Chương 7: Tiếng động | Bóng tối bao trùm
Trong hành lang tối tăm bỗng xuất hiện một bóng trắng dị thường, tóc người ấy xõa dài ra sau lưng, trên người khoác một chiếc áo choàng dày, chân mang một đôi dép lê lông tơ thoạt nhìn rất ấm áp.
Nàng cầm đèn dầu bước từng bước đi lên cầu thang.
Phòng sách hé ra một khe hở, Bạch Mộc thò nửa đầu vào.
Bên trong không có ai, căn phòng tối đen như mực.
Nàng khép cửa lại cài chốt kỹ càng, tắt đèn dầu đi tới cửa sổ vén bức màn sang hai bên.
Ánh nắng chói chang chiếu vào rọi sáng khắp nơi trong phòng, từng hạt tia sáng lơ lửng trong không khí hiện rõ tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bạch Mộc híp mắt mở khóa cửa sổ ra, đẩy một cánh cửa sổ sang một bên.
Cái lạnh cắt da cắt thịt ào tới rũ xuống mái tóc đen đang xõa tung sau lưng, không khí lành lạnh giá buốt khiến nàng không kìm được hít sâu một hơi.
Người con gái nhìn xuống bức tường ngoài kia, sau đó lại nhìn tiếp vào nơi giao nhau giữa cánh rừng và bầu trời, hồi sau co người lại.
Nàng không quên mục đích ban đầu của mình, rằng phải trốn khỏi đây.
Các loại sách đã được sắp xếp gọn gàng trên giá, nàng bỏ qua những cuốn sách có nội dung lung tung, chuyên tâm chọn mấy cuốn sách về địa lý và các quyển khoa học phổ cập những chủng tộc thời nay.
Nàng đặt sách xuống bàn rồi nằm liệt ở kế bên, lật từng trang từng trang một, cuối cùng sau một hồi cũng tìm được tài liệu về ma cà rồng.
Những người đó đã đặt cho bọn chúng một cái tên rất đẹp, là huyết tộc.
Hàng ngàn năm trước, chúng bò ra khỏi phần mộ của mình và hút hết máu của người chết, chúng chỉ hoạt động vào ban đêm, ánh sáng mặt trời là vũ khí duy nhất mà con người có thể sử dụng để đưa chúng vào chỗ chết.
Trong sách cũng liệt kê một số phương pháp xua đuổi thường thấy trong phim như tỏi, nước thánh, thập tự giá …
Nàng lật sang trang kế tiếp.
Huyết tộc truyền lại huyết thống của mình bằng cách bắt con người uống máu của chúng, ấy gọi là “Ma cà rồng”.
Ở mặt sau có hình ảnh minh họa một con người đang uống chất lỏng màu đỏ tươi.
Bạch Mộc nhíu mày, lật xem mấy trang khác.
Hồ sơ về các huyết tộc này ít đến đáng thương, mấy trang kế tiếp toàn ghi lại mấy chủng tộc thú nhân và phù thủy không thôi.
Nhưng trang này có một câu hấp dẫn sự chú ý của nàng, “Sở trường là vu thuật và xem bói”.
Liệu có vu thuật nào kết nối giữa thời gian và không gian không, liệu có thể đưa nàng về không?
Bạch Mộc nháy mắt cảm thấy có hy vọng, nàng cầm sách lên xem từng đoạn một.
Bỗng bụng réo “ọc ọc” lên, nàng đặt những cuốn sách còn lại về chỗ cũ, đóng cửa sổ đang mở lại, kéo tấm rèm che kín mít lại rồi ôm cuốn sách đi ra ngoài.
Đèn tường mờ ảo tối tăm, toàn bộ hành lang chìm trong bóng tối u ám.
Lâu đài im ắng chẳng có lấy một bóng người.
Bạch Mộc đi rất chậm, vừa đến cửa phòng thì tình cờ gặp Aumont.
Gã đang bưng cơm trưa chuẩn bị gõ cửa, lúc nhìn thấy Bạch Mộc thì hơi giật mình, ánh mắt gã rơi vào chiếc vòng bạc trên cổ tay của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười: “Có ‘giấy thông hành’ cơ đấy, cô quả là chẳng rảnh nổi một giây mà.”
Bạch Mộc lười đáp lại gã, nàng cầm lấy mâm đồ ăn rồi trở tay đóng cửa lại, bỏ lại gã đứng một mình ngổn ngang trong hành lang.
Chiếc vòng này cho phép nàng đi lại tự do trong khắp lâu đài, nó giống như giấy thông hành vậy, đây là nàng bán cơ thể của mình để lấy nó.
Cảnh tượng những đêm trước hiện rõ mồm một trong đầu, Bạch Mộc xoa xoa vành tai nóng hôi hổi của mình, bưng mâm đồ ăn đến bên cửa sổ ngồi ăn.
Sau bữa tối, nàng cầm cuốn sách kia đọc từng trang một, bỗng có một con dơi nhỏ màu đen bay ra khỏi góc phòng đung đưa lắc lư đậu xuống vai nàng.
Người con gái giật cả mình nhưng lại chẳng dám đuổi nó đi, đành phải nghiêng đầu cảnh giác.
Nó to cỡ lòng bàn tay, vài sợi lông xù xù rơi xuống đậu trên vai nàng, giờ đây nó đang thò cổ mở to đôi mắt nhỏ màu đỏ của mình ra nhìn nội dung trong cuốn sách nàng đang cầm.
Không hiểu sao Bạch Mộc lại thấy có hơi dễ thương.
Nàng thử vươn ngón tay lại gần, nó ngay lập tức dụi nhẹ đầu vào ngón tay của nàng cọ cọ.
Ánh nắng rực rỡ dần khuất sau bức tường cao, ánh sáng bên trong căn phòng dần tối đi.
