Chương : 16
Qua tới đầu tháng bảy, Bạch Hy xuất viện, quà mừng cho hắn là một chiếc điện thoại mẫu mới nhất. Hôm nay, Diệp Ý Tiêu có một hội nghị rất trọng yếu. Sau khi đem hắn trở về căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố liền vội vàng ly khai. Trước khi đi còn dặn dò Bạch Hy tự chiếu cố bản thân, nếu thấy buồn chán thì đi ra ngoài một chút, luôn tiện tìm công việc mới.
Đối với vấn đề này, Bạch Hy vốn là muốn quay lại công trường làm việc. Bất quá, Diệp Ý Tiêu sao có thể đành lòng để hắn về đó chịu khổ, vừa thoáng nhắc tới liền bị gạt đi ngay, thậm chí còn nói không ngại nuôi hắn. Bạch Hy đương nhiên phản đối, còn làm mặt lạnh cả buổi mới khiến Diệp Ý Tiêu nhượng bộ. Nhưng là, Diệp đại tổng tài chỉ đồng cho Bạch Hy tìm một công việc thật thoải mái. Tiền lương không cần cao, quan trọng nhất là phải cực kỳ nhàn nhã.
Đối với yêu cầu của Diệp Ý Tiêu, Bạch Hy đành bất đắc dĩ thừa nhận, nói rằng bằng cấp, học vị các loại đều bị hắn quăng đi từ lâu, không có những thứ đó… làm điểm tựa, hắn sao có thể tìm được công việc an nhàn trong thành phố a?
Ai ngờ,Diệp Ý Tiêu lại giống như làm ảo thuật, đem ra toàn bộ văn bằng học vị của Bạch Hy, không chút gợn giọng nói: “Ta sớm biết ngươi sẽ trở về, đương nhiên sẽ giúp ngươi bảo quản thật tốt.”
Đối với cái này, Bạch Hy không thể không thừa nhận, Diệp Ý Tiêu người này, một khi đã để tâm đến… thật đúng là không việc gì có thể làm khó y. Những… giấy tờ ném đi trong cơn tức giận này, hắn chưa bao giờ có ý định tìm về, cũng không hề muốn đi làm lại. Đúng là đã làm khó cho Diệp Ý Tiêu đã giúp hắn cất giữ suốt ba năm, hơn nữa lại là lúc bản thân đang góc bể chân trời không chút tin tức.
Lúc này, ánh mặt trời bên ngoài thập phần chói mắt, xuyên qua tấm rèm màu vàng nhạt làm sáng bừng cả căn hộ rộng rãi. Bạch Hy lướt qua phòng khách, mở cửa bancon, để cho không khí lưu chuyển ùa vào, xua đi cái oi bức trong phòng.
Đây là căn hộ Diệp Ý Tiêu sau này mới mua, trong không khí thậm chí còn ẩn ẩn lưu lại chút ẩm ướt. Bạch Hy trong lòng có chút kinh ngạc, vì cái gì Diệp Ý Tiêu không mang mình biệt thự cũ? Thời điểm đem chuyện này ra hỏi, Diệp Ý Tiêu chỉ nhàn nhạt nói: “Chỗ ấy không tốt, cách nội thành quá xa, rất nhiều điểm bất tiện.”
Đối với lời giải thích này, Bạch Hy lựa chọn tạm thời để đó. Về phần nguyên nhân thật sự, hắn cũng không muốn miệt mài theo đuổi.
Đứng ngoài bancon một lát, Bạch Hy trở vào phòng bật máy tính lên mạng tìm việc làm. Nhìn gần một giờ, đều không tìm được công việc mình cảm thấy hứng thú. Biết rõ chuyện này không thể nóng vội, vì vậy liền tắt máy, xuống dưới mua một tờ báo kinh tế, chăm chú tìm đọc các thông báo tuyển dụng.
Thoáng cái đã hết buổi sáng, Bạch Hy đã gọi mười mấy cuộc điện thoại, trong đó có hai công ty nhỏ đối với hắn có hứng thú, mời hắn trước đem một ít tài liệu cá nhân cùng lý lịch gửi qua. Bạch Hy lại một chuyến chạy đi sao chép tư liệu, sau đó mang tới bưu cục gửi đi.
