Chương 5
Quý Thính hơi ngây ra, “Không có gì.”
Đàm Vũ Trình ồ một tiếng tiếp tục uống nước, tựa lưng vào ghế.
Quý Thính nhìn vào thời gian ở góc màn hình máy tính, vẫn còn sớm chưa đến 11 giờ, cô ngồi lại xuống thảm lưu lại số liệu ban nãy, hệ thống của tiệm sử dụng là do Diên Tục phát hành, chỉ cần nhập đúng số hệ thống sẽ tự động hiện số liệu lên, nhìn qua là hiểu, rất tiện.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Quý Thính chuẩn bị hỏi anh xem có muốn ăn đêm không, ai ngờ anh lại mở miệng trước, “Bận xong chưa?”
Quý Thính quay qua nhìn, Đàm Vũ Trình lắc điện thoại, “Qua đây chơi với tôi một ván.”
Quý Thính ừm một tiếng, cầm điện thoại trên bàn lên, dựa qua mở game bắn súng Magepunk vandal lên cùng Đàm Vũ Trình một đội, vài năm trước khi game vừa ra mắt, Quý Thính đã bị Đàm Vũ Trình kéo tới giúp Từ Nhữ chơi thử nghiệm, Từ Nhữ là bạn đại học của Đàm Vũ Trình, lúc cô học đại học ở Bắc Kinh có từng gặp họ vài lần.
Game này có tác dụng giải toả căng thẳng, có thời gian cô sẽ chơi chung với Đàm Vũ Trình, cũng coi như bạn đồng hành trong game.
Tốc độ của anh rất nhanh, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, ánh sáng xanh đỏ hiện lên, trời đang mưa, hàng loạt người dẫm lên mặt nước, có cảm giác lạ lùng.
Quý Thính dựa vào sô pha cúi đầu chơi, đi theo anh.
Khuỷu tay Đàm Vũ Trình chống lên đùi cúi đầu nhìn vào điện thoại, cổ áo sơ mi đen khẽ mở, dưới ánh đèn màu quýt vàng hai người sát lại gần nhau, lúc chơi game Quý Thính cũng rất tập trung, động tác của cô cũng rất linh hoạt không cần người khác kèm.
“Cậu đổi nước hoa rồi à?” Đàm Vũ Trình không cả ngẩng đầu lên, hỏi.
Quý Thính đang cho nhân vật trong game của mình nhảy lên, nghe vậy nhớ đến lúc nãy vừa tắm xong, tuỳ ý xịt một cái, nói: “Cũng không tính là đổi, chỉ là dùng thử một chút, khó ngửi à?”
“Không có.”
Anh trả lời một câu, thật ra rất thơm, Quý Thính rất ít khi dùng mùi nước hoa quyến rũ như vậy, cô chơi game rất nhập tâm, “Có người tặng nên tôi dùng thử.”
Đàm Vũ Trình nghe vậy thì nhướng mày, đại khái đoán được người đó là ai, anh không hỏi tiếp nữa.
Nhân vật trong game của Quý Thính lên xe bay, kéo nhân vật của Đàm Vũ Trình lên cùng, nhưng đúng lúc lại có râu bạch tuộc kéo Đàm Vũ Trình xuống, Quý Thính lập tức ném lựu đạn cuối cùng cả hai cùng chết.
Quý Thính thả lỏng bả vai, mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, “Lại chết rồi, màn này khó qua thật đấy, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết con quái vật kia trước khi đến đây.”
“Để tôi nghĩ xem.” Đàm Vũ Trình đưa tay xoa trán rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Quý Thính, trong lúc chơi game dây áo cô lại tuột xuống, kẹp tóc cá mập trên đầu lắc tới lắc lui, vài sợi tóc rơi xuống bờ vai trông rất ái muội. Đàm Vũ Trình nhìn vài giây rồi thu ánh mắt lại, quay đầu lấy ly nước ở trên bàn nhỏ cạnh sô pha lên uống một ngụm, cổ họng có hơi khô khốc.
Hai người lại chơi thêm vài ván, Đàm Vũ Trình bảo Quý Thính ở trên xe bay ném lựu đạn trước, khi con quái vật kia lên hai người cùng nhảy xuống xe tiện thể kéo chốt lựu đạn luôn. Lựu đạn giết được con quái vật, nhưng phương tiện giao thông của họ cũng mất rồi. May là còn có thể cướp được vì vậy hai người đi cướp xe của người khác, hoàn thành nhiệm vụ, bước vào màn tiếp theo. Lúc đặt điện thoại xuống đã là 12 giờ đêm.
