Chương : 22
Ánh nắng ngày hè chói chang gay gắt, toàn bộ thành phố giống như đều bị nhét trong một cái lò nướng cực đại, các nữ nhân ăn mặc càng ngày càng mát mẻ,vì vậy bên trong phố thị tuy nóng như thiêu lại tăng thêm vài phần sắc thái xinh đẹp. Lúc này, Bạch Hy đang theo sau Vương Duy Vệ, gấp gáp đi vào một cao ốc xa hoa lộng lẫy. Hôm nay, bọn hắn hẹn gặp khách hàng, bàn chuyện làm ăn lớn.
An ninh tòa cao ốc này rất chặt chẽ, mỗi nhân viên lễ tân đều là được huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn thấy ai cũng đều lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai?”
“Xin chào, chúng ta là người bên công ty văn phòng phẩm Nghiên Mục, đã có hẹn với quản lý gặp mặt lúc 2:30.” Bạch Hy ôm tư liệu lên tiếng trước.
“Xin chờ một lát.” Lễ tân cầm con chuột máy tính click vài cái, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói: “Tiên sinh, Tưởng quản lý chờ ngài tại phòng họp lầu 5, ở bên này, xin mời.”
“Cám ơn.” Bạch Hy lịch sự nói lời cảm tạ, cùng Vương Duy Vệ theo sau nàng vào thang máy.
Bạch Hy cùng Vương Duy Duệ tại phòng họp đợi khoảng nửa giờ, vị Tưởng quản lí kia chính là vẫn không thấy bóng dáng. Vương Duy Duệ có chút không kiên nhẫn, ngón tay bắt đầu có tiết tấu gõ gõ bàn.
“Bạch Hy, ngươi nói Tưởng quản lí kia có thể hay không đùa giỡn chúng ta?”
“Cũng không rõ nữa. Bất quá, ngày hôm qua, thời điểm thư ký của hắn gọi điện thoại cho ta còn nói việc này rất gấp. Bởi vì chủ tịch của bọn họ tháng sau muốn tới công ty thị sát, nên có nhu cầu cấp bách mua một đám thiết bị văn phòng mới.” Bạch Hy còn đang tư liệu liên quan đã chuẩn bị từ trước.
Từ tuần trước, sau khi cùng Diệp Ý Tiêu đối thoại thẳng thắn. Bạch Hy cảm thấy quan hệ giữa hai người liền giống như ánh sáng mắt trời ngoài kia, nóng bỏng nhưng lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Tựa như đêm qua, Diệp Ý Tiêu không biết trong đầu bị rút sợi gân nào, lái xe dẫn hắn lên công viên trên núi vốn được xưng là địa điểm hẹn hò lãng mạn nhất… ngắm sao. Kết quả, sao thì không thấy được, ngược lại, suốt hai giờ liền làm mồi cho muỗi ăn no. Khi ở trên xe, Diệp Ý Tiêu tự giễu nói:“Cũng tốt, chúng ta vì tương lai loài muỗi cống hiến máu tươi của mình.”
Nghĩ đến Diệp Ý Tiêu trên tay, trên mặt đều là vết muỗi đốt, Bạch Hy không khỏi mỉm cười. Khuôn mặt vốn nhu hòa, cười rộ lên càng thêm đẹp mắt. Vương Duy Duệ nhìn hắn, thình lình nói ra: “Bạch Hy, ngươi chính là đang yêu đương nha? Xem ngươi cười đã thành cái dạng này rồi!”
“Thành dạng gì a?” Thần trí đang phiêu du bị Vương Duy Duệ gọi về, Bạch Hy đưa tay vuốt mặt, nghi hoặc hỏi.
“Bộ dạng rất thoải mái ngọt ngào ah! Nhìn qua cũng biế là đang yêu. Thảm rồi, mấy tiểu mỹ nhân trong công ty lại vỡ mộng a!” Vương Duy Duệ một bên làm ra vẻ tiếc hận lắc lắc đầu, một bên dùng ánh mắt trêu chọc Bạch Hy.
Bạch Hy nghi hoặc, dùng ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt mình, không có cảm thấy là rất thoải mái nha! Nhất định do Vương Duy Duệ quá nhàm chán nên mới kiếm chuyện để nói.
