Chương : 5
Vào phòng chỉ còn hai người, Trạm Lam nghiêng đầu gọi hắn: “Cửu gia?” Mộ Dung Thầm ngồi bên bàn rót chén trà nóng đang uống, nghe vậy liền đặt chén xuống, nhíu mày nhìn nàng, ngắm nàng một lúc, rồi điềm đạm lên tiếng: “Ðây là nơi ta bố trí từ ba năm trước, ban đầu, định khi nào cưới nàng sẽ dùng.”
Trạm Lam chỉ muốn trêu hắn một lần, không ngờ lại dẫn đến câu nói này, nhất thời trái tim như mềm đi, lại e lệ ngượng ngùng, cắn cánh môi đỏ hồng không nói nên lời.
Mộ Dung Thầm im lặng ngắm dáng vẻ thẹn thùng của nàng, trong lòng cũng dịu mềm sáng rõ, đoạn nở nụ cười, vẫy tay với nàng: “Trạm Lam, lại đây với ta.”
Hắn không dùng “trẫm”, dường như ra khỏi bức tường cung, trong chớp mắt đã quay trở lại ba năm về trước.
Vẫn còn tuyệt hơn ba năm trước, nàng đã là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của hắn.
“Một năm nay trong cung… có hận ta không?” Hắn ôm nàng đặt trên đầu gối, hôn lên khóe mắt nàng, dịu dàng hỏi.
Trạm Lam cúi đầu không trả lời.
Mộ Dung Thầm hiểu rõ, lại bật cười: “Vẫn còn để bụng thế sao…” Tuy nói vậy, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập ý cưng chiều, hôn nhẹ lên tóc mai của nàng, cánh tay càng ôm chặt hơn, thổi hơi nóng bên tai nàng cất tiếng hỏi: “Nếu được làm lại một lần nữa… nàng vẫn sẽ gả cho ta chứ?”
Trạm Lam vùi mặt trong lòng hắn, ánh mắt lấp lánh như những vì sao trong đêm đông nơi chân trời xa vợi, hắn không đợi nàng trả lời, cúi đầu hôn nàng, rồi lại hôn, Trạm Lam rủ mắt xuống che giấu ánh nhìn hoang liêu, hơi nghiêng đầu, lệ chưa kịp rơi khỏi khóe mắt đã lặng lẽ thấm vào vạt áo của hắn, đến khi ngẩng đầu nàng đã hé cười, nhẹ nhàng trả lời hắn một cách nghiêm túc: “Nếu là Mộ Dung Thầm, dù có làm lại mười lần, thiếp cũng gả.”
Năm đó, người thiếu niên cùng ánh trăng rơi xuống hậu viện, dưới tàng hoa dịu dàng yên tĩnh lặng ngắm nàng, Mộ Dung Thầm, Thượng Quan Phong đời này chỉ nguyện gả cho chàng.
Yên lặng rất lâu, hắn bỗng ôm nàng lên, tung người cùng nhào vào giường lớn trong phòng, sắc hồng bện cùng tơ sa dậy lên mấy tầng sóng, hắn siết chặt bờ vai mảnh khảnh của nàng, ý loạn tình mê, nụ hôn dịu dàng lại điên cuồng, tay bên eo nàng khéo léo cởi ra, luồn vào trong tìm kiếm.
“Ðã nói rồi, không được nuốt lời.” Hắn cắn vành tai nàng, giọng nói cực nhẹ cực khẽ, giống như đang đè nén điều gì, quá mềm mại mong manh, chỉ cần hơi cao giọng là sẽ vỡ tan.
“… Thiếp không nuốt lời.” Trạm Lam vô cùng bình tĩnh khẽ đáp.
**
Một đêm mưa phùn rung chuối tây.
Ðôi nến đỏ đã cháy mấy tấc, cả phòng ngập trong ánh lả lướt, Trạm Lam khẽ tỉnh, đẩy đẩy người đang ôm chặt nàng: “… Nên trở về thôi.”
