Chương : 29
Ngày hôm sau, khi…tỉnh lại, Bạch Hy chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là đằng sau nóng rát, giống như có một thanh dao găm không ngừng mà thiết cát [cắt xẻo] lấy. Tối hôm qua, tên chết tiệt Diệp Y Tiêu nhất định lại không hề tiết chế mà làm..
Bạch Hy nghĩ đến, ai oán vạn phần quay đầu nhìn về phía bên cạnh, lại chỉ thấy một mảnh trống rỗng, Diệp Ý Tiêu căn bản là không có ở đây. Ai, muốn tìm người phát tiết lửa giận cũng không thể, thật sự là muốn buồn bực cũng không được! Vì vậy, Bạch Hy đành đem lửa giận ngập đầu dời đến cái gối vô tội bên cạnh.
Đang lúc Bạch Hy hóa thân thành Lệ Quỷ, đối với gối đầu của Diệp Ý Tiêu ra sức cắn xé, cửa phòng ngủ chợt mở, Bạch Nhiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn ca ca nhà mình đang lăn lộn cắn xé trên giường, run rẩy giơ tay lên chỉ, sửng sốt tới mức một câu đều nói không nổi.
“Làm sao vậy? Ca của ngươi còn chưa có tỉnh sao?” Nhìn thấy Bạch Nhiên đứng sững bên ngoài phòng ngủ, mặt nghệt ra không nhúc nhích, Diệp Ý Tiêu từ phòng ăn đi tới.
Trong phòng ngủ, đang cao hứng phát tiết, Bạch Hy nghe được tiếng vang, động tác cứng ngắc quay đầu lại, liền thấy đệ đệ của hắn thần sắc quái dị đứng tại cửa ra vào, không khỏi xấu hổ cười cười.
Bạch Nhiên nháy mắt mấy cái, một tràng tiếng cười vang dội từ trong miệng tuôn ra: “Ha ha, ca, ngươi hẳn là đói bụng đến phải gặm gối đầu! Hiện tại, ta cuối cùng đã hiểu cái gì gọi là bụng đói ăn quàng rồi! Ha ha!”
“ Tiểu tử thối, ngươi cười đủ chưa! Khấu trừ ngươi một tháng tiền xài vặt!” Bạch Hy có chút thẹn quá hoá giận. Đều do tên hỗn đản Diệp Ý Tiêu kia! Cư nhiên lại để cho hắn mất hết mặt mũi trước đệ đệ.
“Oa, ngàn vạn không muốn ah! tiền xài vặt của ta…” Bạch Nhiên trong miệng nói vậy, nhưng vẫn không thể ngưng cười, dốc sức liều mạng xoa bụng.
Diệp Ý Tiêu kéo Bạch Nhiên đang cười đến đau bụng ra, nói: “Được rồi, đừng cười nữa, mau đi giúp ca ngươi múc chén cháo, chờ một lát còn phải đưa ngươi đến trường ̣học. Lại nói, biểu hiện tốt…, tháng này tiền xài vặt ta cho, hơn nữa còn nhân đôi.” Vừa mới nói xong, chỉ thấy Bạch Nhiên giống như con thỏ, thẳng tắp nhảy tới phòng bếp.
Ma lực đồng tiền thật là lớn ah! Chứng kiến bộ dạng của cậu nhóc, khóe miệng Diệp Ý Tiêu hơi vểnh lên, đi vào phòng ngủ, thuận tay khóa cửa lại. Tiểu nhân đã thu phục xong, hiện tại liền tới đại nhân.
Bạch Hy trừng mắt liếc y một cái, xoay người xuống giường, bộ pháp[bước đi] bất ổn tiến vào phòng tắm. Chờ hắn rửa mặt xong, tinh thần sảng khoái đi ra, Diệp Ý Tiêu rõ ràng đã giúp hắn chuẩn bị quần áo thật tốt, trong tay còn cầm một tuýp thuốc mỡ.
“Tới bôi thuốc, sau đó thay quần áo.” Diệp Ý Tiêu bỏ qua sắc mặt thoáng chốc tái nhợt của Bạch Hy, hướng hắn vẫy tay, ý bảo nhanh tới.
“Không cần.” Bạch Hy chán nản, nếu như tối hôm qua tên kia có thể tiết chế một chút, hắn cũng cũng không cần bôi mấy cái… thuốc mỡ dinh dính, trơn trơn này rồi! Bực nhất chính là, tối hôm qua rõ ràng đã quyết định phải cùng y phân rõ ranh giới, như thế nào, ngược lại, hiện tại càng thêm mập mờ nha?
