Chương : 1
- A, tỷ tỷ, ngươi sắp chết…
Một đứa trẻ chưa đầy một tuổi lại có thể nói một câu hoàn chỉnh như vậy quả thật đáng kinh ngạc. Nhưng quan trọng hơn, hiện thực chính như lời của cậu, đối mặt cậu là một cô gái- hay nên nói rằng đó là những phần rời rạc của một cô gái, cô sẽ chết nếu không có ai giúp cô ghép các phần cơ thể lại.
- Này, đệ đệ, ngươi có thể ráp lại cơ thể ta sao? Cái đầu của cô hỏi. Nhưng đứa trẻ dường như ngốc lên thế, nghiêng nghiêng đầu, rồi đột nhiên buông ra một câu:
- Tỷ tỷ đừng lo, sau khi tỷ chết ta sẽ giúp tỷ có một cái xác hoàn chỉnh.
- Không, đệ đệ, ta muốn trước khi chết cơ thể ta được hoàn chỉnh.
- Hmmm…được nha, nhưng ta không có kinh nghiệm chắp vá người sống, tỷ sau đó hãy giả vờ làm người chết được chứ?
- Ồ tốt, mặc dù ta chưa chết bao giờ nhưng số kẻ chết trong tay ta rất nhiều, hơn nữa có ba mẫu vật ở đây, ta nghĩ ta cũng là một diễn viên không tồi…
- Vậy ta bắt đầu nhé.
Cậu bé nói một cách hưng phấn, cậu bắt đầu kéo các bộ phận nhỏ lại gần phần lớn nhất còn sót lại của cô, cái đầu của cô khá nặng nên cậu phải nắm lấy mái tóc dài của cô lê đi. Và dường như cái đầu nói thật, cô là một diễn viên giỏi, cậu thậm chí không cảm thấy được hơi thở của cô.
- ồ, tỷ tỷ có ba mắt.
- không, đó là mắt của người khác.
- Không phải tỷ đã chết sao?
- Tiểu quỷ.
….
- ồ, ngực tỷ thật lớn. Ta có thể ngậm nó chứ?
- Ngươi có thể ngậm nó sau khi “ráp” lại cơ thể ta.
- Tỷ đã chết.
- Được rồi.
….
- Ta bắt đầu khâu lại tỷ. Cậu cầm trong tay mình kim chỉ và nói.
Cô không nói gì, có vẻ như đã học khôn. Cô chỉ cảm thấy cơ thể ngứa ngứa và rồi cô cảm nhận được những bộ phận khác của mình. Rất nhanh cơ thể cô được ráp hoàn chỉnh, trông cô bây giờ giống như một Frankenstein xinh đẹp. Nếu nhìn kỹ thậm chí có thể thấy nhưng phần nối liền của cô đang mau chóng gắn lại với nhau.
- Cảm giác “đầy đủ” thật tuyệt. Khó tin là lúc bình thường mình không sung sướng vì điều đó. Cô nói.
- ồ, đệ đệ, ngươi đã cứu ta một mạng, bây giờ ngươi có thể gọi ta là Lilith.
- Tại sao tỷ không chết? Ta dường như không làm điều gì khác với cha, mẹ và chị của ta.
- Hmmm… Có lẽ do kỹ năng của đệ tiến bộ không phải sao?
Đứa trẻ ngơ ngác một lúc rồi khóc lên.
- Oa oa oa… nếu ta có thể làm tốt hơn họ đã không phải chết…ua oa oa..
Cậu bắt đầu lâm vào lòng tự trách và dằn vặt, cảm thấy khá xấu hổ vì trò đùa của mình, Lilith bắt đầu an ủi.
- Được rồi đệ đệ, đó không phải lỗi của đệ. Họ chết vì họ là con người, và con người khi bị chặt ra nhiều khúc thì đều sẽ chết. Còn ta thì không phải con người…
Thế nhưng cậu bé lại càng lúc càng khóc to hơn cũng không còn để ý đến lời an ủi của cô. Một lúc sau thì cậu dường như quá đói vì khóc
-oa sữa, mama, sữa…
Lilith cũng bắt đầu cảm thấy khó giải quyết, cô không có những kinh nghiệm như thế này, ý tưởng nảy ra trong đầu cô khiến cô xấu hổ. Nhưng cậu bé khóc mỗi lúc một to và dường như đến đánh cuộc cái gì đó tương đương với mạng sống của mình, Lilith ôm cậu vào lòng vén áo lên và cho cậu…***. Có lẽ cảm thấy an toàn bởi hơi ấm của cô, hoặc giả thỏa mãn với việc chỉ ngậm lấy một đầu ti không sữa, cậu ngừng khóc và một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
- Hi hi hi..ha ha ha.. hặc hặc hụ hụ…
Tiếng cười bị đè nén trở thành một đống tạp âm và khi lọt vào tai lilith thì trở nên dị thường khó nghe. Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
- Phù thủy đáng chết, ngươi đi ra cho ta.
Từ vị trí cách đó hai mươi mét, một nữ phù thủy xuất hiện với cái mũ nhọn như là biểu tượng không thể thiếu cho thân phận của họ. Cơ thể cô cũng thiếu một vài bộ phận, và tất cả những chỗ thiếu đó ứng với những bộ phận dư thừa xung quanh sau ca “lắp ráp”. Tuy nhiên so với thảm trạng trước đó của lilith, tình trạng của cô tốt hơn nhiều lắm. Thế nhưng nữ phù thủy không đứng. Cô đang nằm và cố gắng co người lại, trông giống như một con tôm quằn quại khi cố gắng hớp lấy từng chút một oxi trong khi cười.
