Chương 23: Hiện trường lặng ngắt như tờ
Hoäc Thừa Đông tăng tốc đuổi theo.
Cứ như vậy, hai chiếc xe với tính năng hơn kém nhau một trời một vực truy đuổi nhau trên đường núi. Hai người tôi vượt qua anh anh vượt qua tôi, nhất thời không phân được thắng thua.
Sau một trận truy đuổi, chiếc taxi màu xanh lên đỉnh núi trước.
Hoäc Thừa Đông theo sát phía sau, nhanh chóng đuổi theo, muốn vượt qua cô,
Nhưng chiếc taxi phía trước giống như đã lắp thiết bị định vị trên xe của anh ta vậy, lúc nào cũng có thể đoán được hướng đi tiếp theo của xe anh ta, hết lần này đến lần khác chặn phía trước.
Hoäc Thừa Đông vượt lên mấy lần đều thất bại, đầu xe còn tông nhẹ vào đuôi xe phía trước hai lần, anh ta bắt đầu tức giận.
Cô gái ngồi bên ghế phụ lái đã sớm bị dọa cho choáng váng, khắp đỉnh núi đều vang vọng tiếng hét chói tai của cô ta, Hoäc Thừa Đông rất muốn mở cửa xe ném cô ta xuống.
Cuối cùng vũng vượt qua được, vẻ mặt căng thẳng của Hoäc Thừa Đông cuối cùng cũng dịu lại.
Lúc này bọn họ đã đến giữa sườn núi, chỉ cần anh ta chặn không cho cô vượt qua, nhất định sẽ thẳng.
Vì vậy anh ta bắt đầu chặn đầu xe cô, thành công báo được thù, trong lòng vui vẻ không thôi.
"Đến rồi đến rồi, cậu Hoäc đến rồi."
Khoảnh khắc chiếc xe đua thể thao màu bạc xuất hiện, mọi người không mấy bất ngờ vì đây vốn là một cuộc đua chẳng hề kịch tính.
"Đợi chút, phía sau xe của cậu Hoäc là...?"
"Xe taxi? Không ngờ cô ta lại nhanh như vậy!"
Khi mọi người nhìn thấy chiếc taxi màu lam phía sau chiếc xe thể thao màu bạc, phản ứng khác xa so với lúc nấy, cực kỳ kích động.
"Mẹ nó, đáng lẽ lúc này cô ta phải còn ở trên đường lên núi chứ?"
"Vậy mà lại về đích cùng nhau, chuyện này sao có thể?!"
Thấy xe taxi còn có xu thế vượt lên, mọi người đều thay đổi dáng vẻ thoải mái xem kịch vừa rồi, bắt đầu hồi hộp.
Hoäc Thừa Đông không cho Kiều Ảnh cơ hội. Đích đến gần trong gang tấc.
Thấy chiến thẳng ở trước mắt, Hoắc Thừa Đông cong môi, trên mặt treo một nụ cười của kẻ chiến thẳng.
Anh ta nghĩ thầm: Trận này không uổng công chút nào, đối phương quả thật rất lợi hại.
Thằng thua đã định, tuy rằng xe taxi thua nhưng cũng đã làm cho mọi người thay đổi cách nhìn đối với Kiều Ảnh, có thể nói là thua trong quang vinh.
Ngay khi mọi người chuẩn bị nghênh đón Hoắc Thừa Đông, chiếc xe taxi màu lam bỗng nhiên giãn khoảng cách với xe thể thao, rồi sau đó tăng tốc thật mạnh.
Khi chiếc taxi màu lam bay vọt qua đỉnh đầu Hoắc Thừa Đông, tất cả mọi người đều ồ lên, rồi sau đó im lặng.
Hoäc Thừa Đông chỉ cảm thấy có một cái bóng phủ phía trên.
Anh ta ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy xe taxi màu lam cũ nát, không khỏi há hốc miệng.
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Xe taxi bay qua xe thể thao, vững vàng xuất hiện phía trước xe thể thao rồi lao qua vạch đích Sau đó là một pha quay. đầu đẹp mắt, như thể đang lạnh lùng nhìn chiếc xe thể thao thất bại.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Phong Văn Trung: "Mẹ... nó...!"
