Chương 6: Con cún không biết nghe lời
Nguyễn Tri Mộ say bí tỉ bảo Nghiêm Việt đỡ anh ra tàu điện ngầm.
Còn tàu điện ngầm nữa chứ.
Bộ dạng này, vừa lên tàu điện sợ sẽ lắc lư nôn hết.
Nghiêm Việt gọi taxi.
Nguyễn Tri Mộ nửa tỉnh nửa mê, ôm chặt ví không buông, hét lớn: "Cướp ví..."
Mọi người xung quanh quay đầu, cảnh giác nhìn tài xế.
Tài xế: "..."
"Kệ anh ta." Nghiêm Việt giựt thẳng ví lại, rút một tờ 50 tệ đưa cho tài xế: "Tiểu khu Đồng Quán, làm phiền rồi ạ."
Cả quãng đường về nhà, Nguyễn Tri Mộ cứ rầm rầm rì rì, mắng Nghiêm Việt không lo việc nhà không biết gạo đắt.
Hơi rượu hun người.
Nghiêm Việt ghét bỏ vứt anh lên giường: "Đây không phải nhà của tôi thật."
Nguyễn Tri Mộ lăn vào trong, ôm gối hét: "Còn có lương tâm không hả, tôi tốt xấu gì cũng chăm sóc cậu bao ngày nay. Tôi mẹ kiếp thanh niên trẻ trung khoẻ mạnh, còn chưa kết hôn đã phải nuôi con..."
Nghiêm Việt: "Tôi cũng không phải trẻ lên ba."
Nguyễn Tri Mộ: "Cậu còn khó dạy hơn đứa trẻ ba tuổi, tính khí khó chịu lại không nghe lời. Tôi cho con nít ăn kẹo rồi ôm nó, nó còn biết ôm đùi gọi anh cơ mà... Cậu chính là con cún không biết nghe lời."
Sắc mặt Nghiêm Việt sa sầm.
Vốn dĩ lúc nghe câu "khó dạy hơn đứa trẻ ba tuổi", mặt đã xị xuống, lại nghe thêm "con cún không biết nghe lời, sắc mặt lại đen thêm một lớp.
Nghiêm Việt: "Con mẹ nó anh mới nuôi tôi được mấy ngày đã mắng tôi là cún không biết nghe lời."
Hình như lời phản kích này hơi sai sai, mềm mại như thể thừa nhận mình là cún.
Nghiêm Việt cảm thấy bản thân tức đến loạn ngôn.
Dù sao thì Nguyễn Tri Mộ cũng say rồi, không còn lo hôm sau tỉnh dậy anh còn nhớ gì nữa.
Nguyễn Tri Mộ nhắm mắt lẩm bẩm: "Đau đầu..."
Đau chết anh đi.
Nguyễn Tri Mộ quá phiền phức, rầm rì rõ lâu, lúc thì kêu đau, lúc thì mắng hắn là đồ vô ơn, một lúc nữa lại bắt đầu tính toán.
Nghiêm Việt chưa bao giờ thấy ai luyên thuyên nhiều như vậy.
Nguyễn Tri Mộ tính từ bữa sáng tốn bao nhiêu tiền, tiền đi lại, tiền điện nước, tiền mạng, tiền điện thoại, tiền bữa Thái ban tối đó, tiền thuốc...
Vậy mà chuẩn xác đến hai con số sau dấu phẩy.
Nghiêm Việt nhắc nhở anh: "Còn tiền khế nữa."
Đời này không xong với quả khế.
Nguyễn Tri Mộ vô lực nói: "Khế tính sau, tôi mẹ nó đau đến mức muốn lấy khế đập vào đầu..."
Nghiêm Việt trông dáng vẻ ôm gối lăn qua lăn lại của anh, phiền phức không chịu nổi, đi pha nước mật ong, giặt khăn mát đắp lên trán anh.
"Ngồi dậy."
Nguyễn Tri Mộ: "Tôi không dậy nổi, tôi là đống bùn nhão, không có sức..."
"Anh lấy một nửa sức lực nói chuyện đi."
Nghiêm Việt thừa nhận thất bại, để nước mật ong trên đầu giường, đỡ anh lên, đưa cốc đến bên miệng.
Cuối cùng Nguyễn Tri Mộ cũng yên tĩnh.
Hai má đỏ, xương quai xanh cũng ửng hồng, nhắm mắt, nhấp từng ngụm nhỏ, một chút nước ngọt tràn ra khoé miệng, lập tức thè lưỡi liếm, lẩm bẩm nói "không thể lãng phí..."
