Chương 2
Trời trong nắng ấm, ngày hôm nay là ngày hạnh phúc đối với Cố Nhược Yên, cô đắm mình trong nụ hôn ngọt ngào của Hoắc Kiêu, những gì cô từng mong muốn, bây giờ đã trở thành hiện thực rồi.
Hoắc Kiêu rời môi khỏi Cố Nhược Yên, cảm giác khi chạm môi với cô rất đặc biệt, có lẽ Hoắc Kiêu đã biết cái gì gọi là nụ hôn ngọt ngào như viên kẹo, hắn còn muốn tận hưởng thêm một lúc nữa nhưng lại sợ Cố Nhược Yên không chịu nổi nên luyến tiếc dừng lại.
"Em đã ăn sáng chưa?"
Hoắc Kiêu dịu giọng hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng em có mua bữa sáng cho anh rồi, em để trong lớp của anh đó."
Cố Nhược Yên cười đáp.
Nhiệm vụ của cô vào mỗi buổi sáng là mua đồ ăn sáng cho hắn, buổi trưa lại phục vụ bữa trưa, hắn về nhà thì cô chủ động xác cặp cho hắn.
Trong mắt người ngoài, Cố Nhược Yên không khác gì người hầu của Hoắc Kiêu.
Ở kiếp trước, khi Hoắc Kiêu trở thành diễn viên, Cố Nhược Yên cũng tình nguyện từ bỏ giấc mơ của mình để làm trợ lý cho hắn, đến độ cô bị người của nhà họ Cố từ mặt.
Mỗi khi Hoắc Kiêu nghĩ đến sự hy sinh của Cố Nhược Yên, lòng hắn lại đau xót và day dứt.
"Anh đưa em đi ăn sáng, sau này em không cần mua bữa sáng cho anh, mỗi ngày anh sẽ đến nhà đón em cùng đi học, cùng em đi ăn, cùng em đi chơi được không?" Hoắc Kiêu vuốt tóc của Cố Nhược Yên: "Đừng hy sinh cho anh nữa, bây giờ đến lượt anh bù đắp cho em."
Cố Nhược Yên lại ngẩng người trước câu nói thâm tình của Hoắc Kiêu, qua một phút, cô mỉm cười tươi tắn đáp:
"Được, anh Kiêu nói gì em cũng đều nghe."
"Sau này em cứ quang minh chính đại ở bên anh, em có danh phận, không cần để ý đến người khác bàn tán."
"Em biết rồi. Anh Kiêu, chúng ta đi ăn thôi, đột nhiên em rất muốn ăn bữa sáng ở căn tin của trường."
Cố Nhược Yên cố ý chọn địa điểm này vì cô biết bây giờ có rất nhiều sinh viên đang ở đó, căn tin sẽ là địa điểm tốt để cô công khai chủ quyền với Hoắc Kiêu. Đây cũng là ý định thử xem Hoắc Kiêu đối với mình có đúng như hắn nói không, nếu hắn không đồng ý thì những gì hắn hứa hẹn... là đang trút giận chuyện Lệ Nhã Ly được tỏ tình thôi.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Hoắc Kiêu không cần suy nghĩ đã đồng ý, chẳng những vậy, hắn còn chủ động nắm tay Cố Nhược Yên, bàn tay to lớn đan xen vào bàn tay nhỏ nhắn mềm mại làm cho Cố Nhược Yên càng thêm bất ngờ.
Có lẽ những gì Hoắc Kiêu nói từ nãy đến giờ là thật.
Lòng tin của Cố Nhược Yên đối với chuyện Hoắc Kiêu đã nói càng tăng thêm.
(...)
Nhà ăn đông đúc, bây giờ còn cách thời gian vào lớp rất lâu nên mọi người đang tập trung ở đây để ăn sáng. Đồ ăn trong căn tin rất ngon, giá cả lại rẻ, không gian sạch sẽ thoáng mát nên càng được sinh viên ưa chuộng. Hoắc Kiêu rất ít đến nơi này vì hầu hết hắn đều được Cố Nhược Yên phục vụ tận miệng, chỉ có đôi ba lần cùng Lệ Nhã Ly đến đây.
