Chương 10: Khúc Hạ của hai năm sau
Ekip phim đã sửa soạn đồ đạc xong xuôi, đoàn người lên máy bay cất cánh trở về nước.
Tám tiếng sau đoàn người đã có mặt tại thành phố Tầm Dương. Bên ngoài sảnh có nhiều fan cầm banner đứng chờ. Chỉ cần thấy loáng thoáng bóng dáng một nhóm người đẩy vali từ trong lối VIP đi ra thì máy ảnh sẽ giơ lên cao chụp liên tục. Lăng Tùng xuất hiện đầu tiên, sau đó đến Cảnh Hoàng, Tố Tố đi song song với Chu Luân, đằng sau là Kelly, rồi tới Khúc Hạ, Ân Vũ vừa đẩy vali vừa chạy hổn hển, còn dùng chất giọng thánh thót của mình gào lên: "Khúc Hạ, đợi tôi với!!"
Khúc Hạ quay lại nhìn: "Nhanh lên, rõ ràng ông cao hơn tôi mà đi chậm vậy?"
"Tại... tại có fan xin chụp hình chứ bộ!"
Chu Luân lắng nghe đằng sau nói chuyện, cố tình đi chậm để chờ Khúc Hạ với Ân Vũ. Tố Tố bên cạnh lại hối thúc hắn đi nhanh lên.Ra khỏi cổng VIP thì bị ánh sáng của đèn plash chớp chớp liên tục. Chu Luân nhoẻn miệng cười, vẫy tay chào với fan nhà mình. Khúc Hạ bỗng quay sang nói với Ân Vũ: "Chia tay tại đây nha."
"Oke, khi nào về tui sẽ nhắn tin với ông."
Khúc Hạ gật đầu, đẩy vali rẽ sang cổng khác.
Cổng E là cổng phụ, bình thường ít có người tụ tập ở đây. Trước đó cậu đã nói với tổ đạo diễn và sản xuất một tiếng, vì nhà cậu không ở thành phố Tầm Dương nên hơi chéo đường với mọi người một chút.
Cậu xin phép được tách đoàn đi riêng. Đã quay xong rồi, ai muốn đi đâu thì đi nên đạo diễn gật đầu vui vẻ. Vì vậy mới có hình ảnh một diễn viên ca sĩ có thực lực nhưng lại đi cổng phụ.
"Cục cưng, cục cưng! Khúc Hạ!"
Yến Hà và Hân Thi vẫy tay kịch liệt. Khúc Hạ bật cười đẩy vali đến.
Yến Hà hô lên: "Trời ơi, đầu cưng bị gì vậy? Sao băng lại rồi? Có ai bắt nạt cưng trong lúc quay hả?"
Khúc Hạ giải thích: "Không phải, cái này là tai nạn quay phim thôi, cũng không nặng lắm, hai bà yên tâm."
"Mà sao hai bà biết tui đi đường này?"
Hân Thi còn chu đáo chỉnh sửa lại kính râm cho cậu: "Biết thế nào cưng cũng đi cổng này nên tụi tui chờ ở đây nè."
"Trời ơi, vai Đường Quý Lân hay quá chừng luôn, xem phim mà tui toàn cap ảnh cưng thôi." Yến Hà lộ bản chất mê trai, ngượng ngùng che mặt nói. Khúc Hạ bật cười, sau đó lấy hai túi quà to bự ra dưa cho Yến Hà và Hân Thi.
"Đã nói là đừng mua quà cáp rồi mà." Yến Hà trách móc.
"Không sao, cũng không có mắc lắm, chủ yếu là đặc sản vùng biển, mua chút đỉnh cho hai bả nếm thử đồ ăn xứ người á mà."
Không khuyên được nên hai cô nàng chỉ đành nhận quà của Khúc Hạ. Hân Thi nói cho cậu biết, bộ phim "sống lại để yêu anh" chiếu đến tập 5, có một số người lọt hố làm fan của cậu. Hiện giờ box fan của Khúc Hạ đã có được một trăm linh năm người rồi. Khúc Hạ mỉm cười, thừa biết hai cô nàng không nói box anti cậu lại có đến một nghìn năm trăm người anti cậu. Nhưng thôi, đó cũng là chuyện sớm muộn xảy ra, bây giờ lặp lại lần nữa... cậu không còn hoang mang như kiếp trước nữa, trái lại bình tĩnh đến lạ thường.
