Chương : 7
Edit: Tịnh Hảo
Đới Dương Trinh hạ mí mắt, nhìn chằm chằm mặt bàn, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Phó!
Anh đương nhiên biết Phó Thị, ai mà sẽ không biết Phó Thị?
Anh chỉ là không nghĩ đến, anh gặp phải người con gái nghèo nàn cần anh cho ăn này, vậy mà lại có quan hệ với Phó Thị! Làm ơn, ai sẽ nghĩ tới đây?
“Cho nên, tính tình đùa giỡn âm dương quái khí của anh, không phải là bởi vì bị cho rằng là Gay, mà là bởi vì bối cảnh gia đình của em?” Phó Nhã Thiến kinh ngạc hỏi.
“Anh không có đùa giỡn cáu kỉnh, cũng không có âm dương quái khí.” Đới Dương Trinh trừng cô, “Anh chỉ là đột nhiên trong lúc đó phát hiện căn bản mình không biết em.”
“Cái gì gọi là không biết em, người anh biết chính là em, em chính là như vậy, điều anh không biết chính là tổ tông mười tám đời của nhà em.” Cô trợn trắng cả mắt.
“Tại sao giấu giếm anh? Sợ anh yêu chính là tiền của nhà em sao?”
“Ít nói chuyện cười, em cũng không thấy sức quyến rũ của mình sẽ thua tiền, nếu như anh không có mắt như vậy, em mới không yêu anh!” Cô hừ, trừng anh.
Thật tự tin, Đới Dương Trinh ở trong lòng cười, chỉ là ngoài mặt vẫn như cũ không biến sắc.
“Em không có trả lời anh, tại sao giấu giếm anh?”
“Bởi vì em căn bản không nghĩ tới sẽ nói rõ tổ tông mười tám đời nhà em!” Cô thở dài, “Ngay cả không nghĩ đến, lại xem là giấu giếm gì hả!”
Anh đại khái có thể hiểu được ý của cô, rất đơn giản chính là gia thế không quan trọng, căn bản điều kiện bên trong không có trong sự chọn lựa đối tượng của bọn họ, cũng không tồn tại trong đầu cô.
“Anh rất để ý sao? Rất tức giận?”
“Rất giật mình là sự thật, ngược lại không có tức giận.” Rốt cuộc Đới Dương Trinh tốt bụng nói, anh vốn là không hề tức giận… Được rồi, vừa mới bắt đầu có chút cảm giác bị lừa, nhưng mà vào lúc cô khẳng định nói với anh hai cô “Anh ấy đương nhiên thích em” như vậy, những cảm xúc không vui kia liền hoàn toàn biến mất rồi.
“Vậy anh trầm mặc không nói lời nào, là cố tình trêu chọc em!”
“Nhìn bộ dáng khẩn trương như hề của em rất thú vị!” Anh nhún nhún vai, thừa nhận tư tưởng xấu của mình.
“Hứ! Quá đáng!” Phó Nhã Thiến oán giận trừng anh.
“Tại sao em muốn rời nhà trốn đi, trải qua cuộc sống khó khăn này ở bên ngoài?” Anh biết cuộc sống của cô quả thật rất thanh nhàn, “Nhất định là có nguyên nhân!”
Phó Nhã Thiến cúi đầu, một lát mới chậm rãi mở miệng.
“Bởi vì vào một ngày, em đột nhiên phát hiện mình có bao nhiêu đáng ghét và thảm thương, lòng bị người khác đả thương và tự ái cũng không tự hiểu, cho đến trong lúc vô tình nghe được bạn tốt ở sau lưng nói em giống như Tấn Huệ Đế (1) thời Trung Quốc cổ đại, em còn phải đi tra rốt cuộc Tấn Huệ Đế có “phong công vĩ nghiệp” (2) gì.”
(1) Tấn Huệ Đế, tên thật là Tư Mã Trung, là vua thứ hai của nhà Tây Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông không có năng lực cai trị và thời gian ông ở ngôi đã xảy ra loạn bát vương làm nhà Tây Tấn suy yếu trầm trọng rồi đi đến diệt vong.
(2) Sự nghiệp công lao to lớn vĩ đại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Anh nhất định biết Tấn Huệ Đế!”
“Sao không ăn thịt bằm (3), phải không?” Lấy xuất thân của cô, còn có lời mới vừa nói, anh đoán rằng hẳn là “phong công vĩ nghiệp” này đấy!
(3) Vào thời Tấn Huệ Đế, có một nạn đói, dân chúng không có lương thực để ăn, chỉ có đào rễ cỏ mà ăn, rất nhiều dân chúng chết. Tấn Huệ Đế ngồi ở trên cao sau khi nghe được tin, rất đỗi khó hiểu, ông rất muốn vì con dân của ông mà làm chút chuyện, sau khi suy nghĩ kỹ đã đưa ra một “phương án giải quyết” “Dân chúng đừng ăn lót dạ nữa, sao không ăn thịt bằm?”
“Ừ.” Cô gật đầu, “Anh biết tại sao họ nói như vậy không?”
“Tại sao?” Anh nhìn cô.
“Bởi vì ngày ấy, em nghe nói tòa nhà trọ mà bạn em ở, chủ nhà tính bán đi, cả nhà bọn họ sẽ bị chủ nhà đuổi ra ngoài, không biết nên làm gì, kết quả em vậy mà nói, mua nhà trọ lại không được sao, anh có thể tin không? Em dám nói “mua nhà trọ lại không được sao”!” Phó Nhã Thiến lộ ra một nụ cười chế giễu.
Quả thật là phiên bản hiện đại của “Sao không ăn thịt bằm”! Khó trách bị nói là Tấn Huệ Đế.
“Sau đó thì sao?” Đới Dương Trinh hỏi.
“Em hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt cứng ngắc của bạn em, lúc một người bạn khác nhẹ giọng nói giá cả nhà trọ bao nhiêu, em vậy mà bật thốt lên nói quá rẻ đấy.”
Rõ là… Quá uổng phí.
“Ngay cả tiền thuê nhà của các cậu ấy gần như đều không trả nổi, thế nhưng em còn nói như vậy! Càng buồn cười hơn chính là, lúc đó em còn nói với các cậu ấy, căn nhà trọ còn rẻ hơn xe môtô hạng nặng số lượng giới hạn toàn thế giới mà em vừa mới mua!” Cô chán ghét gầm nhẹ gãi loạn tóc mình.
Đới Dương Trinh cũng không nhịn được muốn than thở.
“Sau khi biết rõ, em quả thật vô cùng xấu hổ, các bạn ấy ở sau lưng chỉ là cảm thán mà thôi, cũng không có ý phê bình em, các bạn ấy chỉ là không ngờ đến sẽ làm tổn thương trái tim của em, sinh ra ở gia đình giàu có cuộc sống không âu lo không sai, nhưng mà lại để cho mình trở nên ngu ngốc chính là lỗi của em, cho nên em liền quyết định phải thay đổi mình, nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, cho đến có một ngày, em lái chiếc xe hạng nặng đắt tiền hơn nhà trọ của bạn em lướt qua nhìn thấy một bảng quảng cáo, trông thấy một câu nói: “Change is not a decision it is a campaign”, lập tức như cảnh tỉnh, cho nên liền hành động.”
“Thật may là em đã đến rồi.” Anh nói, nếu như anh gặp phải Phó Nhã Thiến có thể nói “Sao không ăn thịt bằm”, anh tuyệt đối sẽ không thể nào thích cô.
“Ừ, hoàn toàn hiểu được vì sao một đồng tiền có thể dồn ép một anh hùng hảo hán, cũng thật hiểu rõ cảm giác vì năm đấu gạo mà khom lưng.” Cô than thở.
“Nhưng mà cuối cùng em vẫn là thiên kim của Phó Thị.” Đới Dương Trinh nói, đột nhiên vỗ vỗ cằm, vẻ mặt suy nghĩ.