Ngay khi Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên tay trong tay xuất hiện, nhà ăn bắt đầu nhốn nháo, tất cả mọi người dừng ăn để quan sát cảnh tượng kỳ lạ này. Hoắc Kiêu không đi cùng hoa khôi Lệ Nhã Ly lại thân mật nắm tay cô tiểu thư ngang ngược Cố Nhược Yên - người luôn bị Hoắc Kiêu ghét.
Tất cả mọi người được dịp suy đoán, ai ai cũng cho rằng Hoắc Kiêu và Lệ Nhã Ly vì chuyện sáng nay giận nhau nên lấy Cố Nhược Yên làm lá chắn.
Dù sao thì Cố Nhược Yên cũng có danh phận hôn thê cùa hắn mà.
Hoắc Kiêu đã đoán trước sẽ bị bàn tán, hắn càng nắm chặt tay của Cố Nhược Yên hơn khi thấy cô có ý định rút ra, hai người họ bên nhau là quang minh chính đại thì có gì phải sợ mấy lời bàn tán của người khác chứ?
Hoắc Kiêu cùng Cố Nhược Yên đi đến bàn order món ăn thức uống.
"Yên Yên, em muốn ăn gì?"
"Anh Kiêu muốn ăn gì thì em sẽ ăn món đó, sở thích của anh cũng là sở thích của em mà."
Cố Nhược Yên ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiêu vui vẻ nói.
Lúc đầu cô còn sợ hắn không thoải mái khi bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng khi biết hắn không quan tâm người khác bàn tán khiến cô càng thêm đắc ý.
"Như vậy không được đâu, em nên có sở thích của riêng mình chứ?"
"Từ nhỏ đến giờ đều vậy mà? Anh thích gì em sẽ thích cái đó, anh... không biết sao?"
Câu sau của Cố Nhược Yên cố ý nói thật nhỏ nhưng đủ để Hoắc Kiêu nghe thấy.
Hoắc Kiêu nghe được câu đó càng đau lòng hơn.
"Sau này em hãy có sở thích của riêng mình, anh sẽ vì sở thích của em mà làm theo được không?"
Hoắc Kiêu dịu giọng.
Thái độ dịu dàng này làm cho mọi người phải bất ngờ, vốn biết hắn rất ấm áp nhưng sự ấm áp đó chỉ dành cho Lệ Nhã Ly, chưa từng áp dụng với người khác.
"Em sẽ thử, em sẽ về nhà nghĩ xem em thích gì mới được."
"Như vậy mới ngoan, em cũng đừng làm cái bóng của anh nữa, cứ đường hoàng ở cùng anh, cũng không cần giúp anh mang đồ, em không phải người hầu của anh có hiểu không?"
Hoắc Kiêu vừa chọn món vừa nói.
"Em biết rồi, em sẽ nghe lời anh Kiêu."
Cố Nhược Yên cười tươi đáp.
Hoắc Kiêu nhéo nhẹ mũi của Cố Nhược Yên, hắn cầm lấy số bàn rồi cùng cô đi đến bàn trống, lịch sự kéo ghế để Cố Nhược Yên ngồi xuống còn bản thân ngồi ở phía đối diện.
Cách đó không xa, Lệ Nhã Ly và nhóm bạn của cô ta cũng có mặt, bọn họ vì chuyện cô ta được tỏ tình hôm nay đang bàn xem có nên đồng ý với đàn anh đó hay là chờ Hoắc Kiêu bày tỏ. Ngay khi nhà ăn nhốn nháo vì sự xuất hiện của Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu, Lệ Nhã Ly không tin nổi vào mắt mình những gì cô ta đang nhìn thấy.
Hoắc Kiêu thân mật với Cố Nhược Yên chốn đông người không hề e dè, kiêng nể.
"Nhã Ly... cái này chắc là Hoắc Kiêu đang dùng Cố Nhược Yên để trả đũa chuyện cậu được tỏ tình thôi, cậu đừng suy nghĩ lệch lạc."
Mễ Mễ - bạn thân nhất của Cố Nhược Yên lên tiếng khuyên nhủ.
"Mình và Kiêu không có gì với nhau, cậu ấy thân thiết với ai đâu liên quan gì đến mình chứ?"