"Phải rồi, tui có chuyện này muốn nhờ hai bà."
"Cưng nói đi."
"Ừm... hai người có quen ai làm luật sư không?" Khúc Hạ ngập ngừng.
Hân Thi đáp: "Ô, anh họ của tui làm luật sư này. Cưng cần luật sư để làm gì?"
Khúc Hạ chỉ nói là chuyện quan trọng, có thể thay đổi tương lai của cậu. Hân Thi với Yến Hà khó hiểu nhìn nhau.
Đáng lý Khúc Hạ sẽ bắt xe khách về nhà nhưng Hân Thi với Yến Hà nói để hai cô nàng chở cậu về. Hai cô nàng đi xe hơi, vì thế dư xăng dư sức để chở cậu. Hai cô nàng không cho cậu từ chối, vì thế chỉ đành để cho hai cô nàng kia đem vali cậu vào cốp xe.
Điện thoại chợt đổ chuông, tuy là số lạ gọi tới nhưng trong tiềm thức cậu thuộc nằm lòng số điện thoại này từ kiếp trước rồi.
Nó chính là số của Chu Luân.
"Alo."
"Em đang ở đâu? Quản lý không lái xe tới đón sao?" Giọng nói ấm áp của Chu Luân lờn vờn quanh tai, Khúc Hạ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nên dời điện thoại sang tai bên khác: "Quản lý bận việc nên không tới đón được."
"Vậy em chưa có xe đúng không? Em đang ở đâu, tôi lái xe đến đón." Khúc Hạ cắt lời Chu Luân: "Không cần đâu ạ, em đã đặt xe rồi, tài xế đang trên đường tới. A, tài xế tới rồi, thôi, em cúp máy nha."
Không đợi Chu Luân nói, Khúc Hạ đã cúp máy. Hân Thi vẫy tay ra hiệu cho Khúc Hạ mau vào xe. Chiếc xe hơi màu đen từ trong bãi giữ xe từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay.
Nhưng cả hai cô nàng lẫn Khúc Hạ không biết rằng, một chiếc Mercedes trắng đã đậu ở đó rất lâu, nhìn thấy hết thẩy mọi cảm xúc vui buồn nũng nịu của cậu.
Chu Luân buông điện thoại, nhìn chiếc xe hơi có Khúc Hạ đã biến mất trên đường cái. Tài xế thấy hắn không ra lệnh gì, bèn hỏi: "Sếp, giờ chúng ta về nhà hay tới công ty?"
"Về nhà." Chu Luân đáp.
Khúc Hạ nhận được tin nhắn đến Chu Luân: Về nhà cẩn thận.
Khúc Hạ không trả lời, cậu quay sang nói với Hân Thi: "Bà cho tui ghé công ty một chút, tui có chuyện cần giải quyết."
"Oke!!"
Khúc Hạ đến công ty giải trí Thu Hương để gặp Cẩn Nghiêm, trông thấy quản lý của mình tự hào khoe mẽ với mấy quản lý khác rằng hắn tốn công tốn sức kiếm tài nguyên bồi dưỡng nghệ sĩ ra sao, rồi công lao của hắn giúp nghệ sĩ đó như thế nào. Hắn nhắc tên nghệ sĩ hắn quản lý nhưng không hề đá động đến tên Khúc Hạ. Cậu càng nghe càng thấy buồn cười.
Khúc Hạ bây giờ là Khúc Hạ của hai năm sau hoặc có khi hơn. Cậu cũng không biết mình chết đã được một năm, năm năm rồi trùng sinh hay vừa mới chết đã trở về quá khứ nữa. Cậu chỉ biết sau khi tắt thởm ý thức của cậu trắng xóa, đến khi mở mắt ra lần nữa mới biết mình đã về quá khứ. Cho dù kiểu nào đi chăng nữa, những chuyện này cũng không làm cậu vui hay buồn hay hụt hẫng như xưa nữa.
Cậu đã nhìn thấy hết lòng người lạnh giá rồi.
Khúc Hạ đẩy cửa vào nói: "Anh Nghiêm."
