Chương 9: Ở đâu ra vậy?
“Dạ vâng, cô ấy có vẻ vẫn còn là học sinh. Cô ấy nói nếu sống sót thì hãy chuyển tiền vào tài khoản cho cô ấy.” Tần Dục Sâm cực kỳ ấn tượng với cô gái điềm tĩnh và bạo dạn này.
“Cần giúp không?”
“Vết thương không sâu lắm, không chết được, nhưng nếu nửa giờ sau vẫn không cầm máu thì chẳng có gì bảo đảm cả.”
“Vào cửa này, rồi ra bằng cửa sau, nếu chưa chết thì đừng quên chuyển tiền vào tài khoản cho tôi.”
Tần Dục Sâm nhớ rõ ba câu mà Kiều Ảnh đã nói với hắn ta, cũng như hành động điềm tĩnh của cô lục túi áo lấy bút để viết số tài khoản của mình.
Thật sự là một cô gái rất đặc biệt.
“Tôi sẽ phái người đuổi theo hàng hóa đã bị cướp, không thể mất được đâu, còn cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, chờ bắt được người sẽ để cho cậu xử lý.” Tần Việt Hàn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tần Dục Sâm suy nghĩ một chút, chờ Tần Việt Hàn chuẩn bị rời khỏi cổng, hắn ta vội đuổi theo và nói: “Chú ba, con… con muốn đến Vân Thành lần nữa để đích thân cảm ơn cô bé ấy.”
“Đó là việc của cậu.” Trần Việt Hàn vẫn tiếp tục đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại, nhắc nhở: “Nhưng cậu phải biết cậu là người của Tần gia, có bao nhiêu cặp mắt đang lén lút theo dõi cậu? Vân Thành nhỏ như vậy, đừng có làm gì khiến cô bé gặp phiền phức. Không phải cô ấy đã nói rõ cách cảm ơn rồi sao? Cần gì phải bận tâm như vậy?”
“Vâng, con hiểu rồi. Cảm ơn chú ba đã nhắc nhở.” Tần Dục Sâm cảm thấy có chút hối hận.
Tần Việt Hàn: “Trong thời gian này cậu không cần phải đến công ty, ở nhà dưỡng bệnh đi.”
Tần Dục Sâm: “Con không sao.”
Trần Việt Hàn: “Nếu cậu không thể ngồi yên được thì hãy tìm một bác sĩ tốt có thể phẫu thuật cho ông nội cậu.”
Tần Dục Sâm: “Dạ!”
Huyết Ảnh không còn, bọn họ đều biết rằng bệnh tình của ông nội gần như là vô vọng.
Sau khi tiễn Tần Việt Hàn đi, Tần Dục Sâm lên lầu, nhìn số tài khoản hồi lâu đã được ghi lại trên giấy.
Chuyển bao nhiêu là tốt đây?
Dù sao cũng là ơn cứu mạng, chuyển bao nhiêu cũng được, nhưng cô bé vẫn còn là học sinh, chuyển một lúc quá nhiều có dọa sợ người ta không? Điều đó liệu có đem lại rắc rối cho cô không?
Suy cho cùng, dù có bản lĩnh đến đâu thì cô vẫn chỉ là một học sinh còn nhỏ tuổi.
Mười triệu tệ sợ rằng cô sẽ không thể xử lý tốt được.
_
Sau khi Kiều Ảnh tỉnh dậy, cô vẫn chạy bộ buổi sáng như thường lệ, sau đó xách cặp đi ra ngoài.
Kiều Ý đang đợi cô ở cửa.
“Cho chị!” Kiều Ý đưa ra năm mươi tệ.
Kiều Ảnh nhướn mày như muốn dùng ánh mắt hỏi cậu.
“Không phải thẻ cơm của chị không có tiền sao?” Kiều Ý đáp.
Kiều Ảnh suy nghĩ một chút rồi cầm lấy, nhìn năm mươi tệ trong tay, cô thật sự cảm thấy rất vui, đời trước Huyết Ảnh cô tất cả đều thuận buồm xuôi gió, tiền bạc cũng vậy, nhiều đến nỗi cô muốn tiêu như thế nào chẳng được, thế nhưng bây giờ lại phải dựa vào năm mươi nhân dân tệ mà người em trai đưa cho.
Kiều Ảnh: “Ở đâu ra vậy?”
Kiều Ý: “Em nói với mẹ là thẻ ăn của em hết tiền rồi.”
Kiều Ảnh: “Cho chị rồi, thẻ ăn của em thì sao?”
Kiều Ý: “Trong thẻ của em vẫn còn có hai mươi tệ.”
Kiều Ảnh đeo cặp sách lên vai, đi theo Kiều Ý, hai tay đút vào túi áo, hỏi: “Sao em biết thẻ ăn của chị hết tiền?”
“Trước kia mỗi tuần chị đều xin tiền mẹ một lần, nhưng lần này đã hơn một tuần rồi, em cũng không thấy chị xin tiền.” Kiều Ý nói.
Kiều Ảnh không nói gì, nhìn xuống đôi giày thể thao sắp hư của cậu trong lòng thầm nghĩ, cậu em trai này thật tốt.
