Chương : 45
Sáng hôm sau, Cự Tàn Tôn lại mang thứ ăn khác vào cho cô, cô chẳng ăn mấy món anh nấu, chỉ uống nước, nhưng anh cũng không nói gì, anh đặt khay thức ăn mới xuống bàn rồi cầm lấy khay kia định mang ra ngoài thì Hữu Túc đột nhiên ngồi dậy, mắt cô đỏ hoe nhìn anh :
-Em muốn chia tay.
-Là ý gì ? – Cự Tàn Tôn quay mặt lại hỏi cô.
-Em sẽ dọn ra khỏi đây, cũng không yêu anh nữa. – Hữu Túc nói xong cũng cúi đầu xuống cắn môi.
Cự Tàn Tôn nhìn thẳng vào cô rồi nói :
-Không được.
-Kệ anh. – Nói rồi Hữu Túc lại đắp chăn lên người rồi úp mặt vào tường và nằm im.
Cự Tàn Tôn không quan tâm mấy lời cô nói lúc nãy, nhưng chính anh cũng không ngờ là sáng hôm sau khi anh vừa đẩy cửa phòng cô vào thì cô lại biến mất đâu không thấy tăm hơi, điện thoại thì cô tắt nguồn, Cự Tàn Tôn hơi bực tức vì không gọi được cô nhưng anh lại đi ra ngoài và lái xe về W trước, Hữu Túc thì chắc hết giận anh lại về thôi, anh nghĩ là như vậy.
Hôm nay, khi Vương Bảo vừa kéo đống hành lí ra trước cổng thì lại bắt gặp Hữu Túc đang ngồi co ro trước cổng nhà cậu, vừa nhìn thấy Vương Bảo thì Hữu Túc vội đứng dậy ngay, ánh mắt như con cún bị bỏ rơi gặp được chủ cũ sau lâu ngày đi xa :
-Vương … Vương Bảo …
Vương Bảo nhìn Hữu Túc đang đứng trước mặt cậu, lúc này cô thật nhợt nhạt, sắc mặt thì trắng bệnh như người thiếu nắng, mới hơn mấy ngày không gặp mà cô lại thay đổi đáng sợ như thế sao, Vương Bảo nhìn cô một lượt từ đầu đến chân rồi hỏi :
-Trông em không khỏe, sao lại ngồi đây ?
-Tôi không sao, nhưng cậu sắp đi đâu nhỉ ? – Hữu Túc nghiêng đầu nhìn đống vali cồng kềnh sau lưng cậu.
Vương Bảo đá mắt sang nhìn đống vali rồi thở dài ngao ngán, anh trai cậu bắt cậu về tiếp quản công ty nếu không sẽ từ mặt vĩnh viễn nên cậu đành ngậm ngùi rời đi :
-Tôi về Mỹ.
-Vậy tôi đi cùng được không, tôi muốn đi chơi ? – Hữu Túc hỏi thẳng.
Đời nào cô chịu chủ động đi xa khỏi Cự Tàn Tôn quá lâu, mà giờ lại mở miệng đòi theo cậu sang Mỹ chứ ? Tính trêu người trước lúc cậu đi sao, nhưng không lẽ Hữu Túc và tên đó cãi nhau, suy nghĩ là thế nhưng cậu vẫn lên tiếng hỏi lại :
-Lí do ? Không lẽ cô và Cự Tàn Tôn chia tay … ?
Như có cây kim đâm vào tay, nói trúng sự thật nên Hữu Túc hơi thót tim, nhưng cô im lặng lờ đi và đánh trống lãng sang chuyện khác để không phải nói lí do, cô chỉ nằng nặc đòi theo Vương Bảo. Lại muốn cậu nuôi hi vọng nữa sao, lúc cậu hết mình theo đuổi thì cô lại trốn chui trốn nhủi, có thèm đoái hoài gì đến người khác ngoài thằng cha Cự Tàn Tôn đâu chứ, sau đó Vương Bảo thở dài, nhưng lôi cô theo lại có cái vui của nó, lúc ở nhà còn có cô để nói chuyện, hoặc có thể lôi cô đi dạo vào buổi tối cùng cậu, với suy nghĩ ham vui nhất thời mà Vương Bảo đồng ý đưa Hữu Túc sang Mỹ cùng cậu ngay sau đó.
Đến tối, Y Cược về đến tiệm bánh nhưng Hữu Túc vẫn chưa về nên cậu vội gọi cho Cự Tàn Tôn ngay để thông báo anh biết chuyện, Cự Tàn Tôn nghe xong cũng không đáp lại gì cả, anh chỉ lặng lẽ cúp máy rồi ngồi chống cằm trầm ngâm lo lắng. Nhưng khoảng 10 phút sau thì cậu lại gọi điện thoại cho Khải Tư tìm cô, nhưng không cần đưa cô về ngay, cứ sai người âm thầm theo dõi là được rồi. Đúng là chuyện gì không tốt là Hữu Túc lại tham gia ngay, báo hại anh phải nhọc đầu tìm cách vẹn toàn đôi đường, nhanh chóng tìm ra Hữu Túc, nhưng khi Khải Tư báo cáo về vị trí của cô hiện tại thì Cự Tàn Tôn đột nhiên thay đổi sắc mặt, càng ngày càng khó coi hơn, cô đã sang Mỹ cùng Vương Bảo. Cô ấy điên rồi sao, đang yên ổn thì lại đột ngột bay sang Mỹ cùng tên nhãi đó, muốn làm anh tức điên lên hay sao ? Cự Tàn Tôn cho gọi Khải Tư về lại và sai Lam Bá cùng Y Cược lập tức bay sang Mỹ theo dõi cô, sẵn tiện thông báo bí mật cho Vương Bảo biết cuộc hóa trị đầu tiên cho Hữu Túc sắp đến, nếu còn chần chờ vì những điều nhảm nhí này thì nhất định Hữu Túc sẽ có chuyện ngay.
