Chương 16: Cậu thích cậu ấy không?
Trung tâm Mậu Phát cách nhà 20 phút đi xe, Nguyễn Tri Mộ vô cùng sốt ruột, hiếm khi hào phóng gọi chuyến taxi.
Rạp chiếu phim nằm trên tầng năm của trung tâm.
Nguyễn Tri Mộ đến chỗ mua vé mới ngớ ra, anh đâu biết Nghiêm Việt và Bạch Xuyên xem phim gì, cũng không biết phim đã chiếu chưa, tìm ở đâu bây giờ.
Nhân viên hỏi: "Anh xem phim gì ạ."
Nguyễn Tri Mộ ngẩng đầu nhìn bảng điện tử, hoa mắt nhìn đủ các loại phim.
Chỉ có thể đặt cược thôi.
Nguyễn Tri Mộ: "Trong ba tiếng gần đây, có phim nào về tình yêu không?"
Nhân viên: "Có, "Thanh xuân của tôi, một thai sáu bảo", "Câu chuyện bạn trai cũ đã qua đời đột nhiên tấn công tôi", "Bạn trai ma cà rồng độc tài cao phú soái đến từ thế giới khác", xin hỏi anh xem bộ nào ạ."
Nguyễn Tri Mộ: "Toàn phim linh tinh gì vậy."
Nhân viên: "Đây là những bộ phim tình cảm ăn khách dạo gần đây anh ạ."
Nguyễn Tri Mộ nhắm mắt chọn bừa: "Vậy thì phim đó, cái gì mà ma ca rồng hút máu."
Trước khi vào phòng chiếu, trong lòng nghĩ rốt cuộc thằng dở hơi nào lại đi xem cái phim rác rưởi này cơ chứ.
Phim chiếu được 15 phút, cả phòng chiếu chỉ có mình mình, Nguyễn Tri Mộ hoảng hốt.
Hoá ra ông đây là thằng dở hơi đó.
Một bộ phim điện ảnh kéo dài hai tiếng, Nguyễn Tri Mộ ngủ gật sáu lần.
Ngáp ngắn ngáp dài bước ra, phát hiện đã 9 giờ hơn, vẫn không thấy tung tích của Nghiêm Việt và Bạch Xuyên.
Nguyễn Tri Mộ hơi lo lắng, tiện tay lướt vòng bạn bè, thấy Bạch Xuyên đăng trạng thái mới vào năm phút trước, khuôn viên nhà hàng tầng trên cùng.
Bạch Xuyên tự selfie, trên bàn bày đồ tây và hoa hồng đẹp đẽ, tinh tế.
Đối diện chỗ ngồi cậu ta, góc ảnh lộ ra cổ tay áo, Nguyễn Tri Mộ nhận ra, đấy là áo khoác denim xanh đậm của Nghiêm Việt.
Dòng cap đi kèm của Bạch Xuyên "Buổi tối khó quên nhất cuộc đời".
Nguyễn Tri Mộ: "??!"
Nguyễn Tri Mộ mò đến khuôn viên nhà hàng tầng cao nhất, âm thầm lượn một vòng bên ngoài, thấy Nghiêm Việt và Bạch Xuyên ngồi ở góc trong cùng.
Hai người ngồi đối diện, Bạch Xuyên ăn mỳ Ý, Nghiêm Việt cúi đầu nghịch điện thoại.
Bên trong hai cốc thuỷ tinh chứa nước cam, ánh sáng hắt xuống rực rỡ.
Cốc thuỷ tinh, nước cam, hai người ngồi đối diện.
Sự việc vốn đã quên lại một lần nữa ập vào đầu, trong đầu Nguyễn Tri Mộ toàn là hình ảnh Triển Tử Hàng và Chân Linh ngồi uống một cốc nước ngọt.
Nguyễn Tri Mộ tức giận.
Anh biết mình hơi giận cá chém thớt nhưng anh không nhịn nổi.
Nguyễn Tri Mộ đang định chụp lén và lao tới hét lên "cấm học sinh cấp 3 yêu đương" thì dường như Nghiêm Việt cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu, nhìn anh.
Khoé miệng nhếch lên, vậy mà dám cười.
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Hình như anh thấy sự chế giễu trong nụ cười đó.
