Chương 21
Có tiếng bíp vang lên, tai nghe điện thoại có chút nóng Quý Thính đặt điện thoại xuống, Vu Hy ôm lấy vùi thẳng vào người cô, hít hà: “Tớ bảo này, trên người cậu thơm quá.”
Quý Thính kéo chăn lên, nói: “Tớ tắm rồi.”
“Có mùi thơm của gỗ mun, đặc biệt là ở quanh cổ.” Vu Hy ngửi cổ cô, Quý Thính hơi khựng lại. Mùi nước hoa gỗ mun là mùi mà Đàm Vũ Trình sử dụng, buổi tối anh ôm cổ cô, nghĩ tới đây hai bên tai cô càng trở nên nóng hơn. Vu Hy lẩm bẩm: “Kỳ lạ, mùi này rất giống mùi nước hoa của Đàm Vũ Trình…”
Quý Thính không dám nói gì, vỗ vỗ Vu Hy nói: “Ngủ đi.”
Vu Hy ừ một tiếng, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đàm Vũ Trình dùng loại nước hoa này, tớ thấy nó rất hợp với cậu ta, giọng điệu thì lạnh lùng, nhưng lại cố ý hớp hồn người ta. Có một từ để gọi cái đó là…..”
“Thợ săn cao cấp, đúng vậy, cậu ta chính là thợ săn cao cấp.”
Quý Thính kéo chăn bông của cô ấy, dỗ dành: “Ngủ đi.”
“Được rồi.” Vu Hy vùi mình vào hõm cổ Quý Thính, ngửi thấy mùi thơm của gỗ mun. Quý Thính cảm thấy hơi xấu hổ, dùng mu bàn tay lau cổ. Vu Hy mơ mơ màng màng nói thêm một câu: “Có điều Đàm Vũ Trình có quan hệ tốt với cậu thật đấy. Cậu ta dường như coi cậu là bạn.”
Quý Thính nghe một lúc rồi khẽ ừ một tiếng.
–
Sáng sớm hôm sau.
Điện thoại của Vu Hy đã có hơn 30 cuộc gọi, hơn 50 tin nhắn WeChat, tất cả đều do Chu Chiếm gọi và gửi tới. Vu Hy tỉnh dậy với mái tóc rối bù, cầm điện thoại lên nhìn thấy những tin nhắn và cuộc gọi đến ngược lại cô ấy chợt cảm thấy trong lòng thật bình tĩnh.
Vu Hy nhìn Quý Thính đang pha cà phê, nói: “Bỏ đi, trước tiên phải kiếm tiền cho tốt cái đã.”
Quý Thính mang cà phê tới trước mặt cô ấy rồi nói: “Cậu cũng đừng vội vã kết luận, chỉ cần bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Còn không phải sao, tớ mới hai mươi tám chứ không phải bốn mươi tám, tớ còn trẻ.” Vu Hy bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Chiếm, sau đó cất điện thoại đi cầm cà phê lên uống.
Tin nhắn kia đã được gửi đi, quả nhiên Chu Chiếm bên kia đã chịu im lặng không trả lời lại.
Quý Thính không biết Vu Hy đã nhắn cái gì nhưng cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại, cô cũng cảm thấy yên tâm.
Uống xong ly cà phê Quý Thính quay lại cửa hàng, còn Vu Hy thì đi về khách sạn vội vàng thu dọn một phen. Quý Thính lấy chìa khóa xe trên tủ giày, Vu Hy nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: “Xe của Đàm Vũ Trình?”
Quý Thính ừ một tiếng, xỏ giày rồi đi ra ngoài.
Vu Hy trở tay đóng cửa lại, xách theo chiếc túi nhỏ, nói: “Không tệ nha, cậu ta còn để lại chìa khóa xe cho cậu.”
Quý Thính đi đến thang máy: “Tối qua cậu ấy uống rượu.”
“À à, uống rượu xong thì đi tìm cậu sao?” Vu Hy quay đầu lại nhìn Quý Thính. Quý Thính liếc nhìn Vu Hy, “Kỳ lắm hả?”
Vu Hy dừng một chút, mỉm cười nói: “Không kỳ.”
Chỉ có điều.
Đàm vũ Trình và Quý Thính vốn có mối quan hệ rất tốt không phải sao? Bố mẹ hai người họ còn quen biết và luôn thân thiết với nhau, người khác làm gì có được đãi ngộ như Quý Thính. Vu Hy không biết tại sao mình lại có ý nghĩ buồn cười như vậy.
Quý Thính đưa Vu Hy đến khách sạn.
Khi đỗ trước cửa khách sạn, Quý Thính nói với Vu Hy: “Nhớ cảm ơn nam đồng nghiệp đã ở lại cùng cậu đêm qua nhé.”
Vu Hy suy nghĩ một chút, sau đó mới phản ứng lại nói: “A, là cậu học trò nhỏ kia à, được được.”
“Tớ nhớ rồi.”
“Tạm biệt.” Cô ấy vẫy tay với Quý Thính.
Quý Thính xua tay khởi động xe, Vu Hy đứng tại chỗ nhìn theo. Xe của Đàm Vũ Trình đen tuyền, mọi người hay gọi bằng cái tên côn đồ mặc vest, rất đẹp và đắt tiền người bình thường khó có thể mua được. Lúc Quý Thính mở cửa xe ra vẫn còn ngửi thấy mùi xe mới.
–
Hai ngày tiếp theo, Đàm Vũ Trình có chút bận rộn. Chiếc xe này vẫn luôn đậu ở gara của Quý Thính. Tháng 11 thời tiết vẫn nóng nực, mùa đông ở Lê Thành đến muộn nhưng ban đêm thì dài hơn.
Hôm nay sau khi ăn cơm tối xong, đèn mới được thắp sáng lên.
Quý Thính cầm một miếng bánh mousse socola bước ra ngoài, cửa tiệm bị mở ra, Mộng Gia mặc một cái áo dây cùng với quần jean, đeo kính râm bước vào, trong tay xách theo một chiếc túi mua sắm cao cấp, dùng đầu ngón tay tháo kính râm xuống cười tủm tỉm nhìn Quý Thính: “Đã lâu không gặp, bạn yêu à.”
Quý Thính sửng sốt vài giây, sau đó mỉm cười nói: “Gần đây không đi công tác với mẹ cậu sao.”
“Có, tớ đi với bà ấy hai ba ngày, có chút nhàm chán nên về trước.” Mộng Gia đặt túi mua hàng lên quầy, “Cho cậu đó, nhìn xem thử có thích không.”
Bên trong túi mua sắm là một chiếc túi sang trọng cao cấp.
Quý Thính nhìn một cái, cười nói: “Rất đẹp, nhưng đắt quá.”
“Ây dà, mommy của tớ đã mua nó khi bà ra nước ngoài, được miễn nhiều loại thuế nên rẻ lắm. Tớ cũng mua cho Vu Hy một chiếc.” Mộng Gia móc kính râm lên cổ áo, nhìn chiếc bánh mousse sô cô la trên tay cô: “Tớ ăn cái này được không?”
Cô ta không có một chút khách khí nào.
Quý Thính nhìn chiếc bánh trên đ ĩa, đẩy cho cô ta nói: “Đây.”
