Chương : 5
" Nhưng con có tình cảm với anh ấy, ba nói con làm sao? Ba đang ép con sống không bằng chết đó.." Mắt cô đã mờ đi bởi những giọt nước mắt vô tình không ngăn chặn lại được, trái tim cô dần như nghẹn lại. Hóa ra cái cảm giác muốn bắt chọn lấy thứ mình thích nhưng không được lại khó chịu đến vậy!
Dương Nhược Thiếu khẽ xoa đầu Dương Hiểu Tình, ông có chút nào đó hiểu cho nỗi lòng con bé nhưng hiện tại dù có để hai đứa đến với nhau thì đứa con gái của ông vẫn sẽ là người chịu thiệt. Là một ông bố, ông thực sự không nỡ đưa con vào đống bùn lầy đó.
" Tình, muốn chiếm lấy một người đàn ông. Trước hết con nên thay đổi, đừng trẻ con vậy nữa " Ông nhẹ nhàng nhắc nhở đứa con.
Vài tiếng bước chân vọng vào căn phòng, nó đang gần bỗng trở nên xa hơn. Dương Hiểu Tình thực chất không hiểu phỏng đoán của mình có đúng không? Cô liều cả cái thân xác còn đau nhức này đến phía cửa phòng, nhưng vừa vục dậy Dương Nhược Thiếu đã giữ cô lại.
" Ở lại đi " Ông tức giận nói với cô, ánh mắt đó đã hoàn toàn chuyển qua khó chịu với tính cách của cô.
Dương Hiểu Tình không hề đoái hoài đến câu nói của ba mình, cô vội vã gỡ tay ông ra rồi mau chóng rời khỏi giường. Những bước chân của cô vội vã đến mức vừa mở được một bên cánh cửa nhìn ra ngoài đã hết sức chịu đựng ngã xuống.
" Cảnh.." Giọng cô với gọi theo bóng hình Trần Mặc Cảnh phía xa, anh ấy có vẻ đang bước xuống dưới cầu thang, anh ấy đang trốn tránh cô sao?
Trần Mặc Cảnh từ xa nghe được tiếng gọi yếu ớt liền dừng bước quay lưng lại, anh đứng đó nhìn thân xác nữ nhân đã kiệt sức nằm bò trên sàn nhà. Cô ấy cần anh đến vậy sao? Thật chẳng thế chối từ những bước chân của chính mình để đến gần nữ nhân nữa rồi, anh chậm rãi bước về phía cô.
Những bước đi ấy lại thấy Trần Mặc Cảnh mai một dần con người mình đi, anh trở nên lạnh lùng, có những vầng hào quang uy quyền bước đến bên người con gái nhỏ bé kia. Dáng vẻ cương nghị, đầy sát khí u ám đấy khiến Dương Hiểu Tình run sợ hơn khi bước chân ấy đến gần mình hơn. Cô chưa từng quen con người này, sao lại giá lạnh đến mức cô muốn bỏ chạy khi ước nguyện của mình sắp đến vậy chứ?
Tiếng giày khi va chạm với sàn nhà đã ngắt, chỉ còn lại hơi thở ấm của Trần Mặc Cảnh, anh hiện tại đang tiến gần lại cơ thể cô. Những hơi thở đó không sưởi ấm phần nào cơ thể cô như trước đây nữa, nó chỉ khiến cô trở nên ớn lạnh hơn.. Nhưng lí do là vì cái gì chứ?
" Cảnh.." Cô đã chút run rẩy khi gọi tên anh, ngay từ giây phút đó.
Trần Mặc Cảnh không nói gì, anh tiến sát đến cô hơn. Mùi hương trên cơ thể cô thật quyến rũ đó chứ! Mùi máu tanh còn vương vấn quanh cô, anh thích!
Cả người Dương Hiểu Tình lúc này run lên, anh đang làm gì giữa trốn thanh thiên bạch nhật như vậy? Đôi môi man mát đó đanh chạm nhẹ vào vành tai cô, anh đang đe dọa cô..
" Tình cảm em đối với tôi lớn vậy sao? Đợi một ngày đẹp trời nhất định tôi sẽ đến đón em "
Hơi thở của Trần Mặc Cảnh hoàn toàn ám sự nguy hiểm dày đặc, Dương Hiểu Tình phải cố chấn an tinh thần để nhìn rõ bộ mặt người đàn ông trước mặt. Anh ta quả nhiên quá khác, những thứ đàn ông có anh ta đều có nhưng còn hoàn hảo hơn gấp bội lần. Nhất là cách làm phụ nữ siêu đứng không nguôi nhớ mong.
