Chương : 169
Vấn Tâm Quỷ có phô bày ra ánh mắt kiểu ăn tươi nuốt sống thì Cao Cường cũng chẳng thèm quan tâm.
Nó muốn thù sao thì thù, hận sao thì hận.
Cao Cường hắn không rảnh để mà đi suy đoán tâm tư của một con quỷ.
Tuy nhiên cũng nhờ có đoạn hội thoại chẳng đâu vào đâu với Vấn Tâm Quỷ, mà hắn có thêm cơ sở để dựa vào rồi tin tưởng những suy đoán trong lòng bấy lâu nay hẳn không sai.
Chuyện là Cao Cường vẫn luôn hoài nghi Bạch Lãnh tiếp cận hắn một cách có chủ đích.
Nguyên nhân rất có thể là bởi gã quỷ đó tình cờ phát hiện Cao Cường, nhận thấy hắn tuyệt thế thiên tài cái gì đó, liền tuyển chọn làm người kế nhiệm chức vị của gã chẳng hạn.
Về phần đám quỷ hồn vượt ngục thì là hạng mục được âm thầm bố trí. Với mục đích thử thách, hỗ trợ cũng như thúc đẩy cho hắn tu vi tiến triển một cách mau chóng hơn nữa.
Suy đoán này nghe có vẻ hơi ảo tưởng sức mạnh, có điều kính mong ai đó đọc được đừng cười chê.
Vả lại nó hoàn toàn có khả năng là sự thật đấy chứ? Trong tiểu thuyết với phim ảnh, chẳng phải đám thần tiên toàn ra bài theo sáo lộ này để mà lựa chọn truyền nhân đó sao?
Hơn nữa thử nghĩ lại mà xem.
Sau lần bị xiên cho thiếu chút thì chết toi, Cao Cường hắn vận khí liền chọc thủng trời.
Hết gã quỷ Bạch Lãnh đến tận nơi phóng khoáng giao cho quả ngọt truyền thừa. Lại tới lần lượt gặp mặt và nhận được sự chỉ dạy tận tình của Hổ lão sư phụ và Nhàn lão sư phụ.
Về mặt phương diện đời sống thì mấy năm qua hắn cũng đâu có va vấp phải trắc trở to lớn nguy nan gì? Có hay chăng cũng chỉ là một vài gợn sóng lăn tăn không đáng nhắc tới.
Đó là chưa tính sự kiện nhận được Dream Come True. Không khéo tình huống gặp mặt giữa hắn và hoàng kim chiến giáp nam tử - Lôi, cũng là sắp đặt của gã tay to nào đó.
Cuộc sống mà, luôn ẩn chứa sự bất ngờ, chẳng biết đường nào mà lần.
Bởi vậy mới có những điều tưởng chừng như là không thể, nhưng sau đó đùng một cái bất chợt xảy ra. Lão tặc thiên thì lại cực kỳ giỏi trong khoản chọc người tức điên. Thành ra có đôi khi không hiểu thấu chúng ta liền lọt hố, cái này còn được gọi là tai hoạ từ trên trời rơi xuống.
Hơi lằng nhằng nhưng lão tặc thiên rất hay ra bài “tai hoạ nghịch cảnh đi kèm với cài cắm cơ duyên”
Ở trường hợp của Cao Cường có thể hiểu tai hoạ nghịch cảnh là tự dưng bị người ám sát. Còn cơ duyên liền là đặt chân bước vào con đường tu hành. Sau đó những điều tốt đẹp cứ nối đuôi nhau đánh úp tới, khiến cho hắn có muốn không mơ mộng ảo tưởng cũng khó mà làm được.
Thế nhưng suy đoán mang tính chủ quan thế này chẳng nói lên được điều gì. Trừ khi trong tay hắn nắm bằng chứng rõ ràng, nếu không chỉ là lãng phí thời gian đoán mò vô ích.
Đáng nói là nếu dùng tình huống đám quỷ hồn bị vây nhốt làm bằng chứng, quan toà xin được thẳng tay bác bỏ, bởi vì chứng cứ quá ảo và chẳng có nổi nửa xu giá trị thực tiễn.
Có điều nếu như cái suy đoán vô cùng nhảm nhí này của hắn lại là sự thật thì sao đây này?