Đàm Vũ Trình mở wechat lên xem rất nhiều tin nhắn, chỉ mỗi Mộng Gia thôi đã hơn trăm tin rồi. Anh dựa vào sô pha không động.
Quý Thính nhìn anh một cái, tin nhắn của cô cũng không ít, cô hỏi: “Có ăn đêm không? Ăn xong rồi về?”
Men say trong người Đàm Vũ Trình dâng lên, anh ngẩng đầu lên, “Thôi, tôi về đây.”
Lúc này cổ áo anh mở ra, bộ dáng muốn ngủ, cảm giác say nhưng lại không say lắm, mang theo vài phần trêu đùa bỡn cợt. Chẳng trách nhiều năm như vậy rồi Mộng Gia vẫn không thể quên anh, cô rời mắt đi, “Vậy mau về đi, ngủ sớm chút.”
“Ừm.”
Đàm Vũ Trình đứng dậy, lấy áo khoác vắt trên tay vịn ghế sô pha, đi ra ngoài.
Quý Thính tiễn anh ra đến cửa, “Nhớ gọi tài xế đấy.”
“Tôi biết rồi.” Anh nhấn điện thoại gọi tài xế trên app, “Cậu đóng cửa lại đi.”
Quý Thính ừm một tiếng, cũng không nhìn anh vào thang máy, đóng cửa lại luôn. Sau khi cô đóng cửa xong đứng ở tại chỗ vài giây rồi mới đi vào, cô gập máy tính lại, ngáp một cái đi vào phòng.
–
Sinh nhật Mộng Gia tỏ tình thất bại, vài ngày sau cô ấy gần như không đăng bất cứ trạng thái gì lên vòng bạn bè, Vu Hy mở một nhóm chat không có Mộng Gia để mọi người có không gian bàn bạc nhưng mọi người lại đang cá cược. Cược kết quả của Mộng Gia.
Vu Hy khá tin vào Mộng Gia, cược cô ta sẽ thành công. Những người khác lại đều cược sẽ thất bại đặc biệt là lớp trưởng lớp họ, họ cảm thấy một, hai năm nay Đàm Vũ Trình vẫn luôn độc thân tu dưỡng bản thân khả năng cao là đang đợi Thư Tiêu, cho dù có không đợi sớm muộn gì họ cũng quay lại.
Có người phân tích phần giới thiệu ở đầu trang cá nhân của Đàm Vũ Trình.
[Mái thuyền đi qua vạn con núi.]
Quá khứ đã qua, quan trọng nhất là tương lai, đến giờ anh lại độc thân không phải chính là đang đợi tương lai mới sao.
Vu Hy kéo Quý Thính tham gia đánh cược.
Quý Thính không tham gia, cô không muốn đi dự đoán kết quả bởi kết quả ấy không liên quan đến cô.
“Hoàng hôn” chủ yếu bán đồ cho nhân viên văn phòng ở các tòa nhà công sở, đương nhiên phía sau là trung tâm thương mại, cũng có không ít khách qua đường ghé vào, mấy ngày nay Quý Thính sửa sang lại phòng nghỉ, thêm vào không ít sách, vì để các bà mẹ dẫn con đến có thể chơi được ở tiệm Quý Thính còn mua thêm khá nhiều sách thiếu nhi, tất cả vừa được cô bày lên xong.
Lục Hải gửi tin nhắn đến hỏi cô đã ăn cơm chưa.
Quý Thính ngồi trên sô pha, trả lời: [Tôi ăn rồi, từ 11 giờ ăn cùng mọi người.]
Lục Hải: [Sớm vậy sao?]
Quý Thính: [Tránh giờ tan làm của các anh ra.]
Lục Hải: [Tôi hiểu.]
Vừa nói chuyện với Lục Hải cô vừa lướt vòng bạn bè, qua vài bài viết đến bài của Mộng Gia, cô ta đăng một bức ảnh ở sảnh lớn của Trác Việt, Đàm Vũ Trình đút tay vào túi quần bị cô ta chụp lại, cô ta hướng vào ống kính giơ tay làm động tác “hi”, đeo kính râm, mặc váy hai giây, gợi cảm, bắt mắt lại to gan. Cô ta tóm được người rồi.
