Chương 10: Cuộc Gọi Trong Đêm
Sáng sớm thứ năm, Dương Đoan Ngọc dậy từ rất sớm, cô ăn sáng xong kiểm tra hành lí rồi chào tạm biệt ba mẹ.
Hôm nay là ngày cô di chuyển đến địa điểm thi, ngày mai là ngày thi chính thức.
Đi đến điểm thi mất hai giờ đồng hồ, lúc lên nhận phòng nghỉ Dương Đoan Ngọc vô tình làm rơi đồ. Đào Hải Quỳnh là bạn cùng lớp của cô nhắc nhở:"Nọc Nọc cậu làm rơi đồ rồi nè".
"Gì đấy?" Dương Đoan Ngọc quay lui hỏi.
Đào Hải Quỳnh ngạc nhiên cầm lên:"Là bảng tên của con trai! Cậu có người yêu rồi hả?"
"Không có" Dương Đoan Ngọc vội tới lấy bảng tên:"Là người họ hàng của tớ để nhầm lên áo tớ đấy".
Lấy bảng tên từ tay, Dương Đoan Ngọc kéo vali về phòng của mình. Cô hối hả mở vali ra rồi nhét bảng tên vào đống quần áo.
Dương Đoan Ngọc không biết cô cầm theo cái bảng tên này từ bao giờ, cô cũng không có ý định sẽ cầm theo cái này. Có lẽ hôm ấy khi Cao Vĩ Thành đưa bảng tên và huy cài cho cô, do áp lực học tập mà cô để nhầm vào túi áo mang ngày đi thi.
Cô sợ mọi người hiểu nhầm giống lúc vừa nãy nên Dương Đoan Ngọc cố gắng dấu thật kĩ chúng. Cất xong thì bạn cùng phòng cô vừa đến. Dương Đoan Ngọc đi ăn theo đoàn trường, đi tắm học bài rồi ngủ.
Ngày thi diễn ra thuận lợi, Dương Đoan Ngọc làm hết bài thi, cô tự hào năm nay có thể giành được giải. Buổi chiều thầy cô chở học sinh đi chơi giải tỏa căng thẳng rồi lên xe về lại nhà.
Sáu giờ tối xe sẽ xuất phát chở đội tuyển học sinh giỏi trường Hải Sơn trở về. Trên xe, tất cả học sinh đều dựa vào nhau ngủ, vì học hành mà lâu rồi mọi người mới có giấc ngủ ngon như vậy.
Đi được nửa chặng đường, chuông điện thoại của Dương Đoan Ngọc chợt reo. Nhìn thấy dãy số lạ, Dương Đoan Ngọc tưởng người giao hàng nên cô bắt máy:"Alo ai vậy ạ?".
"Là anh"
"Anh Vĩ Thành hả?" Dương Đoan Ngọc cười hỏi.
"Ừm" Cao Vĩ Thành mỉm cười, lúc nãy gọi cho cô, anh cứ sợ sẽ làm phiền cô hoặc là không bắt máy, chỉ gọi một cuộc thôi nhưng tim anh đã đập rộn ràng.
"Em đang làm gì đấy?"
Dương Đoan Ngọc nhìn qua nhìn lại, xác nhận những người trên xe đã ngủ, cô lấy tay che miệng nhỏ giọng nói:"Em vừa mới thi xong, bây giờ đang ở trên xe về nhà".
"Thi hả?" Cao Vĩ Thành hỏi:"Em thi gì vậy?"
"Em tham gia kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh ạ" Dương Đoan Ngọc nhỏ giọng nói.
Cao Vĩ Thành bất ngờ:"Không ngờ em học giỏi vậy, thế sao? em làm bài được không?"
Vừa hỏi xong thì từ xa có người đàn ông lên tiếng gọi Cao Vĩ Thành:"Thành, thủ trưởng cho gọi cậu, nhanh lên phòng đi".