Đồng nghĩa trước mặt bày ra một bài toán khó, cần phải tính sao cho thật cẩn thận. Nhất là còn liên quan tới tương lai, hắn sẽ không tiếc rẻ thời gian để cân nhắc cho đàng hoàng.
Tóm lại thiên phú cao siêu đến nỗi đại lão vừa mắt đương nhiên là chuyện tốt.
Thêm nữa truyền thừa siêu cấp như mưa trút xuống đầu thì lại càng tuyệt vời ông mặt trời.
Thế nhưng kế thừa kế vị gì đó thì không tốt làm cho lắm. Một phần là do trẻ tuổi sẵn tính phản nghịch, một phần bởi đi ngược với viễn cảnh tương lai mà Cao Cường hướng tới.
Cần thiết thì thắp nén hương thể hiện lòng thành, hi vọng các vị đại lão làm người phóng khoáng.
Truyền thừa siêu cấp cứ việc trao tay một cái gọi là thoải mái. Còn quyền hành chức vụ những thứ cần phải bận bịu thì các ngài chịu khó ôm giữ lấy rồi tự mình chơi đùa đi nhé.
Trong khi Cao Cường đứng đó miên man suy nghĩ.
Vấn Tâm Quỷ ngồi trên bàn quan sát mà hận đến ngứa răng ngứa lợi.
Mặc dù hàm răng đi kèm với khung xương, là do Vấn Tâm Quỷ trộm trong một ngôi mộ đem về dùng. Nhưng đã dung hợp hoàn chỉnh rồi, ngứa răng hàng thật giá thật đấy.
Mà cớ làm sao Vấn Tâm Quỷ lại hận Cao Cường ư? Kể ra thì hơi vòng vèo khúc khuỷu.
Bắt nguồn từ đặc thù của loài Vấn Tâm Quỷ, có nền tảng trí tuệ dựa trên ký ức khi còn là con người.
Mà khi còn là con người, Vấn Tâm Quỷ chức nghiệp là một vị quan. Tất nhiên đã hoá quỷ thì sớm muộn gì cũng có ngày rất nhiều ký ức cũng như thói quen dần đi vào quên lãng.
Chỉ là quá thanh liêm quy củ, lại thêm thương dân như con. Khi chết trong lòng khúc mắc không yên, sau đó ấn ký “lão tử là quan” liền đóng dấu vĩnh viễn chẳng thể xoá nhoà.
Xuống dưới Âm Phủ mặc dù chỉ đứng trong hàng ngũ quỷ hồn sâu bọ, xong Vấn Tâm Quỷ là tộc đàn gồm kẻ nào kẻ nấy nồng đậm tính cách nhà quan, ông kễnh là không ai bằng.
Nhất là đầu Vấn Tâm Quỷ nào được chỉ định làm trợ thủ cho Quỷ Sai thì thôi rồi, bản tính “lão tử là quan” lại càng hiển lộ ra rõ nét. Nó hành đám phạm tội muốn chết không xong.
Chính vì điều này mà dưới Âm Phủ, Vấn Tâm Quỷ là tộc đàn bị thù ghét nhất. Nhưng đây lại là thước do để đám Vấn Tâm Quỷ dựa vào mà phân chia thứ hạng vai vế thành viên.
Đầu nào bị càng nhiều quỷ hồn thù hận thì vai vế trong tộc đàn lại càng cao, quyền uy như hoàng đế. Ngược lại kẻ nào mà lỡ chẳng được ai ghét thì xác định bị cả đàn cô lập.
Trong khi tộc đàn khác cố gắng sống dĩ hoà vi quý còn chẳng ăn ai. Thì cái đám Vấn Tâm Quỷ chăm chỉ đi gây thù chuốc oán khắp nơi, và coi đó là niềm vinh dự vô cùng to lớn.
Đối với đám Vấn Tâm Quỷ, Top 1 bị ghi thù liền cao quý tương tự giải Nobel.
Trở lại chủ đề chính.
Sở dĩ Vấn Tâm Quỷ thù hận Cao Cường, một phần bởi phát tác căn bệnh thích gây thù của giống loài.
Phần còn lại thì liên quan tới kiểu cách nhà quan in hằn trong tâm trí, để nó nhận định Cao Cường là một gã tập sự không hợp cách, không xứng đáng với thân phận Phán Quan.
Phải biết rằng Phán Quan dưới Âm Phủ là chức vụ vô cùng to lớn, quyền uy khủng bố không biên giới. Và để ngồi được vào vị trí này cần đáp ứng rất nhiều điều kiện khắt khe.