“Cám ơn.” Mộng Gia nhận lấy bánh ngọt, đi tới bàn bên kia ngồi xuống. Quý Thính lấy túi mua hàng trên quầy đặt lên ghế sô pha bên cạnh. Cô hỏi Mộng Gia có muốn uống cà phê không, Mộng Gia muốn cà phê đá kiểu Mỹ.
Cô xoay người pha đồ uống cho Mộng Gia.
Tiểu Chu nghiêng người, thăm dò nói: “Chị Thính, bạn cùng lớp của chị thật xinh đẹp, còn hào phóng nữa nha.”
Quý Thính mỉm cười.
Cô cúi đầu tiếp tục pha cà phê, một lúc sau bưng một ly cà phê đá kiểu Mỹ bước ra ngoài đặt lên bàn Mộng Gia. Mộng Gia gọi cô: “Ngồi xuống, ngồi xuống.”
Quý Thính ngồi xuống đối diện cô ta, nhìn cô ta dùng nĩa chậm rãi ăn bánh mousse sô cô la, một tay vẫn bấm điện thoại. Mộng Gia ngước mắt nhìn Quý Thính nói: “Tớ gọi điện cho Vu Hy và Long Không, gọi cua lớn và tôm hùm đất, tối nay đóng cửa quán cùng nhau ăn nhé. “
Quý Thính sửng sốt: “Cậu đã gọi rồi à?”
“Ừm, tan làm bọn họ sẽ đến đây.” Mộng Gia đặt điện thoại xuống, cười nhìn Quý Thính, “Nhưng có việc tớ cần cậu giúp, cậu mời anh ấy qua đây ăn cùng đi.”
Quý Thính trong lòng có dự cảm, nhưng vẫn hỏi như để xác nhận: “Ai.”
“Đàm Vũ Trình.” Mộng Gia chống cằm chớp mắt, đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của Quý Thính, “Mau gọi điện thoại cho anh ấy, mời anh ấy đến đây cùng nhau ăn tối.”
“Long Không không gọi sao?” Quý Thính hỏi ngược lại.
Mộng Gia nhún nhún vai, “Gọi, để đề phòng thì cậu cũng gọi một cuộc đi, chúng ta cứ ngồi ở đây chờ là được.”
Đầu ngón tay của Quý Thính bị Mộng Gia kéo lại, nhìn vào đôi mắt đeo kính áp tròng của Mộng Gia, cô rút đầu ngón tay lại nói: “Để tớ thử xem.”
“Đi đi.”
Mộng Gia cười tủm tỉm.
Quý Thính đứng dậy, đi đến phía sau quầy nhấc điện thoại bên cạnh lên bấm vào ảnh đại diện của anh rồi soạn tin nhắn.
Quý Thính: Tối nay ăn khuya không?
Đàm: Ăn.
Anh trả lời rất nhanh, chắc Long Không đã nói trước với anh rồi. Quý Thính thở dài, đặt điện thoại xuống ngước mắt lên gật đầu với Mộng Gia. Khuôn mặt Mộng Gia sáng lên cười rạng rỡ.
Còn mấy tiếng nữa cửa hàng mới đóng cửa, cho nên Mộng Gia ở lại cửa hàng cho tới khi mặt trời lặn. Cô ta dựa vào quầy sách đằng kia lật giở mấy cuốn tạp chí, mái tóc xoăn gợn sóng xõa ra sau lưng tạo cho cô ta cảm giác lười biếng khí chất trông như một đại tiểu thư bẩm sinh. Lúc trước cô ta và mẹ đến sống ở Nam An, sau khi nhập học ở trường trung học Nam An không lâu sau đã có rất nhiều em trai vì cô ta mà đi theo làm tùy tùng.
Tính cách cô ta từ trước đến nay luôn nóng bỏng và nhiệt tình, trên mặt hiện rõ sự chán ghét đối với Thư Tiêu, đặc biệt là khi biết Đàm Vũ Trình và Thư Tiêu ở bên nhau suýt chút nữa Mộng Gia đã chạy đến gây sự. Đàm Vũ Trình liếc nhẹ một cái, cô ta liền dừng chân.
Ở trong trường trung học cơ sở số 1 Nam An, Đàm Vũ Trình cũng không phải là ứng cử viên sáng giá.
Mộng Gia là kẻ “thức thời mới là trang tuấn kiệt”, không đối đầu trực diện với Đàm Vũ Trình. Lần này có lẽ vì không tìm được Đàm Vũ Trình nên mới nghĩ ra chiêu này.
Đến chín giờ, Quý Thính bảo Tiểu Chu và Trương Dương tan làm trước, hai người bọn họ giúp dọn dẹp rồi ngoan ngoãn rời đi. Mộng Gia đi ra ngoài, khi trở vào thì mang theo cua lông, tôm hùm đất và một số món ăn kèm đi vào cửa hàng, theo sau là Long Không và Vu Hy. Long Không cười gõ gõ bàn Quý Thính: “Chào buổi tối.”
Quý Thính mỉm cười nói: “Chào buổi tối.”
Vu Hy đặt túi xách nhỏ xuống, đi tới ôm lấy eo Quý Thính, nói: “Tớ muốn uống một ly latte, cậu làm cho tớ được không?”
Quý Thính kéo cánh tay cô ấy, nói: “Được, cậu ngồi xuống đi, Long Không muốn uống cái gì.”
“Tôi cũng một ly latte.”
Mộng Gia quay đầu lại nói: “Tớ muốn 1 ly Americano.”
“Được.”
Quý Thính cầm lấy chiếc ly.
Vu Hy và Long Không đi đến bàn bên kia, chuẩn bị bao tay dùng một lần và thùng rác, hai bàn gộp lại vừa vặn có thể ngồi được sáu người, ba người bọn họ ngồi xuống trước, lấy đ ĩa dùng một lần rồi đổ hết đồ ăn vào để lát nữa ăn, mùi cay của tôm lấn át mùi thơm cà phê trong cửa tiệm.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Quý Thính từ trong quầy pha cà phê ngước lên nhìn thấy Đàm Vũ Trình một tay cầm áo khoác đẩy cửa ra, ánh mắt anh chạm mắt cô trong vài giây, Quý Thính dừng lại một chút nói: “Tới rồi à?”
“Ừm.”
Tầm mắt anh hướng về phía bên kia.
Nhìn thấy Mộng Gia đứng dậy vẫy tay chào mình anh nhẹ nhàng kéo cổ áo, liếc nhìn Quý Thính rồi thuận tay đưa áo khoác cho cô. Quý Thính đặt ly xuống cầm lấy. Đàm Vũ Trình ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh: “Cậu biết cô ta đến đây?”
Quý Thính nhìn vào mắt anh, cảm thấy có chút chột dạ.
Đàm Vũ Trình xoay người đi tới, Long Không lập tức kéo ghế cho anh. Đàm Vũ Trình lấy chân khều ghế ra rồi ngồi xuống, cách đó không xa là Mộng Gia. Mộng Gia đưa găng tay dùng một lần cho anh, Đàm Vũ Trình thản nhiên cầm lấy. Long Không hỏi: “Tối nay tâm trạng cậu tốt nhỉ?”