Anh không thể không đi làm, không thể không đến nhà hàng, chỉ cần Mộng Gia kiên nhẫn là sẽ tóm được.
Vu Hy lập tức nhắn vào nhóm.
[Thấy chưa, thấy chưa, Mộng Gia thành công rồi.]
Long Không: [Một tấm ảnh mà thôi, cũng chẳng nói là đã hẹn hò, chưa tính là thành công chứ.]
Phong Dĩnh Dĩnh: [Đúng vậy, có một tấm ảnh thôi mà, thành công gì chứ.]
Vu Hy: [Đây là hy vọng, các cậu đều sắp thua tớ rồi.]
Phong Dĩnh Dĩnh: [Vu Hy, trước đây không phải cậu nói là sớm muộn Đàm Vũ Trình với Thư Tiêu sẽ quay lại hay sao? Vậy sao cậu lại cược Mộng Gia sẽ thành công chứ?]
Vu Hy: [Nhưng Đàm Vũ Trình khá đào hoa, tôi nói thành công nhưng đâu nói họ sẽ dài lâu, cũng có khả năng là cái ôm nhất thời mà.]
Những người khác lập tức yên tĩnh, hình như cũng đúng.
Vu Hy lập tức nhắn tới: [Mau xem vòng bạn bè.]
Quý Thính đưa tay nhấn vào vòng bạn bè bài đầu tiên là của Mộng Gia, lần này cô ta đăng một đoạn video khoác cánh tay Đàm Vũ Trình, cầm điện thoại lên quay thì bị anh đẩy tay ra nhưng vẫn cố kéo lại. Nhưng chỉ bằng một cái khoác tay ấy thôi cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc.
Vu Hy: [Nhìn đi, thấy chưa.]
Phong Dĩnh Dĩnh, [Cậu ấy cũng lố quá rồi, càng lố càng chột dạ.]
Vu Hy: [Nữ theo đuổi nam, cách một tấm vải sa tanh thôi.]
Phong Dĩnh Dĩnh không nói tiếp nữa.
Quý Thính không đọc tin nhắn trong nhóm, cô nhìn đoạn video một hồi, vào giây phút cánh tay anh bị khoác lên cô khựng lại tắt đi.
Lục Hải chụp ảnh màn hình vài bộ phim mới chiếu gửi qua nói cô chọn.
Quý Thính mở ra, thật ra cô thích xem phim cũ hơn, phim mới đều đợi sau khi chiếu xong sẽ xem ở app, mấy năm nay cô đến rạp chiếu phim đa phần là đi cùng Vu Hy. Cô xem rồi chọn một bộ khoa học viễn tưởng.
Lục Hải trả lời: [Em không cần phải nhường tôi, muốn xem gì thì xem nấy.]
Quý Thính: [Tôi muốn xem bộ này.]
Lục Hải: [Được, vậy tôi đặt vé nhé.]
–
Ngày hôm sau Lục Hải qua đón Quý Thính, sau khi lên xe anh đưa cho cô một bó hồng, Quý Thính cười nhận lấy tặng cho anh một hộp sáp thơm, cô nói: “Cũng không biết anh thích mùi hương gì, nhưng sáp thơm của hãng này khá đặc biệt, anh dùng thử xem.”
Lục Hải kinh ngạc, sau khi nhận lấy thì nói, “Cảm ơn em, quà em chọn tôi đều thích.”
Quý Thính nghe vậy mỉm cười, lời có chút ái muội, cô không biết làm sao để tiếp lời.
Lục Hải cất sáp thơm đi, khởi động xe lái tới rạp chiếu phim, họ định sẽ xem phim trước rồi đi ăn.
Trước khi đi vào rạp chiếu phim điện thoại của Quý Thính vang lên. Cô nhìn qua là Đàm Vũ Trình, khựng lại nói với Lục Hải một tiếng, sau đó nhấc máy.
Giọng Đàm Vũ Trình truyền đến mang theo vẻ lười biếng, “Đi đâu vậy?”
“Sao thế?”
“Đang ở tiệm của cậu.”
“Tôi ra ngoài xem phim rồi.”