Nàng đứng dậy định thắp sáng chân đèn thì bỗng có một bầy dơi từ bên trong góc tối hiện ra tụ tập bu kín lại, một bàn tay trắng trẻo với khớp xương rõ ràng vươn ra thắp sáng chân đèn trước nàng một bước.
Một nhúm lửa bốc lên từ tim của ngọn nến, soi sáng khuôn mặt người đàn ông.
Mái tóc rối bù trên trán được chải gọn gàng, ánh nến chiếu rọi vào sống mũi tựa như đỉnh núi cao chẳng thể vượt qua, để lại trên đó một bóng ma sâu thẳm.
Đôi mắt của hắn có màu nâu đỏ đậm, hàng lông mi dày, lúc này hàng lông mi tuyệt đẹp ấy đang hơi rủ xuống.
Hắn mặc một cây đen, mỗi đường may đều gãi đúng chỗ ngứa tôn lên những đường nét cơ bắp rắn chắc.
Ánh mắt lướt từ cằm xuống đáy quần.
Bạch Mộc vươn tay sờ sờ chóp mũi, chậm rãi dời tầm mắt đi nơi khác.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn ăn mặc lịch sự như vậy, thường ngày hắn chỉ toàn mặc đồ ngủ thoải mái không thôi.
Bạch Mộc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Chàng định ra ngoài à?”
“Định ra ngoài một thời gian.” Luis gật đầu, “Lúc ta không có ở đây thì nó sẽ là người bảo vệ em.” Hắn nhìn con dơi nhỏ đang đậu trên vai nàng.
Con dơi nhỏ vẫn lười biếng cọ vào bên gáy của nàng, nó đang vô cùng cực kỳ hưởng thụ mùi hương trên cơ thể của người con gái này, nhận thấy ánh mắt của hắn thì khẽ vỗ vỗ cánh một cái.
Luis: …
Hắn ho nhẹ một tiếng, đặt chân đèn xuống xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước thì bỗng quay người lại ôm lấy eo nàng cúi đầu cắn vào môi nàng một cái.
Vết cắn của hắn có hơi sâu, khóe miệng nàng chảy ra một ít sợi tơ máu đỏ tanh ngọt.
Bạch Mộc nhíu mày đau nhói, đầu lưỡi lạnh lẽo kia liếm láp lấy khóe miệng của nàng hòng muốn giảm bớt cơn đau cho nàng, mãi đến lúc không còn máu nữa thì hắn mới tách ra.
Hắn vuốt ve mái tóc đen trên vai của người con gái, căn dặn: “Cẩn thận một chút, đừng chạy lung tung bên ngoài.”
Tiếng móng ngựa xa dần, lâu đài chìm vào bóng tối.
Bạch Mộc nhìn cánh cửa đang chầm chậm đóng lại, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Đây không phải là thời cơ tốt nhất để tìm cách trốn thoát ư.
Nàng cầm đèn dầu khám phá đường đi ở tầng một. Đang là ban ngày nên hầu như chẳng thấy bóng ai, cái sảnh lớn như thế nhưng lại trống vắng không lấy một người đi lại.
Cửa trước đóng chặt, Bạch Mộc đi đến thử đẩy đẩy ra.
Cánh cửa gỗ dày nặng bất động không chút nhúc nhích.
Nàng cũng không thử lại mà xoay người tìm một lối thoát khác.
Cầu thang từ tầng một lên tầng hai phân bố theo hình vòng cung ở hai bên sảnh ngoài, bên phải cầu thang có một cánh cửa đang khép hờ.
Bạch Mộc thông qua khe hở nhìn lén vào bên trong, trời tối đen như mực nên chẳng nhìn rõ được gì.
Ngón tay đẩy nhẹ, cánh cửa gỗ phát ra tiếng kêu chói tai kéo dài.
Nàng khom lưng đi vào trong.
Đây một căn bếp, mặt bàn ở đây đẹp không tì vết, mọi thứ xung quanh đều được sắp xếp gọn gàng.
Bên cạnh bồn rửa chén là vài chiếc bát đĩa đã được rửa sạch, dường như nó vừa được rửa xong thì phải, dưới đáy bát đĩa vẫn còn đọng lại những vệt nước chưa khô.
Trên giá là giỏ rau xanh đủ loại, sau giá có một khe tối, Bạch Mộc nhìn thấy một cánh cửa.
Gió tràn vào qua khe cửa, nàng vươn một cánh tay ra che mắt mình lại, đợi đến khi quen với ánh sáng mạnh rồi mới thả xuống.
Ngoài cửa là một con đường được xây bằng gạch và đá, nó uốn lượn hướng thẳng vào khu rừng, mà bên ngoài bìa rừng là những bức tường cao sừng sững.
Nền tuyết đọng lại một vài dấu vết của bánh xe vừa chạy qua, Bạch Mộc lần theo dấu vết đi đến cuối con đường.
Nơi đó bị chôn vùi trong bóng tối của những bức tường cao.
“Đi xem không, đi nhé?”
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, hơi thở lạnh lẽo ấy phả vào cổ nàng, lông tơ trên người nàng nháy mắt dựng đứng lên hết, sau cổ tê rần cả ra, ngọn đèn dầu trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng “bịch” khẽ.
Bạch Mộc xoay người lùi về phía sau, để cho toàn thân của mình được ánh nắng chói chang che chở lấy.
Những mảnh thủy tinh trên ngọn đèn dầu vương vãi khắp nơi, bấc nến cũng tỏa ra một làn khói tro bụi.
Không có ai ở đó, ngoài ngọn đèn dầu hỏng đó ra thì không còn ai khác.
*
Tiếng bước chân xa xa trên hành lang dần dần đến gần, con dơi nhỏ vốn đang treo ngược bên cạnh giường bỗng vỗ cánh bay lên đáp xuống đầu người kia.
