Chương : 35
“Kì Sam, làm cho ta cảm nhận cậu, làm cho ta có thể cảm nhận cậu một cách sâu sắc…..”
(Tiểu Dạ:*rú* mỹ nhưn à ~~~ iem nguyện ủng hộ anh làm top XD~~ cởi đồ đê, cường bạo đê, SM đê, toy đê…… khụ khụ …..=”=
Khởi Vũ: Bệnh =”=)
Kì công tử của chúng ta vừa mới ổn định được tinh thần thì ngay lập tức bị giáo chủ đại nhân nhà hắn bồi thêm cho cú nữa đến phát hoảng.Cái người luôn kín đáo về mặt này thế nhưng lại chủ động vì hắn mà cởi bỏ quần áo, mà không chỉ vậy, từ tư thế ban đầu là ở trong lòng hắn giờ dạn dĩ đổi thành ngồi khóa trên đùi hắn, đôi môi tiến gần về phía Kì Sam, Kì Sam còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã tự động hôn lấy.
“Anh đang đùa với lửa đó, có biết không?” Hít sâu một hơi, Kì Sam nắm chặt hai tay, cố gắng áp chế thứ trong cơ thể đang bắt đầu tăng vọt, ý định muốn để cho Đông Phương dừng lại. Đàn ông sáng sớm thường hay “chào cờ”, nhưng mà người “khơi lửa” lại là cái vị chủ nhân cả đêm không ngủ này nè, lúc này đáng lẽ phải cho y ngủ đủ một giấc mới phải chứ.
“Đừng cự tuyệt ta…..”
Tốt rồi, Đông Phương giáo chủ lấy nước mắt làm vũ khí, lập tức trúng ngay hồng tâm. Kì Sam vừa chỉ mới hạ quyết tâm đã nháy mắt vì hai dòng nước mắt kia mà vẫy cờ trắng đầu hàng, làm gì còn sức mà đẩy y ra, còn vội vội vàng vàng lau nước mắt cho người nọ nữa chứ.
Chỉ vì vài giây do dự ấy, mà Đông Phương thừa dịp phất cờ thắng xông lên, hai tay ôm lấy cổ Kì Sam, di chuyển về phía trước, vừa vặn tới vùng bụng, vòng eo khẽ cử động cọ xát vào bộ vị phía dưới. Một loạt các động tác liền mạch đến nhường ấy, khiến Kì Sam không có chút cơ hội nào ngăn cản, cho tới khi thứ đó của hắn bị khiêu khích đến mức đứng thắng, nóng cháy.
“Được, anh đừng lộn xộn nữa, từ từ đã.”
Kì Sam vốn tưởng y sẽ đổi vị trí giữa hai người, ai ngờ người phía trước hắn chỉ lùi lại một bước trên giường, ngón tay nhanh chóng cởi quần hắn xuống, sau đó cúi xuống chôn giữa hai chân, thấp đầu kề mặt thật sát — ngày mới bình minh vừa lên, ấy thế mà Kì Sam đã trải qua ba cú shock liên tiếp.
(Tiểu Dạ *đập bàn thùm thụp*: A Sam bị tụt quần ~~~ móa á há há há ~~ bị xàm xỡ~~)
“Anh làm cái gì thế?” Kì Sam vừa định cử động, liền bị Đông Phương đè lại. Thấy Đông Phương dùng miệng phục vụ mình như thế này, Kì Sam chỉ thấy trong lòng khổ sở. Con người mà hắn thương yêu hết mực này đây, không nên có tư thế cúi thấp tự làm khổ chính bản thân đến thế…….
Nếu là nói không, thì Kì Sam chắc chắn sẽ không thua y, nhưng Đông Phương giáo chủ đây vừa ra tay, thì nào có mấy ai chống cự được. Y chỉ cần động hai đầu ngón tay, đã dễ dàng khiến Kì Sam không thể động đậy.
Hai tay bị điểm huyệt như vậy khiến Kì Sam dở khóc dở cười, hắn dù thế nào đi nữa cũng chẳng bao giờ tưởng tượng nổi bản thân lại có một ngày bị vợ yêu điểm huyệt như vậy,lại còn là bị dùng cho việc này nữa chứ. Đầu ngón tay căng cứng có cảm giác không dễ chịu cho lắm, nhưng cũng bởi thế mà hắn biết được lần này Đông Phương kiên quyết thế nào.
“Để cho ta hầu hạ cậu, có được không?”
Mang theo đôi mắt đẫm lệ chờ mong nhìn hắn thế, Kì Sam nào có thể từ chối được đây?
“Được được được, nhưng anh phải nghe theo tôi, không được tự tiện nóng vội, nếu không sẽ làm bản thân bị thương đấy.”
“Ừm.”
Ngoan ngoãn đồng ý, ngoài miệng chẳng đợi Kì Sam phân phó đã một lần nữa ngậm vào vật bị y động đến đứng thẳng kia, lấy tay giữ nó, ngây ngô dùng đầu lưỡi đảo qua, cố gắng lấy lòng. Chỉ đơn giản là nuốt vào phun ra chứ chẳng hề có chút kinh nghiệm nào, vài lần răng nanh có chạm vào gân mạch nổi lên nơi bộ vị, khiến Đông Phương càng thêm khẽ khàng, càng thêm cẩn thận.
Cho đến khi Kì Sam mở miệng can ngăn đến lần thứ ba, y mới không cam lòng ngẩng đầu, u oán dùng ánh mắt lên án Kì Sam ngăn mình lại. Lại hoàn toàn không hề biết bản thân mình vì nín thở mà hai má đỏ bừng, lại thêm vạt áo phía dưới phập phùng kịch liệt lộ ra ngực bụng gợi cảm, khiến Kì Sam nhìn chỉ thấy dụ hoặc muốn chết.