Lệ Nhã Ly tỏ ra buồn bã nói.
"Cậu và Hoắc Kiêu mà không có gì á? Định lừa ai đây? Chẳng qua do Hoắc Kiêu chưa từng tỏ tình với cậu thôi, cậu đừng lo, đợi lát nữa Hoắc Kiêu sẽ lại lạnh nhạt với cô ta cho xem."
Mễ Mễ khẳng định chắc nịch.
Dựa vào quan hệ trước kia của Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu, cô ta cam đoan đến buổi trưa Hoắc Kiêu sẽ không còn thân thiết với Cố Nhược Yên nữa, người Hoắc Kiêu thích là Lệ Nhã Ly mà, Cố Nhược Yên lấy gì so được với bạn thân của cô ta chứ? Chắc chắn Hoắc Kiêu biết Lệ Nhã Ly đang ở đây nên cố tình cùng Cố Nhược Yên diễn tuồng tình chàng ý thiếp.
"Mình và Kiêu thật sự chỉ là bạn thôi... là bạn rất thân thiết."
Lệ Nhã Ly nghẹn giọng.
Cô ta càng giải thích kiểu bị bắt nạt, Mễ Mễ càng không cam tâm để Lệ Nhã Ly nhìn thấy cảnh Hoắc Kiêu thân mật với người khác.
Thật ra cô ta không định sẽ đến đó vạch mặt nhưng bạn thân cô ta đáng thương như vậy, cô ta không tài nào nhịn nổi.
"Mình biết cậu đang khó chịu, cậu không cần giấu diếm, mình sẽ qua đó hỏi rõ cho cậu. Hoắc Kiêu không thể vì cậu được tỏ tình mà đối xử với cậu như vậy, cậu còn chưa nhận lời đàn anh kia mà?"
"Mễ Mễ, đừng mà..."
Lệ Nhã Ly rơm rớm nước mắt ngăn Mễ Mễ, nhưng cô ta càng làm vậy càng khiến Mễ Mễ quyết tâm đến vạch trần màn kịch của Hoắc Kiêu. Bất chấp tất cả mọi chuyện, Mễ Mễ đứng lên đi thẳng đến bàn của Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên quát lớn:
"Hoắc Kiêu, chuyện này là thế nào? Cậu mau giải thích đi!"
Hoắc Kiêu rời môi khỏi Cố Nhược Yên, cảm giác khi chạm môi với cô rất đặc biệt, có lẽ Hoắc Kiêu đã biết cái gì gọi là nụ hôn ngọt ngào như viên kẹo, hắn còn muốn tận hưởng thêm một lúc nữa nhưng lại sợ Cố Nhược Yên không chịu nổi nên luyến tiếc dừng lại.
"Em đã ăn sáng chưa?"
Hoắc Kiêu dịu giọng hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng em có mua bữa sáng cho anh rồi, em để trong lớp của anh đó."
Cố Nhược Yên cười đáp.
Nhiệm vụ của cô vào mỗi buổi sáng là mua đồ ăn sáng cho hắn, buổi trưa lại phục vụ bữa trưa, hắn về nhà thì cô chủ động xác cặp cho hắn.
Trong mắt người ngoài, Cố Nhược Yên không khác gì người hầu của Hoắc Kiêu.
Ở kiếp trước, khi Hoắc Kiêu trở thành diễn viên, Cố Nhược Yên cũng tình nguyện từ bỏ giấc mơ của mình để làm trợ lý cho hắn, đến độ cô bị người của nhà họ Cố từ mặt.
Mỗi khi Hoắc Kiêu nghĩ đến sự hy sinh của Cố Nhược Yên, lòng hắn lại đau xót và day dứt.
"Anh đưa em đi ăn sáng, sau này em không cần mua bữa sáng cho anh, mỗi ngày anh sẽ đến nhà đón em cùng đi học, cùng em đi ăn, cùng em đi chơi được không?" Hoắc Kiêu vuốt tóc của Cố Nhược Yên: "Đừng hy sinh cho anh nữa, bây giờ đến lượt anh bù đắp cho em."
Cố Nhược Yên lại ngẩng người trước câu nói thâm tình của Hoắc Kiêu, qua một phút, cô mỉm cười tươi tắn đáp:
"Được, anh Kiêu nói gì em cũng đều nghe."