“Đừng ép ta dùng lực.” Diệp Ý Tiêu đem thuốc mỡ cầm trong tay quơ quơ, trong mắt đã hiện lên khí tức nguy hiểm.
Có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhịn được nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt… Bị ánh mắt uy hiếp của Diệp Ý Tiêu dọa sợ, Bạch Hy vừa nhích tới gần vừa tụng đi tụng lại mấy câu kia trong lòng, sau đó rất tự giác nằm lỳ ở trên giường.
Kinh nghiệm từ xưa đến nay nói cho hắn biết, lúc này Diệp Ý Tiêu không dễ chọc. Cho nên, hắn lựa chọn thỏa hiệp.
“Ngoan.” Diệp Ý Tiêu rất hài lòng lựa chọn của Bạch Hy, bàn tay to lớn kéo quần lót của hắn xuống dưới, lộ ra bờ mông trắng bóng. Một đoạn hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua tự động phát lại trong đầu. Ân, chính là không tệ.
Thu liễm ý xấu lòng, Diệp Ý Tiêu một tay vạch ra hai cánh mông tuyết trắng, làm cho lỗ nhỏ sưng đỏ kia không còn chỗ trốn, đành phải lộ ra. Gặp được không khí lành lạnh còn vô thức co rút lại, càng lộ ra vẻ đáng thương. Không biết là cố ý hay vô tình, ngón tay dính thuốc mỡ liền ở bên ngoài cửa động nhẹ nhàng mà đảo quanh, vẫn là không đi vào. Ngón út còn ác ý chọc chọc túi nang đáng yêu, làm cho người dưới thân thở khẽ liên tục.
Chính mình cứ như vậy bạo lộ trước mặt người khác, lại còn bị ai đó dùng ngón tay “Đùa bỡn” như vậy, Bạch Hy chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, thở dốc không ngớt, mở miệng thúc giục nói: “Ngươi nhanh một chút được hay không? Ta như vậy rất khó chịu!”
“Có cảm giác rồi hả?” Diệp Ý Tiêu tựa hồ rất ngoài ý muốn, ngón tay lại dính vào thuốc mỡ, thăm dò tiến vào lỗ nhỏ sưng đỏ nhưng như cũ mê người, trái trái phải phải, từ trên xuống dưới bôi loạn, làm cho Bạch Hy không thể không dùng sức cắn môi mới ngăn được mấy tiếng rên rỉ mất mặt.
Nhưng khi ngón tay đáng ghét kia chạm tới một điểm, Bạch Hy cũng không thể nhịn được nữa, liền rống lên: “Diệp Ý Tiêu! Ngươi đến cùng là làm cái trò gì! Ah —— cáp ——” mới mở miệng, liền không cách nào áp chế rên rỉ từ trong miệng thoát ra.
Diệp Ý Tiêu tâm tình thật tốt, khắp nơi thoa loạn thuốc mới xoay người Bạch Hy, nhìn thấy tiểu đệ đệ vô cùng phấn chấn của hắn, liền câu lên một mạt cười ý vị thâm trường, cúi đầu hôn lên môi Bạch Hy, triền miên thật lâu mới buông hắn ra, khàn khàn giọng nói ra: “Thân thể của ngươi thật sự là mẫn cảm, chỉ là bôi dược mà thôi đã kích động như vậy. Nếu như không phải xem lỗ nhỏ này cũng có chút đáng thương, ta thật muốn cứ như vậy đi vào.”
“Cút!” Bạch Hy xấu hổ, phương diện mặt dày lưu manh, hắn chưa bao giờ là đối thủ của Diệp Ý Tiêu.
Thật vất vả đợi hai người thu thập thỏa đáng đi ra khỏi phòng ngủ, Bạch Nhiên đã ngoan ngoãn đem cháo múc ra. Trên bàn cơm bày biện món ăn phong phú, có bánh khoai sọ, bánh củ cải trắng, bánh mật ong, sanwiches 3 lớp, sữa ngô, còn có ba chén cháo nấm hương nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt chọc người lập tức muốn ăn.
Bạch Hy dùng tư thế rất quái dị ngồi xuống, Diệp ý Tiêu liền đưa qua một cái nệm êm, phóng lên ghế của hắn, nhẹ nhàng nói: “Chậm một chút, coi chừng động đến vết thương.”
