Chương : 12
- Đây là thứ con yêu cầu, rito. Đáng lý ra giá trị của nó lớn hơn thế nhưng ta quyết định đặc cách cho con lần này.
- Đa tạ đại trưởng lão. “thật nặng” cậu nghĩ và nhận lấy bọc hàng từ tay ông.
- Cơ thể con có chịu nổi không?
- Sư phụ đừng lo, tuy rằng chưa hoàn toàn phục hồi nhưng con đã có thể dẫn động chân khí cấp võ thần mà không ảnh hưởng gì. Chừng đó là đủ rồi.
- Ân, nếu con đã quyết định như thế ta cũng sẽ không ngăn cản.
…
- Ôi master, người không thể thực hiện nó vào lần sau sao? Zoroa kêu gào.
- Được rồi được rồi, ta sẽ có một kì nghỉ dài hạn vào sau đó, các cô sẽ được ngủ bù lại thôi.
- Tại sao người không bỏ tiền và mua cho mình chứ? Với quan hệ của người…
- Zoroa, ta không chỉ là du hành giả. Ở đây ta là truyền nhân của “Ánh kiếm trắng”. Một truyền nhân của “ánh kiếm trắng” nhất định chỉ có thể sử dụng vũ khí do chính mình tạo ra.
- Nhưng luật lệ là do con người đặt ra phải chứ? Lilith làu bàu.
- Không sai. Nhưng ta cảm thấy chỉ có vũ khí do mình tạo ra ta mới chân chính hiểu được nó. Hơn nữa kĩ thuật rèn vũ khí của AKT có thể giúp chúng ta ngưng tụ sở học của mình vào đó, khiến nó chân chính trở thành một vũ khí hợp với bản thân nhất. Luật lệ này không sai, không có lí do nào phải thay đổi cả.
- Aiz… hai con ma đồng thời than thở.
…
- Mọi thứ đã chuẩn bị sắn sàng. Rito đứng trong lò rèn và lẩm bẩm.
Cậu lấy gói hàng mà trưởng lão đưa, khi mở ra là một khối kim loại. Khởi đầu cậu làm mọi thứ rất bình thường, cho vào lò chờ đợi khối kim loại bị nung chảy. Cậu ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền và tinh thần tập trung cao độ. Trong không khí ngưng tụ ra một hư ảnh, hư ảnh không ngừng biến ảo, tuy nhiên có thể thấy là nó vẫn duy trì là một lưỡi kiếm. Hư ảnh đó chính là “ý”. “Ý”, đó chính là lý giải của một người đối với thế giới, nó là hỗn hợp của kí ức, tình cảm, cảm giác của một người. Khi đem nó hình hóa, “ý” sẽ tự động thôi diễn ra thứ phù hợp nhất với mục đích của chủ nhân. Dần dần, “ý” càng lúc càng ngưng thực. Đó là một lưỡi kiếm dài, mỏng và hẹp. Khoảng 1m và hoàn toàn thẳng. Không có bất kì chi tiết trang trí hay dư thừa nào.
- Hoàn toàn là để giết người. Đôi mắt rito mở ra và lóe lên một đạo hàn mang.
“ý” bắt đầu di chuyển. Tiềm thức của rito giữ cho nó có thể nguyên trạng. “Ý” chìm vào khu vực chứa khối kim loại bắt đầu hóa lỏng, hoàn toàn không gây nên một chút chấn động.
- Tới.
…
- Cheng, cheng, cheng…
Từng búa từng búa đều đặn, không lệch đi dù chỉ 0,00001s, lực đạo chính xác như máy móc. Rito hoàn toàn loại đi những ảnh hưởng bên ngoài, chỉ chăm chú vào lưỡi kiếm.
- Lần này không biết là mấy ngày. Lilith than thở.
- Chắc chắn là lâu hơn lần trước. Zoroa đạo.
- Cô có cách nào loại bỏ thứ tiếng ồn này không? Chẳng phải cô là phù thủy sao? Lilith hỏi.
- Ồ, đúng là có. Hai mắt zoroa phát sáng, quá lâu không sử dụng phép thuật làm tôi quên mất mình có nó.
- Đồ đần.
…
- Này này, tỉnh lại, cô còn chưa giúp tôi! Lilith rống giận.
- Phù thủy đáng chết, cô có tỉnh lại không thì bảo.
- Tỉnh dậy.
- Nếu ta không thể ngủ cô cũng không thể. #$%6^&&^%%$#abcxyz!
- Được rồi được rồi, con dơi đáng ghét này.
- Úm ba la cà van a…
- Ồ, quả thật là không nghe thấy gì nữa này.
- Phép thuật duy trì có thời hạn,cô nên lợi dụng nó cho tốt đi
Không quản Lilith có nghe được hay không zoroa nhắm mắt ngủ tiếp. Xem chừng vấn đề về ngủ của hai con ma đã vĩnh viễn được giải quyết.
…
Thời gian rèn kéo dài suốt một tuần lễ. Tuy rằng không bằng “15 ngày địa ngục” nhưng điều này cũng khiến cậu trở nên thê thảm. Cánh tay đau nhức và tê liệt đến không thể cảm giác được thứ gì. May mắn cậu là một võ thần, sức chịu đựng có thể hơn người thường nhiều lắm, thậm chí trong số võ thần cậu cũng thuộc tốp đầu về mặt tinh thần.
- Ca ca lại tự hành hạ mình. Miu oán giận nói.
- Không có gì, hơn nữa ta có lẽ cũng phải làm quen điều này trong suốt quãng đời còn lại. Rito cười ha hả.
