Chương : 15
Cậu nhóc im lặng, không nhìn cô và cũng chẳng quan tâm đến sự xuất hiện của cô, Hữu Túc cười trừ trong tim, có vẻ đàn ông con trai thời này chuộng mốt giả câm giả điếc, làm vậy để làm chi vậy, có đẹp trai hơn tí nào đâu chứ ? Cô cũng quay mặt về phía giáo viên và tay bắt đầu nhào bột, cô nói khẽ :
-Đừng im lặng.
Cậu nhóc vừa nghe như thế thì hơi chùn tay đang đập trứng, cậu hơi liếc cô rồi lại quay mặt về phía giáo viên như bao học viên khác, một cô gái rất thanh tú và gọn gàng, đó là tất cả ấn tượng về cô mà cậu cảm nhận được, sau đó cậu nói nhỏ với cô nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía trước :
-Vương Bảo là tên tôi.
Hữu Túc quay lại nhìn cậu, mặt hơi đỏ thì phải, nhưng cô không có ý định trêu cậu, cô cúi xuống nhìn mấy quả trứng và nói :
-Phàm Hữu Túc, cậu chỉ giáo nhé.
Vương Bảo cũng im lặng tiếp, biết trò chuyện gì với cô bây giờ, từ khi cậu về nước đến giờ thì đây là lần đầu tiên cậu nói tên cậu với người khác, cậu chỉ muốn học làm bánh rồi quay về Mỹ thôi. Buổi chiều, trời lại mưa, Hữu Túc lại quên mang dù, cô định đội mưa về thì một bàn tay kéo tay cô lại ngay, cô quay lại nhìn :
-Vương Bảo, cậu chưa về sao ?
-Tôi đang đợi xe, cô thì sao ? – Giọng cậu nghe thật đáng yêu, đáp trả cô.
Hữu Túc cười cười :
-Tôi định đội mưa về …
-Về chung đi. – Cậu cướp ngang lời cô và mời mộc.
Và một chiếc xe hơi dừng lại ngay chỗ cô và Vương Bảo đang đứng, một người tài xế vội lấy dù che lên và chạy về phía Vương Bảo và mời cậu lên xe. Thấy thế thì Hữu Túc xua tay ngay, cô không quen lắm với việc này :
-Tôi đi một mình được rồi, cậu về đi.
Vương Bảo nhìn cô chằm chằm, cô là con ngốc hay sao vậy, không thấy trời đang mưa sao ? Cậu cũng chẳng phải loại con trai thích năn nỉ con gái quá lâu, thế là cậu nắm lấy khủy tay của cô và lôi đi vào trong xe, Hữu Túc kháng cự, cô không thích kiểu cư xử này một chút nào :
-Bỏ ra. – Lại là giọng trầm thấp của người đó vang lên sau lưng Hữu Túc.
Cô quay lại nhìn anh ngay, Cự Tàn Tôn vẫn đứng đó, anh rất hợp với trang phục màu đen, anh còn đeo theo 1 chiếc cặp quai chéo sau lưng, tay anh đút vào trong túi áo khoác, nhưng anh cũng ướt mưa từ đầu tới chân, Vương Bảo bất chợt buông tay cô ra, cậu nhìn người đàn ông trước mặt mình, cậu còn nghe cả mùi tanh của máu toát ra từ người anh, cả cái cảm giác bức bách từ đôi mắt của Cự Tàn Tôn cũng làm cậu khiếp sợ, thế mà Phàm Hữu Túc lại lùi bước về phía sau lưng hắn, bọn họ có mối quan hệ gì chứ ? Cậu định hỏi cô nhưng ánh mắt của Cự Tàn Tôn cứ u tối dần đi, cậu quay sang nói với cô vài câu rồi rời đi ngay :
-Mai gặp cô sau, xin chào.
Vương Bảo vừa ngồi vào trong xe thì cậu chau mày ngay, kẻ đó là ai, thoạt nhìn thì rất giống một kẻ mà cậu đã từng có thể gặp trước khi cậu làm phẩu thuật mắt, bố mẹ cậu bị giết trong một đêm bão tuyết khi đang có kì nghỉ ở Úc cách đây 7 năm, lúc đó cậu đang có chấn thương về mắt, chỉ có thể nhìn mọi thứ rất mờ rất ảo. Hiện tại thì cậu sống cùng anh trai của cậu, vì một chút bất đồng quan điểm khi cậu muốn tương lai mình rẽ sang hướng khác như ý cậu muốn thì anh cậu lại phản đối, cậu bức bối quá nên bay lại về đây, tìm một lớp học làm bánh để thư giãn và tiện thể làm thỏa mãn sự yêu thích các loại bánh của cậu, ngày mai nhất định cậu sẽ hỏi cô về kẻ đó ?