Long Không cười nói: “Tớ vừa mới xong việc, Mộng Gia rất ít khi trở lại Lê Thành, mới mời chúng ta ăn khuya.”
Đàm Vũ Trình nghe xong, tùy tay bóc vỏ tôm ra.
Mộng Gia chớp mắt nhìn anh hy vọng anh sẽ ngẩng đầu nhìn cô ta một cái. Trong khoảng thời gian này cô ta theo đuổi anh mãnh liệt như vậy, còn gây rắc rối trong công ty của anh quả thật không tốt cho lắm, cho nên anh mới triệt để tránh mặt cô ta như vậy. Cô cần phải phá vỡ cục diện này nên hô lên: “Đàm Vũ Trình.”
Đàm Vũ Trình tựa lưng vào ghế, dùng đôi chân dài dẫm lên lan can dưới bàn, giọng điệu thản nhiên nói: “Nói.”
Mộng Gia nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, mím môi: “Không có gì, chỉ gọi cậu một tiếng thôi.”
Đàm Vũ Trình khẽ cười.
Quý Thính đem áo khoác của anh cất vào trong phòng nghỉ rồi đi ra ngoài, cà phê cũng đã chuẩn bị xong, cô bưng tới trước mặt bọn họ đưa cho mỗi người một ly. Vu Hy kéo tay cô ngồi xuống cạnh cô ấy, tình cờ đối mặt với Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình giơ tay, di chuyển cái đ ĩa trên bàn, ném thịt tôm đã bóc vỏ vào. Nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc nhìn cô một cái.
Quý Thính đeo bao tay vào, không ăn tôm ngay mà cầm con cua lông mở ra, Long Không lập tức đưa cho cô bộ dụng cụ và dặn dò: “Mở nó ra từ đây này.”
Quý Thính cúi đầu làm theo.
Vu Hy ngồi bên cạnh Quý Thính, đến gần Quý Thính nói: “Đàm Vũ Trình đối với Mộng Gia thật là lạnh nhạt nha.”
Quý Thính mở vỏ cua ra, không nói gì.
Bầu không khí trong bàn ăn cũng không đến nỗi tệ, Long Không đang trò chuyện với Đàm Vũ Trình, Mộng Gia thành thật hơn rất nhiều, cô ta uống cà phê, thỉnh thoảng đưa tay gắp con tôm được mấy người đàn ông bọn họ bóc vỏ ở trên đ ĩa. Những cái cô ta gắp đều là do Đàm Vũ Trình bóc vỏ. Mi mắt cô ta cong cong vừa ăn vừa mỉm cười, nhìn Quý Thính bóc con cua lông ăn liền hỏi: “Bạn yêu này, ăn có ngon không?”
Quý Thính dùng thìa nhỏ thọc vào miếng thịt, ậm ừ nói: “Rất ngon.”
Cô đập nát vỏ một chiếc chân cua khác đặt lên đ ĩa, tiện tay gắp con tôm mà Đàm Vũ Trình vừa bóc vỏ cho vào miệng. Đàm Vũ Trình nhặt những chiếc chân cua cô bỏ đi rồi lấy thịt cua ra khỏi vỏ.
Nhìn thấy Đàm Vũ Trình đang ăn, Mộng Gia lập tức chống cằm chớp chớp mắt nói: “Là đặc biệt từ Trừng Hải gửi đến, mới hạ cánh được mấy canh giờ.”
Vu Hy cảm thán nói: “Đi theo đại tiểu thư đúng là lúc nào cũng có thể ăn được rất nhiều món ngon nha.”
“Đúng vậy, sau này lúc nào mọi người muốn ăn thì cứ nói cho tớ biết.”
Những lời này là Mộng Gia nói với Vu Hy nhưng ánh mắt lại đang nhìn về phía Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình lười biếng dựa vào lưng ghế cũng không đáp lại ánh mắt và lời nói của cô ta.
Lúc này Vu Hy mỉm cười nói: “Này, chi bằng chúng ta chơi trò chơi đi.”
Mộng Gia là người đầu tiên giơ tay tán thành.
Long Không cũng rất có hứng thú, Quý Thính dùng khăn giấy lau tay nhìn Vu Hy, Đàm Vũ Trình cầm lấy cà phê uống, Vu Hy ho khan nói: “Thật hay thách đi, trò này cũng lâu rồi chúng ta chưa chơi.”
Mộng Gia gật đầu nói: “Được, vậy chơi trò này đi.”
Vu Hy nhìn Quý Thính mỉm cười đứng lên, đi đến phía sau quầy tìm một chai nước trái cây chưa mở. Bọn họ dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn rồi đặt chai nước trái cây xuống.
Vu Hy là người đầu tiên xoay, cái chai xoay trúng Mộng Gia.
Mộng Gia trợn to hai mắt, cười nói: “Tớ chọn nói thật.”
Vu Hy, Quý Thính và Long Không đều có chút kinh ngạc, bọn họ vốn cho rằng nếu Đàm Vũ Trình có mặt tại hiện trường nhất định cô ta sẽ chọn thách, ai có thể ngờ rằng cô ta lại chọn nói thật. Vu Hy cười nói: “Được, vậy tớ hỏi cậu, hiện tại trong lòng cậu đang nghĩ tới người nào, cậu muốn nói gì với người đó.”
Mộng Gia đưa mắt nhìn Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình khoanh tay, đôi chân dài dang rộng, tư thế ngang ngược khó thuần, nhìn chằm chằm vào Mộng Gia.
Mộng Gia nuốt nước bọt, mặt có chút đỏ lên nhưng lại nhất định phải nói ra, cô ta nhìn chằm chằm vào anh nói: “Điều tớ đang nghĩ đến là… cậu, tớ muốn nói, tớ xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho công việc của cậu vài ngày trước, đừng giận nhé.”
Khóe môi Đàm Vũ Trình khẽ nhếch lên.
“Ồ?”
Thái độ của anh không rõ ràng.
Mộng Gia gật đầu: “Đây chính là điều tôi muốn nói với cậu.”
Đàm Vũ Trình không nói gì.
Vu Hy thấy vậy cười nói: “Được rồi, tới lượt Mộng Gia.”
Mộng Gia lập tức hưng phấn, cô ta nhìn chằm chằm vào chai nước trái cây, dùng đầu ngón tay đã được sơn móng cầm lấy thân chai sau đó nhẹ nhàng xoay nó, trong ánh mắt đầy mong đợi của cô ta, đúng như dự đoán miệng chai nước trái cây hướng về phía Đàm Vũ Trình.
Quý Thính hít sâu một hơi.
Đàm Vũ Trình liếc nhìn miệng chai nước tỏ vẻ không thích, Mộng Gia ho khan mấy cái, hỏi: “Muốn chơi nói thật hay thử thách?”
“Nói thật.”
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên.
Mộng Gia nhìn vào mắt anh, nín thở hỏi: “Có ai mà cậu không thể quên được không?”
Những lời này vừa nói ra, tim Quý Thính cũng theo đó đập thình thịch, cô yên lặng nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình chậm rãi thả con tôm hùm đang cầm trên tay ra, dưới ánh mắt trầm lặng của mọi người nói: “Có.”