“Thiên kim của Phó Thị sao… Chậc chậc, anh có loại cảm giác như nhặt được bảo vật, thù lao của loại đầu tư này rất cao.”
“Thù lao đầu tư?” Phó Nhã Thiến cau mày.
Đới Dương Trinh nhìn cô, một lát, chậm rãi mở miệng, “Cô Phó ra giá đi!”
“Ra giá?” Cô nhíu mày, “Mua cái gì?”
“Tình yêu của anh, hoặc nói là người yêu của anh, là cả đời của anh cũng được.” Anh nói.
Phó Nhã Thiến trầm mặc, dựa vào lưng ghế phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn kỹ anh, phát hiện biểu tình cười như không cười khiêu khích xuất hiện trên mặt anh.
“Em định dùng bao nhiêu mua tình yêu của anh?” Anh lại hỏi.
“Anh cảm thấy tình yêu của mình có giá bao nhiêu?” Phó Nhã Thiến hỏi ngược lại.
“Anh sẽ không nói tình yêu của anh vô giá, bởi vì trong lòng anh quả thật đã nghĩ ra một bảng giá, hơn nữa còn là chắc giá, nếu như cô Phó có thể ra đúng giá, có thể mua đứt tình yêu của anh.”
“Chuyện này… “ Cô bắt chước anh nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, “Em có mấy lần cơ hội ra giá?”
Anh chăm chú nhìn cô, chốc lát, mới chậm rãi mở miệng, “Một lần.”
“Một lần là đủ rồi.” Cô cười nói, “Bởi vì trong lòng em cũng có chắc một bảng giá.”
Cô đứng dậy đi tới trước mặt anh, đứng ở giữa hai chân anh, anh giơ tay ôm hông của cô, bàn tay trượt vào áo sơ mi, khẽ vuốt ve eo thon của cô, ngửa đầu nhìn cô.
Cô khẽ thở, cúi đầu nhìn anh, dịu dàng nâng mặt của anh.
“Em muốn ra giá rồi.” Cô khàn khàn nói.
“Ra giá đi!”
“Bằng tình yêu của Phó Nhã Thiến và cả cuộc đời của cô ấy.”
Đới Dương Trinh nhếch môi, “Đồng ý.”
Anh nâng một tay lên giữ chặt gáy của cô, đè đầu cô xuống, nặng nề che lại môi của cô, một tay ôm eo của cô, ôm cả người cô ngồi lên bắp đùi.
Hôn sâu triền miên, thỉnh thoảng tách ra chạm khẽ, anh chống đỡ ở môi của cô khàn khàn nói: “Còn đau không?”
Phó Nhã Thiến đỏ mặt gật đầu.
Anh hôn cô thật sâu, một lúc lâu, hai người mới thở dốc hổn hển tách ra.
Anh ôm đầu cô ở trong ngực, cô dựa vào anh, lắng nghe tiếng tim đập mãnh liệt của anh, dùng nhịp tim của mình đáp trả lại, cảm nhận chỗ cứng rắn của anh chống đỡ ở nơi mềm mại của cô, biết anh đang kiềm chế dục vọng của mình, bởi vì cô còn đau.
“Anh vừa mới đánh cược với bản thân mình.” Một tay Đới Dương Trinh khẽ vuốt ve lưng của cô, nói thật nhỏ.
“Đánh cược cái gì?”
“Anh bán tình yêu của anh, nếu như em không hiểu ý của anh, anh sẽ tức giận, thất vọng, hay thậm chí ra giá sai, như vậy anh sẽ thua, anh sẽ buông tha ý nghĩ trèo cao thiên kim của Phó Thị.”
“Anh thắng, đúng không!” Phó Nhã Thiến cười nói.
“Không, anh thua, em ra giá có chút chênh lệch so với bảng giá trong lòng anh.” Anh nói, phát hiện cơ thể cô cứng đờ, anh cười khẽ vuốt ve cô, “Nhưng mà càng tốt hơn, cho nên mặc dù thua, cũng rất vui lòng hoàn thành giao dịch này.”
“Bảng giá trong lòng anh là gì?” Cô ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn anh.
“Lấy yêu đổi yêu.” Anh nâng tay khẽ vuốt mặt cô, “Bảng giá của anh là ‘tình yêu của Phó Nhã Thiến’.”
Cô cười, “Như vậy coi như cả đời của Phó Nhã Thiến là tiền lãi của cuộc giao dịch lần này đi!”
“Anh đương nhiên cũng sẽ kèm quà tặng cho lần giao dịch này.”
“Quà tặng gì?”
“Cả đời của Đới Dương Trinh.”
“Em vui vẻ chấp nhận.”
“Như vậy, háng hóa xuất ra, không thể thu hồi.” Anh hôn môi cô, “Coi như người nhà của em phản đối, anh cũng sẽ không buông em ra.” Anh biết thân phận gia thế của hai người cách xa nhau, trở ngại nhất định sẽ có, nhưng mà anh tuyệt đối quan tâm.
“Người nhà của em không phản đối.”
“Nhã Thiến, không sao, anh biết rõ thân phận của chúng ta cách xa nhau, anh sẽ cố gắng tranh thủ sự tán thành, sẽ không nửa đường lùi bước.”
Phó Nhã Thiến nháy mắt mấy cái, một lát sau khi hiểu ý của anh, cười.
“Chuyện đó hoàn toàn anh không cần lo lắng, nhà em có quy tắc, mặc kệ cưới gả, đối tượng nhất định phải không môn đăng hộ đối mới được, cho nên lo lắng của anh là dư thừa.”
Đới Dương Trinh kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên nghe nói phép tắc quái lạ như thế này.
“Chỉ là…” Cô đột nhiên liếc anh, đùa cợt nói, “Dòng họ Phó Thị coi trọng nhân phẩm của người hơn việc nhiều vật ngoài thân, sau này gặp người nhà của em, anh chỉ cần kiềm chế lời nói ác độc của mình là được rồi.”
Đới Dương Trinh không nhịn được cười, “Đây thật là vấn đề khó khăn, chẳng qua anh sẽ cố gắng kiềm chế.”
“Em rất vui.” Cô thì thầm, “Thật ra thì vừa nãy em thật sự có chút lo lắng anh nói không có tức giận là giả, cho đến khi anh muốn em ra giá tình yêu của anh, em mới thở phào nhẹ nhõm, xác định anh không tức giận, nhưng mà lại bắt đầu khẩn trương, bởi vì em biết rõ anh đang thử em, thử em có đủ tín nhiệm anh hay không, em nói đúng không?”
“Em nói đúng rồi, em biết anh vì sao phải làm như thế không?” Anh hỏi, nhưng lập tức trụ tại môi cô, “Trả lời vấn đề này đúng sẽ có thưởng.”
“Thưởng gì?” Cô cười hỏi, “Về chuyện gì?’
“Về anh.”
“Như vậy em phải trả lời đúng mới được.” Cô cười.
“Anh đang mong đợi.” Đới Dương Trinh cười, chờ cô trả lời.
“Em nghĩ, sỡ dĩ anh làm như vậy, là bởi vì anh cảm thấy, gia thế bối cảnh của hai người khác biệt, khó tránh khỏi người ngoài có rất nhiều nghi ngờ, suy đoán, thậm chí khiêu khích, chia rẽ, nếu như không đủ hiểu rõ đối phương, tín nhiệm đối phương, như vậy mối quan hệ giữa hai người sẽ tràn ngập nghi ngờ, hoài nghi, tuyệt đối không cách nào lâu dài.”
Đới Dương Trinh tán thưởng nhìn cô, anh liền biết anh thật sự yêu chết người này!
“Như thế nào? Em lại trả lời đúng, đúng không!” Cô rất có tự tin nói.
“Trả lời đúng.”