Ðêm xuân quá ngắn, Mộ Dung Thầm cả đêm thỏa sức điên cuồng, lúc này mỹ nhân trong lòng mà buồn ngủ thì thật tốt, tay không kiên nhẫn vươn ra vuốt lên mắt nàng, muốn nàng cùng mình ngủ thêm một lát. Trạm Lam lại sợ làm trễ giờ lên triều sớm của hắn, nói hết lời để dỗ hắn dậy. Nàng chống cái eo như sắp gãy lên, bò qua hắn muốn vào nhà xí, lại bị hắn một tay đè lại.
Khuôn mặt Mộ Dung Thầm nghiêm nghị, vươn tay cẩn thận vuốt lại đống chăn ngổn ngang, tìm tấm lụa trơn màu trắng tối qua lót dưới thân nàng, khều bằng đầu ngón tay, lại giống như chạm phải ánh dương, giơ ra trước mặt nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn những đóa mai đỏ bên trên, còn trắng trợn nhướng mày cười khe khẽ.
“Ðêm qua vi phu khó cầm được lòng, không tránh khỏi có phần lỗ mãng, vẫn mong phu nhân rộng lượng bỏ quá cho.” Hắn nghiêm túc mà dịu dàng, dường như thật sự rất áy náy, trong ánh mắt kia một chút ý tứ cảm thông cũng chẳng có, rơi trên bờ vai trắng như tuyết của nàng, lại giống như lưu luyến chân tình…
Trạm Lam xấu hổ không biết trốn đâu, kéo chăn che trùm mặt không chịu ló ra, Mộ Dung Thầm vui sướng cười sang sảng, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Người quản sự rất lanh trí, đồ ăn sáng đem vào cùng với đồ ngọt, lớp kẹo gừng dày dặn bọc lấy quả sơn tra tròn tròn, đan cùng đường phèn, trông không khác lắm so với xâu mứt quả thật sự. Mộ Dung Thầm gắp một cây vào bát nàng, rồi tự mình nếm một cây, sơn tra chua ngọt, hắn trước giờ chưa từng ăn thử, vừa cắn trong miệng đã không kìm được khẽ nhíu mày.
Trạm Lam lấy khăn che miệng, hắn nhìn nàng, hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn nho nhỏ, cùng nhìn nhau cười, trong khoảnh khắc cuộc đời chỉ như một giấc mộng, thực giống một đôi phu thê giản dị bình thường.
Trạm Lam chỉ muốn trêu hắn một lần, không ngờ lại dẫn đến câu nói này, nhất thời trái tim như mềm đi, lại e lệ ngượng ngùng, cắn cánh môi đỏ hồng không nói nên lời.
Mộ Dung Thầm im lặng ngắm dáng vẻ thẹn thùng của nàng, trong lòng cũng dịu mềm sáng rõ, đoạn nở nụ cười, vẫy tay với nàng: “Trạm Lam, lại đây với ta.”
Hắn không dùng “trẫm”, dường như ra khỏi bức tường cung, trong chớp mắt đã quay trở lại ba năm về trước.
Vẫn còn tuyệt hơn ba năm trước, nàng đã là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của hắn.
“Một năm nay trong cung… có hận ta không?” Hắn ôm nàng đặt trên đầu gối, hôn lên khóe mắt nàng, dịu dàng hỏi.
Trạm Lam cúi đầu không trả lời.
Mộ Dung Thầm hiểu rõ, lại bật cười: “Vẫn còn để bụng thế sao…” Tuy nói vậy, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập ý cưng chiều, hôn nhẹ lên tóc mai của nàng, cánh tay càng ôm chặt hơn, thổi hơi nóng bên tai nàng cất tiếng hỏi: “Nếu được làm lại một lần nữa… nàng vẫn sẽ gả cho ta chứ?”
Trạm Lam vùi mặt trong lòng hắn, ánh mắt lấp lánh như những vì sao trong đêm đông nơi chân trời xa vợi, hắn không đợi nàng trả lời, cúi đầu hôn nàng, rồi lại hôn, Trạm Lam rủ mắt xuống che giấu ánh nhìn hoang liêu, hơi nghiêng đầu, lệ chưa kịp rơi khỏi khóe mắt đã lặng lẽ thấm vào vạt áo của hắn, đến khi ngẩng đầu nàng đã hé cười, nhẹ nhàng trả lời hắn một cách nghiêm túc: “Nếu là Mộ Dung Thầm, dù có làm lại mười lần, thiếp cũng gả.”