Vốn định khoe với Cao Vĩ Thành rằng cô làm bài rất tốt thì Dương Đoan Ngọc lại nghe phía bên kia điện thoại có giọng đàn ông nói, rồi cô lại nghe Cao Vĩ Thành lên tiếng:
"Anh có chút việc, gọi em sau".
Chưa kịp nói lời tạm biệt với anh thì điện thoại đã kêu tiếng tút tút rồi tắt hẳn. Nhìn màn hình điện thoại đã tắt Dương Đoan Ngọc cho điện thoại vào túi rồi khoanh tay trước ngực, tựa đầu vào người đang ngồi bên cạnh rồi nhắm mắt lại.
Dương Đoan Ngọc thấy thật mệt mỏi, Cao Vĩ Thành còn nhớ tới cô là được rồi, đừng để cô liên lụy đến pháp luật là được.
Ngủ được một chút thì đã đến nơi, lúc này đã là tám giờ tối. Dương Đoan Ngọc về nhà, dọn vali cất sách vở rồi nằm lên giường đi ngủ. Cô tự nhắc bản thân chỉ chợp mắt 10 phút rồi dậy vệ sinh cá nhân đàng hoàng, ăn một chút rồi ngủ.
Nhưng vì quá mệt mỏi, suốt mấy tháng vì chuyện thi này mà Dương Đoan Ngọc không được ngủ ngon giấc, cô nằm ngủ tới bảy giờ sáng hôm sau.
Công Dương Tịnh Nhi đi vào phòng con gái, thấy Dương Đoan Ngọc nằm ngủ nhưng không bỏ màn, không thay quần áo. Bà lay lay kéo cô dậy:
"Nào bé yêu của mẹ dậy nào, khi tối ngủ không bỏ màn chắc mấy con muỗi hút máu con khô rang rồi".
"Hông......" Dương Đoan Ngọc quằn quại không muốn dậy:"Cho con ngủ chút đi mà"
Công Dương Tịnh Nhi bất lực, cô con gái này thức đêm học nhiều quá rồi, ngủ thêm chút nữa, lát dẫn đi mua sắm sau cũng được. Bà kéo chăn đắp lên người cho Dương Đoan Ngọc rồi đi ra phòng bếp, chuẩn bị đồ ngon chiêu đãi con gái.
Hôm nay là ngày cô di chuyển đến địa điểm thi, ngày mai là ngày thi chính thức.
Đi đến điểm thi mất hai giờ đồng hồ, lúc lên nhận phòng nghỉ Dương Đoan Ngọc vô tình làm rơi đồ. Đào Hải Quỳnh là bạn cùng lớp của cô nhắc nhở:"Nọc Nọc cậu làm rơi đồ rồi nè".
"Gì đấy?" Dương Đoan Ngọc quay lui hỏi.
Đào Hải Quỳnh ngạc nhiên cầm lên:"Là bảng tên của con trai! Cậu có người yêu rồi hả?"
"Không có" Dương Đoan Ngọc vội tới lấy bảng tên:"Là người họ hàng của tớ để nhầm lên áo tớ đấy".
Lấy bảng tên từ tay, Dương Đoan Ngọc kéo vali về phòng của mình. Cô hối hả mở vali ra rồi nhét bảng tên vào đống quần áo.
Dương Đoan Ngọc không biết cô cầm theo cái bảng tên này từ bao giờ, cô cũng không có ý định sẽ cầm theo cái này. Có lẽ hôm ấy khi Cao Vĩ Thành đưa bảng tên và huy cài cho cô, do áp lực học tập mà cô để nhầm vào túi áo mang ngày đi thi.
Cô sợ mọi người hiểu nhầm giống lúc vừa nãy nên Dương Đoan Ngọc cố gắng dấu thật kĩ chúng. Cất xong thì bạn cùng phòng cô vừa đến. Dương Đoan Ngọc đi ăn theo đoàn trường, đi tắm học bài rồi ngủ.
Ngày thi diễn ra thuận lợi, Dương Đoan Ngọc làm hết bài thi, cô tự hào năm nay có thể giành được giải. Buổi chiều thầy cô chở học sinh đi chơi giải tỏa căng thẳng rồi lên xe về lại nhà.