“Phần thưởng đâu?” Đôi tay Phó Nhã Thiến đưa đến trước mặt anh.
Đới Dương Trinh nhìn cô một lát, mới ôm hông của cô, đặt cô lên trên đất, mình cũng đứng lên.
“Đi theo anh.” Anh nói, kéo cô đi vào phòng khách.
Anh đi tới trước bàn đọc sách, cầm túi vừa lớn vừa dày đặt ở trên bàn, anh mở túi giấy ra, từ bên trong rút ra một tấm hình đưa cho cô.
Phó Nhã Thiến nhận lấy, đây là hình động vật hoang dã, cô vừa nhìn liền biết đây là ảnh chụp của Will, hơn nữa…
“Đây là hình của Will, hơn nữa còn chưa công bố!” Cô cực kỳ kinh ngạc.
Tất cả ảnh đã từng công bố của Will, cô đều biết, cũng đều xem qua, trừ cất giấu ảnh chụp bản gốc ra, tất cả tác phẩm ảnh chụp đã từng công bố của Will, mỗi bản cô đều có.
"Làm sao anh có thể có tấm hình này?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Đây là hình anh chụp.” Đới Dương Trinh cầm túi dày ở trên bàn quơ quơ, “Hình trong này, toàn bộ đều là anh chụp.”
Cô kinh ngạc, cúi đầu nhìn chằm chằm hình trên tay, này rõ ràng là hình của Will… Trong lúc bất chợt, cô không cầm lên, có lẽ, cô không hề hiểu tinh thần trong bức ảnh của Will như tưởng tượng của mình vậy, và linh hồn đằng sau mỗi tấm hình, nếu không làm sao có thể ngộ nhận ảnh chụp của anh chính là của Will.
“Anh là muốn nói cho em biết, anh cũng là nhiếp ảnh gia, hơn nữa không thua gì Will, đúng không?” Cô hỏi.
Đới Dương Trinh lắc đầu.
“Vậy… Là vì cái gì?”
“Những hình này, sẽ được công bố trước mặt nhiều người vào ngày 20 tháng 4.”
Cái gì? Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, 20 tháng 4, đó không phải là… Không phải là ngày triển lãm đặc biệt ảnh chụp động vật hoang dã của Will ở Đài Bắc sao?
Đới Dương Trinh nhìn vẻ mặt không dám tin của cô, cho cô đáp án cuối cùng.
“Lấy tên “Will”.”
Phó Nhã Thiến ngây người, cô kinh ngạc nhìn anh, ý của anh, sẽ không phải là điều cô nghĩ đến đấy chứ?
“Hù đến ngốc rồi hả?” Anh đưa tay búng lên trán của cô, thu hồi tấm hình từ trong tay của cô, đặt vào trong túi giấy dày.
Phó Nhã Thiến che trán, vẫn không thể khôi phục từ trong cơn kinh sợ, nhưng ít ra đầu óc khôi phục vận động từ đầu.
“Anh… Ý của anh là nói, anh mới phải là Will?”
“Nếu như anh nói phải, em tin sao?” Đới Dương Trinh hỏi ngược lại.
Phó Nhã Thiến cau mày nhìn chằm chằm anh, đột nhiên dò xét, cảm xúc khiếp sợ trầm tĩnh lại.
“Không có bằng chứng, rất khó làm cho người ta tin tưởng, coi như anh có chút hình này, cũng không thể chứng minh anh đúng là như vậy, dù sao muốn giành được thứ gì cũng không phải không có biện pháp.” Nhìn thấy anh rũ mắt xuống, mặc dù nét mặt thất vọng chỉ chợt lóe lên, nhưng cô đã nhìn thấy, “Nhưng mà nếu anh đã nói như vậy, em tất nhiên tin tưởng.”
Đới Dương Trinh kinh ngạc lông mày dựng lên, kinh ngạc nhìn cô.
“Tại sao? Có lẽ anh chỉ là vì em sùng bái Will, cho nên mới công bố bản thân mình là Will.”
Phó Nhã Thiến cười cười, nhấc tay đưa ngón trỏ ra, “Một, nếu như bởi vì em sùng bái Will mà mạo nhận tên thì lập tức sẽ bị vạch trần, hẳn là nên trước khi chúng ta chưa yêu nhau, mà không phải là hiện tại.”
Cô lại đưa ngón giữa ra, “Hai, sau khi Will nổi tiếng, hai năm trước còn chưa thấy bóng dáng, chưa từng ra mặt công khai, năm thứ ba liền bắt đầu siêng tham dự các loại hoạt động, không e dè lộ ra ánh sáng với giới truyền thông, khi đó em từng nghĩ tới, như vậy anh ấy ở đâu ra thời gian chụp ảnh, cũng rất thất vọng cho rằng năm ấy có lẽ không được thấy tác phẩm mới của Will rồi, không ngờ triển lãm vẫn được tiến hành, hơn nữa tiêu chuẩn tác phẩm giống như thường ngày, có đôi khi em nhịn không được hoài nghi, anh ấy có phải có thuật phân thân không, hiện tại em đã hiểu rõ tại sao.”
“Ba.” Cô vươn ngón tay áp út, “Từ khi ở dưới lầu em nhìn thấy “Will”, em liền suy nghĩ, tại sao em yêu thích hình như vậy, vì có sự sống trong tấm hình, quan niệm nghệ thuật, và ý nghĩa của sự tồn tại nên mê muội như vậy, nhưng lần đầu tiên gặp người chụp ảnh lại xuất hiện chán ghét?” Cô nâng mày nhìn anh, “Rất không có lý đúng không, nhưng bây giờ em đã hiểu thông suốt, linh hồn mà em nhìn thấy trong những tấm hình kia, không phải thuộc về anh ta.”
“Đạo đức cá nhân và tài năng, không thể đánh đồng với kỹ thuật.” Đới Dương Trinh nhắc nhở cô.
Phó Nhã Thiến lắc đầu, “Em nói không phải là kỹ thuật chụp ảnh hay là tài năng, mà là linh hồn của người chụp ảnh tỏa ra trong tấm hình, cùng với tình yêu.”
Đới Dương Trinh cười nhìn cô một lát, đột nhiên một tay ôm lấy cô vào ngực, ôm lấy cô thật chặt.
“Anh từng nói với sư phụ, trực giác của em quả thật chính xác đến dọa người đấy.” Đới Dương Trinh cười ha ha.
“Anh từng nói về em với sư phụ anh à?”
“Sư phụ là ân nhân của anh, ông hỏi, anh không có biện pháp không đáp, hơn nữa anh muốn sư phụ biết em.” Lại ôm thật chặt cô một chút, mới buông ra, “Cho nên, em không phải là mù quáng tin tưởng anh, em là thật sự tin tưởng.”
“Đó là đương nhiên.”
“Không tức giận anh giấu giếm em?” Anh nghiêng đầu cười nhìn cô.
“Ơ kìa!?” Cô bóp cổ tay, “Em nên làm bộ tức giận, để cho anh khẩn trương một chút mới đúng, tính toán không chu đáo!”
“Ha ha! Em cái người này, anh thật sự yêu em chết mất!” Anh cười to.
“Hừ hừ, đây là đương nhiên.” Phó Nhã Thiến kiêu ngạo hừ hừ, “Chỉ là, bây giờ anh nên nói cho em biết, tại sao làm như vậy chứ? Lấy lập trường là fan trung thành của “Will”, bị lừa gạt đùa bỡn cảm giác không tốt đấy.”
“Bởi vì mẹ của anh.” Đới Dương Trinh cười gượng, “Đổi nơi khác nói đi, em còn cần nghỉ ngơi, chúng ta trở về phòng.” Anh thu dọn tất cả hình trên bàn xong, mới nắm tay cô trở về phòng ngủ.
Anh dựa vào đầu giường nửa nằm, mà cô nằm ở lồng ngực của anh.