Một câu nói bình thường như vậy lại làm Bạch Hy hồng thấu mặt, khiến cho Bạch Nhiên xém chút phun hết cháo trong miệng ra. Hiện tại, Bạch tiểu đệ đang rất cố gắng đem miếng cháo đang ngậm trong miệng nuốt xuống bụng, lại hồi tưởng tới một ít âm thanh kì lạ tối qua, cộng thêm sáng nay ca ca nhà mình phẫn hận cắn xé gối đầu của Diệp Ý Tiêu, mới trì độn hiểu rõ chuyện xảy ra giữa hai người.
Thật đúng là ——sinh hoạt thối nát.
Sau khi ăn sáng, Diệp Ý Tiêu, Bạch Nhiên liền đem hành lý xuống lầu, xét thấy Bạch Hy chính là “Thương binh”, nên không cho hắn cầm theo bất cứ thứ gì.
“Ngươi sao lại phải dùng chiếc xe này?” Bên ngoài bãi đậu xe cư xá, Bạch Hy nhìn thấy một đám người xúm lại đằng kia chỉ chỏ, đến gần xem xét, nguyên lại là một chiếc xe siêu cấp xa hoa Rolls-Royce Phantom! Nam nhân mặc đồng phục lái xe vừa nhìn thấy Diệp Ý Tiêu, lập tức đi xuống, cung kính mở cửa xe.
Trước sau chiếc Rolls-Royce Phantom còn có hai chiếc Mercesdes-Benz màu đen. Nếu chỉ có xe không thì cũng không vấn đề, cái chính là đứng cạnh xe lại là mấy đại nam nhân cao lớn mang kính râm, liếc sơ đã biết là bảo tiêu ah~
Cái loại này, không phải Bạch Nhiên đến trường, mà là tổng thống ghé thăm ah! Cho nên, Bạch Hy liền phát hỏa.
Diệp Ý Tiêu thế nhưng lại khí định thần nhàn, đem hành lý trong tay giao cho bảo tiêu, ý bảo Bạch Nhiên lên xe, sau đó kéo lấy Bạch Hy cùng vào.
“Quốc tế Thực Nghiệm cũng không phải cao trường trung bình thường, bên trong đệ tử đều là người nhà có tiền thế, tương lai đều là kẻ kế thừa gia nghiệp. Vì không muốn để cho Bạch Nhiên bị người khi dễ, chỉ có thể ngay từ đầu liền nói cho bọn hắn biết, Bạch Nhiên thân phận tôn quý hơn người.” Diệp Ý Tiêu vừa nói vừa xoa eo Bạch Hy.
Đạo lý này Bạch Hy tự nhiên hiểu rõ. Hiện nay, xã hội này chính là cười nghèo không cười kỹ nữ [ý nói chỉ coi thường người không tiền chứ không chê bai kẻ thối nát], hoàn toàn là tiền tài quyền thế chí thượng[cao nhất]. Khoe khoang, có đôi khi cũng là một loại thủ đoạn. Chỉ là —— thùng rỗng kêu to. Vấn đề là tiếp qua không lâu, Diệp Ý Tiêu sẽ cùng huynh đệ bọn họ trở thành người người lạ. Xa hoa ngày hôm nay, là vẽ vời cho thêm chuyện của ngày mai!
Bạch Nhiên vụng trộm nhìn ca ca nộ khí đầy mặt, cảm thấy được sự tình tựa hồ có thâm ý khác, không khỏi giật giật tay áo hắn: “Ca, nếu không tự chúng ta đánh xe đi qua đi.”
“Hảo!” Bạch Hy lập tức đồng ý, nào biết chữ “Hảo” còn chưa dứt, Diệp Ý Tiêu liền trực tiếp đem người giam trong ngực, thanh âm mang theo hàn ý: “Không được.”
“Uy, chuyện này ta cùng Tiểu Nhiên mới được là người trong cuộc, ngươi không có quyền quyết định thay chúng ta.” Bạch Hy từ trong ngực Diệp Ý Tiêu giãy dụa. Trong lúc vô ý liền cọ đến chỗ đã sử dụng quá độ kia, đau đến hắn kêu thảm thiết một tiếng.
Diệp Ý Tiêu nhíu mày đưa tay ôm Bạch Hy vào trong ngực: “Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi, đừng nói đánh xe, chỉ đi xuống xe đều là vấn đề! Ngoan ngoãn nghe lời. Còn có, sáng nay Tiểu Nhiên đã gọi ta một tiếng “Ca phu”, cho nên chuyện của các ngươi chính là chuyện của ta.”