Bạch Mộc vớt nó xuống khỏi đầu mình, đặt nó vào lòng bàn tay ngắm nghía.
Nó nhe răng nhếch mép, dang rộng đôi cánh của mình ra rồi trừng đôi mắt đỏ tròn xoe nhìn chằm chằm vào nàng.
Người con gái xoa xoa cái gáy của nó, khe khẽ an ủi vỗ về, “Lần sau tao chắc chắn sẽ dẫn mày theo, ai bảo trời vừa sáng là mày đã đi ngủ chi.”
Buổi tối, hầu gái bưng mâm đồ ăn xuất hiện bên ngoài, lạ thay, cả ngày hôm nay Bạch Mộc chẳng thấy bóng dáng của Aumont đâu cả.
“Hôm nay Aumont không ở trong lâu đài sao?”
“Vâng.” Hầu gái ngừng việc quét dọn lại, cầm chổi trả lời, “Ngài Aumont đã cùng đi với đại nhân rồi ạ.”
Bạch Mộc gật đầu, đâm một quả cà chua nhỏ bỏ vào miệng.
Nàng chợt nhớ đến âm thanh mà mình đã nghe thấy trong bếp.
“Thế … gần đây có khách nào đến đây à?”
“Khách ạ?” Mặt cô hầu gái hiện lên vẻ mờ mịt, hồi sau cô ấy lắc đầu: “Tôi chưa nghe bảo có khách nào ghé chơi hết ạ.”
Sáng hôm sau, Bạch Mộc vẫn như ngày hôm qua không dẫn theo con dơi nhỏ này, nàng tranh thủ lúc mặt trời đang sáng trưng lẻn ra ngoài.
Ai mà biết được liệu sinh vật do ma cà rồng sắp xếp ở bên cạnh nàng này có phải dùng để theo dõi nàng hay không.
Nàng ngựa quen đường cũ đi lên tầng một, đôi mắt bất chợt nhìn về hướng phòng bếp.
Cơn lạnh lẽo đến đáng sợ khi đó dường như vẫn còn vương vấn trên gáy, nàng xoa xoa cánh tay, quyết định tìm xem tầng một có lối ra nào khác hay không.
Một bóng ma trượt ra khỏi vùng âm u trèo lên vách tường bò lên trần nhà, để lại trên con đường một dấu vết ngoằn ngoèo.
Ngoài đại sảnh và nhà bếp ở tầng một thì gần đó còn có một số phòng tương tự như phòng khách, bên trong rất rộng, chính giữa được trang bị ghế sofa và bàn trà để tiếp đãi khách.
Những căn phòng khác cũng không ngoại lệ, tất cả đều không có cửa để đi ra ngoài, ngay cả bệ cửa sổ cũng bị khóa chặt.
Nàng lắc lắc cánh tay đau nhức của mình, lẩm bẩm phỉ báng: “Mỗi ngày mà cứ đóng cửa sổ thế này thì sớm muộn gì nó cũng mốc meo cho mà xem.”
Kết quả nàng vẫn lượn vào phòng bếp.
Nàng đặt tay lên tay cầm, hít sâu một hơi rồi vặn nắm cửa bước vào trong.
Sau lưng nàng, bóng đen kia nói gót theo chân nàng đi vào bên trong.
Giống như ngày hôm qua, ánh sáng bên trong vẫn rất tối tăm u ám, nhưng nhờ vào ánh sáng của đèn dầu nên nàng có thể phân biệt được đồ đạc trong phòng này. Giờ đây ở đây chẳng có bóng ai, nhưng không hiểu sao nàng cứ luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang ẩn núp trong bóng tối này.
Cảm giác ấy càng ngày càng mãnh liệt, Bạch Mộc nắm chặt ngọn đèn dầu không kịp quan sát tình hình xung quanh đã xoay người lao ra khỏi cửa không thèm ngoáy đầu nhìn lại.
Hơi giống với tâm lý mỗi tối tắt đèn lên giường đi ngủ, cứ nghĩ rằng “Ma sẽ không tấn công người trốn dưới lớp chăn”, vừa tắt đèn xong là chạy nhanh chui vào chăn, ngay cả bàn chân cũng nhét chặt vào trong chăn không để lộ ra ngoài.
*Trên mạng có clip người ta vừa tắt đèn xong là chạy vội vào phòng ấy, mọi người xem clip đó là hiểu tâm lý của nữ chính nhé
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người nàng, xua tan đi cái giá lạnh khiếp người ban nãy.
Ở chỗ nàng không nhìn thấy, có một bóng đen đứng im bên rìa ánh nắng, nó dừng lại rồi từ từ lùi vào bóng tối.
Bạch Mộc ngoảnh đầu lại tắt đèn dầu đi, nàng đi dọc theo con đường được vài phút thì thấy một cánh cửa.
Cánh cửa ấy không lớn lắm, nhưng đủ rộng để xe chở rau và lương thực đi qua.
Lòng nàng vui mừng khôn xiết, người con gái nhấc chân chạy lon ton đến đó.
Vừa đến đã thấy cánh cửa đã bị khóa sắt khóa lại, độ cong nơi khóe miệng nàng từ từ hạ xuống.
Nàng đẩy đẩy cánh cửa, sợi xích sắt vang lên tiếng “rầm” trầm đục.
Ngày thường đến cửa sổ trong lâu đài cũng không được phép mở ra thì làm gì có chuyện xuất hiện một cánh cửa không khóa để cho nàng chạy đi được.
*
Bạch Mộc tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài thì thấy con dơi nhỏ kia đang treo ngược trên trần nhà, đã thế nó còn lấy cánh che kín mít mình lại.
Dù đã an ủi rồi nhưng nó vẫn rất giận vì nàng không chịu dẫn nó đi chung.
Khăn lông lau qua đuôi tóc ướt đẫm, đêm nay nàng thật sự rất mệt, bụng dưới có hơi ê ẩm, cả người khó chịu khiến nàng lựa chọn làm lơ con dơi đang treo trên cao kia.