- Nhưng… Miu vẫn không chịu buông tha.
- Được rồi được rồi, cũng không phải lúc nào đều phải tốn nhiều công sức như thế. Có lẽ vài năm một lần ta mới có đơn đặt hàng cấp độ đó.
Hai người tiến vào phòng khách. Ngay lập tức thì cơ thể cậu cứng ngắc, Miu cũng vậy. Là shigure, cô đã xuất quan, dường như sau khi trở thành võ thần khí chất trên người cô lại càng trở thêm thánh khiết như thế. Shigure thì không đợi được lao vào lồng ngực cậu như lần ở sân bay, thậm chí cậu cảm thấy cô còn ôm chặt cậu hơn lần đó. Shigure đã rất sợ hãi, cô sợ rằng mình sẽ mất thân nhân thêm một lần nữa. Cơ thể cô run lên từng hồi.
- Được rồi, tất cả đều ổn rồi. Rito thì thầm nói
- Em rất sợ. Cô siết chặt cơ thể cậu như thể muốn giữ lấy tất cả hơi ấm trên người cậu.
- Anh xin lỗi. Từ giờ những chuyện còn lại hãy để cho anh. Cánh tay tê dại khiến cậu không thể ôm lấy cô, nhưng không ngăn được những ý nghĩ bảo vệ cô của cậu.
- Shigure…
- Ân
- Anh yêu em. Rito thốt ra lời cậu đã đè nén trong suốt 7 năm qua. Bao gồm tất cả những nhớ nhung, khắc khoải, kí ức và tình yêu của cậu.
- Hãy để anh bảo vệ em suốt phần đời còn lại. Rito quả quyết.
- Em cũng yêu anh…
…
- Con muốn rời đi một khoảng thời gian.
- Cùng với shigure?
- Vâng.
- Không có vấn đề gì, hai đứa cũng cần thư giãn một chút. Tuy nhiên hãy tới nơi địa bàn của chúng ta, khí tông gần đây tìm được chỗ dựa mới có vẻ khá hung hăng.
- Rất nhanh thôi con sẽ tự tay biến chúng thành lịch sử.
- Mặc dù ta không biết ông con đang ở đâu nhưng ta có thể khẳng định yuusuke còn sống.
- Như vậy…
- Vấn đề này tạm gác lại đã. Chờ sau khi chiến tranh chúng ta sẽ thanh toán với chúng một lần cũng không muộn. Kẻ địch chân chính đáng sợ hơn nhiều.
- Là huyết ma thủ cùng phạt thần?
- Sai. Tại thánh địa tất cả những thế lực khác đều là kẻ thù.
- Sư phụ, ở thánh địa có cái gì?
- Kiến thức, linh dược, thử thách, truyền thừa… và cánh cổng.
- Cánh cổng mở ra con đường đi tới thế giới mới.
- Thế giới mới? Rito trong lòng đại chấn động, không tự chủ nhìn về hình xăm trên bàn tay
- Đó chỉ là phỏng đoán của chúng ta, bởi lẽ vẫn chưa có ai thực sự mở ra nó.
- Cần thứ gì để mở cánh cổng?
- Chìa khóa, bất kể thứ gì từng thuộc về thế giới bên kia đều có khả năng mở ra cánh cửa, tất nhiên điều kiện là nó đủ mạnh. Ít nhất là võ thần sasaki bọn hắn cấp độ.
- Chẳng lẽ kenichii?
- Nó là hậu duệ của một vị thần cổ, ta không rõ ràng lắm nhưng những thứ như huyết mạch chỉ có thể đến từ thế giới bến kia.
- Nhưng từ giờ tới thời điểm “goh” thế giới chỉ còn có 3 tháng, làm thế nào keniichi có thể đạt đến cấp độ đó?
- Không chúng ta chỉ cần giúp nó đạt đến võ thần trước khi tới thánh địa. Phần còn lại có vài thứ sẽ giúp nó tiến thêm một bước ở đấy.
…
Rito và đang nằm trên đùi shigure. Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, kể từ khi gặp lại hai người luôn dính với nhau làm hai con ma trở nên phiền muộn.
- Chúng ta sẽ đi đâu?
- Có một khu hòn đảo hoang do tổ chức quản lí. Anh đã xem qua, nơi đó có biển, rừng và rất ít người qua lại. Chúng ta sẽ đến đó ở hai tháng.
Shigure mặt chợt đỏ. Hai tháng ở riêng với nhau đủ để nhiều thứ phát sinh. Nhưng cô cũng không ghét điều đó, ngược lại có chút mong chờ.
- Anh đã nói với em là anh rất giỏi câu cá chưa?
- Vâng.
- Hmmm, chúng ta sẽ tự tay xây một căn nhà nơi đó, câu cá và săn thú rừng. Anh đã xem qua những loại thực vật ăn được trên đảo, chúng ta cũng có thể nhặt nó.
- Vâng.
- Anh khá tin tưởng tài nấu ăn của mình, dù sao kisame rất sành ăn.
- Vâng.
- Shigure… Rito chợt đổi giọng. Chưa kịp đợi cô đáp lời cậu đã ôm lấy cô và hôn lên môi cô, lúc đầu shigure có hơi giãy dụa, nhưng sau đó là thả lỏng và hưởng thụ lấy tình yêu của cậu. Rito có hơi không kiềm chế được, cậu hôn cô khá lâu và điều đó khiến hô hấp của shigure khó khăn, Thậm chí cậu còn vòng tay lên ngực cô và mông của cô, một lúc sau thì hai người lăn ra sàn nhà. Đầu lưỡi cậu trượt xuống cổ cô và làm tuột chiếc kimino sang một bên để lộ ra xương quai xanh đầy quyến rũ.