Đàm Vũ Trình nghe vậy, khẽ ngây người rồi lập tức hiểu ra, “Đi xem đi, tôi cúp trước đây.”
Quý Thính ừm một tiếng, phía bên kia cúp máy, cất điện thoại vào túi nhìn Lục Hải đang ngồi đợi ở bên cạnh, cô cười đi về phía anh, hai người tìm chỗ ngồi ở giữa hàng ghế phía sau phòng chiếu, khá tối.
Ở giữa chỉ cách một tay vịn ghế, ngồi xuống khoảng cách giữa hai người rất gần. Lục Hải đặt tay lên tay ghế, Quý Thính dựa vào bên cạnh theo phản xạ, không rõ lắm, màn hình bắt đầu sáng lên, bộ phim chính thức bắt đầu.
Tình tiết phim thú vị nên Quý Thính cũng không có tâm tư đi nghĩ những việc khác, thỉnh thoảng quay sang lại thấy Lục Hải đang nhìn cô đương nhiên không phải anh cứ nhìn chằm chằm, cũng có lúc sẽ nghiêm túc xem phim.
Ánh sáng mờ ảo, thỉnh thoảng Quý Thính lại thất thần.
Điện thoại rung lên, Vu Hy gửi tin nhắn cho Quý Thính.
Vu Hy: [Người đàn ông trước kia tớ xem mắt, hôm nay đến thăm tớ, người ở quê ấy cảm giác không tệ.]
Quý Thính cúi đầu hỏi: [Ai cơ?]
Vu Hy: [Người đeo kính ấy.]
Quý Thính nhớ lại, bỏ qua vài người cuối cùng còn lại hai, Vu Hy nói quan sát, là người đeo kính và người cũng tạm được, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đến Lê Thành có lẽ khá có lòng.
Quý Thính: [Khá tốt.]
Vu Hy: [Tớ cũng thấy vậy, cậu thì sao, Lục Hải ấy.]
Quý Thính: [Cũng được, đang xem phim, muộn chút thì nói.]
Vu Hy: [Ôi ôi, mau xem đi.]
Quý Thính đặt điện thoại xuống, Lục Hải đưa bắp rang bơ qua cho cô, Quý Thính cười với anh đưa tay lấy ăn, cô nhìn màn hình chiếu, bên tai là âm thanh cháy nổ, cô có hơi thất thần, cứ vậy mà xem hết bộ phim.
Sau đó họ đi ăn cơm.
Khi về đến “Hoàng Hôn” đã là hơn tám giờ, sau khi xe Lục Hải rời đi Quý Thính cầm hoa đi vào tiệm, Tiểu Uyển đang lau quầy ngẩng đầu lên, “Wow, hoa hồng.”
Quý Thính đưa hoa cho cô ấy, “Em c ắm vào lọ giúp chị.”
“Vâng ạ.” Tiểu Uyển cầm lấy, quay đầu đi vòng qua, cô ấy nói tiếp, “Đúng rồi, chiều nay có anh siêu đẹp trai đến, họ đến bàn việc, tiện thể đem đồ ăn cho chị.”
Quý Thính nghe vậy biết là Đàm Vũ Trình, cô quay đầu nhìn quầy, “Món gì vậy?”
Tiểu Uyển đặt hoa xuống, mở quầy ra, bên trong có một hộp bánh su kem mini vị nào cũng có, là món nổi bật của quán cà phê ở toà Trác Việt, trước đây cô từng gọi qua app nói rằng rất ngon.
Đàm Vũ Trình thỉnh thoảng sẽ mang qua cho cô. Quý Thính lấy ra ăn một cái, còn lại đưa cho Tiểu Uyển và mọi người.
Tiểu Uyển ăn một cái, kem ngập tràn khoang miệng, “Anh Đàm Vũ Trình đẹp trai thật đấy, chiều nay gặp khách hàng bộ dáng bàn chuyện cực phẩm luôn, quán chúng ta chiều nay cũng đông hơn bình thường nữa.”
Quý Thính liếc Tiểu Uyển một cái: “Em đừng nói là nhờ công cậu ấy đấy.”
Một nhân viên khác ghé đầu qua, “Chính là nhờ công của anh ấy mà.”
Quý Thính trợn tròn mắt, nói: “Ăn cũng không làm mấy đứa ít lời lại được.”