Ngọn nến bị thổi tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.
Một lúc sau, trên nóc nhà bỗng xuất hiện hai con mắt nhỏ đỏ rực, đầu tiên là nó chớp chớp, sau đó ngẩng đầu nhìn xuống giường.
Người con gái hơi nhíu mày cuộn mình trong chăn, có vẻ ngủ không được yên lắm.
Nó quan sát một lúc rồi thở ra một tiếng rất nhẹ, tựa như tiếng thở dài của con người vậy. Hồi sau nó vỗ cánh đáp xuống cạnh người nàng, dùng cánh vỗ nhẹ vào lưng nàng hệt như đang vỗ về.
Ngày thứ ba sau khi Luis rời đi, Bạch Mộc nằm trong phòng một ngày trời, cơn đau ở bụng dưới nhắc nhở nàng rằng nàng sắp đến ngày hành kinh rồi.
Nàng xoa xoa bụng, bỗng cảm thấy hơi lo lắng, trong tiềm thức chợt mong người ấy có thể về sớm một chút, tốt nhất là về trước ngày kinh nguyệt của nàng.
Bạch Mộc hoảng sợ trước suy nghĩ này của mình, vào cái lúc chảy máu la liệt đó mà lại tìm một con quỷ hút máu bảo vệ cho mình ư, có điên hay không cơ chứ, người con gái lắc đầu tự ép mình trục xuất ý tưởng quái đản ấy ra khỏi đầu.
Bụng của nàng cũng không biết cố gắng chút nào, ngày hôm sau tỉnh lại đã có một luồng nhiệt chảy xuống bắp đùi nhỏ giọt xuống dưới đất.
Chất lỏng màu đỏ tươi nhuộm đỏ làn váy, mùi máu tươi nồng nặc lan tràn ra hòa hết vào không khí, nồng đến mức khiến cô hầu gái đến đưa cơm đỏ mắt cả lên, đưa cơm xong đã phải vội chạy ra khỏi phòng.
Bạch Mộc không có cách nào để hỏi những người phụ nữ ở đây đã làm thế nào để vượt qua thời kỳ này, bởi vì nàng nghĩ ma cà rồng ở đây có thể sẽ không có ngày hành kinh này.
Hơi nóng tràn ra khỏi giữa hai chân, Bạch Mộc không còn cách nào khác đành phải lấy một chiếc khăn tắm mới ra gắng gượng làm cho mình một miếng lót.
Bụng dưới đau không chịu nổi, nàng quấn chăn cuộn tròn mình lại thành một con tôm.
Lượng máu tươi ngào ngạt tiếp tục lan tràn ra ngoài, vài cô hầu gái cố gắng chống lại cơn khát máu của mình giữ khoảng cách xa nhất với căn phòng kia.
Con dơi nhỏ bay vào góc xa nhất trong căn phòng nằm co ro ở đó, nó vùi đầu vào đôi cánh của mình cố gắng không cho mùi thơm ấy bay vào mũi mình.
Hoàng hôn buông xuống, bóng đen trải dài từ trong bếp leo lên tường, nó men theo mùi ấy lần mò đến nơi có mùi thơm nồng nhất.
Màu sắc của nó rõ ràng tối hơn nhiều so với ánh sáng tối tăm ngoài trời kia, bóng đen gần như che hết cửa phòng Bạch Mộc, phạm vi bao phủ dần dần mở rộng hơn, giây sau đã nuốt chửng toàn bộ căn phòng vào bóng tối.
Ấy là một luồng khí quen thuộc, là một hơi thở có tính xâm lược hung hãn, con dơi nhỏ ngay lập tức mở to mắt ra, nó lao đến bên cạnh Bạch Mộc cảnh giác nhìn xung quanh.
Bóng đen len qua khe hở giữa cửa sổ lần mò đến bên mép giường.
Bỗng có một vầng hào quang đỏ nhạt xuất hiện bao lấy Bạch Mộc và con dơi nhỏ, bóng đen nháy mắt bị cô lập bên ngoài.
Người đàn ông đang dựa lưng trong xe ngựa khẽ nhíu mày, động tác đang nghịch dao găm trong tay cũng dừng lại, hắn nhìn ra màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, giây tiếp theo chợt biến mất sau bóng dơi.
Bóng đen rõ ràng mạnh hơn con dơi nhỏ nhiều, nó chống lại đòn tấn công của con dơi rồi quay sang nuốt chửng vòng sáng bên cạnh. Luồng bóng tối ngưng tụ thành một cái gai nhọn len lói vươn ra sau lưng con dơi, giây tiếp theo phóng thẳng xuống xuyên thủng trái tim nó.
Con dơi nhỏ biến thành một đám bụi xám tan biến trong không khí.
Lúc Bạch Mộc tỉnh dậy thì xung quanh đã yên tĩnh đến đáng sợ rồi, giờ đây chỉ còn lại bóng tối vô biên u ám.
Bụng dưới vẫn còn đau nhói, nàng cố gắng chống lại cơn đau ngồi dậy nhìn xung quanh, bỗng có một thứ gì đó lạnh lẽo bắt lấy mắt cá chân của nàng, tựa như một con rắn men theo cẳng chân của nàng trượt lên trên.
Nàng theo bản năng muốn duỗi chân thoát khỏi thứ khiến mình lạnh sống lưng kia, nhưng bỗng phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ nằm im tại chỗ chẳng thể cử động được.
Chiếc chăn bông đang đắp trên người phồng lên lộ ra mái tóc ngắn màu nâu vàng có hơi bù xù, người này có khuôn mặt mang đậm nét Châu Âu, hốc mắt trũng sâu vào trong, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi cong lên.
Đôi mắt có màu hổ phách nhạt, tựa như một viên ngọc không có độ ấm.