- A, không không được… ông nội nói không…a
- Khụ khụ, ta nói hai người bây giờ là ban ngày và hai người lại ngồi ở bên ngoài… Sasaki xuất hiện đánh gãy chuyện tốt của rito.
- A không, shigure ngay lập tức chạy biến vào gian phòng. Rito cũng hơi hơi xấu hổ.
- Hmmm, ta thật có chút ghen tị với ngươi đấy. Có lẽ ta cũng nên tìm kiếm một cô gái và làm những chuyện như thế. Sasaki mơ mộng nói.
- Ách?
Không đợi cậu kịp hiểu ra điều gì, sasaki ném cho cậu một chai rượu.
- Đã uống rượu bao giờ chưa? Tiểu tử?
Rito ngạc nhiên, hôm nay sư phụ có vẻ hơi lạ.
- Đừng nhìn ta với ánh mắt kinh hãi như thế, ta chỉ muốn nói chuyện phiếm mà thôi.
- Vâng, à vâng. Con chưa uống bao giờ.
- Vậy hãy thử một lần đi, nó rất tuyệt đấy, thứ đó khiến con người dễ dàng quên đi tất cả.
- Nhưng…
- Sao, không dám uống ah. Rượu là không thể thiếu với một người đàn ông đấy. Đến ta rót cho ngươi một chén.
- Không, hãy để con kính người.
- Được rồi, được rồi, không cần câu nệ như thế. Trên bàn rượu tất cả mọi người là bình đẳng. Sasaki nói và rót rượu ra chén, không nói hai lời dốc toàn bộ vào trong miệng. Rito cũng bắt chước uống theo.
- Cảm thấy thế nào
- Có chút nóng, cay và hơi chút vị ngọt.
- Tới thêm một chén như thế nào?
- Vâng
…
- Ngươi đã tìm được thứ quan trọng về mình nhỉ. Sasaki hỏi.
- Vâng.
- Vậy hãy bảo vệ nó, đừng bao giờ để nó tuột khỏi tay ngươi. Sasaki có chút tâm sự nhắc nhở.
- Thế giới này có những thứ khiến ngươi là thân bất do kỉ, nhưng đồng dạng nhiều hơn là những thứ thay đổi được. Chỉ có quá khứ là cố định. Hôm nay sasaki có vẻ trở nên mờ ảo.
- Sư phụ cũng từng có người trong lòng sao? Rito tò mò hỏi.
Sasaki gật gù.
- Tình yêu những thứ đó đến tuổi của ta hầu hết đều đã từng trải qua. Khác biệt là có người để nó vuột khỏi tầm tay, có người nắm lấy nó, cũng có người đánh mất nó.
- Chiến tranh sắp đến, không ai có thể ngăn cản. Ta cũng không thể xác định mình có thể sống sót hay không. Có một số thứ ta muốn sửa lại trước đó, khi nhìn thấy ngươi và shigure ta đã quyết định.
- Sư phụ muốn gặp người yêu của mình?
- Ân, ta từng đã có lỗi với nàng. Đó là lỗi lầm không cách nào sửa chữa được, nhưng bất kể là nàng có tha thứ cho ta hay không, ta đều sẽ đến và cầu xin nàng tha thứ.
Rito trầm mặc, cậu không biết nói gì. Cậu cũng không hoàn toàn hiểu cảm xúc của sasaki lúc này, nhưng cậu biết ông đang có một quyết định quan trọng.
- Chúc người may mắn.
…
Hôm đó sasaki say, rito cũng choáng váng. Miu đem ông trở về còn rito thì được shigure chăm sóc. Cậu bây giờ thực sự hiểu được câu ôn nhu là mộ anh hùng. Bất kể là hắn, sasaki đều không nỡ rời xa thứ này, vì lẽ đó cậu muốn tranh thủ từng giây một bên shigure.
- Hôm nay chúng ta sẽ đi. Rito quyết định.
- Vâng.
- Hành lí đã chuẩn bị xong, sẽ có phi cơ đến đón chúng ta. Rito mỉm cười.
Shigure hơi chỉnh lại nếp nhăn trên áo hắn, sau đó hai người nói về những thứ dự định sẽ làm trên hoang đảo.Bất tri bất giác, phi cơ đã tới hai người leo lên và ngắm nhìn LSB nhỏ dần trong tầm mắt. Máy bay bay khá lâu, vì hòn đảo cách nhật bản đến 1/3 vòng trái đất. Họ cũng không trực tiếp đi ra đảo mà đáp xuống sân bay trong đất liền gần đó nhất. Hai người lại thuê taxi đi ra bến cảng, đã có thuyền chờ sẵn tại đó, xác minh thân phận một chút hai người cũng ngay lập tức lên thuyền.
Đây cũng là lần đầu cậu đi ra biển. Không khí có mùi đặ trưng và gió từ phương nam mang đến từ trận mát mẻ. Rito ôm lấy shigure đứng ở trước boong tàu. Hai người đang ngắm sao cũng yêu cầu lái thuyền tắt đèn để những ngôi sao trở lên thật lộng lẫy.
- Hãy tưởng tượng đi
- Ân?
- Bất kì thứ gì nghĩ ra trong đầu.
- Kiếm?
- Ha ha, nhìn theo tay anh nhé. Rito vạch ra trên không, nối những ngôi sao lại với nhau thành một thanh kiếm.
- Thứ đó quá dễ rồi. Shigure nói, tìm một con voi nhé.