Cơm trưa cũng là tùy tiện ăn ở bên ngoài. Ba năm qua, giá cả vật chất ở thành phố tăng lên không ít. Trước kia mười tệ liền mua được một phần cơm, hôm nay đã lên mười lăm tệ. Bạch Hy bưng hộp cơm tới một băng ghế ngồi ăn, không ít người qua lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Dù sao, quần áo trên người Bạch Hy cũng gọn gàng, khuôn mặt lớn lên lại không tệ. Một tháng nằm viện an dưỡng, làm da vốn mang màu lúa mạch đã trắng lên không ít, cả người toát lên khí chất khá giả, so với thành phần trí thức thành phố thật không khác là bao. Thế mà lại giống như đám công nhân chính hiệu, ngồi đầu đường ăn cơm, khó trách những người khác cảm thấy quái dị.
Kẻ trong cuộc như Bạch Hy lại hoàn toàn phớt lờ thiên hạ, ngồi ăn đến thập phần vui vẻ. Ăn xong liền đem hộp xốp ném vào thùng rác, phủi phủi tay quay về nhà. Sau khi về tới nơi, đánh một giấc ngon lành, lại lên mạng đăng sơ lược lý lịch. Thời điểm nhận được điện thoại của Diệp Ý Tiêu đã là 4:30 chiều, tên kia nói buổi tối có xã giao nên không về ăn cơm, kêu Bạch Hy tự mình giải quyết.
Bạch Hy đáp ứng, một đường chui vào căn phòng xinh đẹp lại chẳng có điểm nào giống nhà bếp kia. Trước khi hắn dọn đến, Diệp Ý Tiêu cũng không dùng căn hộ này. Cho nên Bạch Hy tại phòng bếp to đùng nhưng rỗng tuếch kia không tìm thấy bất cứ nguyên liệu nào để nấu bữa tối. Cân nhắc một lát, Bạch Hy quyết định đến siêu thị mua xương sườn, thịt gà, khoai tây, còn có trứng muối, tiêu, đường, mắm muối, tương dấm cùng một ít gia vi cơ bản. Cuối cùng cũng đem tủ lạnh vốn chỉ có đồ uống kia chất đầy.
Hiện tại, đã sớm không còn là một cái thiếu gia công tử quen sống an nhàn sung sướng, hắn đã hoàn toàn có thể tự chiếu cố tốt bản thân.
Sau bữa tối, Bạch Hy buồn chán muốn chết nên quyết định đi tới thư viện. Đây là thư viện lớn của thành phố nên đầu sách cực kỳ phong phú. Lúc trước, mỗi khi rảnh rỗi, Bạch Hy rất thích đến đây.
Bạch Hy tới chỗ quản thư giao tiền đặt cọc, làm một cái thẻ, sau đó liền cứ thế vùi đầu vào đống sách. Thế giới trong những trang sách vĩnh viễn tràn đầy huyễn hoặc, tựa như lạc vào trong những giấc mộng. Bạch Hy loàn toàn quên bẵng đi thời gian, đến tận khi nhân viên quản lý tới gõ gõ bàn nhắc nhở đã đến giờ đóng cửa, hắn mới như từ trong mơ tỉnh lại.
Mang theo áy náy trả sách, lại lựa thêm ba bốn cuốn có thể mượn ra ngoài, Bạch Hy rời khỏi thư viện. Bên ngoài phố xá ngựa xe vẫn như nước. Hứng thú với cuộc sống về đêm nên nam thah nữ tú mới chen nhau ra ngoài. Con đường dành riêng cho người đi bộ bên ngoài thư viện vẫn còn tấp nập, từng đám người như thủy triều lên xuống.
Bạch Hy cười cười, hòa mình vào đám đông. Đi ngang một cửa tiệm bán quần áo, một cái nhân ảnh quen thuộc làm hắn dừng bước.
Suy tư một lát, hắn vẫn là đi vào.
Đây là shop bán quần áo cùng phụ kiện nam giới, bên trong treo toàn quần áo và trang sức mang đầy hơi thở thanh xuân. Khách hàng tới mua đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi.
“Hoan nghênh quang lâm.” Bạch Hy vừa mới bước vào, một nhân viên cửa hàng đã tiến đến nhiệt tình chào hỏi. Nhưng rất nhanh, người kia liền thay đổi sắc mặt, nghiêng đầu đi không hề để ý đến hắn nữa.