Lilith biểu tình càng lúc càng khó coi. Cô cố gắng buông cậu bé ra nhưng dường như quá sợ hãi, cậu vẫn bấu chặt lấy bộ ngực lớn của cô. Trong khi bản năng làm mẹ và sự xấu hổ đấu tranh không cho cô dùng sức mạnh. Tình huống như thế kéo dài mười phút…
Lên tiếng đầu tiên là nữ phù thủy, cô đã dừng cười được và đứng lên. Nhưng biểu tình trên gương mặt cô cho thấy cô đang chịu đựng.
- Ha.. ha…, cô suýt chút nữa giết chết tôi bằng màn hài kịch này.
Lilith không trả lời, cô vẫn còn vướng bởi cuộc đấu tranh của mình.
- Này, cô vẫn không định thả nó ra sao?
- Hmm, vậy tôi sẽ lấy lại phần còn lại của mình. Nữ phù thủy vung lên đủa phép và những mảnh vụn thịt nát bắt đầu lăn lộn, bay lên và đáp vào những nơi bị thiếu của cô.
- À, phải rồi, tôi tưởng cô sắp chết? Xem ra lực hồi phục của vampire mạnh hơn tôi tưởng.
Lúc này Lilith đã không im lặng nữa. Cô quyết định cứ để cậu bé như thế cho đến lúc chiến đấu hoặc cậu chủ động buông ra.
- Không, đáng lí ra tôi đã chết, chỉ là tôi được khâu lại.
- Sao cơ? Cô được khâu lại? Nơi này chỉ có một mình tôi với cô… dường như nhận ra điều gì không thể tin nổi, nữ phù thủy trừng mắt nhìn cậu bé nằm trong lòng Lilith. Ánh mắt cô dần dần ngưng tụ về phía mu bàn tay của cậu, nơi đó có một biểu tượng…
Quay trở lại 1h trước
Đây là một gia đình hạnh phúc kiểu mẫu- ít nhất mặt ngoài là như thế. Nam chủ nhân căn nhà này là một quân nhân đã xuất ngũ, vợ là một nữ bác sĩ ưu tú. Sau khi mang theo gia đình đến nơi này họ mở một tiệm bánh tại nhà. Tuy nhiên vì vị trị khá hẻo lánh và khó tìm, nên tiệm bánh cũng không phải rất đông khách. Mặc dù thế, tiệm bánh của họ luôn có những vị khách trung thành hay hoặc một vài người sành ăn có thói quen tìm hiểu. Theo một cách nào đó, tiệm bánh trở nên giống với những truyền thuyết đô thị hay một vị ẩn sĩ cao nhân. Họ có hai đứa con, đứa lớn là một cô bé khả ái luôn luôn cười với tất cả mọi người. Cô bé mới 6 tuổi nhưng đã kiếm được khoản tiền đầu tiên với tài vẽ tranh của mình gần đây. Đứa nhỏ hơn vừa mới chào đời năm ngoái và sắp sửa đón chào sinh nhật đầu tiên trong cuộc đời mình. “Nó biết nói khi còn chưa đầy tháng”, “gần đây nó mới vừa tháo và lắp lại một cái tv”, đó là những gì đáng chú ý đầu tiên trong cuộc đời cậu.
Hôm nay chú định rằng tiệm bánh có khách lạ.
-Chó chết, tại sao chũng ta phải thực hiện nhiệm vụ ở cái đất nước nhàm chán này?
Đó là một cô gái mà nhìn vào bề ngoài sẽ được khẳng định là còn đang học cấp I. Cô có mái tóc đen, đôi mắt đen mặc áo thun và quần đùi jean. Nếu như không phải nụ cười dữ tợn luôn đeo trên mặt cô, và những lời văng tục xuất ra từ đôi môi cô, tin tưởng đó là một cô bé người gặp người thích.
-Hmm, bởi vì nhiệm vụ yêu cầu như thế?
Người đi cùng với cô, một người đàn ông trung niên trông bình thường đến không thể bình thường hơn, ông có đôi lông mày rậm, tóc cắt ngắn, mắt một mí và mũi hơi thô thiển. Tuy vậy hai người họ đi với nhau vẫn dễ dàng làm mọi người nghĩ họ là cha con.
- Chết tiệt, một đất nước ngu ngốc! Không mafia, không yakuza, không bang hội, không súng, không chém giết….
- Hmmm, đó không phải rất tốt sao?
- Này, tại sao anh cứ phải đứng ở phía đối lập với tôi?
- Không, tôi không đứng về hía đối lập với cô, tôi chỉ đứng ở vị trí của một người bình thường.
- Tốt lắm, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ phát điên nếu ở lại đất nước này thêm một giây đồng hồ.
- Oh, đồng cảm nhận.
….
- Mama, bú cho con bú…
Cậu bé vươn hai bàn tay trắng nõn về hướng mẹ mình. Tuy rằng chưa được 1 tuổi nhưng tí đã có thể tự đi được rất tốt
.
- Ngoan nào, mẹ đang nấu ăn, một lúc nữa mẹ sẽ cho…
Người phụ nữ đang đeo tạp dề, cố gắng xoay người lại và nói với cậu.