Đang chuẩn bị phản bác, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, một nam nhân thân hình cao lớn mang theo một nữ, hai nam trợ lý đi đến, vừa đi vừa nói: “Thật ngại quá, đã để các vị đợi lâu. Tưởng quản lí đột nhiên có việc phải ra ngoài, cho nên sẽ đổi thành ta tới bàn chuyện mua thiết bị cùng các vị.”
Vương Duy Duệ lập tức đổi ra bộ dáng tươi cười chuyên nghiệp: “Không có việc gì, chúng ta buổi chiều có nhiều thời gian.”
“Trước tự giới thiệu một chút, ta là Trần Thoa Triều, là phó tổng của công ty.” Nam nhân ngồi xuống vị trí trung tâm. Thân thể vừa tiếp xúc mặt ghế liền ngã lưng, hay tay đặt trên mặt bàn, khuôn mặt tuy tươi cười nhưng trong mắt lại không có chút khách khí.
Thật sự là không coi ai ra gì. Bạch Hy nhìn gã, trong lòng thầm mắng chửi, bất quá vẫn làm hết phận sự, đem tài liệu trong tay đưa tới.
Trần Thoa Triều tùy tiện mở ra, căn bản liếc qua cũng không thèm đã nói: “Các ngươi đưa giá máy chiếu quá mắc a? Hơn nữa thời hạn sử dụng cũng chỉ có 1200 giờ, giá tiền này thật không hợp lý.”
Vương Duy Duệ tươi cười, chân thành giải thích: “Trần tổng, ngài nhìn kỹ xem, máy chiếu của chúng ta là loại nhập khẩu, hình ảnh rất rõ ràng sắc nét, không bị rung. Hơn nữa tản quang cũng cực nhỏ, sẽ không bị hiện tượng chết máy. Mặc dù trên giấy tờ hạn sử dụng là 1200 giờ, nhưng nến bảo dưỡng thỏa đáng liền kéo dài tuổi thọ rất nhiều. Giá công ty chúng ta đưa ra so với những mặt hàng trong nước là phi thường hợp lý.”
“Tại thương nói thương [ý là người bán đương nhiên nói hàng mình tốt], cái gọi là hợp lý hay không không phải do nhà cung cấp hàng định đoạt. Chúng ta lần này đặt mua một số lớn thiết bị, nếu không phó tổng như ta cũng không cần ra mặt. Công ty chủ chương tăng thu giảm chi, cho nên giám đốc Vương, giá thành các ngươi vẫn là hạ thấp đi một ít, nếu không chuyện làm ăn này không cần bàn bạc nữa.” Trần Thoa Triều hoàn toàn không để chỗ trống cho đối phương thỏa thuận, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
“Thế nhưng, nhóm hàng này chúng ta thật không thể hạ giá.” Vương Duy Duệ cũng không nhượng bộ, bộ dạng tươi cười ban đầu dần thu liễm. Nếu như không có lợi nhuận, cuộc làm ăn này cùng không làm có khác gì nhau.
“Vậy thật ngại, chúng ta lần sau hợp tác a.” Trần Thoa Triều làm như tiếc nuối đứng lên: “Phiền toái Vương tổng tự mình đi một chuyến, thật ngại quá.”
“Không sao, làm ăn thì phải lăn lộn thôi. Tin rằng sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác.” Vương Duy Duệ dùng ánh mắt bảo Bạch Hy thu dọn đồ đạc, khách sáo nói.
Sau khi đi vào thang máy, Bạch Hy mới lên tiếng: “Lão bản, ta cảm thấy việc này có điểm kỳ quái. Giá cả chúng ta đưa ra đã là hợp lý nhất rồi, vì cái gì bọn họ còn muốn ép giá? Trần Thoa Triều kia chính là cố ý làm khó chúng ta ah.”
“Có lẽ vậy, ai mà biết! Ai, một mối lớn lại bay mất rồi, ta thật đúng là thương tâm a~” Vương Duy Duệ làm ra vẻ đau lòng, mặt mày nhăn nhúm thành một đoàn.
Bạch Hy nở nụ cười, lão bản hắn chính là như vậy a, thiên tính lạc quan, chưa bao giờ vì sự tình không thành mà so đo. Đi theo một người như vậy làm việc, áp lực cũng giảm đi rất nhiều.