Đồng tử của gã bỗng nhướng lên, ánh mắt bộc lộ ý định phải bắt lấy con mồi này cho bằng được.
Nàng cầm đèn dầu bước từng bước đi lên cầu thang.
Phòng sách hé ra một khe hở, Bạch Mộc thò nửa đầu vào.
Bên trong không có ai, căn phòng tối đen như mực.
Nàng khép cửa lại cài chốt kỹ càng, tắt đèn dầu đi tới cửa sổ vén bức màn sang hai bên.
Ánh nắng chói chang chiếu vào rọi sáng khắp nơi trong phòng, từng hạt tia sáng lơ lửng trong không khí hiện rõ tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bạch Mộc híp mắt mở khóa cửa sổ ra, đẩy một cánh cửa sổ sang một bên.
Cái lạnh cắt da cắt thịt ào tới rũ xuống mái tóc đen đang xõa tung sau lưng, không khí lành lạnh giá buốt khiến nàng không kìm được hít sâu một hơi.
Người con gái nhìn xuống bức tường ngoài kia, sau đó lại nhìn tiếp vào nơi giao nhau giữa cánh rừng và bầu trời, hồi sau co người lại.
Nàng không quên mục đích ban đầu của mình, rằng phải trốn khỏi đây.
Các loại sách đã được sắp xếp gọn gàng trên giá, nàng bỏ qua những cuốn sách có nội dung lung tung, chuyên tâm chọn mấy cuốn sách về địa lý và các quyển khoa học phổ cập những chủng tộc thời nay.
Nàng đặt sách xuống bàn rồi nằm liệt ở kế bên, lật từng trang từng trang một, cuối cùng sau một hồi cũng tìm được tài liệu về ma cà rồng.
Những người đó đã đặt cho bọn chúng một cái tên rất đẹp, là huyết tộc.
Hàng ngàn năm trước, chúng bò ra khỏi phần mộ của mình và hút hết máu của người chết, chúng chỉ hoạt động vào ban đêm, ánh sáng mặt trời là vũ khí duy nhất mà con người có thể sử dụng để đưa chúng vào chỗ chết.
Trong sách cũng liệt kê một số phương pháp xua đuổi thường thấy trong phim như tỏi, nước thánh, thập tự giá …
Nàng lật sang trang kế tiếp.
Huyết tộc truyền lại huyết thống của mình bằng cách bắt con người uống máu của chúng, ấy gọi là “Ma cà rồng”.
Ở mặt sau có hình ảnh minh họa một con người đang uống chất lỏng màu đỏ tươi.
Bạch Mộc nhíu mày, lật xem mấy trang khác.
Hồ sơ về các huyết tộc này ít đến đáng thương, mấy trang kế tiếp toàn ghi lại mấy chủng tộc thú nhân và phù thủy không thôi.
Nhưng trang này có một câu hấp dẫn sự chú ý của nàng, “Sở trường là vu thuật và xem bói”.
Liệu có vu thuật nào kết nối giữa thời gian và không gian không, liệu có thể đưa nàng về không?
Bạch Mộc nháy mắt cảm thấy có hy vọng, nàng cầm sách lên xem từng đoạn một.
Bỗng bụng réo “ọc ọc” lên, nàng đặt những cuốn sách còn lại về chỗ cũ, đóng cửa sổ đang mở lại, kéo tấm rèm che kín mít lại rồi ôm cuốn sách đi ra ngoài.
Đèn tường mờ ảo tối tăm, toàn bộ hành lang chìm trong bóng tối u ám.
Lâu đài im ắng chẳng có lấy một bóng người.
Bạch Mộc đi rất chậm, vừa đến cửa phòng thì tình cờ gặp Aumont.
Gã đang bưng cơm trưa chuẩn bị gõ cửa, lúc nhìn thấy Bạch Mộc thì hơi giật mình, ánh mắt gã rơi vào chiếc vòng bạc trên cổ tay của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười: “Có ‘giấy thông hành’ cơ đấy, cô quả là chẳng rảnh nổi một giây mà.”
Bạch Mộc lười đáp lại gã, nàng cầm lấy mâm đồ ăn rồi trở tay đóng cửa lại, bỏ lại gã đứng một mình ngổn ngang trong hành lang.
Chiếc vòng này cho phép nàng đi lại tự do trong khắp lâu đài, nó giống như giấy thông hành vậy, đây là nàng bán cơ thể của mình để lấy nó.
Cảnh tượng những đêm trước hiện rõ mồm một trong đầu, Bạch Mộc xoa xoa vành tai nóng hôi hổi của mình, bưng mâm đồ ăn đến bên cửa sổ ngồi ăn.
Sau bữa tối, nàng cầm cuốn sách kia đọc từng trang một, bỗng có một con dơi nhỏ màu đen bay ra khỏi góc phòng đung đưa lắc lư đậu xuống vai nàng.
Người con gái giật cả mình nhưng lại chẳng dám đuổi nó đi, đành phải nghiêng đầu cảnh giác.
Nó to cỡ lòng bàn tay, vài sợi lông xù xù rơi xuống đậu trên vai nàng, giờ đây nó đang thò cổ mở to đôi mắt nhỏ màu đỏ của mình ra nhìn nội dung trong cuốn sách nàng đang cầm.
Không hiểu sao Bạch Mộc lại thấy có hơi dễ thương.
Nàng thử vươn ngón tay lại gần, nó ngay lập tức dụi nhẹ đầu vào ngón tay của nàng cọ cọ.
Ánh nắng rực rỡ dần khuất sau bức tường cao, ánh sáng bên trong căn phòng dần tối đi.
Nàng đứng dậy định thắp sáng chân đèn thì bỗng có một bầy dơi từ bên trong góc tối hiện ra tụ tập bu kín lại, một bàn tay trắng trẻo với khớp xương rõ ràng vươn ra thắp sáng chân đèn trước nàng một bước.