Năm đó, người thiếu niên cùng ánh trăng rơi xuống hậu viện, dưới tàng hoa dịu dàng yên tĩnh lặng ngắm nàng, Mộ Dung Thầm, Thượng Quan Phong đời này chỉ nguyện gả cho chàng.
Yên lặng rất lâu, hắn bỗng ôm nàng lên, tung người cùng nhào vào giường lớn trong phòng, sắc hồng bện cùng tơ sa dậy lên mấy tầng sóng, hắn siết chặt bờ vai mảnh khảnh của nàng, ý loạn tình mê, nụ hôn dịu dàng lại điên cuồng, tay bên eo nàng khéo léo cởi ra, luồn vào trong tìm kiếm.
“Ðã nói rồi, không được nuốt lời.” Hắn cắn vành tai nàng, giọng nói cực nhẹ cực khẽ, giống như đang đè nén điều gì, quá mềm mại mong manh, chỉ cần hơi cao giọng là sẽ vỡ tan.
“… Thiếp không nuốt lời.” Trạm Lam vô cùng bình tĩnh khẽ đáp.
**
Một đêm mưa phùn rung chuối tây.
Ðôi nến đỏ đã cháy mấy tấc, cả phòng ngập trong ánh lả lướt, Trạm Lam khẽ tỉnh, đẩy đẩy người đang ôm chặt nàng: “… Nên trở về thôi.”
Ðêm xuân quá ngắn, Mộ Dung Thầm cả đêm thỏa sức điên cuồng, lúc này mỹ nhân trong lòng mà buồn ngủ thì thật tốt, tay không kiên nhẫn vươn ra vuốt lên mắt nàng, muốn nàng cùng mình ngủ thêm một lát. Trạm Lam lại sợ làm trễ giờ lên triều sớm của hắn, nói hết lời để dỗ hắn dậy. Nàng chống cái eo như sắp gãy lên, bò qua hắn muốn vào nhà xí, lại bị hắn một tay đè lại.
Khuôn mặt Mộ Dung Thầm nghiêm nghị, vươn tay cẩn thận vuốt lại đống chăn ngổn ngang, tìm tấm lụa trơn màu trắng tối qua lót dưới thân nàng, khều bằng đầu ngón tay, lại giống như chạm phải ánh dương, giơ ra trước mặt nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn những đóa mai đỏ bên trên, còn trắng trợn nhướng mày cười khe khẽ.
“Ðêm qua vi phu khó cầm được lòng, không tránh khỏi có phần lỗ mãng, vẫn mong phu nhân rộng lượng bỏ quá cho.” Hắn nghiêm túc mà dịu dàng, dường như thật sự rất áy náy, trong ánh mắt kia một chút ý tứ cảm thông cũng chẳng có, rơi trên bờ vai trắng như tuyết của nàng, lại giống như lưu luyến chân tình…
Trạm Lam xấu hổ không biết trốn đâu, kéo chăn che trùm mặt không chịu ló ra, Mộ Dung Thầm vui sướng cười sang sảng, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
Người quản sự rất lanh trí, đồ ăn sáng đem vào cùng với đồ ngọt, lớp kẹo gừng dày dặn bọc lấy quả sơn tra tròn tròn, đan cùng đường phèn, trông không khác lắm so với xâu mứt quả thật sự. Mộ Dung Thầm gắp một cây vào bát nàng, rồi tự mình nếm một cây, sơn tra chua ngọt, hắn trước giờ chưa từng ăn thử, vừa cắn trong miệng đã không kìm được khẽ nhíu mày.
Trạm Lam lấy khăn che miệng, hắn nhìn nàng, hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn nho nhỏ, cùng nhìn nhau cười, trong khoảnh khắc cuộc đời chỉ như một giấc mộng, thực giống một đôi phu thê giản dị bình thường.