"Ôi trời Khúc Hạ, đầu em làm sao vậy?" Cẩn Nghiêm ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy muốn kiểm tra đầu cậu. Khúc Hạ tránh qua một bên, từ chối hành động thân cận của hắn.
"Không sao ạ, bị đá ngầm cắt trúng xíu thôi."
Cẩn Nghiêm nhíu mày: "Đi bệnh viện kiểm ra chưa?"
Khúc Hạ gạt ngang chuyện vết thương trên đầu mình: "Em tới đây là có chuyện muốn nói với anh. Em muốn được nghỉ phép hai tuần."
"Để làm gì?" Cẩn Nghiêm hỏi.
Khúc Hạ tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, bên cạnh là mấy vị quản lý nghệ sĩ hạng A khác. Nếu là Khúc Hạ ngày xưa chắc chắn không kéo ghế tự ngồi như thế, nhưng Khúc Hạ bây giờ thì khác.
Nếu là ngày xưa cậu vừa nể vừa sợ đám quản lý này, nhưng giờ thì không có cửa ấy đâu. Quyền lợi của một nghệ sĩ ấy à, tất nhiên cậu phải sử dụng nó thật tốt rồi.
Dĩ nhiên có quản lý khác tỏ thái độ bực dọc, trừng mắt nhìn Khúc Hạ không thôi. Cậu nhướn mày nhìn qua với thái độ khiêu khích, Cẩn Nghiêm lại giả vờ như không thấy.
"Số ngày nghỉ phép của em vẫn chưa dùng đến mà, bây giờ em xin nghỉ cũng là đúng luật công ty mà nhỉ?" Khúc Hạ hỏi.
Cẩn Nghiêm bất ngờ nhìn Khúc Hạ. Kể từ ngày đầu quân cho công ty, Khúc Hạ chưa bao giờ xin nghỉ phép. Cho dù có bệnh cũng lết đi làm việc, mà quên, vốn dĩ lịch trình của Khúc Hạ cũng không nhiều. Hôm nay là lần đầu tiên Khúc Hạ mở lời xin nghỉ phép.
"Không lẽ đến cả nghỉ phép cũng không được?" Khúc Hạ hỏi lại.
Cẩn Nghiêm lắc đầu: "Không... aiz, thôi em tạm nghỉ mấy hôm đi, đợi cho vết thương trên đầu em lành rồi đi làm lại cũng được."
Khúc Hạ gật đầu rồi đứng dậy, cũng không thèm chào đám quản lý kia mà bỏ đi một nước. Thực tế, nghệ sĩ không nên làm đám quản lý này nổi giận, nếu không lịch trình trống huơ trống hoắc cho mà xem.
Mà cậu sắp không còn là nghệ sĩ của công ty Thu Hương rồi, cớ gì phải đi lấy lòng đám quản lý đó?
Cẩn Nghiêm vội chạy theo: "Khúc Hạ, hợp đồng của em chỉ còn ba tháng nữa đó, em về suy nghĩ xem muốn đề xuất cái gì thì nói anh, anh duyệt rồi gia hạn hợp đồng tiếp."
"Ngại quá, em không có ý định gia hạn hợp đồng tiếp." Khúc Hạ nói.
"Em giải nghệ?"
Khúc Hạ cười: "Không kí hợp đồng không có nghĩa là em giải nghệ. Mà quên nữa, em muốn lấy lại tài khoản cá nhân app Owlie."
"Nhưng..."
"Em phải dùng acc đó để tương tác với fan, còn PR cho phim nữa, lỡ có ai đó hỏi em về nhân vật Đường Quý Lân thì sao, anh đâu có rành mà trả lời fan. Rồi không trả lời fan lại bảo em là nghệ sĩ mắc bệnh ngôi sao thì sao?"
Bị câu trả lời có tính hợp lý nên nhất thời Cẩn Nghiêm không phản bác gì được: "Ồ... được, để chút nữa anh nhắn pass acc cho em."
Khúc Hạ cười: "Thôi, em có việc rồi, chào anh."
Khúc Hạ vội bỏ đi. Cẩn Nghiêm ngạc nhiên nhìn theo Khúc Hạ.
Hắn cảm giác Khúc Hạ bây giờ thật khác với ấn tượng của hắn. Sao chỉ đi quay một show thực tế thôi mà đã khác xa đến vậy.