Hay cho tên tiểu tử kia, cư nhiên dám ăn cây táo rào cây sung[Nguyên văn là “ám độ trần thương”- một trong 36 kế binh pháp tôn tử, ý nói chọn con đường, cách thức không ai ngờ tới. Nhưng bạn Béo không làm nổi chú thích nên đành chọn một câu gần gần hợp với ngữ cảnh nhất]! Bạch Hy trừng mắt nhìn đệ đệ, làm cậu nhóc chột dạ quay đầu nhìn ngoài phong cảnh bên ngoài xe. Đương nhiên, trong này còn có hai phu phu “Liếc mắt đưa tình” cũng làm Bạch Nhiên có chút xấu hổ.
Trên đường đi, đoàn xe đều trở thành tâm điểm, vạn nhân chú mục[vạn người nhìn], đến cổng trường lại càng thu hút ánh mắt như thủy triều bốn phía. Vốn ba ngày sau mới là khai giảng, nhưng Bạch Nhiên là học sinh mới chuyển đến, cho nên nhân viên nhà trường yêu cầu cậu sớm nhập học, sớm một chút thích ứng hoàn cảnh ở trường. Nghe nói còn cố ý để cho một đồng học năm nhất đi cùng.
Hôm nay, vừa đúng lúc tân sinh lớp 10 tới ghi danh huấn luyện quân sự, rất nhiều trưởng bối đều đến xem xét tình hình, trông thấy một đoàn siêu xe xa hoa của bọn họ, đều là nghẹn họng nhìn trân trối, nhao nhao nghe ngóng người đến nhân vật phương nào.
Diệp Ý Tiêu thần thái tự nhiên, sau khi xuống xe liền dẫn huynh đệ Bạch gia vào cổng, sáu gã bảo tiêu theo ở phía sau, trong đó hai người mang theo hành lý.
Bạch Hy cùng Bạch Nhiên có chút không được tự nhiên, cố ý cách xa Diệp Ý Tiêu khoảng năm bước, hơn nữa càng lúc càng có xu thế cách xa hơn. Hôm nay, khí thế tài phú người bốn phía đều có thể thấy được. Nhưng là, bản thân trở thành tâm điểm chú ý vẫn có chút không quen. Cho dù là Bạch gia trước khi suy tàn, bởi vì tổ huấn lễ nghi gia truyền, luôn được dăn dạy nội liễm tu vi[chắc là hành động khiêm tốn], cho nên Bạch Hy cùng Bạch Nhiên ít khi bày ra dáng vẻ ông chủ lớn. Nhưng là hôm nay…
“Ca, thực xin lỗi.” Bạch Nhiên lôi kéo ca ca thấp giọng nói ra:“Ta……”
“Việc này là ngươi yêu cầu?” Bạch Hy nhíu mày.
“Không phải! Ta chỉ thoáng nói lo lắng sẽ bị người khác xem thường, cho nên — cứ như vậy.” Bạch Nhiên chột dạ. Ngày đó cậu thật sự là thuận miệng nói không biết đến hoàn cảnh mới, có thể hay không bị những kẻ con ông cháu cha kia xem thường, kết quả Diệp Ý Tiêu liền an bài thành cái dạng này.
Cái này chính là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi? Phi, Bạch Nhiên ta mới không phải quạ đen!
“Ngươi a.” Bạch Hy không nói cái gì nữa. Bạch Nhiên rốt cuộc vẫn là một hài tử chưa hết ngây thơ, từ nhỏ lại trong hoàn cảnh bọc vàng mà lớn lên, đương nhiên sẽ có lo lắng này. Đạo lí đối nhân xử thế của người đời khi gia đạo sa sút thực sự là vết thương lớn trong tim đứa nhỏ kia. Tâm trạng hiện nay của Bạch Nhiên chính là “Một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng,”
Rất nhanh, Diệp Ý Tiêu liền phát giác sau lưng hai người có mờ ám, bất mãn xoay người dừng lại, trừng mắt nhìn hai con “Ốc sên” kia: “Ta nói, các ngươi không thể đi nhanh một chút sao? Cùng rùa đen thi chạy ah?”
Vì vậy, hai con ốc sên kia thoáng cái đã biến thành thỏ trắng nha.
Thủ tục nhập học rất nhanh đã làm xong. Ký túc xá Bạch Nhiên dọn vào có điều kiện tương đối tốt, một phòng bốn người, điều hòa, máy giặt, bình nước nóng đều đủ cả. Ở chung còn có hai học sinh, một người là đồng học cùng lớp đã khá quen hoàn cảnh trong trường, là lớp trưởng.
Khi bọn họ tiến vào kí túc xá, vị lớp trưởng kia đợi ở đó đã lâu.