“Chẳng lẽ ta làm không tốt hay sao?”
(Tiểu Dạ *đạp bàn* iem trết luôn đây, iem ứ chịu được rồi, sắp thú tính đại phát rồi *tru tréo*)
“Không, tuyệt đối không.” Ngược lại thì có, hành động ngây ngô ấy cơ hồ muốn bức Kì Sam tới cực hạn, lại còn phải vất vả khắc chế dục tính, tránh cho nơi đó trướng quá lớn, hoặc là quá mức trầm sâu vào tình dục, không khống chế được mà làm bị thương người trước mặt này:”Như thế là đủ rồi, giờ anh cởi quần áo mình ra đi.”
Tay trái đem thắt lưng lẫn quần áo cởi ra, tơ lụa mềm mại theo bờ vai Đông Phương dần buông, rơi xuống đằng sau người đang trên đùi Kì Sam. Kì Sam đoán trước rằng cái người IQ thì tuyệt đối mà EQ thì ngây ngô như Đông Phương sẽ làm thế nào, nên chẳng chút ngạc nhiên khi thấy y cầm lấy vật kia, từ từ ngồi xuống, trước sau không hề có chút chuẩn bị gì, mà cứ như thế cầm nó tiến vào trong cơ thể.
“Từ từ đã! Anh điên rồi à?” Kì Sam muốn đứng dậy ngăn y lại, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng được cái đầu, chẳng làm được thêm động tác gì khác. Nhưng cũng may câu nói này còn có tác dụng, Đông Phương ngừng lại…….chỉ thêm chút nữa thôi, là nơi tư mật và bộ vị hai người đã xỏ xuyên dung hợp lại làm một.
” Hãy dùng hai đầu ngón tay mà lúc nãy anh điểm huyệt tôi ấy, cho vào miệng, liếm ướt, sau đó để ra khuyếch trương đằng sau.” Kì Sam cố ý trêu ghẹo y, chỉ dạy tỉ mỉ thế này thế kia. Đông Phương cắn cắn môi dưới, sắc mặt đỏ bừng như màu máu đến nơi, nhưng vẫn làm theo lời Kì Sam nói:”Nhẹ một chút, đợi cho bên trong thích ứng mới chuyển động ngón tay được.”
Đông Phương ngượng nghùng chịu đựng, ở thân thể chính mình ra vào vài cái, không thấy Kì Sam nói gì liền rút đầu ngón tay ra, không đợi Kì Sam phản ứng đã dùng sức ngồi xuống.
“A!” Hậu quả của việc bốc đồng chính là đau đến mức muốn cắn đến nát môi, nước mắt cũng rơi xuống. Nhưng đau đớn bên trong cơ thể mỗi lần một tăng thêm như thế, Đông Phương lại tươi cười càng thêm dịu dàng:”Không cần ôn nhu như thế với ta, ta căn bản không tốt đến thế đâu. Chỉ có thể dùng sự đau đớn thân thể này, mới có thể khiến ta an tâm cảm nhận được sự chân thật duy nhất…..”
Trái lại Kì Sam cười còn chẳng nổi:”Anh sao lại phải làm khó bản thân đến vậy?”
(Khởi Vũ: Sao mỹ nhơn lại tự ngược vầy chứ *ôm mặt*)
Vì mình rơi lệ khiến Kì Sam lộ ra biểu tình khó xử, nụ cười bên môi Đông Phương hoàn toàn vụt tắt. Y bối rối cúi người xuống hôn lên môi Kì Sam:”Đừng giận ta…….Cậu đừng giận, Kì Sam.”
Kì Sam lắc đầu:”Anh biết tôi sẽ không tức giận với anh.” Chính vì thế nên mới làm liều lĩnh làm cái việc này.
“Nhưng, ta….”
“Anh ra đi, xem xem nơi đó có bị thương hay không.”
Vừa nghe Kì Sam nói vậy, Đông Phương một lần nữa thẳng lưng lên, dù có đau thế nào, cũng không hề có ý định đứng lên, trái lại còn trực tiếp đem huyệt khẩu nhấn thật mạnh vào nơi sâu nhất. Nhanh chóng rút ra cũng nhanh chóng ấn vào, tuy thỉnh thoảng có vài tiếng than nhẹ khẽ toát ra từ kẽ răng, nhưng nội bích vẫn không ngừng ma sát mạnh mẽ co rút mãi không thôi.
Đối với thân thể Đông Phương, Kì Sam tuyệt đối hiểu rõ về nó hơn chính bản thân người kia. Điểm cực hạn của người nọ chính là lúc nội bích đột nhiên thít chặt lại, phối hợp với y, hắn cũng nhanh chóng bắn ra, trong lòng thầm nghĩ kết thúc cho mau để còn xem xem Đông Phương có bị thương hay không.
Hai tay Đông Phương đặt trên bụng Kì Sam, trong cơ thể đột nhiên được rót vào một dòng chất lỏng nóng ấm vô cùng, cả người cong về phía sau, không kìm nén được mà phát ra một tiếng rên rỉ vừa khổ sở lại xen lẫn sung sướng, cả người đầm đìa mồ hôi xụi lơ trong lòng Kì Sam. Trong lúc run rẩy chờ tình triều lui bước, vẫn không quên giơ tay ra giải huyệt đạo cho Kì Sam, thanh âm mở miệng khàn khàn vương chút ưu sầu:”Xin lỗi….”
Kì Sam vừa nâng tay, vừa lúc đỡ được người đang rơi xuống. Khi da thịt ấm áp của đôi phương dán trên bờ ngực mình thế này, bỗng nhiên trong đầu Kì Sam chợt nảy ra một ý tưởng kỳ quặc không tả: Như thế này, liệu có tính là mình bị vợ yêu “Bá Vương ngạnh thượng cung” (*) không nhỉ?