Bỗng có một cảm giác kỳ lạ, có khi Nghiêm Việt đoán trước được anh sẽ đến tìm, thậm chí, hắn cố ý để anh tìm đến đây.
Bạch Xuyên chú ý đến đường nhìn của Nghiêm Việt, cũng nhìn theo, phát hiện Nguyễn Tri Mộ, vui vẻ vẫy tay với anh: "Anh Nguyễn, anh đến tìm Nghiêm Việt à?"
Nguyễn Tri Mộ vô cùng tức giận nhưng cơn giận lại tiêu tan trong nháy mắt.
Sờ chóp mũi, đi đến: "Tôi là, là, trùng hợp ngang qua, thấy cậu đăng ảnh chụp hoa viên nhà hàng nên tiện đến xem."
Bạch Xuyên: "Vừa nãy bọn em đi xem phim, xem xong thấy đói nên lên đây ăn. Ấy, Nghiêm Việt không nói với anh à."
Nghiêm Việt cúi đầu nhịn cười.
Nguyễn Tri Mộ trừng hắn: "Cậu cười cái gì."
Nghiêm Việt: "Tôi cười, vừa trông thấy một con ruồi ngốc nghếch, đổ ít mật ong dưới đáy cốc, nó đã đâm đầu vào, nghĩ cũng không thèm nghĩ."
Nguyễn Tri Mộ cả giận: "Được thôi, con ruồi ngu ngốc, biết rõ mật ong không phải thứ gì tốt đẹp còn tốn thời gian bay quanh nó hằng ngày, không phải ngu thì là cái gì."
Nghiêm Việt hiếm khi tốt bụng: "Tôi có nói anh đâu, anh tức cái gì chứ."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Bạch Xuyên chẳng hiểu mô tê gì: "Mật ong cái gì, ruồi cái gì, sao tớ không thấy."
"Không có gì." Nghiêm Việt đứng dậy: "Không còn sớm nữa, về nhà đi, ngày mai gặp."
Hai người đứng trước cổng trung tâm tạm biệt nhau một cách thân thiết, tài xế riêng của nhà Bạch Xuyên đón cậu ta về.
Nguyễn Tri Mộ đứng run rẩy trong cơn gió lạnh trước cổng trung tâm, trong lòng khó chịu.
Mặc dù chưa vào đông nhưng gió thu đêm tối vẫn rét mướt, hơn nữa anh vội ra ngoài, chỉ mặc một áo phông ngắn tay, gió lạnh chui vào tay áo, rét đến giật mình.
Nguyễn Tri Mộ vừa ôm cánh tay, vừa run cầm cập đi về phía trạm tàu điện ngầm, đột nhiên người ấm lên.
Không biết từ lúc nào, Nghiêm Việt đã choàng áo khoác denim lên người anh.
Nguyễn Tri Mộ: "Cậu làm gì thế."
Đôi môi mỏng của Nghiêm Việt khẽ động đậy: "Nóng."
Nguyễn Tri Mộ: "Nóng thì cầm trên tay, choàng lên người tôi làm gì."
Nghiêm Việt: "Cầm phiền phức, giờ có giá treo đồ miễn phí, không dùng thì phí."
Nguyễn Tri Mộ: "Lại ngứa đòn phải không."
Nghiêm Việt cười, không đáp lại.
Trên đường ra trạm tàu điện ngầm, hai người đều trầm mặc.
Nguyễn Tri Mộ không ngốc, đương nhiên nhìn ra, Nghiêm Việt không chê nóng mà thấy anh lạnh nên mới khoác áo cho anh.
Anh hơi bất ngờ.
Ở chung với nhau lâu như vậy, ấn tượng của anh về Nghiêm Việt luôn là một đứa trẻ tuỳ hứng, thích chọc giận người khác, thích đánh nhau, không bao giờ lùi bước khi gặp chuyện.
Về sau phát hiện hắn cũng không tệ như vậy nhưng không ngờ rằng, hắn sẽ chủ động nhường áo khoác cho anh.
Nguyễn Tri Mộ mềm lòng.
Trước nay anh không có sức phản kháng với những thứ ngoan ngoãn. Hồi nhỏ ở nhà bà nội thích nuôi chó nuôi mèo, lớn lên thấy mấy đứa bé đáng yêu bên ngoài cũng không nhịn được mà trêu đùa.
Nguyễn Tri Mộ suy nghĩ một lúc, mở miệng: "Cảm ơn áo khoác của cậu."