“Nhớ anh từng nói, ông ngoại bị anh làm liên lụy, làm cho người ta đánh trọng thương, nhu cầu cấp bách cần tiền thuốc men rất nhiều, anh đi tìm mẹ lại bị người giúp việc của nhà bọn họ đuổi ra ngoài không?”
“Ừ.” Cô thấp giọng trả lời, đôi tay vòng lấy hông của anh, thật chặt.
“Sau này… Thật lâu về sau anh mới biết được, ngày đó nửa đêm, bà… tự sát.”
“Làm sao có thể…” Phó Nhã Thiến khiếp sợ, đứng thẳng lên ngồi quỳ ở trên giường, khẽ vuốt mặt của anh, “Bà không có chết, được cứu về.” Anh nói.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà trước khi biết được, anh rất hận bà, hận đến mức không cho phép bất kì ai nhắc tới từ “mẹ”, ông ngoại cảm thấy tiếp tục như vậy không ổn, có một ngày rốt cuộc ông nói cho anh biết một chuyện, lúc đầu mẹ của anh gả cho người chồng hiện giờ, là bởi vì phải cứu anh, anh…” Đới Dương Trinh cầm lấy tay cô đặt ở trên mặt.
“Gấu đen lớn…” Phó Nhã Thiến không biết nên nói gì mới có thể an ủi anh, "Xảy ra chuyện gì? Tại sao là bởi vì phải cứu anh?"
“Mẹ của anh ngay từ đầu quả thật làm việc rất vất vả, ban ngày thì làm thư ký của ông chủ xí nghiệp, buổi tối lại kiêm chức ở nơi khác, sáng sớm đưa báo, hoàn toàn không có chút thời gian cho mình. Ngay cả sau khi ông chủ yêu bà, muốn kết hôn với bà, bà đều từ chối khéo, kết quả…”
Đới Dương Trinh ngừng lại, một lát mới tiếp tục nói. “Chuyện này anh hoàn toàn không nhớ, là ông ngoại nói cho anh biết, ông nói vào lúc anh hai tuổi, có lần ngã bệnh vẫn không có cách nào khỏi hẳn, cuối cùng mới kiểm tra ra trong não có một khối u đang phát triển, mặc dù là dương tính, nhưng nhất định lập tức phẫu thuật cắt bỏ, mẹ anh vì tiền thuốc của anh, mới gật đầu gả cho ông chủ của bà, ông chủ của bà khi đó nói ra điều kiện không thể gặp lại anh, bà vì cứu anh nên mới đồng ý. Người nghèo khổ trong thời điểm này chính là đau xót như vậy, người khác có lẽ sẽ nghĩ, có rất nhiều cách để kiếm tiền, không cần thiết bán mình, nhưng khi dưới tình huống khẩn cấp, ngay cả vay ngân hàng đều cần thời gian, tìm người cho vay chỉ sẽ mang cả người nhà cùng nhau chết, gả cho một người yêu bà, là lựa chọn tốt nhất rồi.”
“Gấu đen lớn…” Cô vươn tay, đưa anh ôm vào trong ngực mình.
Mặt Đới Dương Trinh tựa vào làm ổ trong ngực cô, “Anh cái gì cũng không biết, còn hận bà mắng bà, cuối cùng thiếu chút nữa hại chết bà…”
“Đó không phải là lỗi của anh!”
"Ông ngoại cũng nói không phải lỗi của anh, nói anh không cần để ở trong lòng, nhưng trên thực tế, nếu như anh không lẫn vào bang phái, ông ngoại sẽ không xảy ra chuyện, mẹ anh cũng sẽ không bởi vì bất lực, đau lòng tuyệt vọng tự sát."
“Được, coi như là lỗi của anh, dì ấy vẫn còn sống không phải sao, chỉ cần còn sống, có thể bồi thường thật tốt cho dì ấy.”
“Chồng của bà thật sự rất yêu bà thương bà, chỉ là đối với anh đây một đứa bé được bà và một người đàn ông khác sinh ra trong lòng có vướng mắc, anh nghĩ sự tồn tại của anh nhắc nhở ông ấy, mẹ của anh từng thuộc về người đàn ông khác, điều này làm cho trong lòng ông ấy không thoải mái, cho nên mới không cho phép mẹ của anh gặp lại anh, sau khi hiểu lầm được sáng tỏ, rất lâu anh và mẹ chỉ có thể lén gặp một lần, ngay cả gặp mặt cũng rất khó khăn, anh căn bản không có cơ hội bồi thường bà.”
“Gấu đen lớn…”
“Sau đó, có một ngày, Đồ Diệu Định xuất hiện.” Anh ngẩng đầu, “Đúng rồi, anh còn chưa nói với em Đồ Diệu Định là ai, anh ta là “Will” mà mọi người đều biết, là con riêng của mẹ anh.”
“A!” Cô đại khái có thể hiểu, “Anh ta lấy mẹ anh uy hiếp anh? Cướp đi “Will”.”
“Ừ, anh vốn không quan tâm đến hư danh, cũng không thích lộ ra ánh sáng mang tới phiền toái, mới có thể vẫn luôn không lộ diện, anh không biết cậu ta làm thế nào biết anh chính là Will, chỉ là chuyện này đã không quan trọng, để cho mẹ của anh có thể sống yên ổn hạnh phúc, là khả năng duy nhất mà anh bồi thường cho bà, cho nên phải cho Đồ Diệu Định tất cả của “Will”, anh đều đã cho cậu ta.”
“Mẹ anh… Biết chuyện này không?”
Anh lắc đầu, “Biết chuyện này chỉ có Đồ Diệu Định, anh, và Phẩm Luân, hiện tại lại thêm một người nữa là em.”
Thì ra là Lý Phẩm Luân cũng biết chuyện này! Lần này Phó Nhã Thiến mới thật sự hiểu rõ, vì sao lúc phỏng vấn Lý Phẩm Luân hỏi cô vấn đề kia.
“Dì ấy… Mẹ của anh, ở nhà họ Đồ có khỏe không? Em không phải chỉ nói về vật chất.”
“Anh nghĩ là rất không tệ, chồng của bà yêu bà, mà Đồ Diệu Định thật ra cũng hiếu thuận tôn trọng bà, mẹ anh cũng không phải là không thương bọn họ, chỉ là bà quan tâm anh và ông ngoại, cho nên anh cảm thấy được, như vậy thì tốt.”
“Anh cảm thấy như vậy thì tốt? Nếu mẹ anh biết được, trong lòng sẽ là cảm giác gì?”
“Cho nên không thể để cho bà biết.” Đới Dương Trinh nói, “Anh biết em vì anh mà bất bình, nhưng không cần gấp gáp, chuyện anh làm hoàn toàn không thay đổi, vẫn như cũ chỉ chạy khắp các nơi trên thế giới chụp ảnh, hơn nữa không còn có người nào tò mò muốn biết “Will” là ai.”
“Anh thật sự quá hào hiệp! Cảm thấy việc làm của Đồ Diệu Định, tại sao dường như ngược lại thay anh giảm bớt rất nhiều phiền toái.”
“Ha ha, nói như em vậy cũng không sai!”
Đới Dương Trinh cười nói, đáy mắt có tia hiu quạnh, nhưng cô không phát hiện ra.
“Nếu như anh thật sự quyết định tiếp tục như vậy, em không có ý kiến, nhưng mà!” Cô nhấn mạnh, “Nếu như trong lòng anh không thoải mái, để em giúp anh, được không?”
Anh chống đỡ trên trán của cô, “Cảm ơn em.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn em đã nghe anh nói.” Đới Dương Trinh khẽ mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện này ra khỏi miệng, cảm giác giống như cởi gông xiềng ra, rất thoải mái.
"Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu." Cô cũng cười, "Chỉ cần anh tiếp tục cho em ăn."
“Ha ha!” Tâm tình tốt, Đới Dương Trinh cười to.
Đới Dương Trinh hạ mí mắt, nhìn chằm chằm mặt bàn, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Phó!
Anh đương nhiên biết Phó Thị, ai mà sẽ không biết Phó Thị?
Anh chỉ là không nghĩ đến, anh gặp phải người con gái nghèo nàn cần anh cho ăn này, vậy mà lại có quan hệ với Phó Thị! Làm ơn, ai sẽ nghĩ tới đây?
“Cho nên, tính tình đùa giỡn âm dương quái khí của anh, không phải là bởi vì bị cho rằng là Gay, mà là bởi vì bối cảnh gia đình của em?” Phó Nhã Thiến kinh ngạc hỏi.
“Anh không có đùa giỡn cáu kỉnh, cũng không có âm dương quái khí.” Đới Dương Trinh trừng cô, “Anh chỉ là đột nhiên trong lúc đó phát hiện căn bản mình không biết em.”
“Cái gì gọi là không biết em, người anh biết chính là em, em chính là như vậy, điều anh không biết chính là tổ tông mười tám đời của nhà em.” Cô trợn trắng cả mắt.
“Tại sao giấu giếm anh? Sợ anh yêu chính là tiền của nhà em sao?”
“Ít nói chuyện cười, em cũng không thấy sức quyến rũ của mình sẽ thua tiền, nếu như anh không có mắt như vậy, em mới không yêu anh!” Cô hừ, trừng anh.
Thật tự tin, Đới Dương Trinh ở trong lòng cười, chỉ là ngoài mặt vẫn như cũ không biến sắc.
“Em không có trả lời anh, tại sao giấu giếm anh?”
“Bởi vì em căn bản không nghĩ tới sẽ nói rõ tổ tông mười tám đời nhà em!” Cô thở dài, “Ngay cả không nghĩ đến, lại xem là giấu giếm gì hả!”
Anh đại khái có thể hiểu được ý của cô, rất đơn giản chính là gia thế không quan trọng, căn bản điều kiện bên trong không có trong sự chọn lựa đối tượng của bọn họ, cũng không tồn tại trong đầu cô.
“Anh rất để ý sao? Rất tức giận?”
“Rất giật mình là sự thật, ngược lại không có tức giận.” Rốt cuộc Đới Dương Trinh tốt bụng nói, anh vốn là không hề tức giận… Được rồi, vừa mới bắt đầu có chút cảm giác bị lừa, nhưng mà vào lúc cô khẳng định nói với anh hai cô “Anh ấy đương nhiên thích em” như vậy, những cảm xúc không vui kia liền hoàn toàn biến mất rồi.
“Vậy anh trầm mặc không nói lời nào, là cố tình trêu chọc em!”
“Nhìn bộ dáng khẩn trương như hề của em rất thú vị!” Anh nhún nhún vai, thừa nhận tư tưởng xấu của mình.
“Hứ! Quá đáng!” Phó Nhã Thiến oán giận trừng anh.
“Tại sao em muốn rời nhà trốn đi, trải qua cuộc sống khó khăn này ở bên ngoài?” Anh biết cuộc sống của cô quả thật rất thanh nhàn, “Nhất định là có nguyên nhân!”
Phó Nhã Thiến cúi đầu, một lát mới chậm rãi mở miệng.
“Bởi vì vào một ngày, em đột nhiên phát hiện mình có bao nhiêu đáng ghét và thảm thương, lòng bị người khác đả thương và tự ái cũng không tự hiểu, cho đến trong lúc vô tình nghe được bạn tốt ở sau lưng nói em giống như Tấn Huệ Đế (1) thời Trung Quốc cổ đại, em còn phải đi tra rốt cuộc Tấn Huệ Đế có “phong công vĩ nghiệp” (2) gì.”
(1) Tấn Huệ Đế, tên thật là Tư Mã Trung, là vua thứ hai của nhà Tây Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông không có năng lực cai trị và thời gian ông ở ngôi đã xảy ra loạn bát vương làm nhà Tây Tấn suy yếu trầm trọng rồi đi đến diệt vong.
(2) Sự nghiệp công lao to lớn vĩ đại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Anh nhất định biết Tấn Huệ Đế!”
“Sao không ăn thịt bằm (3), phải không?” Lấy xuất thân của cô, còn có lời mới vừa nói, anh đoán rằng hẳn là “phong công vĩ nghiệp” này đấy!
(3) Vào thời Tấn Huệ Đế, có một nạn đói, dân chúng không có lương thực để ăn, chỉ có đào rễ cỏ mà ăn, rất nhiều dân chúng chết. Tấn Huệ Đế ngồi ở trên cao sau khi nghe được tin, rất đỗi khó hiểu, ông rất muốn vì con dân của ông mà làm chút chuyện, sau khi suy nghĩ kỹ đã đưa ra một “phương án giải quyết” “Dân chúng đừng ăn lót dạ nữa, sao không ăn thịt bằm?”
“Ừ.” Cô gật đầu, “Anh biết tại sao họ nói như vậy không?”
“Tại sao?” Anh nhìn cô.
“Bởi vì ngày ấy, em nghe nói tòa nhà trọ mà bạn em ở, chủ nhà tính bán đi, cả nhà bọn họ sẽ bị chủ nhà đuổi ra ngoài, không biết nên làm gì, kết quả em vậy mà nói, mua nhà trọ lại không được sao, anh có thể tin không? Em dám nói “mua nhà trọ lại không được sao”!” Phó Nhã Thiến lộ ra một nụ cười chế giễu.
Quả thật là phiên bản hiện đại của “Sao không ăn thịt bằm”! Khó trách bị nói là Tấn Huệ Đế.
“Sau đó thì sao?” Đới Dương Trinh hỏi.
“Em hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt cứng ngắc của bạn em, lúc một người bạn khác nhẹ giọng nói giá cả nhà trọ bao nhiêu, em vậy mà bật thốt lên nói quá rẻ đấy.”
Rõ là… Quá uổng phí.
“Ngay cả tiền thuê nhà của các cậu ấy gần như đều không trả nổi, thế nhưng em còn nói như vậy! Càng buồn cười hơn chính là, lúc đó em còn nói với các cậu ấy, căn nhà trọ còn rẻ hơn xe môtô hạng nặng số lượng giới hạn toàn thế giới mà em vừa mới mua!” Cô chán ghét gầm nhẹ gãi loạn tóc mình.
Đới Dương Trinh cũng không nhịn được muốn than thở.
“Sau khi biết rõ, em quả thật vô cùng xấu hổ, các bạn ấy ở sau lưng chỉ là cảm thán mà thôi, cũng không có ý phê bình em, các bạn ấy chỉ là không ngờ đến sẽ làm tổn thương trái tim của em, sinh ra ở gia đình giàu có cuộc sống không âu lo không sai, nhưng mà lại để cho mình trở nên ngu ngốc chính là lỗi của em, cho nên em liền quyết định phải thay đổi mình, nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, cho đến có một ngày, em lái chiếc xe hạng nặng đắt tiền hơn nhà trọ của bạn em lướt qua nhìn thấy một bảng quảng cáo, trông thấy một câu nói: “Change is not a decision it is a campaign”, lập tức như cảnh tỉnh, cho nên liền hành động.”
“Thật may là em đã đến rồi.” Anh nói, nếu như anh gặp phải Phó Nhã Thiến có thể nói “Sao không ăn thịt bằm”, anh tuyệt đối sẽ không thể nào thích cô.
“Ừ, hoàn toàn hiểu được vì sao một đồng tiền có thể dồn ép một anh hùng hảo hán, cũng thật hiểu rõ cảm giác vì năm đấu gạo mà khom lưng.” Cô than thở.
“Nhưng mà cuối cùng em vẫn là thiên kim của Phó Thị.” Đới Dương Trinh nói, đột nhiên vỗ vỗ cằm, vẻ mặt suy nghĩ.
“Thiên kim của Phó Thị sao… Chậc chậc, anh có loại cảm giác như nhặt được bảo vật, thù lao của loại đầu tư này rất cao.”
“Thù lao đầu tư?” Phó Nhã Thiến cau mày.
Đới Dương Trinh nhìn cô, một lát, chậm rãi mở miệng, “Cô Phó ra giá đi!”
“Ra giá?” Cô nhíu mày, “Mua cái gì?”
“Tình yêu của anh, hoặc nói là người yêu của anh, là cả đời của anh cũng được.” Anh nói.
Phó Nhã Thiến trầm mặc, dựa vào lưng ghế phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn kỹ anh, phát hiện biểu tình cười như không cười khiêu khích xuất hiện trên mặt anh.
“Em định dùng bao nhiêu mua tình yêu của anh?” Anh lại hỏi.
“Anh cảm thấy tình yêu của mình có giá bao nhiêu?” Phó Nhã Thiến hỏi ngược lại.
“Anh sẽ không nói tình yêu của anh vô giá, bởi vì trong lòng anh quả thật đã nghĩ ra một bảng giá, hơn nữa còn là chắc giá, nếu như cô Phó có thể ra đúng giá, có thể mua đứt tình yêu của anh.”
“Chuyện này… “ Cô bắt chước anh nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, “Em có mấy lần cơ hội ra giá?”
Anh chăm chú nhìn cô, chốc lát, mới chậm rãi mở miệng, “Một lần.”
“Một lần là đủ rồi.” Cô cười nói, “Bởi vì trong lòng em cũng có chắc một bảng giá.”
Cô đứng dậy đi tới trước mặt anh, đứng ở giữa hai chân anh, anh giơ tay ôm hông của cô, bàn tay trượt vào áo sơ mi, khẽ vuốt ve eo thon của cô, ngửa đầu nhìn cô.
Cô khẽ thở, cúi đầu nhìn anh, dịu dàng nâng mặt của anh.
“Em muốn ra giá rồi.” Cô khàn khàn nói.
“Ra giá đi!”
“Bằng tình yêu của Phó Nhã Thiến và cả cuộc đời của cô ấy.”
Đới Dương Trinh nhếch môi, “Đồng ý.”
Anh nâng một tay lên giữ chặt gáy của cô, đè đầu cô xuống, nặng nề che lại môi của cô, một tay ôm eo của cô, ôm cả người cô ngồi lên bắp đùi.
Hôn sâu triền miên, thỉnh thoảng tách ra chạm khẽ, anh chống đỡ ở môi của cô khàn khàn nói: “Còn đau không?”
Phó Nhã Thiến đỏ mặt gật đầu.
Anh hôn cô thật sâu, một lúc lâu, hai người mới thở dốc hổn hển tách ra.
Anh ôm đầu cô ở trong ngực, cô dựa vào anh, lắng nghe tiếng tim đập mãnh liệt của anh, dùng nhịp tim của mình đáp trả lại, cảm nhận chỗ cứng rắn của anh chống đỡ ở nơi mềm mại của cô, biết anh đang kiềm chế dục vọng của mình, bởi vì cô còn đau.
“Anh vừa mới đánh cược với bản thân mình.” Một tay Đới Dương Trinh khẽ vuốt ve lưng của cô, nói thật nhỏ.
“Đánh cược cái gì?”
“Anh bán tình yêu của anh, nếu như em không hiểu ý của anh, anh sẽ tức giận, thất vọng, hay thậm chí ra giá sai, như vậy anh sẽ thua, anh sẽ buông tha ý nghĩ trèo cao thiên kim của Phó Thị.”
“Anh thắng, đúng không!” Phó Nhã Thiến cười nói.
“Không, anh thua, em ra giá có chút chênh lệch so với bảng giá trong lòng anh.” Anh nói, phát hiện cơ thể cô cứng đờ, anh cười khẽ vuốt ve cô, “Nhưng mà càng tốt hơn, cho nên mặc dù thua, cũng rất vui lòng hoàn thành giao dịch này.”
“Bảng giá trong lòng anh là gì?” Cô ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn anh.
“Lấy yêu đổi yêu.” Anh nâng tay khẽ vuốt mặt cô, “Bảng giá của anh là ‘tình yêu của Phó Nhã Thiến’.”
Cô cười, “Như vậy coi như cả đời của Phó Nhã Thiến là tiền lãi của cuộc giao dịch lần này đi!”
“Anh đương nhiên cũng sẽ kèm quà tặng cho lần giao dịch này.”
“Quà tặng gì?”
“Cả đời của Đới Dương Trinh.”
“Em vui vẻ chấp nhận.”
“Như vậy, háng hóa xuất ra, không thể thu hồi.” Anh hôn môi cô, “Coi như người nhà của em phản đối, anh cũng sẽ không buông em ra.” Anh biết thân phận gia thế của hai người cách xa nhau, trở ngại nhất định sẽ có, nhưng mà anh tuyệt đối quan tâm.
“Người nhà của em không phản đối.”
“Nhã Thiến, không sao, anh biết rõ thân phận của chúng ta cách xa nhau, anh sẽ cố gắng tranh thủ sự tán thành, sẽ không nửa đường lùi bước.”
Phó Nhã Thiến nháy mắt mấy cái, một lát sau khi hiểu ý của anh, cười.
“Chuyện đó hoàn toàn anh không cần lo lắng, nhà em có quy tắc, mặc kệ cưới gả, đối tượng nhất định phải không môn đăng hộ đối mới được, cho nên lo lắng của anh là dư thừa.”
Đới Dương Trinh kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên nghe nói phép tắc quái lạ như thế này.
“Chỉ là…” Cô đột nhiên liếc anh, đùa cợt nói, “Dòng họ Phó Thị coi trọng nhân phẩm của người hơn việc nhiều vật ngoài thân, sau này gặp người nhà của em, anh chỉ cần kiềm chế lời nói ác độc của mình là được rồi.”
Đới Dương Trinh không nhịn được cười, “Đây thật là vấn đề khó khăn, chẳng qua anh sẽ cố gắng kiềm chế.”
“Em rất vui.” Cô thì thầm, “Thật ra thì vừa nãy em thật sự có chút lo lắng anh nói không có tức giận là giả, cho đến khi anh muốn em ra giá tình yêu của anh, em mới thở phào nhẹ nhõm, xác định anh không tức giận, nhưng mà lại bắt đầu khẩn trương, bởi vì em biết rõ anh đang thử em, thử em có đủ tín nhiệm anh hay không, em nói đúng không?”
“Em nói đúng rồi, em biết anh vì sao phải làm như thế không?” Anh hỏi, nhưng lập tức trụ tại môi cô, “Trả lời vấn đề này đúng sẽ có thưởng.”
“Thưởng gì?” Cô cười hỏi, “Về chuyện gì?’
“Về anh.”
“Như vậy em phải trả lời đúng mới được.” Cô cười.
“Anh đang mong đợi.” Đới Dương Trinh cười, chờ cô trả lời.
“Em nghĩ, sỡ dĩ anh làm như vậy, là bởi vì anh cảm thấy, gia thế bối cảnh của hai người khác biệt, khó tránh khỏi người ngoài có rất nhiều nghi ngờ, suy đoán, thậm chí khiêu khích, chia rẽ, nếu như không đủ hiểu rõ đối phương, tín nhiệm đối phương, như vậy mối quan hệ giữa hai người sẽ tràn ngập nghi ngờ, hoài nghi, tuyệt đối không cách nào lâu dài.”
Đới Dương Trinh tán thưởng nhìn cô, anh liền biết anh thật sự yêu chết người này!
“Như thế nào? Em lại trả lời đúng, đúng không!” Cô rất có tự tin nói.
“Trả lời đúng.”
“Phần thưởng đâu?” Đôi tay Phó Nhã Thiến đưa đến trước mặt anh.
Đới Dương Trinh nhìn cô một lát, mới ôm hông của cô, đặt cô lên trên đất, mình cũng đứng lên.
“Đi theo anh.” Anh nói, kéo cô đi vào phòng khách.
Anh đi tới trước bàn đọc sách, cầm túi vừa lớn vừa dày đặt ở trên bàn, anh mở túi giấy ra, từ bên trong rút ra một tấm hình đưa cho cô.
Phó Nhã Thiến nhận lấy, đây là hình động vật hoang dã, cô vừa nhìn liền biết đây là ảnh chụp của Will, hơn nữa…
“Đây là hình của Will, hơn nữa còn chưa công bố!” Cô cực kỳ kinh ngạc.
Tất cả ảnh đã từng công bố của Will, cô đều biết, cũng đều xem qua, trừ cất giấu ảnh chụp bản gốc ra, tất cả tác phẩm ảnh chụp đã từng công bố của Will, mỗi bản cô đều có.
"Làm sao anh có thể có tấm hình này?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Đây là hình anh chụp.” Đới Dương Trinh cầm túi dày ở trên bàn quơ quơ, “Hình trong này, toàn bộ đều là anh chụp.”
Cô kinh ngạc, cúi đầu nhìn chằm chằm hình trên tay, này rõ ràng là hình của Will… Trong lúc bất chợt, cô không cầm lên, có lẽ, cô không hề hiểu tinh thần trong bức ảnh của Will như tưởng tượng của mình vậy, và linh hồn đằng sau mỗi tấm hình, nếu không làm sao có thể ngộ nhận ảnh chụp của anh chính là của Will.
“Anh là muốn nói cho em biết, anh cũng là nhiếp ảnh gia, hơn nữa không thua gì Will, đúng không?” Cô hỏi.
Đới Dương Trinh lắc đầu.
“Vậy… Là vì cái gì?”
“Những hình này, sẽ được công bố trước mặt nhiều người vào ngày 20 tháng 4.”
Cái gì? Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, 20 tháng 4, đó không phải là… Không phải là ngày triển lãm đặc biệt ảnh chụp động vật hoang dã của Will ở Đài Bắc sao?
Đới Dương Trinh nhìn vẻ mặt không dám tin của cô, cho cô đáp án cuối cùng.
“Lấy tên “Will”.”
Phó Nhã Thiến ngây người, cô kinh ngạc nhìn anh, ý của anh, sẽ không phải là điều cô nghĩ đến đấy chứ?
“Hù đến ngốc rồi hả?” Anh đưa tay búng lên trán của cô, thu hồi tấm hình từ trong tay của cô, đặt vào trong túi giấy dày.
Phó Nhã Thiến che trán, vẫn không thể khôi phục từ trong cơn kinh sợ, nhưng ít ra đầu óc khôi phục vận động từ đầu.
“Anh… Ý của anh là nói, anh mới phải là Will?”
“Nếu như anh nói phải, em tin sao?” Đới Dương Trinh hỏi ngược lại.
Phó Nhã Thiến cau mày nhìn chằm chằm anh, đột nhiên dò xét, cảm xúc khiếp sợ trầm tĩnh lại.
“Không có bằng chứng, rất khó làm cho người ta tin tưởng, coi như anh có chút hình này, cũng không thể chứng minh anh đúng là như vậy, dù sao muốn giành được thứ gì cũng không phải không có biện pháp.” Nhìn thấy anh rũ mắt xuống, mặc dù nét mặt thất vọng chỉ chợt lóe lên, nhưng cô đã nhìn thấy, “Nhưng mà nếu anh đã nói như vậy, em tất nhiên tin tưởng.”
Đới Dương Trinh kinh ngạc lông mày dựng lên, kinh ngạc nhìn cô.
“Tại sao? Có lẽ anh chỉ là vì em sùng bái Will, cho nên mới công bố bản thân mình là Will.”
Phó Nhã Thiến cười cười, nhấc tay đưa ngón trỏ ra, “Một, nếu như bởi vì em sùng bái Will mà mạo nhận tên thì lập tức sẽ bị vạch trần, hẳn là nên trước khi chúng ta chưa yêu nhau, mà không phải là hiện tại.”
Cô lại đưa ngón giữa ra, “Hai, sau khi Will nổi tiếng, hai năm trước còn chưa thấy bóng dáng, chưa từng ra mặt công khai, năm thứ ba liền bắt đầu siêng tham dự các loại hoạt động, không e dè lộ ra ánh sáng với giới truyền thông, khi đó em từng nghĩ tới, như vậy anh ấy ở đâu ra thời gian chụp ảnh, cũng rất thất vọng cho rằng năm ấy có lẽ không được thấy tác phẩm mới của Will rồi, không ngờ triển lãm vẫn được tiến hành, hơn nữa tiêu chuẩn tác phẩm giống như thường ngày, có đôi khi em nhịn không được hoài nghi, anh ấy có phải có thuật phân thân không, hiện tại em đã hiểu rõ tại sao.”
“Ba.” Cô vươn ngón tay áp út, “Từ khi ở dưới lầu em nhìn thấy “Will”, em liền suy nghĩ, tại sao em yêu thích hình như vậy, vì có sự sống trong tấm hình, quan niệm nghệ thuật, và ý nghĩa của sự tồn tại nên mê muội như vậy, nhưng lần đầu tiên gặp người chụp ảnh lại xuất hiện chán ghét?” Cô nâng mày nhìn anh, “Rất không có lý đúng không, nhưng bây giờ em đã hiểu thông suốt, linh hồn mà em nhìn thấy trong những tấm hình kia, không phải thuộc về anh ta.”
“Đạo đức cá nhân và tài năng, không thể đánh đồng với kỹ thuật.” Đới Dương Trinh nhắc nhở cô.
Phó Nhã Thiến lắc đầu, “Em nói không phải là kỹ thuật chụp ảnh hay là tài năng, mà là linh hồn của người chụp ảnh tỏa ra trong tấm hình, cùng với tình yêu.”
Đới Dương Trinh cười nhìn cô một lát, đột nhiên một tay ôm lấy cô vào ngực, ôm lấy cô thật chặt.
“Anh từng nói với sư phụ, trực giác của em quả thật chính xác đến dọa người đấy.” Đới Dương Trinh cười ha ha.
“Anh từng nói về em với sư phụ anh à?”
“Sư phụ là ân nhân của anh, ông hỏi, anh không có biện pháp không đáp, hơn nữa anh muốn sư phụ biết em.” Lại ôm thật chặt cô một chút, mới buông ra, “Cho nên, em không phải là mù quáng tin tưởng anh, em là thật sự tin tưởng.”
“Đó là đương nhiên.”
“Không tức giận anh giấu giếm em?” Anh nghiêng đầu cười nhìn cô.
“Ơ kìa!?” Cô bóp cổ tay, “Em nên làm bộ tức giận, để cho anh khẩn trương một chút mới đúng, tính toán không chu đáo!”
“Ha ha! Em cái người này, anh thật sự yêu em chết mất!” Anh cười to.
“Hừ hừ, đây là đương nhiên.” Phó Nhã Thiến kiêu ngạo hừ hừ, “Chỉ là, bây giờ anh nên nói cho em biết, tại sao làm như vậy chứ? Lấy lập trường là fan trung thành của “Will”, bị lừa gạt đùa bỡn cảm giác không tốt đấy.”
“Bởi vì mẹ của anh.” Đới Dương Trinh cười gượng, “Đổi nơi khác nói đi, em còn cần nghỉ ngơi, chúng ta trở về phòng.” Anh thu dọn tất cả hình trên bàn xong, mới nắm tay cô trở về phòng ngủ.
Anh dựa vào đầu giường nửa nằm, mà cô nằm ở lồng ngực của anh.
“Nhớ anh từng nói, ông ngoại bị anh làm liên lụy, làm cho người ta đánh trọng thương, nhu cầu cấp bách cần tiền thuốc men rất nhiều, anh đi tìm mẹ lại bị người giúp việc của nhà bọn họ đuổi ra ngoài không?”
“Ừ.” Cô thấp giọng trả lời, đôi tay vòng lấy hông của anh, thật chặt.
“Sau này… Thật lâu về sau anh mới biết được, ngày đó nửa đêm, bà… tự sát.”
“Làm sao có thể…” Phó Nhã Thiến khiếp sợ, đứng thẳng lên ngồi quỳ ở trên giường, khẽ vuốt mặt của anh, “Bà không có chết, được cứu về.” Anh nói.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà trước khi biết được, anh rất hận bà, hận đến mức không cho phép bất kì ai nhắc tới từ “mẹ”, ông ngoại cảm thấy tiếp tục như vậy không ổn, có một ngày rốt cuộc ông nói cho anh biết một chuyện, lúc đầu mẹ của anh gả cho người chồng hiện giờ, là bởi vì phải cứu anh, anh…” Đới Dương Trinh cầm lấy tay cô đặt ở trên mặt.
“Gấu đen lớn…” Phó Nhã Thiến không biết nên nói gì mới có thể an ủi anh, "Xảy ra chuyện gì? Tại sao là bởi vì phải cứu anh?"
“Mẹ của anh ngay từ đầu quả thật làm việc rất vất vả, ban ngày thì làm thư ký của ông chủ xí nghiệp, buổi tối lại kiêm chức ở nơi khác, sáng sớm đưa báo, hoàn toàn không có chút thời gian cho mình. Ngay cả sau khi ông chủ yêu bà, muốn kết hôn với bà, bà đều từ chối khéo, kết quả…”
Đới Dương Trinh ngừng lại, một lát mới tiếp tục nói. “Chuyện này anh hoàn toàn không nhớ, là ông ngoại nói cho anh biết, ông nói vào lúc anh hai tuổi, có lần ngã bệnh vẫn không có cách nào khỏi hẳn, cuối cùng mới kiểm tra ra trong não có một khối u đang phát triển, mặc dù là dương tính, nhưng nhất định lập tức phẫu thuật cắt bỏ, mẹ anh vì tiền thuốc của anh, mới gật đầu gả cho ông chủ của bà, ông chủ của bà khi đó nói ra điều kiện không thể gặp lại anh, bà vì cứu anh nên mới đồng ý. Người nghèo khổ trong thời điểm này chính là đau xót như vậy, người khác có lẽ sẽ nghĩ, có rất nhiều cách để kiếm tiền, không cần thiết bán mình, nhưng khi dưới tình huống khẩn cấp, ngay cả vay ngân hàng đều cần thời gian, tìm người cho vay chỉ sẽ mang cả người nhà cùng nhau chết, gả cho một người yêu bà, là lựa chọn tốt nhất rồi.”
“Gấu đen lớn…” Cô vươn tay, đưa anh ôm vào trong ngực mình.
Mặt Đới Dương Trinh tựa vào làm ổ trong ngực cô, “Anh cái gì cũng không biết, còn hận bà mắng bà, cuối cùng thiếu chút nữa hại chết bà…”
“Đó không phải là lỗi của anh!”
"Ông ngoại cũng nói không phải lỗi của anh, nói anh không cần để ở trong lòng, nhưng trên thực tế, nếu như anh không lẫn vào bang phái, ông ngoại sẽ không xảy ra chuyện, mẹ anh cũng sẽ không bởi vì bất lực, đau lòng tuyệt vọng tự sát."
“Được, coi như là lỗi của anh, dì ấy vẫn còn sống không phải sao, chỉ cần còn sống, có thể bồi thường thật tốt cho dì ấy.”
“Chồng của bà thật sự rất yêu bà thương bà, chỉ là đối với anh đây một đứa bé được bà và một người đàn ông khác sinh ra trong lòng có vướng mắc, anh nghĩ sự tồn tại của anh nhắc nhở ông ấy, mẹ của anh từng thuộc về người đàn ông khác, điều này làm cho trong lòng ông ấy không thoải mái, cho nên mới không cho phép mẹ của anh gặp lại anh, sau khi hiểu lầm được sáng tỏ, rất lâu anh và mẹ chỉ có thể lén gặp một lần, ngay cả gặp mặt cũng rất khó khăn, anh căn bản không có cơ hội bồi thường bà.”
“Gấu đen lớn…”
“Sau đó, có một ngày, Đồ Diệu Định xuất hiện.” Anh ngẩng đầu, “Đúng rồi, anh còn chưa nói với em Đồ Diệu Định là ai, anh ta là “Will” mà mọi người đều biết, là con riêng của mẹ anh.”
“A!” Cô đại khái có thể hiểu, “Anh ta lấy mẹ anh uy hiếp anh? Cướp đi “Will”.”
“Ừ, anh vốn không quan tâm đến hư danh, cũng không thích lộ ra ánh sáng mang tới phiền toái, mới có thể vẫn luôn không lộ diện, anh không biết cậu ta làm thế nào biết anh chính là Will, chỉ là chuyện này đã không quan trọng, để cho mẹ của anh có thể sống yên ổn hạnh phúc, là khả năng duy nhất mà anh bồi thường cho bà, cho nên phải cho Đồ Diệu Định tất cả của “Will”, anh đều đã cho cậu ta.”
“Mẹ anh… Biết chuyện này không?”
Anh lắc đầu, “Biết chuyện này chỉ có Đồ Diệu Định, anh, và Phẩm Luân, hiện tại lại thêm một người nữa là em.”
Thì ra là Lý Phẩm Luân cũng biết chuyện này! Lần này Phó Nhã Thiến mới thật sự hiểu rõ, vì sao lúc phỏng vấn Lý Phẩm Luân hỏi cô vấn đề kia.
“Dì ấy… Mẹ của anh, ở nhà họ Đồ có khỏe không? Em không phải chỉ nói về vật chất.”
“Anh nghĩ là rất không tệ, chồng của bà yêu bà, mà Đồ Diệu Định thật ra cũng hiếu thuận tôn trọng bà, mẹ anh cũng không phải là không thương bọn họ, chỉ là bà quan tâm anh và ông ngoại, cho nên anh cảm thấy được, như vậy thì tốt.”
“Anh cảm thấy như vậy thì tốt? Nếu mẹ anh biết được, trong lòng sẽ là cảm giác gì?”
“Cho nên không thể để cho bà biết.” Đới Dương Trinh nói, “Anh biết em vì anh mà bất bình, nhưng không cần gấp gáp, chuyện anh làm hoàn toàn không thay đổi, vẫn như cũ chỉ chạy khắp các nơi trên thế giới chụp ảnh, hơn nữa không còn có người nào tò mò muốn biết “Will” là ai.”
“Anh thật sự quá hào hiệp! Cảm thấy việc làm của Đồ Diệu Định, tại sao dường như ngược lại thay anh giảm bớt rất nhiều phiền toái.”
“Ha ha, nói như em vậy cũng không sai!”
Đới Dương Trinh cười nói, đáy mắt có tia hiu quạnh, nhưng cô không phát hiện ra.
“Nếu như anh thật sự quyết định tiếp tục như vậy, em không có ý kiến, nhưng mà!” Cô nhấn mạnh, “Nếu như trong lòng anh không thoải mái, để em giúp anh, được không?”
Anh chống đỡ trên trán của cô, “Cảm ơn em.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn em đã nghe anh nói.” Đới Dương Trinh khẽ mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện này ra khỏi miệng, cảm giác giống như cởi gông xiềng ra, rất thoải mái.
"Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu." Cô cũng cười, "Chỉ cần anh tiếp tục cho em ăn."
“Ha ha!” Tâm tình tốt, Đới Dương Trinh cười to.