Đúng là thiếu nhiên, hai người rất nhanh đã cười toe toét làm thân. Bạch Hy cũng thấy yên lòng, dặn dò một chút liền cùng Diệp Ý Tiêu trở về.
Bạch Hy nghĩ đến, ai oán vạn phần quay đầu nhìn về phía bên cạnh, lại chỉ thấy một mảnh trống rỗng, Diệp Ý Tiêu căn bản là không có ở đây. Ai, muốn tìm người phát tiết lửa giận cũng không thể, thật sự là muốn buồn bực cũng không được! Vì vậy, Bạch Hy đành đem lửa giận ngập đầu dời đến cái gối vô tội bên cạnh.
Đang lúc Bạch Hy hóa thân thành Lệ Quỷ, đối với gối đầu của Diệp Ý Tiêu ra sức cắn xé, cửa phòng ngủ chợt mở, Bạch Nhiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn ca ca nhà mình đang lăn lộn cắn xé trên giường, run rẩy giơ tay lên chỉ, sửng sốt tới mức một câu đều nói không nổi.
“Làm sao vậy? Ca của ngươi còn chưa có tỉnh sao?” Nhìn thấy Bạch Nhiên đứng sững bên ngoài phòng ngủ, mặt nghệt ra không nhúc nhích, Diệp Ý Tiêu từ phòng ăn đi tới.
Trong phòng ngủ, đang cao hứng phát tiết, Bạch Hy nghe được tiếng vang, động tác cứng ngắc quay đầu lại, liền thấy đệ đệ của hắn thần sắc quái dị đứng tại cửa ra vào, không khỏi xấu hổ cười cười.
Bạch Nhiên nháy mắt mấy cái, một tràng tiếng cười vang dội từ trong miệng tuôn ra: “Ha ha, ca, ngươi hẳn là đói bụng đến phải gặm gối đầu! Hiện tại, ta cuối cùng đã hiểu cái gì gọi là bụng đói ăn quàng rồi! Ha ha!”
“ Tiểu tử thối, ngươi cười đủ chưa! Khấu trừ ngươi một tháng tiền xài vặt!” Bạch Hy có chút thẹn quá hoá giận. Đều do tên hỗn đản Diệp Ý Tiêu kia! Cư nhiên lại để cho hắn mất hết mặt mũi trước đệ đệ.
“Oa, ngàn vạn không muốn ah! tiền xài vặt của ta…” Bạch Nhiên trong miệng nói vậy, nhưng vẫn không thể ngưng cười, dốc sức liều mạng xoa bụng.
Diệp Ý Tiêu kéo Bạch Nhiên đang cười đến đau bụng ra, nói: “Được rồi, đừng cười nữa, mau đi giúp ca ngươi múc chén cháo, chờ một lát còn phải đưa ngươi đến trường ̣học. Lại nói, biểu hiện tốt…, tháng này tiền xài vặt ta cho, hơn nữa còn nhân đôi.” Vừa mới nói xong, chỉ thấy Bạch Nhiên giống như con thỏ, thẳng tắp nhảy tới phòng bếp.
Ma lực đồng tiền thật là lớn ah! Chứng kiến bộ dạng của cậu nhóc, khóe miệng Diệp Ý Tiêu hơi vểnh lên, đi vào phòng ngủ, thuận tay khóa cửa lại. Tiểu nhân đã thu phục xong, hiện tại liền tới đại nhân.
Bạch Hy trừng mắt liếc y một cái, xoay người xuống giường, bộ pháp[bước đi] bất ổn tiến vào phòng tắm. Chờ hắn rửa mặt xong, tinh thần sảng khoái đi ra, Diệp Ý Tiêu rõ ràng đã giúp hắn chuẩn bị quần áo thật tốt, trong tay còn cầm một tuýp thuốc mỡ.
“Tới bôi thuốc, sau đó thay quần áo.” Diệp Ý Tiêu bỏ qua sắc mặt thoáng chốc tái nhợt của Bạch Hy, hướng hắn vẫy tay, ý bảo nhanh tới.
“Không cần.” Bạch Hy chán nản, nếu như tối hôm qua tên kia có thể tiết chế một chút, hắn cũng cũng không cần bôi mấy cái… thuốc mỡ dinh dính, trơn trơn này rồi! Bực nhất chính là, tối hôm qua rõ ràng đã quyết định phải cùng y phân rõ ranh giới, như thế nào, ngược lại, hiện tại càng thêm mập mờ nha?
“Đừng ép ta dùng lực.” Diệp Ý Tiêu đem thuốc mỡ cầm trong tay quơ quơ, trong mắt đã hiện lên khí tức nguy hiểm.