Rốt cuộc ở show thực tế đó Khúc Hạ đã gặp chuyện gì vậy.
Tám tiếng sau đoàn người đã có mặt tại thành phố Tầm Dương. Bên ngoài sảnh có nhiều fan cầm banner đứng chờ. Chỉ cần thấy loáng thoáng bóng dáng một nhóm người đẩy vali từ trong lối VIP đi ra thì máy ảnh sẽ giơ lên cao chụp liên tục. Lăng Tùng xuất hiện đầu tiên, sau đó đến Cảnh Hoàng, Tố Tố đi song song với Chu Luân, đằng sau là Kelly, rồi tới Khúc Hạ, Ân Vũ vừa đẩy vali vừa chạy hổn hển, còn dùng chất giọng thánh thót của mình gào lên: "Khúc Hạ, đợi tôi với!!"
Khúc Hạ quay lại nhìn: "Nhanh lên, rõ ràng ông cao hơn tôi mà đi chậm vậy?"
"Tại... tại có fan xin chụp hình chứ bộ!"
Chu Luân lắng nghe đằng sau nói chuyện, cố tình đi chậm để chờ Khúc Hạ với Ân Vũ. Tố Tố bên cạnh lại hối thúc hắn đi nhanh lên.Ra khỏi cổng VIP thì bị ánh sáng của đèn plash chớp chớp liên tục. Chu Luân nhoẻn miệng cười, vẫy tay chào với fan nhà mình. Khúc Hạ bỗng quay sang nói với Ân Vũ: "Chia tay tại đây nha."
"Oke, khi nào về tui sẽ nhắn tin với ông."
Khúc Hạ gật đầu, đẩy vali rẽ sang cổng khác.
Cổng E là cổng phụ, bình thường ít có người tụ tập ở đây. Trước đó cậu đã nói với tổ đạo diễn và sản xuất một tiếng, vì nhà cậu không ở thành phố Tầm Dương nên hơi chéo đường với mọi người một chút.
Cậu xin phép được tách đoàn đi riêng. Đã quay xong rồi, ai muốn đi đâu thì đi nên đạo diễn gật đầu vui vẻ. Vì vậy mới có hình ảnh một diễn viên ca sĩ có thực lực nhưng lại đi cổng phụ.
"Cục cưng, cục cưng! Khúc Hạ!"
Yến Hà và Hân Thi vẫy tay kịch liệt. Khúc Hạ bật cười đẩy vali đến.
Yến Hà hô lên: "Trời ơi, đầu cưng bị gì vậy? Sao băng lại rồi? Có ai bắt nạt cưng trong lúc quay hả?"
Khúc Hạ giải thích: "Không phải, cái này là tai nạn quay phim thôi, cũng không nặng lắm, hai bà yên tâm."
"Mà sao hai bà biết tui đi đường này?"
Hân Thi còn chu đáo chỉnh sửa lại kính râm cho cậu: "Biết thế nào cưng cũng đi cổng này nên tụi tui chờ ở đây nè."
"Trời ơi, vai Đường Quý Lân hay quá chừng luôn, xem phim mà tui toàn cap ảnh cưng thôi." Yến Hà lộ bản chất mê trai, ngượng ngùng che mặt nói. Khúc Hạ bật cười, sau đó lấy hai túi quà to bự ra dưa cho Yến Hà và Hân Thi.
"Đã nói là đừng mua quà cáp rồi mà." Yến Hà trách móc.
"Không sao, cũng không có mắc lắm, chủ yếu là đặc sản vùng biển, mua chút đỉnh cho hai bả nếm thử đồ ăn xứ người á mà."
Không khuyên được nên hai cô nàng chỉ đành nhận quà của Khúc Hạ. Hân Thi nói cho cậu biết, bộ phim "sống lại để yêu anh" chiếu đến tập 5, có một số người lọt hố làm fan của cậu. Hiện giờ box fan của Khúc Hạ đã có được một trăm linh năm người rồi. Khúc Hạ mỉm cười, thừa biết hai cô nàng không nói box anti cậu lại có đến một nghìn năm trăm người anti cậu. Nhưng thôi, đó cũng là chuyện sớm muộn xảy ra, bây giờ lặp lại lần nữa... cậu không còn hoang mang như kiếp trước nữa, trái lại bình tĩnh đến lạ thường.