" Cảnh.. " Một lần nữa cô gọi tên anh, nhưng bước chân đó sau khi đứng dậy quay lưng bỏ đi thì không còn dừng lại mà cứ thẳng đường mà rảo bước.
Một vài phút trôi qua, Dương Hiểu Tình mới nhổm được người dậy cặp vợ chồng kia đã có mặt từ lúc nào không hay.
" Chúng mày làm xong rồi à?" Dương Nhược Thiếu giọng nói làm quan trọng hóa vấn đề, ánh mắt đến cử chỉ đều là rất khó chịu.
Hàn Như Tuyết nghe thấy vậy liền nhéo tay ông, ánh mắt chỉ lườm một cái cũng khiến ông ngoan ngoãn nghe lời.
" Nhìn mặt con có vẻ không ổn.. Sao hả? " Bà ngồi xuống đỡ cô dậy, nhẹ nhàng hỏi thăm.
Dương Hiểu Tình chẳng mấy vui vẻ nhìn mẹ mình, chẳng lẽ bây giờ cô nói với bà ấy điều đó chẳng tốt đẹp gì. Anh ấy không giống chàng trai năm xưa, đứng ra bảo vệ con, thậm trí còn đáng sợ hơn mỗi khi đến gần nữa.
" Không sao đâu mẹ, mình đi về thôi " Cô vội và lừa dối tất cả để rời đi khỏi nơi này, anh ấy đến cả một lời chào tạm biệt cũng không có.
Lần đó khi rời đi, Dương Hiểu Tình gần như ngó nghiêng những ngóc ngách của căn nhà rất kĩ. Và không có anh xuất hiện.
[... ]
Hoa chờ cũng có ngày nở..
Đã gần ba tháng trôi qua, Dương Hiểu Tình ngày càng nở rộ ở độ tuổi mười chín, nam nhân đến hỏi cưới không ít. Mỗi ngày đến trường đều là tâm điểm của ngàn con mắt hướng đến, nhưng trong số đó đáng tiếc không có anh, một người vừa thân quen vừa xa lạ.
Ở một khán phòng nào đó, nữ nhân với bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc đen óng mượt bước ra với những tiếng vỗ tay vang lên.
Dương Hiểu Tình khẽ nở nụ cười, cúi chào mọi người rồi bước đến chiếc dương cầm được chuẩn bị giữa sân khấu. Những nốt nhạc trầm lắng vang lên khiến cả khán phòng im lặng đưa mình theo bản nhạc, những đoạn ngắt rất đúng lúc, nhiều khi động phải tâm tư chìm lắng trong lòng khán giả. Ngay cả cô khi đàn những bản nhạc này, mỗi lần đặt tay mình lên những phím đàn là mỗi lần làm nhòa đôi mắt.
Hôm nay khác với mọi khi, cặp vợ chồng kia đã bay qua Canada công tác sau đó cũng tranh thủ hưởng thụ những ngày nghỉ bên nhau nên cũng chẳng có ai đến cổ vũ cô. Một ngày mới vì buổi trình diễn này mà khiến cô trầm lắng hơn, cô rất thích đàn nhưng mỗi khi đàn cô lại sự bản thân mình không kìm nén được những cảm xúc vốn đã mang nó đi chôn sâu.
Khán phòng tan dần, không còn bất kì ai lên chúc mừng cô như mọi khi. Không còn những bó hoa hướng dương tươi thắm mà họ luôn chuẩn bị dành tặng cho cô, dù nó sẽ héo nhất sớm nhưng đó là niềm vui, hạnh phúc duy nhất.
" Tình, em đàn hay lắm "
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau Dương Hiểu Tình, cô cũng có chút vui mừng vì lời khen này.
Nhấc bước chân cô khẽ quay người lại, là một bó hoa hướng dương được gói rất tinh tế được đưa về phía cô bởi một đàn anh tuấn tú. Liêm Chính sao anh ấy lại biết cô thích loại hoa này chứ?
Dương Hiểu Tình lưỡng lự nhận bó hoa từ Liêm Chính, cô thực sự không muốn nhận nhưng như thế có hơi quá với công sức anh đến đây không? Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng nên nhận, không nhận thì thật khiến anh ta mất mặt.
" Cảm ơn anh " Cô tươi cười nhận lấy bó hoa từ tay Liêm Chính.
