trừ bỏ tóc mình cơ hồ giống bà ấy như đúc, nhất là đôi mắt. Còn có cha của mình, kỳ thật mình cũng rất giống ông ấy, bộ dạng đeo mắt kính của ông ấy giống hệt như mình lúc trước…”
“Không, tôi không thấy.”
“Vậy cậu thấy cái gì?” Harry đứng ở chính giữa, cha mẹ cậu còn thật trẻ đứng ở đó a!
Draco vừa định giải thích tác dụng của gương này cho Harry, liền nhìn thấy Harry kìm lòng không được mò lên đầu vai của chính mình, thật giống như cha cậu đang nắm vai cậu mà cậu lại muốn nắm lấy tay ông ấy, lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được. Draco từng mất đi cha, anh biết đó là mùi vị gì. Hồi tưởng lại tất cả những gì vừa nhìn thấy qua gương, dục vọng nơi đáy lòng của anh, có lẽ thông qua cố gắng lúc còn sống anh có thể thực hiện được, nhưng nguyện vọng dưới đáy lòng của Harry, vĩnh viễn cũng không thể trở thành sự thật, có lẽ chỉ có ở nơi này, cậu ấy mới có thể nhìn thấy bọn họ.
“Tôi chỉ nhìn thấy cha mẹ của mình.” Draco nói.
“Vậy là…cái gương có thể giúp người ta nhìn thấy cha mẹ của mình?” Harry vuốt ve gương, gần đến mức sắp dán lên nó.
“Nhưng bọn họ cũng không thể vì vậy mà sống lại, Harry, đừng trầm mê trong nó!” Draco nói xong liền rời đi, có lẽ lúc này anh nên để cho Harry hưởng thụ ấm áp trong chốc lát, bây giờ là Lễ Giáng Sinh không phải sao?
Cho dù bọn họ chỉ là ảo ảnh.
Cả một kỳ nghỉ, cả Slytherin chỉ có hai người Draco cùng Harry, hai người lại chạm mặt vô cùng ít.
Ban ngày Áo Tàng hình bị Draco mượn, anh khoác nó đi khu Sách Cấm lật xem rất nhiều sách, cả ngày chìm ở trong này, ghi chép được rất nhiều thứ giá trị, thậm chí anh còn tìm được hai quyển sách rất hữu dụng đối với thí nghiệm chiết xuất phép lực, lại không thu hoạch được gì về việc tìm nguyên nhân thất bại của Độc dược. Sau đó, anh lại hao phí một lượng lớn thời gian ở trong Phòng Cần Thiết làm thí nghiệm lặp đi lặp lại, may mắn tiền của nhà Malfoy có thể cung ứng đủ cho anh tiêu xài, nhưng vẫn không có kết quả.
Mà buổi tối, sau khi Draco lên giường ngủ sau một ngày mệt mỏi, Harry liền khoác Áo Tàng hình đi đến căn phòng kia sum họp cùng cha mẹ.
Sau đó, bất tri bất giác, thời gian nghỉ đông đã gần hết.
Ngày nào đó vào lúc nửa đêm Draco đột nhiên tỉnh lại, phát hiện Harry đi ra ngoài, mà chăn mền của cậu lạnh băng chứng tỏ cậu đã đi ra ngoài khá lâu, Draco hung hăng đập gối đầu, nhảy dựng lên mặc thêm một cái áo choàng lại tiện tay lấy theo một món đồ, chạy thẳng đến căn phòng kia.
“Harry.”
“Draco?”
Ở trước mặt gương, Harry ngồi trên thảm, Draco đem áo choàng phủ thêm cho cậu, sau đó bản thân cũng ngồi xuống thảm, giơ đũa phép lên niệm một câu ‘Lumos —’, sau đó giơ lên cao.
“Harry, nhìn dòng chữ trên khung của gương. Gương không soi gương mặt mà soi ước muốn trong tim.”
Soi ước muốn trong tim. Lần này Harry xem hiểu.
“Đây là một mặt gương có thể soi ra ước muốn sâu trong tim, cậu khát vọng cái gì nó sẽ cho cậu thấy cái đó, cho dù đó không là sự thật, cũng có thể vĩnh viễn không thể trở thành sự thật. Nó chỉ đang dối gạt cậu, cho cậu tin là thật, sau đó đem cậu bức thành điên loạn.” Draco nhìn thẳng mắt cậu.
Harry nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt lam xám kia, chậm rãi cúi đầu.