Nghiêng người để y nằm thoải mái trên giường, Kì Sam vội rời giường. Thấy hắn rời đi, Đông Phương cuống cuồng bật dậy, vội vàng hỏi:”Cậu định đi đâu? Cậu vẫn đang giận, đúng không?”
“Tôi chỉ đi ra chuẩn bị mọi thứ cho anh tắm rửa sạch sẽ, không đi đâu hết. Anh cứ nằm đây nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không cần, cứ để nó lại.”
Kì Sam cảm thấy ngỡ ngàng đến mức khó tin, Đông Phương hôm nay thật khác quá? Từ xưa đến nay y đối với mình đều là nói gì nghe nấy, tại sao tự dưng lại kháng cự chống đối vậy? Hơn nữa sự nhiệt tình xảy ra bất ngờ vừa xong này, cũng quá là kì quặc đi……Nhưng mà khi kết hợp lại nội dung hai cuộc nói chuyện vừa xong, Kì Sam vừa nghĩ, liền lập tức hiểu ra.
“Tôi nói này, anh rõ ràng là một người thông minh tuyệt đỉnh như thế, ấy vậy mà tại sao mỗi lần đối mặt với tình cảm lại trở nên ngốc nhường này? Dù cho mỗi ngày anh để nó lại như thế, cái nơi này này…” Kì Sam ngồi trở lại bên cạnh Đông Phương, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của y:”Cũng vĩnh viễn không xuất hiện được sinh linh bé nhỏ nào đâu. Đông Phương à, anh cứ luôn đáng yêu đến như thế, khiến tôi thật sự bối rối đấy….”
Bị Kì Sam trêu cho một trận như thế, cái người vừa nãy còn tích cực chủ động giờ nhăn nhó mặt mày, không chỉ ngoan ngoãn nghe lời chui vào chăn ngủ, mà còn đem cả khuôn mặt đỏ bừng của mình giấu kín trong chăn, chỉ còn nhờ mỗi phần đầu gối với mái tóc dài tản mác xung quanh mới biết được có người đang chui trong chăn thôi à.
“Buồn bực chui trong chăn anh cũng không ngại khó chịu, hay là do anh hối hận mới vừa rồi quá nhiệt tình, nên thẹn quá hóa giận muốn tự sát luôn đấy chứ?”
Kì Sam cũng không định nói chuyện này với giáo chủ Đông Phương còn đang buồn bực, nhưng vẫn kéo chăn xuống, cười dịu dàng với cái ngươi đang mang vẻ mặt ảo não kia.
“Loại người phí hoài bản thân là hạng vô năng chuyên làm mấy chuyên ngu xuẩn, bổn tọa sẽ không….”
Dù có hay không, nụ cười kì Sam đã làm giảm đi bất an trong y. Chỉ một nụ cười, mà có thể làm cho giáo chủ đại nhân vốn đang tủi thân như nàng dâu nhỏ trong nháy mắt khôi phục trở lại thành người kiêu ngạo vương giả trời sinh.
“Đúng vậy, anh thì không.” Kì Sam vuốt mái tóc dài của y, thật sự đồng ý với lời Đông Phương nói, để việc tắm rửa tẩy trừ gác lại phía sau.
_Còn tiếp_
(*) Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành… Đôi lời tác giả:
Gần đây RP giá trị bị rớt nghiêm trọng, cảm xúc khá kém…
Ta thấy nhiều người có vẻ thờ ơ với truyện này, có chút nghi ngờ rằng liệu còn bao người muốn đọc nữa hay không [?]
Dù sao thì còn một chương nữa là kết thúc rồi, mấy hôm sau sẽ post nốt.
( Tiểu Dạ *sụt sịt* em cũng muốn hỏi mọi người y như vầy đó a ~~:(((((( Chị tác giả à ~~ chúng ta đồng bệnh tương lân đó:(((()
——————————————————————————–
Vất vả mãi mới dỗ cho Đông Phương ngủ được xong xuôi, Kì Sam mới ra khỏi phòng đi xuống dưới nhà.
Trong phòng bếp đã vang lên tiếng nôi niêu xoong chảo, mùi hương lẫn hơi nước bốc lên nghi ngút, chỉ là có chút ngoài ý muốn, người đang đứng bếp lại là Kì papa.
“Ba, sao ba lại dậy sớm vậy, mẹ đâu rồi ạ?”
“Bà ấy nói ra ngoài mua chút đồ,mở mắt đã đi rồi, sao không đợi cậu ta cùng xuống?”
“Anh ấy vẫn đang ngủ.” Nhớ tới cái người vừa mới ngủ say trên kia, Kì Sam bất đắc dĩ cười cười.
Đôi mắt tinh anh của Kì papa nhanh chóng phát hiện ra vẻ mặt của con zai nhà mình, hỏi:”Làm sao, cãi nhau à?”
“Cãi nhau được đã tốt ” Kì Sam cảm khái, hắn không ngại cùng Đông Phương thỉnh thoảng tranh cãi, đem mấy chuyện linh tinh hầm bà lằng gì gì đó nói hết ra cho xong, như thế còn dễ chịu hơn việc cái gì y cũng để trong lòng:”Mấy hôm trước Kì Dung có nói chuyện với anh ấy, rốt cuộc cái tên ngốc đó lại cứ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt không đâu, tự mình làm mình khổ.”
“Ba mẹ cũng có nghe chị con nói qua.”
“Ba, hai người cũng biết chuyện đó là gì sao?”
“Cụ thể thế nào thì con đi hỏi Kì Dung đi. Nhưng mà nó có nói, cậu trai này vì con mà có thể làm đến mức này, quả thật rất tốt. Con về sau phải đối xử với cậu ta cho thật tốt.”