Nghiêm Việt: "Tôi không..."
"Tôi biết." Nguyễn Tri Mộ hiểu lòng người, biết đứa trẻ này lại làm mình làm mẩy: "Mặc dù về mặt chủ quan là cậu chê phiền khi cầm áo nhưng từ góc độ khách quan thì đúng là đang giúp tôi, cho nên tôi nói cảm ơn, cũng không có vấn đề gì chứ."
Nghiêm Việt trông có vẻ hơi khó chịu, hình như đang xấu hổ, không dám quay đầu, hừ nhẹ một tiếng.
Nguyễn Tri Mộ: "Vì thế, hôm nay các cậu xem phim gì đấy?"
Đáp án của Nghiêm Việt khiến anh bất ngờ: "Bao phòng riêng xem "Chị em vui vẻ"."
Nguyễn Tri Mộ: "Tôi nhớ... bộ phim đó nói về tình chị em mà nhỉ."
Nghiêm Việt: "Ừ."
Nguyễn Tri Mộ hơi khó hiểu.
Lẽ nào hôm nay bọn họ gặp nhau không phải để hẹn hò? Chỉ là để thẩm định điện ảnh?
Chẳng nhẽ anh hiểu nhầm rồi.
Nguyễn Tri Mộ: "Tôi xem vòng bạn bè của Bạch Xuyên, nói tối nay là một tối khó quên, có ý gì?"
Nghiêm Việt: "Tôi có thể hiểu là, anh đang nghe ngóng chuyện riêng của tôi không."
Nguyễn Tri Mộ: "Cái này cũng tính là chuyện riêng á?"
Nghiêm Việt: "Bất cứ chuyện gì không nói ra bên ngoài đều là chuyện riêng."
Nguyễn Tri Mộ lờ mờ hiểu ra: "Lúc cậu gửi tin nhắn để lộ vị trí, là cố tình phải không."
Nghiêm Việt cười: "Tôi còn không biết vì sao anh đến tìm tôi, cố tình gì chứ?"
Lại giả ngốc.
Nguyễn Tri Mộ hết cách, chỉ đành nói thẳng: "Bạch Xuyên thích cậu, cậu nhìn ra được chứ."
Nghiêm Việt thừa nhận rất thẳng thắn: "Ừ."
"Chỉ thế thôi?" Nguyễn Tri Mộ ngạc nhiên: "Cậu ấy là con trai, cậu không cảm thấy kỳ quái à."
Nghiêm Việt: "Về vấn đề này, nam hay nữ có gì khác biệt, đều là yêu cái đẹp cả."
Trong lòng Nguyễn Tri Mộ chê bôi sự tự luyến của Nghiêm Việt, nhưng không thể không thừa nhận, chỉ dựa vào khuôn mặt này, Nghiêm Việt thực sự quyến rũ cả nam lẫn nữ.
Nguyễn Tri Mộ: "Vậy... thái độ cậu thì sao, cậu thích cậu ấy không?"
Về bản chất, Bạch Xuyên có thích Nghiêm Việt hay không thuộc về tự do cá nhân, Nguyễn Tri Mộ không quan tâm.
Nghiêm Việt có động lòng hay không mới là điều anh lo lắng.
Nghiêm Việt hơi nheo mắt, chăm chú nhìn anh: "Anh để tâm chuyện này lắm à?"
Nguyễn Tri Mộ: "Ừ."
Nguyễn Tri Mộ cố hết sức tỏ ra bình tĩnh: "Cậu chỉ cần nói suy nghĩ của cậu thôi, coi như bạn bè trò chuyện với nhau, không cần lo tôi sẽ mách bố hay chú cậu."
"Nhưng, cứ như thế tuỳ tiện nói cho anh biết, không phải tôi sẽ thiệt à." Nghiêm Việt tỏ vẻ suy tư: "Ít nhất anh cũng nên trao đổi bí mật một cách bình đẳng, như thế mới công bằng."
Nguyễn Tri Mộ: "Lại bắt đầu chuyện này hả, lần trước cậu còn nợ tôi ba cậu hỏi, hôm nay tôi dùng một câu."
Nghiêm Việt ngẫm nghĩ: "Cũng được."
Nguyễn Tri Mộ thấy hơi căng thẳng: "Cho nên, cậu thích Bạch Xuyên không?"