“He he.”
Đàm Vũ Trình ồ một tiếng tiếp tục uống nước, tựa lưng vào ghế.
Quý Thính nhìn vào thời gian ở góc màn hình máy tính, vẫn còn sớm chưa đến 11 giờ, cô ngồi lại xuống thảm lưu lại số liệu ban nãy, hệ thống của tiệm sử dụng là do Diên Tục phát hành, chỉ cần nhập đúng số hệ thống sẽ tự động hiện số liệu lên, nhìn qua là hiểu, rất tiện.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Quý Thính chuẩn bị hỏi anh xem có muốn ăn đêm không, ai ngờ anh lại mở miệng trước, “Bận xong chưa?”
Quý Thính quay qua nhìn, Đàm Vũ Trình lắc điện thoại, “Qua đây chơi với tôi một ván.”
Quý Thính ừm một tiếng, cầm điện thoại trên bàn lên, dựa qua mở game bắn súng Magepunk vandal lên cùng Đàm Vũ Trình một đội, vài năm trước khi game vừa ra mắt, Quý Thính đã bị Đàm Vũ Trình kéo tới giúp Từ Nhữ chơi thử nghiệm, Từ Nhữ là bạn đại học của Đàm Vũ Trình, lúc cô học đại học ở Bắc Kinh có từng gặp họ vài lần.
Game này có tác dụng giải toả căng thẳng, có thời gian cô sẽ chơi chung với Đàm Vũ Trình, cũng coi như bạn đồng hành trong game.
Tốc độ của anh rất nhanh, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, ánh sáng xanh đỏ hiện lên, trời đang mưa, hàng loạt người dẫm lên mặt nước, có cảm giác lạ lùng.
Quý Thính dựa vào sô pha cúi đầu chơi, đi theo anh.
Khuỷu tay Đàm Vũ Trình chống lên đùi cúi đầu nhìn vào điện thoại, cổ áo sơ mi đen khẽ mở, dưới ánh đèn màu quýt vàng hai người sát lại gần nhau, lúc chơi game Quý Thính cũng rất tập trung, động tác của cô cũng rất linh hoạt không cần người khác kèm.
“Cậu đổi nước hoa rồi à?” Đàm Vũ Trình không cả ngẩng đầu lên, hỏi.
Quý Thính đang cho nhân vật trong game của mình nhảy lên, nghe vậy nhớ đến lúc nãy vừa tắm xong, tuỳ ý xịt một cái, nói: “Cũng không tính là đổi, chỉ là dùng thử một chút, khó ngửi à?”
“Không có.”
Anh trả lời một câu, thật ra rất thơm, Quý Thính rất ít khi dùng mùi nước hoa quyến rũ như vậy, cô chơi game rất nhập tâm, “Có người tặng nên tôi dùng thử.”
Đàm Vũ Trình nghe vậy thì nhướng mày, đại khái đoán được người đó là ai, anh không hỏi tiếp nữa.
Nhân vật trong game của Quý Thính lên xe bay, kéo nhân vật của Đàm Vũ Trình lên cùng, nhưng đúng lúc lại có râu bạch tuộc kéo Đàm Vũ Trình xuống, Quý Thính lập tức ném lựu đạn cuối cùng cả hai cùng chết.
Quý Thính thả lỏng bả vai, mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, “Lại chết rồi, màn này khó qua thật đấy, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết con quái vật kia trước khi đến đây.”
“Để tôi nghĩ xem.” Đàm Vũ Trình đưa tay xoa trán rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Quý Thính, trong lúc chơi game dây áo cô lại tuột xuống, kẹp tóc cá mập trên đầu lắc tới lắc lui, vài sợi tóc rơi xuống bờ vai trông rất ái muội. Đàm Vũ Trình nhìn vài giây rồi thu ánh mắt lại, quay đầu lấy ly nước ở trên bàn nhỏ cạnh sô pha lên uống một ngụm, cổ họng có hơi khô khốc.
Hai người lại chơi thêm vài ván, Đàm Vũ Trình bảo Quý Thính ở trên xe bay ném lựu đạn trước, khi con quái vật kia lên hai người cùng nhảy xuống xe tiện thể kéo chốt lựu đạn luôn. Lựu đạn giết được con quái vật, nhưng phương tiện giao thông của họ cũng mất rồi. May là còn có thể cướp được vì vậy hai người đi cướp xe của người khác, hoàn thành nhiệm vụ, bước vào màn tiếp theo. Lúc đặt điện thoại xuống đã là 12 giờ đêm.