“Tiểu Nhiên, ngươi thế nào lại ở đây?” Bạch Hy kéo lấy cánh tay đệ đệ, khí ngữ nghiêm túc hỏi: “Ngươi không phải đi học sao?”
“Không cần ngươi quản!” Bạch Nhiên tránh đi cách tay ca ca, tuy có chút bực bội nhưng không mang theo chán ghét như trước. Sau khi gia gia qua đời, thân thích Bạch gia mỗi người một vẻ đã làm cho Bạch Nhiên thực sự mở rộng tầm mắt. Mà ca ca cậu, Bạch Hy lại yên lặng một mình gánh vác tất thẩy. Tang lễ diễn ra suôn sẻ chu toàn, gia gia có thể thanh thản ra đi, không thể không nói Bạch Hy có bao nhiêu dốc sức.
Bạch Nhiên không phải là một hài tử không biết phân biệt đúng sai. Tuy tuổi còn trẻ nhưng thực sự có thể thông qua chút sự tình mà nhìn ra bản chất con người. Sau khi Bạch lão gia tử qua đời, công việc làm ăn của gia tộc hoàn toàn trượt xuống đáy vực, người đến đòi nợ càng ngày càng nhiều. Ngay cả học sinh trung học như cậu cũng bị chủ nợ quấy rối, bắt buộc phải thừa nhận ánh mắt quái dị từ đồng học.
Tới lúc này, cậu mới hiểu được khổ tâm của ca ca. Chỉ là, dù đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng không còn mặt mũi nào đi tìm Bạch Hy, đành phải tứ phía nhờ vả đồng học tìm dùm một chỗ làm công.
Shop thời trang này, cậu mới tới làm được ba ngày, vốn không định gặp lại ca ca, không ngờ lại ở chỗ này chạm mặt.
Ủy khuất, quẫn bách nháy mắt tràn ngập trong lòng Bạch Nhiên, càng làm cậu không muốn đối mặt với ca ca ruột thịt.
“Ta là ca ca ngươi, đương nhiên phải quản a.” Bạch Hy nhíu mày, nhìn kỹ đệ đệ đã gầy đi nhiều, nói không đau lòng chính là giả. Hiện tại trong toàn bộ Bạch gia, hắn không bỏ xuống được cũng chỉ có người đệ đệ này.
Bạch Nhiên cắn môi, bất mãn nói: “Cha mẹ đều đã không để ý đến, ngươi quản cái gì? Cứ để mặc ta tự sinh tự diệt là được. Dù sao chuyện như vậy, ngươi cũng đã chịu qua tới ba năm.”
“Bọn hắn làm sao vậy?” Bạch Hy sững sờ, có chút không thể tin.
Bạch Nhiên càng thêm ủy khuất, dù sao cậu vẫn chỉ là một hài tử. Đại gia tộc bỗng nhiên tan đàn xẻ nghé, đồng học cùng lão sư trong trường ngày xưa đi theo lấy lòng đến hôm nay lại quay sang khinh bỉ. Cuộc sống sinh hoạt đang từ thiên đàng rớt thẳng xuống địa ngục, thậm chí ngay cả tiền đi du lịch cùng trường lớp cũng không có. Càng đáng sợ hơn là, vì để trốn nợ, năm ngày trước cha mẹ cậu liền chơi trò bốc hơi mất tích. Chỉ lưu lại tờ giấy kêu Bạch Nhiên đi tìm ca ca.
Liếc nhìn đứa nhỏ đang nhăn mày tủi thân, Bạch Hy thở dài một hơi, vỗ vỗ vai cậu: “Lúc nào tan tầm? Ta chờ ngươi.”
Bạch Nhiên gật đầu đáp ứng, rồi xoay người tiếp tục hướng dẫn khách hàng khác. Bạch Hy thấy mình đứng lại cũng chỉ làm vướng chỗ, liền đi ra ngoài, kiếm một băng ghế ngồi xuống đợi.
Chờ đến 11:30, Bạch Nhiên mới kéo kéo cánh tay Bạch Hy, ý bảo có thể đi nha.
“Ngươi hiện tại ở chỗ nào?” Bạch Hy trầm tư một chút rồi hỏi nhỏ.
“Tạm thời ở chỗ Phương tỷ, bất quá… lão công nàng nói, muốn ta trong một tuần phải dọn đi.” Bạch Nhiên vặn vặn tay đi cạnh ca ca.