- Ách, cái đó có vẻ hơi khó
Một lát sau
- Tìm không được.
- Hi hi
- Nhìn theo tay em này.
- Đó là ăn gian.
- Lại không phải là một cuộc thi nha.
- Hmmm, vậy bây giờ nó là một cuộc thi. Nếu anh thua em sẽ hôn anh, nếu thắng anh sẽ hôn em. Rito xảo quyệt nói.
- Hừ, chẳng phải như vậy đều là anh thắng sao?
- Mặc kệ, trước hết em phải thực hiện trừng phạt với anh đã.
- Này vừa rồi chưa tính…ưm..a..a
Hai người ôm nhau và cuồng nhiệt hôn. Kimono của shigure đã tuột ra không còn hình thù gì. Bộ ngực dấu phía sau áo tuột ra để lộ *** trắng hồng. Mặt shigure ửng đỏ lên.
- Cho anh đi. Rito nói.
- Khoan, bây giờ đang còn bên ngoài…
- Bên trong nóng lắm. Rito cười gian giảo, cũng không đợi cô có phản bác gì, cậu hôn lên cổ cô, một tay bóp chặt lấy ** cô.
- Đau… Shigure rên rỉ. Nhưng rito không buông tha. Miệng cậu đã trượt từ cổ shigure xuống ngọn đồi còn lại. Một tay cậu móc xuống dưới khiến shigure thở hổn hển.
- A, …ân a…
Cậu cởi quần áo của mình và cứ để nguyên kimono trên người cô như thế mà mạnh mẽ tiến vào. Shigure chỉ cảm thấy phía dưới đau đớn, cảm thấy cơ thể bị lấp đầy, sau đó lại trống rỗng, rồi lại lấp đầy… Cơ thể cô không ngừng vặn vẹo và cảm xúc trên khuôn mặt cô không ngừng biến ảo. Rito vẫn tiếp tục tiến tới, cơ thể của một võ thần khiến cậu điều khiển cơ thế đến mức độ tiếp cận tế bào khu vực không để cậu *** quá sớm. Cậu tới càng lúc càng hăng, một lúc sau giữ nguyên tư thế đã không thỏa mãn được cậu, rito vác chân của shigure lên vai và tiếp tục ***.
- Không..a.. như vậy quá…xấu hổ… rồi. Shigure che mặt bằng hai tay rên rỉ.
Rito gạt mạnh hai tay cô và tiếp tục hôn điên cuồng hôn lên môi cô. Sau một lúc cậu xoay người shigure và tiến tới từ phía sau. Hai người lê lết từ đầu tàu cho đến vách tường mới dừng lại. Shigure chống hai tay lên cửa và cố gắng chịu đựng cậu. Cơ thể cô đỏ và nóng, cơn đau giảm đi và cô bắt đầu cảm thấy khoái cảm. Cô rên mạnh hơn. Đêm còn dài…
…
Tối qua hai người làm chuyện đó từ boong tàu đến trong phòng, nên bên ngoài còn có dấu vết. Thậm chí đó là lần đầu của shigure nên phía ngoài còn có vết máu. Shigure xấu hổ đến mức không chịu rời khỏi giường và trùm chăn cho đến hết ngày. Cô chỉ chui ra khi rito muốn làm chuyện ấy thêm một lần, kết quả là lần đầu trong đời cậu bị ăn bạt tai.
Hai con ma tối qua nấp phía trên nhìn lén, và bây giờ đang tụ lại với nhau.
- Chúng ta cũng sẽ bị chủ nhân hành hạ như vậy sao? Zoroa thấp thỏm hỏi.
- Hẳn là…đi. Ngữ khí Lilith không xác định. Nhìn thấy thảm trạng của shigure, hai con ma không khỏi chột dạ.
- Cô có muốn luyện tập chút không? Zoroa đưa ra ý kiến.
- Làm như thế nào?
- Đây. Zoroa dùng phép biến ảo ra một số dụng cụ.
- Nhưng ta nghe nói đàn ông sẽ không thích phụ nữ mất thứ đó trước khi tới phiên họ. Lilith lo lắng nói.
- Đừng lo, chúng ta chỉ là ý thức thể thôi. Master có thể chạm vào chúng ta cũng chỉ là ảo giác do dấu ấn du hành giả ảnh hưởng, nên nếu người tin chúng ta còn thì chúng ta sẽ còn.
- Vậy …được đi..
- Vậy tôi nhét vào đây.
- Từ từ thôi..
- A … ân..ân, nhột quá.
- Được rồi hãy để tôi làm như thế với cô.
- Uh..m.
- Aaaa, ân..hmmm
- Này các cô làm gì đấy? Rito đột nhiên xuất hiện và hình ảnh trước mắt làm khuôn mặt cậu co giật.
- A! Hai con ma la toáng lên, quá sợ hãi nên chúng thậm chí còn ôm lấy nhau.
- Đừng nói là các cô trở thành hoa bách hợp nhé? Rito như nghĩ đến điều gì quái dị hỏi
- Không, không đúng, chủ nhân hãy quên chuyện này ngay lập tức?
- Này, quên đi thứ gì đó không phải là ta quyết định. Rito cười xấu xa.
- Bất kể thế nào chủ nhân đều phải quên đi. Zoroa hoảng hốt.
- Được rồi, các cô đều là của ta. Rito ôm cả hai vào lòng.
- Không, quá dễ dãi sẽ để chủ nhân cảm tháy chúng ta không có giá trị.
- Hãy đi tìm cô vợ nhỏ của người đi!
Hai con ma đồng thời biến mất.