Mặc dù cái gã tu sĩ trước mắt chỉ là tập sự mà thôi, thế nhưng tập sự là bệ phóng tốt nhất để nhảy lên biên chế chính thức đó a. Gã tập sự này không xứng đáng một chút nào.
Tay nắm quyền hành, trong đầu nghĩ gì là tuyệt đối không được thể hiện ra khuôn mặt. Làm gì thì làm, đã làm quan thì lúc nào mặt cũng phải lạnh như tiền, mới đủ uy nghiêm.
Đằng này nhìn cái gã tập sự trước mắt mà xem.
Chắc chắn đang mơ mộng hão huyền, nhìn mặt ngu không chịu nổi.
Tuyệt đối không thể để tiếp diễn như này được. Lo lắng tương lai Âm Phủ xuất hiện một vị Phán Quan không xứng chức, Vấn Tâm Quỷ xác định đánh đổi bằng bất cứ giá nào.
Làm ra quyết định, Vấn Tâm Quỷ nhấc tay đập mạnh xuống mặt bàn.
“Oành..”
Tiếng động đầy bất ngờ này kéo Cao Cường ra khỏi trạng thái miên man, cũng để hắn sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ướt sũng. Vừa rồi mải mê suy nghĩ thành ra bất cẩn quá rồi.
Lỡ vừa rồi mà Vấn Tâm Quỷ đánh lén thì phiền toái.
Mà với tình huống vừa rồi, kiểu gì trở về cũng bị sư phụ tẩn lên bờ xuống ruộng cho mà coi.
Cao Cường không khỏi liên tục mắng chửi bản thân, kèm với đó là nước mắt như thể muốn trực trào.
Nhận thấy khoé mắt gã tập sự bỗng dưng ươn ướt, Vấn Tâm Quỷ trong lòng càng thêm phần tức giận. Nó hít sâu một hơi đầy nhân tính, rồi hướng hắn gằn giọng mà nói:
“Đối với ta chết đã không có gì là đáng sợ, nhưng ta muốn được chết một cách tâm phục khẩu phục. Ngươi có dám đánh với ta một trận sinh tử chiến? Tất nhiên để được công bằng, vị cường giả tu sĩ vẫn đứng bên ngoài kia phải phát thệ sẽ không nhúng tay vào”
“Nha” – Cao Cường cười cợt nhả nói: “Ngươi sao lại quá ngây thơ như vậy? Thế gian này mọi thứ đều dựa trên lợi ích để mà tính toán. Đối xử công bằng với ngươi ta được cái gì? Nếu không muốn bị quy tắc của xã hội đào thải như rác rưởi, thì nhanh tỉnh táo lại đi”
“Ngươi..” – Vấn Tâm Quỷ bị châm chọc cho cứng cả họng.
Nó chợt nhận ra cái gã tập sự này chưa hẳn đã không hợp cách làm quan. Ví như cái kiểu mặt dày vô liêm sỉ lúc này đây là hình ảnh thường thấy của đa số quan chức đấy.
Dẹp, lúc này không có thời gian nghĩ tới việc này. Hơn nữa mũi tên đã bắn ra là không thể thu lại được, Vấn Tâm Quỷ trong đầu cấp tốc suy nghĩ tìm kiếm phương án cà khịa.
“Xách..” – Nhếch mép khẽ cười, Cao Cường nhún vai nói:
“Khỏi cần suy nghĩ kế sách làm gì, muốn đánh thì cứ đánh thôi. Dù sao ta là sẽ tự tay tiêu diệt thứ sâu bọ nhà ngươi. Không cần lo lắng vị đại năng ngoài kia nhúng tay vào đâu”
Vấn Tâm Quỷ trong lòng mừng rỡ, gấp gáp hỏi lại cho chắc:
“Ngươi khẳng định? Không phải lừa gạt ta đấy chứ?”
Đến lượt Cao Cường trong lòng sâu sắc hoài nghi. Mặt hàng Vấn Tâm Quỷ này có vẻ hơi ngu ngốc, chẳng lẽ khi còn là con người, chức quan của nó là dùng tiền mua?