- Đúng vậy, tiểu tử, bây giờ chưa phải giờ ăn của ngươi, xếp hàng đi…
- Này, khoan đã… em đang nấu ăn, ách… con còn đang ở đây…
- Ôi thôi nào, nó còn chưa được 1 tuổi.
Bị chồng làm phiền, người phụ nữ bất đắc dĩ phải bỏ xuống công việc của mình và theo chồng vào phòng ngủ.
- Sữa….
Cậu bé ngơ ngác nhìn cha mình mang theo mẹ rời đi, nửa ngày không biết làm gì cho phải.
- Tí ngoan, lại đây chơi với tỷ.
- Tỷ tỷ có sữa?? Đôi mắt cậu bé sáng lên.
- Ách… sau này sẽ có.
- Phập!
Đầu của chị cậu bay lên.
- A, tỷ tỷ…
Tuy rằng thông minh nhưng Tí vẫn chỉ là đứa trẻ, nhìn thấy đầu chị gái bị chặt xuống cậu không hiểu, chỉ ngây ngốc nhìn theo ánh sáng trong đôi mắt chị cậu mờ dần rồi tắt hẳn.
- Đáng tiếc không có sau này.
- Này, ngươi lại có thể thẳng thắn dứt khoát như thế? Cô gái tóc hai bím hỏi nhưng không được trả lời.
- Giải quyết xong?
- Đã xong. Một phát xuyên qua hai mục tiêu. Vung vung lưỡi đao dài trong tay, cô bé hung phấn nói.
- Ngươi định buông tha đứa trẻ này?
- Không.
- A, thật đủ lạnh lùng đây. Uy, tiểu tử, ngươi có hiểu “chết” là gì không? Cô gái hỏi với giọng giễu cợt.
- Chết? Đôi mắt Tí vẫn không rời xác tỉ tỉ mình.
- Đúng đúng, chính là chết, giống như tỷ tỷ ngươi như thế. Không cử động, không suy nghĩ. Rất nhanh, xác tỉ tỉ ngươi sẽ được xử lí, sẽ bị đốt đến chỉ còn một đống cặn bã.
Biểu tình trên mặt cô gái càng trở nên vặn vẹo.
- Tỷ tỷ đã chết? A…không đúng…không…
Thấy biểu tình bắt đầu hoảng sợ trên khuôn mặt tí, dường như kích động lên như thế cô giơ lên cây đồ đao muốn
vung xuống.
- A a a a a a a……a.aaaaaaaaaaaa.aaaa
Cậu bé hét lên, trong khoảnh khắc đó một con dấu giống như đồng hồ như vậy xuất hiện trên mu bàn tay cậu, ngay lúc đó không gian phía sau cậu trở nên mơ hồ vặn vẹo. Như trăng trong gương, hoa trong nước như thế, từ phía bên này nhìn vào đó là một con đường như một dải ruy băng mỏng kéo dài. Nơi đó có một cô gái, hay nói cách khác là một đống rời rạc của một cô gái.
- ồ, xem ta có gì nào? Một tự nhiên du hành giả sao. Là nhóc ư? Có muốn ta thay ngươi giết hai tên này không? Cái đầu của cô hỏi.
….
Tí đang cố ráp lại cha và mẹ mình. Vóc người cậu quá nhỏ và khá khó khăn cho cậu khi di chuyển các phần của cha và mẹ. Nhưng cậu làm rất tốt phần sau đó khi tìm được kim và chỉ may của mẹ cậu. Cậu cố bắt chước cách mà mẹ cậu vẫn đan quần áo như thế. Có lẽ vì mới là lần thứ hai, nên cậu không thành thạo lắm. Tiện thể nhắc luôn, thành phẩm đầu tiên của tí là chị cậu. Thế nhưng đường chỉ của cậu đủ khiến vô số các bác sĩ phẫu thuật phải xấu hổ. Lilith trên mặt có thể có bao nhiêu quái dị thì bấy nhiêu quái dị. Cô chỉ nói rằng nếu cậu ráp lại cô, cô sẽ “sống” trở lại. Bởi vì cô là một ma cà rồng. Nhưng tất nhiên tí không biết ma cà rồng là gì và cậu bắt đầu ráp thân và đầu của chị cậu lại một chỗ. Sau đó là cha và mẹ cậu trong phòng ngủ.
- không, đệ đệ, “thứ đó” không “ráp” vào mẫu thân ngươi được.
Rốt cuộc nhịn không được công chúa máu lên tiếng nhắc nhở.
- Nhưng chẳng phải nó còn cắm vào trong mẫu thân sao?
- ồ, phải, nhưng nó là của cha ngươi. Chương trình học nhà trẻ không có thứ này nên tin tưởng ta đi.
- Nha
À rồi thì tiểu tí cũng thành công trong việc ráp lại gia đình mình.
- Họ vẫn chết.
- Ồ tất nhiên đệ đê, loài người sẽ chết sau khi bị xẻ ra nhiều mảnh.
- A, tỷ tỷ, ngươi sắp chết.
…….
- Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Một tự nhiên du hành giả thức tỉnh sớm như vậy? Nữ phù thủy hỏi.
- Tất nhiên nó sẽ về family của ta. Lilith nói.
- Hừ ngươi nghĩ ta sẽ đưa nó cho ngươi?
