Chương : 29
Diệp Nhiên ngồi sau cầm thai, đưa tay phủ lên cầm, ngón tay khẽ gãy dây đàn, “Boong boong”Hai tiếng, sạch sẽ thanh thúy, tiếng đàn cũng không tệ lắm!
Bất quá...... Đàn cái gì đây? Một khúc một chuyện xưa nha!
Cúi đầu nghĩ nghĩ, ân...... vậy bài này đi!
Bài mà mỗi lần y nghe đều cảm khái không thôi a, nhưng không biết ca từ của hiện tại, ở cổ đại này có nghe ra được cảm giác gì không nữa?
Thôi, hết sức đi!
Dù sao nếu sư huynh thật sự muốn khai chiến, thì không phải một thủ ca của y có thể giải quyết được.
Hạ quyết tâm, tay chậm rãi phủ động, khúc nhạc dạo vang lên, môi hé mở, thanh âm thiếu niên ôn nhuận chậm rãi lưu động trong đại sảnh.
“Phật vốn chẳng đi cũng chẳng ở
Chẳng buồn cũng chẳng vui
Đốt tay màu đen hốc mắt màu đỏ
Một đất nước chẳng nước chẳng lửa
Cũng chẳng chiến tranh
Hàn thiết y màu đen, góc váy màu đỏ
Ai cầu nguyện ai niệm chú
Ai vấn tay áo mình lên
Thanh Minh kiếm hướng trái bi thương hướng phải
Ai giương cung ai phất tay
Ai mở ra quyển trục
Diệt thần về phía trước thì thời gian lại về phía sau
Ai chờ ai đợi một vạn năm
Chỉ chờ được một người đã sai
Ai nhìn ai trong phút giây ngắn ngủi
Chỉ vì để lại một truyền thuyết
Hắn chờ đợi nàng vạn năm
Chỉ đổi về nỗi tịch mịch
Nàng nhìn hắn trong phút giây ngắn ngủi
Xoay người mang đi truyền thuyết
Ai cầu nguyện ai niệm chú
Ai vấn tay áo mình lên
Thanh Minh kiếm hướng trái bi thương hướng phải
Ai giương cung ai phất tay
Ai mở ra quyển trục
Diệt thần về phía trước thì thời gian về phía sau
Một người khóc
Làm vạn nhân gào thét
Nghìn vạn áo giáp
Không thắng nổi một ba đốt tay thon dài
Một người nhíu mày
Làm vạn nhân run rẩy
Ba nghìn cương vực bất quá là một dòng nước chảy dài
Ai chờ ai đợi vạn năm
Chỉ chờ được một người đã sai
Ai ngóng nhìn ai trong phút giây ngắn ngủi
Vì thế để lại một truyền thuyết
Hắn chờ đợi nàng vạn năm
Chỉ chờ lại được tịch mịch
Nàng ngóng nhìn hắn trong phút giây
Xoay người mang đi truyền thuyết
Ai chờ ai đợi vạn năm
Chỉ chờ được một người đã sai
Ai ngóng nhìn ai trong phút giây ngắn ngủi
Vì thế để lại truyền thuyết
Hắn chờ đợi nàng vạn năm
Chỉ chờ được nỗi tịch mịch
Nàng ngóng nhìn hắn trong phút giây ngắn ngủi
Xoay người mang đi truyền thuyết
Ai quy tiên ai tuyệt trần
Ai lưu lại một hình nhân
Ai siêu độ ai phong tồn
Ai thắp lên trường mình đăng
Huyền vũ nham màu đen
Trời cao màu đỏ ~~~”(*)
Thủ khúc này Diệp Nhiên trước kia nghe qua vài lần, nhưng lại không hiểu được nỗi bi thương phảng phất trong khúc đến từ đâu?
Một người yêu một người khác, cái gọi là tình yêu thật sự có được sự ảnh hưởng lớn đến như vậy sao?
Tuy rằng không rõ lắm, lại vẫn là bị sự bi thương phảng phất trong khúc ca quấn lấy.
Thanh âm cuối cùng chậm rãi tán đi, ngón tay vẫn đè lại trên dây đàn còn đang rung, ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh.
Xem ra hưởng ứng không tồi chút nào.