Mà thôi quản chi cho nhiều, Cao Cường đứng thẳng dậy và nói:
“Lừa ngươi ta được đồng xu nào không? Bớt ngu xuẩn và chuẩn bị chiến đi. Có thủ đoạn gì thì nhớ tung hết ra, kẻo đến lúc hồn phi phách tán rồi mà vẫn còn thấy hối hận”
“Phốc..” – Vấn Tâm Quỷ từ trên bàn nhảy xuống, vẻ mặt lạnh căm căm: “Giữ lại câu nói đó cho chính mình dùng đi. Ta sẽ vì Âm Phủ loại bỏ một gã Phán Quan vô năng”
“Ha Ha”
Cao Cường ngửa mặt cười lớn, vô năng sao? Vấn Tâm Quỷ này đúng là rất biết cách tìm chết.
Nó muốn thù sao thì thù, hận sao thì hận.
Cao Cường hắn không rảnh để mà đi suy đoán tâm tư của một con quỷ.
Tuy nhiên cũng nhờ có đoạn hội thoại chẳng đâu vào đâu với Vấn Tâm Quỷ, mà hắn có thêm cơ sở để dựa vào rồi tin tưởng những suy đoán trong lòng bấy lâu nay hẳn không sai.
Chuyện là Cao Cường vẫn luôn hoài nghi Bạch Lãnh tiếp cận hắn một cách có chủ đích.
Nguyên nhân rất có thể là bởi gã quỷ đó tình cờ phát hiện Cao Cường, nhận thấy hắn tuyệt thế thiên tài cái gì đó, liền tuyển chọn làm người kế nhiệm chức vị của gã chẳng hạn.
Về phần đám quỷ hồn vượt ngục thì là hạng mục được âm thầm bố trí. Với mục đích thử thách, hỗ trợ cũng như thúc đẩy cho hắn tu vi tiến triển một cách mau chóng hơn nữa.
Suy đoán này nghe có vẻ hơi ảo tưởng sức mạnh, có điều kính mong ai đó đọc được đừng cười chê.
Vả lại nó hoàn toàn có khả năng là sự thật đấy chứ? Trong tiểu thuyết với phim ảnh, chẳng phải đám thần tiên toàn ra bài theo sáo lộ này để mà lựa chọn truyền nhân đó sao?
Hơn nữa thử nghĩ lại mà xem.
Sau lần bị xiên cho thiếu chút thì chết toi, Cao Cường hắn vận khí liền chọc thủng trời.
Hết gã quỷ Bạch Lãnh đến tận nơi phóng khoáng giao cho quả ngọt truyền thừa. Lại tới lần lượt gặp mặt và nhận được sự chỉ dạy tận tình của Hổ lão sư phụ và Nhàn lão sư phụ.
Về mặt phương diện đời sống thì mấy năm qua hắn cũng đâu có va vấp phải trắc trở to lớn nguy nan gì? Có hay chăng cũng chỉ là một vài gợn sóng lăn tăn không đáng nhắc tới.
Đó là chưa tính sự kiện nhận được Dream Come True. Không khéo tình huống gặp mặt giữa hắn và hoàng kim chiến giáp nam tử - Lôi, cũng là sắp đặt của gã tay to nào đó.
Cuộc sống mà, luôn ẩn chứa sự bất ngờ, chẳng biết đường nào mà lần.
Bởi vậy mới có những điều tưởng chừng như là không thể, nhưng sau đó đùng một cái bất chợt xảy ra. Lão tặc thiên thì lại cực kỳ giỏi trong khoản chọc người tức điên. Thành ra có đôi khi không hiểu thấu chúng ta liền lọt hố, cái này còn được gọi là tai hoạ từ trên trời rơi xuống.
Hơi lằng nhằng nhưng lão tặc thiên rất hay ra bài “tai hoạ nghịch cảnh đi kèm với cài cắm cơ duyên”
Ở trường hợp của Cao Cường có thể hiểu tai hoạ nghịch cảnh là tự dưng bị người ám sát. Còn cơ duyên liền là đặt chân bước vào con đường tu hành. Sau đó những điều tốt đẹp cứ nối đuôi nhau đánh úp tới, khiến cho hắn có muốn không mơ mộng ảo tưởng cũng khó mà làm được.
Thế nhưng suy đoán mang tính chủ quan thế này chẳng nói lên được điều gì. Trừ khi trong tay hắn nắm bằng chứng rõ ràng, nếu không chỉ là lãng phí thời gian đoán mò vô ích.