Nghiêm Việt: "Ban nãy trong rạp chiếu phim, cậu ta tỏ tình với tôi, tôi từ chối rồi. Cậu ta nói, về sau có thể tiếp tục làm bạn không, đảm bảo không có suy nghĩ vượt quá giới hạn, tôi nói được."
Nguyễn Tri Mộ thở phào.
Nguyễn Tri Mộ: "Vì thế các cậu xem "Chị em vui vẻ"...."
Nghiêm Việt: "Phim là Bạch Xuyên chọn, cậu ta nói ý của cậu ta là, về sau làm chị em với tôi."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Thực sự không nhìn ra, tính cách Bạch Xuyên lại tiêu sái đến thế.
Nghiêm Việt: "Lúc sau khi đang xem phim, cậu ta hỏi tôi có thích con trai không, tôi bảo có."
Nguyễn Tri Mộ thở ra một hơi lại hít trở lại, suýt nữa vấp phải hòn đá bên đường ngã chỏng vó: "Cậu thích con trai? Ai???"
Nếu không có đối tượng cụ thể, người bình thường sẽ không cảm thấy mình thích người đồng giới.
Nghiêm Việt: "Đây là một mức giá khác."
Nguyễn Tri Mộ: "?"
Nghiêm Việt: "Anh nói anh hỏi một câu, tôi trả lời rồi, tôi không thích Bạch Xuyên. Nếu anh muốn hỏi thêm thì phải đánh đổi một câu nữa."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Cuối cùng Nguyễn Tri Mộ cũng đã biết lý do tại sao bố Nghiêm Việt lại trở thành một doanh nhân nổi tiếng ngay từ khi còn trẻ.
Gien trục lợi thực sự đã khắc sâu trong xương tuỷ.
Bản chất ki bo của Nguyễn Tri Mộ không dằn lại được.
Hỏi điều này là dùng mất một quyền đặt câu, anh bỗng thấy nhói lòng.
"Không nỡ dùng à?" Nghiêm Việt nhìn anh: "Còn có cách khác, anh trả lời một câu hỏi về bí mật của mình, tôi cũng trả lời anh một câu."
Nghe có vẻ rất hợp lý.
Giờ Nguyễn Tri Mộ hơi sợ Nghiêm Việt nói chuyện này, mỗi lần cảm thấy hợp lý đều sẽ bị thiệt.
Nhưng trước mắt không còn cách nào khác.
Nguyễn Tri Mộ: "... Được thôi."
Nghiêm Việt: "Anh hỏi đi."
Nguyễn Tri Mộ cẩn thận suy nghĩ hồi lâu: "Tôi muốn biết, cậu sẽ yêu đương với người đồng giới trước khi thành niên à?"
Vì chỉ có thể hỏi một câu, Nguyễn Tri Mộ quyết định hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
Về bản chất, Nghiêm Việt thích con trai hay không không liên quan đến anh, nhưng phải chắc chắn trong thời gian anh giám hộ, Nghiêm Việt không làm chuyện gì quá giới hạn.
Nghiêm Việt: "Cái này hơi khó nói. Cho dù tôi muốn, anh ấy chưa chắc đã đồng ý."
Cho nên, Nghiêm Việt thực sự thích con trai.
Nguyễn Tri Mộ sốt ruột: "Cái gì mà đối phương chưa chắc đã đồng ý, không được ậm ờ với tôi, uốn thẳng lưỡi nói rõ ràng."
Nghiêm Việt thở dài: "Tính anh ấy rất cẩn trọng, bảo thủ, coi tôi là trẻ chưa thành niên cho nên 99% chắc sẽ không đồng ý."
Nguyễn Tri Mộ không biết mình nên vui hay nên buồn.
Vui là trong thời gian anh giám hộ bớt một chuyện yêu đương sớm phiền phức. Buồn là con mẹ nó Nghiêm Việt thích con trai thật, còn là người đã trưởng thành.
Nghiêm Việt: "Giờ đến lượt tôi hỏi."
Nguyễn Tri Mộ đang trong cơn chấn động, lơ đễnh đáp: "Ừ."
Nghiêm Việt nhìn anh một thoáng, nói:
"Tôi muốn biết, bạn học nam tặng hoa hồng cho anh, cãi nhau trong điện thoại với anh, tên Triển Tử Hàng kia, có phải là bạn trai anh không."