- Ài, xem ra thứ gì đó đã thức tỉnh trong mình rồi.
….
- Đa tạ đại trưởng lão. “thật nặng” cậu nghĩ và nhận lấy bọc hàng từ tay ông.
- Cơ thể con có chịu nổi không?
- Sư phụ đừng lo, tuy rằng chưa hoàn toàn phục hồi nhưng con đã có thể dẫn động chân khí cấp võ thần mà không ảnh hưởng gì. Chừng đó là đủ rồi.
- Ân, nếu con đã quyết định như thế ta cũng sẽ không ngăn cản.
…
- Ôi master, người không thể thực hiện nó vào lần sau sao? Zoroa kêu gào.
- Được rồi được rồi, ta sẽ có một kì nghỉ dài hạn vào sau đó, các cô sẽ được ngủ bù lại thôi.
- Tại sao người không bỏ tiền và mua cho mình chứ? Với quan hệ của người…
- Zoroa, ta không chỉ là du hành giả. Ở đây ta là truyền nhân của “Ánh kiếm trắng”. Một truyền nhân của “ánh kiếm trắng” nhất định chỉ có thể sử dụng vũ khí do chính mình tạo ra.
- Nhưng luật lệ là do con người đặt ra phải chứ? Lilith làu bàu.
- Không sai. Nhưng ta cảm thấy chỉ có vũ khí do mình tạo ra ta mới chân chính hiểu được nó. Hơn nữa kĩ thuật rèn vũ khí của AKT có thể giúp chúng ta ngưng tụ sở học của mình vào đó, khiến nó chân chính trở thành một vũ khí hợp với bản thân nhất. Luật lệ này không sai, không có lí do nào phải thay đổi cả.
- Aiz… hai con ma đồng thời than thở.
…
- Mọi thứ đã chuẩn bị sắn sàng. Rito đứng trong lò rèn và lẩm bẩm.
Cậu lấy gói hàng mà trưởng lão đưa, khi mở ra là một khối kim loại. Khởi đầu cậu làm mọi thứ rất bình thường, cho vào lò chờ đợi khối kim loại bị nung chảy. Cậu ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền và tinh thần tập trung cao độ. Trong không khí ngưng tụ ra một hư ảnh, hư ảnh không ngừng biến ảo, tuy nhiên có thể thấy là nó vẫn duy trì là một lưỡi kiếm. Hư ảnh đó chính là “ý”. “Ý”, đó chính là lý giải của một người đối với thế giới, nó là hỗn hợp của kí ức, tình cảm, cảm giác của một người. Khi đem nó hình hóa, “ý” sẽ tự động thôi diễn ra thứ phù hợp nhất với mục đích của chủ nhân. Dần dần, “ý” càng lúc càng ngưng thực. Đó là một lưỡi kiếm dài, mỏng và hẹp. Khoảng 1m và hoàn toàn thẳng. Không có bất kì chi tiết trang trí hay dư thừa nào.
- Hoàn toàn là để giết người. Đôi mắt rito mở ra và lóe lên một đạo hàn mang.
“ý” bắt đầu di chuyển. Tiềm thức của rito giữ cho nó có thể nguyên trạng. “Ý” chìm vào khu vực chứa khối kim loại bắt đầu hóa lỏng, hoàn toàn không gây nên một chút chấn động.
- Tới.
…
- Cheng, cheng, cheng…
Từng búa từng búa đều đặn, không lệch đi dù chỉ 0,00001s, lực đạo chính xác như máy móc. Rito hoàn toàn loại đi những ảnh hưởng bên ngoài, chỉ chăm chú vào lưỡi kiếm.
- Lần này không biết là mấy ngày. Lilith than thở.
- Chắc chắn là lâu hơn lần trước. Zoroa đạo.
- Cô có cách nào loại bỏ thứ tiếng ồn này không? Chẳng phải cô là phù thủy sao? Lilith hỏi.
- Ồ, đúng là có. Hai mắt zoroa phát sáng, quá lâu không sử dụng phép thuật làm tôi quên mất mình có nó.
- Đồ đần.
…
- Này này, tỉnh lại, cô còn chưa giúp tôi! Lilith rống giận.
- Phù thủy đáng chết, cô có tỉnh lại không thì bảo.
- Tỉnh dậy.
- Nếu ta không thể ngủ cô cũng không thể. #$%6^&&^%%$#abcxyz!
- Được rồi được rồi, con dơi đáng ghét này.
- Úm ba la cà van a…
- Ồ, quả thật là không nghe thấy gì nữa này.
- Phép thuật duy trì có thời hạn,cô nên lợi dụng nó cho tốt đi
Không quản Lilith có nghe được hay không zoroa nhắm mắt ngủ tiếp. Xem chừng vấn đề về ngủ của hai con ma đã vĩnh viễn được giải quyết.
…
Thời gian rèn kéo dài suốt một tuần lễ. Tuy rằng không bằng “15 ngày địa ngục” nhưng điều này cũng khiến cậu trở nên thê thảm. Cánh tay đau nhức và tê liệt đến không thể cảm giác được thứ gì. May mắn cậu là một võ thần, sức chịu đựng có thể hơn người thường nhiều lắm, thậm chí trong số võ thần cậu cũng thuộc tốp đầu về mặt tinh thần.
- Ca ca lại tự hành hạ mình. Miu oán giận nói.
- Không có gì, hơn nữa ta có lẽ cũng phải làm quen điều này trong suốt quãng đời còn lại. Rito cười ha hả.
- Nhưng… Miu vẫn không chịu buông tha.