Nghiêm Việt nhìn chằm chằm đầu lưỡi anh một giây rồi rời ánh mắt.
Nguyễn Tri Mộ nấc một cái: "Sắp nôn rồi..."
Nghiêm Việt đặt cốc lên kệ đầu giường: "Đáng đời."
Rõ ràng không ăn được nhiều đồ như thế nhưng sợ lãng phí nên liều mạng ăn quá nửa, ăn không hết cũng đòi gói mang về.
Rõ ràng nhìn có vẻ không thiếu tiền, suy cho cùng vì sao lại keo kiệt thành ra như vậy.
Cho dù là tích góp mua nhà, cũng không cần liều đến thế.
Trên giường mùi rượu nồng, Nghiêm Việt nhíu mày, định tắm rồi ngủ.
Nguyễn Tri Mộ sống chết ôm cánh tay hắn, chỉ động đậy một chút đã quấn chặt.
Nghiêm Việt giật ra mấy lần không được, chỉ đành dừng lại.
Nguyễn Tri Mộ nheo mắt một lúc, đột nhiên mở trừng mắt: "Sao cậu chưa đi?"
Nghiêm Việt: "..."
Nguyễn Tri Mộ: "À đúng rồi, lấy dao cạo râu trong ngăn kéo của tôi lại đây."
Nghiêm Việt: "Nửa đêm rồi, lấy dao cạo râu làm cái gì."
Nguyễn Tri Mộ vùi đầu vào chăn, âm thanh chèn trong cổ họng không rõ ràng: "Cần... phải đưa cho Nghiêm Việt."
Nghiêm Việt tưởng mình nghe nhầm: "Cho ai?"
"Vốn định hôm đầu tiên đưa cho cậu ấy, làm quà ra mắt, nhưng thầy Nghiêm nói... tiền sinh hoạt phí linh tinh của cậu ấy còn nhiều hơn tiền lương và sinh hoạt phí của tôi. Dao cạo cũng là hàng thương hiệu... Tôi ngại lấy ra."
Nghiêm Việt ngẩn người.
Nguyễn Tri Mộ cười hê hê ngốc nghếch, kèm theo tiếng nghèn nghẹn:
"Con mẹ nó, người với người mà sao số khác nhau thế, ông đây vất vả ngày đêm làm thêm, học tập, người ta vừa sinh ra đã có hết rồi mà còn không biết trân trọng..."
Nghiêm Việt không lên tiếng.
Nguyễn Tri Mộ: "Nhưng cũng chẳng sao cả, giàu không quá ba đời."
Nghiêm Việt: "..."
Nguyễn Tri Mộ độc thoại: "Trời đất xoay vần, tin rằng sẽ có một ngày, cậu ta sẽ biến thành bần nông, lúc đó ông đây sẽ đánh thổ hào phân đất, nhân dân sẽ làm chủ."
Sao lại còn trù ẻo nữa vậy.
"Đi." Nguyễn Tri Mộ gào to: "Mang lại đây giúp tôi! Mẹ kiếp, tốn hai trăm của ông đây, cậu ta không cần thì tôi cần, tôi tự dùng!"
Nghiêm Việt: "Anh còn chưa tặng, sao biết hắn không cần."
Không thể ngăn cản Nguyễn Tri Mộ vùng vẫy lăn lộn, đứng dậy mở ngăn kéo.
Trong ngăn kéo có rất nhiều đồ, mấy cái bút bi, một quyển sổ kế toán, ngoài ra còn một số vật dụng thường ngày.
Nghiêm Việt lục lọi, hơi mất kiên nhẫn, dứt khoác vứt mấy cái hộp lên giường: "Tự tìm đi."
Nguyễn Tri Mộ thật sự nằm bò ra giường nghiêm túc tìm kiếm.
"Không phải cái này... cũng không phải cái này... Ô..."
Nghiêm Việt mò được thứ dài dài được bọc bằng vải nhung đen, rất giống cách gói dao cạo râu: "Cái này phải không?"
Nguyễn Tri Mộ nhìn sang: "A..."
Khi hai mắt tìm được tiêu cự, không biết làm sao, mặt đột nhiên đỏ bừng, giật đồ lại, nhét dưới lòng bàn tay.
Nghiêm Việt: "?"
Giọng nói của Nguyễn Tri Mộ rầu rĩ trong gối: "Không phải."
Nghiêm Việt: "Không phải thì không phải, anh căng thẳng cái gì, tôi có cướp đâu."
