Chương : 53
Anh Lớn cũng thở phào nhẹ nhõm, Cự Tàn Tôn quả là không phải loại người nói suôn, mọi việc nhanh hơn ông nghĩ, Cự Tàn Tôn đi xe ra sân bay Thái Lan và đặt chuyến bay về nhà nhanh nhất trong ngày, anh để mọi việc ký kết hợp đồng lại cho Nhất Gia và Anh Lớn lo liệu. Cả tháng nay anh chưa nhìn thấy Hữu Túc, anh thật sự rất muốn chạm vào khuôn mặt của cô, khi ngồi vào hàng ghế trên máy bay, anh nhắn tin cho cô, nhìn nhưng chữ cái cứ nhấp nháy trên màn hình soạn tin nhắn, anh chưa hề gửi tin nhắn cho ai thì phải ? Hữu Túc đang làm bánh, điện thoại cô rung lên trong túi tạp dề, Hữu Túc tháo bao tay ra và lôi điện thoại ra xem, có tin nhắn của Cự Tàn Tôn gửi đến « Đón tôi » … Chỉ có vọn vẻn 2 chứ, Hữu Túc chạy lên trên tìm Y Cược và Lam Bá, Y Cược nói :
-Vậy Lam Bá ở lại tiệm bánh, tôi đưa Hữu Túc ra sân bay.
Lam Bá gật gật đầu đồng ý :
-Về nhanh đấy, quán đông tôi xoay không nôi đâu.
Hữu Túc thay đồ rồi đi ra bãi xe cùng Y Cược, Y Cược mở cửa cho cô vào rồi cậu nói :
-Dây an toàn, Hữu Túc.
-À, cám ơn, cám ơn. – Hữu Túc vội vàng quên mất.
Sân bay nội địa …
Cự Tàn Tôn mặc đồ khá thoải mái, anh còn đeo 1 chiếc túi quai chéo sau lưng, 2 tay đút trong túi quần. Hữu Túc lâu thật ấy, anh đứng chờ cô đã 10 phút rồi. Vài vị khách nữ người nước ngoài đi theo thành nhóm nhìn Cự Tàn Tôn và thì thầm với nhau mà mặt đỏ bừng, Cự Tàn Tôn mất kiên nhẫn, Anh Lớn định giữ anh lại để về chung nhưng anh lại đặt vé máy bay về trước và giờ thì đứng trơ trơ cái mặt ra đợi cô. Y Cược lái xe đến, Hữu Túc vội mở cửa và chạy ra ngoài lại gần anh :
-Xin lỗi, xe … kẹt xe … A …
Chưa nói hết câu thì Cự Tàn Tôn đã vươn tay kéo cô vào người anh, anh choàng tay ôm lấy đôi vai của cô và nói :
-Lần sau còn chậm thì chết với tôi.
-Xin …xin lỗi… - Hữu Túc mặt ửng hồng líu ríu xin lôi anh.
Anh kéo tay Hữu Túc ngồi vào ghế sau với anh và ra lệnh cho Y Cược chạy đi, Hữu Túc nhìn anh rồi hỏi :
-Có bị thương ở đâu không ?
-Tôi không sao, còn em ? – Cự Tàn Tôn hỏi ngược lại cô.
Cô thì bị thương gì nhỉ ? Anh đang hỏi vậy là ý gì chứ ? Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô thì Cự Tàn Tôn cũng chẳng muốn nói gì thêm, nói một lát thì cô lại mặt đỏ bừng nhìn anh thì lúc đó anh không chắc có kiềm chế bản thân được hay không ? Tới trung tâm thương mại thì Cự Tàn Tôn lôi Hữu Túc xuống xe và anh cho Y Cược lái xe về tiệm trước, anh và Hữu Túc sẽ về sau, anh đội nón che gần nữa khuôn mặt rồi khoát vai Hữu Túc đi vào trung tâm thương mại. Anh cùng cô đi sang gian hàng bán trang phục nam :
-Tôi muốn vài bộ để mặc ở nhà, đồ lần trước tôi vứt hết rồi.
-Tại sao ? – Hữu Túc nhìn anh tò mò.