Một tiếng động khó nghe ngay sau đó vọng khắp khán phòng, Dương Hiểu Tình cũng theo phản xạ tự nhiên nhìn theo hướng âm thanh. Thứ đầu tiên lọt vào mắt cô rất nhẫn tâm, cô ghét nhìn thấy những hình ảnh như vậy, cô còn ghét những người làm những việc này hơn cả bọn sát nhân. Bó hoa hướng dương được gói rất đẹp, nhìn qua cũng khẳng định chủ nhân của bó hoa rất quyền quý, nhưng hiện tại nó đã bị bỏ đi còn bị nát mấy bông do những lần giẫm nát không thương tiếc.
Dương Hiểu Tình chạy từ sân khấu bước đến gần bó hoa nhặt nó lên, nhìn nó mà lòng cô thấy sót. Công sức của người trồng chắc rất cực mới được mấy bông nở rộ như vậy, tại sao lại có người nhẫn tâm chà đạp nó đến vậy chứ?
" Vẫn còn vài bông đẹp " Cô vui vẻ nhìn những bông hoa chưa bị giẫm lên.
" Đồ bỏ rồi em vẫn nhặt được lên, thật đáng xấu hổ " Giọng nói mỉa mai đâu đó vang lên, nghe rất chói tay nhưng cũng phải phủ nhận rất quen thuộc.
Dương Hiểu Tình không dám ngẩng mặt lên, cô biết đó là ai và cô biết sự tức giận trong người đó đang lớn như thế nào? Trần Mặc Cảnh anh ấy thấy cô nhận hoa từ một người đàn ông khác.. Đặc biệt hơn đó là loài hướng dương. Loài anh đã đưa vào danh sách cấm kị.
" Cảnh.. Em khô...ng " Cô không thể nói lên lời.
Bó hoa trong tay Dương Hiểu Tình nhanh chóng bị Trần Mặc Cảnh giật lấy, anh vứt nó xuống sàn rồi dùng chân liên tục giẫm nát nó.
" Hướng dương sẽ không nở nữa, dù em có trăm lần trồng lại. " Anh nhẫn tâm động vào nỗi đau lớn nhất của Dương Hiểu Tình, năm đó loài hoa này đã không nở lạivì cô đã nhận hoa từ một chàng trai khác không phải anh.
Kí ức đó chưa bao giờ cô quên, năm đó anh tức giận đến mức phá hỏng cả vườn hoa vừa kịp hé nở.Nhưng vẫn là cô sai vì cô đã từng ngây ngô nói với anh. " Hướng dương chỉ anh biết, chỉ anh trồng em sẽ nhận. Nghìn lần quý nó như anh "
Dương Nhược Thiếu khẽ xoa đầu Dương Hiểu Tình, ông có chút nào đó hiểu cho nỗi lòng con bé nhưng hiện tại dù có để hai đứa đến với nhau thì đứa con gái của ông vẫn sẽ là người chịu thiệt. Là một ông bố, ông thực sự không nỡ đưa con vào đống bùn lầy đó.
" Tình, muốn chiếm lấy một người đàn ông. Trước hết con nên thay đổi, đừng trẻ con vậy nữa " Ông nhẹ nhàng nhắc nhở đứa con.
Vài tiếng bước chân vọng vào căn phòng, nó đang gần bỗng trở nên xa hơn. Dương Hiểu Tình thực chất không hiểu phỏng đoán của mình có đúng không? Cô liều cả cái thân xác còn đau nhức này đến phía cửa phòng, nhưng vừa vục dậy Dương Nhược Thiếu đã giữ cô lại.
" Ở lại đi " Ông tức giận nói với cô, ánh mắt đó đã hoàn toàn chuyển qua khó chịu với tính cách của cô.
Dương Hiểu Tình không hề đoái hoài đến câu nói của ba mình, cô vội vã gỡ tay ông ra rồi mau chóng rời khỏi giường. Những bước chân của cô vội vã đến mức vừa mở được một bên cánh cửa nhìn ra ngoài đã hết sức chịu đựng ngã xuống.
" Cảnh.." Giọng cô với gọi theo bóng hình Trần Mặc Cảnh phía xa, anh ấy có vẻ đang bước xuống dưới cầu thang, anh ấy đang trốn tránh cô sao?
Trần Mặc Cảnh từ xa nghe được tiếng gọi yếu ớt liền dừng bước quay lưng lại, anh đứng đó nhìn thân xác nữ nhân đã kiệt sức nằm bò trên sàn nhà. Cô ấy cần anh đến vậy sao? Thật chẳng thế chối từ những bước chân của chính mình để đến gần nữ nhân nữa rồi, anh chậm rãi bước về phía cô.