Quý Thính vô thức cắn răng, siết chặt chiếc thìa trong tay.
Mọi người ở tại đó không khỏi nghĩ tới Thư Tiêu, cũng là lần đầu tiên anh thừa nhận.
Mộng Gia nghiến răng nghiến lợi, biết rõ còn cố hỏi: “Đó là ai?”
Đàm Vũ Trình bỏ thịt tôm vào cái đ ĩa gần đó, lười biếng nói: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”
Mộng Gia lập tức im lặng, ánh sáng trong mắt dường như vụt tắt vào lúc này.
Vu Hy thở dài một chút chọc chọc Quý Thính, Quý Thính hoàn hồn, cúi đầu tiếp tục im lặng dùng thìa múc thịt trong chân cua. Long Không phá vỡ sự im lặng này, nói: “Anh Trình, đến lượt cậu rồi.”
Đàm Vũ Trình tháo đôi găng tay dùng một lần ra, bàn tay thon dài cầm chai nước trái cây rồi xoay nó.
Miệng chai nước trái cây chậm rãi chỉ vào Quý Thính, Đàm Vũ Trình ngước mắt lên gõ đầu ngón tay lên bàn. Quý Thính ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, đêm nay đèn trong cửa hàng đã bật hơn một nửa, màu sắc tương đối ấm áp.
Nhưng hai cái bàn này lại ở cạnh quầy sách nên có đổ chút bóng.
Tim Quý Thính đập chậm lại.
Đàm Vũ Trình nhướng mày hỏi: “Cậu đã từng thích ai chưa?”
Quý Thính nhìn anh, trên chiếc bàn nhỏ cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng trong mắt đối phương, Quý Thính im lặng vài giây bình tĩnh trả lời: “Từng có.”
Từng có.
Những người còn lại đều ngạc nhiên mở to mắt.
Đàm Vũ Trình ngửa người ra sau nhìn cô, anh gật đầu.
Vu Hy che miệng lại, kinh ngạc lay bả vai Quý Thính: “Trời ạ, là thật à?”
Quý Thính quay đầu nhìn Vu Hy, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tất cả đều đã là quá khứ rồi.”
Long Không nhìn Quý Thính với ánh mắt tò mò.
Mộng Gia chống cằm lặng lẽ nhìn Quý Thính không có nhiều tò mò, cô ta liếc mắt nhìn Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình cầm ly cà phê đã thấy đáy lên không có biểu cảm cũng không nhìn ra được gì.
Giống như anh không hề tò mò hay quan tâm đ ến người mà Quý Thính thích. Mà đúng là cũng không có gì đáng phải để ý đến. Anh đối với Quý Thính cũng giống như là em gái, là bạn bè, duy chỉ là không có tình yêu.
Quý Thính bắt gặp ánh mắt của Mộng Gia, cô giả vờ bình tĩnh uống ly cà phê đã nguội trên bàn, nói đến chuyện này Mộng Gia sẽ biết chuyện Quý Thính đã từng thích Đàm Vũ Trình, xem như một lần ngoài ý muốn.
Tiết tự học buổi tối ngày hôm hôm đó cũng thật là trùng hợp. Trong lớp có rất nhiều bạn học xin nghỉ, Thư Tiêu hình như cũng xin nghỉ vì lý do trong nhà có việc, nên nhóm của bọn họ chỉ còn lại sáu người thưa thớt. Sau khi chơi bóng rổ cùng nhau xong, Phó Diên và Đàm Vũ Trình người đầy mồ hôi quay trở lại lớp học. Anh và Phó Diên vừa trò chuyện vừa cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ. Quý Thính nhàn rỗi ở bên cạnh làm bài tập, cô chép vài tên bài hát yêu thích của mình vào một tấm bưu thiếp xinh đẹp, khi đó những bài hát cô yêu thích nhất đều là bài hát của Châu Kiệt Luân.
Chỉ có điều cô có một trang toàn các bài hát của Trần Dịch Tấn, trong đó bài hát cô thích nhất là “Tình yêu dời đi”, tai nghe của Đàm Vũ Trình thỉnh thoảng phát “Phù Hoa” của Trần Dịch Tấn, cô liền dùng bút dạ màu đỏ đánh dấu tên “Phù Hoa”, làm cho nó đặc biệt bắt mắt. Đàm Vũ Trình đang trò chuyện với Phó Diên thì liếc nhìn, tình cờ nhìn thấy nên cầm lấy.
Tấm bưu thiếp lúc đó còn dính đầy nước hoa cô xịt, mùi nước hoa xộc thẳng vào mặt. Quý Thính ngước mắt nhìn thấy sửng sốt một chút, cô nắm chặt bút, Đàm Vũ Trình thản nhiên nhìn từ trên xuống dưới. Tấm bưu thiếp không chỉ có tựa đề bài hát mà còn có trích đoạn những câu nói anh thích nhất. Quý Thính thấy anh chăm chú nhìn như vậy nên cứ để anh đọc, sau đó quay lại tập trung làm bài tập thỉnh thoảng mới chú ý đến động tĩnh bên cạnh anh.
Có một đề Quý Thính giải rất lâu nhưng không giải được, chờ đến khi giải xong cô lại ngước mắt lên, lớp học rất yên tĩnh cậu thiếu niên bên cạnh lại càng im lặng hơn, cô quay lại thì thấy anh đang nằm trên bàn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ chắc hẳn anh vẫn đang xem tấm bưu thiếp trong danh sách bài hát của cô, hai tay anh vắt ngang trên bàn, đầu ngón tay thì cầm tấm bưu thiếp.
Khi đó, cậu nam sinh đeo một chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, trên cánh tay có những đường gân hiện lên rõ ràng. Anh ngủ rất ngon lành, tóc mái che đi khuôn mặt bất cần đời của anh.
Quý Thính mím môi dưới, nhìn anh rồi lại nhìn tấm bưu thiếp, cuối cùng cô lo tấm bưu thiếp sẽ rơi xuống sàn rồi bị các bạn cùng lớp giẫm lên. Vì thế cô đứng dậy vươn tay qua bàn anh lấy tấm bưu thiếp trên tay anh, đôi chân dài của anh dang rộng ra, chỗ ngồi vốn đã chật hẹp đối với anh, tay anh lại dài nên Quý Thính lần đầu không với tới được lại lấy lần thứ hai. Càng di chuyển cô càng căng thẳng, sợ đánh thức anh cũng sợ tấm bưu thiếp sẽ rơi xuống.
Cô tập trung đủ sức lực dự định sẽ giải quyết trong một lần, vì vậy gần như nửa người nghiêng tới nhanh chóng cầm lấy tấm bưu thiếp, tấm bưu thiếp rời khỏi đầu ngón tay anh cuối cùng nằm trong tay cô. Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm chuẩn bị đứng dậy, anh lại xoay mặt lại không hiểu sao đôi chân dài lại đẩy sang một bên ép vào đôi chân đang mặc váy đồng phục của Quý Thính.
Một khắc ấy, làn da như xuyên qua lớp vải chạm vào nhau, Quý Thính nín thở không dám cử động nhìn thiếu niên quay mặt đi nhưng vẫn đang ngủ say. Cô bị mắc kẹt ở vị trí nhỏ hẹp này giống như một tác phẩm điêu khắc.