Sau một lúc lâu, Harry lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua gương, “Mẹ của mình…”
Draco đưa tay nắm cằm Harry đem khuôn mặt nhỏ nhắn đưa trở lại, “Slytherin khinh thường an ủi giả dối, Harry, tôi biết điều này làm cho cậu khó có thể vượt qua, chúng ta không thể dũng mãnh không sợ hãi như Gryffindor, nhưng chúng ta cũng không cúi đầu trước khó khăn, Quy tắc hành vi thứ mươi tám của Slytherin: cho dù sự thật tàn khốc, nhưng thống khổ thúc giục chúng ta đi tới.”
Ánh sáng trong mắt Harry nháy mắt ảm đạm xuống.
“Cùng nhau trở về đi, cố gắng quên nó!”
Harry quay đầu lại lần nữa nhìn người mẹ đang mỉm cười trong gương, “Mình hiểu được, Draco, mình…Kỳ thật mình đã sớm đoán được những gì trong gương đều là giả, đều là gạt người…bọn họ không có khả năng sẽ vỗ vai mình mà cười to, mang mình đi chơi, tổ chức sinh nhật cho mình…Mình biết bọn họ đều đã qua đời. Nhưng mình, mình chỉ là luyến tiếc…Bọn họ là người nhà của mình, bọn họ có bộ dạng rất giống với mình, bọn họ đều thực yêu mình, mà mình lại ở trong này thấy được bọn họ lần đầu tiên…Mình, mình chỉ có thể nhìn thấy họ ở đây…”
“Tôi biết!” Draco vuốt mái tóc đen mềm mại của Harry, ôm lấy Harry đang không ngừng run rẩy, “Tôi hiểu mà…”
Sự thấu hiểu cùng an ủi của Draco làm cho người ở trong ngực anh đang run rẩy càng ngày càng mãnh liệt, giống như muốn tuôn ra hết tất cả những ủy khuất tích cóp nhiều năm, càng lâu Harry càng thêm nghẹn ngào, Draco vẫn cứ đứng như vậy mà ôm cậu, vỗ về…
Ở một khắc này, Draco bỗng nhiên đưa ra quyết định, “Harry, cậu sẽ có một gia đình chân chính, trong tương lai, tôi cam đoan! Tôi sẽ cho cậu một gia đình chân chính…” Nhất định, anh biết anh làm được, đây là hứa hẹn anh dành cho cậu!
Thắng đến khi trời gần sáng, cuối cùng Harry cũng đem tất cả cảm xúc tiêu cực thả ra ngoài, Draco mang theo sủng vật có thần kinh thô to như quỷ khổng lồ trời sinh là khoái lạc quan vui vẻ, trải qua một đêm rèn luyện tâm trạng rốt cục khởi sắc rời khỏi căn phòng quỷ dị này. Sau đó ở trong một góc âm u của căn phòng trống rỗng này, xuất hiện một trận không khí dao động rõ ràng, tay vung lên, một thần chú Ẩn thân bị hủy bỏ, một người có chòm râu màu bạc cùng kính mắt nửa vầng trăng chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, trên mặt ông lão trăm tuổi lộ ra mỉm cười, mười ngày, ông nhìn thấy Harry hãm sâu vào nguy hiểm của huyễn cảnh lo lắng suốt mười ngày, nhưng cuối cùng, đáng giá vui mừng, vô cùng đáng giá!
~*~
Cảm xúc lo lắng cũng không thể giúp công việc hoàn toàn trôi chảy theo ý của ngươi, Draco vô số lần nói với mình phải trầm ổn quyết tâm, nhưng theo năm mới trôi qua, lễ Phục Sinh tiến đến, hắn thật sự có điểm tuyệt vọng phát hiện mình chỉ sợ không có nhiều thời gian như vậy. Hiện tại cách thời gian thi chỉ còn khoảng một tuần, mà trong trí nhớ của anh, tuần lễ thi xong kia chính là cơ hội quyết chiến cuối cùng để làm cho Chúa tể Hắc ám suy yếu, nếu bỏ qua lúc này liền ngớ đến, tấn công hóa đá năm thứ hai, Chiếc Cốc Lửa năm thứ tư…mà chờ đến sau khi Chúa tể Hắc ám sống lại, tai nạn của gia tộc Malfoy cũng sẽ theo đó mà kéo đến.
Không, quyết không!
Draco trong lòng lo lắng, lại không có cách nào kể ra với người bên ngoài, thậm chí, lúc anh cùng cha đỡ đầu làm thí nghiệm cũng không dám liều lĩnh toát ra nửa điểm tâm tư, bởi vì anh căn bản không thể giải thích sự lo lắng của mình, nhưng trong thư viện…Draco bỗng nhiên nhịn không được rên rỉ lên, anh chính là một con lợn từ đầu đến đuôi! Draco bỗng nhiên ý thức được lấy học thức cùng kinh nghiệm của cha đỡ đầu, anh đã sớm xem qua sách ở trong khu Sách Cấm, nếu nơi đó thật sự có thể tìm được đáp án, thực nghiệm của bọn họ có thể bị hãm ở trong thất bại sao? Anh nên thừa dịp nghỉ hè trở về thư viện gia tộc mới đúng!