"Phải rồi, tui có chuyện này muốn nhờ hai bà."
"Cưng nói đi."
"Ừm... hai người có quen ai làm luật sư không?" Khúc Hạ ngập ngừng.
Hân Thi đáp: "Ô, anh họ của tui làm luật sư này. Cưng cần luật sư để làm gì?"
Khúc Hạ chỉ nói là chuyện quan trọng, có thể thay đổi tương lai của cậu. Hân Thi với Yến Hà khó hiểu nhìn nhau.
Đáng lý Khúc Hạ sẽ bắt xe khách về nhà nhưng Hân Thi với Yến Hà nói để hai cô nàng chở cậu về. Hai cô nàng đi xe hơi, vì thế dư xăng dư sức để chở cậu. Hai cô nàng không cho cậu từ chối, vì thế chỉ đành để cho hai cô nàng kia đem vali cậu vào cốp xe.
Điện thoại chợt đổ chuông, tuy là số lạ gọi tới nhưng trong tiềm thức cậu thuộc nằm lòng số điện thoại này từ kiếp trước rồi.
Nó chính là số của Chu Luân.
"Alo."
"Em đang ở đâu? Quản lý không lái xe tới đón sao?" Giọng nói ấm áp của Chu Luân lờn vờn quanh tai, Khúc Hạ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nên dời điện thoại sang tai bên khác: "Quản lý bận việc nên không tới đón được."
"Vậy em chưa có xe đúng không? Em đang ở đâu, tôi lái xe đến đón." Khúc Hạ cắt lời Chu Luân: "Không cần đâu ạ, em đã đặt xe rồi, tài xế đang trên đường tới. A, tài xế tới rồi, thôi, em cúp máy nha."
Không đợi Chu Luân nói, Khúc Hạ đã cúp máy. Hân Thi vẫy tay ra hiệu cho Khúc Hạ mau vào xe. Chiếc xe hơi màu đen từ trong bãi giữ xe từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay.
Nhưng cả hai cô nàng lẫn Khúc Hạ không biết rằng, một chiếc Mercedes trắng đã đậu ở đó rất lâu, nhìn thấy hết thẩy mọi cảm xúc vui buồn nũng nịu của cậu.
Chu Luân buông điện thoại, nhìn chiếc xe hơi có Khúc Hạ đã biến mất trên đường cái. Tài xế thấy hắn không ra lệnh gì, bèn hỏi: "Sếp, giờ chúng ta về nhà hay tới công ty?"
"Về nhà." Chu Luân đáp.
Khúc Hạ nhận được tin nhắn đến Chu Luân: Về nhà cẩn thận.
Khúc Hạ không trả lời, cậu quay sang nói với Hân Thi: "Bà cho tui ghé công ty một chút, tui có chuyện cần giải quyết."
"Oke!!"
Khúc Hạ đến công ty giải trí Thu Hương để gặp Cẩn Nghiêm, trông thấy quản lý của mình tự hào khoe mẽ với mấy quản lý khác rằng hắn tốn công tốn sức kiếm tài nguyên bồi dưỡng nghệ sĩ ra sao, rồi công lao của hắn giúp nghệ sĩ đó như thế nào. Hắn nhắc tên nghệ sĩ hắn quản lý nhưng không hề đá động đến tên Khúc Hạ. Cậu càng nghe càng thấy buồn cười.
Khúc Hạ bây giờ là Khúc Hạ của hai năm sau hoặc có khi hơn. Cậu cũng không biết mình chết đã được một năm, năm năm rồi trùng sinh hay vừa mới chết đã trở về quá khứ nữa. Cậu chỉ biết sau khi tắt thởm ý thức của cậu trắng xóa, đến khi mở mắt ra lần nữa mới biết mình đã về quá khứ. Cho dù kiểu nào đi chăng nữa, những chuyện này cũng không làm cậu vui hay buồn hay hụt hẫng như xưa nữa.
Cậu đã nhìn thấy hết lòng người lạnh giá rồi.
Khúc Hạ đẩy cửa vào nói: "Anh Nghiêm."
"Ôi trời Khúc Hạ, đầu em làm sao vậy?" Cẩn Nghiêm ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy muốn kiểm tra đầu cậu. Khúc Hạ tránh qua một bên, từ chối hành động thân cận của hắn.