Đôi mắt dưới tóc mái của cô nhìn vào khuôn mặt anh tim đập như sấm.
Quý Thính kéo chăn lên, nói: “Tớ tắm rồi.”
“Có mùi thơm của gỗ mun, đặc biệt là ở quanh cổ.” Vu Hy ngửi cổ cô, Quý Thính hơi khựng lại. Mùi nước hoa gỗ mun là mùi mà Đàm Vũ Trình sử dụng, buổi tối anh ôm cổ cô, nghĩ tới đây hai bên tai cô càng trở nên nóng hơn. Vu Hy lẩm bẩm: “Kỳ lạ, mùi này rất giống mùi nước hoa của Đàm Vũ Trình…”
Quý Thính không dám nói gì, vỗ vỗ Vu Hy nói: “Ngủ đi.”
Vu Hy ừ một tiếng, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đàm Vũ Trình dùng loại nước hoa này, tớ thấy nó rất hợp với cậu ta, giọng điệu thì lạnh lùng, nhưng lại cố ý hớp hồn người ta. Có một từ để gọi cái đó là…..”
“Thợ săn cao cấp, đúng vậy, cậu ta chính là thợ săn cao cấp.”
Quý Thính kéo chăn bông của cô ấy, dỗ dành: “Ngủ đi.”
“Được rồi.” Vu Hy vùi mình vào hõm cổ Quý Thính, ngửi thấy mùi thơm của gỗ mun. Quý Thính cảm thấy hơi xấu hổ, dùng mu bàn tay lau cổ. Vu Hy mơ mơ màng màng nói thêm một câu: “Có điều Đàm Vũ Trình có quan hệ tốt với cậu thật đấy. Cậu ta dường như coi cậu là bạn.”
Quý Thính nghe một lúc rồi khẽ ừ một tiếng.
–
Sáng sớm hôm sau.
Điện thoại của Vu Hy đã có hơn 30 cuộc gọi, hơn 50 tin nhắn WeChat, tất cả đều do Chu Chiếm gọi và gửi tới. Vu Hy tỉnh dậy với mái tóc rối bù, cầm điện thoại lên nhìn thấy những tin nhắn và cuộc gọi đến ngược lại cô ấy chợt cảm thấy trong lòng thật bình tĩnh.
Vu Hy nhìn Quý Thính đang pha cà phê, nói: “Bỏ đi, trước tiên phải kiếm tiền cho tốt cái đã.”
Quý Thính mang cà phê tới trước mặt cô ấy rồi nói: “Cậu cũng đừng vội vã kết luận, chỉ cần bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Còn không phải sao, tớ mới hai mươi tám chứ không phải bốn mươi tám, tớ còn trẻ.” Vu Hy bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Chiếm, sau đó cất điện thoại đi cầm cà phê lên uống.
Tin nhắn kia đã được gửi đi, quả nhiên Chu Chiếm bên kia đã chịu im lặng không trả lời lại.
Quý Thính không biết Vu Hy đã nhắn cái gì nhưng cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại, cô cũng cảm thấy yên tâm.
Uống xong ly cà phê Quý Thính quay lại cửa hàng, còn Vu Hy thì đi về khách sạn vội vàng thu dọn một phen. Quý Thính lấy chìa khóa xe trên tủ giày, Vu Hy nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: “Xe của Đàm Vũ Trình?”
Quý Thính ừ một tiếng, xỏ giày rồi đi ra ngoài.
Vu Hy trở tay đóng cửa lại, xách theo chiếc túi nhỏ, nói: “Không tệ nha, cậu ta còn để lại chìa khóa xe cho cậu.”
Quý Thính đi đến thang máy: “Tối qua cậu ấy uống rượu.”
“À à, uống rượu xong thì đi tìm cậu sao?” Vu Hy quay đầu lại nhìn Quý Thính. Quý Thính liếc nhìn Vu Hy, “Kỳ lắm hả?”
Vu Hy dừng một chút, mỉm cười nói: “Không kỳ.”
Chỉ có điều.
Đàm vũ Trình và Quý Thính vốn có mối quan hệ rất tốt không phải sao? Bố mẹ hai người họ còn quen biết và luôn thân thiết với nhau, người khác làm gì có được đãi ngộ như Quý Thính. Vu Hy không biết tại sao mình lại có ý nghĩ buồn cười như vậy.
Quý Thính đưa Vu Hy đến khách sạn.
Khi đỗ trước cửa khách sạn, Quý Thính nói với Vu Hy: “Nhớ cảm ơn nam đồng nghiệp đã ở lại cùng cậu đêm qua nhé.”
Vu Hy suy nghĩ một chút, sau đó mới phản ứng lại nói: “A, là cậu học trò nhỏ kia à, được được.”
“Tớ nhớ rồi.”
“Tạm biệt.” Cô ấy vẫy tay với Quý Thính.
Quý Thính xua tay khởi động xe, Vu Hy đứng tại chỗ nhìn theo. Xe của Đàm Vũ Trình đen tuyền, mọi người hay gọi bằng cái tên côn đồ mặc vest, rất đẹp và đắt tiền người bình thường khó có thể mua được. Lúc Quý Thính mở cửa xe ra vẫn còn ngửi thấy mùi xe mới.
–
Hai ngày tiếp theo, Đàm Vũ Trình có chút bận rộn. Chiếc xe này vẫn luôn đậu ở gara của Quý Thính. Tháng 11 thời tiết vẫn nóng nực, mùa đông ở Lê Thành đến muộn nhưng ban đêm thì dài hơn.
Hôm nay sau khi ăn cơm tối xong, đèn mới được thắp sáng lên.
Quý Thính cầm một miếng bánh mousse socola bước ra ngoài, cửa tiệm bị mở ra, Mộng Gia mặc một cái áo dây cùng với quần jean, đeo kính râm bước vào, trong tay xách theo một chiếc túi mua sắm cao cấp, dùng đầu ngón tay tháo kính râm xuống cười tủm tỉm nhìn Quý Thính: “Đã lâu không gặp, bạn yêu à.”
Quý Thính sửng sốt vài giây, sau đó mỉm cười nói: “Gần đây không đi công tác với mẹ cậu sao.”
“Có, tớ đi với bà ấy hai ba ngày, có chút nhàm chán nên về trước.” Mộng Gia đặt túi mua hàng lên quầy, “Cho cậu đó, nhìn xem thử có thích không.”
Bên trong túi mua sắm là một chiếc túi sang trọng cao cấp.
Quý Thính nhìn một cái, cười nói: “Rất đẹp, nhưng đắt quá.”
“Ây dà, mommy của tớ đã mua nó khi bà ra nước ngoài, được miễn nhiều loại thuế nên rẻ lắm. Tớ cũng mua cho Vu Hy một chiếc.” Mộng Gia móc kính râm lên cổ áo, nhìn chiếc bánh mousse sô cô la trên tay cô: “Tớ ăn cái này được không?”
Cô ta không có một chút khách khí nào.
Quý Thính nhìn chiếc bánh trên đ ĩa, đẩy cho cô ta nói: “Đây.”