Ông Kì vừa nói vừa canh chừng nồi cháo, nhìn ngọn lửa rồi một chốc mở nắp ra xem bên trong, nghiêm túc nói:”Nhà họ Kì mình không quan trọng hóa cái vấn đề con cháu nỗi dõi gì cả, chị con cũng họ Kì, con của nó cũng vốn là con cháu của chúng ta rồi. Con về khuyên giải an ủi cậu ấy đi, đừng tồn tại ý tưởng « oai đạo cửa bên » này (oai đạo : con đường lệch lạc, cửa bên : bên cạnh, ngách. Ý chỉ loại ý tưởng lệch lạc, không đúng rồi thì kiểu ngõ cụt, cùng đường phải vào ngách), kỹ thuật này nói ra mấy ông bà già chúng ta không hiểu, nhưng chung quy có lẽ nguy hiểm, không đáng tin cậy.
“Con biết rồi, chút nữa con sẽ đến nhà Kì Dung, hỏi kỹ chị ấy.”
Đang ở nhà cho bé con ăn sáng, thấy đứa em trai của mình tự nhiên lại đến, mà sau khi nghe được mục đích nó tới, vẻ mặt Kì Dung lại còn ngạc nhiên hơn nữa.
“Cậu ta thật sự làm như thế á? Chị có nói với cậu ấy là em sẽ không đồng ý đâu, không ngờ được cậu ta còn năn nỉ em thế.”
“Chị hết trò rồi mà đi nói thế với anh ấy, làm anh ấy bởi vậy mà buồn khổ.”
Kì Dung xua xua tay tỏ ra cực kỳ vô tội:”Mấy người cứ nghĩ rằng chị bảo cậu ta thế này thế kia, nhưng mấy ai rõ chứ hả? Cái chuyện này là do tự mình Đông Phương giáo chủ đi hỏi chị thì có.”
“Tự anh ấy hỏi?”
“Ờ. Lúc ấy cậu ta nói là thấy thời đại này có nhiều thứ kì lạ không thể tin được, sau đó lại hỏi, có loại thuốc nào có thể thay đổi được thể chất con người không, giống như “Quỳ hoa Bảo Điển” có thể thay đổi tâm tính con người ta vậy. Chị không nghĩ cậu ta hỏi thật, nên cũng chỉ nói thuốc thì không có, nhưng nếu muốn thì có thể phẫu thuật là được.”
Kì Sam mệt mỏi xoa xoa thái dương. Hắn nên khen ngợi Đông Phương nhà hắn rất thông minh, từ một viên thuốc mà có thể tưởng tượng phong phú ra sao, hay là nên mắng y không biết sống chết, tự tiện lấy chính thân thể mình ra như thế bây giờ?
Xưa có hoàng đế luyện đan cầu mong trường sinh bất lão, nay hắn có vợ yêu hỏi thuốc để được sinh tử…..Kì Sam thật sự có một ý nghĩ, ấy là đi về nhà tóm lấy cái người đang vù vù ngủ trong chăn kia, đặt người nọ lên đùi, rồi phát cho y mấy cái vào mông.
“Cậu, cậu đang bực à?” Bé con ở bên cạnh chui vào trong lòng Kì Sam, ngoan ngoãn hỏi thăm cậu bé.
Đứa cháu trai khiến Kì Sam tiêu bớt phần nào cơn tức giận, nhưng vẫn cố ý làm mặt hù dọa bé:”Vì Tiểu Hòa mà cậu mới bực mình, nên giờ cậu muốn tét mông cháu vài phát.”
“Không được, người ta không hề không ngoan mà!” Bé con vừa nhảy ra khỏi lòng Kì Sam vừa hai tay tóm quần chạy vọt lên tầng, kêu toáng lên:”Papa, mau dậy đi, cậu muốn bắt nạt con……”
“Giỏi lắm, chú dám dọa con chị chạy, phí hết cả chị đây vất vả dỗ nó ăn cơm. Giờ thấy công bằng chưa hử?”
Kì Sam cười:”Tạm được.”
“À đúng rồi, có chuyện này chị nói cho em biết.” Kì Dung buông bát, thản nhiên nói:”Còn nhớ cái cô tên Lý Lập Tuyền không? Nó kêu hai hôm sau tới nhà mình chúc tết đó.”
“Ai cơ?” Đối với cái tên này, Kì Sam chẳng có chút ấn tượng nào.
“Là em họ của La Triệu Thanh đó, hồi trước hay đến nhà chị chơi, tóc cắt ngắn ngắn í.”
“Cô ấy muốn tìm chị thì không phải là đến đây sao, còn muốn qua nhà bên làm gì.”
Kì Dung cười lớn:”Tìm chú í.”
“Em với cô ấy quen biết gì đâu?” Kì Sam nhìn thấy bộ dạng chị mình đang cười ngả cười nghiêng.
“Chú em à, La Hòa năm nay năm tuổi, con gái nhà người ta đợi chú suốt năm năm đó nghe….Cả đời thiếu nữ có mấy lần năm năm mà chẳng lẽ để phí công phí sức vậy sao?”
“Nhưng em cũng đâu bảo cô ấy chờ?. Hơn nữa em cũng chứa hứa hẹn hay thề thốt cái gì, cô ấy có phải nghĩ quá xa rồi không thế?” Kì Sam đứng lên “Em giờ phải về, còn về cô gái ấy thì chị biện pháp giải quyết đi.”
Kì Dung gọi với theo sau hắn:”Chị nói về cô ấy không phải là muốn em giải quyết, mà muốn nhắc nhở lúc cô ấy đến nhà, em nên đi trấn an người kia đi, đừng để cậu ta hiểu lầm….”
Kì Sam không ngoảnh lại, chỉ vẫy vẫy tay:”Em biết.”
“Còn nữa, vì cái gì mà chị phải giúp chú giải quyết!”