-Em muốn chia tay.
-Là ý gì ? – Cự Tàn Tôn quay mặt lại hỏi cô.
-Em sẽ dọn ra khỏi đây, cũng không yêu anh nữa. – Hữu Túc nói xong cũng cúi đầu xuống cắn môi.
Cự Tàn Tôn nhìn thẳng vào cô rồi nói :
-Không được.
-Kệ anh. – Nói rồi Hữu Túc lại đắp chăn lên người rồi úp mặt vào tường và nằm im.
Cự Tàn Tôn không quan tâm mấy lời cô nói lúc nãy, nhưng chính anh cũng không ngờ là sáng hôm sau khi anh vừa đẩy cửa phòng cô vào thì cô lại biến mất đâu không thấy tăm hơi, điện thoại thì cô tắt nguồn, Cự Tàn Tôn hơi bực tức vì không gọi được cô nhưng anh lại đi ra ngoài và lái xe về W trước, Hữu Túc thì chắc hết giận anh lại về thôi, anh nghĩ là như vậy.
Hôm nay, khi Vương Bảo vừa kéo đống hành lí ra trước cổng thì lại bắt gặp Hữu Túc đang ngồi co ro trước cổng nhà cậu, vừa nhìn thấy Vương Bảo thì Hữu Túc vội đứng dậy ngay, ánh mắt như con cún bị bỏ rơi gặp được chủ cũ sau lâu ngày đi xa :
-Vương … Vương Bảo …
Vương Bảo nhìn Hữu Túc đang đứng trước mặt cậu, lúc này cô thật nhợt nhạt, sắc mặt thì trắng bệnh như người thiếu nắng, mới hơn mấy ngày không gặp mà cô lại thay đổi đáng sợ như thế sao, Vương Bảo nhìn cô một lượt từ đầu đến chân rồi hỏi :
-Trông em không khỏe, sao lại ngồi đây ?
-Tôi không sao, nhưng cậu sắp đi đâu nhỉ ? – Hữu Túc nghiêng đầu nhìn đống vali cồng kềnh sau lưng cậu.
Vương Bảo đá mắt sang nhìn đống vali rồi thở dài ngao ngán, anh trai cậu bắt cậu về tiếp quản công ty nếu không sẽ từ mặt vĩnh viễn nên cậu đành ngậm ngùi rời đi :
-Tôi về Mỹ.
-Vậy tôi đi cùng được không, tôi muốn đi chơi ? – Hữu Túc hỏi thẳng.
Đời nào cô chịu chủ động đi xa khỏi Cự Tàn Tôn quá lâu, mà giờ lại mở miệng đòi theo cậu sang Mỹ chứ ? Tính trêu người trước lúc cậu đi sao, nhưng không lẽ Hữu Túc và tên đó cãi nhau, suy nghĩ là thế nhưng cậu vẫn lên tiếng hỏi lại :
-Lí do ? Không lẽ cô và Cự Tàn Tôn chia tay … ?
Như có cây kim đâm vào tay, nói trúng sự thật nên Hữu Túc hơi thót tim, nhưng cô im lặng lờ đi và đánh trống lãng sang chuyện khác để không phải nói lí do, cô chỉ nằng nặc đòi theo Vương Bảo. Lại muốn cậu nuôi hi vọng nữa sao, lúc cậu hết mình theo đuổi thì cô lại trốn chui trốn nhủi, có thèm đoái hoài gì đến người khác ngoài thằng cha Cự Tàn Tôn đâu chứ, sau đó Vương Bảo thở dài, nhưng lôi cô theo lại có cái vui của nó, lúc ở nhà còn có cô để nói chuyện, hoặc có thể lôi cô đi dạo vào buổi tối cùng cậu, với suy nghĩ ham vui nhất thời mà Vương Bảo đồng ý đưa Hữu Túc sang Mỹ cùng cậu ngay sau đó.
Đến tối, Y Cược về đến tiệm bánh nhưng Hữu Túc vẫn chưa về nên cậu vội gọi cho Cự Tàn Tôn ngay để thông báo anh biết chuyện, Cự Tàn Tôn nghe xong cũng không đáp lại gì cả, anh chỉ lặng lẽ cúp máy rồi ngồi chống cằm trầm ngâm lo lắng. Nhưng khoảng 10 phút sau thì cậu lại gọi điện thoại cho Khải Tư tìm cô, nhưng không cần đưa cô về ngay, cứ sai người âm thầm theo dõi là được rồi. Đúng là chuyện gì không tốt là Hữu Túc lại tham gia ngay, báo hại anh phải nhọc đầu tìm cách vẹn toàn đôi đường, nhanh chóng tìm ra Hữu Túc, nhưng khi Khải Tư báo cáo về vị trí của cô hiện tại thì Cự Tàn Tôn đột nhiên thay đổi sắc mặt, càng ngày càng khó coi hơn, cô đã sang Mỹ cùng Vương Bảo. Cô ấy điên rồi sao, đang yên ổn thì lại đột ngột bay sang Mỹ cùng tên nhãi đó, muốn làm anh tức điên lên hay sao ? Cự Tàn Tôn cho gọi Khải Tư về lại và sai Lam Bá cùng Y Cược lập tức bay sang Mỹ theo dõi cô, sẵn tiện thông báo bí mật cho Vương Bảo biết cuộc hóa trị đầu tiên cho Hữu Túc sắp đến, nếu còn chần chờ vì những điều nhảm nhí này thì nhất định Hữu Túc sẽ có chuyện ngay.