“Cám ơn.” Mộng Gia nhận lấy bánh ngọt, đi tới bàn bên kia ngồi xuống. Quý Thính lấy túi mua hàng trên quầy đặt lên ghế sô pha bên cạnh. Cô hỏi Mộng Gia có muốn uống cà phê không, Mộng Gia muốn cà phê đá kiểu Mỹ.
Cô xoay người pha đồ uống cho Mộng Gia.
Tiểu Chu nghiêng người, thăm dò nói: “Chị Thính, bạn cùng lớp của chị thật xinh đẹp, còn hào phóng nữa nha.”
Quý Thính mỉm cười.
Cô cúi đầu tiếp tục pha cà phê, một lúc sau bưng một ly cà phê đá kiểu Mỹ bước ra ngoài đặt lên bàn Mộng Gia. Mộng Gia gọi cô: “Ngồi xuống, ngồi xuống.”
Quý Thính ngồi xuống đối diện cô ta, nhìn cô ta dùng nĩa chậm rãi ăn bánh mousse sô cô la, một tay vẫn bấm điện thoại. Mộng Gia ngước mắt nhìn Quý Thính nói: “Tớ gọi điện cho Vu Hy và Long Không, gọi cua lớn và tôm hùm đất, tối nay đóng cửa quán cùng nhau ăn nhé. “
Quý Thính sửng sốt: “Cậu đã gọi rồi à?”
“Ừm, tan làm bọn họ sẽ đến đây.” Mộng Gia đặt điện thoại xuống, cười nhìn Quý Thính, “Nhưng có việc tớ cần cậu giúp, cậu mời anh ấy qua đây ăn cùng đi.”
Quý Thính trong lòng có dự cảm, nhưng vẫn hỏi như để xác nhận: “Ai.”
“Đàm Vũ Trình.” Mộng Gia chống cằm chớp mắt, đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của Quý Thính, “Mau gọi điện thoại cho anh ấy, mời anh ấy đến đây cùng nhau ăn tối.”
“Long Không không gọi sao?” Quý Thính hỏi ngược lại.
Mộng Gia nhún nhún vai, “Gọi, để đề phòng thì cậu cũng gọi một cuộc đi, chúng ta cứ ngồi ở đây chờ là được.”
Đầu ngón tay của Quý Thính bị Mộng Gia kéo lại, nhìn vào đôi mắt đeo kính áp tròng của Mộng Gia, cô rút đầu ngón tay lại nói: “Để tớ thử xem.”
“Đi đi.”
Mộng Gia cười tủm tỉm.
Quý Thính đứng dậy, đi đến phía sau quầy nhấc điện thoại bên cạnh lên bấm vào ảnh đại diện của anh rồi soạn tin nhắn.
Quý Thính: Tối nay ăn khuya không?
Đàm: Ăn.
Anh trả lời rất nhanh, chắc Long Không đã nói trước với anh rồi. Quý Thính thở dài, đặt điện thoại xuống ngước mắt lên gật đầu với Mộng Gia. Khuôn mặt Mộng Gia sáng lên cười rạng rỡ.
Còn mấy tiếng nữa cửa hàng mới đóng cửa, cho nên Mộng Gia ở lại cửa hàng cho tới khi mặt trời lặn. Cô ta dựa vào quầy sách đằng kia lật giở mấy cuốn tạp chí, mái tóc xoăn gợn sóng xõa ra sau lưng tạo cho cô ta cảm giác lười biếng khí chất trông như một đại tiểu thư bẩm sinh. Lúc trước cô ta và mẹ đến sống ở Nam An, sau khi nhập học ở trường trung học Nam An không lâu sau đã có rất nhiều em trai vì cô ta mà đi theo làm tùy tùng.
Tính cách cô ta từ trước đến nay luôn nóng bỏng và nhiệt tình, trên mặt hiện rõ sự chán ghét đối với Thư Tiêu, đặc biệt là khi biết Đàm Vũ Trình và Thư Tiêu ở bên nhau suýt chút nữa Mộng Gia đã chạy đến gây sự. Đàm Vũ Trình liếc nhẹ một cái, cô ta liền dừng chân.
Ở trong trường trung học cơ sở số 1 Nam An, Đàm Vũ Trình cũng không phải là ứng cử viên sáng giá.
Mộng Gia là kẻ “thức thời mới là trang tuấn kiệt”, không đối đầu trực diện với Đàm Vũ Trình. Lần này có lẽ vì không tìm được Đàm Vũ Trình nên mới nghĩ ra chiêu này.
Đến chín giờ, Quý Thính bảo Tiểu Chu và Trương Dương tan làm trước, hai người bọn họ giúp dọn dẹp rồi ngoan ngoãn rời đi. Mộng Gia đi ra ngoài, khi trở vào thì mang theo cua lông, tôm hùm đất và một số món ăn kèm đi vào cửa hàng, theo sau là Long Không và Vu Hy. Long Không cười gõ gõ bàn Quý Thính: “Chào buổi tối.”
Quý Thính mỉm cười nói: “Chào buổi tối.”
Vu Hy đặt túi xách nhỏ xuống, đi tới ôm lấy eo Quý Thính, nói: “Tớ muốn uống một ly latte, cậu làm cho tớ được không?”
Quý Thính kéo cánh tay cô ấy, nói: “Được, cậu ngồi xuống đi, Long Không muốn uống cái gì.”
“Tôi cũng một ly latte.”
Mộng Gia quay đầu lại nói: “Tớ muốn 1 ly Americano.”
“Được.”
Quý Thính cầm lấy chiếc ly.
Vu Hy và Long Không đi đến bàn bên kia, chuẩn bị bao tay dùng một lần và thùng rác, hai bàn gộp lại vừa vặn có thể ngồi được sáu người, ba người bọn họ ngồi xuống trước, lấy đ ĩa dùng một lần rồi đổ hết đồ ăn vào để lát nữa ăn, mùi cay của tôm lấn át mùi thơm cà phê trong cửa tiệm.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Quý Thính từ trong quầy pha cà phê ngước lên nhìn thấy Đàm Vũ Trình một tay cầm áo khoác đẩy cửa ra, ánh mắt anh chạm mắt cô trong vài giây, Quý Thính dừng lại một chút nói: “Tới rồi à?”
“Ừm.”
Tầm mắt anh hướng về phía bên kia.
Nhìn thấy Mộng Gia đứng dậy vẫy tay chào mình anh nhẹ nhàng kéo cổ áo, liếc nhìn Quý Thính rồi thuận tay đưa áo khoác cho cô. Quý Thính đặt ly xuống cầm lấy. Đàm Vũ Trình ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh: “Cậu biết cô ta đến đây?”
Quý Thính nhìn vào mắt anh, cảm thấy có chút chột dạ.
Đàm Vũ Trình xoay người đi tới, Long Không lập tức kéo ghế cho anh. Đàm Vũ Trình lấy chân khều ghế ra rồi ngồi xuống, cách đó không xa là Mộng Gia. Mộng Gia đưa găng tay dùng một lần cho anh, Đàm Vũ Trình thản nhiên cầm lấy. Long Không hỏi: “Tối nay tâm trạng cậu tốt nhỉ?”
Long Không cười nói: “Tớ vừa mới xong việc, Mộng Gia rất ít khi trở lại Lê Thành, mới mời chúng ta ăn khuya.”