Ôn nhuận cười, Diệp Nhiên đứng lên đi tới trước cửu công chúa.
“Tại hạ bêu xấu! Không biết công chúa nghĩ thế nào?”Ôn hòa thanh âm rốt cục làm mọi người còn chìm đắm thức tỉnh, lập tức đại sảnh ờ lên tiếng khen ngợi.
“Vương gia quả nhiên lợi hại!”
“Đúng vậy đúng vậy...... Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a!”
“Ta xem tên cầm tiên sợ là phải đổi chủ rồi!”
Tuyết Yên nghe thanh âm hưởng ứng chung quanh, ngẩng đầu cuối người trước Diệp Nhiên.
“Vương gia cầm kĩ thật tốt, Tuyết Yên mặc cảm!”
Tay khẽ nâng, khăn che mặt từ từ rơi xuống đất, chung quanh nhất thời chỉ còn lại tiếng hít sâu.
Diệp Nhiên cũng hơi giật mình, cái gọi là quốc sắc thiên hương, bế nguyệt tu hoa chỉ chính là thế này đi.
Mày liễu dài mảnh không vẽ mà đen, môi anh đào không tô mà đỏ, mĩ mục trong suốt như ẩn chứ vạn cơn khói sóng, như có thể hồn xiêu phách lạc, hơn nữa ngạo khí hồn nhiên thiên thành giữa mi mục kia, càng khiến nàng như một đóa mẫu đơn vừa chớm nở, cao quý bức người!
Nhưng không hiểu vì sao, nhìn nữ tử trước mắt mỹ mạo động lòng người, trong đầu lại hiện lên con người băng hàn giống như sen nọ.
Trong lúc mọi người còn đang ngây ngẩn, Diệp Nhiên cũng cười nhẹ, chậm rãi đi trở về vị trí lúc trước.
Y xoay người mà đi tất nhiên là không thấy được trong mắt cửu công chúa Tuyết Yên một thoáng đó tràn ngập kinh ngạc cùng tiếu ý.
An Dật vương chưa bao giờ nghe nói qua, có một cầm kĩ cao siêu đến thế, còn thờ ơ trước dung mạo của nàng, xem ra, người này thật đáng giá để suy nghĩ!
Hy vọng phụ hoàng cũng sẽ thích y!
Hai ngày tiếp theo, Diệp Nhiên bỏ qua thân phận An Dật vương đi cùng U quốc sứ giả, vị cửu công chúa nọ tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, ở chung coi như khoái trá!
Nhanh, xong hôm nay, thì đã hoàn thành lời sư phó căn dặn.
Phụ thân, Nhiên nhi nhớ ngươi!
Diệp Nhiên đang cùng cửu công chúa chơi cờ tất nhiên là không biết, sau tràng yến hội kia, cầm kĩ của An Dật vương bị truyền ra vô cùng kì diệu, mà tên An Dật vương lại thành cái tên mọi người đều biết, thành nhân vật tuyển chọn đầu tiên lúc mọi người trà dư tửu hậu đàm luận!
Trái ngược hẳn với sự náo nhiệt bên ngoài, Ngạo Hàn Cung không khí có vẻ trầm lặng, rõ ràng là tháng ba mùa xuân, nơi chốn cảnh xuân tươi đẹp, nơi đây cảnh vật không khí lại làm người ta liên tưởng đến mùa đông, khắp nơi hiu quạnh.
Tiêu Tuấn nhìn Ngạo Hàn Cung có vẻ trống trãi này, thầm than một tiếng.
Thiếu chủ, ngươi rốt cuộc đi đâu vậy? Mười năm, đã mười năm, vì sao còn không trở về?
Mười năm trước, Cung chủ mang Thiếu chủ vào cung, hắn cùng với Phi Dương ở khách *** chờ ba ngày, chỉ chờ được Cung chủ một mình trở về.
Đang chuẩn bị hỏi Thiếu chủ đâu rồi, lại bị Phi Dương giành trước hỏi ra.
Một câu nói ra, đổi lấy chính là Cung chủ không lưu tình đánh ra một chưởng, nếu không phải hắn phản ứng mau kéo cậu ta qua một bên, hiện tại Phi Dương chỉ sợ sớm là một đống xương khô.
Đối chuyện Thiếu chủ, Cung chủ không hề nhắc tới, người trong cung lại không dám hỏi.