Những bước đi ấy lại thấy Trần Mặc Cảnh mai một dần con người mình đi, anh trở nên lạnh lùng, có những vầng hào quang uy quyền bước đến bên người con gái nhỏ bé kia. Dáng vẻ cương nghị, đầy sát khí u ám đấy khiến Dương Hiểu Tình run sợ hơn khi bước chân ấy đến gần mình hơn. Cô chưa từng quen con người này, sao lại giá lạnh đến mức cô muốn bỏ chạy khi ước nguyện của mình sắp đến vậy chứ?
Tiếng giày khi va chạm với sàn nhà đã ngắt, chỉ còn lại hơi thở ấm của Trần Mặc Cảnh, anh hiện tại đang tiến gần lại cơ thể cô. Những hơi thở đó không sưởi ấm phần nào cơ thể cô như trước đây nữa, nó chỉ khiến cô trở nên ớn lạnh hơn.. Nhưng lí do là vì cái gì chứ?
" Cảnh.." Cô đã chút run rẩy khi gọi tên anh, ngay từ giây phút đó.
Trần Mặc Cảnh không nói gì, anh tiến sát đến cô hơn. Mùi hương trên cơ thể cô thật quyến rũ đó chứ! Mùi máu tanh còn vương vấn quanh cô, anh thích!
Cả người Dương Hiểu Tình lúc này run lên, anh đang làm gì giữa trốn thanh thiên bạch nhật như vậy? Đôi môi man mát đó đanh chạm nhẹ vào vành tai cô, anh đang đe dọa cô..
" Tình cảm em đối với tôi lớn vậy sao? Đợi một ngày đẹp trời nhất định tôi sẽ đến đón em "
Hơi thở của Trần Mặc Cảnh hoàn toàn ám sự nguy hiểm dày đặc, Dương Hiểu Tình phải cố chấn an tinh thần để nhìn rõ bộ mặt người đàn ông trước mặt. Anh ta quả nhiên quá khác, những thứ đàn ông có anh ta đều có nhưng còn hoàn hảo hơn gấp bội lần. Nhất là cách làm phụ nữ siêu đứng không nguôi nhớ mong.
" Cảnh.. " Một lần nữa cô gọi tên anh, nhưng bước chân đó sau khi đứng dậy quay lưng bỏ đi thì không còn dừng lại mà cứ thẳng đường mà rảo bước.
Một vài phút trôi qua, Dương Hiểu Tình mới nhổm được người dậy cặp vợ chồng kia đã có mặt từ lúc nào không hay.
" Chúng mày làm xong rồi à?" Dương Nhược Thiếu giọng nói làm quan trọng hóa vấn đề, ánh mắt đến cử chỉ đều là rất khó chịu.
Hàn Như Tuyết nghe thấy vậy liền nhéo tay ông, ánh mắt chỉ lườm một cái cũng khiến ông ngoan ngoãn nghe lời.
" Nhìn mặt con có vẻ không ổn.. Sao hả? " Bà ngồi xuống đỡ cô dậy, nhẹ nhàng hỏi thăm.
Dương Hiểu Tình chẳng mấy vui vẻ nhìn mẹ mình, chẳng lẽ bây giờ cô nói với bà ấy điều đó chẳng tốt đẹp gì. Anh ấy không giống chàng trai năm xưa, đứng ra bảo vệ con, thậm trí còn đáng sợ hơn mỗi khi đến gần nữa.
" Không sao đâu mẹ, mình đi về thôi " Cô vội và lừa dối tất cả để rời đi khỏi nơi này, anh ấy đến cả một lời chào tạm biệt cũng không có.
Lần đó khi rời đi, Dương Hiểu Tình gần như ngó nghiêng những ngóc ngách của căn nhà rất kĩ. Và không có anh xuất hiện.
[... ]
Hoa chờ cũng có ngày nở..
Đã gần ba tháng trôi qua, Dương Hiểu Tình ngày càng nở rộ ở độ tuổi mười chín, nam nhân đến hỏi cưới không ít. Mỗi ngày đến trường đều là tâm điểm của ngàn con mắt hướng đến, nhưng trong số đó đáng tiếc không có anh, một người vừa thân quen vừa xa lạ.
Ở một khán phòng nào đó, nữ nhân với bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc đen óng mượt bước ra với những tiếng vỗ tay vang lên.