Có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhịn được nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt… Bị ánh mắt uy hiếp của Diệp Ý Tiêu dọa sợ, Bạch Hy vừa nhích tới gần vừa tụng đi tụng lại mấy câu kia trong lòng, sau đó rất tự giác nằm lỳ ở trên giường.
Kinh nghiệm từ xưa đến nay nói cho hắn biết, lúc này Diệp Ý Tiêu không dễ chọc. Cho nên, hắn lựa chọn thỏa hiệp.
“Ngoan.” Diệp Ý Tiêu rất hài lòng lựa chọn của Bạch Hy, bàn tay to lớn kéo quần lót của hắn xuống dưới, lộ ra bờ mông trắng bóng. Một đoạn hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua tự động phát lại trong đầu. Ân, chính là không tệ.
Thu liễm ý xấu lòng, Diệp Ý Tiêu một tay vạch ra hai cánh mông tuyết trắng, làm cho lỗ nhỏ sưng đỏ kia không còn chỗ trốn, đành phải lộ ra. Gặp được không khí lành lạnh còn vô thức co rút lại, càng lộ ra vẻ đáng thương. Không biết là cố ý hay vô tình, ngón tay dính thuốc mỡ liền ở bên ngoài cửa động nhẹ nhàng mà đảo quanh, vẫn là không đi vào. Ngón út còn ác ý chọc chọc túi nang đáng yêu, làm cho người dưới thân thở khẽ liên tục.
Chính mình cứ như vậy bạo lộ trước mặt người khác, lại còn bị ai đó dùng ngón tay “Đùa bỡn” như vậy, Bạch Hy chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, thở dốc không ngớt, mở miệng thúc giục nói: “Ngươi nhanh một chút được hay không? Ta như vậy rất khó chịu!”
“Có cảm giác rồi hả?” Diệp Ý Tiêu tựa hồ rất ngoài ý muốn, ngón tay lại dính vào thuốc mỡ, thăm dò tiến vào lỗ nhỏ sưng đỏ nhưng như cũ mê người, trái trái phải phải, từ trên xuống dưới bôi loạn, làm cho Bạch Hy không thể không dùng sức cắn môi mới ngăn được mấy tiếng rên rỉ mất mặt.
Nhưng khi ngón tay đáng ghét kia chạm tới một điểm, Bạch Hy cũng không thể nhịn được nữa, liền rống lên: “Diệp Ý Tiêu! Ngươi đến cùng là làm cái trò gì! Ah —— cáp ——” mới mở miệng, liền không cách nào áp chế rên rỉ từ trong miệng thoát ra.
Diệp Ý Tiêu tâm tình thật tốt, khắp nơi thoa loạn thuốc mới xoay người Bạch Hy, nhìn thấy tiểu đệ đệ vô cùng phấn chấn của hắn, liền câu lên một mạt cười ý vị thâm trường, cúi đầu hôn lên môi Bạch Hy, triền miên thật lâu mới buông hắn ra, khàn khàn giọng nói ra: “Thân thể của ngươi thật sự là mẫn cảm, chỉ là bôi dược mà thôi đã kích động như vậy. Nếu như không phải xem lỗ nhỏ này cũng có chút đáng thương, ta thật muốn cứ như vậy đi vào.”
“Cút!” Bạch Hy xấu hổ, phương diện mặt dày lưu manh, hắn chưa bao giờ là đối thủ của Diệp Ý Tiêu.
Thật vất vả đợi hai người thu thập thỏa đáng đi ra khỏi phòng ngủ, Bạch Nhiên đã ngoan ngoãn đem cháo múc ra. Trên bàn cơm bày biện món ăn phong phú, có bánh khoai sọ, bánh củ cải trắng, bánh mật ong, sanwiches 3 lớp, sữa ngô, còn có ba chén cháo nấm hương nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt chọc người lập tức muốn ăn.
Bạch Hy dùng tư thế rất quái dị ngồi xuống, Diệp ý Tiêu liền đưa qua một cái nệm êm, phóng lên ghế của hắn, nhẹ nhàng nói: “Chậm một chút, coi chừng động đến vết thương.”
Một câu nói bình thường như vậy lại làm Bạch Hy hồng thấu mặt, khiến cho Bạch Nhiên xém chút phun hết cháo trong miệng ra. Hiện tại, Bạch tiểu đệ đang rất cố gắng đem miếng cháo đang ngậm trong miệng nuốt xuống bụng, lại hồi tưởng tới một ít âm thanh kì lạ tối qua, cộng thêm sáng nay ca ca nhà mình phẫn hận cắn xé gối đầu của Diệp Ý Tiêu, mới trì độn hiểu rõ chuyện xảy ra giữa hai người.