Cự Tàn Tôn không trả lời, anh đẩy cô vào bên trong và ra lệnh cho cô chọn giùm anh, thì ra cũng có mắt thẩm mỹ tốt đấy, Hữu Túc nhìn anh khó hiểu, khi không lại muốn đồ hay anh lại sắp dở chứng gì nữa đây, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn ngó nghiêng một chút tất cả rồi mới bắt đầu chọn. Khi bước ngang khu ẩm thực thì cô níu tay áo anh lại và nói :
-Ăn gì đi, tôi đói ?
Cự Tàn Tôn gần như cười nhếch môi, sao cô lại dùng ánh mắt như đang làm nũng để nói chuyện với anh nhỉ :
-Em muốn ăn gì ?
-Món Hàn, tôi muốn ăn. – Hữu Túc dáp lại anh với giọng nhỏ xíu.
Muốn ăn thì cứ vào thôi, Hữu Túc nhìn quanh thì thấy hình như mọi ánh mắt đều đang đổ dồn sang 2 người họ, vài cô gái đang ngồi ăn bàn bên cạnh khi nhìn thấy khuôn mặt Cự Tàn Tôn khi anh bỏ nón xuống thì đồng loạt cùng nhau mặt đỏ bừng lên nhìn anh, Hữu Túc nhìn sang anh, đúng là Cự Tàn Tôn rất thu hút ánh nhìn nhưng cứ đà này thì sao nuốt cho nổi. Cự Tàn Tôn uống ly trà, sau đó thì người phục vụ mang menu ra đặt ngay bàn anh và cúi đầu, mỉm cười :
-Qúy khách dùng món gì ạ ?
-Em chọn thay tôi đi. – Cự Tàn Tôn đẩy menu về phía cô.
Hữu Túc chỉ nhanh những món ăn có trên menu rồi đưa menu lại cho người phục vụ, Cự Tàn Tôn biết là anh bị những người kia nhìn, thấy vẻ lúng túng của Hữu Túc thì anh cũng tự động nhìn sang những cô gái bên kia với ánh mắt u ám nhất có thể, mấy cô gái đột ngột giật mình rồi cúi đầu ăn thật nhanh và chuồn ra khỏi nhà hàng để thoát ánh mắt đó của anh. Đến khi cô và anh bắt xe buýt về thì lại được một phen gây nhốn nháo trên xe buýt, đúng lúc học sinh sinh viên tan học nên trên xe khá đông, Cự Tàn Tôn tay thì cầm những chiếc túi đồ, còn tay kia thì kéo Hữu Túc áp sát vào người anh, tất cả là do cô nài nỉ anh đi xe buýt vì lâu rồi chưa được đi nên bây giờ phải gồng mình hứng chịu cảnh này, Cự Tàn Tôn lại bị chiều cao quá nổi bật của anh phản bội, thu hút mọi tầm nhìn của các hành khách nữ trên xe, càng nhìn anh càng khiến họ đỏ mặt, cứ như soái ca trong truyện đang đi xe buýt ấy chứ, haziiiii …
-Vậy Lam Bá ở lại tiệm bánh, tôi đưa Hữu Túc ra sân bay.
Lam Bá gật gật đầu đồng ý :
-Về nhanh đấy, quán đông tôi xoay không nôi đâu.
Hữu Túc thay đồ rồi đi ra bãi xe cùng Y Cược, Y Cược mở cửa cho cô vào rồi cậu nói :
-Dây an toàn, Hữu Túc.
-À, cám ơn, cám ơn. – Hữu Túc vội vàng quên mất.
Sân bay nội địa …
Cự Tàn Tôn mặc đồ khá thoải mái, anh còn đeo 1 chiếc túi quai chéo sau lưng, 2 tay đút trong túi quần. Hữu Túc lâu thật ấy, anh đứng chờ cô đã 10 phút rồi. Vài vị khách nữ người nước ngoài đi theo thành nhóm nhìn Cự Tàn Tôn và thì thầm với nhau mà mặt đỏ bừng, Cự Tàn Tôn mất kiên nhẫn, Anh Lớn định giữ anh lại để về chung nhưng anh lại đặt vé máy bay về trước và giờ thì đứng trơ trơ cái mặt ra đợi cô. Y Cược lái xe đến, Hữu Túc vội mở cửa và chạy ra ngoài lại gần anh :
-Xin lỗi, xe … kẹt xe … A …
Chưa nói hết câu thì Cự Tàn Tôn đã vươn tay kéo cô vào người anh, anh choàng tay ôm lấy đôi vai của cô và nói :
-Lần sau còn chậm thì chết với tôi.