-Đừng im lặng.
Cậu nhóc vừa nghe như thế thì hơi chùn tay đang đập trứng, cậu hơi liếc cô rồi lại quay mặt về phía giáo viên như bao học viên khác, một cô gái rất thanh tú và gọn gàng, đó là tất cả ấn tượng về cô mà cậu cảm nhận được, sau đó cậu nói nhỏ với cô nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía trước :
-Vương Bảo là tên tôi.
Hữu Túc quay lại nhìn cậu, mặt hơi đỏ thì phải, nhưng cô không có ý định trêu cậu, cô cúi xuống nhìn mấy quả trứng và nói :
-Phàm Hữu Túc, cậu chỉ giáo nhé.
Vương Bảo cũng im lặng tiếp, biết trò chuyện gì với cô bây giờ, từ khi cậu về nước đến giờ thì đây là lần đầu tiên cậu nói tên cậu với người khác, cậu chỉ muốn học làm bánh rồi quay về Mỹ thôi. Buổi chiều, trời lại mưa, Hữu Túc lại quên mang dù, cô định đội mưa về thì một bàn tay kéo tay cô lại ngay, cô quay lại nhìn :
-Vương Bảo, cậu chưa về sao ?
-Tôi đang đợi xe, cô thì sao ? – Giọng cậu nghe thật đáng yêu, đáp trả cô.
Hữu Túc cười cười :
-Tôi định đội mưa về …
-Về chung đi. – Cậu cướp ngang lời cô và mời mộc.
Và một chiếc xe hơi dừng lại ngay chỗ cô và Vương Bảo đang đứng, một người tài xế vội lấy dù che lên và chạy về phía Vương Bảo và mời cậu lên xe. Thấy thế thì Hữu Túc xua tay ngay, cô không quen lắm với việc này :
-Tôi đi một mình được rồi, cậu về đi.
Vương Bảo nhìn cô chằm chằm, cô là con ngốc hay sao vậy, không thấy trời đang mưa sao ? Cậu cũng chẳng phải loại con trai thích năn nỉ con gái quá lâu, thế là cậu nắm lấy khủy tay của cô và lôi đi vào trong xe, Hữu Túc kháng cự, cô không thích kiểu cư xử này một chút nào :
-Bỏ ra. – Lại là giọng trầm thấp của người đó vang lên sau lưng Hữu Túc.
Cô quay lại nhìn anh ngay, Cự Tàn Tôn vẫn đứng đó, anh rất hợp với trang phục màu đen, anh còn đeo theo 1 chiếc cặp quai chéo sau lưng, tay anh đút vào trong túi áo khoác, nhưng anh cũng ướt mưa từ đầu tới chân, Vương Bảo bất chợt buông tay cô ra, cậu nhìn người đàn ông trước mặt mình, cậu còn nghe cả mùi tanh của máu toát ra từ người anh, cả cái cảm giác bức bách từ đôi mắt của Cự Tàn Tôn cũng làm cậu khiếp sợ, thế mà Phàm Hữu Túc lại lùi bước về phía sau lưng hắn, bọn họ có mối quan hệ gì chứ ? Cậu định hỏi cô nhưng ánh mắt của Cự Tàn Tôn cứ u tối dần đi, cậu quay sang nói với cô vài câu rồi rời đi ngay :
-Mai gặp cô sau, xin chào.
Vương Bảo vừa ngồi vào trong xe thì cậu chau mày ngay, kẻ đó là ai, thoạt nhìn thì rất giống một kẻ mà cậu đã từng có thể gặp trước khi cậu làm phẩu thuật mắt, bố mẹ cậu bị giết trong một đêm bão tuyết khi đang có kì nghỉ ở Úc cách đây 7 năm, lúc đó cậu đang có chấn thương về mắt, chỉ có thể nhìn mọi thứ rất mờ rất ảo. Hiện tại thì cậu sống cùng anh trai của cậu, vì một chút bất đồng quan điểm khi cậu muốn tương lai mình rẽ sang hướng khác như ý cậu muốn thì anh cậu lại phản đối, cậu bức bối quá nên bay lại về đây, tìm một lớp học làm bánh để thư giãn và tiện thể làm thỏa mãn sự yêu thích các loại bánh của cậu, ngày mai nhất định cậu sẽ hỏi cô về kẻ đó ?