Phương tỷ lúc trước chính là người làm công trong Bạch gia, tính tình rất tốt, nhưng ngược lại, trượng phu [Chồng] nàng lại có tật bợ đỡ nịnh hót.
“Tiểu Nhiên, học kỳ sau chuyển trường a.” Bạch Hy đột nhiên nói ra: “Bây giờ là đầu tháng bảy, còn vài ngày nữa là thi cuối cấp, ngươi mau nghỉ việc, yên tâm đọc sách, mọi chuyện khác cứ để ca ca lo.”
Bạch Nhiên dừng bước, đôi mắt đen bóng chăm chú nhìn Bạch Hy: “Ca, ngươi vẫn ở chỗ kia sao?”
“Ách, như thế nào?” Bạch Hy không ngờ đệ đệ lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
“Ca, ta đối với lựa chọn của ngươi vẫn không thể lý giải. Hiện tại tài khoản của ngươi đã có hơn nghìn vạn, vì cái gì vẫn còn muốn đi theo nam nhân kia? Chẳng lẽ ngươi thật sự yêu hắn?” Bạch Nhiên chau mày, khuôn mặt ngây thơ tràn ngập nghi hoặc. Tình bạn thân thiết giữa hai nam nhân cậu có thể hiểu. Nhưng là tình yêu… thế nào cũng thấy có điểm quái dị.
Bạch Hy nở nụ cười, trong đôi mắt lộ vẻ bình tĩnh: “Tiểu Nhiên, đây chính là một trò chơi, rất nhanh liền có thể chấm dứt. Sau này sẽ chỉ có huynh đệ chúng ta, hai người nương tựa nhau mà sống. Đúng rồi, lên tới cao trung, ngươi nghĩ muốn học chỗ nào đây? Trường quốc tế song ngữ hay vẫn là cao trung trong nước? Ngươi nói một tiếng, ta còn sớm chuẩn bị. Gần đây địa ốc lên xuống thất thường, ta phải nắm chắc cơ hội mua một phòng ở.
Hai huynh đệ vừa đi vừa trò chuyện. Phía sau lưng bọn họ, đèn đường hắt xuống những ánh sáng mờ nhạt, ôn hòa mà thoải mái dễ chịu.
Dưới sự yêu cầu kiên quyết của ca ca, Bạch Nhiên đành kết thúc kiếp làm công ngắn ngủi, chuyên tâm vùi đầu ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp.
Đối với vấn đề này, Bạch Hy vốn là muốn quay lại công trường làm việc. Bất quá, Diệp Ý Tiêu sao có thể đành lòng để hắn về đó chịu khổ, vừa thoáng nhắc tới liền bị gạt đi ngay, thậm chí còn nói không ngại nuôi hắn. Bạch Hy đương nhiên phản đối, còn làm mặt lạnh cả buổi mới khiến Diệp Ý Tiêu nhượng bộ. Nhưng là, Diệp đại tổng tài chỉ đồng cho Bạch Hy tìm một công việc thật thoải mái. Tiền lương không cần cao, quan trọng nhất là phải cực kỳ nhàn nhã.
Đối với yêu cầu của Diệp Ý Tiêu, Bạch Hy đành bất đắc dĩ thừa nhận, nói rằng bằng cấp, học vị các loại đều bị hắn quăng đi từ lâu, không có những thứ đó… làm điểm tựa, hắn sao có thể tìm được công việc an nhàn trong thành phố a?
Ai ngờ,Diệp Ý Tiêu lại giống như làm ảo thuật, đem ra toàn bộ văn bằng học vị của Bạch Hy, không chút gợn giọng nói: “Ta sớm biết ngươi sẽ trở về, đương nhiên sẽ giúp ngươi bảo quản thật tốt.”
Đối với cái này, Bạch Hy không thể không thừa nhận, Diệp Ý Tiêu người này, một khi đã để tâm đến… thật đúng là không việc gì có thể làm khó y. Những… giấy tờ ném đi trong cơn tức giận này, hắn chưa bao giờ có ý định tìm về, cũng không hề muốn đi làm lại. Đúng là đã làm khó cho Diệp Ý Tiêu đã giúp hắn cất giữ suốt ba năm, hơn nữa lại là lúc bản thân đang góc bể chân trời không chút tin tức.