Đàm Vũ Trình mở wechat lên xem rất nhiều tin nhắn, chỉ mỗi Mộng Gia thôi đã hơn trăm tin rồi. Anh dựa vào sô pha không động.
Quý Thính nhìn anh một cái, tin nhắn của cô cũng không ít, cô hỏi: “Có ăn đêm không? Ăn xong rồi về?”
Men say trong người Đàm Vũ Trình dâng lên, anh ngẩng đầu lên, “Thôi, tôi về đây.”
Lúc này cổ áo anh mở ra, bộ dáng muốn ngủ, cảm giác say nhưng lại không say lắm, mang theo vài phần trêu đùa bỡn cợt. Chẳng trách nhiều năm như vậy rồi Mộng Gia vẫn không thể quên anh, cô rời mắt đi, “Vậy mau về đi, ngủ sớm chút.”
“Ừm.”
Đàm Vũ Trình đứng dậy, lấy áo khoác vắt trên tay vịn ghế sô pha, đi ra ngoài.
Quý Thính tiễn anh ra đến cửa, “Nhớ gọi tài xế đấy.”
“Tôi biết rồi.” Anh nhấn điện thoại gọi tài xế trên app, “Cậu đóng cửa lại đi.”
Quý Thính ừm một tiếng, cũng không nhìn anh vào thang máy, đóng cửa lại luôn. Sau khi cô đóng cửa xong đứng ở tại chỗ vài giây rồi mới đi vào, cô gập máy tính lại, ngáp một cái đi vào phòng.
–
Sinh nhật Mộng Gia tỏ tình thất bại, vài ngày sau cô ấy gần như không đăng bất cứ trạng thái gì lên vòng bạn bè, Vu Hy mở một nhóm chat không có Mộng Gia để mọi người có không gian bàn bạc nhưng mọi người lại đang cá cược. Cược kết quả của Mộng Gia.
Vu Hy khá tin vào Mộng Gia, cược cô ta sẽ thành công. Những người khác lại đều cược sẽ thất bại đặc biệt là lớp trưởng lớp họ, họ cảm thấy một, hai năm nay Đàm Vũ Trình vẫn luôn độc thân tu dưỡng bản thân khả năng cao là đang đợi Thư Tiêu, cho dù có không đợi sớm muộn gì họ cũng quay lại.
Có người phân tích phần giới thiệu ở đầu trang cá nhân của Đàm Vũ Trình.
[Mái thuyền đi qua vạn con núi.]
Quá khứ đã qua, quan trọng nhất là tương lai, đến giờ anh lại độc thân không phải chính là đang đợi tương lai mới sao.
Vu Hy kéo Quý Thính tham gia đánh cược.
Quý Thính không tham gia, cô không muốn đi dự đoán kết quả bởi kết quả ấy không liên quan đến cô.
“Hoàng hôn” chủ yếu bán đồ cho nhân viên văn phòng ở các tòa nhà công sở, đương nhiên phía sau là trung tâm thương mại, cũng có không ít khách qua đường ghé vào, mấy ngày nay Quý Thính sửa sang lại phòng nghỉ, thêm vào không ít sách, vì để các bà mẹ dẫn con đến có thể chơi được ở tiệm Quý Thính còn mua thêm khá nhiều sách thiếu nhi, tất cả vừa được cô bày lên xong.
Lục Hải gửi tin nhắn đến hỏi cô đã ăn cơm chưa.
Quý Thính ngồi trên sô pha, trả lời: [Tôi ăn rồi, từ 11 giờ ăn cùng mọi người.]
Lục Hải: [Sớm vậy sao?]
Quý Thính: [Tránh giờ tan làm của các anh ra.]
Lục Hải: [Tôi hiểu.]
Vừa nói chuyện với Lục Hải cô vừa lướt vòng bạn bè, qua vài bài viết đến bài của Mộng Gia, cô ta đăng một bức ảnh ở sảnh lớn của Trác Việt, Đàm Vũ Trình đút tay vào túi quần bị cô ta chụp lại, cô ta hướng vào ống kính giơ tay làm động tác “hi”, đeo kính râm, mặc váy hai giây, gợi cảm, bắt mắt lại to gan. Cô ta tóm được người rồi.
