Chương 7: Cần giúp không?
Sau tiết tự học buổi tối, Kiều Ảnh vốn tưởng rằng Kiều Ý sẽ đợi cô, nhưng cậu lại không làm vậy.
Gần về đến nhà, cô mới nhìn thấy Kiều Ý đi khập khiễng trước mặt cô, nghĩ đến hôm nay ở trường cậu bị người khác gọi là tên què, có thể hình dung được cậu cũng thường xuyên bị bắt nạt như cô.
Đáng tiếc hiện tại trong tay cô không có đồng nào, nếu không cô nhất định sẽ chữa trị chân cho em trai này của mình.
Kiều Ảnh tăng tốc độ để đuổi kịp Kiều Ý.
Cậu nhìn thấy cô nhưng sau đó lại quay bước đi.
Kiều Ảnh cũng không để ý, giữa hai người vốn cũng không có nhiều chuyện để nói.
“Chị sẽ thi tốt kỳ thi tuyển sinh đại học chứ?” Kiều Ý đột nhiên hỏi.
“Tất nhiên!” Huyết Ảnh cô làm sao có thể để thua người khác?
Sau khi về đến nhà, Kiều Ảnh thay quần áo, đang định ra ngoài chạy bộ thì bị Lý Lệ Liên chặn lại để rửa bát.
Đống bát này bình thường Lý Lệ Liên đều chờ cô tan học về rồi rửa.
Kiều Ảnh quay lại nhìn, rồi trực tiếp xem bà ta như không khí.
“Con nha đầu chết tiệt này!” Lý Lệ Liên tức giận chửi rủa.
Kiều Ý vừa buông cặp sách xuống, liền yên lặng đi vào bếp rửa bát.
Ngay cả khi Kiều Ảnh đã bước ra khỏi cửa, cô vẫn còn nghe thấy tiếng Lý Lệ Liên đuổi con trai về phòng làm bài tập, rồi tiếp tục chửi bới và rửa bát.
Kiều Ảnh mỗi ngày đều kiểm soát khẩu phần ăn của mình, hơn nữa còn kiên trì chạy bộ sáng tối, sau vài ngày, kết quả thật đáng kinh ngạc, cô đã giảm được rất nhiều và cằm cũng thon gọn hơn.
Không có tiền, Kiều Ảnh quyết định bỏ luôn bữa tối, cô cũng không có ý định ngửa tay xin tiền Lý Lệ Liên, vì cô không chắc liệu mình có thể kiềm chế được trước sự mắng mỏ của bà ta hay không.
*
Đến khuya cô mới quay về nhà, đi tắm xong rồi về phòng ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ cách kiếm tiền.
Đột nhiên, cô nghe thấy động tĩnh gì đó.
Cô bật dậy lăn xuống giường.
Một đám người không biết từ đâu tới đang chạy vào khu phố của bọn họ.
Phía trước là một người đàn ông đang cố gắng bỏ chạy với vết thương bị đạn găm vào bụng.
Bước chân hắn ta không hề vững, cảm giác như sắp ngã xuống.
Đám người phía sau tạm thời vẫn chưa đuổi tới, nên người đàn ông liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhờ vào ánh trăng, Kiều Ảnh đi qua phòng khách, bước vào sân.
Bây giờ đã cuối tháng 4, hoa quế trong sân vừa nở rộ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Người đàn ông chẳng cần hình tượng, ngồi phịch xuống đất dựa vào tường, trên bụng chảy ra rất nhiều máu, hơi thở có chút rối loạn.
Đột nhiên, hắn ta nhận ra điều gì đó, cảnh giác ngẩng đầu lên thì thấy cửa của một ngôi nhà đang từ từ mở ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, Kiều Ảnh khẽ nhướn mày.
Gương mặt thật quen!
Cô nhanh chóng lục lại tất cả kí ức để tìm xem danh tính của người đàn ông này là ai.
Sau đó Kiều Ảnh đi ra, ngồi xổm xuống.
Người đàn ông che bụng, thô bạo nói: “... Nếu không muốn chết thì đi vào.”
Điều hắn ta không ngờ tới chính là cô gái mũm mĩm này lại bình tĩnh hỏi: “Cần giúp không?”
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô nhưng vẫn cảnh giác.
“Vết thương không sâu lắm, không chết được, nhưng nếu nửa giờ sau vẫn không cầm máu thì chẳng có gì bảo đảm cả.” Kiều Ảnh liếc nhìn vết thương, chậm rãi nói.
Sau đó một loạt tiếng bước chân đang đến gần, có thể nhận ra rằng những người này đã được huấn luyện bài bản.
Người đàn ông cũng nghe thấy tiếng động, nhưng vẫn nâng cao cảnh giác.
Kiều Ảnh bình tĩnh lấy ra một cây bút từ trong túi áo vest của người đàn ông, sau đó dưới ánh mắt hoang mang và cảnh cáo của hắn ta, cô dùng bút nâng ống tay áo của hắn ta lên, để lộ ra phần nhỏ cổ tay, động tác này dường như khá ghét bỏ máu trên tay hắn ta.
Kiều Ảnh lấy bút viết một dãy số lên cánh tay người đàn ông.
Sau đó đậy nắp bút và đặt nó trở về vị trí cũ.