Hai người ra khỏi thang máy, liền thấy lễ tân dẫn theo hai nam nhân mang công văn tiến tới. Sắc mặt Vương Duy Duệ lập tức có chút khó coi, hai tay không tự giác siết lại thành quyền.
Bạch Hy kinh ngạc nhìn Vương Duy Duệ, hắn không hiểu tại sao hai người vừa rồi lại có ảnh hưởng lớn đến lão bản nhà mình như vậy. Bạch Hy tới dần Vương Duy Duệ, thấp giọng nói: “Lão bản, bọn họ là…”
“Đế Á, đối thụ cạnh tranh một mất một còn với chúng ta. Nhìn thấy bọn họ, ta liền hiểu rõ vì cái gì Trần Thoa Triều kia cố ý ép giá như vậy. Hừ, loại chiêu thức tổn người hại mình như vậy, cũng chỉ có bọn họ mới nghĩ ra!” Vương Duy Duệ hiếm có dịp xụ mặt xuống.
“Ô, đây không phải giám đốc công ty Nghiên Mặc, Vương tổng sao? Như thế nào? Sinh ý bàn không thành, đụng phải cột liền như chó nhà có tang mà chạy đi?” Cái kia, hai gã nam nhân đi tới mở miệng, trên mặt đầy vẻ tươi cười giả dối.
Vương Duy Duệ giận quá thành cười: “Ha ha, Hà phó tổng chê cười rồi. Chúng ta đúng là không có thực lực hùng hậu như quý công ty, tình nguyện chịu lỗ cũng phải đánh bại đối thủ. Chỉ hy vọng Hà phó tổng đừng vì muốn bù vào khoảng chênh lệch giá mà đem hàng nhái đưa vào là tốt rồi.”
“Buôn bán hàng nhái… Đế Á sao có thể dùng thủ đoạn này? Vương tổng vẫn là quan tâm tới công ty mình cho tốt đi. Chờ lát nữa tới siêu thị mua mấy cái vỉ đập ruồi, tránh cho nhân viên công ty không có việc gì làm, nhàn rỗi quá a.”
“Phiền Hà phó tổng hao tâm tổn trí, công ty ta chức nghiệp thế nào lại không có việc gì? Đơn đặt hàng tháng này đều làm không hết. Đúng rồi, nghe nói Đế Á trước cửa bụi dày ba thước, chờ một lát Hà phó tổng nhớ mua vài cái chổi đem về cho nhân viên quét a quét, nếu không khách hàng đều bị dọa chạy.”
Hai người tranh phong tương đối, người tới ta đi, liên tục cạnh khóe đối phương làm cho Bạch Hy mở rộng tầm mắt. Cuối cùng phó tổng Đế Á vì thời gian gấp rút mà rơi vào thế hạ phong. Vương Duy Duệ mới như tướng quân thắng trận, nghênh ngang dắt Bạch Hy tới bãi đậu xe.
Đợi Bạch Hy đánh xe ra tới đường cái, Vương Duy Duệ mới khôi phục lại bộ dáng như trước, nhũn eo tự lên ghế phụ lái, nghiêng đầu đối Bạch Hy nói: “Tên kia là Hà Đông Vân, phó tổng giám đốc Đế Á, bình thường thích nhất là bỏ đá xuống giếng. Đế Á là công ty thiết bị văn phòng, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Nghiên Mặc. Khắp nơi đều theo chúng ta xung đột. Bạch Hy, về sau nhìn thấy bọn hắn không cần phải khách khí, cần hung ác liền hung ác, ngàn vạn lần không thể nhân từ nương tay.”
“Có cạnh tranh mới có tiến bộ.” Bạch Hy từng lăn lộn thương trường, tự nhiên biết rõ quy tắc này.
“Phi, Đế Á những cái kia… không phải là cạnh tranh, là giở trò lưu manh! Ta đã sớm không vừa mắt, tiếc là thực lực tài chính chưa đủ, nên khắp nơi đều bị họ chèn ép.” Vương Duy Duệ chính là ghẹn cục tức này đã lâu.