Cứ như vậy, hai chiếc xe với tính năng hơn kém nhau một trời một vực truy đuổi nhau trên đường núi. Hai người tôi vượt qua anh anh vượt qua tôi, nhất thời không phân được thắng thua.
Sau một trận truy đuổi, chiếc taxi màu xanh lên đỉnh núi trước.
Hoäc Thừa Đông theo sát phía sau, nhanh chóng đuổi theo, muốn vượt qua cô,
Nhưng chiếc taxi phía trước giống như đã lắp thiết bị định vị trên xe của anh ta vậy, lúc nào cũng có thể đoán được hướng đi tiếp theo của xe anh ta, hết lần này đến lần khác chặn phía trước.
Hoäc Thừa Đông vượt lên mấy lần đều thất bại, đầu xe còn tông nhẹ vào đuôi xe phía trước hai lần, anh ta bắt đầu tức giận.
Cô gái ngồi bên ghế phụ lái đã sớm bị dọa cho choáng váng, khắp đỉnh núi đều vang vọng tiếng hét chói tai của cô ta, Hoäc Thừa Đông rất muốn mở cửa xe ném cô ta xuống.
Cuối cùng vũng vượt qua được, vẻ mặt căng thẳng của Hoäc Thừa Đông cuối cùng cũng dịu lại.
Lúc này bọn họ đã đến giữa sườn núi, chỉ cần anh ta chặn không cho cô vượt qua, nhất định sẽ thẳng.
Vì vậy anh ta bắt đầu chặn đầu xe cô, thành công báo được thù, trong lòng vui vẻ không thôi.
"Đến rồi đến rồi, cậu Hoäc đến rồi."
Khoảnh khắc chiếc xe đua thể thao màu bạc xuất hiện, mọi người không mấy bất ngờ vì đây vốn là một cuộc đua chẳng hề kịch tính.
"Đợi chút, phía sau xe của cậu Hoäc là...?"
"Xe taxi? Không ngờ cô ta lại nhanh như vậy!"
Khi mọi người nhìn thấy chiếc taxi màu lam phía sau chiếc xe thể thao màu bạc, phản ứng khác xa so với lúc nấy, cực kỳ kích động.
"Mẹ nó, đáng lẽ lúc này cô ta phải còn ở trên đường lên núi chứ?"
"Vậy mà lại về đích cùng nhau, chuyện này sao có thể?!"
Thấy xe taxi còn có xu thế vượt lên, mọi người đều thay đổi dáng vẻ thoải mái xem kịch vừa rồi, bắt đầu hồi hộp.
Hoäc Thừa Đông không cho Kiều Ảnh cơ hội. Đích đến gần trong gang tấc.
Thấy chiến thẳng ở trước mắt, Hoắc Thừa Đông cong môi, trên mặt treo một nụ cười của kẻ chiến thẳng.
Anh ta nghĩ thầm: Trận này không uổng công chút nào, đối phương quả thật rất lợi hại.
Thằng thua đã định, tuy rằng xe taxi thua nhưng cũng đã làm cho mọi người thay đổi cách nhìn đối với Kiều Ảnh, có thể nói là thua trong quang vinh.
Ngay khi mọi người chuẩn bị nghênh đón Hoắc Thừa Đông, chiếc xe taxi màu lam bỗng nhiên giãn khoảng cách với xe thể thao, rồi sau đó tăng tốc thật mạnh.
Khi chiếc taxi màu lam bay vọt qua đỉnh đầu Hoắc Thừa Đông, tất cả mọi người đều ồ lên, rồi sau đó im lặng.
Hoäc Thừa Đông chỉ cảm thấy có một cái bóng phủ phía trên.
Anh ta ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy xe taxi màu lam cũ nát, không khỏi há hốc miệng.
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Xe taxi bay qua xe thể thao, vững vàng xuất hiện phía trước xe thể thao rồi lao qua vạch đích Sau đó là một pha quay. đầu đẹp mắt, như thể đang lạnh lùng nhìn chiếc xe thể thao thất bại.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Phong Văn Trung: "Mẹ... nó...!"