- Vậy thì chiến thôi.
- Lớn lối. Ngươi quên ta chỉ mất một con mắt mà tháo ngươi thành tám khối.
- Vậy ngươi không cần con mắt còn lại rồi. Không thấy sao, tiểu đệ đệ đã “ ráp” lại ta.
- Coi như vậy ngươi bây giờ cũng không là ta đối thủ.
- A, cái đó phải đánh mới biết.
- Ngu xuẩn mất khôn. Avada kevadra!
- Huyết chi đạn!
…..
- A, khốn kiếp, ngươi lại kéo hai ta cùng chết! nữ phù thủy tức giận.
- Hư hừ, đó là vì ngươi quá ngu xuẩn.
- Đồ ngu! Chúng ta sắp chết! là sắp chết đó!
- Hắc hắc, ta tính cả rồi, ta sẽ sống, ngươi sẽ chết.
- Ngươi định làm gì? Nữ phù thủy mặt âm trầm hỏi.
- Hắc, tất nhiên là… Nhìn về tiểu tí, nữ ma cà rồng thâm ý cười. Như ngộ ra điều gì, hắc phù thủy cũng nhìn sang cậu.
- Điếm thúi, ra là ngươi đã tính hết.
- Tất nhiên.
- Uy tiểu đệ đệ, cùng ta lập khế ước nào, có một ma cà rồng vĩ đại như ta làm hộ đạo giả, ngươi sẽ trở thành du hành giả vĩ đại nhất!
- Hừ, ngươi hóa thành cái dạng này rồi còn đòi trở thành hộ đạo giả? Chỉ sợ một nhân loại cũng đủ nghiền ngươi ra. Tiểu đệ đệ, nghe ta, lựa chọn ta. Ta mới là tốt nhất hộ đạo giả, lúc trước chính ta đạp con ma cà rồng này thành như thế!
- Sữa….
…
- Ngực ta to hơn!
- Không ngực ta mới to hơn, lại đây tiểu đệ đệ, ta sẽ cho ả ma cà rồng này hiểu thế nào là king cup!
- Chết tiệt phù thủy, tiểu đệ, chọn ta và bộ ngực này sẽ thuộc về ngươi.
Và rồi tiểu tí của chúng ta vươn bàn tay ra, dấu ấn trên tay cậu sáng lên.
- “Chụp”.
- Ha ha thấy chưa thối phù thủy, king cup thì như thế nào?
- A khốn kiếp ta không cam lòng a!
- “chụp”
Ánh sáng từ hai bộ ngực đồng thời cùng phát. Hai thiếu nữ phát hiện trước mặt mình là một tờ khế ước.
- Không thể nào? Vừa mới thức tỉnh lại có thể đồng thời khế ước hai bán thần? Lilith cùng zeroa đồng thời kinh hãi.
- Ai nha quả nhiên là chủ nhân mà ta lựa chọn. Đã như vậy ta sẽ trở thành nô bộc đầu tiên của ngài. Ý thức vừa động, tờ khế ước ngay lập tức đi vào trong cơ thể cô.
- A, khốn kiếp lại dám đi trước ta một bước?
Khế ước hoàn thành, Lilith và zeroa trở thành hai chùm sáng và biến mất trong cơ thể tí.
- Sẽ cần một khoảng thời gian dài để chúng ta phục hồi lại sức mạnh, tiểu tử. Ta đoán rằng du hành ấn của ngươi có đẳng cấp ở giữa A và S như thế. Zeroa nói.
- Có vẻ như thế giới cũ có người muốn giết ngươi, và bây giờ thì chúng ta không thể chiến đấu. Lựa chọn duy nhất là tiến vào thế giới khác. Lilith tiếp lời.
- Chỉ có tự nhiên du hành giả mới có thể tìm được tân thế giới. Hãy cố gắng cảm nhận, chúng ta không có nhiều thời gian.
Những lời nói của zeroa và Lilith quá khó hiểu với một đứa trẻ một tuổi, nhưng tí dường như lại có thể hiểu được. đó là mối liên hệ tâm linh giữa các thành viên trong một family. Cậu chỉ hành động theo bản năng và rồi một lối rẽ trên con đường xuất hiện. Giống như một màn hình như thế trước mặt cậu, phía bên kia là gì, cậu không biết, Lilith cũng không biết, nhưng cậu đã không có đường lui. Cậu tiến vào và mọi thứ đều biến mất.
Những tiểu thế giới và á thế giới đang có xu hướng dung nhập lại với nhau. Sự khác biệt về văn hóa, chủng tộc, sức mạnh làm dấy lên những cuộc chiến tranh liên miên bất tận. Phàm nhân, siêu phàm người, bán thần, ma thần, chân thần, yêu, ma quỷ, ma cà rồng, phù thủy, tinh linh, orc ….. Giữa những thế lực đó, có một loại người gọi là tự nhiên du hành giả. Họ có khả năng xuyên qua những vị diện ấy mà không cần chúng dung hợp lại với nhau. Họ cũng có thể kí kết khế ước với những sinh vật bản địa và ban cho họ năng lực xuyên qua những vị diện đã đi qua. Họ và family của họ được gọi chung là du hành giả. Hãy dõi theo con đường trưởng thành của một vị du hành giả trên con đường xây dựng family và thống trị thế giới của mình, cuối cùng đánh bại vô số cường địch để trở thành vị chúa tể duy nhất.