Hắn đúng là rảnh, nói quá nhiều với tên ma men.
Nghiêm Việt xoa thái dương, đứng dậy, chuẩn bị về phòng ngủ.
Đúng lúc này, đột nhiên hắn liếc được hình dạng của thứ đồ bọc trong nhung đen đó.
Vì bị Nguyễn Tri Mộ ấn xuống nên lộ ra hình thù rõ nét.
Mặc dù nhìn rất giống dao cạo râu, nhưng phần đầu không vuông mà lại tròn tròn, thuôn thuôn.
Còn có chút thô.
......
Ánh mắt Nghiêm Việt dừng lại rất lâu mới thu về: "Tôi về ngủ đây."
Đầu Nguyễn Tri Mộ vùi trong chăn, không nói chuyện với hắn, không biết có phải ngủ rồi không.
——
Nghiêm Việt đến thành phố A đã sắp một tháng.
Trừ lần đánh nhau hôm khai giảng, Nghiêm Việt không gây sự gì hết.
Nguyễn Tri Mộ dần tìm ra quy luật, Nghiêm Việt không phải kiểu người chủ động gây hấn, bình thường chăm chú chơi game và nghịch máy ảnh, nhưng một khi có người khiến hắn khó chịu, hắn nhất định sẽ ra tay.
Người không đụng chạm tôi, tôi không đụng chạm người, người đụng chạm tôi, tôi sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Nguyễn Tri Mộ không hứng thú với việc học tập của Nghiêm Việt, trong nhóm phụ huynh luôn lặn mất tăm, cũng không chủ động tìm cô giáo hỏi tình hình của Nghiêm Việt.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi ngó một cái, thường xuyên có phụ huynh cãi nhau, có đứa trẻ chán học bỏ tiết đổ lỗi cho nhà trường không đóng cổng kỹ, có đứa lại kén chọn bảo dinh dưỡng bữa ăn của nhà trường không đủ khiến nó đói gầy đi, có đứa yêu sớm làm ầm ĩ đổi lớp, có đứa nửa đêm gửi link mình hát hò, vô cùng náo nhiệt.
Nguyễn Tri Mộ rất thích thú hóng hớt như đu phim truyền hình dài tập.
Thỉnh thoảng có bài kiểm tra, cần phụ huynh xem xong rồi ký tên.
Nguyễn Tri Mộ hơi bất ngờ, thành tích của Nghiêm Việt cũng ổn, lớp có 50 người, về cơ bản Nghiêm Việt đứng trong khoảng 30-40, không kém như Nghiêm Minh Hoa nói.
Không hổ là trường Trung học trọng điểm nức tiếng gần xa, Nguyễn Tri Mộ nghĩ thầm, chỉ vỏn vẹn một tháng, mầm mọc lệch đã được nắn thẳng rồi.
Trung học Thực nghiệm có bài thi mỗi cuối tháng, thành tích gửi phụ huynh.
Nguyễn Tri Mộ gọi điện cho Nghiêm Minh Hoa, nói Nghiêm Việt rất tiến bộ, bảo họ đợi kết quả thi cuối tháng.
Nghiêm Minh Hoa rất vui, cứ nói qua đợt này sẽ mời anh ăn cơm.
Nguyễn Tri Mộ thường xuyên phải lên lớp viết luận, chắt chiu thời gian để kiếm thêm tiền, ngoài ra chỉ cần làm mấy món cho Nghiêm Việt thì tiền sẽ về túi.
Tiền về túi, tâm tình tốt, Nguyễn Tri Mộ nhìn Nghiêm Việt cũng thuận mắt.
Lúc ăn tối giãn mày nở nụ cười, hỏi Nghiêm Việt hai lần có cần thêm cơm không.
Nghiêm Việt: "... Anh cười cái gì."
Nguyễn Tri Mộ: "Vui thì cười thôi, cười một lần trẻ mười tuổi."
Nghiêm Việt cau mày: "Có việc gì đáng để vui à."
Nguyễn Tri Mộ: "Không có gì... ngày mai có phải có kết quả thi tháng không?"
Nghiêm Việt: "Ừ."
Nguyễn Tri Mộ đưa cho Nghiêm Việt cái đùi gà béo nhất trong đĩa: "Đợt vừa rồi vất vả lắm nhỉ, vậy cậu ăn nhiều lên, bổ sung dinh dưỡng, đợi có thành tích, bố và chú cậu chắc chắn rất vui."
Vô cớ xum xoe, phi gian tức đạo. *
Nghiêm Việt nhìn anh một cái, lại nhìn đùi gà một cái, trầm ngâm.