"Sau này em cứ quang minh chính đại ở bên anh, em có danh phận, không cần để ý đến người khác bàn tán."
"Em biết rồi. Anh Kiêu, chúng ta đi ăn thôi, đột nhiên em rất muốn ăn bữa sáng ở căn tin của trường."
Cố Nhược Yên cố ý chọn địa điểm này vì cô biết bây giờ có rất nhiều sinh viên đang ở đó, căn tin sẽ là địa điểm tốt để cô công khai chủ quyền với Hoắc Kiêu. Đây cũng là ý định thử xem Hoắc Kiêu đối với mình có đúng như hắn nói không, nếu hắn không đồng ý thì những gì hắn hứa hẹn... là đang trút giận chuyện Lệ Nhã Ly được tỏ tình thôi.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Hoắc Kiêu không cần suy nghĩ đã đồng ý, chẳng những vậy, hắn còn chủ động nắm tay Cố Nhược Yên, bàn tay to lớn đan xen vào bàn tay nhỏ nhắn mềm mại làm cho Cố Nhược Yên càng thêm bất ngờ.
Có lẽ những gì Hoắc Kiêu nói từ nãy đến giờ là thật.
Lòng tin của Cố Nhược Yên đối với chuyện Hoắc Kiêu đã nói càng tăng thêm.
(...)
Nhà ăn đông đúc, bây giờ còn cách thời gian vào lớp rất lâu nên mọi người đang tập trung ở đây để ăn sáng. Đồ ăn trong căn tin rất ngon, giá cả lại rẻ, không gian sạch sẽ thoáng mát nên càng được sinh viên ưa chuộng. Hoắc Kiêu rất ít đến nơi này vì hầu hết hắn đều được Cố Nhược Yên phục vụ tận miệng, chỉ có đôi ba lần cùng Lệ Nhã Ly đến đây.
Ngay khi Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên tay trong tay xuất hiện, nhà ăn bắt đầu nhốn nháo, tất cả mọi người dừng ăn để quan sát cảnh tượng kỳ lạ này. Hoắc Kiêu không đi cùng hoa khôi Lệ Nhã Ly lại thân mật nắm tay cô tiểu thư ngang ngược Cố Nhược Yên - người luôn bị Hoắc Kiêu ghét.
Tất cả mọi người được dịp suy đoán, ai ai cũng cho rằng Hoắc Kiêu và Lệ Nhã Ly vì chuyện sáng nay giận nhau nên lấy Cố Nhược Yên làm lá chắn.
Dù sao thì Cố Nhược Yên cũng có danh phận hôn thê cùa hắn mà.
Hoắc Kiêu đã đoán trước sẽ bị bàn tán, hắn càng nắm chặt tay của Cố Nhược Yên hơn khi thấy cô có ý định rút ra, hai người họ bên nhau là quang minh chính đại thì có gì phải sợ mấy lời bàn tán của người khác chứ?
Hoắc Kiêu cùng Cố Nhược Yên đi đến bàn order món ăn thức uống.
"Yên Yên, em muốn ăn gì?"
"Anh Kiêu muốn ăn gì thì em sẽ ăn món đó, sở thích của anh cũng là sở thích của em mà."
Cố Nhược Yên ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiêu vui vẻ nói.
Lúc đầu cô còn sợ hắn không thoải mái khi bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng khi biết hắn không quan tâm người khác bàn tán khiến cô càng thêm đắc ý.
"Như vậy không được đâu, em nên có sở thích của riêng mình chứ?"
"Từ nhỏ đến giờ đều vậy mà? Anh thích gì em sẽ thích cái đó, anh... không biết sao?"
Câu sau của Cố Nhược Yên cố ý nói thật nhỏ nhưng đủ để Hoắc Kiêu nghe thấy.
Hoắc Kiêu nghe được câu đó càng đau lòng hơn.
"Sau này em hãy có sở thích của riêng mình, anh sẽ vì sở thích của em mà làm theo được không?"
Hoắc Kiêu dịu giọng.
Thái độ dịu dàng này làm cho mọi người phải bất ngờ, vốn biết hắn rất ấm áp nhưng sự ấm áp đó chỉ dành cho Lệ Nhã Ly, chưa từng áp dụng với người khác.