......
Nguyễn Tri Mộ đơ luôn.
Hết chương 16.
Rạp chiếu phim nằm trên tầng năm của trung tâm.
Nguyễn Tri Mộ đến chỗ mua vé mới ngớ ra, anh đâu biết Nghiêm Việt và Bạch Xuyên xem phim gì, cũng không biết phim đã chiếu chưa, tìm ở đâu bây giờ.
Nhân viên hỏi: "Anh xem phim gì ạ."
Nguyễn Tri Mộ ngẩng đầu nhìn bảng điện tử, hoa mắt nhìn đủ các loại phim.
Chỉ có thể đặt cược thôi.
Nguyễn Tri Mộ: "Trong ba tiếng gần đây, có phim nào về tình yêu không?"
Nhân viên: "Có, "Thanh xuân của tôi, một thai sáu bảo", "Câu chuyện bạn trai cũ đã qua đời đột nhiên tấn công tôi", "Bạn trai ma cà rồng độc tài cao phú soái đến từ thế giới khác", xin hỏi anh xem bộ nào ạ."
Nguyễn Tri Mộ: "Toàn phim linh tinh gì vậy."
Nhân viên: "Đây là những bộ phim tình cảm ăn khách dạo gần đây anh ạ."
Nguyễn Tri Mộ nhắm mắt chọn bừa: "Vậy thì phim đó, cái gì mà ma ca rồng hút máu."
Trước khi vào phòng chiếu, trong lòng nghĩ rốt cuộc thằng dở hơi nào lại đi xem cái phim rác rưởi này cơ chứ.
Phim chiếu được 15 phút, cả phòng chiếu chỉ có mình mình, Nguyễn Tri Mộ hoảng hốt.
Hoá ra ông đây là thằng dở hơi đó.
Một bộ phim điện ảnh kéo dài hai tiếng, Nguyễn Tri Mộ ngủ gật sáu lần.
Ngáp ngắn ngáp dài bước ra, phát hiện đã 9 giờ hơn, vẫn không thấy tung tích của Nghiêm Việt và Bạch Xuyên.
Nguyễn Tri Mộ hơi lo lắng, tiện tay lướt vòng bạn bè, thấy Bạch Xuyên đăng trạng thái mới vào năm phút trước, khuôn viên nhà hàng tầng trên cùng.
Bạch Xuyên tự selfie, trên bàn bày đồ tây và hoa hồng đẹp đẽ, tinh tế.
Đối diện chỗ ngồi cậu ta, góc ảnh lộ ra cổ tay áo, Nguyễn Tri Mộ nhận ra, đấy là áo khoác denim xanh đậm của Nghiêm Việt.
Dòng cap đi kèm của Bạch Xuyên "Buổi tối khó quên nhất cuộc đời".
Nguyễn Tri Mộ: "??!"
Nguyễn Tri Mộ mò đến khuôn viên nhà hàng tầng cao nhất, âm thầm lượn một vòng bên ngoài, thấy Nghiêm Việt và Bạch Xuyên ngồi ở góc trong cùng.
Hai người ngồi đối diện, Bạch Xuyên ăn mỳ Ý, Nghiêm Việt cúi đầu nghịch điện thoại.
Bên trong hai cốc thuỷ tinh chứa nước cam, ánh sáng hắt xuống rực rỡ.
Cốc thuỷ tinh, nước cam, hai người ngồi đối diện.
Sự việc vốn đã quên lại một lần nữa ập vào đầu, trong đầu Nguyễn Tri Mộ toàn là hình ảnh Triển Tử Hàng và Chân Linh ngồi uống một cốc nước ngọt.
Nguyễn Tri Mộ tức giận.
Anh biết mình hơi giận cá chém thớt nhưng anh không nhịn nổi.
Nguyễn Tri Mộ đang định chụp lén và lao tới hét lên "cấm học sinh cấp 3 yêu đương" thì dường như Nghiêm Việt cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu, nhìn anh.
Khoé miệng nhếch lên, vậy mà dám cười.
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Hình như anh thấy sự chế giễu trong nụ cười đó.
Bỗng có một cảm giác kỳ lạ, có khi Nghiêm Việt đoán trước được anh sẽ đến tìm, thậm chí, hắn cố ý để anh tìm đến đây.