Đàm Vũ Trình nghe xong, tùy tay bóc vỏ tôm ra.
Mộng Gia chớp mắt nhìn anh hy vọng anh sẽ ngẩng đầu nhìn cô ta một cái. Trong khoảng thời gian này cô ta theo đuổi anh mãnh liệt như vậy, còn gây rắc rối trong công ty của anh quả thật không tốt cho lắm, cho nên anh mới triệt để tránh mặt cô ta như vậy. Cô cần phải phá vỡ cục diện này nên hô lên: “Đàm Vũ Trình.”
Đàm Vũ Trình tựa lưng vào ghế, dùng đôi chân dài dẫm lên lan can dưới bàn, giọng điệu thản nhiên nói: “Nói.”
Mộng Gia nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, mím môi: “Không có gì, chỉ gọi cậu một tiếng thôi.”
Đàm Vũ Trình khẽ cười.
Quý Thính đem áo khoác của anh cất vào trong phòng nghỉ rồi đi ra ngoài, cà phê cũng đã chuẩn bị xong, cô bưng tới trước mặt bọn họ đưa cho mỗi người một ly. Vu Hy kéo tay cô ngồi xuống cạnh cô ấy, tình cờ đối mặt với Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình giơ tay, di chuyển cái đ ĩa trên bàn, ném thịt tôm đã bóc vỏ vào. Nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc nhìn cô một cái.
Quý Thính đeo bao tay vào, không ăn tôm ngay mà cầm con cua lông mở ra, Long Không lập tức đưa cho cô bộ dụng cụ và dặn dò: “Mở nó ra từ đây này.”
Quý Thính cúi đầu làm theo.
Vu Hy ngồi bên cạnh Quý Thính, đến gần Quý Thính nói: “Đàm Vũ Trình đối với Mộng Gia thật là lạnh nhạt nha.”
Quý Thính mở vỏ cua ra, không nói gì.
Bầu không khí trong bàn ăn cũng không đến nỗi tệ, Long Không đang trò chuyện với Đàm Vũ Trình, Mộng Gia thành thật hơn rất nhiều, cô ta uống cà phê, thỉnh thoảng đưa tay gắp con tôm được mấy người đàn ông bọn họ bóc vỏ ở trên đ ĩa. Những cái cô ta gắp đều là do Đàm Vũ Trình bóc vỏ. Mi mắt cô ta cong cong vừa ăn vừa mỉm cười, nhìn Quý Thính bóc con cua lông ăn liền hỏi: “Bạn yêu này, ăn có ngon không?”
Quý Thính dùng thìa nhỏ thọc vào miếng thịt, ậm ừ nói: “Rất ngon.”
Cô đập nát vỏ một chiếc chân cua khác đặt lên đ ĩa, tiện tay gắp con tôm mà Đàm Vũ Trình vừa bóc vỏ cho vào miệng. Đàm Vũ Trình nhặt những chiếc chân cua cô bỏ đi rồi lấy thịt cua ra khỏi vỏ.
Nhìn thấy Đàm Vũ Trình đang ăn, Mộng Gia lập tức chống cằm chớp chớp mắt nói: “Là đặc biệt từ Trừng Hải gửi đến, mới hạ cánh được mấy canh giờ.”
Vu Hy cảm thán nói: “Đi theo đại tiểu thư đúng là lúc nào cũng có thể ăn được rất nhiều món ngon nha.”
“Đúng vậy, sau này lúc nào mọi người muốn ăn thì cứ nói cho tớ biết.”
Những lời này là Mộng Gia nói với Vu Hy nhưng ánh mắt lại đang nhìn về phía Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình lười biếng dựa vào lưng ghế cũng không đáp lại ánh mắt và lời nói của cô ta.
Lúc này Vu Hy mỉm cười nói: “Này, chi bằng chúng ta chơi trò chơi đi.”
Mộng Gia là người đầu tiên giơ tay tán thành.
Long Không cũng rất có hứng thú, Quý Thính dùng khăn giấy lau tay nhìn Vu Hy, Đàm Vũ Trình cầm lấy cà phê uống, Vu Hy ho khan nói: “Thật hay thách đi, trò này cũng lâu rồi chúng ta chưa chơi.”
Mộng Gia gật đầu nói: “Được, vậy chơi trò này đi.”
Vu Hy nhìn Quý Thính mỉm cười đứng lên, đi đến phía sau quầy tìm một chai nước trái cây chưa mở. Bọn họ dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn rồi đặt chai nước trái cây xuống.
Vu Hy là người đầu tiên xoay, cái chai xoay trúng Mộng Gia.
Mộng Gia trợn to hai mắt, cười nói: “Tớ chọn nói thật.”
Vu Hy, Quý Thính và Long Không đều có chút kinh ngạc, bọn họ vốn cho rằng nếu Đàm Vũ Trình có mặt tại hiện trường nhất định cô ta sẽ chọn thách, ai có thể ngờ rằng cô ta lại chọn nói thật. Vu Hy cười nói: “Được, vậy tớ hỏi cậu, hiện tại trong lòng cậu đang nghĩ tới người nào, cậu muốn nói gì với người đó.”
Mộng Gia đưa mắt nhìn Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình khoanh tay, đôi chân dài dang rộng, tư thế ngang ngược khó thuần, nhìn chằm chằm vào Mộng Gia.
Mộng Gia nuốt nước bọt, mặt có chút đỏ lên nhưng lại nhất định phải nói ra, cô ta nhìn chằm chằm vào anh nói: “Điều tớ đang nghĩ đến là… cậu, tớ muốn nói, tớ xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho công việc của cậu vài ngày trước, đừng giận nhé.”
Khóe môi Đàm Vũ Trình khẽ nhếch lên.
“Ồ?”
Thái độ của anh không rõ ràng.
Mộng Gia gật đầu: “Đây chính là điều tôi muốn nói với cậu.”
Đàm Vũ Trình không nói gì.
Vu Hy thấy vậy cười nói: “Được rồi, tới lượt Mộng Gia.”
Mộng Gia lập tức hưng phấn, cô ta nhìn chằm chằm vào chai nước trái cây, dùng đầu ngón tay đã được sơn móng cầm lấy thân chai sau đó nhẹ nhàng xoay nó, trong ánh mắt đầy mong đợi của cô ta, đúng như dự đoán miệng chai nước trái cây hướng về phía Đàm Vũ Trình.
Quý Thính hít sâu một hơi.
Đàm Vũ Trình liếc nhìn miệng chai nước tỏ vẻ không thích, Mộng Gia ho khan mấy cái, hỏi: “Muốn chơi nói thật hay thử thách?”
“Nói thật.”
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên.
Mộng Gia nhìn vào mắt anh, nín thở hỏi: “Có ai mà cậu không thể quên được không?”
Những lời này vừa nói ra, tim Quý Thính cũng theo đó đập thình thịch, cô yên lặng nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình chậm rãi thả con tôm hùm đang cầm trên tay ra, dưới ánh mắt trầm lặng của mọi người nói: “Có.”
Quý Thính vô thức cắn răng, siết chặt chiếc thìa trong tay.
Mọi người ở tại đó không khỏi nghĩ tới Thư Tiêu, cũng là lần đầu tiên anh thừa nhận.