Một đứa trẻ chưa đầy một tuổi lại có thể nói một câu hoàn chỉnh như vậy quả thật đáng kinh ngạc. Nhưng quan trọng hơn, hiện thực chính như lời của cậu, đối mặt cậu là một cô gái- hay nên nói rằng đó là những phần rời rạc của một cô gái, cô sẽ chết nếu không có ai giúp cô ghép các phần cơ thể lại.
- Này, đệ đệ, ngươi có thể ráp lại cơ thể ta sao? Cái đầu của cô hỏi. Nhưng đứa trẻ dường như ngốc lên thế, nghiêng nghiêng đầu, rồi đột nhiên buông ra một câu:
- Tỷ tỷ đừng lo, sau khi tỷ chết ta sẽ giúp tỷ có một cái xác hoàn chỉnh.
- Không, đệ đệ, ta muốn trước khi chết cơ thể ta được hoàn chỉnh.
- Hmmm…được nha, nhưng ta không có kinh nghiệm chắp vá người sống, tỷ sau đó hãy giả vờ làm người chết được chứ?
- Ồ tốt, mặc dù ta chưa chết bao giờ nhưng số kẻ chết trong tay ta rất nhiều, hơn nữa có ba mẫu vật ở đây, ta nghĩ ta cũng là một diễn viên không tồi…
- Vậy ta bắt đầu nhé.
Cậu bé nói một cách hưng phấn, cậu bắt đầu kéo các bộ phận nhỏ lại gần phần lớn nhất còn sót lại của cô, cái đầu của cô khá nặng nên cậu phải nắm lấy mái tóc dài của cô lê đi. Và dường như cái đầu nói thật, cô là một diễn viên giỏi, cậu thậm chí không cảm thấy được hơi thở của cô.
- ồ, tỷ tỷ có ba mắt.
- không, đó là mắt của người khác.
- Không phải tỷ đã chết sao?
- Tiểu quỷ.
….
- ồ, ngực tỷ thật lớn. Ta có thể ngậm nó chứ?
- Ngươi có thể ngậm nó sau khi “ráp” lại cơ thể ta.
- Tỷ đã chết.
- Được rồi.
….
- Ta bắt đầu khâu lại tỷ. Cậu cầm trong tay mình kim chỉ và nói.
Cô không nói gì, có vẻ như đã học khôn. Cô chỉ cảm thấy cơ thể ngứa ngứa và rồi cô cảm nhận được những bộ phận khác của mình. Rất nhanh cơ thể cô được ráp hoàn chỉnh, trông cô bây giờ giống như một Frankenstein xinh đẹp. Nếu nhìn kỹ thậm chí có thể thấy nhưng phần nối liền của cô đang mau chóng gắn lại với nhau.
- Cảm giác “đầy đủ” thật tuyệt. Khó tin là lúc bình thường mình không sung sướng vì điều đó. Cô nói.
- ồ, đệ đệ, ngươi đã cứu ta một mạng, bây giờ ngươi có thể gọi ta là Lilith.
- Tại sao tỷ không chết? Ta dường như không làm điều gì khác với cha, mẹ và chị của ta.
- Hmmm… Có lẽ do kỹ năng của đệ tiến bộ không phải sao?
Đứa trẻ ngơ ngác một lúc rồi khóc lên.
- Oa oa oa… nếu ta có thể làm tốt hơn họ đã không phải chết…ua oa oa..
Cậu bắt đầu lâm vào lòng tự trách và dằn vặt, cảm thấy khá xấu hổ vì trò đùa của mình, Lilith bắt đầu an ủi.
- Được rồi đệ đệ, đó không phải lỗi của đệ. Họ chết vì họ là con người, và con người khi bị chặt ra nhiều khúc thì đều sẽ chết. Còn ta thì không phải con người…
Thế nhưng cậu bé lại càng lúc càng khóc to hơn cũng không còn để ý đến lời an ủi của cô. Một lúc sau thì cậu dường như quá đói vì khóc
-oa sữa, mama, sữa…
Lilith cũng bắt đầu cảm thấy khó giải quyết, cô không có những kinh nghiệm như thế này, ý tưởng nảy ra trong đầu cô khiến cô xấu hổ. Nhưng cậu bé khóc mỗi lúc một to và dường như đến đánh cuộc cái gì đó tương đương với mạng sống của mình, Lilith ôm cậu vào lòng vén áo lên và cho cậu…***. Có lẽ cảm thấy an toàn bởi hơi ấm của cô, hoặc giả thỏa mãn với việc chỉ ngậm lấy một đầu ti không sữa, cậu ngừng khóc và một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
- Hi hi hi..ha ha ha.. hặc hặc hụ hụ…
Tiếng cười bị đè nén trở thành một đống tạp âm và khi lọt vào tai lilith thì trở nên dị thường khó nghe. Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
- Phù thủy đáng chết, ngươi đi ra cho ta.
Từ vị trí cách đó hai mươi mét, một nữ phù thủy xuất hiện với cái mũ nhọn như là biểu tượng không thể thiếu cho thân phận của họ. Cơ thể cô cũng thiếu một vài bộ phận, và tất cả những chỗ thiếu đó ứng với những bộ phận dư thừa xung quanh sau ca “lắp ráp”. Tuy nhiên so với thảm trạng trước đó của lilith, tình trạng của cô tốt hơn nhiều lắm. Thế nhưng nữ phù thủy không đứng. Cô đang nằm và cố gắng co người lại, trông giống như một con tôm quằn quại khi cố gắng hớp lấy từng chút một oxi trong khi cười.