- Được rồi được rồi, cũng không phải lúc nào đều phải tốn nhiều công sức như thế. Có lẽ vài năm một lần ta mới có đơn đặt hàng cấp độ đó.
Hai người tiến vào phòng khách. Ngay lập tức thì cơ thể cậu cứng ngắc, Miu cũng vậy. Là shigure, cô đã xuất quan, dường như sau khi trở thành võ thần khí chất trên người cô lại càng trở thêm thánh khiết như thế. Shigure thì không đợi được lao vào lồng ngực cậu như lần ở sân bay, thậm chí cậu cảm thấy cô còn ôm chặt cậu hơn lần đó. Shigure đã rất sợ hãi, cô sợ rằng mình sẽ mất thân nhân thêm một lần nữa. Cơ thể cô run lên từng hồi.
- Được rồi, tất cả đều ổn rồi. Rito thì thầm nói
- Em rất sợ. Cô siết chặt cơ thể cậu như thể muốn giữ lấy tất cả hơi ấm trên người cậu.
- Anh xin lỗi. Từ giờ những chuyện còn lại hãy để cho anh. Cánh tay tê dại khiến cậu không thể ôm lấy cô, nhưng không ngăn được những ý nghĩ bảo vệ cô của cậu.
- Shigure…
- Ân
- Anh yêu em. Rito thốt ra lời cậu đã đè nén trong suốt 7 năm qua. Bao gồm tất cả những nhớ nhung, khắc khoải, kí ức và tình yêu của cậu.
- Hãy để anh bảo vệ em suốt phần đời còn lại. Rito quả quyết.
- Em cũng yêu anh…
…
- Con muốn rời đi một khoảng thời gian.
- Cùng với shigure?
- Vâng.
- Không có vấn đề gì, hai đứa cũng cần thư giãn một chút. Tuy nhiên hãy tới nơi địa bàn của chúng ta, khí tông gần đây tìm được chỗ dựa mới có vẻ khá hung hăng.
- Rất nhanh thôi con sẽ tự tay biến chúng thành lịch sử.
- Mặc dù ta không biết ông con đang ở đâu nhưng ta có thể khẳng định yuusuke còn sống.
- Như vậy…
- Vấn đề này tạm gác lại đã. Chờ sau khi chiến tranh chúng ta sẽ thanh toán với chúng một lần cũng không muộn. Kẻ địch chân chính đáng sợ hơn nhiều.
- Là huyết ma thủ cùng phạt thần?
- Sai. Tại thánh địa tất cả những thế lực khác đều là kẻ thù.
- Sư phụ, ở thánh địa có cái gì?
- Kiến thức, linh dược, thử thách, truyền thừa… và cánh cổng.
- Cánh cổng mở ra con đường đi tới thế giới mới.
- Thế giới mới? Rito trong lòng đại chấn động, không tự chủ nhìn về hình xăm trên bàn tay
- Đó chỉ là phỏng đoán của chúng ta, bởi lẽ vẫn chưa có ai thực sự mở ra nó.
- Cần thứ gì để mở cánh cổng?
- Chìa khóa, bất kể thứ gì từng thuộc về thế giới bên kia đều có khả năng mở ra cánh cửa, tất nhiên điều kiện là nó đủ mạnh. Ít nhất là võ thần sasaki bọn hắn cấp độ.
- Chẳng lẽ kenichii?
- Nó là hậu duệ của một vị thần cổ, ta không rõ ràng lắm nhưng những thứ như huyết mạch chỉ có thể đến từ thế giới bến kia.
- Nhưng từ giờ tới thời điểm “goh” thế giới chỉ còn có 3 tháng, làm thế nào keniichi có thể đạt đến cấp độ đó?
- Không chúng ta chỉ cần giúp nó đạt đến võ thần trước khi tới thánh địa. Phần còn lại có vài thứ sẽ giúp nó tiến thêm một bước ở đấy.
…
Rito và đang nằm trên đùi shigure. Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, kể từ khi gặp lại hai người luôn dính với nhau làm hai con ma trở nên phiền muộn.
- Chúng ta sẽ đi đâu?
- Có một khu hòn đảo hoang do tổ chức quản lí. Anh đã xem qua, nơi đó có biển, rừng và rất ít người qua lại. Chúng ta sẽ đến đó ở hai tháng.
Shigure mặt chợt đỏ. Hai tháng ở riêng với nhau đủ để nhiều thứ phát sinh. Nhưng cô cũng không ghét điều đó, ngược lại có chút mong chờ.
- Anh đã nói với em là anh rất giỏi câu cá chưa?
- Vâng.
- Hmmm, chúng ta sẽ tự tay xây một căn nhà nơi đó, câu cá và săn thú rừng. Anh đã xem qua những loại thực vật ăn được trên đảo, chúng ta cũng có thể nhặt nó.
- Vâng.
- Anh khá tin tưởng tài nấu ăn của mình, dù sao kisame rất sành ăn.
- Vâng.
- Shigure… Rito chợt đổi giọng. Chưa kịp đợi cô đáp lời cậu đã ôm lấy cô và hôn lên môi cô, lúc đầu shigure có hơi giãy dụa, nhưng sau đó là thả lỏng và hưởng thụ lấy tình yêu của cậu. Rito có hơi không kiềm chế được, cậu hôn cô khá lâu và điều đó khiến hô hấp của shigure khó khăn, Thậm chí cậu còn vòng tay lên ngực cô và mông của cô, một lúc sau thì hai người lăn ra sàn nhà. Đầu lưỡi cậu trượt xuống cổ cô và làm tuột chiếc kimino sang một bên để lộ ra xương quai xanh đầy quyến rũ.