Sau khi trở về công ty, Vương Duy Duệ liền vào văn phòng, nói là muốn suy nghĩ biện pháp đối phó Đế Á, nghiêm cấm mọi người dùng bất cứ lý do gì quấy rầy. Vì vậy, Bạch Hy đành đóng cửa, cứ coi như lão bản nhà mình đang bế quan tu luyện đi. Bản thân thân cũng ngồi vào bàn, bật máy tính sửa sang lại một ít báo cáo.
An ninh tòa cao ốc này rất chặt chẽ, mỗi nhân viên lễ tân đều là được huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn thấy ai cũng đều lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai?”
“Xin chào, chúng ta là người bên công ty văn phòng phẩm Nghiên Mục, đã có hẹn với quản lý gặp mặt lúc 2:30.” Bạch Hy ôm tư liệu lên tiếng trước.
“Xin chờ một lát.” Lễ tân cầm con chuột máy tính click vài cái, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói: “Tiên sinh, Tưởng quản lý chờ ngài tại phòng họp lầu 5, ở bên này, xin mời.”
“Cám ơn.” Bạch Hy lịch sự nói lời cảm tạ, cùng Vương Duy Vệ theo sau nàng vào thang máy.
Bạch Hy cùng Vương Duy Duệ tại phòng họp đợi khoảng nửa giờ, vị Tưởng quản lí kia chính là vẫn không thấy bóng dáng. Vương Duy Duệ có chút không kiên nhẫn, ngón tay bắt đầu có tiết tấu gõ gõ bàn.
“Bạch Hy, ngươi nói Tưởng quản lí kia có thể hay không đùa giỡn chúng ta?”
“Cũng không rõ nữa. Bất quá, ngày hôm qua, thời điểm thư ký của hắn gọi điện thoại cho ta còn nói việc này rất gấp. Bởi vì chủ tịch của bọn họ tháng sau muốn tới công ty thị sát, nên có nhu cầu cấp bách mua một đám thiết bị văn phòng mới.” Bạch Hy còn đang tư liệu liên quan đã chuẩn bị từ trước.
Từ tuần trước, sau khi cùng Diệp Ý Tiêu đối thoại thẳng thắn. Bạch Hy cảm thấy quan hệ giữa hai người liền giống như ánh sáng mắt trời ngoài kia, nóng bỏng nhưng lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Tựa như đêm qua, Diệp Ý Tiêu không biết trong đầu bị rút sợi gân nào, lái xe dẫn hắn lên công viên trên núi vốn được xưng là địa điểm hẹn hò lãng mạn nhất… ngắm sao. Kết quả, sao thì không thấy được, ngược lại, suốt hai giờ liền làm mồi cho muỗi ăn no. Khi ở trên xe, Diệp Ý Tiêu tự giễu nói:“Cũng tốt, chúng ta vì tương lai loài muỗi cống hiến máu tươi của mình.”
Nghĩ đến Diệp Ý Tiêu trên tay, trên mặt đều là vết muỗi đốt, Bạch Hy không khỏi mỉm cười. Khuôn mặt vốn nhu hòa, cười rộ lên càng thêm đẹp mắt. Vương Duy Duệ nhìn hắn, thình lình nói ra: “Bạch Hy, ngươi chính là đang yêu đương nha? Xem ngươi cười đã thành cái dạng này rồi!”
“Thành dạng gì a?” Thần trí đang phiêu du bị Vương Duy Duệ gọi về, Bạch Hy đưa tay vuốt mặt, nghi hoặc hỏi.
“Bộ dạng rất thoải mái ngọt ngào ah! Nhìn qua cũng biế là đang yêu. Thảm rồi, mấy tiểu mỹ nhân trong công ty lại vỡ mộng a!” Vương Duy Duệ một bên làm ra vẻ tiếc hận lắc lắc đầu, một bên dùng ánh mắt trêu chọc Bạch Hy.
Bạch Hy nghi hoặc, dùng ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt mình, không có cảm thấy là rất thoải mái nha! Nhất định do Vương Duy Duệ quá nhàm chán nên mới kiếm chuyện để nói.
Đang chuẩn bị phản bác, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, một nam nhân thân hình cao lớn mang theo một nữ, hai nam trợ lý đi đến, vừa đi vừa nói: “Thật ngại quá, đã để các vị đợi lâu. Tưởng quản lí đột nhiên có việc phải ra ngoài, cho nên sẽ đổi thành ta tới bàn chuyện mua thiết bị cùng các vị.”
