Chương 11
Có thể nói trường chuyên THPT Khanh Thanh chính là hố học sinh đến cực hạn. Các học sinh mới bắt đầu đi học đã phải làm cái kiểm tra, kiểm tra gì thì không nói, tùy thời chính là kiến thức cơ bản năm nay, không thì là kiến thức nâng cao năm trước, chính là không dễ sống. Hơn nữa cái kì thi cũng không cố định, kiểm tra đột xuất mà không báo trước.
Thủy Tiên nhận lấy bài kiểm tra cũng rất hoảng, tuy nói trí nhớ cô tốt nhưng trong này có cả tá kiến thức lớp 11, cô cũng chưa từng xem mà. Những học sinh khác đa số đều như vậy, ngơ ngơ ngác ngác nhìn đề, có vài phần thì tự tin làm đến phi thường nghiêm túc.
Đành nhắm mắt nhắm mũi làm chứ biết sao. Sau khi thi xong, cô như bị hút cạn hết máu dính chặt trên mặt bàn. Đức Khiêm gõ bàn lúc này mới đem cô trở lại. Trên mặt thập phần tôi muốn chết nhìn cậu. Vì sao á!
Trên tay cậu ôm cả đống sách vở nhìn là không điểm gì tốt mà.
Đức Khiêm dành thời gian ra chơi bắt cô nàng nhanh chóng đọc xong mấy cái tập sách lớp 11. Dù gì cũng là kiến thức cả năm học, cô nàng vẫn chậm rì rì mà đọc, Đức Khiêm ngồi bên cạnh nhìn thấy bộ dạng sắp ngủ của cô liền lấy tay vỗ vào đầu cô.
Thủy Tiên với cái năng lực kiểm soát kém liền ngã nhào về đằng trước, khi chuẩn bị tiếp xúc thân mật với bàn thì có một bàn tay kéo đằng sau áo cô nàng lại. Cảm thấy hơi hơi khó thở cuối cùng ai đó cũng chịu tỉnh dậy, lúc này cậu liền thu tay về, cái thu tay về này chính là để mặt cô tiếp xúc trực tiếp với cái bàn.
"Bộp" Âm thanh vang lên, Thủy Tiên một chút buồn ngủ cũng không còn giơ tay xoa xoa cái mũi kêu oai oái.
Đức Khiêm nhìn thấy bộ dạng này không nhìn được mà cười ra tiếng. Thủy Tiên tức phồng má lấy quyển sách bên cạnh đập vào mặt cậu.
Đức Khiêm theo bản năng tránh đi. Quyển sách bay ra phía sau, chính là bay vào đâu không bay, bay trúng vào tập đề thi mà giám thi đang mang vào, này sổ số kiến thiết này cũng quá dọa người rồi.
Thầy giám thị vạn nhất cửa trước không đi lại đi cửa sau, lại vừa lúc cô ném quyển sách, này cmn quá cẩu huyết rồi.
Thủy Tiên biết lỗi liền chạy qua giúp thầy nhặt lại đề đi một bên giả vờ sợ sệt mà xin lỗi. Nhìn thấy cái biểu cảm này, cô giám thị mắng cũng không nỡ mắng liền hừ giọng nói:"Này sau chú ý hơn nhé"
Thủy Tiên tỏ vẻ hối lỗi cực kì, vâng vâng dạ dạ sau đó đi về chỗ. Đi ngang qua chỗ Đức Khiêm liền lặng lẽ đá đá chân cậu:"Cút về chỗ cho khuất mắt bà đây"
Đức khiêm như nghe không thấy liền ngồi lì ở chỗ đó. Giám thị cũng không nói, cứ thể tiểu gian tặc lại ngồi ngay cạnh cô.
Vì giờ ra chơi cô đã xem trước rồi nên môn lần này cô làm ổn định hơn nhiều, ít nhất mấy cái cơ bản vẫn làm được.
Đức Khiêm đã sớm làm xong đảo mắt nhìn cô. Cô nàng nhìn thấy mình có thể lấy được 8. trở nên cũng lười làm liền muốn ngủ nhưng nhận thấy ánh mắt bên cạnh không mấy thân thiện cô đành vác cái thân xác cố gắng chống đỡ mà làm.
Mấy môn đằng sau cũng là thi. Sau tiếng chuông tan học, các học sinh cũng không vội ra về mà ở lại tụm ba tụm bảy trao đổi. Thủy Tiên nghĩ tới đầu tiên chính là ăn. Cô chạy ngay ra quán tào phớ. Đức Khiêm vừa dọn xong cặp sách đảo mắt đã không thấy tiểu gia hỏa nhà mình đâu.
Thủy Tiên vừa vào quán, phát hiện quán thập phần đông, phần lớn là học sinh trường cô. Có nhóm đang thảo luận bài, có nhóm đang làm bài, có nhóm thì nghịch điện thoại.