* phi gian tức đạo 非奸即盗, ý chỉ chắc chắn phải làm gì đó bất hợp pháp, mờ ám.
Hôm sau, Trung tâm Hôn Khánh quyết toán tiền lương tháng này, phí ăn ở của Nghiêm Việt cũng được chuyển đến.
Nguyễn Tri Mộ ăn mì ngoài hàng, vui vẻ đếm con số tăng lên trong thẻ ngân hàng, hiếm khi hào phóng gọi thêm một phần thịt bò.
Đàn ông, phải cứng rắn với bản thân.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Người gọi đến là Nghiêm Minh Hoa.
Nghiêm Minh Hoa làm việc rất nghiêm túc chăm chỉ, đang làm rất hiếm khi gọi điện.
Nguyễn Tri Mộ ngẫm nghĩ, phiếu thành tích chắc gửi đến nơi rồi, thầy Nghiêm gọi đến để chia vui?
Nguyễn Tri Mộ hắng giọng: "Alo, thầy Nghiêm ạ."
Nghiêm Minh Hoa nghiêm nghị nói:
"Tiểu Nguyễn, chuyện này là sao, vừa nãy nhận được bảng thành tích, Tiểu Việt đứng thứ nhất từ dưới lên?! Có phải chỗ nào nhầm không? Hồi trước mặc dù thành tích không tốt nhưng chưa bao giờ đứng bét lớp cả!"
Nguyễn Tri Mộ ngây ngốc: "Hả?"
Nghiêm Minh Hoa: "Trừ ngữ văn, các môn khác đều không đạt! Nghiêm Việt gửi bảng thành tích đến công ty bố nó, còn cố ý in mấy chục bản, gửi các sếp ở công ty mỗi người một bản."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
"Giờ cả công ty đều biết con trai sếp tổng thi đứng bét lớp. Bố Nghiêm Việt tức xé giấy luôn, nói cắt đứt quan hệ với Nghiêm Việt."
Nghiêm Minh Hoa than thở:
"Không phải lần trước em nói với thầy thành tích của nó có tiến bộ, thầy và bố nó cũng không ôm hi vọng lớn như thế... thành tích kém thì kém, không cần phải giấu bọn thầy... em... haiz..."
Cả đời này Nguyễn Tri Mộ chưa bao giờ trải qua thời khắc ngượng ngùng đến thế.
Chưa bao giờ như bây giờ, rất muốn ném điện thoại ra ngoài không gian, làm nổ tung vũ trụ bằng vụ nổ sóng lượng tử, huỷ diệt thế giới.
Nguyễn Tri Mộ: "Dạo này Nghiêm Việt đúng thật có tiến bộ... Thầy đừng nóng, buổi chiều em không có tiết, tan học sẽ trao đổi với giáo viên..."
Nghiêm Minh Hoa: "Vất vả cho em rồi. Bố nó giờ rất tức giận, thầy làm việc cũng không tập trung..."
Nguyễn Tri Mộ: "Vâng em biết rồi, thầy đừng gấp, nói không chừng ghi nhầm thành tích ạ."
Nguyễn Tri Mộ cúp máy.
Wechat nhảy ra tin nhắn mới, là tin nhắn của chủ nhiệm: [Anh Nguyễn, sau khi tan học mời đến trường một chuyến, chúng ta trao đổi.]
Nguyễn Tri Mộ: [Vâng, đã biết.]
Anh hít thở sâu một hơi, gọi em gái phục vụ: "Cho tôi thêm một trứng rán."
Nghĩ sắp đối mặt với sóng gió, Nguyễn Tri Mộ đã thấy đau đầu.
Vết thương tinh thần chỉ có thể dùng món ngon chữa lành.
Em gái: "Vâng thưa anh."
Nhưng một quả trứng rán hai tệ, tổn thất tiền bạc khiến tinh thần con người lại thêm tổn thương.
Nguyễn Tri Mộ kéo cổ tay áo em gái: "Đợi đã, hay là đừng thêm nữa."
Em gái: "?"
Một sự trấn an ngắn ngủi có thể xoa dịu trái tim đang bỏng rát.
Nguyễn Tri Mộ: "Hay là cứ thêm một quả đi."
Em gái: "..."
Em gái miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Rốt cuộc anh thêm hay không thêm ạ, vui lòng nói chính xác."
"... Thêm." Nguyễn Tri Mộ đau lòng: "Cho dù thêm vài điểm nữa, thêm vài điểm nữa cũng không đến nỗi xếp bét mà."