Lilith biểu tình càng lúc càng khó coi. Cô cố gắng buông cậu bé ra nhưng dường như quá sợ hãi, cậu vẫn bấu chặt lấy bộ ngực lớn của cô. Trong khi bản năng làm mẹ và sự xấu hổ đấu tranh không cho cô dùng sức mạnh. Tình huống như thế kéo dài mười phút…
Lên tiếng đầu tiên là nữ phù thủy, cô đã dừng cười được và đứng lên. Nhưng biểu tình trên gương mặt cô cho thấy cô đang chịu đựng.
- Ha.. ha…, cô suýt chút nữa giết chết tôi bằng màn hài kịch này.
Lilith không trả lời, cô vẫn còn vướng bởi cuộc đấu tranh của mình.
- Này, cô vẫn không định thả nó ra sao?
- Hmm, vậy tôi sẽ lấy lại phần còn lại của mình. Nữ phù thủy vung lên đủa phép và những mảnh vụn thịt nát bắt đầu lăn lộn, bay lên và đáp vào những nơi bị thiếu của cô.
- À, phải rồi, tôi tưởng cô sắp chết? Xem ra lực hồi phục của vampire mạnh hơn tôi tưởng.
Lúc này Lilith đã không im lặng nữa. Cô quyết định cứ để cậu bé như thế cho đến lúc chiến đấu hoặc cậu chủ động buông ra.
- Không, đáng lí ra tôi đã chết, chỉ là tôi được khâu lại.
- Sao cơ? Cô được khâu lại? Nơi này chỉ có một mình tôi với cô… dường như nhận ra điều gì không thể tin nổi, nữ phù thủy trừng mắt nhìn cậu bé nằm trong lòng Lilith. Ánh mắt cô dần dần ngưng tụ về phía mu bàn tay của cậu, nơi đó có một biểu tượng…
Quay trở lại 1h trước
Đây là một gia đình hạnh phúc kiểu mẫu- ít nhất mặt ngoài là như thế. Nam chủ nhân căn nhà này là một quân nhân đã xuất ngũ, vợ là một nữ bác sĩ ưu tú. Sau khi mang theo gia đình đến nơi này họ mở một tiệm bánh tại nhà. Tuy nhiên vì vị trị khá hẻo lánh và khó tìm, nên tiệm bánh cũng không phải rất đông khách. Mặc dù thế, tiệm bánh của họ luôn có những vị khách trung thành hay hoặc một vài người sành ăn có thói quen tìm hiểu. Theo một cách nào đó, tiệm bánh trở nên giống với những truyền thuyết đô thị hay một vị ẩn sĩ cao nhân. Họ có hai đứa con, đứa lớn là một cô bé khả ái luôn luôn cười với tất cả mọi người. Cô bé mới 6 tuổi nhưng đã kiếm được khoản tiền đầu tiên với tài vẽ tranh của mình gần đây. Đứa nhỏ hơn vừa mới chào đời năm ngoái và sắp sửa đón chào sinh nhật đầu tiên trong cuộc đời mình. “Nó biết nói khi còn chưa đầy tháng”, “gần đây nó mới vừa tháo và lắp lại một cái tv”, đó là những gì đáng chú ý đầu tiên trong cuộc đời cậu.
Hôm nay chú định rằng tiệm bánh có khách lạ.
-Chó chết, tại sao chũng ta phải thực hiện nhiệm vụ ở cái đất nước nhàm chán này?
Đó là một cô gái mà nhìn vào bề ngoài sẽ được khẳng định là còn đang học cấp I. Cô có mái tóc đen, đôi mắt đen mặc áo thun và quần đùi jean. Nếu như không phải nụ cười dữ tợn luôn đeo trên mặt cô, và những lời văng tục xuất ra từ đôi môi cô, tin tưởng đó là một cô bé người gặp người thích.
-Hmm, bởi vì nhiệm vụ yêu cầu như thế?
Người đi cùng với cô, một người đàn ông trung niên trông bình thường đến không thể bình thường hơn, ông có đôi lông mày rậm, tóc cắt ngắn, mắt một mí và mũi hơi thô thiển. Tuy vậy hai người họ đi với nhau vẫn dễ dàng làm mọi người nghĩ họ là cha con.
- Chết tiệt, một đất nước ngu ngốc! Không mafia, không yakuza, không bang hội, không súng, không chém giết….
- Hmmm, đó không phải rất tốt sao?
- Này, tại sao anh cứ phải đứng ở phía đối lập với tôi?
- Không, tôi không đứng về hía đối lập với cô, tôi chỉ đứng ở vị trí của một người bình thường.
- Tốt lắm, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ phát điên nếu ở lại đất nước này thêm một giây đồng hồ.
- Oh, đồng cảm nhận.
….
- Mama, bú cho con bú…
Cậu bé vươn hai bàn tay trắng nõn về hướng mẹ mình. Tuy rằng chưa được 1 tuổi nhưng tí đã có thể tự đi được rất tốt
.
- Ngoan nào, mẹ đang nấu ăn, một lúc nữa mẹ sẽ cho…
Người phụ nữ đang đeo tạp dề, cố gắng xoay người lại và nói với cậu.