Anh không thể không đi làm, không thể không đến nhà hàng, chỉ cần Mộng Gia kiên nhẫn là sẽ tóm được.
Vu Hy lập tức nhắn vào nhóm.
[Thấy chưa, thấy chưa, Mộng Gia thành công rồi.]
Long Không: [Một tấm ảnh mà thôi, cũng chẳng nói là đã hẹn hò, chưa tính là thành công chứ.]
Phong Dĩnh Dĩnh: [Đúng vậy, có một tấm ảnh thôi mà, thành công gì chứ.]
Vu Hy: [Đây là hy vọng, các cậu đều sắp thua tớ rồi.]
Phong Dĩnh Dĩnh: [Vu Hy, trước đây không phải cậu nói là sớm muộn Đàm Vũ Trình với Thư Tiêu sẽ quay lại hay sao? Vậy sao cậu lại cược Mộng Gia sẽ thành công chứ?]
Vu Hy: [Nhưng Đàm Vũ Trình khá đào hoa, tôi nói thành công nhưng đâu nói họ sẽ dài lâu, cũng có khả năng là cái ôm nhất thời mà.]
Những người khác lập tức yên tĩnh, hình như cũng đúng.
Vu Hy lập tức nhắn tới: [Mau xem vòng bạn bè.]
Quý Thính đưa tay nhấn vào vòng bạn bè bài đầu tiên là của Mộng Gia, lần này cô ta đăng một đoạn video khoác cánh tay Đàm Vũ Trình, cầm điện thoại lên quay thì bị anh đẩy tay ra nhưng vẫn cố kéo lại. Nhưng chỉ bằng một cái khoác tay ấy thôi cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc.
Vu Hy: [Nhìn đi, thấy chưa.]
Phong Dĩnh Dĩnh, [Cậu ấy cũng lố quá rồi, càng lố càng chột dạ.]
Vu Hy: [Nữ theo đuổi nam, cách một tấm vải sa tanh thôi.]
Phong Dĩnh Dĩnh không nói tiếp nữa.
Quý Thính không đọc tin nhắn trong nhóm, cô nhìn đoạn video một hồi, vào giây phút cánh tay anh bị khoác lên cô khựng lại tắt đi.
Lục Hải chụp ảnh màn hình vài bộ phim mới chiếu gửi qua nói cô chọn.
Quý Thính mở ra, thật ra cô thích xem phim cũ hơn, phim mới đều đợi sau khi chiếu xong sẽ xem ở app, mấy năm nay cô đến rạp chiếu phim đa phần là đi cùng Vu Hy. Cô xem rồi chọn một bộ khoa học viễn tưởng.
Lục Hải trả lời: [Em không cần phải nhường tôi, muốn xem gì thì xem nấy.]
Quý Thính: [Tôi muốn xem bộ này.]
Lục Hải: [Được, vậy tôi đặt vé nhé.]
–
Ngày hôm sau Lục Hải qua đón Quý Thính, sau khi lên xe anh đưa cho cô một bó hồng, Quý Thính cười nhận lấy tặng cho anh một hộp sáp thơm, cô nói: “Cũng không biết anh thích mùi hương gì, nhưng sáp thơm của hãng này khá đặc biệt, anh dùng thử xem.”
Lục Hải kinh ngạc, sau khi nhận lấy thì nói, “Cảm ơn em, quà em chọn tôi đều thích.”
Quý Thính nghe vậy mỉm cười, lời có chút ái muội, cô không biết làm sao để tiếp lời.
Lục Hải cất sáp thơm đi, khởi động xe lái tới rạp chiếu phim, họ định sẽ xem phim trước rồi đi ăn.
Trước khi đi vào rạp chiếu phim điện thoại của Quý Thính vang lên. Cô nhìn qua là Đàm Vũ Trình, khựng lại nói với Lục Hải một tiếng, sau đó nhấc máy.
Giọng Đàm Vũ Trình truyền đến mang theo vẻ lười biếng, “Đi đâu vậy?”
“Sao thế?”
“Đang ở tiệm của cậu.”
“Tôi ra ngoài xem phim rồi.”