Lúc này, ánh mặt trời bên ngoài thập phần chói mắt, xuyên qua tấm rèm màu vàng nhạt làm sáng bừng cả căn hộ rộng rãi. Bạch Hy lướt qua phòng khách, mở cửa bancon, để cho không khí lưu chuyển ùa vào, xua đi cái oi bức trong phòng.
Đây là căn hộ Diệp Ý Tiêu sau này mới mua, trong không khí thậm chí còn ẩn ẩn lưu lại chút ẩm ướt. Bạch Hy trong lòng có chút kinh ngạc, vì cái gì Diệp Ý Tiêu không mang mình biệt thự cũ? Thời điểm đem chuyện này ra hỏi, Diệp Ý Tiêu chỉ nhàn nhạt nói: “Chỗ ấy không tốt, cách nội thành quá xa, rất nhiều điểm bất tiện.”
Đối với lời giải thích này, Bạch Hy lựa chọn tạm thời để đó. Về phần nguyên nhân thật sự, hắn cũng không muốn miệt mài theo đuổi.
Đứng ngoài bancon một lát, Bạch Hy trở vào phòng bật máy tính lên mạng tìm việc làm. Nhìn gần một giờ, đều không tìm được công việc mình cảm thấy hứng thú. Biết rõ chuyện này không thể nóng vội, vì vậy liền tắt máy, xuống dưới mua một tờ báo kinh tế, chăm chú tìm đọc các thông báo tuyển dụng.
Thoáng cái đã hết buổi sáng, Bạch Hy đã gọi mười mấy cuộc điện thoại, trong đó có hai công ty nhỏ đối với hắn có hứng thú, mời hắn trước đem một ít tài liệu cá nhân cùng lý lịch gửi qua. Bạch Hy lại một chuyến chạy đi sao chép tư liệu, sau đó mang tới bưu cục gửi đi.
Cơm trưa cũng là tùy tiện ăn ở bên ngoài. Ba năm qua, giá cả vật chất ở thành phố tăng lên không ít. Trước kia mười tệ liền mua được một phần cơm, hôm nay đã lên mười lăm tệ. Bạch Hy bưng hộp cơm tới một băng ghế ngồi ăn, không ít người qua lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Dù sao, quần áo trên người Bạch Hy cũng gọn gàng, khuôn mặt lớn lên lại không tệ. Một tháng nằm viện an dưỡng, làm da vốn mang màu lúa mạch đã trắng lên không ít, cả người toát lên khí chất khá giả, so với thành phần trí thức thành phố thật không khác là bao. Thế mà lại giống như đám công nhân chính hiệu, ngồi đầu đường ăn cơm, khó trách những người khác cảm thấy quái dị.
Kẻ trong cuộc như Bạch Hy lại hoàn toàn phớt lờ thiên hạ, ngồi ăn đến thập phần vui vẻ. Ăn xong liền đem hộp xốp ném vào thùng rác, phủi phủi tay quay về nhà. Sau khi về tới nơi, đánh một giấc ngon lành, lại lên mạng đăng sơ lược lý lịch. Thời điểm nhận được điện thoại của Diệp Ý Tiêu đã là 4:30 chiều, tên kia nói buổi tối có xã giao nên không về ăn cơm, kêu Bạch Hy tự mình giải quyết.
Bạch Hy đáp ứng, một đường chui vào căn phòng xinh đẹp lại chẳng có điểm nào giống nhà bếp kia. Trước khi hắn dọn đến, Diệp Ý Tiêu cũng không dùng căn hộ này. Cho nên Bạch Hy tại phòng bếp to đùng nhưng rỗng tuếch kia không tìm thấy bất cứ nguyên liệu nào để nấu bữa tối. Cân nhắc một lát, Bạch Hy quyết định đến siêu thị mua xương sườn, thịt gà, khoai tây, còn có trứng muối, tiêu, đường, mắm muối, tương dấm cùng một ít gia vi cơ bản. Cuối cùng cũng đem tủ lạnh vốn chỉ có đồ uống kia chất đầy.
Hiện tại, đã sớm không còn là một cái thiếu gia công tử quen sống an nhàn sung sướng, hắn đã hoàn toàn có thể tự chiếu cố tốt bản thân.
Sau bữa tối, Bạch Hy buồn chán muốn chết nên quyết định đi tới thư viện. Đây là thư viện lớn của thành phố nên đầu sách cực kỳ phong phú. Lúc trước, mỗi khi rảnh rỗi, Bạch Hy rất thích đến đây.