Lý do thì đơn giản thôi, vì sự phiền toái đó là người nhà họ La…..
(Tiểu Dạ:*rú* mỹ nhưn à ~~~ iem nguyện ủng hộ anh làm top XD~~ cởi đồ đê, cường bạo đê, SM đê, toy đê…… khụ khụ …..=”=
Khởi Vũ: Bệnh =”=)
Kì công tử của chúng ta vừa mới ổn định được tinh thần thì ngay lập tức bị giáo chủ đại nhân nhà hắn bồi thêm cho cú nữa đến phát hoảng.Cái người luôn kín đáo về mặt này thế nhưng lại chủ động vì hắn mà cởi bỏ quần áo, mà không chỉ vậy, từ tư thế ban đầu là ở trong lòng hắn giờ dạn dĩ đổi thành ngồi khóa trên đùi hắn, đôi môi tiến gần về phía Kì Sam, Kì Sam còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã tự động hôn lấy.
“Anh đang đùa với lửa đó, có biết không?” Hít sâu một hơi, Kì Sam nắm chặt hai tay, cố gắng áp chế thứ trong cơ thể đang bắt đầu tăng vọt, ý định muốn để cho Đông Phương dừng lại. Đàn ông sáng sớm thường hay “chào cờ”, nhưng mà người “khơi lửa” lại là cái vị chủ nhân cả đêm không ngủ này nè, lúc này đáng lẽ phải cho y ngủ đủ một giấc mới phải chứ.
“Đừng cự tuyệt ta…..”
Tốt rồi, Đông Phương giáo chủ lấy nước mắt làm vũ khí, lập tức trúng ngay hồng tâm. Kì Sam vừa chỉ mới hạ quyết tâm đã nháy mắt vì hai dòng nước mắt kia mà vẫy cờ trắng đầu hàng, làm gì còn sức mà đẩy y ra, còn vội vội vàng vàng lau nước mắt cho người nọ nữa chứ.
Chỉ vì vài giây do dự ấy, mà Đông Phương thừa dịp phất cờ thắng xông lên, hai tay ôm lấy cổ Kì Sam, di chuyển về phía trước, vừa vặn tới vùng bụng, vòng eo khẽ cử động cọ xát vào bộ vị phía dưới. Một loạt các động tác liền mạch đến nhường ấy, khiến Kì Sam không có chút cơ hội nào ngăn cản, cho tới khi thứ đó của hắn bị khiêu khích đến mức đứng thắng, nóng cháy.
“Được, anh đừng lộn xộn nữa, từ từ đã.”
Kì Sam vốn tưởng y sẽ đổi vị trí giữa hai người, ai ngờ người phía trước hắn chỉ lùi lại một bước trên giường, ngón tay nhanh chóng cởi quần hắn xuống, sau đó cúi xuống chôn giữa hai chân, thấp đầu kề mặt thật sát — ngày mới bình minh vừa lên, ấy thế mà Kì Sam đã trải qua ba cú shock liên tiếp.
(Tiểu Dạ *đập bàn thùm thụp*: A Sam bị tụt quần ~~~ móa á há há há ~~ bị xàm xỡ~~)
“Anh làm cái gì thế?” Kì Sam vừa định cử động, liền bị Đông Phương đè lại. Thấy Đông Phương dùng miệng phục vụ mình như thế này, Kì Sam chỉ thấy trong lòng khổ sở. Con người mà hắn thương yêu hết mực này đây, không nên có tư thế cúi thấp tự làm khổ chính bản thân đến thế…….
Nếu là nói không, thì Kì Sam chắc chắn sẽ không thua y, nhưng Đông Phương giáo chủ đây vừa ra tay, thì nào có mấy ai chống cự được. Y chỉ cần động hai đầu ngón tay, đã dễ dàng khiến Kì Sam không thể động đậy.
Hai tay bị điểm huyệt như vậy khiến Kì Sam dở khóc dở cười, hắn dù thế nào đi nữa cũng chẳng bao giờ tưởng tượng nổi bản thân lại có một ngày bị vợ yêu điểm huyệt như vậy,lại còn là bị dùng cho việc này nữa chứ. Đầu ngón tay căng cứng có cảm giác không dễ chịu cho lắm, nhưng cũng bởi thế mà hắn biết được lần này Đông Phương kiên quyết thế nào.
“Để cho ta hầu hạ cậu, có được không?”
Mang theo đôi mắt đẫm lệ chờ mong nhìn hắn thế, Kì Sam nào có thể từ chối được đây?
“Được được được, nhưng anh phải nghe theo tôi, không được tự tiện nóng vội, nếu không sẽ làm bản thân bị thương đấy.”
“Ừm.”
Ngoan ngoãn đồng ý, ngoài miệng chẳng đợi Kì Sam phân phó đã một lần nữa ngậm vào vật bị y động đến đứng thẳng kia, lấy tay giữ nó, ngây ngô dùng đầu lưỡi đảo qua, cố gắng lấy lòng. Chỉ đơn giản là nuốt vào phun ra chứ chẳng hề có chút kinh nghiệm nào, vài lần răng nanh có chạm vào gân mạch nổi lên nơi bộ vị, khiến Đông Phương càng thêm khẽ khàng, càng thêm cẩn thận.
Cho đến khi Kì Sam mở miệng can ngăn đến lần thứ ba, y mới không cam lòng ngẩng đầu, u oán dùng ánh mắt lên án Kì Sam ngăn mình lại. Lại hoàn toàn không hề biết bản thân mình vì nín thở mà hai má đỏ bừng, lại thêm vạt áo phía dưới phập phùng kịch liệt lộ ra ngực bụng gợi cảm, khiến Kì Sam nhìn chỉ thấy dụ hoặc muốn chết.
“Chẳng lẽ ta làm không tốt hay sao?”