-Xin …xin lỗi… - Hữu Túc mặt ửng hồng líu ríu xin lôi anh.
Anh kéo tay Hữu Túc ngồi vào ghế sau với anh và ra lệnh cho Y Cược chạy đi, Hữu Túc nhìn anh rồi hỏi :
-Có bị thương ở đâu không ?
-Tôi không sao, còn em ? – Cự Tàn Tôn hỏi ngược lại cô.
Cô thì bị thương gì nhỉ ? Anh đang hỏi vậy là ý gì chứ ? Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô thì Cự Tàn Tôn cũng chẳng muốn nói gì thêm, nói một lát thì cô lại mặt đỏ bừng nhìn anh thì lúc đó anh không chắc có kiềm chế bản thân được hay không ? Tới trung tâm thương mại thì Cự Tàn Tôn lôi Hữu Túc xuống xe và anh cho Y Cược lái xe về tiệm trước, anh và Hữu Túc sẽ về sau, anh đội nón che gần nữa khuôn mặt rồi khoát vai Hữu Túc đi vào trung tâm thương mại. Anh cùng cô đi sang gian hàng bán trang phục nam :
-Tôi muốn vài bộ để mặc ở nhà, đồ lần trước tôi vứt hết rồi.
-Tại sao ? – Hữu Túc nhìn anh tò mò.
Cự Tàn Tôn không trả lời, anh đẩy cô vào bên trong và ra lệnh cho cô chọn giùm anh, thì ra cũng có mắt thẩm mỹ tốt đấy, Hữu Túc nhìn anh khó hiểu, khi không lại muốn đồ hay anh lại sắp dở chứng gì nữa đây, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn ngó nghiêng một chút tất cả rồi mới bắt đầu chọn. Khi bước ngang khu ẩm thực thì cô níu tay áo anh lại và nói :
-Ăn gì đi, tôi đói ?
Cự Tàn Tôn gần như cười nhếch môi, sao cô lại dùng ánh mắt như đang làm nũng để nói chuyện với anh nhỉ :
-Em muốn ăn gì ?
-Món Hàn, tôi muốn ăn. – Hữu Túc dáp lại anh với giọng nhỏ xíu.
Muốn ăn thì cứ vào thôi, Hữu Túc nhìn quanh thì thấy hình như mọi ánh mắt đều đang đổ dồn sang 2 người họ, vài cô gái đang ngồi ăn bàn bên cạnh khi nhìn thấy khuôn mặt Cự Tàn Tôn khi anh bỏ nón xuống thì đồng loạt cùng nhau mặt đỏ bừng lên nhìn anh, Hữu Túc nhìn sang anh, đúng là Cự Tàn Tôn rất thu hút ánh nhìn nhưng cứ đà này thì sao nuốt cho nổi. Cự Tàn Tôn uống ly trà, sau đó thì người phục vụ mang menu ra đặt ngay bàn anh và cúi đầu, mỉm cười :
-Qúy khách dùng món gì ạ ?
-Em chọn thay tôi đi. – Cự Tàn Tôn đẩy menu về phía cô.
Hữu Túc chỉ nhanh những món ăn có trên menu rồi đưa menu lại cho người phục vụ, Cự Tàn Tôn biết là anh bị những người kia nhìn, thấy vẻ lúng túng của Hữu Túc thì anh cũng tự động nhìn sang những cô gái bên kia với ánh mắt u ám nhất có thể, mấy cô gái đột ngột giật mình rồi cúi đầu ăn thật nhanh và chuồn ra khỏi nhà hàng để thoát ánh mắt đó của anh. Đến khi cô và anh bắt xe buýt về thì lại được một phen gây nhốn nháo trên xe buýt, đúng lúc học sinh sinh viên tan học nên trên xe khá đông, Cự Tàn Tôn tay thì cầm những chiếc túi đồ, còn tay kia thì kéo Hữu Túc áp sát vào người anh, tất cả là do cô nài nỉ anh đi xe buýt vì lâu rồi chưa được đi nên bây giờ phải gồng mình hứng chịu cảnh này, Cự Tàn Tôn lại bị chiều cao quá nổi bật của anh phản bội, thu hút mọi tầm nhìn của các hành khách nữ trên xe, càng nhìn anh càng khiến họ đỏ mặt, cứ như soái ca trong truyện đang đi xe buýt ấy chứ, haziiiii …