"Em sẽ thử, em sẽ về nhà nghĩ xem em thích gì mới được."
"Như vậy mới ngoan, em cũng đừng làm cái bóng của anh nữa, cứ đường hoàng ở cùng anh, cũng không cần giúp anh mang đồ, em không phải người hầu của anh có hiểu không?"
Hoắc Kiêu vừa chọn món vừa nói.
"Em biết rồi, em sẽ nghe lời anh Kiêu."
Cố Nhược Yên cười tươi đáp.
Hoắc Kiêu nhéo nhẹ mũi của Cố Nhược Yên, hắn cầm lấy số bàn rồi cùng cô đi đến bàn trống, lịch sự kéo ghế để Cố Nhược Yên ngồi xuống còn bản thân ngồi ở phía đối diện.
Cách đó không xa, Lệ Nhã Ly và nhóm bạn của cô ta cũng có mặt, bọn họ vì chuyện cô ta được tỏ tình hôm nay đang bàn xem có nên đồng ý với đàn anh đó hay là chờ Hoắc Kiêu bày tỏ. Ngay khi nhà ăn nhốn nháo vì sự xuất hiện của Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu, Lệ Nhã Ly không tin nổi vào mắt mình những gì cô ta đang nhìn thấy.
Hoắc Kiêu thân mật với Cố Nhược Yên chốn đông người không hề e dè, kiêng nể.
"Nhã Ly... cái này chắc là Hoắc Kiêu đang dùng Cố Nhược Yên để trả đũa chuyện cậu được tỏ tình thôi, cậu đừng suy nghĩ lệch lạc."
Mễ Mễ - bạn thân nhất của Cố Nhược Yên lên tiếng khuyên nhủ.
"Mình và Kiêu không có gì với nhau, cậu ấy thân thiết với ai đâu liên quan gì đến mình chứ?"
Lệ Nhã Ly tỏ ra buồn bã nói.
"Cậu và Hoắc Kiêu mà không có gì á? Định lừa ai đây? Chẳng qua do Hoắc Kiêu chưa từng tỏ tình với cậu thôi, cậu đừng lo, đợi lát nữa Hoắc Kiêu sẽ lại lạnh nhạt với cô ta cho xem."
Mễ Mễ khẳng định chắc nịch.
Dựa vào quan hệ trước kia của Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu, cô ta cam đoan đến buổi trưa Hoắc Kiêu sẽ không còn thân thiết với Cố Nhược Yên nữa, người Hoắc Kiêu thích là Lệ Nhã Ly mà, Cố Nhược Yên lấy gì so được với bạn thân của cô ta chứ? Chắc chắn Hoắc Kiêu biết Lệ Nhã Ly đang ở đây nên cố tình cùng Cố Nhược Yên diễn tuồng tình chàng ý thiếp.
"Mình và Kiêu thật sự chỉ là bạn thôi... là bạn rất thân thiết."
Lệ Nhã Ly nghẹn giọng.
Cô ta càng giải thích kiểu bị bắt nạt, Mễ Mễ càng không cam tâm để Lệ Nhã Ly nhìn thấy cảnh Hoắc Kiêu thân mật với người khác.
Thật ra cô ta không định sẽ đến đó vạch mặt nhưng bạn thân cô ta đáng thương như vậy, cô ta không tài nào nhịn nổi.
"Mình biết cậu đang khó chịu, cậu không cần giấu diếm, mình sẽ qua đó hỏi rõ cho cậu. Hoắc Kiêu không thể vì cậu được tỏ tình mà đối xử với cậu như vậy, cậu còn chưa nhận lời đàn anh kia mà?"
"Mễ Mễ, đừng mà..."
Lệ Nhã Ly rơm rớm nước mắt ngăn Mễ Mễ, nhưng cô ta càng làm vậy càng khiến Mễ Mễ quyết tâm đến vạch trần màn kịch của Hoắc Kiêu. Bất chấp tất cả mọi chuyện, Mễ Mễ đứng lên đi thẳng đến bàn của Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên quát lớn:
"Hoắc Kiêu, chuyện này là thế nào? Cậu mau giải thích đi!"