(Tiểu Dạ *đạp bàn* iem trết luôn đây, iem ứ chịu được rồi, sắp thú tính đại phát rồi *tru tréo*)
“Không, tuyệt đối không.” Ngược lại thì có, hành động ngây ngô ấy cơ hồ muốn bức Kì Sam tới cực hạn, lại còn phải vất vả khắc chế dục tính, tránh cho nơi đó trướng quá lớn, hoặc là quá mức trầm sâu vào tình dục, không khống chế được mà làm bị thương người trước mặt này:”Như thế là đủ rồi, giờ anh cởi quần áo mình ra đi.”
Tay trái đem thắt lưng lẫn quần áo cởi ra, tơ lụa mềm mại theo bờ vai Đông Phương dần buông, rơi xuống đằng sau người đang trên đùi Kì Sam. Kì Sam đoán trước rằng cái người IQ thì tuyệt đối mà EQ thì ngây ngô như Đông Phương sẽ làm thế nào, nên chẳng chút ngạc nhiên khi thấy y cầm lấy vật kia, từ từ ngồi xuống, trước sau không hề có chút chuẩn bị gì, mà cứ như thế cầm nó tiến vào trong cơ thể.
“Từ từ đã! Anh điên rồi à?” Kì Sam muốn đứng dậy ngăn y lại, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng được cái đầu, chẳng làm được thêm động tác gì khác. Nhưng cũng may câu nói này còn có tác dụng, Đông Phương ngừng lại…….chỉ thêm chút nữa thôi, là nơi tư mật và bộ vị hai người đã xỏ xuyên dung hợp lại làm một.
” Hãy dùng hai đầu ngón tay mà lúc nãy anh điểm huyệt tôi ấy, cho vào miệng, liếm ướt, sau đó để ra khuyếch trương đằng sau.” Kì Sam cố ý trêu ghẹo y, chỉ dạy tỉ mỉ thế này thế kia. Đông Phương cắn cắn môi dưới, sắc mặt đỏ bừng như màu máu đến nơi, nhưng vẫn làm theo lời Kì Sam nói:”Nhẹ một chút, đợi cho bên trong thích ứng mới chuyển động ngón tay được.”
Đông Phương ngượng nghùng chịu đựng, ở thân thể chính mình ra vào vài cái, không thấy Kì Sam nói gì liền rút đầu ngón tay ra, không đợi Kì Sam phản ứng đã dùng sức ngồi xuống.
“A!” Hậu quả của việc bốc đồng chính là đau đến mức muốn cắn đến nát môi, nước mắt cũng rơi xuống. Nhưng đau đớn bên trong cơ thể mỗi lần một tăng thêm như thế, Đông Phương lại tươi cười càng thêm dịu dàng:”Không cần ôn nhu như thế với ta, ta căn bản không tốt đến thế đâu. Chỉ có thể dùng sự đau đớn thân thể này, mới có thể khiến ta an tâm cảm nhận được sự chân thật duy nhất…..”
Trái lại Kì Sam cười còn chẳng nổi:”Anh sao lại phải làm khó bản thân đến vậy?”
(Khởi Vũ: Sao mỹ nhơn lại tự ngược vầy chứ *ôm mặt*)
Vì mình rơi lệ khiến Kì Sam lộ ra biểu tình khó xử, nụ cười bên môi Đông Phương hoàn toàn vụt tắt. Y bối rối cúi người xuống hôn lên môi Kì Sam:”Đừng giận ta…….Cậu đừng giận, Kì Sam.”
Kì Sam lắc đầu:”Anh biết tôi sẽ không tức giận với anh.” Chính vì thế nên mới làm liều lĩnh làm cái việc này.
“Nhưng, ta….”
“Anh ra đi, xem xem nơi đó có bị thương hay không.”
Vừa nghe Kì Sam nói vậy, Đông Phương một lần nữa thẳng lưng lên, dù có đau thế nào, cũng không hề có ý định đứng lên, trái lại còn trực tiếp đem huyệt khẩu nhấn thật mạnh vào nơi sâu nhất. Nhanh chóng rút ra cũng nhanh chóng ấn vào, tuy thỉnh thoảng có vài tiếng than nhẹ khẽ toát ra từ kẽ răng, nhưng nội bích vẫn không ngừng ma sát mạnh mẽ co rút mãi không thôi.
Đối với thân thể Đông Phương, Kì Sam tuyệt đối hiểu rõ về nó hơn chính bản thân người kia. Điểm cực hạn của người nọ chính là lúc nội bích đột nhiên thít chặt lại, phối hợp với y, hắn cũng nhanh chóng bắn ra, trong lòng thầm nghĩ kết thúc cho mau để còn xem xem Đông Phương có bị thương hay không.
Hai tay Đông Phương đặt trên bụng Kì Sam, trong cơ thể đột nhiên được rót vào một dòng chất lỏng nóng ấm vô cùng, cả người cong về phía sau, không kìm nén được mà phát ra một tiếng rên rỉ vừa khổ sở lại xen lẫn sung sướng, cả người đầm đìa mồ hôi xụi lơ trong lòng Kì Sam. Trong lúc run rẩy chờ tình triều lui bước, vẫn không quên giơ tay ra giải huyệt đạo cho Kì Sam, thanh âm mở miệng khàn khàn vương chút ưu sầu:”Xin lỗi….”
Kì Sam vừa nâng tay, vừa lúc đỡ được người đang rơi xuống. Khi da thịt ấm áp của đôi phương dán trên bờ ngực mình thế này, bỗng nhiên trong đầu Kì Sam chợt nảy ra một ý tưởng kỳ quặc không tả: Như thế này, liệu có tính là mình bị vợ yêu “Bá Vương ngạnh thượng cung” (*) không nhỉ?