Lúc này điện thoại trong tay cô cũng reo lên. Cô cảm giác hôm nay đi sao thấy thiếu thiếu giờ nhìn lại tiểu gian tặc nhà cô đâu.
Thủy Tiên nhận lấy bài kiểm tra cũng rất hoảng, tuy nói trí nhớ cô tốt nhưng trong này có cả tá kiến thức lớp 11, cô cũng chưa từng xem mà. Những học sinh khác đa số đều như vậy, ngơ ngơ ngác ngác nhìn đề, có vài phần thì tự tin làm đến phi thường nghiêm túc.
Đành nhắm mắt nhắm mũi làm chứ biết sao. Sau khi thi xong, cô như bị hút cạn hết máu dính chặt trên mặt bàn. Đức Khiêm gõ bàn lúc này mới đem cô trở lại. Trên mặt thập phần tôi muốn chết nhìn cậu. Vì sao á!
Trên tay cậu ôm cả đống sách vở nhìn là không điểm gì tốt mà.
Đức Khiêm dành thời gian ra chơi bắt cô nàng nhanh chóng đọc xong mấy cái tập sách lớp 11. Dù gì cũng là kiến thức cả năm học, cô nàng vẫn chậm rì rì mà đọc, Đức Khiêm ngồi bên cạnh nhìn thấy bộ dạng sắp ngủ của cô liền lấy tay vỗ vào đầu cô.
Thủy Tiên với cái năng lực kiểm soát kém liền ngã nhào về đằng trước, khi chuẩn bị tiếp xúc thân mật với bàn thì có một bàn tay kéo đằng sau áo cô nàng lại. Cảm thấy hơi hơi khó thở cuối cùng ai đó cũng chịu tỉnh dậy, lúc này cậu liền thu tay về, cái thu tay về này chính là để mặt cô tiếp xúc trực tiếp với cái bàn.
"Bộp" Âm thanh vang lên, Thủy Tiên một chút buồn ngủ cũng không còn giơ tay xoa xoa cái mũi kêu oai oái.
Đức Khiêm nhìn thấy bộ dạng này không nhìn được mà cười ra tiếng. Thủy Tiên tức phồng má lấy quyển sách bên cạnh đập vào mặt cậu.
Đức Khiêm theo bản năng tránh đi. Quyển sách bay ra phía sau, chính là bay vào đâu không bay, bay trúng vào tập đề thi mà giám thi đang mang vào, này sổ số kiến thiết này cũng quá dọa người rồi.
Thầy giám thị vạn nhất cửa trước không đi lại đi cửa sau, lại vừa lúc cô ném quyển sách, này cmn quá cẩu huyết rồi.
Thủy Tiên biết lỗi liền chạy qua giúp thầy nhặt lại đề đi một bên giả vờ sợ sệt mà xin lỗi. Nhìn thấy cái biểu cảm này, cô giám thị mắng cũng không nỡ mắng liền hừ giọng nói:"Này sau chú ý hơn nhé"
Thủy Tiên tỏ vẻ hối lỗi cực kì, vâng vâng dạ dạ sau đó đi về chỗ. Đi ngang qua chỗ Đức Khiêm liền lặng lẽ đá đá chân cậu:"Cút về chỗ cho khuất mắt bà đây"
Đức khiêm như nghe không thấy liền ngồi lì ở chỗ đó. Giám thị cũng không nói, cứ thể tiểu gian tặc lại ngồi ngay cạnh cô.
Vì giờ ra chơi cô đã xem trước rồi nên môn lần này cô làm ổn định hơn nhiều, ít nhất mấy cái cơ bản vẫn làm được.
Đức Khiêm đã sớm làm xong đảo mắt nhìn cô. Cô nàng nhìn thấy mình có thể lấy được 8. trở nên cũng lười làm liền muốn ngủ nhưng nhận thấy ánh mắt bên cạnh không mấy thân thiện cô đành vác cái thân xác cố gắng chống đỡ mà làm.
Mấy môn đằng sau cũng là thi. Sau tiếng chuông tan học, các học sinh cũng không vội ra về mà ở lại tụm ba tụm bảy trao đổi. Thủy Tiên nghĩ tới đầu tiên chính là ăn. Cô chạy ngay ra quán tào phớ. Đức Khiêm vừa dọn xong cặp sách đảo mắt đã không thấy tiểu gia hỏa nhà mình đâu.
Thủy Tiên vừa vào quán, phát hiện quán thập phần đông, phần lớn là học sinh trường cô. Có nhóm đang thảo luận bài, có nhóm đang làm bài, có nhóm thì nghịch điện thoại.
Lúc này điện thoại trong tay cô cũng reo lên. Cô cảm giác hôm nay đi sao thấy thiếu thiếu giờ nhìn lại tiểu gian tặc nhà cô đâu.