"Không sao ạ, bị đá ngầm cắt trúng xíu thôi."
Cẩn Nghiêm nhíu mày: "Đi bệnh viện kiểm ra chưa?"
Khúc Hạ gạt ngang chuyện vết thương trên đầu mình: "Em tới đây là có chuyện muốn nói với anh. Em muốn được nghỉ phép hai tuần."
"Để làm gì?" Cẩn Nghiêm hỏi.
Khúc Hạ tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, bên cạnh là mấy vị quản lý nghệ sĩ hạng A khác. Nếu là Khúc Hạ ngày xưa chắc chắn không kéo ghế tự ngồi như thế, nhưng Khúc Hạ bây giờ thì khác.
Nếu là ngày xưa cậu vừa nể vừa sợ đám quản lý này, nhưng giờ thì không có cửa ấy đâu. Quyền lợi của một nghệ sĩ ấy à, tất nhiên cậu phải sử dụng nó thật tốt rồi.
Dĩ nhiên có quản lý khác tỏ thái độ bực dọc, trừng mắt nhìn Khúc Hạ không thôi. Cậu nhướn mày nhìn qua với thái độ khiêu khích, Cẩn Nghiêm lại giả vờ như không thấy.
"Số ngày nghỉ phép của em vẫn chưa dùng đến mà, bây giờ em xin nghỉ cũng là đúng luật công ty mà nhỉ?" Khúc Hạ hỏi.
Cẩn Nghiêm bất ngờ nhìn Khúc Hạ. Kể từ ngày đầu quân cho công ty, Khúc Hạ chưa bao giờ xin nghỉ phép. Cho dù có bệnh cũng lết đi làm việc, mà quên, vốn dĩ lịch trình của Khúc Hạ cũng không nhiều. Hôm nay là lần đầu tiên Khúc Hạ mở lời xin nghỉ phép.
"Không lẽ đến cả nghỉ phép cũng không được?" Khúc Hạ hỏi lại.
Cẩn Nghiêm lắc đầu: "Không... aiz, thôi em tạm nghỉ mấy hôm đi, đợi cho vết thương trên đầu em lành rồi đi làm lại cũng được."
Khúc Hạ gật đầu rồi đứng dậy, cũng không thèm chào đám quản lý kia mà bỏ đi một nước. Thực tế, nghệ sĩ không nên làm đám quản lý này nổi giận, nếu không lịch trình trống huơ trống hoắc cho mà xem.
Mà cậu sắp không còn là nghệ sĩ của công ty Thu Hương rồi, cớ gì phải đi lấy lòng đám quản lý đó?
Cẩn Nghiêm vội chạy theo: "Khúc Hạ, hợp đồng của em chỉ còn ba tháng nữa đó, em về suy nghĩ xem muốn đề xuất cái gì thì nói anh, anh duyệt rồi gia hạn hợp đồng tiếp."
"Ngại quá, em không có ý định gia hạn hợp đồng tiếp." Khúc Hạ nói.
"Em giải nghệ?"
Khúc Hạ cười: "Không kí hợp đồng không có nghĩa là em giải nghệ. Mà quên nữa, em muốn lấy lại tài khoản cá nhân app Owlie."
"Nhưng..."
"Em phải dùng acc đó để tương tác với fan, còn PR cho phim nữa, lỡ có ai đó hỏi em về nhân vật Đường Quý Lân thì sao, anh đâu có rành mà trả lời fan. Rồi không trả lời fan lại bảo em là nghệ sĩ mắc bệnh ngôi sao thì sao?"
Bị câu trả lời có tính hợp lý nên nhất thời Cẩn Nghiêm không phản bác gì được: "Ồ... được, để chút nữa anh nhắn pass acc cho em."
Khúc Hạ cười: "Thôi, em có việc rồi, chào anh."
Khúc Hạ vội bỏ đi. Cẩn Nghiêm ngạc nhiên nhìn theo Khúc Hạ.
Hắn cảm giác Khúc Hạ bây giờ thật khác với ấn tượng của hắn. Sao chỉ đi quay một show thực tế thôi mà đã khác xa đến vậy.
Rốt cuộc ở show thực tế đó Khúc Hạ đã gặp chuyện gì vậy.