Một nhúm lửa bốc lên từ tim của ngọn nến, soi sáng khuôn mặt người đàn ông.
Mái tóc rối bù trên trán được chải gọn gàng, ánh nến chiếu rọi vào sống mũi tựa như đỉnh núi cao chẳng thể vượt qua, để lại trên đó một bóng ma sâu thẳm.
Đôi mắt của hắn có màu nâu đỏ đậm, hàng lông mi dày, lúc này hàng lông mi tuyệt đẹp ấy đang hơi rủ xuống.
Hắn mặc một cây đen, mỗi đường may đều gãi đúng chỗ ngứa tôn lên những đường nét cơ bắp rắn chắc.
Ánh mắt lướt từ cằm xuống đáy quần.
Bạch Mộc vươn tay sờ sờ chóp mũi, chậm rãi dời tầm mắt đi nơi khác.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn ăn mặc lịch sự như vậy, thường ngày hắn chỉ toàn mặc đồ ngủ thoải mái không thôi.
Bạch Mộc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Chàng định ra ngoài à?”
“Định ra ngoài một thời gian.” Luis gật đầu, “Lúc ta không có ở đây thì nó sẽ là người bảo vệ em.” Hắn nhìn con dơi nhỏ đang đậu trên vai nàng.
Con dơi nhỏ vẫn lười biếng cọ vào bên gáy của nàng, nó đang vô cùng cực kỳ hưởng thụ mùi hương trên cơ thể của người con gái này, nhận thấy ánh mắt của hắn thì khẽ vỗ vỗ cánh một cái.
Luis: …
Hắn ho nhẹ một tiếng, đặt chân đèn xuống xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước thì bỗng quay người lại ôm lấy eo nàng cúi đầu cắn vào môi nàng một cái.
Vết cắn của hắn có hơi sâu, khóe miệng nàng chảy ra một ít sợi tơ máu đỏ tanh ngọt.
Bạch Mộc nhíu mày đau nhói, đầu lưỡi lạnh lẽo kia liếm láp lấy khóe miệng của nàng hòng muốn giảm bớt cơn đau cho nàng, mãi đến lúc không còn máu nữa thì hắn mới tách ra.
Hắn vuốt ve mái tóc đen trên vai của người con gái, căn dặn: “Cẩn thận một chút, đừng chạy lung tung bên ngoài.”
Tiếng móng ngựa xa dần, lâu đài chìm vào bóng tối.
Bạch Mộc nhìn cánh cửa đang chầm chậm đóng lại, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Đây không phải là thời cơ tốt nhất để tìm cách trốn thoát ư.
Nàng cầm đèn dầu khám phá đường đi ở tầng một. Đang là ban ngày nên hầu như chẳng thấy bóng ai, cái sảnh lớn như thế nhưng lại trống vắng không lấy một người đi lại.
Cửa trước đóng chặt, Bạch Mộc đi đến thử đẩy đẩy ra.
Cánh cửa gỗ dày nặng bất động không chút nhúc nhích.
Nàng cũng không thử lại mà xoay người tìm một lối thoát khác.
Cầu thang từ tầng một lên tầng hai phân bố theo hình vòng cung ở hai bên sảnh ngoài, bên phải cầu thang có một cánh cửa đang khép hờ.
Bạch Mộc thông qua khe hở nhìn lén vào bên trong, trời tối đen như mực nên chẳng nhìn rõ được gì.
Ngón tay đẩy nhẹ, cánh cửa gỗ phát ra tiếng kêu chói tai kéo dài.
Nàng khom lưng đi vào trong.
Đây một căn bếp, mặt bàn ở đây đẹp không tì vết, mọi thứ xung quanh đều được sắp xếp gọn gàng.
Bên cạnh bồn rửa chén là vài chiếc bát đĩa đã được rửa sạch, dường như nó vừa được rửa xong thì phải, dưới đáy bát đĩa vẫn còn đọng lại những vệt nước chưa khô.
Trên giá là giỏ rau xanh đủ loại, sau giá có một khe tối, Bạch Mộc nhìn thấy một cánh cửa.
Gió tràn vào qua khe cửa, nàng vươn một cánh tay ra che mắt mình lại, đợi đến khi quen với ánh sáng mạnh rồi mới thả xuống.
Ngoài cửa là một con đường được xây bằng gạch và đá, nó uốn lượn hướng thẳng vào khu rừng, mà bên ngoài bìa rừng là những bức tường cao sừng sững.
Nền tuyết đọng lại một vài dấu vết của bánh xe vừa chạy qua, Bạch Mộc lần theo dấu vết đi đến cuối con đường.
Nơi đó bị chôn vùi trong bóng tối của những bức tường cao.
“Đi xem không, đi nhé?”
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, hơi thở lạnh lẽo ấy phả vào cổ nàng, lông tơ trên người nàng nháy mắt dựng đứng lên hết, sau cổ tê rần cả ra, ngọn đèn dầu trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng “bịch” khẽ.
Bạch Mộc xoay người lùi về phía sau, để cho toàn thân của mình được ánh nắng chói chang che chở lấy.
Những mảnh thủy tinh trên ngọn đèn dầu vương vãi khắp nơi, bấc nến cũng tỏa ra một làn khói tro bụi.
Không có ai ở đó, ngoài ngọn đèn dầu hỏng đó ra thì không còn ai khác.
*
Tiếng bước chân xa xa trên hành lang dần dần đến gần, con dơi nhỏ vốn đang treo ngược bên cạnh giường bỗng vỗ cánh bay lên đáp xuống đầu người kia.
Bạch Mộc vớt nó xuống khỏi đầu mình, đặt nó vào lòng bàn tay ngắm nghía.
Nó nhe răng nhếch mép, dang rộng đôi cánh của mình ra rồi trừng đôi mắt đỏ tròn xoe nhìn chằm chằm vào nàng.