Hết chương 6.
Còn tàu điện ngầm nữa chứ.
Bộ dạng này, vừa lên tàu điện sợ sẽ lắc lư nôn hết.
Nghiêm Việt gọi taxi.
Nguyễn Tri Mộ nửa tỉnh nửa mê, ôm chặt ví không buông, hét lớn: "Cướp ví..."
Mọi người xung quanh quay đầu, cảnh giác nhìn tài xế.
Tài xế: "..."
"Kệ anh ta." Nghiêm Việt giựt thẳng ví lại, rút một tờ 50 tệ đưa cho tài xế: "Tiểu khu Đồng Quán, làm phiền rồi ạ."
Cả quãng đường về nhà, Nguyễn Tri Mộ cứ rầm rầm rì rì, mắng Nghiêm Việt không lo việc nhà không biết gạo đắt.
Hơi rượu hun người.
Nghiêm Việt ghét bỏ vứt anh lên giường: "Đây không phải nhà của tôi thật."
Nguyễn Tri Mộ lăn vào trong, ôm gối hét: "Còn có lương tâm không hả, tôi tốt xấu gì cũng chăm sóc cậu bao ngày nay. Tôi mẹ kiếp thanh niên trẻ trung khoẻ mạnh, còn chưa kết hôn đã phải nuôi con..."
Nghiêm Việt: "Tôi cũng không phải trẻ lên ba."
Nguyễn Tri Mộ: "Cậu còn khó dạy hơn đứa trẻ ba tuổi, tính khí khó chịu lại không nghe lời. Tôi cho con nít ăn kẹo rồi ôm nó, nó còn biết ôm đùi gọi anh cơ mà... Cậu chính là con cún không biết nghe lời."
Sắc mặt Nghiêm Việt sa sầm.
Vốn dĩ lúc nghe câu "khó dạy hơn đứa trẻ ba tuổi", mặt đã xị xuống, lại nghe thêm "con cún không biết nghe lời, sắc mặt lại đen thêm một lớp.
Nghiêm Việt: "Con mẹ nó anh mới nuôi tôi được mấy ngày đã mắng tôi là cún không biết nghe lời."
Hình như lời phản kích này hơi sai sai, mềm mại như thể thừa nhận mình là cún.
Nghiêm Việt cảm thấy bản thân tức đến loạn ngôn.
Dù sao thì Nguyễn Tri Mộ cũng say rồi, không còn lo hôm sau tỉnh dậy anh còn nhớ gì nữa.
Nguyễn Tri Mộ nhắm mắt lẩm bẩm: "Đau đầu..."
Đau chết anh đi.
Nguyễn Tri Mộ quá phiền phức, rầm rì rõ lâu, lúc thì kêu đau, lúc thì mắng hắn là đồ vô ơn, một lúc nữa lại bắt đầu tính toán.
Nghiêm Việt chưa bao giờ thấy ai luyên thuyên nhiều như vậy.
Nguyễn Tri Mộ tính từ bữa sáng tốn bao nhiêu tiền, tiền đi lại, tiền điện nước, tiền mạng, tiền điện thoại, tiền bữa Thái ban tối đó, tiền thuốc...
Vậy mà chuẩn xác đến hai con số sau dấu phẩy.
Nghiêm Việt nhắc nhở anh: "Còn tiền khế nữa."
Đời này không xong với quả khế.
Nguyễn Tri Mộ vô lực nói: "Khế tính sau, tôi mẹ nó đau đến mức muốn lấy khế đập vào đầu..."
Nghiêm Việt trông dáng vẻ ôm gối lăn qua lăn lại của anh, phiền phức không chịu nổi, đi pha nước mật ong, giặt khăn mát đắp lên trán anh.
"Ngồi dậy."
Nguyễn Tri Mộ: "Tôi không dậy nổi, tôi là đống bùn nhão, không có sức..."
"Anh lấy một nửa sức lực nói chuyện đi."
Nghiêm Việt thừa nhận thất bại, để nước mật ong trên đầu giường, đỡ anh lên, đưa cốc đến bên miệng.
Cuối cùng Nguyễn Tri Mộ cũng yên tĩnh.
Hai má đỏ, xương quai xanh cũng ửng hồng, nhắm mắt, nhấp từng ngụm nhỏ, một chút nước ngọt tràn ra khoé miệng, lập tức thè lưỡi liếm, lẩm bẩm nói "không thể lãng phí..."