Thật đúng là ——sinh hoạt thối nát.
Sau khi ăn sáng, Diệp Ý Tiêu, Bạch Nhiên liền đem hành lý xuống lầu, xét thấy Bạch Hy chính là “Thương binh”, nên không cho hắn cầm theo bất cứ thứ gì.
“Ngươi sao lại phải dùng chiếc xe này?” Bên ngoài bãi đậu xe cư xá, Bạch Hy nhìn thấy một đám người xúm lại đằng kia chỉ chỏ, đến gần xem xét, nguyên lại là một chiếc xe siêu cấp xa hoa Rolls-Royce Phantom! Nam nhân mặc đồng phục lái xe vừa nhìn thấy Diệp Ý Tiêu, lập tức đi xuống, cung kính mở cửa xe.
Trước sau chiếc Rolls-Royce Phantom còn có hai chiếc Mercesdes-Benz màu đen. Nếu chỉ có xe không thì cũng không vấn đề, cái chính là đứng cạnh xe lại là mấy đại nam nhân cao lớn mang kính râm, liếc sơ đã biết là bảo tiêu ah~
Cái loại này, không phải Bạch Nhiên đến trường, mà là tổng thống ghé thăm ah! Cho nên, Bạch Hy liền phát hỏa.
Diệp Ý Tiêu thế nhưng lại khí định thần nhàn, đem hành lý trong tay giao cho bảo tiêu, ý bảo Bạch Nhiên lên xe, sau đó kéo lấy Bạch Hy cùng vào.
“Quốc tế Thực Nghiệm cũng không phải cao trường trung bình thường, bên trong đệ tử đều là người nhà có tiền thế, tương lai đều là kẻ kế thừa gia nghiệp. Vì không muốn để cho Bạch Nhiên bị người khi dễ, chỉ có thể ngay từ đầu liền nói cho bọn hắn biết, Bạch Nhiên thân phận tôn quý hơn người.” Diệp Ý Tiêu vừa nói vừa xoa eo Bạch Hy.
Đạo lý này Bạch Hy tự nhiên hiểu rõ. Hiện nay, xã hội này chính là cười nghèo không cười kỹ nữ [ý nói chỉ coi thường người không tiền chứ không chê bai kẻ thối nát], hoàn toàn là tiền tài quyền thế chí thượng[cao nhất]. Khoe khoang, có đôi khi cũng là một loại thủ đoạn. Chỉ là —— thùng rỗng kêu to. Vấn đề là tiếp qua không lâu, Diệp Ý Tiêu sẽ cùng huynh đệ bọn họ trở thành người người lạ. Xa hoa ngày hôm nay, là vẽ vời cho thêm chuyện của ngày mai!
Bạch Nhiên vụng trộm nhìn ca ca nộ khí đầy mặt, cảm thấy được sự tình tựa hồ có thâm ý khác, không khỏi giật giật tay áo hắn: “Ca, nếu không tự chúng ta đánh xe đi qua đi.”
“Hảo!” Bạch Hy lập tức đồng ý, nào biết chữ “Hảo” còn chưa dứt, Diệp Ý Tiêu liền trực tiếp đem người giam trong ngực, thanh âm mang theo hàn ý: “Không được.”
“Uy, chuyện này ta cùng Tiểu Nhiên mới được là người trong cuộc, ngươi không có quyền quyết định thay chúng ta.” Bạch Hy từ trong ngực Diệp Ý Tiêu giãy dụa. Trong lúc vô ý liền cọ đến chỗ đã sử dụng quá độ kia, đau đến hắn kêu thảm thiết một tiếng.
Diệp Ý Tiêu nhíu mày đưa tay ôm Bạch Hy vào trong ngực: “Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi, đừng nói đánh xe, chỉ đi xuống xe đều là vấn đề! Ngoan ngoãn nghe lời. Còn có, sáng nay Tiểu Nhiên đã gọi ta một tiếng “Ca phu”, cho nên chuyện của các ngươi chính là chuyện của ta.”
Hay cho tên tiểu tử kia, cư nhiên dám ăn cây táo rào cây sung[Nguyên văn là “ám độ trần thương”- một trong 36 kế binh pháp tôn tử, ý nói chọn con đường, cách thức không ai ngờ tới. Nhưng bạn Béo không làm nổi chú thích nên đành chọn một câu gần gần hợp với ngữ cảnh nhất]! Bạch Hy trừng mắt nhìn đệ đệ, làm cậu nhóc chột dạ quay đầu nhìn ngoài phong cảnh bên ngoài xe. Đương nhiên, trong này còn có hai phu phu “Liếc mắt đưa tình” cũng làm Bạch Nhiên có chút xấu hổ.