Nghiêng người để y nằm thoải mái trên giường, Kì Sam vội rời giường. Thấy hắn rời đi, Đông Phương cuống cuồng bật dậy, vội vàng hỏi:”Cậu định đi đâu? Cậu vẫn đang giận, đúng không?”
“Tôi chỉ đi ra chuẩn bị mọi thứ cho anh tắm rửa sạch sẽ, không đi đâu hết. Anh cứ nằm đây nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không cần, cứ để nó lại.”
Kì Sam cảm thấy ngỡ ngàng đến mức khó tin, Đông Phương hôm nay thật khác quá? Từ xưa đến nay y đối với mình đều là nói gì nghe nấy, tại sao tự dưng lại kháng cự chống đối vậy? Hơn nữa sự nhiệt tình xảy ra bất ngờ vừa xong này, cũng quá là kì quặc đi……Nhưng mà khi kết hợp lại nội dung hai cuộc nói chuyện vừa xong, Kì Sam vừa nghĩ, liền lập tức hiểu ra.
“Tôi nói này, anh rõ ràng là một người thông minh tuyệt đỉnh như thế, ấy vậy mà tại sao mỗi lần đối mặt với tình cảm lại trở nên ngốc nhường này? Dù cho mỗi ngày anh để nó lại như thế, cái nơi này này…” Kì Sam ngồi trở lại bên cạnh Đông Phương, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của y:”Cũng vĩnh viễn không xuất hiện được sinh linh bé nhỏ nào đâu. Đông Phương à, anh cứ luôn đáng yêu đến như thế, khiến tôi thật sự bối rối đấy….”
Bị Kì Sam trêu cho một trận như thế, cái người vừa nãy còn tích cực chủ động giờ nhăn nhó mặt mày, không chỉ ngoan ngoãn nghe lời chui vào chăn ngủ, mà còn đem cả khuôn mặt đỏ bừng của mình giấu kín trong chăn, chỉ còn nhờ mỗi phần đầu gối với mái tóc dài tản mác xung quanh mới biết được có người đang chui trong chăn thôi à.
“Buồn bực chui trong chăn anh cũng không ngại khó chịu, hay là do anh hối hận mới vừa rồi quá nhiệt tình, nên thẹn quá hóa giận muốn tự sát luôn đấy chứ?”
Kì Sam cũng không định nói chuyện này với giáo chủ Đông Phương còn đang buồn bực, nhưng vẫn kéo chăn xuống, cười dịu dàng với cái ngươi đang mang vẻ mặt ảo não kia.
“Loại người phí hoài bản thân là hạng vô năng chuyên làm mấy chuyên ngu xuẩn, bổn tọa sẽ không….”
Dù có hay không, nụ cười kì Sam đã làm giảm đi bất an trong y. Chỉ một nụ cười, mà có thể làm cho giáo chủ đại nhân vốn đang tủi thân như nàng dâu nhỏ trong nháy mắt khôi phục trở lại thành người kiêu ngạo vương giả trời sinh.
“Đúng vậy, anh thì không.” Kì Sam vuốt mái tóc dài của y, thật sự đồng ý với lời Đông Phương nói, để việc tắm rửa tẩy trừ gác lại phía sau.
_Còn tiếp_
(*) Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành… Đôi lời tác giả:
Gần đây RP giá trị bị rớt nghiêm trọng, cảm xúc khá kém…
Ta thấy nhiều người có vẻ thờ ơ với truyện này, có chút nghi ngờ rằng liệu còn bao người muốn đọc nữa hay không [?]
Dù sao thì còn một chương nữa là kết thúc rồi, mấy hôm sau sẽ post nốt.
( Tiểu Dạ *sụt sịt* em cũng muốn hỏi mọi người y như vầy đó a ~~:(((((( Chị tác giả à ~~ chúng ta đồng bệnh tương lân đó:(((()
——————————————————————————–
Vất vả mãi mới dỗ cho Đông Phương ngủ được xong xuôi, Kì Sam mới ra khỏi phòng đi xuống dưới nhà.
Trong phòng bếp đã vang lên tiếng nôi niêu xoong chảo, mùi hương lẫn hơi nước bốc lên nghi ngút, chỉ là có chút ngoài ý muốn, người đang đứng bếp lại là Kì papa.
“Ba, sao ba lại dậy sớm vậy, mẹ đâu rồi ạ?”
“Bà ấy nói ra ngoài mua chút đồ,mở mắt đã đi rồi, sao không đợi cậu ta cùng xuống?”
“Anh ấy vẫn đang ngủ.” Nhớ tới cái người vừa mới ngủ say trên kia, Kì Sam bất đắc dĩ cười cười.
Đôi mắt tinh anh của Kì papa nhanh chóng phát hiện ra vẻ mặt của con zai nhà mình, hỏi:”Làm sao, cãi nhau à?”
“Cãi nhau được đã tốt ” Kì Sam cảm khái, hắn không ngại cùng Đông Phương thỉnh thoảng tranh cãi, đem mấy chuyện linh tinh hầm bà lằng gì gì đó nói hết ra cho xong, như thế còn dễ chịu hơn việc cái gì y cũng để trong lòng:”Mấy hôm trước Kì Dung có nói chuyện với anh ấy, rốt cuộc cái tên ngốc đó lại cứ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt không đâu, tự mình làm mình khổ.”
“Ba mẹ cũng có nghe chị con nói qua.”
“Ba, hai người cũng biết chuyện đó là gì sao?”
“Cụ thể thế nào thì con đi hỏi Kì Dung đi. Nhưng mà nó có nói, cậu trai này vì con mà có thể làm đến mức này, quả thật rất tốt. Con về sau phải đối xử với cậu ta cho thật tốt.”