Bạch Xuyên chú ý đến đường nhìn của Nghiêm Việt, cũng nhìn theo, phát hiện Nguyễn Tri Mộ, vui vẻ vẫy tay với anh: "Anh Nguyễn, anh đến tìm Nghiêm Việt à?"
Nguyễn Tri Mộ vô cùng tức giận nhưng cơn giận lại tiêu tan trong nháy mắt.
Sờ chóp mũi, đi đến: "Tôi là, là, trùng hợp ngang qua, thấy cậu đăng ảnh chụp hoa viên nhà hàng nên tiện đến xem."
Bạch Xuyên: "Vừa nãy bọn em đi xem phim, xem xong thấy đói nên lên đây ăn. Ấy, Nghiêm Việt không nói với anh à."
Nghiêm Việt cúi đầu nhịn cười.
Nguyễn Tri Mộ trừng hắn: "Cậu cười cái gì."
Nghiêm Việt: "Tôi cười, vừa trông thấy một con ruồi ngốc nghếch, đổ ít mật ong dưới đáy cốc, nó đã đâm đầu vào, nghĩ cũng không thèm nghĩ."
Nguyễn Tri Mộ cả giận: "Được thôi, con ruồi ngu ngốc, biết rõ mật ong không phải thứ gì tốt đẹp còn tốn thời gian bay quanh nó hằng ngày, không phải ngu thì là cái gì."
Nghiêm Việt hiếm khi tốt bụng: "Tôi có nói anh đâu, anh tức cái gì chứ."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Bạch Xuyên chẳng hiểu mô tê gì: "Mật ong cái gì, ruồi cái gì, sao tớ không thấy."
"Không có gì." Nghiêm Việt đứng dậy: "Không còn sớm nữa, về nhà đi, ngày mai gặp."
Hai người đứng trước cổng trung tâm tạm biệt nhau một cách thân thiết, tài xế riêng của nhà Bạch Xuyên đón cậu ta về.
Nguyễn Tri Mộ đứng run rẩy trong cơn gió lạnh trước cổng trung tâm, trong lòng khó chịu.
Mặc dù chưa vào đông nhưng gió thu đêm tối vẫn rét mướt, hơn nữa anh vội ra ngoài, chỉ mặc một áo phông ngắn tay, gió lạnh chui vào tay áo, rét đến giật mình.
Nguyễn Tri Mộ vừa ôm cánh tay, vừa run cầm cập đi về phía trạm tàu điện ngầm, đột nhiên người ấm lên.
Không biết từ lúc nào, Nghiêm Việt đã choàng áo khoác denim lên người anh.
Nguyễn Tri Mộ: "Cậu làm gì thế."
Đôi môi mỏng của Nghiêm Việt khẽ động đậy: "Nóng."
Nguyễn Tri Mộ: "Nóng thì cầm trên tay, choàng lên người tôi làm gì."
Nghiêm Việt: "Cầm phiền phức, giờ có giá treo đồ miễn phí, không dùng thì phí."
Nguyễn Tri Mộ: "Lại ngứa đòn phải không."
Nghiêm Việt cười, không đáp lại.
Trên đường ra trạm tàu điện ngầm, hai người đều trầm mặc.
Nguyễn Tri Mộ không ngốc, đương nhiên nhìn ra, Nghiêm Việt không chê nóng mà thấy anh lạnh nên mới khoác áo cho anh.
Anh hơi bất ngờ.
Ở chung với nhau lâu như vậy, ấn tượng của anh về Nghiêm Việt luôn là một đứa trẻ tuỳ hứng, thích chọc giận người khác, thích đánh nhau, không bao giờ lùi bước khi gặp chuyện.
Về sau phát hiện hắn cũng không tệ như vậy nhưng không ngờ rằng, hắn sẽ chủ động nhường áo khoác cho anh.
Nguyễn Tri Mộ mềm lòng.
Trước nay anh không có sức phản kháng với những thứ ngoan ngoãn. Hồi nhỏ ở nhà bà nội thích nuôi chó nuôi mèo, lớn lên thấy mấy đứa bé đáng yêu bên ngoài cũng không nhịn được mà trêu đùa.
Nguyễn Tri Mộ suy nghĩ một lúc, mở miệng: "Cảm ơn áo khoác của cậu."
Nghiêm Việt: "Tôi không..."
