Chương 19
Nghe được câu hỏi của Khương Duật cô siết chặt đôi đũa trong tay lại cắm cúi ăn không trả lời anh.Nhận được sự im lặng của Ái Linh anh cười khẩy không nói gì nữa đưa đũa gắp một miếng cá vào chén cẩn thận lựa hết xương ra sau đó đưa cho Ái Linh.Bầu không khí trong bếp trở nên im lặng không ai nói với ai một lời nào.Lúc Khương Duật rửa chén Ái Linh lấy hết can đảm đi lại đứng sau lưng anh.""Thật ra...""Thật ra tôi không có thai, tôi chỉ nói vậy để kiếm cớ chia tay chú cũng không cần phải tự làm khổ bản thân mình nữa."Vừa nói hai tay Ái Linh siết chặt đan lại với nhau.Động tác trên tay Khương Duật dừng lại hẳng anh rửa tay sạch sẽ rồi quay đầu lại phía Ái Linh.Anh có thể cảm nhận rõ được sự bài xích của Ái Linh đối với mình ngày càng lớn, giữa hai người như đang có một bức màng vô hình chắn lại không thể đến gần với nhau được."Em ghét tôi đến vậy sao?"Khương Duật nhìn cô như một kẻ si tình nhưng trong mắt chưa đựng đầy sự đau khổ.Thời gian qua dằn vặt nhau mãi không cảm thấy đau khổ sao? Đau khổ như vậy, không bằng buông bỏ đoạn kí ức ấy, đoạn kí ức mà Ái Linh từng làm nữ chính của cuộc đời anh.Nhưng đều đó quá khó.Một khi đã yêu khó có mà dứt ra được như Khương Duật anh vẫn luôn bám theo Ái Linh mặt dù cô đã nói đến từ chia tay."Xong rồi thì chú đi về đi chiều tôi còn phải về trường nữa."Ái Linh không trả lời mà cô lánh sang một vấn đề khác.Thật sự bây giờ cảm giác của cô đối với Khương Duật là gì nữa. Lúc anh quỳ ở trước nhà Ái Linh cô rất sót, lúc biết anh vì cô mà ngất xỉu đến nhập viện Ái Linh rất đau.Đau ở trong lòng và... và bên ngực trái.__________________Còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp nên Ái Linh đã thuê một phòng trọ ở gần trường để tiện đi lại vì gần đây rất hay học thêm vào buổi tối.Đương nhiên việc này càng thuận tiện hơn cho Khương Duật lui tới ở chỗ cô.Ái Linh cũng vì vậy mà rất phiền não nếu Khương Duật không chịu từ bỏ vậy cô sẽ làm đến cho khi anh chán không cần đến cô nữa thì thôi.Hôm nay không học vào buổi tối Ái Linh cố tình đi cùng một đám bạn vào bar của Khương Duật để chọc tức anh. Và không ngoài dự đoán tầm một tiếng sau Khương Duật đã có mặt tại đó và lôi thẳng Ái Linh lên phòng làm việc của mình trước sự ngỡ ngàng của mọi người."Ê lão đại nay lại thích mấy cô cô em ngực không có mông không vểnh này sao."Lâm Tử đang lau vài chai rượu thấy Khương Duật lôi Ái Linh đi không nói lời nào thì quay sang hỏi A Hạo.Bốp.A Hạo nghe xong liền dùng tay đánh vào đầu Lâm Tử một cái."Là tâm can bảo bối của ông chủ, vì cô ấy mà lão đại nhà cậu mới nhập viện hai tuần đấy."Lâm Tử có biết việc Khương Duật bị nhập viện nhưng không ngờ lại vì cô gái không có gì đặt biệt kia làm cho tâm hồn điên đảo."Thì ra là con nhỏ đáng ghét hành lão đại thê thảm cả tháng.""Con nhỏ?" A Hạo lập lại lời cửa Lâm Tử.Bốp."Gọi chị dâu dần đi cho quen mồm."Đánh một cái thật mạnh cho Lâm Tử tỉnh ra sau đó A Hạo cầm lấy một chai rượu đi ra ngoài."Ế con nhỏ đó còn nhỏ hơn tôi cả mười tuổi mà."Lâm Tử nói lớn, không biết A Hạo có nghe không nhưng anh ta bỏ đi thẳng không nói gì chắc là tại tiếng nhạc quá lớn.Bên này khi đưa Ái Linh vào phòng làm việc của mình Khương Duật đóng thật mạnh cửa lại còn không quên chốt cửa đề phòng cô chạy trốn."Ai cho em đến những nơi này để uống rượu còn ăn mặc thiếu vải ngồi chung với một đám con trai."Khương Duật không kiềm chế được cơn tức giận lớn tiếng quát.Mặc dù đây là đều Ái Linh muốn nhìn thấy nhưng cũng không khỏi giật mình.Ái Linh trừng mắt ngước lên nhìn anh."Chú quản được tôi sao?""Tôi thích đi đâu là việc của tôi chú chỉ là bạn trai không có quyền cấm."Ái Linh cố tình nhấn mạnh hai chữ bạn trai để Khương Duật hiểu cô là đang muốn anh từ bỏ mình không muốn có bất cứ quan hệ gì với Khương Duật."Tôi không cấm em đi chơi nhưng em còn nhỏ không nên đến những nơi này."Khương Duật hạ giọng nhẹ nhàng khuyên nhũ Ái Linh, anh không muốn vì những việc này khiến cho họ cãi nhau mối quan hệ lại càng xa cách."Được nghe lời chú từ nay tôi không đến bar nữa." Ái Linh tươi cười nói.Khương Duật nghe được câu trả lời êm tai thì hài lòng mỉm cười xoa đầu cô."Tôi sẽ đi pub."