Nghiêm Việt nhìn chằm chằm đầu lưỡi anh một giây rồi rời ánh mắt.
Nguyễn Tri Mộ nấc một cái: "Sắp nôn rồi..."
Nghiêm Việt đặt cốc lên kệ đầu giường: "Đáng đời."
Rõ ràng không ăn được nhiều đồ như thế nhưng sợ lãng phí nên liều mạng ăn quá nửa, ăn không hết cũng đòi gói mang về.
Rõ ràng nhìn có vẻ không thiếu tiền, suy cho cùng vì sao lại keo kiệt thành ra như vậy.
Cho dù là tích góp mua nhà, cũng không cần liều đến thế.
Trên giường mùi rượu nồng, Nghiêm Việt nhíu mày, định tắm rồi ngủ.
Nguyễn Tri Mộ sống chết ôm cánh tay hắn, chỉ động đậy một chút đã quấn chặt.
Nghiêm Việt giật ra mấy lần không được, chỉ đành dừng lại.
Nguyễn Tri Mộ nheo mắt một lúc, đột nhiên mở trừng mắt: "Sao cậu chưa đi?"
Nghiêm Việt: "..."
Nguyễn Tri Mộ: "À đúng rồi, lấy dao cạo râu trong ngăn kéo của tôi lại đây."
Nghiêm Việt: "Nửa đêm rồi, lấy dao cạo râu làm cái gì."
Nguyễn Tri Mộ vùi đầu vào chăn, âm thanh chèn trong cổ họng không rõ ràng: "Cần... phải đưa cho Nghiêm Việt."
Nghiêm Việt tưởng mình nghe nhầm: "Cho ai?"
"Vốn định hôm đầu tiên đưa cho cậu ấy, làm quà ra mắt, nhưng thầy Nghiêm nói... tiền sinh hoạt phí linh tinh của cậu ấy còn nhiều hơn tiền lương và sinh hoạt phí của tôi. Dao cạo cũng là hàng thương hiệu... Tôi ngại lấy ra."
Nghiêm Việt ngẩn người.
Nguyễn Tri Mộ cười hê hê ngốc nghếch, kèm theo tiếng nghèn nghẹn:
"Con mẹ nó, người với người mà sao số khác nhau thế, ông đây vất vả ngày đêm làm thêm, học tập, người ta vừa sinh ra đã có hết rồi mà còn không biết trân trọng..."
Nghiêm Việt không lên tiếng.
Nguyễn Tri Mộ: "Nhưng cũng chẳng sao cả, giàu không quá ba đời."
Nghiêm Việt: "..."
Nguyễn Tri Mộ độc thoại: "Trời đất xoay vần, tin rằng sẽ có một ngày, cậu ta sẽ biến thành bần nông, lúc đó ông đây sẽ đánh thổ hào phân đất, nhân dân sẽ làm chủ."
Sao lại còn trù ẻo nữa vậy.
"Đi." Nguyễn Tri Mộ gào to: "Mang lại đây giúp tôi! Mẹ kiếp, tốn hai trăm của ông đây, cậu ta không cần thì tôi cần, tôi tự dùng!"
Nghiêm Việt: "Anh còn chưa tặng, sao biết hắn không cần."
Không thể ngăn cản Nguyễn Tri Mộ vùng vẫy lăn lộn, đứng dậy mở ngăn kéo.
Trong ngăn kéo có rất nhiều đồ, mấy cái bút bi, một quyển sổ kế toán, ngoài ra còn một số vật dụng thường ngày.
Nghiêm Việt lục lọi, hơi mất kiên nhẫn, dứt khoác vứt mấy cái hộp lên giường: "Tự tìm đi."
Nguyễn Tri Mộ thật sự nằm bò ra giường nghiêm túc tìm kiếm.
"Không phải cái này... cũng không phải cái này... Ô..."
Nghiêm Việt mò được thứ dài dài được bọc bằng vải nhung đen, rất giống cách gói dao cạo râu: "Cái này phải không?"
Nguyễn Tri Mộ nhìn sang: "A..."
Khi hai mắt tìm được tiêu cự, không biết làm sao, mặt đột nhiên đỏ bừng, giật đồ lại, nhét dưới lòng bàn tay.
Nghiêm Việt: "?"
Giọng nói của Nguyễn Tri Mộ rầu rĩ trong gối: "Không phải."
Nghiêm Việt: "Không phải thì không phải, anh căng thẳng cái gì, tôi có cướp đâu."
Hắn đúng là rảnh, nói quá nhiều với tên ma men.