Vương Duy Duệ lập tức đổi ra bộ dáng tươi cười chuyên nghiệp: “Không có việc gì, chúng ta buổi chiều có nhiều thời gian.”
“Trước tự giới thiệu một chút, ta là Trần Thoa Triều, là phó tổng của công ty.” Nam nhân ngồi xuống vị trí trung tâm. Thân thể vừa tiếp xúc mặt ghế liền ngã lưng, hay tay đặt trên mặt bàn, khuôn mặt tuy tươi cười nhưng trong mắt lại không có chút khách khí.
Thật sự là không coi ai ra gì. Bạch Hy nhìn gã, trong lòng thầm mắng chửi, bất quá vẫn làm hết phận sự, đem tài liệu trong tay đưa tới.
Trần Thoa Triều tùy tiện mở ra, căn bản liếc qua cũng không thèm đã nói: “Các ngươi đưa giá máy chiếu quá mắc a? Hơn nữa thời hạn sử dụng cũng chỉ có 1200 giờ, giá tiền này thật không hợp lý.”
Vương Duy Duệ tươi cười, chân thành giải thích: “Trần tổng, ngài nhìn kỹ xem, máy chiếu của chúng ta là loại nhập khẩu, hình ảnh rất rõ ràng sắc nét, không bị rung. Hơn nữa tản quang cũng cực nhỏ, sẽ không bị hiện tượng chết máy. Mặc dù trên giấy tờ hạn sử dụng là 1200 giờ, nhưng nến bảo dưỡng thỏa đáng liền kéo dài tuổi thọ rất nhiều. Giá công ty chúng ta đưa ra so với những mặt hàng trong nước là phi thường hợp lý.”
“Tại thương nói thương [ý là người bán đương nhiên nói hàng mình tốt], cái gọi là hợp lý hay không không phải do nhà cung cấp hàng định đoạt. Chúng ta lần này đặt mua một số lớn thiết bị, nếu không phó tổng như ta cũng không cần ra mặt. Công ty chủ chương tăng thu giảm chi, cho nên giám đốc Vương, giá thành các ngươi vẫn là hạ thấp đi một ít, nếu không chuyện làm ăn này không cần bàn bạc nữa.” Trần Thoa Triều hoàn toàn không để chỗ trống cho đối phương thỏa thuận, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
“Thế nhưng, nhóm hàng này chúng ta thật không thể hạ giá.” Vương Duy Duệ cũng không nhượng bộ, bộ dạng tươi cười ban đầu dần thu liễm. Nếu như không có lợi nhuận, cuộc làm ăn này cùng không làm có khác gì nhau.
“Vậy thật ngại, chúng ta lần sau hợp tác a.” Trần Thoa Triều làm như tiếc nuối đứng lên: “Phiền toái Vương tổng tự mình đi một chuyến, thật ngại quá.”
“Không sao, làm ăn thì phải lăn lộn thôi. Tin rằng sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác.” Vương Duy Duệ dùng ánh mắt bảo Bạch Hy thu dọn đồ đạc, khách sáo nói.
Sau khi đi vào thang máy, Bạch Hy mới lên tiếng: “Lão bản, ta cảm thấy việc này có điểm kỳ quái. Giá cả chúng ta đưa ra đã là hợp lý nhất rồi, vì cái gì bọn họ còn muốn ép giá? Trần Thoa Triều kia chính là cố ý làm khó chúng ta ah.”
“Có lẽ vậy, ai mà biết! Ai, một mối lớn lại bay mất rồi, ta thật đúng là thương tâm a~” Vương Duy Duệ làm ra vẻ đau lòng, mặt mày nhăn nhúm thành một đoàn.
Bạch Hy nở nụ cười, lão bản hắn chính là như vậy a, thiên tính lạc quan, chưa bao giờ vì sự tình không thành mà so đo. Đi theo một người như vậy làm việc, áp lực cũng giảm đi rất nhiều.
Hai người ra khỏi thang máy, liền thấy lễ tân dẫn theo hai nam nhân mang công văn tiến tới. Sắc mặt Vương Duy Duệ lập tức có chút khó coi, hai tay không tự giác siết lại thành quyền.