- Đúng vậy, tiểu tử, bây giờ chưa phải giờ ăn của ngươi, xếp hàng đi…
- Này, khoan đã… em đang nấu ăn, ách… con còn đang ở đây…
- Ôi thôi nào, nó còn chưa được 1 tuổi.
Bị chồng làm phiền, người phụ nữ bất đắc dĩ phải bỏ xuống công việc của mình và theo chồng vào phòng ngủ.
- Sữa….
Cậu bé ngơ ngác nhìn cha mình mang theo mẹ rời đi, nửa ngày không biết làm gì cho phải.
- Tí ngoan, lại đây chơi với tỷ.
- Tỷ tỷ có sữa?? Đôi mắt cậu bé sáng lên.
- Ách… sau này sẽ có.
- Phập!
Đầu của chị cậu bay lên.
- A, tỷ tỷ…
Tuy rằng thông minh nhưng Tí vẫn chỉ là đứa trẻ, nhìn thấy đầu chị gái bị chặt xuống cậu không hiểu, chỉ ngây ngốc nhìn theo ánh sáng trong đôi mắt chị cậu mờ dần rồi tắt hẳn.
- Đáng tiếc không có sau này.
- Này, ngươi lại có thể thẳng thắn dứt khoát như thế? Cô gái tóc hai bím hỏi nhưng không được trả lời.
- Giải quyết xong?
- Đã xong. Một phát xuyên qua hai mục tiêu. Vung vung lưỡi đao dài trong tay, cô bé hung phấn nói.
- Ngươi định buông tha đứa trẻ này?
- Không.
- A, thật đủ lạnh lùng đây. Uy, tiểu tử, ngươi có hiểu “chết” là gì không? Cô gái hỏi với giọng giễu cợt.
- Chết? Đôi mắt Tí vẫn không rời xác tỉ tỉ mình.
- Đúng đúng, chính là chết, giống như tỷ tỷ ngươi như thế. Không cử động, không suy nghĩ. Rất nhanh, xác tỉ tỉ ngươi sẽ được xử lí, sẽ bị đốt đến chỉ còn một đống cặn bã.
Biểu tình trên mặt cô gái càng trở nên vặn vẹo.
- Tỷ tỷ đã chết? A…không đúng…không…
Thấy biểu tình bắt đầu hoảng sợ trên khuôn mặt tí, dường như kích động lên như thế cô giơ lên cây đồ đao muốn
vung xuống.
- A a a a a a a……a.aaaaaaaaaaaa.aaaa
Cậu bé hét lên, trong khoảnh khắc đó một con dấu giống như đồng hồ như vậy xuất hiện trên mu bàn tay cậu, ngay lúc đó không gian phía sau cậu trở nên mơ hồ vặn vẹo. Như trăng trong gương, hoa trong nước như thế, từ phía bên này nhìn vào đó là một con đường như một dải ruy băng mỏng kéo dài. Nơi đó có một cô gái, hay nói cách khác là một đống rời rạc của một cô gái.
- ồ, xem ta có gì nào? Một tự nhiên du hành giả sao. Là nhóc ư? Có muốn ta thay ngươi giết hai tên này không? Cái đầu của cô hỏi.
….
Tí đang cố ráp lại cha và mẹ mình. Vóc người cậu quá nhỏ và khá khó khăn cho cậu khi di chuyển các phần của cha và mẹ. Nhưng cậu làm rất tốt phần sau đó khi tìm được kim và chỉ may của mẹ cậu. Cậu cố bắt chước cách mà mẹ cậu vẫn đan quần áo như thế. Có lẽ vì mới là lần thứ hai, nên cậu không thành thạo lắm. Tiện thể nhắc luôn, thành phẩm đầu tiên của tí là chị cậu. Thế nhưng đường chỉ của cậu đủ khiến vô số các bác sĩ phẫu thuật phải xấu hổ. Lilith trên mặt có thể có bao nhiêu quái dị thì bấy nhiêu quái dị. Cô chỉ nói rằng nếu cậu ráp lại cô, cô sẽ “sống” trở lại. Bởi vì cô là một ma cà rồng. Nhưng tất nhiên tí không biết ma cà rồng là gì và cậu bắt đầu ráp thân và đầu của chị cậu lại một chỗ. Sau đó là cha và mẹ cậu trong phòng ngủ.
- không, đệ đệ, “thứ đó” không “ráp” vào mẫu thân ngươi được.
Rốt cuộc nhịn không được công chúa máu lên tiếng nhắc nhở.
- Nhưng chẳng phải nó còn cắm vào trong mẫu thân sao?
- ồ, phải, nhưng nó là của cha ngươi. Chương trình học nhà trẻ không có thứ này nên tin tưởng ta đi.
- Nha
À rồi thì tiểu tí cũng thành công trong việc ráp lại gia đình mình.
- Họ vẫn chết.
- Ồ tất nhiên đệ đê, loài người sẽ chết sau khi bị xẻ ra nhiều mảnh.
- A, tỷ tỷ, ngươi sắp chết.
…….
- Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Một tự nhiên du hành giả thức tỉnh sớm như vậy? Nữ phù thủy hỏi.
- Tất nhiên nó sẽ về family của ta. Lilith nói.
- Hừ ngươi nghĩ ta sẽ đưa nó cho ngươi?
- Vậy thì chiến thôi.