Nghiêm Việt xoa thái dương, đứng dậy, chuẩn bị về phòng ngủ.
Đúng lúc này, đột nhiên hắn liếc được hình dạng của thứ đồ bọc trong nhung đen đó.
Vì bị Nguyễn Tri Mộ ấn xuống nên lộ ra hình thù rõ nét.
Mặc dù nhìn rất giống dao cạo râu, nhưng phần đầu không vuông mà lại tròn tròn, thuôn thuôn.
Còn có chút thô.
......
Ánh mắt Nghiêm Việt dừng lại rất lâu mới thu về: "Tôi về ngủ đây."
Đầu Nguyễn Tri Mộ vùi trong chăn, không nói chuyện với hắn, không biết có phải ngủ rồi không.
——
Nghiêm Việt đến thành phố A đã sắp một tháng.
Trừ lần đánh nhau hôm khai giảng, Nghiêm Việt không gây sự gì hết.
Nguyễn Tri Mộ dần tìm ra quy luật, Nghiêm Việt không phải kiểu người chủ động gây hấn, bình thường chăm chú chơi game và nghịch máy ảnh, nhưng một khi có người khiến hắn khó chịu, hắn nhất định sẽ ra tay.
Người không đụng chạm tôi, tôi không đụng chạm người, người đụng chạm tôi, tôi sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Nguyễn Tri Mộ không hứng thú với việc học tập của Nghiêm Việt, trong nhóm phụ huynh luôn lặn mất tăm, cũng không chủ động tìm cô giáo hỏi tình hình của Nghiêm Việt.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi ngó một cái, thường xuyên có phụ huynh cãi nhau, có đứa trẻ chán học bỏ tiết đổ lỗi cho nhà trường không đóng cổng kỹ, có đứa lại kén chọn bảo dinh dưỡng bữa ăn của nhà trường không đủ khiến nó đói gầy đi, có đứa yêu sớm làm ầm ĩ đổi lớp, có đứa nửa đêm gửi link mình hát hò, vô cùng náo nhiệt.
Nguyễn Tri Mộ rất thích thú hóng hớt như đu phim truyền hình dài tập.
Thỉnh thoảng có bài kiểm tra, cần phụ huynh xem xong rồi ký tên.
Nguyễn Tri Mộ hơi bất ngờ, thành tích của Nghiêm Việt cũng ổn, lớp có 50 người, về cơ bản Nghiêm Việt đứng trong khoảng 30-40, không kém như Nghiêm Minh Hoa nói.
Không hổ là trường Trung học trọng điểm nức tiếng gần xa, Nguyễn Tri Mộ nghĩ thầm, chỉ vỏn vẹn một tháng, mầm mọc lệch đã được nắn thẳng rồi.
Trung học Thực nghiệm có bài thi mỗi cuối tháng, thành tích gửi phụ huynh.
Nguyễn Tri Mộ gọi điện cho Nghiêm Minh Hoa, nói Nghiêm Việt rất tiến bộ, bảo họ đợi kết quả thi cuối tháng.
Nghiêm Minh Hoa rất vui, cứ nói qua đợt này sẽ mời anh ăn cơm.
Nguyễn Tri Mộ thường xuyên phải lên lớp viết luận, chắt chiu thời gian để kiếm thêm tiền, ngoài ra chỉ cần làm mấy món cho Nghiêm Việt thì tiền sẽ về túi.
Tiền về túi, tâm tình tốt, Nguyễn Tri Mộ nhìn Nghiêm Việt cũng thuận mắt.
Lúc ăn tối giãn mày nở nụ cười, hỏi Nghiêm Việt hai lần có cần thêm cơm không.
Nghiêm Việt: "... Anh cười cái gì."
Nguyễn Tri Mộ: "Vui thì cười thôi, cười một lần trẻ mười tuổi."
Nghiêm Việt cau mày: "Có việc gì đáng để vui à."
Nguyễn Tri Mộ: "Không có gì... ngày mai có phải có kết quả thi tháng không?"
Nghiêm Việt: "Ừ."
Nguyễn Tri Mộ đưa cho Nghiêm Việt cái đùi gà béo nhất trong đĩa: "Đợt vừa rồi vất vả lắm nhỉ, vậy cậu ăn nhiều lên, bổ sung dinh dưỡng, đợi có thành tích, bố và chú cậu chắc chắn rất vui."
Vô cớ xum xoe, phi gian tức đạo. *
Nghiêm Việt nhìn anh một cái, lại nhìn đùi gà một cái, trầm ngâm.