"Tôi biết." Nguyễn Tri Mộ hiểu lòng người, biết đứa trẻ này lại làm mình làm mẩy: "Mặc dù về mặt chủ quan là cậu chê phiền khi cầm áo nhưng từ góc độ khách quan thì đúng là đang giúp tôi, cho nên tôi nói cảm ơn, cũng không có vấn đề gì chứ."
Nghiêm Việt trông có vẻ hơi khó chịu, hình như đang xấu hổ, không dám quay đầu, hừ nhẹ một tiếng.
Nguyễn Tri Mộ: "Vì thế, hôm nay các cậu xem phim gì đấy?"
Đáp án của Nghiêm Việt khiến anh bất ngờ: "Bao phòng riêng xem "Chị em vui vẻ"."
Nguyễn Tri Mộ: "Tôi nhớ... bộ phim đó nói về tình chị em mà nhỉ."
Nghiêm Việt: "Ừ."
Nguyễn Tri Mộ hơi khó hiểu.
Lẽ nào hôm nay bọn họ gặp nhau không phải để hẹn hò? Chỉ là để thẩm định điện ảnh?
Chẳng nhẽ anh hiểu nhầm rồi.
Nguyễn Tri Mộ: "Tôi xem vòng bạn bè của Bạch Xuyên, nói tối nay là một tối khó quên, có ý gì?"
Nghiêm Việt: "Tôi có thể hiểu là, anh đang nghe ngóng chuyện riêng của tôi không."
Nguyễn Tri Mộ: "Cái này cũng tính là chuyện riêng á?"
Nghiêm Việt: "Bất cứ chuyện gì không nói ra bên ngoài đều là chuyện riêng."
Nguyễn Tri Mộ lờ mờ hiểu ra: "Lúc cậu gửi tin nhắn để lộ vị trí, là cố tình phải không."
Nghiêm Việt cười: "Tôi còn không biết vì sao anh đến tìm tôi, cố tình gì chứ?"
Lại giả ngốc.
Nguyễn Tri Mộ hết cách, chỉ đành nói thẳng: "Bạch Xuyên thích cậu, cậu nhìn ra được chứ."
Nghiêm Việt thừa nhận rất thẳng thắn: "Ừ."
"Chỉ thế thôi?" Nguyễn Tri Mộ ngạc nhiên: "Cậu ấy là con trai, cậu không cảm thấy kỳ quái à."
Nghiêm Việt: "Về vấn đề này, nam hay nữ có gì khác biệt, đều là yêu cái đẹp cả."
Trong lòng Nguyễn Tri Mộ chê bôi sự tự luyến của Nghiêm Việt, nhưng không thể không thừa nhận, chỉ dựa vào khuôn mặt này, Nghiêm Việt thực sự quyến rũ cả nam lẫn nữ.
Nguyễn Tri Mộ: "Vậy... thái độ cậu thì sao, cậu thích cậu ấy không?"
Về bản chất, Bạch Xuyên có thích Nghiêm Việt hay không thuộc về tự do cá nhân, Nguyễn Tri Mộ không quan tâm.
Nghiêm Việt có động lòng hay không mới là điều anh lo lắng.
Nghiêm Việt hơi nheo mắt, chăm chú nhìn anh: "Anh để tâm chuyện này lắm à?"
Nguyễn Tri Mộ: "Ừ."
Nguyễn Tri Mộ cố hết sức tỏ ra bình tĩnh: "Cậu chỉ cần nói suy nghĩ của cậu thôi, coi như bạn bè trò chuyện với nhau, không cần lo tôi sẽ mách bố hay chú cậu."
"Nhưng, cứ như thế tuỳ tiện nói cho anh biết, không phải tôi sẽ thiệt à." Nghiêm Việt tỏ vẻ suy tư: "Ít nhất anh cũng nên trao đổi bí mật một cách bình đẳng, như thế mới công bằng."
Nguyễn Tri Mộ: "Lại bắt đầu chuyện này hả, lần trước cậu còn nợ tôi ba cậu hỏi, hôm nay tôi dùng một câu."
Nghiêm Việt ngẫm nghĩ: "Cũng được."
Nguyễn Tri Mộ thấy hơi căng thẳng: "Cho nên, cậu thích Bạch Xuyên không?"