Tới cổng trường Thất Trung, Diệp Tinh Ninh đứng trên lầu, nhìn thấy Kiều Ảnh đang nhàn nhã đến trường, trong mắt tràn đầy nham hiểm.
“Cần giúp không?”
“Vết thương không sâu lắm, không chết được, nhưng nếu nửa giờ sau vẫn không cầm máu thì chẳng có gì bảo đảm cả.”
“Vào cửa này, rồi ra bằng cửa sau, nếu chưa chết thì đừng quên chuyển tiền vào tài khoản cho tôi.”
Tần Dục Sâm nhớ rõ ba câu mà Kiều Ảnh đã nói với hắn ta, cũng như hành động điềm tĩnh của cô lục túi áo lấy bút để viết số tài khoản của mình.
Thật sự là một cô gái rất đặc biệt.
“Tôi sẽ phái người đuổi theo hàng hóa đã bị cướp, không thể mất được đâu, còn cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, chờ bắt được người sẽ để cho cậu xử lý.” Tần Việt Hàn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tần Dục Sâm suy nghĩ một chút, chờ Tần Việt Hàn chuẩn bị rời khỏi cổng, hắn ta vội đuổi theo và nói: “Chú ba, con… con muốn đến Vân Thành lần nữa để đích thân cảm ơn cô bé ấy.”
“Đó là việc của cậu.” Trần Việt Hàn vẫn tiếp tục đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại, nhắc nhở: “Nhưng cậu phải biết cậu là người của Tần gia, có bao nhiêu cặp mắt đang lén lút theo dõi cậu? Vân Thành nhỏ như vậy, đừng có làm gì khiến cô bé gặp phiền phức. Không phải cô ấy đã nói rõ cách cảm ơn rồi sao? Cần gì phải bận tâm như vậy?”
“Vâng, con hiểu rồi. Cảm ơn chú ba đã nhắc nhở.” Tần Dục Sâm cảm thấy có chút hối hận.
Tần Việt Hàn: “Trong thời gian này cậu không cần phải đến công ty, ở nhà dưỡng bệnh đi.”
Tần Dục Sâm: “Con không sao.”
Trần Việt Hàn: “Nếu cậu không thể ngồi yên được thì hãy tìm một bác sĩ tốt có thể phẫu thuật cho ông nội cậu.”
Tần Dục Sâm: “Dạ!”
Huyết Ảnh không còn, bọn họ đều biết rằng bệnh tình của ông nội gần như là vô vọng.
Sau khi tiễn Tần Việt Hàn đi, Tần Dục Sâm lên lầu, nhìn số tài khoản hồi lâu đã được ghi lại trên giấy.
Chuyển bao nhiêu là tốt đây?
Dù sao cũng là ơn cứu mạng, chuyển bao nhiêu cũng được, nhưng cô bé vẫn còn là học sinh, chuyển một lúc quá nhiều có dọa sợ người ta không? Điều đó liệu có đem lại rắc rối cho cô không?
Suy cho cùng, dù có bản lĩnh đến đâu thì cô vẫn chỉ là một học sinh còn nhỏ tuổi.
Mười triệu tệ sợ rằng cô sẽ không thể xử lý tốt được.
_
Sau khi Kiều Ảnh tỉnh dậy, cô vẫn chạy bộ buổi sáng như thường lệ, sau đó xách cặp đi ra ngoài.
Kiều Ý đang đợi cô ở cửa.
“Cho chị!” Kiều Ý đưa ra năm mươi tệ.
Kiều Ảnh nhướn mày như muốn dùng ánh mắt hỏi cậu.
“Không phải thẻ cơm của chị không có tiền sao?” Kiều Ý đáp.
Kiều Ảnh suy nghĩ một chút rồi cầm lấy, nhìn năm mươi tệ trong tay, cô thật sự cảm thấy rất vui, đời trước Huyết Ảnh cô tất cả đều thuận buồm xuôi gió, tiền bạc cũng vậy, nhiều đến nỗi cô muốn tiêu như thế nào chẳng được, thế nhưng bây giờ lại phải dựa vào năm mươi nhân dân tệ mà người em trai đưa cho.
Kiều Ảnh: “Ở đâu ra vậy?”
Kiều Ý: “Em nói với mẹ là thẻ ăn của em hết tiền rồi.”
Kiều Ảnh: “Cho chị rồi, thẻ ăn của em thì sao?”
Kiều Ý: “Trong thẻ của em vẫn còn có hai mươi tệ.”
Kiều Ảnh đeo cặp sách lên vai, đi theo Kiều Ý, hai tay đút vào túi áo, hỏi: “Sao em biết thẻ ăn của chị hết tiền?”
“Trước kia mỗi tuần chị đều xin tiền mẹ một lần, nhưng lần này đã hơn một tuần rồi, em cũng không thấy chị xin tiền.” Kiều Ý nói.
Kiều Ảnh không nói gì, nhìn xuống đôi giày thể thao sắp hư của cậu trong lòng thầm nghĩ, cậu em trai này thật tốt.
Tới cổng trường Thất Trung, Diệp Tinh Ninh đứng trên lầu, nhìn thấy Kiều Ảnh đang nhàn nhã đến trường, trong mắt tràn đầy nham hiểm.