* phi gian tức đạo 非奸即盗, ý chỉ chắc chắn phải làm gì đó bất hợp pháp, mờ ám.
Hôm sau, Trung tâm Hôn Khánh quyết toán tiền lương tháng này, phí ăn ở của Nghiêm Việt cũng được chuyển đến.
Nguyễn Tri Mộ ăn mì ngoài hàng, vui vẻ đếm con số tăng lên trong thẻ ngân hàng, hiếm khi hào phóng gọi thêm một phần thịt bò.
Đàn ông, phải cứng rắn với bản thân.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Người gọi đến là Nghiêm Minh Hoa.
Nghiêm Minh Hoa làm việc rất nghiêm túc chăm chỉ, đang làm rất hiếm khi gọi điện.
Nguyễn Tri Mộ ngẫm nghĩ, phiếu thành tích chắc gửi đến nơi rồi, thầy Nghiêm gọi đến để chia vui?
Nguyễn Tri Mộ hắng giọng: "Alo, thầy Nghiêm ạ."
Nghiêm Minh Hoa nghiêm nghị nói:
"Tiểu Nguyễn, chuyện này là sao, vừa nãy nhận được bảng thành tích, Tiểu Việt đứng thứ nhất từ dưới lên?! Có phải chỗ nào nhầm không? Hồi trước mặc dù thành tích không tốt nhưng chưa bao giờ đứng bét lớp cả!"
Nguyễn Tri Mộ ngây ngốc: "Hả?"
Nghiêm Minh Hoa: "Trừ ngữ văn, các môn khác đều không đạt! Nghiêm Việt gửi bảng thành tích đến công ty bố nó, còn cố ý in mấy chục bản, gửi các sếp ở công ty mỗi người một bản."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
"Giờ cả công ty đều biết con trai sếp tổng thi đứng bét lớp. Bố Nghiêm Việt tức xé giấy luôn, nói cắt đứt quan hệ với Nghiêm Việt."
Nghiêm Minh Hoa than thở:
"Không phải lần trước em nói với thầy thành tích của nó có tiến bộ, thầy và bố nó cũng không ôm hi vọng lớn như thế... thành tích kém thì kém, không cần phải giấu bọn thầy... em... haiz..."
Cả đời này Nguyễn Tri Mộ chưa bao giờ trải qua thời khắc ngượng ngùng đến thế.
Chưa bao giờ như bây giờ, rất muốn ném điện thoại ra ngoài không gian, làm nổ tung vũ trụ bằng vụ nổ sóng lượng tử, huỷ diệt thế giới.
Nguyễn Tri Mộ: "Dạo này Nghiêm Việt đúng thật có tiến bộ... Thầy đừng nóng, buổi chiều em không có tiết, tan học sẽ trao đổi với giáo viên..."
Nghiêm Minh Hoa: "Vất vả cho em rồi. Bố nó giờ rất tức giận, thầy làm việc cũng không tập trung..."
Nguyễn Tri Mộ: "Vâng em biết rồi, thầy đừng gấp, nói không chừng ghi nhầm thành tích ạ."
Nguyễn Tri Mộ cúp máy.
Wechat nhảy ra tin nhắn mới, là tin nhắn của chủ nhiệm: [Anh Nguyễn, sau khi tan học mời đến trường một chuyến, chúng ta trao đổi.]
Nguyễn Tri Mộ: [Vâng, đã biết.]
Anh hít thở sâu một hơi, gọi em gái phục vụ: "Cho tôi thêm một trứng rán."
Nghĩ sắp đối mặt với sóng gió, Nguyễn Tri Mộ đã thấy đau đầu.
Vết thương tinh thần chỉ có thể dùng món ngon chữa lành.
Em gái: "Vâng thưa anh."
Nhưng một quả trứng rán hai tệ, tổn thất tiền bạc khiến tinh thần con người lại thêm tổn thương.
Nguyễn Tri Mộ kéo cổ tay áo em gái: "Đợi đã, hay là đừng thêm nữa."
Em gái: "?"
Một sự trấn an ngắn ngủi có thể xoa dịu trái tim đang bỏng rát.
Nguyễn Tri Mộ: "Hay là cứ thêm một quả đi."
Em gái: "..."
Em gái miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Rốt cuộc anh thêm hay không thêm ạ, vui lòng nói chính xác."
"... Thêm." Nguyễn Tri Mộ đau lòng: "Cho dù thêm vài điểm nữa, thêm vài điểm nữa cũng không đến nỗi xếp bét mà."
Hết chương 6.