Kiều Ảnh: “Vào cửa này, rồi ra bằng cửa sau, nếu chưa chết thì đừng quên chuyển tiền vào tài khoản cho tôi.”
Gần về đến nhà, cô mới nhìn thấy Kiều Ý đi khập khiễng trước mặt cô, nghĩ đến hôm nay ở trường cậu bị người khác gọi là tên què, có thể hình dung được cậu cũng thường xuyên bị bắt nạt như cô.
Đáng tiếc hiện tại trong tay cô không có đồng nào, nếu không cô nhất định sẽ chữa trị chân cho em trai này của mình.
Kiều Ảnh tăng tốc độ để đuổi kịp Kiều Ý.
Cậu nhìn thấy cô nhưng sau đó lại quay bước đi.
Kiều Ảnh cũng không để ý, giữa hai người vốn cũng không có nhiều chuyện để nói.
“Chị sẽ thi tốt kỳ thi tuyển sinh đại học chứ?” Kiều Ý đột nhiên hỏi.
“Tất nhiên!” Huyết Ảnh cô làm sao có thể để thua người khác?
Sau khi về đến nhà, Kiều Ảnh thay quần áo, đang định ra ngoài chạy bộ thì bị Lý Lệ Liên chặn lại để rửa bát.
Đống bát này bình thường Lý Lệ Liên đều chờ cô tan học về rồi rửa.
Kiều Ảnh quay lại nhìn, rồi trực tiếp xem bà ta như không khí.
“Con nha đầu chết tiệt này!” Lý Lệ Liên tức giận chửi rủa.
Kiều Ý vừa buông cặp sách xuống, liền yên lặng đi vào bếp rửa bát.
Ngay cả khi Kiều Ảnh đã bước ra khỏi cửa, cô vẫn còn nghe thấy tiếng Lý Lệ Liên đuổi con trai về phòng làm bài tập, rồi tiếp tục chửi bới và rửa bát.
Kiều Ảnh mỗi ngày đều kiểm soát khẩu phần ăn của mình, hơn nữa còn kiên trì chạy bộ sáng tối, sau vài ngày, kết quả thật đáng kinh ngạc, cô đã giảm được rất nhiều và cằm cũng thon gọn hơn.
Không có tiền, Kiều Ảnh quyết định bỏ luôn bữa tối, cô cũng không có ý định ngửa tay xin tiền Lý Lệ Liên, vì cô không chắc liệu mình có thể kiềm chế được trước sự mắng mỏ của bà ta hay không.
*
Đến khuya cô mới quay về nhà, đi tắm xong rồi về phòng ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ cách kiếm tiền.
Đột nhiên, cô nghe thấy động tĩnh gì đó.
Cô bật dậy lăn xuống giường.
Một đám người không biết từ đâu tới đang chạy vào khu phố của bọn họ.
Phía trước là một người đàn ông đang cố gắng bỏ chạy với vết thương bị đạn găm vào bụng.
Bước chân hắn ta không hề vững, cảm giác như sắp ngã xuống.
Đám người phía sau tạm thời vẫn chưa đuổi tới, nên người đàn ông liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhờ vào ánh trăng, Kiều Ảnh đi qua phòng khách, bước vào sân.
Bây giờ đã cuối tháng 4, hoa quế trong sân vừa nở rộ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Người đàn ông chẳng cần hình tượng, ngồi phịch xuống đất dựa vào tường, trên bụng chảy ra rất nhiều máu, hơi thở có chút rối loạn.
Đột nhiên, hắn ta nhận ra điều gì đó, cảnh giác ngẩng đầu lên thì thấy cửa của một ngôi nhà đang từ từ mở ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, Kiều Ảnh khẽ nhướn mày.
Gương mặt thật quen!
Cô nhanh chóng lục lại tất cả kí ức để tìm xem danh tính của người đàn ông này là ai.
Sau đó Kiều Ảnh đi ra, ngồi xổm xuống.
Người đàn ông che bụng, thô bạo nói: “... Nếu không muốn chết thì đi vào.”
Điều hắn ta không ngờ tới chính là cô gái mũm mĩm này lại bình tĩnh hỏi: “Cần giúp không?”
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô nhưng vẫn cảnh giác.
“Vết thương không sâu lắm, không chết được, nhưng nếu nửa giờ sau vẫn không cầm máu thì chẳng có gì bảo đảm cả.” Kiều Ảnh liếc nhìn vết thương, chậm rãi nói.
Sau đó một loạt tiếng bước chân đang đến gần, có thể nhận ra rằng những người này đã được huấn luyện bài bản.
Người đàn ông cũng nghe thấy tiếng động, nhưng vẫn nâng cao cảnh giác.
Kiều Ảnh bình tĩnh lấy ra một cây bút từ trong túi áo vest của người đàn ông, sau đó dưới ánh mắt hoang mang và cảnh cáo của hắn ta, cô dùng bút nâng ống tay áo của hắn ta lên, để lộ ra phần nhỏ cổ tay, động tác này dường như khá ghét bỏ máu trên tay hắn ta.
Kiều Ảnh lấy bút viết một dãy số lên cánh tay người đàn ông.
Sau đó đậy nắp bút và đặt nó trở về vị trí cũ.
Kiều Ảnh: “Vào cửa này, rồi ra bằng cửa sau, nếu chưa chết thì đừng quên chuyển tiền vào tài khoản cho tôi.”