- Lớn lối. Ngươi quên ta chỉ mất một con mắt mà tháo ngươi thành tám khối.
- Vậy ngươi không cần con mắt còn lại rồi. Không thấy sao, tiểu đệ đệ đã “ ráp” lại ta.
- Coi như vậy ngươi bây giờ cũng không là ta đối thủ.
- A, cái đó phải đánh mới biết.
- Ngu xuẩn mất khôn. Avada kevadra!
- Huyết chi đạn!
…..
- A, khốn kiếp, ngươi lại kéo hai ta cùng chết! nữ phù thủy tức giận.
- Hư hừ, đó là vì ngươi quá ngu xuẩn.
- Đồ ngu! Chúng ta sắp chết! là sắp chết đó!
- Hắc hắc, ta tính cả rồi, ta sẽ sống, ngươi sẽ chết.
- Ngươi định làm gì? Nữ phù thủy mặt âm trầm hỏi.
- Hắc, tất nhiên là… Nhìn về tiểu tí, nữ ma cà rồng thâm ý cười. Như ngộ ra điều gì, hắc phù thủy cũng nhìn sang cậu.
- Điếm thúi, ra là ngươi đã tính hết.
- Tất nhiên.
- Uy tiểu đệ đệ, cùng ta lập khế ước nào, có một ma cà rồng vĩ đại như ta làm hộ đạo giả, ngươi sẽ trở thành du hành giả vĩ đại nhất!
- Hừ, ngươi hóa thành cái dạng này rồi còn đòi trở thành hộ đạo giả? Chỉ sợ một nhân loại cũng đủ nghiền ngươi ra. Tiểu đệ đệ, nghe ta, lựa chọn ta. Ta mới là tốt nhất hộ đạo giả, lúc trước chính ta đạp con ma cà rồng này thành như thế!
- Sữa….
…
- Ngực ta to hơn!
- Không ngực ta mới to hơn, lại đây tiểu đệ đệ, ta sẽ cho ả ma cà rồng này hiểu thế nào là king cup!
- Chết tiệt phù thủy, tiểu đệ, chọn ta và bộ ngực này sẽ thuộc về ngươi.
Và rồi tiểu tí của chúng ta vươn bàn tay ra, dấu ấn trên tay cậu sáng lên.
- “Chụp”.
- Ha ha thấy chưa thối phù thủy, king cup thì như thế nào?
- A khốn kiếp ta không cam lòng a!
- “chụp”
Ánh sáng từ hai bộ ngực đồng thời cùng phát. Hai thiếu nữ phát hiện trước mặt mình là một tờ khế ước.
- Không thể nào? Vừa mới thức tỉnh lại có thể đồng thời khế ước hai bán thần? Lilith cùng zeroa đồng thời kinh hãi.
- Ai nha quả nhiên là chủ nhân mà ta lựa chọn. Đã như vậy ta sẽ trở thành nô bộc đầu tiên của ngài. Ý thức vừa động, tờ khế ước ngay lập tức đi vào trong cơ thể cô.
- A, khốn kiếp lại dám đi trước ta một bước?
Khế ước hoàn thành, Lilith và zeroa trở thành hai chùm sáng và biến mất trong cơ thể tí.
- Sẽ cần một khoảng thời gian dài để chúng ta phục hồi lại sức mạnh, tiểu tử. Ta đoán rằng du hành ấn của ngươi có đẳng cấp ở giữa A và S như thế. Zeroa nói.
- Có vẻ như thế giới cũ có người muốn giết ngươi, và bây giờ thì chúng ta không thể chiến đấu. Lựa chọn duy nhất là tiến vào thế giới khác. Lilith tiếp lời.
- Chỉ có tự nhiên du hành giả mới có thể tìm được tân thế giới. Hãy cố gắng cảm nhận, chúng ta không có nhiều thời gian.
Những lời nói của zeroa và Lilith quá khó hiểu với một đứa trẻ một tuổi, nhưng tí dường như lại có thể hiểu được. đó là mối liên hệ tâm linh giữa các thành viên trong một family. Cậu chỉ hành động theo bản năng và rồi một lối rẽ trên con đường xuất hiện. Giống như một màn hình như thế trước mặt cậu, phía bên kia là gì, cậu không biết, Lilith cũng không biết, nhưng cậu đã không có đường lui. Cậu tiến vào và mọi thứ đều biến mất.
Những tiểu thế giới và á thế giới đang có xu hướng dung nhập lại với nhau. Sự khác biệt về văn hóa, chủng tộc, sức mạnh làm dấy lên những cuộc chiến tranh liên miên bất tận. Phàm nhân, siêu phàm người, bán thần, ma thần, chân thần, yêu, ma quỷ, ma cà rồng, phù thủy, tinh linh, orc ….. Giữa những thế lực đó, có một loại người gọi là tự nhiên du hành giả. Họ có khả năng xuyên qua những vị diện ấy mà không cần chúng dung hợp lại với nhau. Họ cũng có thể kí kết khế ước với những sinh vật bản địa và ban cho họ năng lực xuyên qua những vị diện đã đi qua. Họ và family của họ được gọi chung là du hành giả. Hãy dõi theo con đường trưởng thành của một vị du hành giả trên con đường xây dựng family và thống trị thế giới của mình, cuối cùng đánh bại vô số cường địch để trở thành vị chúa tể duy nhất.