Người con gái xoa xoa cái gáy của nó, khe khẽ an ủi vỗ về, “Lần sau tao chắc chắn sẽ dẫn mày theo, ai bảo trời vừa sáng là mày đã đi ngủ chi.”
Buổi tối, hầu gái bưng mâm đồ ăn xuất hiện bên ngoài, lạ thay, cả ngày hôm nay Bạch Mộc chẳng thấy bóng dáng của Aumont đâu cả.
“Hôm nay Aumont không ở trong lâu đài sao?”
“Vâng.” Hầu gái ngừng việc quét dọn lại, cầm chổi trả lời, “Ngài Aumont đã cùng đi với đại nhân rồi ạ.”
Bạch Mộc gật đầu, đâm một quả cà chua nhỏ bỏ vào miệng.
Nàng chợt nhớ đến âm thanh mà mình đã nghe thấy trong bếp.
“Thế … gần đây có khách nào đến đây à?”
“Khách ạ?” Mặt cô hầu gái hiện lên vẻ mờ mịt, hồi sau cô ấy lắc đầu: “Tôi chưa nghe bảo có khách nào ghé chơi hết ạ.”
Sáng hôm sau, Bạch Mộc vẫn như ngày hôm qua không dẫn theo con dơi nhỏ này, nàng tranh thủ lúc mặt trời đang sáng trưng lẻn ra ngoài.
Ai mà biết được liệu sinh vật do ma cà rồng sắp xếp ở bên cạnh nàng này có phải dùng để theo dõi nàng hay không.
Nàng ngựa quen đường cũ đi lên tầng một, đôi mắt bất chợt nhìn về hướng phòng bếp.
Cơn lạnh lẽo đến đáng sợ khi đó dường như vẫn còn vương vấn trên gáy, nàng xoa xoa cánh tay, quyết định tìm xem tầng một có lối ra nào khác hay không.
Một bóng ma trượt ra khỏi vùng âm u trèo lên vách tường bò lên trần nhà, để lại trên con đường một dấu vết ngoằn ngoèo.
Ngoài đại sảnh và nhà bếp ở tầng một thì gần đó còn có một số phòng tương tự như phòng khách, bên trong rất rộng, chính giữa được trang bị ghế sofa và bàn trà để tiếp đãi khách.
Những căn phòng khác cũng không ngoại lệ, tất cả đều không có cửa để đi ra ngoài, ngay cả bệ cửa sổ cũng bị khóa chặt.
Nàng lắc lắc cánh tay đau nhức của mình, lẩm bẩm phỉ báng: “Mỗi ngày mà cứ đóng cửa sổ thế này thì sớm muộn gì nó cũng mốc meo cho mà xem.”
Kết quả nàng vẫn lượn vào phòng bếp.
Nàng đặt tay lên tay cầm, hít sâu một hơi rồi vặn nắm cửa bước vào trong.
Sau lưng nàng, bóng đen kia nói gót theo chân nàng đi vào bên trong.
Giống như ngày hôm qua, ánh sáng bên trong vẫn rất tối tăm u ám, nhưng nhờ vào ánh sáng của đèn dầu nên nàng có thể phân biệt được đồ đạc trong phòng này. Giờ đây ở đây chẳng có bóng ai, nhưng không hiểu sao nàng cứ luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang ẩn núp trong bóng tối này.
Cảm giác ấy càng ngày càng mãnh liệt, Bạch Mộc nắm chặt ngọn đèn dầu không kịp quan sát tình hình xung quanh đã xoay người lao ra khỏi cửa không thèm ngoáy đầu nhìn lại.
Hơi giống với tâm lý mỗi tối tắt đèn lên giường đi ngủ, cứ nghĩ rằng “Ma sẽ không tấn công người trốn dưới lớp chăn”, vừa tắt đèn xong là chạy nhanh chui vào chăn, ngay cả bàn chân cũng nhét chặt vào trong chăn không để lộ ra ngoài.
*Trên mạng có clip người ta vừa tắt đèn xong là chạy vội vào phòng ấy, mọi người xem clip đó là hiểu tâm lý của nữ chính nhé
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người nàng, xua tan đi cái giá lạnh khiếp người ban nãy.
Ở chỗ nàng không nhìn thấy, có một bóng đen đứng im bên rìa ánh nắng, nó dừng lại rồi từ từ lùi vào bóng tối.
Bạch Mộc ngoảnh đầu lại tắt đèn dầu đi, nàng đi dọc theo con đường được vài phút thì thấy một cánh cửa.
Cánh cửa ấy không lớn lắm, nhưng đủ rộng để xe chở rau và lương thực đi qua.
Lòng nàng vui mừng khôn xiết, người con gái nhấc chân chạy lon ton đến đó.
Vừa đến đã thấy cánh cửa đã bị khóa sắt khóa lại, độ cong nơi khóe miệng nàng từ từ hạ xuống.
Nàng đẩy đẩy cánh cửa, sợi xích sắt vang lên tiếng “rầm” trầm đục.
Ngày thường đến cửa sổ trong lâu đài cũng không được phép mở ra thì làm gì có chuyện xuất hiện một cánh cửa không khóa để cho nàng chạy đi được.
*
Bạch Mộc tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài thì thấy con dơi nhỏ kia đang treo ngược trên trần nhà, đã thế nó còn lấy cánh che kín mít mình lại.
Dù đã an ủi rồi nhưng nó vẫn rất giận vì nàng không chịu dẫn nó đi chung.
Khăn lông lau qua đuôi tóc ướt đẫm, đêm nay nàng thật sự rất mệt, bụng dưới có hơi ê ẩm, cả người khó chịu khiến nàng lựa chọn làm lơ con dơi đang treo trên cao kia.
Ngọn nến bị thổi tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.