Thư viện…thư viện!
Draco chợt nhớ tới Ravenclaw có không ít sách, Ravenclaw luôn luôn tôn trọng tri thức.
Hermiastory Granger, Vạn Sự Thông.
“Thật khó có được, hoàng tử Slytherin cũng có lúc gặp vấn đề khó khăn.” Hermiastory trêu chọc Draco, bọn họ làm bạn bè trên danh nghĩa hơn nửa học kỳ, có thể đây là lần nói chuyện chính thức đầu tiên.
Hiện tại Hermiastory đang cùng Harry ở thư viện trao đổi bản ghi chép, mà ở nơi này luôn luôn không tìm thấy được cậu Malfoy, bởi vì có lời đồn nói Draco Malfoy luôn sẽ tới lớp mới biết được đề của bài tập, sau đó ngay lúc vừa nghe giảng vừa thuận tay viết xong, số lượng sách trong đầu cậu ta có thể hù chết người, có thể dễ dàng có được điểm cao.
“Trò Granger, tôi nghe nói ở Ravenclaw có không ít tàng thư, không biết tôi có thể có đươc vinh quang và may mắn để nhờ trò mượn giúp tôi hai quyển hay không.” Thái độ của Draco có thể nói là hoàn mỹ mẫu mực.
“Tôi nghĩ…không thể.” Hermiastory nhún vai, “Cậu có thể tự mình đi chọn, đỉnh tháp cao nhất của Ravenclaw, có một cánh cửa đồng cũ, bên trên có cái đập cửa đầu ưng cũng bằng đồng, nó hỏi, cậu đáp đúng là có thể đi vào, Ravenclaw hoan nghênh toàn bộ những ai ham học hỏi.”
“Cám ơn.”
“Tôi đây có thể hỏi, cậu cần tìm kiếm về mặt tri thức nào không?”
“Về nguyền rủa của máu Bạch Kỳ Mã.”
“Ah…Vào cửa giá sách thứ ba bên tay trái,” Hermiastory đề nghị, “Tuy rằng tôi vẫn chưa xem qua, nhưng tài liệu về quan hệ giữa sinh vật thần kỳ cùng pháp thuật đều ở đó.”
“Cám ơn lần nữa!” Sau khi Draco chào tạm biệt liền đi thẳng đến tòa nhà hình tháp Ravenclaw.
“Cậu ta cũng thật giống một hoàng tử!”
“Sao vậy?” Vừa rồi Harry không hề lên tiếng, nhưng trên thực tế cậu có thể cảm giác được bên dưới sự lễ phép của Draco là xa cách.
“Nho nhã lễ độ, ăn trên ngồi trước.” Hermiastory mở ra bản ghi chép của cô, “Bất quá mình chỉ sợ cậu ta cũng sẽ không có thu hoạch gì ở Ravenclaw.”
“Vì sao vậy?”
Hermiastory dùng ánh mắt đáng thương nhìn bé ngoan Harry Potter cái gì cũng không hiểu, “Cách nửa Hogwart, mình cũng có thể nghe được tiếng thét chói tai đầy hưng phấn của các bạn học dành cho Hoàng tử Slytherin.”
Harry quả thật đối với hành vi này không quá hiểu được.
Draco chỉ thành công tiến vào Phòng Sinh hoạt của Ravenclaw, cuối cùng, anh quyết định cùng Granger nữ phù thủy Muggle thông minh nhất thảo luận cách giải quyết vấn đề vẫn tốt hơn, nếu cần tìm sách, để cho học trò Ravenclaw ra mặt càng dễ dàng hơn một chút.
“Thánh khiết bên dưới sắc bạc ân xá…Cậu cho là máu của Bạch Kỳ Mã?”
“Không hề nghi ngờ, thứ nhất, Bạch Kỳ Mã là một trong những sinh vật thuần khiết nhất, này là một trong những thuộc tính mà Thánh Quang Độc dược cần để phối. Thứ hai, máu của Bạch Kỳ Mã là màu bạc thuần khiết, từ xa xưa, Bạch Kỳ Mã được Tinh Linh Lá Cây gọi là ‘Sắc Bạc’.” Trước khi không thể xác định, những tài liệu khác vẫn chưa thử qua, nhưng cuối cùng, giáo sư Snape đêu nhất trí cho rằng, hẳn là máu của Bạch Kỳ Mã.
Hermiastory nhanh chóng ghi chép xuống một ít thứ, “Mình không gặp qua những thứ như vậy quá nhiều, bất quá trong ấn tượng của mình, máu của Bạch Kì Mã là bị nguyền rủa?’