Hài tử với vẻ mặt luôn cười nhẹ nhàng, đột ngột tiêu thất như lúc nó đột ngột xuất hiện.
Nếu không phải đa số mọi người đều gặp qua, nếu không phải Liễu Mộng lúc nào cũng gởi thư hỏi, hắn sẽ nghĩ đó chẳng qua là một giấc mộng của hắn.
Đang chuẩn bị xoay người đến Hàn thất, một con tín ưng bay thẳng về phía hắn.
Tín ưng là khi thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo cho hắn mới dùng, chẳng lẽ thương hội xảy ra chuyện gì?
Tiêu Tuấn thân thủ tiếp nhận, bắt lấy tờ giấy trên đùi tín ưng, mở ra, giật mình đứng tại chỗ.
“An Dật vương Diệp Nhiên, hai ngày trước xuất hiện tại hoàng cung, nghi là Thiếu chủ, thỉnh chỉ thị!”Tiêu Tuấn phản ánh đầu tiên là chạy nhanh đến hàn thất, đẩy cửa hàn thất ra, nhìn người đang ngâm mình trong ao, thanh âm mang nghẹn ngào cùng kích động.
“Cung chủ, Thiếu chủ có phải được bệ hạ phong làm An Dật vương?”Sau một lúc, mới nghe người trong Hàn đàm lạnh lùng trả lời.
“Phải, chuyện gì?”
“Cung chủ, Thiếu chủ đã trở lại, y hai ngày trước xuất hiện ở hoàng cung...... có cần đi tiếp y không?”Chứng thật trong lòng suy nghĩ, Tiêu Tuấn thần tình kích động, nhưng ánh mắt người trong ao ngay cả động cũng chẳng động một chút.
“Không cần! Đi xuống!”Tiêu Tuấn muốn nói lại thôi nhìn người không chút phản ứng kia một lúc, mới than một hơi, đóng cửa hàn trì.
Thiếu chủ, ngươi nếu trở về...... Nhìn thấy Cung chủ lúc này, hẳn sẽ rất đau lòng!
————————————————————————————-
Hết đệ nhất quyển – Một khúc thành danh
Chú giải:
(*) Bài hát kiếm hiệp tình duyên do hán hồ trình bày
Bất quá...... Đàn cái gì đây? Một khúc một chuyện xưa nha!
Cúi đầu nghĩ nghĩ, ân...... vậy bài này đi!
Bài mà mỗi lần y nghe đều cảm khái không thôi a, nhưng không biết ca từ của hiện tại, ở cổ đại này có nghe ra được cảm giác gì không nữa?
Thôi, hết sức đi!
Dù sao nếu sư huynh thật sự muốn khai chiến, thì không phải một thủ ca của y có thể giải quyết được.
Hạ quyết tâm, tay chậm rãi phủ động, khúc nhạc dạo vang lên, môi hé mở, thanh âm thiếu niên ôn nhuận chậm rãi lưu động trong đại sảnh.
“Phật vốn chẳng đi cũng chẳng ở
Chẳng buồn cũng chẳng vui
Đốt tay màu đen hốc mắt màu đỏ
Một đất nước chẳng nước chẳng lửa
Cũng chẳng chiến tranh
Hàn thiết y màu đen, góc váy màu đỏ
Ai cầu nguyện ai niệm chú
Ai vấn tay áo mình lên
Thanh Minh kiếm hướng trái bi thương hướng phải
Ai giương cung ai phất tay
Ai mở ra quyển trục
Diệt thần về phía trước thì thời gian lại về phía sau
Ai chờ ai đợi một vạn năm
Chỉ chờ được một người đã sai
Ai nhìn ai trong phút giây ngắn ngủi
Chỉ vì để lại một truyền thuyết
Hắn chờ đợi nàng vạn năm
Chỉ đổi về nỗi tịch mịch
Nàng nhìn hắn trong phút giây ngắn ngủi
Xoay người mang đi truyền thuyết
Ai cầu nguyện ai niệm chú
Ai vấn tay áo mình lên
Thanh Minh kiếm hướng trái bi thương hướng phải
Ai giương cung ai phất tay
Ai mở ra quyển trục
Diệt thần về phía trước thì thời gian về phía sau
Một người khóc
Làm vạn nhân gào thét
Nghìn vạn áo giáp
Không thắng nổi một ba đốt tay thon dài
Một người nhíu mày
Làm vạn nhân run rẩy
Ba nghìn cương vực bất quá là một dòng nước chảy dài
Ai chờ ai đợi vạn năm
Chỉ chờ được một người đã sai
Ai ngóng nhìn ai trong phút giây ngắn ngủi
Vì thế để lại một truyền thuyết
Hắn chờ đợi nàng vạn năm
Chỉ chờ lại được tịch mịch
Nàng ngóng nhìn hắn trong phút giây
Xoay người mang đi truyền thuyết
Ai chờ ai đợi vạn năm
Chỉ chờ được một người đã sai
Ai ngóng nhìn ai trong phút giây ngắn ngủi
Vì thế để lại truyền thuyết
Hắn chờ đợi nàng vạn năm
Chỉ chờ được nỗi tịch mịch
Nàng ngóng nhìn hắn trong phút giây ngắn ngủi
Xoay người mang đi truyền thuyết
Ai quy tiên ai tuyệt trần
Ai lưu lại một hình nhân
Ai siêu độ ai phong tồn
Ai thắp lên trường mình đăng
Huyền vũ nham màu đen
Trời cao màu đỏ ~~~”(*)
Thủ khúc này Diệp Nhiên trước kia nghe qua vài lần, nhưng lại không hiểu được nỗi bi thương phảng phất trong khúc đến từ đâu?
Một người yêu một người khác, cái gọi là tình yêu thật sự có được sự ảnh hưởng lớn đến như vậy sao?
Tuy rằng không rõ lắm, lại vẫn là bị sự bi thương phảng phất trong khúc ca quấn lấy.
Thanh âm cuối cùng chậm rãi tán đi, ngón tay vẫn đè lại trên dây đàn còn đang rung, ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh.
Xem ra hưởng ứng không tồi chút nào.
Ôn nhuận cười, Diệp Nhiên đứng lên đi tới trước cửu công chúa.
“Tại hạ bêu xấu! Không biết công chúa nghĩ thế nào?”Ôn hòa thanh âm rốt cục làm mọi người còn chìm đắm thức tỉnh, lập tức đại sảnh ờ lên tiếng khen ngợi.
“Vương gia quả nhiên lợi hại!”
“Đúng vậy đúng vậy...... Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a!”
“Ta xem tên cầm tiên sợ là phải đổi chủ rồi!”
Tuyết Yên nghe thanh âm hưởng ứng chung quanh, ngẩng đầu cuối người trước Diệp Nhiên.
“Vương gia cầm kĩ thật tốt, Tuyết Yên mặc cảm!”
Tay khẽ nâng, khăn che mặt từ từ rơi xuống đất, chung quanh nhất thời chỉ còn lại tiếng hít sâu.
Diệp Nhiên cũng hơi giật mình, cái gọi là quốc sắc thiên hương, bế nguyệt tu hoa chỉ chính là thế này đi.
Mày liễu dài mảnh không vẽ mà đen, môi anh đào không tô mà đỏ, mĩ mục trong suốt như ẩn chứ vạn cơn khói sóng, như có thể hồn xiêu phách lạc, hơn nữa ngạo khí hồn nhiên thiên thành giữa mi mục kia, càng khiến nàng như một đóa mẫu đơn vừa chớm nở, cao quý bức người!
Nhưng không hiểu vì sao, nhìn nữ tử trước mắt mỹ mạo động lòng người, trong đầu lại hiện lên con người băng hàn giống như sen nọ.
Trong lúc mọi người còn đang ngây ngẩn, Diệp Nhiên cũng cười nhẹ, chậm rãi đi trở về vị trí lúc trước.
Y xoay người mà đi tất nhiên là không thấy được trong mắt cửu công chúa Tuyết Yên một thoáng đó tràn ngập kinh ngạc cùng tiếu ý.
An Dật vương chưa bao giờ nghe nói qua, có một cầm kĩ cao siêu đến thế, còn thờ ơ trước dung mạo của nàng, xem ra, người này thật đáng giá để suy nghĩ!
Hy vọng phụ hoàng cũng sẽ thích y!
Hai ngày tiếp theo, Diệp Nhiên bỏ qua thân phận An Dật vương đi cùng U quốc sứ giả, vị cửu công chúa nọ tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, ở chung coi như khoái trá!
Nhanh, xong hôm nay, thì đã hoàn thành lời sư phó căn dặn.
Phụ thân, Nhiên nhi nhớ ngươi!
Diệp Nhiên đang cùng cửu công chúa chơi cờ tất nhiên là không biết, sau tràng yến hội kia, cầm kĩ của An Dật vương bị truyền ra vô cùng kì diệu, mà tên An Dật vương lại thành cái tên mọi người đều biết, thành nhân vật tuyển chọn đầu tiên lúc mọi người trà dư tửu hậu đàm luận!
Trái ngược hẳn với sự náo nhiệt bên ngoài, Ngạo Hàn Cung không khí có vẻ trầm lặng, rõ ràng là tháng ba mùa xuân, nơi chốn cảnh xuân tươi đẹp, nơi đây cảnh vật không khí lại làm người ta liên tưởng đến mùa đông, khắp nơi hiu quạnh.
Tiêu Tuấn nhìn Ngạo Hàn Cung có vẻ trống trãi này, thầm than một tiếng.
Thiếu chủ, ngươi rốt cuộc đi đâu vậy? Mười năm, đã mười năm, vì sao còn không trở về?
Mười năm trước, Cung chủ mang Thiếu chủ vào cung, hắn cùng với Phi Dương ở khách *** chờ ba ngày, chỉ chờ được Cung chủ một mình trở về.
Đang chuẩn bị hỏi Thiếu chủ đâu rồi, lại bị Phi Dương giành trước hỏi ra.
Một câu nói ra, đổi lấy chính là Cung chủ không lưu tình đánh ra một chưởng, nếu không phải hắn phản ứng mau kéo cậu ta qua một bên, hiện tại Phi Dương chỉ sợ sớm là một đống xương khô.
Đối chuyện Thiếu chủ, Cung chủ không hề nhắc tới, người trong cung lại không dám hỏi.
Hài tử với vẻ mặt luôn cười nhẹ nhàng, đột ngột tiêu thất như lúc nó đột ngột xuất hiện.
Nếu không phải đa số mọi người đều gặp qua, nếu không phải Liễu Mộng lúc nào cũng gởi thư hỏi, hắn sẽ nghĩ đó chẳng qua là một giấc mộng của hắn.
Đang chuẩn bị xoay người đến Hàn thất, một con tín ưng bay thẳng về phía hắn.
Tín ưng là khi thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo cho hắn mới dùng, chẳng lẽ thương hội xảy ra chuyện gì?
Tiêu Tuấn thân thủ tiếp nhận, bắt lấy tờ giấy trên đùi tín ưng, mở ra, giật mình đứng tại chỗ.
“An Dật vương Diệp Nhiên, hai ngày trước xuất hiện tại hoàng cung, nghi là Thiếu chủ, thỉnh chỉ thị!”Tiêu Tuấn phản ánh đầu tiên là chạy nhanh đến hàn thất, đẩy cửa hàn thất ra, nhìn người đang ngâm mình trong ao, thanh âm mang nghẹn ngào cùng kích động.
“Cung chủ, Thiếu chủ có phải được bệ hạ phong làm An Dật vương?”Sau một lúc, mới nghe người trong Hàn đàm lạnh lùng trả lời.
“Phải, chuyện gì?”
“Cung chủ, Thiếu chủ đã trở lại, y hai ngày trước xuất hiện ở hoàng cung...... có cần đi tiếp y không?”Chứng thật trong lòng suy nghĩ, Tiêu Tuấn thần tình kích động, nhưng ánh mắt người trong ao ngay cả động cũng chẳng động một chút.
“Không cần! Đi xuống!”Tiêu Tuấn muốn nói lại thôi nhìn người không chút phản ứng kia một lúc, mới than một hơi, đóng cửa hàn trì.
Thiếu chủ, ngươi nếu trở về...... Nhìn thấy Cung chủ lúc này, hẳn sẽ rất đau lòng!
————————————————————————————-
Hết đệ nhất quyển – Một khúc thành danh
Chú giải:
(*) Bài hát kiếm hiệp tình duyên do hán hồ trình bày