Một lúc sau, trên nóc nhà bỗng xuất hiện hai con mắt nhỏ đỏ rực, đầu tiên là nó chớp chớp, sau đó ngẩng đầu nhìn xuống giường.
Người con gái hơi nhíu mày cuộn mình trong chăn, có vẻ ngủ không được yên lắm.
Nó quan sát một lúc rồi thở ra một tiếng rất nhẹ, tựa như tiếng thở dài của con người vậy. Hồi sau nó vỗ cánh đáp xuống cạnh người nàng, dùng cánh vỗ nhẹ vào lưng nàng hệt như đang vỗ về.
Ngày thứ ba sau khi Luis rời đi, Bạch Mộc nằm trong phòng một ngày trời, cơn đau ở bụng dưới nhắc nhở nàng rằng nàng sắp đến ngày hành kinh rồi.
Nàng xoa xoa bụng, bỗng cảm thấy hơi lo lắng, trong tiềm thức chợt mong người ấy có thể về sớm một chút, tốt nhất là về trước ngày kinh nguyệt của nàng.
Bạch Mộc hoảng sợ trước suy nghĩ này của mình, vào cái lúc chảy máu la liệt đó mà lại tìm một con quỷ hút máu bảo vệ cho mình ư, có điên hay không cơ chứ, người con gái lắc đầu tự ép mình trục xuất ý tưởng quái đản ấy ra khỏi đầu.
Bụng của nàng cũng không biết cố gắng chút nào, ngày hôm sau tỉnh lại đã có một luồng nhiệt chảy xuống bắp đùi nhỏ giọt xuống dưới đất.
Chất lỏng màu đỏ tươi nhuộm đỏ làn váy, mùi máu tươi nồng nặc lan tràn ra hòa hết vào không khí, nồng đến mức khiến cô hầu gái đến đưa cơm đỏ mắt cả lên, đưa cơm xong đã phải vội chạy ra khỏi phòng.
Bạch Mộc không có cách nào để hỏi những người phụ nữ ở đây đã làm thế nào để vượt qua thời kỳ này, bởi vì nàng nghĩ ma cà rồng ở đây có thể sẽ không có ngày hành kinh này.
Hơi nóng tràn ra khỏi giữa hai chân, Bạch Mộc không còn cách nào khác đành phải lấy một chiếc khăn tắm mới ra gắng gượng làm cho mình một miếng lót.
Bụng dưới đau không chịu nổi, nàng quấn chăn cuộn tròn mình lại thành một con tôm.
Lượng máu tươi ngào ngạt tiếp tục lan tràn ra ngoài, vài cô hầu gái cố gắng chống lại cơn khát máu của mình giữ khoảng cách xa nhất với căn phòng kia.
Con dơi nhỏ bay vào góc xa nhất trong căn phòng nằm co ro ở đó, nó vùi đầu vào đôi cánh của mình cố gắng không cho mùi thơm ấy bay vào mũi mình.
Hoàng hôn buông xuống, bóng đen trải dài từ trong bếp leo lên tường, nó men theo mùi ấy lần mò đến nơi có mùi thơm nồng nhất.
Màu sắc của nó rõ ràng tối hơn nhiều so với ánh sáng tối tăm ngoài trời kia, bóng đen gần như che hết cửa phòng Bạch Mộc, phạm vi bao phủ dần dần mở rộng hơn, giây sau đã nuốt chửng toàn bộ căn phòng vào bóng tối.
Ấy là một luồng khí quen thuộc, là một hơi thở có tính xâm lược hung hãn, con dơi nhỏ ngay lập tức mở to mắt ra, nó lao đến bên cạnh Bạch Mộc cảnh giác nhìn xung quanh.
Bóng đen len qua khe hở giữa cửa sổ lần mò đến bên mép giường.
Bỗng có một vầng hào quang đỏ nhạt xuất hiện bao lấy Bạch Mộc và con dơi nhỏ, bóng đen nháy mắt bị cô lập bên ngoài.
Người đàn ông đang dựa lưng trong xe ngựa khẽ nhíu mày, động tác đang nghịch dao găm trong tay cũng dừng lại, hắn nhìn ra màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, giây tiếp theo chợt biến mất sau bóng dơi.
Bóng đen rõ ràng mạnh hơn con dơi nhỏ nhiều, nó chống lại đòn tấn công của con dơi rồi quay sang nuốt chửng vòng sáng bên cạnh. Luồng bóng tối ngưng tụ thành một cái gai nhọn len lói vươn ra sau lưng con dơi, giây tiếp theo phóng thẳng xuống xuyên thủng trái tim nó.
Con dơi nhỏ biến thành một đám bụi xám tan biến trong không khí.
Lúc Bạch Mộc tỉnh dậy thì xung quanh đã yên tĩnh đến đáng sợ rồi, giờ đây chỉ còn lại bóng tối vô biên u ám.
Bụng dưới vẫn còn đau nhói, nàng cố gắng chống lại cơn đau ngồi dậy nhìn xung quanh, bỗng có một thứ gì đó lạnh lẽo bắt lấy mắt cá chân của nàng, tựa như một con rắn men theo cẳng chân của nàng trượt lên trên.
Nàng theo bản năng muốn duỗi chân thoát khỏi thứ khiến mình lạnh sống lưng kia, nhưng bỗng phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ nằm im tại chỗ chẳng thể cử động được.
Chiếc chăn bông đang đắp trên người phồng lên lộ ra mái tóc ngắn màu nâu vàng có hơi bù xù, người này có khuôn mặt mang đậm nét Châu Âu, hốc mắt trũng sâu vào trong, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi cong lên.
Đôi mắt có màu hổ phách nhạt, tựa như một viên ngọc không có độ ấm.
Đồng tử của gã bỗng nhướng lên, ánh mắt bộc lộ ý định phải bắt lấy con mồi này cho bằng được.