Dương Hiểu Tình khẽ nở nụ cười, cúi chào mọi người rồi bước đến chiếc dương cầm được chuẩn bị giữa sân khấu. Những nốt nhạc trầm lắng vang lên khiến cả khán phòng im lặng đưa mình theo bản nhạc, những đoạn ngắt rất đúng lúc, nhiều khi động phải tâm tư chìm lắng trong lòng khán giả. Ngay cả cô khi đàn những bản nhạc này, mỗi lần đặt tay mình lên những phím đàn là mỗi lần làm nhòa đôi mắt.
Hôm nay khác với mọi khi, cặp vợ chồng kia đã bay qua Canada công tác sau đó cũng tranh thủ hưởng thụ những ngày nghỉ bên nhau nên cũng chẳng có ai đến cổ vũ cô. Một ngày mới vì buổi trình diễn này mà khiến cô trầm lắng hơn, cô rất thích đàn nhưng mỗi khi đàn cô lại sự bản thân mình không kìm nén được những cảm xúc vốn đã mang nó đi chôn sâu.
Khán phòng tan dần, không còn bất kì ai lên chúc mừng cô như mọi khi. Không còn những bó hoa hướng dương tươi thắm mà họ luôn chuẩn bị dành tặng cho cô, dù nó sẽ héo nhất sớm nhưng đó là niềm vui, hạnh phúc duy nhất.
" Tình, em đàn hay lắm "
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau Dương Hiểu Tình, cô cũng có chút vui mừng vì lời khen này.
Nhấc bước chân cô khẽ quay người lại, là một bó hoa hướng dương được gói rất tinh tế được đưa về phía cô bởi một đàn anh tuấn tú. Liêm Chính sao anh ấy lại biết cô thích loại hoa này chứ?
Dương Hiểu Tình lưỡng lự nhận bó hoa từ Liêm Chính, cô thực sự không muốn nhận nhưng như thế có hơi quá với công sức anh đến đây không? Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng nên nhận, không nhận thì thật khiến anh ta mất mặt.
" Cảm ơn anh " Cô tươi cười nhận lấy bó hoa từ tay Liêm Chính.
Một tiếng động khó nghe ngay sau đó vọng khắp khán phòng, Dương Hiểu Tình cũng theo phản xạ tự nhiên nhìn theo hướng âm thanh. Thứ đầu tiên lọt vào mắt cô rất nhẫn tâm, cô ghét nhìn thấy những hình ảnh như vậy, cô còn ghét những người làm những việc này hơn cả bọn sát nhân. Bó hoa hướng dương được gói rất đẹp, nhìn qua cũng khẳng định chủ nhân của bó hoa rất quyền quý, nhưng hiện tại nó đã bị bỏ đi còn bị nát mấy bông do những lần giẫm nát không thương tiếc.
Dương Hiểu Tình chạy từ sân khấu bước đến gần bó hoa nhặt nó lên, nhìn nó mà lòng cô thấy sót. Công sức của người trồng chắc rất cực mới được mấy bông nở rộ như vậy, tại sao lại có người nhẫn tâm chà đạp nó đến vậy chứ?
" Vẫn còn vài bông đẹp " Cô vui vẻ nhìn những bông hoa chưa bị giẫm lên.
" Đồ bỏ rồi em vẫn nhặt được lên, thật đáng xấu hổ " Giọng nói mỉa mai đâu đó vang lên, nghe rất chói tay nhưng cũng phải phủ nhận rất quen thuộc.
Dương Hiểu Tình không dám ngẩng mặt lên, cô biết đó là ai và cô biết sự tức giận trong người đó đang lớn như thế nào? Trần Mặc Cảnh anh ấy thấy cô nhận hoa từ một người đàn ông khác.. Đặc biệt hơn đó là loài hướng dương. Loài anh đã đưa vào danh sách cấm kị.
" Cảnh.. Em khô...ng " Cô không thể nói lên lời.
Bó hoa trong tay Dương Hiểu Tình nhanh chóng bị Trần Mặc Cảnh giật lấy, anh vứt nó xuống sàn rồi dùng chân liên tục giẫm nát nó.
" Hướng dương sẽ không nở nữa, dù em có trăm lần trồng lại. " Anh nhẫn tâm động vào nỗi đau lớn nhất của Dương Hiểu Tình, năm đó loài hoa này đã không nở lạivì cô đã nhận hoa từ một chàng trai khác không phải anh.
Kí ức đó chưa bao giờ cô quên, năm đó anh tức giận đến mức phá hỏng cả vườn hoa vừa kịp hé nở.Nhưng vẫn là cô sai vì cô đã từng ngây ngô nói với anh. " Hướng dương chỉ anh biết, chỉ anh trồng em sẽ nhận. Nghìn lần quý nó như anh "