“Chỉ ở dưới tình huống tàn nhẫn giết chết Bạch Kỳ Mã!” Trong tri thức về thuần khiết của Draco, máu của Bạch Kỳ Mã được sử dụng rất phổ biến, ở trong chế tạo Độc dược cao cấp, đa số thuốc dùng để khép lại miệng vết thương đều dùng máu của Bạch Kỳ Mã.” Những cửa hàng cung ứng tài liệu Độc dược rất có kỹ xảo lấy máu trên mông Bạch Kỳ Mã, cũng nghiêm khắc khống chế số lượng, mỗi lần sau khi lấy xong đều trị liệu cho chúng nó, bởi vì Bạch Kỳ Mã cùng là sinh vật yếu ớt, hơi không cẩn thận liền tạo thành tử vong…Không ai nguyện ý vì vậy mà gánh vác tội danh giết chết Bạch Kỳ Mã, cho nên số lượng máu Bạch Kỳ Mã được bán ra vô cùng thưa thớt, nhưng cũng không có nguyền rủa.”
“Cho nên vấn đề ở ngay hai chữ ‘ân xá’.” Hermiastory không hổ là nữ phù thủy thông minh nhất, rất nhanh đã bắt được điểm tự, “Nếu không có tồn tại nguyền rủa, vì cái gì lại cường điệu khoan dung?” Hermiastory gõ sách, “Mình nghĩ mình hiểu được…tìm được manh mối, mình sẽ thông báo cho cậu.” Nữ phù thủy với mái tóc rối bù nhanh như chớp chạy ra thư viện, phu nhân Pince cần chổi lông gà đi theo phía sau gầm lên giận dữ ‘Không được chạy trong thư viện!’
Bộp ——
Một quyển sách da to lớn lại vô cùng cứng rắn nằm ở trên bàn, Harry lau mồ hôi kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Draco, “Sách này để thật cao, mình mất rất nhiều công sức, cuối cùng mới nhớ tới thần chú trôi nổi.”
Draco vừa nhìn tên sách ‘Phân biệt và Thuần dưỡng Rồng Hoang dã’, trong lòng liền động, “Muốn xem về Rồng Hoang Dã sao?”
“Mình vừa mới xem qua mấy quyển sách về rồng mà bác Hagrid mới mượn về, ông ấy hình như rất vui vẻ, nói với mình rất nhiều chuyện về rồng, cho tới bây giờ mình chưa từng nhìn thấy rồng, có phải phù thủy đều rất quen thuộc với chúng hay không? Nếu như mình không biết gì cả, ở trước mặt Pansy cùng Blaise đều sẽ rất mất mặt.” Harry mở ra trang bìa, bên trong là một con rồng ong bắp cày Hungary đang phun lửa, vô cùng cường hãn bá đạo, rất có ‘phong cách’ rồng.
“Oa nga!” Harry tán thưởng tận đáy lòng.
Potter đầu sẹo rốt cục có một ngày chủ động đọc sách, biết bổ khuyết chỗ trống kiến thức của mình? Draco cảm giác như mình thấy được cô nàng Vạn Sự Thông cúi người! Bất quá, Draco bỗng nhiên nghĩ, đây có phải là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng hay không? Đời này Kẻ Được Chọn cuối cùng không bị hủy trong tay của lũ ngu ngốc kia, ah, ngay cả thưởng thức về quần áo ở dưới sự chỉ đạo của cái gương cùng sự cố gắng của toàn thể Slytherin mà bay vọt về chất lượng. Bất quá nói đến sách, Draco bỗng nhiên nhớ đến một quyển, anh lập tức đứng dậy tìm, anh nghĩ, Harry nhất định thích.
Hai tuần lễ tiếp theo, cho dù có sự hỗ trợ của nữ phù thủy Muggle thông minh nhất, vấn đề ‘ân xá’ của Bạch Kỳ Mã vẫn không có tiến triển, vô luận là thư viện Ravenclaw hay kinh nghiệm của Độc dược của Bậc thầy Độc dược cũng không thể thay đổi việc chế tạo Độc dược đến bước cuối cùng vẫn là trạng thái dung hợp vẩn đục thất bại.
Draco quyết định không thể tiếp tục chờ đợi không có mục đích, anh lại mua thêm một phần lớn tài liệu Độc Dược, chính là Nhện Tám mắt, trứng thú Mayra, nước miếng báo độc, đều là hàng cấm bậc nhất.
Độc dược nguyền rủa — phương pháp cất chứa trong thư viện Nhà Malfoy, cho dù chỉ có năm mili cũng dư sức để giết chết vài người.
~ * ~