- A, không không được… ông nội nói không…a
- Khụ khụ, ta nói hai người bây giờ là ban ngày và hai người lại ngồi ở bên ngoài… Sasaki xuất hiện đánh gãy chuyện tốt của rito.
- A không, shigure ngay lập tức chạy biến vào gian phòng. Rito cũng hơi hơi xấu hổ.
- Hmmm, ta thật có chút ghen tị với ngươi đấy. Có lẽ ta cũng nên tìm kiếm một cô gái và làm những chuyện như thế. Sasaki mơ mộng nói.
- Ách?
Không đợi cậu kịp hiểu ra điều gì, sasaki ném cho cậu một chai rượu.
- Đã uống rượu bao giờ chưa? Tiểu tử?
Rito ngạc nhiên, hôm nay sư phụ có vẻ hơi lạ.
- Đừng nhìn ta với ánh mắt kinh hãi như thế, ta chỉ muốn nói chuyện phiếm mà thôi.
- Vâng, à vâng. Con chưa uống bao giờ.
- Vậy hãy thử một lần đi, nó rất tuyệt đấy, thứ đó khiến con người dễ dàng quên đi tất cả.
- Nhưng…
- Sao, không dám uống ah. Rượu là không thể thiếu với một người đàn ông đấy. Đến ta rót cho ngươi một chén.
- Không, hãy để con kính người.
- Được rồi, được rồi, không cần câu nệ như thế. Trên bàn rượu tất cả mọi người là bình đẳng. Sasaki nói và rót rượu ra chén, không nói hai lời dốc toàn bộ vào trong miệng. Rito cũng bắt chước uống theo.
- Cảm thấy thế nào
- Có chút nóng, cay và hơi chút vị ngọt.
- Tới thêm một chén như thế nào?
- Vâng
…
- Ngươi đã tìm được thứ quan trọng về mình nhỉ. Sasaki hỏi.
- Vâng.
- Vậy hãy bảo vệ nó, đừng bao giờ để nó tuột khỏi tay ngươi. Sasaki có chút tâm sự nhắc nhở.
- Thế giới này có những thứ khiến ngươi là thân bất do kỉ, nhưng đồng dạng nhiều hơn là những thứ thay đổi được. Chỉ có quá khứ là cố định. Hôm nay sasaki có vẻ trở nên mờ ảo.
- Sư phụ cũng từng có người trong lòng sao? Rito tò mò hỏi.
Sasaki gật gù.
- Tình yêu những thứ đó đến tuổi của ta hầu hết đều đã từng trải qua. Khác biệt là có người để nó vuột khỏi tầm tay, có người nắm lấy nó, cũng có người đánh mất nó.
- Chiến tranh sắp đến, không ai có thể ngăn cản. Ta cũng không thể xác định mình có thể sống sót hay không. Có một số thứ ta muốn sửa lại trước đó, khi nhìn thấy ngươi và shigure ta đã quyết định.
- Sư phụ muốn gặp người yêu của mình?
- Ân, ta từng đã có lỗi với nàng. Đó là lỗi lầm không cách nào sửa chữa được, nhưng bất kể là nàng có tha thứ cho ta hay không, ta đều sẽ đến và cầu xin nàng tha thứ.
Rito trầm mặc, cậu không biết nói gì. Cậu cũng không hoàn toàn hiểu cảm xúc của sasaki lúc này, nhưng cậu biết ông đang có một quyết định quan trọng.
- Chúc người may mắn.
…
Hôm đó sasaki say, rito cũng choáng váng. Miu đem ông trở về còn rito thì được shigure chăm sóc. Cậu bây giờ thực sự hiểu được câu ôn nhu là mộ anh hùng. Bất kể là hắn, sasaki đều không nỡ rời xa thứ này, vì lẽ đó cậu muốn tranh thủ từng giây một bên shigure.
- Hôm nay chúng ta sẽ đi. Rito quyết định.
- Vâng.
- Hành lí đã chuẩn bị xong, sẽ có phi cơ đến đón chúng ta. Rito mỉm cười.
Shigure hơi chỉnh lại nếp nhăn trên áo hắn, sau đó hai người nói về những thứ dự định sẽ làm trên hoang đảo.Bất tri bất giác, phi cơ đã tới hai người leo lên và ngắm nhìn LSB nhỏ dần trong tầm mắt. Máy bay bay khá lâu, vì hòn đảo cách nhật bản đến 1/3 vòng trái đất. Họ cũng không trực tiếp đi ra đảo mà đáp xuống sân bay trong đất liền gần đó nhất. Hai người lại thuê taxi đi ra bến cảng, đã có thuyền chờ sẵn tại đó, xác minh thân phận một chút hai người cũng ngay lập tức lên thuyền.
Đây cũng là lần đầu cậu đi ra biển. Không khí có mùi đặ trưng và gió từ phương nam mang đến từ trận mát mẻ. Rito ôm lấy shigure đứng ở trước boong tàu. Hai người đang ngắm sao cũng yêu cầu lái thuyền tắt đèn để những ngôi sao trở lên thật lộng lẫy.
- Hãy tưởng tượng đi
- Ân?
- Bất kì thứ gì nghĩ ra trong đầu.
- Kiếm?
- Ha ha, nhìn theo tay anh nhé. Rito vạch ra trên không, nối những ngôi sao lại với nhau thành một thanh kiếm.
- Thứ đó quá dễ rồi. Shigure nói, tìm một con voi nhé.
- Ách, cái đó có vẻ hơi khó
Một lát sau
- Tìm không được.