Mộng Gia nghiến răng nghiến lợi, biết rõ còn cố hỏi: “Đó là ai?”
Đàm Vũ Trình bỏ thịt tôm vào cái đ ĩa gần đó, lười biếng nói: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”
Mộng Gia lập tức im lặng, ánh sáng trong mắt dường như vụt tắt vào lúc này.
Vu Hy thở dài một chút chọc chọc Quý Thính, Quý Thính hoàn hồn, cúi đầu tiếp tục im lặng dùng thìa múc thịt trong chân cua. Long Không phá vỡ sự im lặng này, nói: “Anh Trình, đến lượt cậu rồi.”
Đàm Vũ Trình tháo đôi găng tay dùng một lần ra, bàn tay thon dài cầm chai nước trái cây rồi xoay nó.
Miệng chai nước trái cây chậm rãi chỉ vào Quý Thính, Đàm Vũ Trình ngước mắt lên gõ đầu ngón tay lên bàn. Quý Thính ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, đêm nay đèn trong cửa hàng đã bật hơn một nửa, màu sắc tương đối ấm áp.
Nhưng hai cái bàn này lại ở cạnh quầy sách nên có đổ chút bóng.
Tim Quý Thính đập chậm lại.
Đàm Vũ Trình nhướng mày hỏi: “Cậu đã từng thích ai chưa?”
Quý Thính nhìn anh, trên chiếc bàn nhỏ cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng trong mắt đối phương, Quý Thính im lặng vài giây bình tĩnh trả lời: “Từng có.”
Từng có.
Những người còn lại đều ngạc nhiên mở to mắt.
Đàm Vũ Trình ngửa người ra sau nhìn cô, anh gật đầu.
Vu Hy che miệng lại, kinh ngạc lay bả vai Quý Thính: “Trời ạ, là thật à?”
Quý Thính quay đầu nhìn Vu Hy, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tất cả đều đã là quá khứ rồi.”
Long Không nhìn Quý Thính với ánh mắt tò mò.
Mộng Gia chống cằm lặng lẽ nhìn Quý Thính không có nhiều tò mò, cô ta liếc mắt nhìn Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình cầm ly cà phê đã thấy đáy lên không có biểu cảm cũng không nhìn ra được gì.
Giống như anh không hề tò mò hay quan tâm đ ến người mà Quý Thính thích. Mà đúng là cũng không có gì đáng phải để ý đến. Anh đối với Quý Thính cũng giống như là em gái, là bạn bè, duy chỉ là không có tình yêu.
Quý Thính bắt gặp ánh mắt của Mộng Gia, cô giả vờ bình tĩnh uống ly cà phê đã nguội trên bàn, nói đến chuyện này Mộng Gia sẽ biết chuyện Quý Thính đã từng thích Đàm Vũ Trình, xem như một lần ngoài ý muốn.
Tiết tự học buổi tối ngày hôm hôm đó cũng thật là trùng hợp. Trong lớp có rất nhiều bạn học xin nghỉ, Thư Tiêu hình như cũng xin nghỉ vì lý do trong nhà có việc, nên nhóm của bọn họ chỉ còn lại sáu người thưa thớt. Sau khi chơi bóng rổ cùng nhau xong, Phó Diên và Đàm Vũ Trình người đầy mồ hôi quay trở lại lớp học. Anh và Phó Diên vừa trò chuyện vừa cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ. Quý Thính nhàn rỗi ở bên cạnh làm bài tập, cô chép vài tên bài hát yêu thích của mình vào một tấm bưu thiếp xinh đẹp, khi đó những bài hát cô yêu thích nhất đều là bài hát của Châu Kiệt Luân.
Chỉ có điều cô có một trang toàn các bài hát của Trần Dịch Tấn, trong đó bài hát cô thích nhất là “Tình yêu dời đi”, tai nghe của Đàm Vũ Trình thỉnh thoảng phát “Phù Hoa” của Trần Dịch Tấn, cô liền dùng bút dạ màu đỏ đánh dấu tên “Phù Hoa”, làm cho nó đặc biệt bắt mắt. Đàm Vũ Trình đang trò chuyện với Phó Diên thì liếc nhìn, tình cờ nhìn thấy nên cầm lấy.
Tấm bưu thiếp lúc đó còn dính đầy nước hoa cô xịt, mùi nước hoa xộc thẳng vào mặt. Quý Thính ngước mắt nhìn thấy sửng sốt một chút, cô nắm chặt bút, Đàm Vũ Trình thản nhiên nhìn từ trên xuống dưới. Tấm bưu thiếp không chỉ có tựa đề bài hát mà còn có trích đoạn những câu nói anh thích nhất. Quý Thính thấy anh chăm chú nhìn như vậy nên cứ để anh đọc, sau đó quay lại tập trung làm bài tập thỉnh thoảng mới chú ý đến động tĩnh bên cạnh anh.
Có một đề Quý Thính giải rất lâu nhưng không giải được, chờ đến khi giải xong cô lại ngước mắt lên, lớp học rất yên tĩnh cậu thiếu niên bên cạnh lại càng im lặng hơn, cô quay lại thì thấy anh đang nằm trên bàn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ chắc hẳn anh vẫn đang xem tấm bưu thiếp trong danh sách bài hát của cô, hai tay anh vắt ngang trên bàn, đầu ngón tay thì cầm tấm bưu thiếp.
Khi đó, cậu nam sinh đeo một chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, trên cánh tay có những đường gân hiện lên rõ ràng. Anh ngủ rất ngon lành, tóc mái che đi khuôn mặt bất cần đời của anh.
Quý Thính mím môi dưới, nhìn anh rồi lại nhìn tấm bưu thiếp, cuối cùng cô lo tấm bưu thiếp sẽ rơi xuống sàn rồi bị các bạn cùng lớp giẫm lên. Vì thế cô đứng dậy vươn tay qua bàn anh lấy tấm bưu thiếp trên tay anh, đôi chân dài của anh dang rộng ra, chỗ ngồi vốn đã chật hẹp đối với anh, tay anh lại dài nên Quý Thính lần đầu không với tới được lại lấy lần thứ hai. Càng di chuyển cô càng căng thẳng, sợ đánh thức anh cũng sợ tấm bưu thiếp sẽ rơi xuống.
Cô tập trung đủ sức lực dự định sẽ giải quyết trong một lần, vì vậy gần như nửa người nghiêng tới nhanh chóng cầm lấy tấm bưu thiếp, tấm bưu thiếp rời khỏi đầu ngón tay anh cuối cùng nằm trong tay cô. Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm chuẩn bị đứng dậy, anh lại xoay mặt lại không hiểu sao đôi chân dài lại đẩy sang một bên ép vào đôi chân đang mặc váy đồng phục của Quý Thính.
Một khắc ấy, làn da như xuyên qua lớp vải chạm vào nhau, Quý Thính nín thở không dám cử động nhìn thiếu niên quay mặt đi nhưng vẫn đang ngủ say. Cô bị mắc kẹt ở vị trí nhỏ hẹp này giống như một tác phẩm điêu khắc.
Đôi mắt dưới tóc mái của cô nhìn vào khuôn mặt anh tim đập như sấm.