Bạch Hy tới chỗ quản thư giao tiền đặt cọc, làm một cái thẻ, sau đó liền cứ thế vùi đầu vào đống sách. Thế giới trong những trang sách vĩnh viễn tràn đầy huyễn hoặc, tựa như lạc vào trong những giấc mộng. Bạch Hy loàn toàn quên bẵng đi thời gian, đến tận khi nhân viên quản lý tới gõ gõ bàn nhắc nhở đã đến giờ đóng cửa, hắn mới như từ trong mơ tỉnh lại.
Mang theo áy náy trả sách, lại lựa thêm ba bốn cuốn có thể mượn ra ngoài, Bạch Hy rời khỏi thư viện. Bên ngoài phố xá ngựa xe vẫn như nước. Hứng thú với cuộc sống về đêm nên nam thah nữ tú mới chen nhau ra ngoài. Con đường dành riêng cho người đi bộ bên ngoài thư viện vẫn còn tấp nập, từng đám người như thủy triều lên xuống.
Bạch Hy cười cười, hòa mình vào đám đông. Đi ngang một cửa tiệm bán quần áo, một cái nhân ảnh quen thuộc làm hắn dừng bước.
Suy tư một lát, hắn vẫn là đi vào.
Đây là shop bán quần áo cùng phụ kiện nam giới, bên trong treo toàn quần áo và trang sức mang đầy hơi thở thanh xuân. Khách hàng tới mua đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi.
“Hoan nghênh quang lâm.” Bạch Hy vừa mới bước vào, một nhân viên cửa hàng đã tiến đến nhiệt tình chào hỏi. Nhưng rất nhanh, người kia liền thay đổi sắc mặt, nghiêng đầu đi không hề để ý đến hắn nữa.
“Tiểu Nhiên, ngươi thế nào lại ở đây?” Bạch Hy kéo lấy cánh tay đệ đệ, khí ngữ nghiêm túc hỏi: “Ngươi không phải đi học sao?”
“Không cần ngươi quản!” Bạch Nhiên tránh đi cách tay ca ca, tuy có chút bực bội nhưng không mang theo chán ghét như trước. Sau khi gia gia qua đời, thân thích Bạch gia mỗi người một vẻ đã làm cho Bạch Nhiên thực sự mở rộng tầm mắt. Mà ca ca cậu, Bạch Hy lại yên lặng một mình gánh vác tất thẩy. Tang lễ diễn ra suôn sẻ chu toàn, gia gia có thể thanh thản ra đi, không thể không nói Bạch Hy có bao nhiêu dốc sức.
Bạch Nhiên không phải là một hài tử không biết phân biệt đúng sai. Tuy tuổi còn trẻ nhưng thực sự có thể thông qua chút sự tình mà nhìn ra bản chất con người. Sau khi Bạch lão gia tử qua đời, công việc làm ăn của gia tộc hoàn toàn trượt xuống đáy vực, người đến đòi nợ càng ngày càng nhiều. Ngay cả học sinh trung học như cậu cũng bị chủ nợ quấy rối, bắt buộc phải thừa nhận ánh mắt quái dị từ đồng học.
Tới lúc này, cậu mới hiểu được khổ tâm của ca ca. Chỉ là, dù đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng không còn mặt mũi nào đi tìm Bạch Hy, đành phải tứ phía nhờ vả đồng học tìm dùm một chỗ làm công.
Shop thời trang này, cậu mới tới làm được ba ngày, vốn không định gặp lại ca ca, không ngờ lại ở chỗ này chạm mặt.
Ủy khuất, quẫn bách nháy mắt tràn ngập trong lòng Bạch Nhiên, càng làm cậu không muốn đối mặt với ca ca ruột thịt.
“Ta là ca ca ngươi, đương nhiên phải quản a.” Bạch Hy nhíu mày, nhìn kỹ đệ đệ đã gầy đi nhiều, nói không đau lòng chính là giả. Hiện tại trong toàn bộ Bạch gia, hắn không bỏ xuống được cũng chỉ có người đệ đệ này.
Bạch Nhiên cắn môi, bất mãn nói: “Cha mẹ đều đã không để ý đến, ngươi quản cái gì? Cứ để mặc ta tự sinh tự diệt là được. Dù sao chuyện như vậy, ngươi cũng đã chịu qua tới ba năm.”