Ông Kì vừa nói vừa canh chừng nồi cháo, nhìn ngọn lửa rồi một chốc mở nắp ra xem bên trong, nghiêm túc nói:”Nhà họ Kì mình không quan trọng hóa cái vấn đề con cháu nỗi dõi gì cả, chị con cũng họ Kì, con của nó cũng vốn là con cháu của chúng ta rồi. Con về khuyên giải an ủi cậu ấy đi, đừng tồn tại ý tưởng « oai đạo cửa bên » này (oai đạo : con đường lệch lạc, cửa bên : bên cạnh, ngách. Ý chỉ loại ý tưởng lệch lạc, không đúng rồi thì kiểu ngõ cụt, cùng đường phải vào ngách), kỹ thuật này nói ra mấy ông bà già chúng ta không hiểu, nhưng chung quy có lẽ nguy hiểm, không đáng tin cậy.
“Con biết rồi, chút nữa con sẽ đến nhà Kì Dung, hỏi kỹ chị ấy.”
Đang ở nhà cho bé con ăn sáng, thấy đứa em trai của mình tự nhiên lại đến, mà sau khi nghe được mục đích nó tới, vẻ mặt Kì Dung lại còn ngạc nhiên hơn nữa.
“Cậu ta thật sự làm như thế á? Chị có nói với cậu ấy là em sẽ không đồng ý đâu, không ngờ được cậu ta còn năn nỉ em thế.”
“Chị hết trò rồi mà đi nói thế với anh ấy, làm anh ấy bởi vậy mà buồn khổ.”
Kì Dung xua xua tay tỏ ra cực kỳ vô tội:”Mấy người cứ nghĩ rằng chị bảo cậu ta thế này thế kia, nhưng mấy ai rõ chứ hả? Cái chuyện này là do tự mình Đông Phương giáo chủ đi hỏi chị thì có.”
“Tự anh ấy hỏi?”
“Ờ. Lúc ấy cậu ta nói là thấy thời đại này có nhiều thứ kì lạ không thể tin được, sau đó lại hỏi, có loại thuốc nào có thể thay đổi được thể chất con người không, giống như “Quỳ hoa Bảo Điển” có thể thay đổi tâm tính con người ta vậy. Chị không nghĩ cậu ta hỏi thật, nên cũng chỉ nói thuốc thì không có, nhưng nếu muốn thì có thể phẫu thuật là được.”
Kì Sam mệt mỏi xoa xoa thái dương. Hắn nên khen ngợi Đông Phương nhà hắn rất thông minh, từ một viên thuốc mà có thể tưởng tượng phong phú ra sao, hay là nên mắng y không biết sống chết, tự tiện lấy chính thân thể mình ra như thế bây giờ?
Xưa có hoàng đế luyện đan cầu mong trường sinh bất lão, nay hắn có vợ yêu hỏi thuốc để được sinh tử…..Kì Sam thật sự có một ý nghĩ, ấy là đi về nhà tóm lấy cái người đang vù vù ngủ trong chăn kia, đặt người nọ lên đùi, rồi phát cho y mấy cái vào mông.
“Cậu, cậu đang bực à?” Bé con ở bên cạnh chui vào trong lòng Kì Sam, ngoan ngoãn hỏi thăm cậu bé.
Đứa cháu trai khiến Kì Sam tiêu bớt phần nào cơn tức giận, nhưng vẫn cố ý làm mặt hù dọa bé:”Vì Tiểu Hòa mà cậu mới bực mình, nên giờ cậu muốn tét mông cháu vài phát.”
“Không được, người ta không hề không ngoan mà!” Bé con vừa nhảy ra khỏi lòng Kì Sam vừa hai tay tóm quần chạy vọt lên tầng, kêu toáng lên:”Papa, mau dậy đi, cậu muốn bắt nạt con……”
“Giỏi lắm, chú dám dọa con chị chạy, phí hết cả chị đây vất vả dỗ nó ăn cơm. Giờ thấy công bằng chưa hử?”
Kì Sam cười:”Tạm được.”
“À đúng rồi, có chuyện này chị nói cho em biết.” Kì Dung buông bát, thản nhiên nói:”Còn nhớ cái cô tên Lý Lập Tuyền không? Nó kêu hai hôm sau tới nhà mình chúc tết đó.”
“Ai cơ?” Đối với cái tên này, Kì Sam chẳng có chút ấn tượng nào.
“Là em họ của La Triệu Thanh đó, hồi trước hay đến nhà chị chơi, tóc cắt ngắn ngắn í.”
“Cô ấy muốn tìm chị thì không phải là đến đây sao, còn muốn qua nhà bên làm gì.”
Kì Dung cười lớn:”Tìm chú í.”
“Em với cô ấy quen biết gì đâu?” Kì Sam nhìn thấy bộ dạng chị mình đang cười ngả cười nghiêng.
“Chú em à, La Hòa năm nay năm tuổi, con gái nhà người ta đợi chú suốt năm năm đó nghe….Cả đời thiếu nữ có mấy lần năm năm mà chẳng lẽ để phí công phí sức vậy sao?”
“Nhưng em cũng đâu bảo cô ấy chờ?. Hơn nữa em cũng chứa hứa hẹn hay thề thốt cái gì, cô ấy có phải nghĩ quá xa rồi không thế?” Kì Sam đứng lên “Em giờ phải về, còn về cô gái ấy thì chị biện pháp giải quyết đi.”
Kì Dung gọi với theo sau hắn:”Chị nói về cô ấy không phải là muốn em giải quyết, mà muốn nhắc nhở lúc cô ấy đến nhà, em nên đi trấn an người kia đi, đừng để cậu ta hiểu lầm….”
Kì Sam không ngoảnh lại, chỉ vẫy vẫy tay:”Em biết.”
“Còn nữa, vì cái gì mà chị phải giúp chú giải quyết!”
Lý do thì đơn giản thôi, vì sự phiền toái đó là người nhà họ La…..