- Hi hi
- Nhìn theo tay em này.
- Đó là ăn gian.
- Lại không phải là một cuộc thi nha.
- Hmmm, vậy bây giờ nó là một cuộc thi. Nếu anh thua em sẽ hôn anh, nếu thắng anh sẽ hôn em. Rito xảo quyệt nói.
- Hừ, chẳng phải như vậy đều là anh thắng sao?
- Mặc kệ, trước hết em phải thực hiện trừng phạt với anh đã.
- Này vừa rồi chưa tính…ưm..a..a
Hai người ôm nhau và cuồng nhiệt hôn. Kimono của shigure đã tuột ra không còn hình thù gì. Bộ ngực dấu phía sau áo tuột ra để lộ *** trắng hồng. Mặt shigure ửng đỏ lên.
- Cho anh đi. Rito nói.
- Khoan, bây giờ đang còn bên ngoài…
- Bên trong nóng lắm. Rito cười gian giảo, cũng không đợi cô có phản bác gì, cậu hôn lên cổ cô, một tay bóp chặt lấy ** cô.
- Đau… Shigure rên rỉ. Nhưng rito không buông tha. Miệng cậu đã trượt từ cổ shigure xuống ngọn đồi còn lại. Một tay cậu móc xuống dưới khiến shigure thở hổn hển.
- A, …ân a…
Cậu cởi quần áo của mình và cứ để nguyên kimono trên người cô như thế mà mạnh mẽ tiến vào. Shigure chỉ cảm thấy phía dưới đau đớn, cảm thấy cơ thể bị lấp đầy, sau đó lại trống rỗng, rồi lại lấp đầy… Cơ thể cô không ngừng vặn vẹo và cảm xúc trên khuôn mặt cô không ngừng biến ảo. Rito vẫn tiếp tục tiến tới, cơ thể của một võ thần khiến cậu điều khiển cơ thế đến mức độ tiếp cận tế bào khu vực không để cậu *** quá sớm. Cậu tới càng lúc càng hăng, một lúc sau giữ nguyên tư thế đã không thỏa mãn được cậu, rito vác chân của shigure lên vai và tiếp tục ***.
- Không..a.. như vậy quá…xấu hổ… rồi. Shigure che mặt bằng hai tay rên rỉ.
Rito gạt mạnh hai tay cô và tiếp tục hôn điên cuồng hôn lên môi cô. Sau một lúc cậu xoay người shigure và tiến tới từ phía sau. Hai người lê lết từ đầu tàu cho đến vách tường mới dừng lại. Shigure chống hai tay lên cửa và cố gắng chịu đựng cậu. Cơ thể cô đỏ và nóng, cơn đau giảm đi và cô bắt đầu cảm thấy khoái cảm. Cô rên mạnh hơn. Đêm còn dài…
…
Tối qua hai người làm chuyện đó từ boong tàu đến trong phòng, nên bên ngoài còn có dấu vết. Thậm chí đó là lần đầu của shigure nên phía ngoài còn có vết máu. Shigure xấu hổ đến mức không chịu rời khỏi giường và trùm chăn cho đến hết ngày. Cô chỉ chui ra khi rito muốn làm chuyện ấy thêm một lần, kết quả là lần đầu trong đời cậu bị ăn bạt tai.
Hai con ma tối qua nấp phía trên nhìn lén, và bây giờ đang tụ lại với nhau.
- Chúng ta cũng sẽ bị chủ nhân hành hạ như vậy sao? Zoroa thấp thỏm hỏi.
- Hẳn là…đi. Ngữ khí Lilith không xác định. Nhìn thấy thảm trạng của shigure, hai con ma không khỏi chột dạ.
- Cô có muốn luyện tập chút không? Zoroa đưa ra ý kiến.
- Làm như thế nào?
- Đây. Zoroa dùng phép biến ảo ra một số dụng cụ.
- Nhưng ta nghe nói đàn ông sẽ không thích phụ nữ mất thứ đó trước khi tới phiên họ. Lilith lo lắng nói.
- Đừng lo, chúng ta chỉ là ý thức thể thôi. Master có thể chạm vào chúng ta cũng chỉ là ảo giác do dấu ấn du hành giả ảnh hưởng, nên nếu người tin chúng ta còn thì chúng ta sẽ còn.
- Vậy …được đi..
- Vậy tôi nhét vào đây.
- Từ từ thôi..
- A … ân..ân, nhột quá.
- Được rồi hãy để tôi làm như thế với cô.
- Uh..m.
- Aaaa, ân..hmmm
- Này các cô làm gì đấy? Rito đột nhiên xuất hiện và hình ảnh trước mắt làm khuôn mặt cậu co giật.
- A! Hai con ma la toáng lên, quá sợ hãi nên chúng thậm chí còn ôm lấy nhau.
- Đừng nói là các cô trở thành hoa bách hợp nhé? Rito như nghĩ đến điều gì quái dị hỏi
- Không, không đúng, chủ nhân hãy quên chuyện này ngay lập tức?
- Này, quên đi thứ gì đó không phải là ta quyết định. Rito cười xấu xa.
- Bất kể thế nào chủ nhân đều phải quên đi. Zoroa hoảng hốt.
- Được rồi, các cô đều là của ta. Rito ôm cả hai vào lòng.
- Không, quá dễ dãi sẽ để chủ nhân cảm tháy chúng ta không có giá trị.
- Hãy đi tìm cô vợ nhỏ của người đi!
Hai con ma đồng thời biến mất.
- Ài, xem ra thứ gì đó đã thức tỉnh trong mình rồi.
….