Sáu giờ tối xe sẽ xuất phát chở đội tuyển học sinh giỏi trường Hải Sơn trở về. Trên xe, tất cả học sinh đều dựa vào nhau ngủ, vì học hành mà lâu rồi mọi người mới có giấc ngủ ngon như vậy.
Đi được nửa chặng đường, chuông điện thoại của Dương Đoan Ngọc chợt reo. Nhìn thấy dãy số lạ, Dương Đoan Ngọc tưởng người giao hàng nên cô bắt máy:"Alo ai vậy ạ?".
"Là anh"
"Anh Vĩ Thành hả?" Dương Đoan Ngọc cười hỏi.
"Ừm" Cao Vĩ Thành mỉm cười, lúc nãy gọi cho cô, anh cứ sợ sẽ làm phiền cô hoặc là không bắt máy, chỉ gọi một cuộc thôi nhưng tim anh đã đập rộn ràng.
"Em đang làm gì đấy?"
Dương Đoan Ngọc nhìn qua nhìn lại, xác nhận những người trên xe đã ngủ, cô lấy tay che miệng nhỏ giọng nói:"Em vừa mới thi xong, bây giờ đang ở trên xe về nhà".
"Thi hả?" Cao Vĩ Thành hỏi:"Em thi gì vậy?"
"Em tham gia kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh ạ" Dương Đoan Ngọc nhỏ giọng nói.
Cao Vĩ Thành bất ngờ:"Không ngờ em học giỏi vậy, thế sao? em làm bài được không?"
Vừa hỏi xong thì từ xa có người đàn ông lên tiếng gọi Cao Vĩ Thành:"Thành, thủ trưởng cho gọi cậu, nhanh lên phòng đi".
Vốn định khoe với Cao Vĩ Thành rằng cô làm bài rất tốt thì Dương Đoan Ngọc lại nghe phía bên kia điện thoại có giọng đàn ông nói, rồi cô lại nghe Cao Vĩ Thành lên tiếng:
"Anh có chút việc, gọi em sau".
Chưa kịp nói lời tạm biệt với anh thì điện thoại đã kêu tiếng tút tút rồi tắt hẳn. Nhìn màn hình điện thoại đã tắt Dương Đoan Ngọc cho điện thoại vào túi rồi khoanh tay trước ngực, tựa đầu vào người đang ngồi bên cạnh rồi nhắm mắt lại.
Dương Đoan Ngọc thấy thật mệt mỏi, Cao Vĩ Thành còn nhớ tới cô là được rồi, đừng để cô liên lụy đến pháp luật là được.
Ngủ được một chút thì đã đến nơi, lúc này đã là tám giờ tối. Dương Đoan Ngọc về nhà, dọn vali cất sách vở rồi nằm lên giường đi ngủ. Cô tự nhắc bản thân chỉ chợp mắt 10 phút rồi dậy vệ sinh cá nhân đàng hoàng, ăn một chút rồi ngủ.
Nhưng vì quá mệt mỏi, suốt mấy tháng vì chuyện thi này mà Dương Đoan Ngọc không được ngủ ngon giấc, cô nằm ngủ tới bảy giờ sáng hôm sau.
Công Dương Tịnh Nhi đi vào phòng con gái, thấy Dương Đoan Ngọc nằm ngủ nhưng không bỏ màn, không thay quần áo. Bà lay lay kéo cô dậy:
"Nào bé yêu của mẹ dậy nào, khi tối ngủ không bỏ màn chắc mấy con muỗi hút máu con khô rang rồi".
"Hông......" Dương Đoan Ngọc quằn quại không muốn dậy:"Cho con ngủ chút đi mà"
Công Dương Tịnh Nhi bất lực, cô con gái này thức đêm học nhiều quá rồi, ngủ thêm chút nữa, lát dẫn đi mua sắm sau cũng được. Bà kéo chăn đắp lên người cho Dương Đoan Ngọc rồi đi ra phòng bếp, chuẩn bị đồ ngon chiêu đãi con gái.