Nghiêm Việt: "Ban nãy trong rạp chiếu phim, cậu ta tỏ tình với tôi, tôi từ chối rồi. Cậu ta nói, về sau có thể tiếp tục làm bạn không, đảm bảo không có suy nghĩ vượt quá giới hạn, tôi nói được."
Nguyễn Tri Mộ thở phào.
Nguyễn Tri Mộ: "Vì thế các cậu xem "Chị em vui vẻ"...."
Nghiêm Việt: "Phim là Bạch Xuyên chọn, cậu ta nói ý của cậu ta là, về sau làm chị em với tôi."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Thực sự không nhìn ra, tính cách Bạch Xuyên lại tiêu sái đến thế.
Nghiêm Việt: "Lúc sau khi đang xem phim, cậu ta hỏi tôi có thích con trai không, tôi bảo có."
Nguyễn Tri Mộ thở ra một hơi lại hít trở lại, suýt nữa vấp phải hòn đá bên đường ngã chỏng vó: "Cậu thích con trai? Ai???"
Nếu không có đối tượng cụ thể, người bình thường sẽ không cảm thấy mình thích người đồng giới.
Nghiêm Việt: "Đây là một mức giá khác."
Nguyễn Tri Mộ: "?"
Nghiêm Việt: "Anh nói anh hỏi một câu, tôi trả lời rồi, tôi không thích Bạch Xuyên. Nếu anh muốn hỏi thêm thì phải đánh đổi một câu nữa."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Cuối cùng Nguyễn Tri Mộ cũng đã biết lý do tại sao bố Nghiêm Việt lại trở thành một doanh nhân nổi tiếng ngay từ khi còn trẻ.
Gien trục lợi thực sự đã khắc sâu trong xương tuỷ.
Bản chất ki bo của Nguyễn Tri Mộ không dằn lại được.
Hỏi điều này là dùng mất một quyền đặt câu, anh bỗng thấy nhói lòng.
"Không nỡ dùng à?" Nghiêm Việt nhìn anh: "Còn có cách khác, anh trả lời một câu hỏi về bí mật của mình, tôi cũng trả lời anh một câu."
Nghe có vẻ rất hợp lý.
Giờ Nguyễn Tri Mộ hơi sợ Nghiêm Việt nói chuyện này, mỗi lần cảm thấy hợp lý đều sẽ bị thiệt.
Nhưng trước mắt không còn cách nào khác.
Nguyễn Tri Mộ: "... Được thôi."
Nghiêm Việt: "Anh hỏi đi."
Nguyễn Tri Mộ cẩn thận suy nghĩ hồi lâu: "Tôi muốn biết, cậu sẽ yêu đương với người đồng giới trước khi thành niên à?"
Vì chỉ có thể hỏi một câu, Nguyễn Tri Mộ quyết định hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
Về bản chất, Nghiêm Việt thích con trai hay không không liên quan đến anh, nhưng phải chắc chắn trong thời gian anh giám hộ, Nghiêm Việt không làm chuyện gì quá giới hạn.
Nghiêm Việt: "Cái này hơi khó nói. Cho dù tôi muốn, anh ấy chưa chắc đã đồng ý."
Cho nên, Nghiêm Việt thực sự thích con trai.
Nguyễn Tri Mộ sốt ruột: "Cái gì mà đối phương chưa chắc đã đồng ý, không được ậm ờ với tôi, uốn thẳng lưỡi nói rõ ràng."
Nghiêm Việt thở dài: "Tính anh ấy rất cẩn trọng, bảo thủ, coi tôi là trẻ chưa thành niên cho nên 99% chắc sẽ không đồng ý."
Nguyễn Tri Mộ không biết mình nên vui hay nên buồn.
Vui là trong thời gian anh giám hộ bớt một chuyện yêu đương sớm phiền phức. Buồn là con mẹ nó Nghiêm Việt thích con trai thật, còn là người đã trưởng thành.
Nghiêm Việt: "Giờ đến lượt tôi hỏi."
Nguyễn Tri Mộ đang trong cơn chấn động, lơ đễnh đáp: "Ừ."
Nghiêm Việt nhìn anh một thoáng, nói:
"Tôi muốn biết, bạn học nam tặng hoa hồng cho anh, cãi nhau trong điện thoại với anh, tên Triển Tử Hàng kia, có phải là bạn trai anh không."
......
Nguyễn Tri Mộ đơ luôn.
Hết chương 16.