“Bọn hắn làm sao vậy?” Bạch Hy sững sờ, có chút không thể tin.
Bạch Nhiên càng thêm ủy khuất, dù sao cậu vẫn chỉ là một hài tử. Đại gia tộc bỗng nhiên tan đàn xẻ nghé, đồng học cùng lão sư trong trường ngày xưa đi theo lấy lòng đến hôm nay lại quay sang khinh bỉ. Cuộc sống sinh hoạt đang từ thiên đàng rớt thẳng xuống địa ngục, thậm chí ngay cả tiền đi du lịch cùng trường lớp cũng không có. Càng đáng sợ hơn là, vì để trốn nợ, năm ngày trước cha mẹ cậu liền chơi trò bốc hơi mất tích. Chỉ lưu lại tờ giấy kêu Bạch Nhiên đi tìm ca ca.
Liếc nhìn đứa nhỏ đang nhăn mày tủi thân, Bạch Hy thở dài một hơi, vỗ vỗ vai cậu: “Lúc nào tan tầm? Ta chờ ngươi.”
Bạch Nhiên gật đầu đáp ứng, rồi xoay người tiếp tục hướng dẫn khách hàng khác. Bạch Hy thấy mình đứng lại cũng chỉ làm vướng chỗ, liền đi ra ngoài, kiếm một băng ghế ngồi xuống đợi.
Chờ đến 11:30, Bạch Nhiên mới kéo kéo cánh tay Bạch Hy, ý bảo có thể đi nha.
“Ngươi hiện tại ở chỗ nào?” Bạch Hy trầm tư một chút rồi hỏi nhỏ.
“Tạm thời ở chỗ Phương tỷ, bất quá… lão công nàng nói, muốn ta trong một tuần phải dọn đi.” Bạch Nhiên vặn vặn tay đi cạnh ca ca.
Phương tỷ lúc trước chính là người làm công trong Bạch gia, tính tình rất tốt, nhưng ngược lại, trượng phu [Chồng] nàng lại có tật bợ đỡ nịnh hót.
“Tiểu Nhiên, học kỳ sau chuyển trường a.” Bạch Hy đột nhiên nói ra: “Bây giờ là đầu tháng bảy, còn vài ngày nữa là thi cuối cấp, ngươi mau nghỉ việc, yên tâm đọc sách, mọi chuyện khác cứ để ca ca lo.”
Bạch Nhiên dừng bước, đôi mắt đen bóng chăm chú nhìn Bạch Hy: “Ca, ngươi vẫn ở chỗ kia sao?”
“Ách, như thế nào?” Bạch Hy không ngờ đệ đệ lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
“Ca, ta đối với lựa chọn của ngươi vẫn không thể lý giải. Hiện tại tài khoản của ngươi đã có hơn nghìn vạn, vì cái gì vẫn còn muốn đi theo nam nhân kia? Chẳng lẽ ngươi thật sự yêu hắn?” Bạch Nhiên chau mày, khuôn mặt ngây thơ tràn ngập nghi hoặc. Tình bạn thân thiết giữa hai nam nhân cậu có thể hiểu. Nhưng là tình yêu… thế nào cũng thấy có điểm quái dị.
Bạch Hy nở nụ cười, trong đôi mắt lộ vẻ bình tĩnh: “Tiểu Nhiên, đây chính là một trò chơi, rất nhanh liền có thể chấm dứt. Sau này sẽ chỉ có huynh đệ chúng ta, hai người nương tựa nhau mà sống. Đúng rồi, lên tới cao trung, ngươi nghĩ muốn học chỗ nào đây? Trường quốc tế song ngữ hay vẫn là cao trung trong nước? Ngươi nói một tiếng, ta còn sớm chuẩn bị. Gần đây địa ốc lên xuống thất thường, ta phải nắm chắc cơ hội mua một phòng ở.
Hai huynh đệ vừa đi vừa trò chuyện. Phía sau lưng bọn họ, đèn đường hắt xuống những ánh sáng mờ nhạt, ôn hòa mà thoải mái dễ chịu.
Dưới sự yêu cầu kiên quyết của ca ca, Bạch Nhiên đành kết thúc kiếp làm công ngắn ngủi, chuyên tâm vùi đầu ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp.