Chương : 12
Thạch Trung vớ lấy một chiếc ghế rồi ngồi dựa lưng và vắt chéo chân, đã vậy gã còn không ngừng gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế. Dáng vẻ như có điều khó nghĩ này trông giống gã Bạch Lãnh y như đúc.
Cao Cường xin thề rằng chỉ cần phủ lên người gã bác sĩ này một chiếc áo trùm đầu rách rưới bẩn thỉu, rồi để gã và Bạch Lãnh ngồi cùng nhau, dám chắc không thể nào phân biệt được đâu là thật là giả.
Có điều Cao Cường chỉ ví von cho vui vậy thôi, chứ hắn thừa hiểu đây chỉ là sự trùng hợp. Vả lại cái dáng ngồi trang bức kiểu này vốn là bảng hiệu thường thấy ở đám tay nắm quyền cao chức trọng nha.
Khi mà Cao Cường sắp sửa mất đi kiên nhẫn, cũng là lúc Thạch Trung thở dài khẽ nói:
“Tiểu tử ngươi đã bị Y Đại Tân Long buộc thôi học”
“Cái gì?” – Cao Cường giật mình kinh hô, hắn khó có thể tin nổi vào những gì tai mình vừa nghe được. Nằm viện có mấy ngày mà bị đuổi học là sao? Lý do gì? Hàng loạt câu hỏi xẹt qua trong đầu hắn.
Thạch Trung đưa tay vỗ vai an ủi Cao Cường bình tĩnh xuống, kế đó mới chậm rãi nói thêm:
“Ngươi nhập viện đêm hôm trước, sáng hôm sau thông báo buộc thôi học liền được đưa ra. Có thể thấy tiểu tử ngươi đắc tội với kẻ có không nhỏ năng lực”
Cao Cường nghe nói vậy không khỏi lâm vào trầm tư. Hắn mới tới thành phố Tân Long này được hơn ba tháng mà thôi, ngoài đi học với đi làm thêm thì chẳng đi đâu nữa cả.
Mà đi làm thì chỉ cần một sai sót nhỏ thôi đã ngay lập tức bị đuổi việc, thêm nữa Coffe Ánh Trăng chỉ là loại quán xá tầm trung, trường hợp đại năng xuất hiện để mà Cao Cường đắc tội gần như không có.
Nói như vậy thì vấn đề chỉ có thể xuất phát từ phía Y Đại Tân Long. Trường học là nơi ngư long hỗn tạp với sự ẩn tàng của hàng đống con em cháu cha. Không cẩn thận là rất dễ đắc tội hoàn khố nào đó.
Thế nhưng Cao Cường ngoài đều đặn lên khoá nghe giảng thì thời gian dư thừa giành hết cho việc ra ngoài đi làm thêm. Thành ra không có thời gian đăng ký hội nhóm tham gia náo nhiệt cái gì cả.
Cũng chính vì thế mà số lần cũng như số người hắn từng tiếp xúc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Nói ra hơi đau lòng chứ Cao Cường ở trường thuộc dạng mờ nhạt chẳng khác oan hồn vất vưởng.
Đến bạn học lên cùng khoá ngồi cùng bàn có khi cũng chẳng nhớ tới Cao Cường là ai, nói gì là người khác. Cho nên khả năng Cao Cường đắc tội hoàn khố phú nhị đại gì đó lại càng khó có thể xảy ra.
Chỉ là nghĩ kỹ sẽ thấy có quá nhiều chi tiết đáng nghi trực chỉ về hướng Y Đại Tân Long. Đặc biệt là cái động thái đuổi học còn nhanh hơn cả sét đánh thế kia, thì lại càng là một minh chứng rõ ràng.
Mà không có tiền cũng chẳng có quyền, giờ có biết được hắc thủ sau màn là ai thì Cao Cường biết dựa vào đâu để mà cùng người ta lệch sóng? Chỉ tay mắng chửi vài câu để chính mình mau đi tìm chết?
Tương lai bị vùi dập thê thảm, thù này đương nhiên phải báo. Có điều hiện tại chưa đủ năng lực để làm việc đó, thì chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Nghĩ tới đây Cao Cường thở hắt một hơi ổn định lại tinh thần.
Chứng kiến vẻ mặt Cao Cường biến đổi bình thản, tưởng lầm hắn không nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề cho nên Thạch Trung vội vàng lên tiếng nhắc nhở:
“Chuyện này không thể coi thường, nhất là mấy ngày nay ta phát hiện có vài đối tượng dáng vẻ bặm trợn liên tục lảng vảng gần khu tầng vip này. Bên ngoài bệnh viện cũng có vài chiếc xe khả nghi đậu đỗ”
“Khu tầng vip có nhiều đại gia máu mặt nằm lại, bọn chúng không dám manh động nên tạm thời ngươi còn an toàn. Chứ xuất viện rồi thì ta dám chắc cơ hội sống của tiểu tử ngươi liền nhỏ bé vô cùng”
Mẹ nó, không nghĩ tới đối phương còn làm triệt để tới mức độ này. Khác nào muốn đưa hắn vào chỗ chết bằng mọi giá? Nghĩ tới đây Cao Cường bất đắc dĩ cười khổ và nói:
“Thế nhưng ta đâu thể ở mãi đây được? Hiện tại bọn chúng chưa biết ta tỉnh lại nên có lẽ canh chừng còn lỏng lẻo, không tranh thủ sớm rời khỏi thì sau này có muốn đi cũng chẳng được”
Những lời này để cho Thạch Trung tâm trạng thoáng có chút nặng nề. Từ khi biết được Cao Cường một sinh viên hậu bối của mình rơi vào cảnh bị người tính kế, Thạch Trung đã rất muốn trợ giúp một tay.
Đương nhiên Thạch Trung không ngu ngốc đến nỗi tìm cách cho Cao Cường đi học trở lại, bởi như vậy chẳng khác nào hắn đẩy Cao Cường đi công khai tìm chết.
Bởi thế trong mấy ngày qua Thạch Trung vẫn luôn tìm cách trợ giúp Cao Cường rời khỏi thành phố Tân Long. Có điều còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp chu toàn thì Cao Cường tỉnh lại.
Mà hiện tại Cao Cường đang ở tình thế phi thường gấp gáp. Cảnh nước sôi lửa bỏng thế này khiến Thạch Trung có phần luống cuống không biết phải giúp ra sao mới phải.
“Tít.. Tít..” – Điện thoại trong túi vang lên chuông báo tin nhắn, Thạch Trung có chút không tự nguyện lấy ra xem. Không rõ nội dung tin nhắn là gì xong Cao Cường thấy Thạch Trung có vẻ kích động vô cùng.
Dưới cái nhìn đây nghi hoặc của Cao Cường, đem điện thoại cất vào trong túi xong, Thạch Trung liền đứng dậy rồi vô cùng nghiêm túc mà hỏi:
“Ta có biện pháp giúp ngươi rời khỏi bệnh viện. Tiểu tử ngươi có dám đặt niềm tin vào nơi ta?”
Một kẻ bị cha mẹ vứt bỏ chắc chắn sẽ không đặt nhiều niềm tin vào người khác. Xong để sống được khoẻ mạnh đến ngày hôm nay, Cao Cường đã nhận ơn huệ của không ít người.
Đầu tiên phải kể tới vị lão hoà thượng đáng kính đã bao bọc nuôi nấng Cao Cường trong những năm đầu rời xa gia đình. Nếu không có những lời giảng giải điểm hoá của lão hoà thượng khi còn tại thế, dám chắc Cao Cường sẽ là một kẻ có tính cách phi thường tiêu cực, chứ không sáng sủa như hiện giờ đâu.
Sau này khi lão hoà thượng viên tịch, để cho Cao Cường cảm nhận thấy mất mát đau thương còn hơn cả khi bị cha mẹ vứt bỏ. Đến lúc này lại nhờ có dân làng sinh sống ở gần đó hàng ngày an ủi động viên nên Cao Cường dần dần mới vượt qua được nỗi đau sinh ly tử biệt này.
Những năm tháng đó có thể nói đã truyền tải rất nhiều kỹ năng sống, để Cao Cường dù là kẻ không mấy tin tưởng vào người khác, xong vẫn biết tuỳ vào tình huống mà phân biệt được thế nào là tốt là xấu.
Chẳng hạn như trường hợp vị bác sĩ đeo thẻ công tác ghi tên họ là Thạch Trung lúc này đây. Cao Cường đủ sáng suốt để thừa hiểu nếu như vị Phó Khoa này muốn hại hắn thì đã sớm xuống tay rồi.
Nhân lúc Cao Cường còn đang “hôn mê” tiêm cho mũi thuốc độc chẳng hạn. Thấp có bé họng lại không có thân nhân đi kèm, giết xong ném vào lò thiêu phi tang thành tro cũng chẳng sợ bị kiện cáo gì.
Còn rất nhiều hình thức gây án khác nữa mà nếu như Thạch Trung áp dụng tới, Cao Cường dám chắc sẽ đỡ vất vả hơn nhiều so với việc cất công lừa phỉnh hắn ra khỏi bệnh viện rồi mới sát hại.
Đã như vậy thì Cao Cường chẳng có lý do gì không dám đánh cược một phen. Và để giữ được tính mạng thì trước mắt cứ thiếu bác sĩ Thạch Trung món nợ ân tình cái đã, rồi tìm cơ hội báo đáp lại sau.
Có dự tính là vậy thế nhưng vì cứu mình mà để người ta có thể sẽ dính vào những rắc rối không đáng có. Cao Cường không khỏi có chút lăn tăn nhìn sang Thạch Trung và nói:
“Mặc dù không rõ lắm vì sao ngươi lại nhiệt tình giúp đỡ cho một người dưng nước lã như ta, thế nhưng trước hết vẫn xin được đa tạ. Chỉ có điều kẻ đứng sau màn kia năng lực bao lớn còn chưa rõ ràng. Bác sĩ Thạch, ta là thật tâm lo lắng sẽ làm liên luỵ tơi ngươi”
Nghe vậy Thạch Trung không khỏi khẽ mỉm cười, hắn tiến lại gần vỗ vai Cao Cường rồi đơn giản giải thích một câu:
“Ta cũng không phải vỏ hành vỏ tỏi mà muốn chà xát sao thì chà. Tiểu tử ngươi có thể yên tâm mà rời khỏi thành phố đầy thị phi này”
Đối phương đã nói như vậy thì cứ biết vậy đi, Cao Cường cũng không có dài dòng khách sao thêm nữa, mà chuyển qua hỏi thăm tiếp theo cần phải làm gì:
“Bác sĩ Thạch dự định dùng cách gì để ta rời đi?”
“Nghe cho kỹ nhé” – Thạch Trung nghiêm túc dặn dò: “Khoảng 10 phút nữa ta phải đi khám cho bệnh nhân tại gia. Hiện tại ta sẽ đưa tới cho ngươi một bộ y phục bác sĩ. Ngươi mặc vào rồi dùng thang máy đi xuống khoa cấp cứu, tại đó trộn lẫn cùng ta lên xe cứu thương”
“Đến tiểu khu gia đình bệnh nhân, lúc đó ta sẽ phân phó công việc cho ngươi đi làm, ngươi có thể âm thầm rời khỏi luôn mà cả ta lẫn ngươi đều không phải lo lắng bị sẽ bị ai nhìn ra điểm đáng nghi gì”
Phương pháp không được kín kẽ cho lắm, thế nhưng đây đã là phương thức tối ưu nhất rồi. Vả lại những sơ hở đều phải sau này khi Cao Cường rời đi rồi thì kẻ khác mới từ từ nhìn ra được.
Cao Cường gật đầu tỏ ý đã hiểu và không có ý kiến gì khác. Tranh thủ thời gian Thạch Trung chạy đi lấy một bộ y phục bác sĩ tới, Cao Cường thuận tiện đem những đồ vật của mình thu gom hết lại.
Cao Cường cũng chẳng có đồ đạc gì để mà nhiều nhặn, ngoài ví tiền và điện thoại cùng với chiếc hộp Đỗ Chi Vương gửi cho, thì cũng chỉ còn cuộn giấy vàng và cuốn sách cũ kỹ mà Bạch Lãnh đưa nữa mà thôi.
May mắn thay đây đều chỉ là những món đồ nhỏ gọn, nên có thể nhét vừa chiếc hòm dụng cụ mà Thạch Trung đưa kèm với bộ đồ bác sĩ. Chứ phải ôm mấy thứ lỉnh kỉnh này trong tay thì rất dễ bị lộ tẩy.
Thạch Trung trước tiên xuống khoa cấp cứu trước, Cao Cường đợi vài phút thì cũng ra tháng máy để đi xuống. Có điều thang máy vừa xuống được có một tầng thì dừng lại, và sau khi cửa mở ra thì có một gã dáng vẻ bặm trợn tiến vào.
Cao Cường dám chắc rằng gã ngổ ngáo với hình xăm rồng rắn kín mít hai cánh tay này chính là một trong những gã có nhiệm vụ giám sát mình. Mặc dù bề ngoài thản nhiên như không có gì, nhưng thực tế lúc này Cao Cường lại đang khẩn trương hơn bao giờ hết.
Cao Cường xin thề rằng chỉ cần phủ lên người gã bác sĩ này một chiếc áo trùm đầu rách rưới bẩn thỉu, rồi để gã và Bạch Lãnh ngồi cùng nhau, dám chắc không thể nào phân biệt được đâu là thật là giả.
Có điều Cao Cường chỉ ví von cho vui vậy thôi, chứ hắn thừa hiểu đây chỉ là sự trùng hợp. Vả lại cái dáng ngồi trang bức kiểu này vốn là bảng hiệu thường thấy ở đám tay nắm quyền cao chức trọng nha.
Khi mà Cao Cường sắp sửa mất đi kiên nhẫn, cũng là lúc Thạch Trung thở dài khẽ nói:
“Tiểu tử ngươi đã bị Y Đại Tân Long buộc thôi học”
“Cái gì?” – Cao Cường giật mình kinh hô, hắn khó có thể tin nổi vào những gì tai mình vừa nghe được. Nằm viện có mấy ngày mà bị đuổi học là sao? Lý do gì? Hàng loạt câu hỏi xẹt qua trong đầu hắn.
Thạch Trung đưa tay vỗ vai an ủi Cao Cường bình tĩnh xuống, kế đó mới chậm rãi nói thêm:
“Ngươi nhập viện đêm hôm trước, sáng hôm sau thông báo buộc thôi học liền được đưa ra. Có thể thấy tiểu tử ngươi đắc tội với kẻ có không nhỏ năng lực”
Cao Cường nghe nói vậy không khỏi lâm vào trầm tư. Hắn mới tới thành phố Tân Long này được hơn ba tháng mà thôi, ngoài đi học với đi làm thêm thì chẳng đi đâu nữa cả.
Mà đi làm thì chỉ cần một sai sót nhỏ thôi đã ngay lập tức bị đuổi việc, thêm nữa Coffe Ánh Trăng chỉ là loại quán xá tầm trung, trường hợp đại năng xuất hiện để mà Cao Cường đắc tội gần như không có.
Nói như vậy thì vấn đề chỉ có thể xuất phát từ phía Y Đại Tân Long. Trường học là nơi ngư long hỗn tạp với sự ẩn tàng của hàng đống con em cháu cha. Không cẩn thận là rất dễ đắc tội hoàn khố nào đó.
Thế nhưng Cao Cường ngoài đều đặn lên khoá nghe giảng thì thời gian dư thừa giành hết cho việc ra ngoài đi làm thêm. Thành ra không có thời gian đăng ký hội nhóm tham gia náo nhiệt cái gì cả.
Cũng chính vì thế mà số lần cũng như số người hắn từng tiếp xúc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Nói ra hơi đau lòng chứ Cao Cường ở trường thuộc dạng mờ nhạt chẳng khác oan hồn vất vưởng.
Đến bạn học lên cùng khoá ngồi cùng bàn có khi cũng chẳng nhớ tới Cao Cường là ai, nói gì là người khác. Cho nên khả năng Cao Cường đắc tội hoàn khố phú nhị đại gì đó lại càng khó có thể xảy ra.
Chỉ là nghĩ kỹ sẽ thấy có quá nhiều chi tiết đáng nghi trực chỉ về hướng Y Đại Tân Long. Đặc biệt là cái động thái đuổi học còn nhanh hơn cả sét đánh thế kia, thì lại càng là một minh chứng rõ ràng.
Mà không có tiền cũng chẳng có quyền, giờ có biết được hắc thủ sau màn là ai thì Cao Cường biết dựa vào đâu để mà cùng người ta lệch sóng? Chỉ tay mắng chửi vài câu để chính mình mau đi tìm chết?
Tương lai bị vùi dập thê thảm, thù này đương nhiên phải báo. Có điều hiện tại chưa đủ năng lực để làm việc đó, thì chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Nghĩ tới đây Cao Cường thở hắt một hơi ổn định lại tinh thần.
Chứng kiến vẻ mặt Cao Cường biến đổi bình thản, tưởng lầm hắn không nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề cho nên Thạch Trung vội vàng lên tiếng nhắc nhở:
“Chuyện này không thể coi thường, nhất là mấy ngày nay ta phát hiện có vài đối tượng dáng vẻ bặm trợn liên tục lảng vảng gần khu tầng vip này. Bên ngoài bệnh viện cũng có vài chiếc xe khả nghi đậu đỗ”
“Khu tầng vip có nhiều đại gia máu mặt nằm lại, bọn chúng không dám manh động nên tạm thời ngươi còn an toàn. Chứ xuất viện rồi thì ta dám chắc cơ hội sống của tiểu tử ngươi liền nhỏ bé vô cùng”
Mẹ nó, không nghĩ tới đối phương còn làm triệt để tới mức độ này. Khác nào muốn đưa hắn vào chỗ chết bằng mọi giá? Nghĩ tới đây Cao Cường bất đắc dĩ cười khổ và nói:
“Thế nhưng ta đâu thể ở mãi đây được? Hiện tại bọn chúng chưa biết ta tỉnh lại nên có lẽ canh chừng còn lỏng lẻo, không tranh thủ sớm rời khỏi thì sau này có muốn đi cũng chẳng được”
Những lời này để cho Thạch Trung tâm trạng thoáng có chút nặng nề. Từ khi biết được Cao Cường một sinh viên hậu bối của mình rơi vào cảnh bị người tính kế, Thạch Trung đã rất muốn trợ giúp một tay.
Đương nhiên Thạch Trung không ngu ngốc đến nỗi tìm cách cho Cao Cường đi học trở lại, bởi như vậy chẳng khác nào hắn đẩy Cao Cường đi công khai tìm chết.
Bởi thế trong mấy ngày qua Thạch Trung vẫn luôn tìm cách trợ giúp Cao Cường rời khỏi thành phố Tân Long. Có điều còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp chu toàn thì Cao Cường tỉnh lại.
Mà hiện tại Cao Cường đang ở tình thế phi thường gấp gáp. Cảnh nước sôi lửa bỏng thế này khiến Thạch Trung có phần luống cuống không biết phải giúp ra sao mới phải.
“Tít.. Tít..” – Điện thoại trong túi vang lên chuông báo tin nhắn, Thạch Trung có chút không tự nguyện lấy ra xem. Không rõ nội dung tin nhắn là gì xong Cao Cường thấy Thạch Trung có vẻ kích động vô cùng.
Dưới cái nhìn đây nghi hoặc của Cao Cường, đem điện thoại cất vào trong túi xong, Thạch Trung liền đứng dậy rồi vô cùng nghiêm túc mà hỏi:
“Ta có biện pháp giúp ngươi rời khỏi bệnh viện. Tiểu tử ngươi có dám đặt niềm tin vào nơi ta?”
Một kẻ bị cha mẹ vứt bỏ chắc chắn sẽ không đặt nhiều niềm tin vào người khác. Xong để sống được khoẻ mạnh đến ngày hôm nay, Cao Cường đã nhận ơn huệ của không ít người.
Đầu tiên phải kể tới vị lão hoà thượng đáng kính đã bao bọc nuôi nấng Cao Cường trong những năm đầu rời xa gia đình. Nếu không có những lời giảng giải điểm hoá của lão hoà thượng khi còn tại thế, dám chắc Cao Cường sẽ là một kẻ có tính cách phi thường tiêu cực, chứ không sáng sủa như hiện giờ đâu.
Sau này khi lão hoà thượng viên tịch, để cho Cao Cường cảm nhận thấy mất mát đau thương còn hơn cả khi bị cha mẹ vứt bỏ. Đến lúc này lại nhờ có dân làng sinh sống ở gần đó hàng ngày an ủi động viên nên Cao Cường dần dần mới vượt qua được nỗi đau sinh ly tử biệt này.
Những năm tháng đó có thể nói đã truyền tải rất nhiều kỹ năng sống, để Cao Cường dù là kẻ không mấy tin tưởng vào người khác, xong vẫn biết tuỳ vào tình huống mà phân biệt được thế nào là tốt là xấu.
Chẳng hạn như trường hợp vị bác sĩ đeo thẻ công tác ghi tên họ là Thạch Trung lúc này đây. Cao Cường đủ sáng suốt để thừa hiểu nếu như vị Phó Khoa này muốn hại hắn thì đã sớm xuống tay rồi.
Nhân lúc Cao Cường còn đang “hôn mê” tiêm cho mũi thuốc độc chẳng hạn. Thấp có bé họng lại không có thân nhân đi kèm, giết xong ném vào lò thiêu phi tang thành tro cũng chẳng sợ bị kiện cáo gì.