Trên đường đi, đoàn xe đều trở thành tâm điểm, vạn nhân chú mục[vạn người nhìn], đến cổng trường lại càng thu hút ánh mắt như thủy triều bốn phía. Vốn ba ngày sau mới là khai giảng, nhưng Bạch Nhiên là học sinh mới chuyển đến, cho nên nhân viên nhà trường yêu cầu cậu sớm nhập học, sớm một chút thích ứng hoàn cảnh ở trường. Nghe nói còn cố ý để cho một đồng học năm nhất đi cùng.
Hôm nay, vừa đúng lúc tân sinh lớp 10 tới ghi danh huấn luyện quân sự, rất nhiều trưởng bối đều đến xem xét tình hình, trông thấy một đoàn siêu xe xa hoa của bọn họ, đều là nghẹn họng nhìn trân trối, nhao nhao nghe ngóng người đến nhân vật phương nào.
Diệp Ý Tiêu thần thái tự nhiên, sau khi xuống xe liền dẫn huynh đệ Bạch gia vào cổng, sáu gã bảo tiêu theo ở phía sau, trong đó hai người mang theo hành lý.
Bạch Hy cùng Bạch Nhiên có chút không được tự nhiên, cố ý cách xa Diệp Ý Tiêu khoảng năm bước, hơn nữa càng lúc càng có xu thế cách xa hơn. Hôm nay, khí thế tài phú người bốn phía đều có thể thấy được. Nhưng là, bản thân trở thành tâm điểm chú ý vẫn có chút không quen. Cho dù là Bạch gia trước khi suy tàn, bởi vì tổ huấn lễ nghi gia truyền, luôn được dăn dạy nội liễm tu vi[chắc là hành động khiêm tốn], cho nên Bạch Hy cùng Bạch Nhiên ít khi bày ra dáng vẻ ông chủ lớn. Nhưng là hôm nay…
“Ca, thực xin lỗi.” Bạch Nhiên lôi kéo ca ca thấp giọng nói ra:“Ta……”
“Việc này là ngươi yêu cầu?” Bạch Hy nhíu mày.
“Không phải! Ta chỉ thoáng nói lo lắng sẽ bị người khác xem thường, cho nên — cứ như vậy.” Bạch Nhiên chột dạ. Ngày đó cậu thật sự là thuận miệng nói không biết đến hoàn cảnh mới, có thể hay không bị những kẻ con ông cháu cha kia xem thường, kết quả Diệp Ý Tiêu liền an bài thành cái dạng này.
Cái này chính là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi? Phi, Bạch Nhiên ta mới không phải quạ đen!
“Ngươi a.” Bạch Hy không nói cái gì nữa. Bạch Nhiên rốt cuộc vẫn là một hài tử chưa hết ngây thơ, từ nhỏ lại trong hoàn cảnh bọc vàng mà lớn lên, đương nhiên sẽ có lo lắng này. Đạo lí đối nhân xử thế của người đời khi gia đạo sa sút thực sự là vết thương lớn trong tim đứa nhỏ kia. Tâm trạng hiện nay của Bạch Nhiên chính là “Một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng,”
Rất nhanh, Diệp Ý Tiêu liền phát giác sau lưng hai người có mờ ám, bất mãn xoay người dừng lại, trừng mắt nhìn hai con “Ốc sên” kia: “Ta nói, các ngươi không thể đi nhanh một chút sao? Cùng rùa đen thi chạy ah?”
Vì vậy, hai con ốc sên kia thoáng cái đã biến thành thỏ trắng nha.
Thủ tục nhập học rất nhanh đã làm xong. Ký túc xá Bạch Nhiên dọn vào có điều kiện tương đối tốt, một phòng bốn người, điều hòa, máy giặt, bình nước nóng đều đủ cả. Ở chung còn có hai học sinh, một người là đồng học cùng lớp đã khá quen hoàn cảnh trong trường, là lớp trưởng.
Khi bọn họ tiến vào kí túc xá, vị lớp trưởng kia đợi ở đó đã lâu.
Đúng là thiếu nhiên, hai người rất nhanh đã cười toe toét làm thân. Bạch Hy cũng thấy yên lòng, dặn dò một chút liền cùng Diệp Ý Tiêu trở về.