Bạch Hy kinh ngạc nhìn Vương Duy Duệ, hắn không hiểu tại sao hai người vừa rồi lại có ảnh hưởng lớn đến lão bản nhà mình như vậy. Bạch Hy tới dần Vương Duy Duệ, thấp giọng nói: “Lão bản, bọn họ là…”
“Đế Á, đối thụ cạnh tranh một mất một còn với chúng ta. Nhìn thấy bọn họ, ta liền hiểu rõ vì cái gì Trần Thoa Triều kia cố ý ép giá như vậy. Hừ, loại chiêu thức tổn người hại mình như vậy, cũng chỉ có bọn họ mới nghĩ ra!” Vương Duy Duệ hiếm có dịp xụ mặt xuống.
“Ô, đây không phải giám đốc công ty Nghiên Mặc, Vương tổng sao? Như thế nào? Sinh ý bàn không thành, đụng phải cột liền như chó nhà có tang mà chạy đi?” Cái kia, hai gã nam nhân đi tới mở miệng, trên mặt đầy vẻ tươi cười giả dối.
Vương Duy Duệ giận quá thành cười: “Ha ha, Hà phó tổng chê cười rồi. Chúng ta đúng là không có thực lực hùng hậu như quý công ty, tình nguyện chịu lỗ cũng phải đánh bại đối thủ. Chỉ hy vọng Hà phó tổng đừng vì muốn bù vào khoảng chênh lệch giá mà đem hàng nhái đưa vào là tốt rồi.”
“Buôn bán hàng nhái… Đế Á sao có thể dùng thủ đoạn này? Vương tổng vẫn là quan tâm tới công ty mình cho tốt đi. Chờ lát nữa tới siêu thị mua mấy cái vỉ đập ruồi, tránh cho nhân viên công ty không có việc gì làm, nhàn rỗi quá a.”
“Phiền Hà phó tổng hao tâm tổn trí, công ty ta chức nghiệp thế nào lại không có việc gì? Đơn đặt hàng tháng này đều làm không hết. Đúng rồi, nghe nói Đế Á trước cửa bụi dày ba thước, chờ một lát Hà phó tổng nhớ mua vài cái chổi đem về cho nhân viên quét a quét, nếu không khách hàng đều bị dọa chạy.”
Hai người tranh phong tương đối, người tới ta đi, liên tục cạnh khóe đối phương làm cho Bạch Hy mở rộng tầm mắt. Cuối cùng phó tổng Đế Á vì thời gian gấp rút mà rơi vào thế hạ phong. Vương Duy Duệ mới như tướng quân thắng trận, nghênh ngang dắt Bạch Hy tới bãi đậu xe.
Đợi Bạch Hy đánh xe ra tới đường cái, Vương Duy Duệ mới khôi phục lại bộ dáng như trước, nhũn eo tự lên ghế phụ lái, nghiêng đầu đối Bạch Hy nói: “Tên kia là Hà Đông Vân, phó tổng giám đốc Đế Á, bình thường thích nhất là bỏ đá xuống giếng. Đế Á là công ty thiết bị văn phòng, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Nghiên Mặc. Khắp nơi đều theo chúng ta xung đột. Bạch Hy, về sau nhìn thấy bọn hắn không cần phải khách khí, cần hung ác liền hung ác, ngàn vạn lần không thể nhân từ nương tay.”
“Có cạnh tranh mới có tiến bộ.” Bạch Hy từng lăn lộn thương trường, tự nhiên biết rõ quy tắc này.
“Phi, Đế Á những cái kia… không phải là cạnh tranh, là giở trò lưu manh! Ta đã sớm không vừa mắt, tiếc là thực lực tài chính chưa đủ, nên khắp nơi đều bị họ chèn ép.” Vương Duy Duệ chính là ghẹn cục tức này đã lâu.
Sau khi trở về công ty, Vương Duy Duệ liền vào văn phòng, nói là muốn suy nghĩ biện pháp đối phó Đế Á, nghiêm cấm mọi người dùng bất cứ lý do gì quấy rầy. Vì vậy, Bạch Hy đành đóng cửa, cứ coi như lão bản nhà mình đang bế quan tu luyện đi. Bản thân thân cũng ngồi vào bàn, bật máy tính sửa sang lại một ít báo cáo.