Chương 14: Thì ra mày bị yếu sinh lý
_Hỉ Ái... em còn dụ dỗ tôi như thế này nữa thì đừng trách tôi ác.
Thấy bản thân đang rơi vào trạng thái nguy hiểm. Cô liền cuộn tròn mình trong chăn, cơ thể co rút lại vào thế phòng thủ chắc chắn.
_Tôi không cố ý mà....tại tôi muốn được ôm...
Thật tình là quá nhõng nhẽo rồi. Anh không thể chống lại sự dễ thương ấy nên liền lao đến ôm chầm lấy cô. Cảm giác thật ấm áp. Hơi thể Hỉ Ái đều đặng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Quả nhiên những kĩ năng mà giáo viên Dạ chỉ quả thật vô cùng hiệu quả....coi như là có công lớn trong việc níu giữ tình cảm hai người rồi.
**********
Ba ngày hôm sao, tình cảm của hai người đã tăng lên nhanh chóng, sự ngọt ngào của dư vị tình yêu đã khiến cho Hỉ Ái có cuộc sống vui hơn bao giờ hết. Đã vậy năm mới cũng sắp đến rồi, cô cũng phải lo một mớ chuyện rồi lo về quê chăm lo nhà cửa cho cha, còn bao nhiêu chuyện phải lo phải nghĩ. Tuần này Tuấn Hạo có hợp đồng quan trọng nên anh phải ở lại công ty tới tận khuya mới về. Mặt dù không có nhiều thời gian gặp nhau nhưng anh vẫn chăm lo cho cô đầy đủ.
**********
Tại công ty mô giới bất động sản Trương thị. Trong lúc đang xử lí một mớ việc thì có một vị khác không mời lại tiếp tục đến. Trong thời gian hiện tại, Tuấn Hạo đã ra lệnh cấm làm phiền vậy mà người này vẫn ngang nhiên xuất hiện.
_Xin chào bạn hiền, lâu rồi không gặp!
Dạ Minh Sơn lại tiếp tục tới dạy học theo như định kì. Vừa đến nơi, miệng anh đã luyên thuyên nói hỏi chuyện không ngừng.
_Sao rồi? Tình hình tình cảm thế nào, thấy mấy cái tao chỉ có ích không? Cô ấy có rung động chưa?
_Hỏi ít một chút, tao không có hơi trả lời đâu, đúng là có hiệu quả thật nhưng có vẻ em ấy vẫn chưa quen lắm
_Chật...chật bạn như vậy là chưa hiểu vấn đề rồi...mau lấy giấy bút ra nghe giảng đây.
Khép lại công việc qua một bênh, anh thật sự lấy giấy bút ra ghi chép những gì giáo viên Dạ giảng dạy.
_Ê trước khi bắt đầu,cho tao hỏi, hai người có làm gì nhau chưa?
_Làm gì?
_Mày còn ngây thơ lắm sao? Một nam một nữ trong phòng không làm chuyện đó thì làm gì?
_Vẫn chưa làm.
_Tao không ngờ, quen mấy mấy chục năm nay mà mày lại dấu tao. Bảo sao bây giờ mày mới có nổi một mối tình...
_Ý mày là gì?- Tuấn Hạo khó chịu hỏi.
_Thì ra mày bị yếu sinh lý....thật đáng thương.
Phát ngôn quả thật gây chấn động lòng người, dám khẳng định anh yếu sinh lý, chắc Dạ Minh Sơn phải gan dạ lắm mới tự hào nói ra câu này, hên mà anh nói chuyện không lớn tiếng, nếu chẳng may bị người bên ngoài nghe được thì sáng hôm sau sẽ có một chục tin tức về việc giám đốc Trương bị yếu sinh lý. Mặt mũi anh chắc cũng theo mây theo gió mà đi.
_Không sao, bệnh liệt dương bây giờ vẫn còn chữa được, vẫn chưa đến nổi không thể lập gia đình đâu
_Thử nói một câu nữa xem?
Lúc này, gương mặt của anh đã nổi gân máu lên. Câu nói đùa này khá ác đấy, nếu Dạ Minh Sơn dám tung hô thêm một câu nào nữa thì chắc chắn sẽ bị đá đít ra khỏi Trương thị ngay.
_Thôi nào bình tĩnh, mình chỉ đùa thôi mà, bạn căng thẳng quá rồi đấy. Hừm..hừm....
_Đây là một yếu tố quan trọng khi yêu, nếu như hai người thường xuyên làm "chuyện đó" thì tình cảm sẽ gia tăng theo cấp số nhân.
_Tao nghĩ sẽ cần một khoảng thời gian, hiện tại em ấy vẫn còn quá nhút nhát và sợ hãi khi tiếp xúc thân mật với tao.
_Sợ hả....đừng nói...mày vác cái mặt như tinh tinh đu cột này khi ôm ấp yêu thương Hỉ Ái cô nương đó nha.
_Thì sao? Ý mày là gì?
_Hazzzzz, bảo sao cô ấy sợ, đến bố tao còn sợ nữa mà. Mày làm như vậy là không được. Phải tích cực tươi cười lên, vui vẻ lên, khen em ấy nhiều vào. Mau lấy giấy bút ra ghi lại công thức cho tao.
***********
Buổi học tình yêu lại tiếp tục bắt đầu, tiết học vô tri ấy mà lại kéo dài đến tận hai tiếng hơn. Không biết tên Dạ Minh Sơn bỏ bùa mê thuốc lú gì mà làm Tuấn Hạo say mê nghe giảng thế. Nếu không làm bác sĩ, anh ta chuyển qua làm giáo viên được đấy.
**********
Thời gian một tuần cứ thế trôi qua, vì tất bất với công việc và hợp đồng mà hai hôm rồi anh chưa được về Trương gia, ngay cả Hỉ Ái cũng không có thời gian chăm sóc... Anh nhớ cô đến mức muốn phát hoả trong lòng....Bây giờ đã là 10 giờ đêm. Sau khi hợp đồng kí xong thuận lợi. Anh phóng thẳng lên xe quay trở về nhà trong trạng thái không thể vội vã hơn. Tài xế trên xe cũng bị anh hối thúc đến phát hoãn, tay run liên hồi vì phải chăm chú kiểm soát tốc độ của xe....
Nửa tiếng sau, cuối cùng đã đến Trương gia, anh bước những bước dài miêng mang để có thể nhanh chóng gặp được Hỉ Ái sớm nhất có thể. Không biết cô có ngủ chưa. Không biết cô có khoẻ không. Không biết cô có thức chờ anh về không. Nếu cô còn thức thì đây chính là cơ hội cho anh thể hiện những kiến thức tình yêu mà bản thân đã học được....Về đến tư phòng của mình. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa vào bên trong. Mọi thứ diễn ra ở đây khác xa hoàn toàn trong tưởng tượng. Căn phòng tối om không bật đèn. Bóng dáng thiếu nữ ngồi quay lưng với góc tường đang mày mò làm gì đó lén lút.
_Hỉ Ái! Em đang làm gì vậy?
Vừa nói xong anh liền bật đèn lên
_Á....anh về hồi nào vậy....quản gia Hạ nói mai anh mới về mà....
Vừa nói cô vừa lúng túng cầm chiếc khăn che đùi bên trái của mình lại.
_Em đang làm gì vậy? Lấy khăn che cái gì thế.
_Không có gì hết....anh ra ngoài xíu được không.
_Đây là phòng của tôi mà, sao em lại đuổi tôi?
_Nhưng mà....nhưng mà...
Thấy Hỉ Ái lúng túng như vậy, anh biết rõ đã có chuyện xảy ra. Chờ đợi mãi mà chẳng thấy cô thành thật khai báo với mình, anh tức tốc bước đến giật lấy cái khăn mà cô đang che chân mình.
_Chân của em...?
_Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, huhuhu, đừng la tôi mà....
Thấy bản thân đang rơi vào trạng thái nguy hiểm. Cô liền cuộn tròn mình trong chăn, cơ thể co rút lại vào thế phòng thủ chắc chắn.
_Tôi không cố ý mà....tại tôi muốn được ôm...
Thật tình là quá nhõng nhẽo rồi. Anh không thể chống lại sự dễ thương ấy nên liền lao đến ôm chầm lấy cô. Cảm giác thật ấm áp. Hơi thể Hỉ Ái đều đặng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Quả nhiên những kĩ năng mà giáo viên Dạ chỉ quả thật vô cùng hiệu quả....coi như là có công lớn trong việc níu giữ tình cảm hai người rồi.
**********
Ba ngày hôm sao, tình cảm của hai người đã tăng lên nhanh chóng, sự ngọt ngào của dư vị tình yêu đã khiến cho Hỉ Ái có cuộc sống vui hơn bao giờ hết. Đã vậy năm mới cũng sắp đến rồi, cô cũng phải lo một mớ chuyện rồi lo về quê chăm lo nhà cửa cho cha, còn bao nhiêu chuyện phải lo phải nghĩ. Tuần này Tuấn Hạo có hợp đồng quan trọng nên anh phải ở lại công ty tới tận khuya mới về. Mặt dù không có nhiều thời gian gặp nhau nhưng anh vẫn chăm lo cho cô đầy đủ.
**********
Tại công ty mô giới bất động sản Trương thị. Trong lúc đang xử lí một mớ việc thì có một vị khác không mời lại tiếp tục đến. Trong thời gian hiện tại, Tuấn Hạo đã ra lệnh cấm làm phiền vậy mà người này vẫn ngang nhiên xuất hiện.
_Xin chào bạn hiền, lâu rồi không gặp!
Dạ Minh Sơn lại tiếp tục tới dạy học theo như định kì. Vừa đến nơi, miệng anh đã luyên thuyên nói hỏi chuyện không ngừng.
_Sao rồi? Tình hình tình cảm thế nào, thấy mấy cái tao chỉ có ích không? Cô ấy có rung động chưa?
_Hỏi ít một chút, tao không có hơi trả lời đâu, đúng là có hiệu quả thật nhưng có vẻ em ấy vẫn chưa quen lắm
_Chật...chật bạn như vậy là chưa hiểu vấn đề rồi...mau lấy giấy bút ra nghe giảng đây.
Khép lại công việc qua một bênh, anh thật sự lấy giấy bút ra ghi chép những gì giáo viên Dạ giảng dạy.
_Ê trước khi bắt đầu,cho tao hỏi, hai người có làm gì nhau chưa?
_Làm gì?
_Mày còn ngây thơ lắm sao? Một nam một nữ trong phòng không làm chuyện đó thì làm gì?
_Vẫn chưa làm.
_Tao không ngờ, quen mấy mấy chục năm nay mà mày lại dấu tao. Bảo sao bây giờ mày mới có nổi một mối tình...
_Ý mày là gì?- Tuấn Hạo khó chịu hỏi.
_Thì ra mày bị yếu sinh lý....thật đáng thương.
Phát ngôn quả thật gây chấn động lòng người, dám khẳng định anh yếu sinh lý, chắc Dạ Minh Sơn phải gan dạ lắm mới tự hào nói ra câu này, hên mà anh nói chuyện không lớn tiếng, nếu chẳng may bị người bên ngoài nghe được thì sáng hôm sau sẽ có một chục tin tức về việc giám đốc Trương bị yếu sinh lý. Mặt mũi anh chắc cũng theo mây theo gió mà đi.
_Không sao, bệnh liệt dương bây giờ vẫn còn chữa được, vẫn chưa đến nổi không thể lập gia đình đâu
_Thử nói một câu nữa xem?
Lúc này, gương mặt của anh đã nổi gân máu lên. Câu nói đùa này khá ác đấy, nếu Dạ Minh Sơn dám tung hô thêm một câu nào nữa thì chắc chắn sẽ bị đá đít ra khỏi Trương thị ngay.
_Thôi nào bình tĩnh, mình chỉ đùa thôi mà, bạn căng thẳng quá rồi đấy. Hừm..hừm....
_Đây là một yếu tố quan trọng khi yêu, nếu như hai người thường xuyên làm "chuyện đó" thì tình cảm sẽ gia tăng theo cấp số nhân.
_Tao nghĩ sẽ cần một khoảng thời gian, hiện tại em ấy vẫn còn quá nhút nhát và sợ hãi khi tiếp xúc thân mật với tao.
_Sợ hả....đừng nói...mày vác cái mặt như tinh tinh đu cột này khi ôm ấp yêu thương Hỉ Ái cô nương đó nha.
_Thì sao? Ý mày là gì?
_Hazzzzz, bảo sao cô ấy sợ, đến bố tao còn sợ nữa mà. Mày làm như vậy là không được. Phải tích cực tươi cười lên, vui vẻ lên, khen em ấy nhiều vào. Mau lấy giấy bút ra ghi lại công thức cho tao.
***********
Buổi học tình yêu lại tiếp tục bắt đầu, tiết học vô tri ấy mà lại kéo dài đến tận hai tiếng hơn. Không biết tên Dạ Minh Sơn bỏ bùa mê thuốc lú gì mà làm Tuấn Hạo say mê nghe giảng thế. Nếu không làm bác sĩ, anh ta chuyển qua làm giáo viên được đấy.
**********
Thời gian một tuần cứ thế trôi qua, vì tất bất với công việc và hợp đồng mà hai hôm rồi anh chưa được về Trương gia, ngay cả Hỉ Ái cũng không có thời gian chăm sóc... Anh nhớ cô đến mức muốn phát hoả trong lòng....Bây giờ đã là 10 giờ đêm. Sau khi hợp đồng kí xong thuận lợi. Anh phóng thẳng lên xe quay trở về nhà trong trạng thái không thể vội vã hơn. Tài xế trên xe cũng bị anh hối thúc đến phát hoãn, tay run liên hồi vì phải chăm chú kiểm soát tốc độ của xe....
Nửa tiếng sau, cuối cùng đã đến Trương gia, anh bước những bước dài miêng mang để có thể nhanh chóng gặp được Hỉ Ái sớm nhất có thể. Không biết cô có ngủ chưa. Không biết cô có khoẻ không. Không biết cô có thức chờ anh về không. Nếu cô còn thức thì đây chính là cơ hội cho anh thể hiện những kiến thức tình yêu mà bản thân đã học được....Về đến tư phòng của mình. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa vào bên trong. Mọi thứ diễn ra ở đây khác xa hoàn toàn trong tưởng tượng. Căn phòng tối om không bật đèn. Bóng dáng thiếu nữ ngồi quay lưng với góc tường đang mày mò làm gì đó lén lút.
_Hỉ Ái! Em đang làm gì vậy?
Vừa nói xong anh liền bật đèn lên
_Á....anh về hồi nào vậy....quản gia Hạ nói mai anh mới về mà....
Vừa nói cô vừa lúng túng cầm chiếc khăn che đùi bên trái của mình lại.
_Em đang làm gì vậy? Lấy khăn che cái gì thế.
_Không có gì hết....anh ra ngoài xíu được không.
_Đây là phòng của tôi mà, sao em lại đuổi tôi?
_Nhưng mà....nhưng mà...
Thấy Hỉ Ái lúng túng như vậy, anh biết rõ đã có chuyện xảy ra. Chờ đợi mãi mà chẳng thấy cô thành thật khai báo với mình, anh tức tốc bước đến giật lấy cái khăn mà cô đang che chân mình.
_Chân của em...?
_Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, huhuhu, đừng la tôi mà....