Còn rất nhiều hình thức gây án khác nữa mà nếu như Thạch Trung áp dụng tới, Cao Cường dám chắc sẽ đỡ vất vả hơn nhiều so với việc cất công lừa phỉnh hắn ra khỏi bệnh viện rồi mới sát hại.
Đã như vậy thì Cao Cường chẳng có lý do gì không dám đánh cược một phen. Và để giữ được tính mạng thì trước mắt cứ thiếu bác sĩ Thạch Trung món nợ ân tình cái đã, rồi tìm cơ hội báo đáp lại sau.
Có dự tính là vậy thế nhưng vì cứu mình mà để người ta có thể sẽ dính vào những rắc rối không đáng có. Cao Cường không khỏi có chút lăn tăn nhìn sang Thạch Trung và nói:
“Mặc dù không rõ lắm vì sao ngươi lại nhiệt tình giúp đỡ cho một người dưng nước lã như ta, thế nhưng trước hết vẫn xin được đa tạ. Chỉ có điều kẻ đứng sau màn kia năng lực bao lớn còn chưa rõ ràng. Bác sĩ Thạch, ta là thật tâm lo lắng sẽ làm liên luỵ tơi ngươi”
Nghe vậy Thạch Trung không khỏi khẽ mỉm cười, hắn tiến lại gần vỗ vai Cao Cường rồi đơn giản giải thích một câu:
“Ta cũng không phải vỏ hành vỏ tỏi mà muốn chà xát sao thì chà. Tiểu tử ngươi có thể yên tâm mà rời khỏi thành phố đầy thị phi này”
Đối phương đã nói như vậy thì cứ biết vậy đi, Cao Cường cũng không có dài dòng khách sao thêm nữa, mà chuyển qua hỏi thăm tiếp theo cần phải làm gì:
“Bác sĩ Thạch dự định dùng cách gì để ta rời đi?”
“Nghe cho kỹ nhé” – Thạch Trung nghiêm túc dặn dò: “Khoảng 10 phút nữa ta phải đi khám cho bệnh nhân tại gia. Hiện tại ta sẽ đưa tới cho ngươi một bộ y phục bác sĩ. Ngươi mặc vào rồi dùng thang máy đi xuống khoa cấp cứu, tại đó trộn lẫn cùng ta lên xe cứu thương”
“Đến tiểu khu gia đình bệnh nhân, lúc đó ta sẽ phân phó công việc cho ngươi đi làm, ngươi có thể âm thầm rời khỏi luôn mà cả ta lẫn ngươi đều không phải lo lắng bị sẽ bị ai nhìn ra điểm đáng nghi gì”
Phương pháp không được kín kẽ cho lắm, thế nhưng đây đã là phương thức tối ưu nhất rồi. Vả lại những sơ hở đều phải sau này khi Cao Cường rời đi rồi thì kẻ khác mới từ từ nhìn ra được.
Cao Cường gật đầu tỏ ý đã hiểu và không có ý kiến gì khác. Tranh thủ thời gian Thạch Trung chạy đi lấy một bộ y phục bác sĩ tới, Cao Cường thuận tiện đem những đồ vật của mình thu gom hết lại.
Cao Cường cũng chẳng có đồ đạc gì để mà nhiều nhặn, ngoài ví tiền và điện thoại cùng với chiếc hộp Đỗ Chi Vương gửi cho, thì cũng chỉ còn cuộn giấy vàng và cuốn sách cũ kỹ mà Bạch Lãnh đưa nữa mà thôi.
May mắn thay đây đều chỉ là những món đồ nhỏ gọn, nên có thể nhét vừa chiếc hòm dụng cụ mà Thạch Trung đưa kèm với bộ đồ bác sĩ. Chứ phải ôm mấy thứ lỉnh kỉnh này trong tay thì rất dễ bị lộ tẩy.
Thạch Trung trước tiên xuống khoa cấp cứu trước, Cao Cường đợi vài phút thì cũng ra tháng máy để đi xuống. Có điều thang máy vừa xuống được có một tầng thì dừng lại, và sau khi cửa mở ra thì có một gã dáng vẻ bặm trợn tiến vào.
Cao Cường dám chắc rằng gã ngổ ngáo với hình xăm rồng rắn kín mít hai cánh tay này chính là một trong những gã có nhiệm vụ giám sát mình. Mặc dù bề ngoài thản nhiên như không có gì, nhưng thực tế lúc này Cao Cường lại đang khẩn trương hơn bao giờ hết.