Đàm Vũ Trình nghe vậy, khẽ ngây người rồi lập tức hiểu ra, “Đi xem đi, tôi cúp trước đây.”
Quý Thính ừm một tiếng, phía bên kia cúp máy, cất điện thoại vào túi nhìn Lục Hải đang ngồi đợi ở bên cạnh, cô cười đi về phía anh, hai người tìm chỗ ngồi ở giữa hàng ghế phía sau phòng chiếu, khá tối.
Ở giữa chỉ cách một tay vịn ghế, ngồi xuống khoảng cách giữa hai người rất gần. Lục Hải đặt tay lên tay ghế, Quý Thính dựa vào bên cạnh theo phản xạ, không rõ lắm, màn hình bắt đầu sáng lên, bộ phim chính thức bắt đầu.
Tình tiết phim thú vị nên Quý Thính cũng không có tâm tư đi nghĩ những việc khác, thỉnh thoảng quay sang lại thấy Lục Hải đang nhìn cô đương nhiên không phải anh cứ nhìn chằm chằm, cũng có lúc sẽ nghiêm túc xem phim.
Ánh sáng mờ ảo, thỉnh thoảng Quý Thính lại thất thần.
Điện thoại rung lên, Vu Hy gửi tin nhắn cho Quý Thính.
Vu Hy: [Người đàn ông trước kia tớ xem mắt, hôm nay đến thăm tớ, người ở quê ấy cảm giác không tệ.]
Quý Thính cúi đầu hỏi: [Ai cơ?]
Vu Hy: [Người đeo kính ấy.]
Quý Thính nhớ lại, bỏ qua vài người cuối cùng còn lại hai, Vu Hy nói quan sát, là người đeo kính và người cũng tạm được, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đến Lê Thành có lẽ khá có lòng.
Quý Thính: [Khá tốt.]
Vu Hy: [Tớ cũng thấy vậy, cậu thì sao, Lục Hải ấy.]
Quý Thính: [Cũng được, đang xem phim, muộn chút thì nói.]
Vu Hy: [Ôi ôi, mau xem đi.]
Quý Thính đặt điện thoại xuống, Lục Hải đưa bắp rang bơ qua cho cô, Quý Thính cười với anh đưa tay lấy ăn, cô nhìn màn hình chiếu, bên tai là âm thanh cháy nổ, cô có hơi thất thần, cứ vậy mà xem hết bộ phim.
Sau đó họ đi ăn cơm.
Khi về đến “Hoàng Hôn” đã là hơn tám giờ, sau khi xe Lục Hải rời đi Quý Thính cầm hoa đi vào tiệm, Tiểu Uyển đang lau quầy ngẩng đầu lên, “Wow, hoa hồng.”
Quý Thính đưa hoa cho cô ấy, “Em c ắm vào lọ giúp chị.”
“Vâng ạ.” Tiểu Uyển cầm lấy, quay đầu đi vòng qua, cô ấy nói tiếp, “Đúng rồi, chiều nay có anh siêu đẹp trai đến, họ đến bàn việc, tiện thể đem đồ ăn cho chị.”
Quý Thính nghe vậy biết là Đàm Vũ Trình, cô quay đầu nhìn quầy, “Món gì vậy?”
Tiểu Uyển đặt hoa xuống, mở quầy ra, bên trong có một hộp bánh su kem mini vị nào cũng có, là món nổi bật của quán cà phê ở toà Trác Việt, trước đây cô từng gọi qua app nói rằng rất ngon.
Đàm Vũ Trình thỉnh thoảng sẽ mang qua cho cô. Quý Thính lấy ra ăn một cái, còn lại đưa cho Tiểu Uyển và mọi người.
Tiểu Uyển ăn một cái, kem ngập tràn khoang miệng, “Anh Đàm Vũ Trình đẹp trai thật đấy, chiều nay gặp khách hàng bộ dáng bàn chuyện cực phẩm luôn, quán chúng ta chiều nay cũng đông hơn bình thường nữa.”
Quý Thính liếc Tiểu Uyển một cái: “Em đừng nói là nhờ công cậu ấy đấy.”
Một nhân viên khác ghé đầu qua, “Chính là nhờ công của anh ấy mà.”
Quý Thính trợn tròn mắt, nói: “Ăn cũng không làm mấy đứa ít lời lại được.”
“He he.”