Đáng nói là nếu dùng tình huống đám quỷ hồn bị vây nhốt làm bằng chứng, quan toà xin được thẳng tay bác bỏ, bởi vì chứng cứ quá ảo và chẳng có nổi nửa xu giá trị thực tiễn.
Có điều nếu như cái suy đoán vô cùng nhảm nhí này của hắn lại là sự thật thì sao đây này?
Đồng nghĩa trước mặt bày ra một bài toán khó, cần phải tính sao cho thật cẩn thận. Nhất là còn liên quan tới tương lai, hắn sẽ không tiếc rẻ thời gian để cân nhắc cho đàng hoàng.
Tóm lại thiên phú cao siêu đến nỗi đại lão vừa mắt đương nhiên là chuyện tốt.
Thêm nữa truyền thừa siêu cấp như mưa trút xuống đầu thì lại càng tuyệt vời ông mặt trời.
Thế nhưng kế thừa kế vị gì đó thì không tốt làm cho lắm. Một phần là do trẻ tuổi sẵn tính phản nghịch, một phần bởi đi ngược với viễn cảnh tương lai mà Cao Cường hướng tới.
Cần thiết thì thắp nén hương thể hiện lòng thành, hi vọng các vị đại lão làm người phóng khoáng.
Truyền thừa siêu cấp cứ việc trao tay một cái gọi là thoải mái. Còn quyền hành chức vụ những thứ cần phải bận bịu thì các ngài chịu khó ôm giữ lấy rồi tự mình chơi đùa đi nhé.
Trong khi Cao Cường đứng đó miên man suy nghĩ.
Vấn Tâm Quỷ ngồi trên bàn quan sát mà hận đến ngứa răng ngứa lợi.
Mặc dù hàm răng đi kèm với khung xương, là do Vấn Tâm Quỷ trộm trong một ngôi mộ đem về dùng. Nhưng đã dung hợp hoàn chỉnh rồi, ngứa răng hàng thật giá thật đấy.
Mà cớ làm sao Vấn Tâm Quỷ lại hận Cao Cường ư? Kể ra thì hơi vòng vèo khúc khuỷu.
Bắt nguồn từ đặc thù của loài Vấn Tâm Quỷ, có nền tảng trí tuệ dựa trên ký ức khi còn là con người.
Mà khi còn là con người, Vấn Tâm Quỷ chức nghiệp là một vị quan. Tất nhiên đã hoá quỷ thì sớm muộn gì cũng có ngày rất nhiều ký ức cũng như thói quen dần đi vào quên lãng.
Chỉ là quá thanh liêm quy củ, lại thêm thương dân như con. Khi chết trong lòng khúc mắc không yên, sau đó ấn ký “lão tử là quan” liền đóng dấu vĩnh viễn chẳng thể xoá nhoà.
Xuống dưới Âm Phủ mặc dù chỉ đứng trong hàng ngũ quỷ hồn sâu bọ, xong Vấn Tâm Quỷ là tộc đàn gồm kẻ nào kẻ nấy nồng đậm tính cách nhà quan, ông kễnh là không ai bằng.
Nhất là đầu Vấn Tâm Quỷ nào được chỉ định làm trợ thủ cho Quỷ Sai thì thôi rồi, bản tính “lão tử là quan” lại càng hiển lộ ra rõ nét. Nó hành đám phạm tội muốn chết không xong.
Chính vì điều này mà dưới Âm Phủ, Vấn Tâm Quỷ là tộc đàn bị thù ghét nhất. Nhưng đây lại là thước do để đám Vấn Tâm Quỷ dựa vào mà phân chia thứ hạng vai vế thành viên.
Đầu nào bị càng nhiều quỷ hồn thù hận thì vai vế trong tộc đàn lại càng cao, quyền uy như hoàng đế. Ngược lại kẻ nào mà lỡ chẳng được ai ghét thì xác định bị cả đàn cô lập.
Trong khi tộc đàn khác cố gắng sống dĩ hoà vi quý còn chẳng ăn ai. Thì cái đám Vấn Tâm Quỷ chăm chỉ đi gây thù chuốc oán khắp nơi, và coi đó là niềm vinh dự vô cùng to lớn.
Đối với đám Vấn Tâm Quỷ, Top 1 bị ghi thù liền cao quý tương tự giải Nobel.
Trở lại chủ đề chính.
Sở dĩ Vấn Tâm Quỷ thù hận Cao Cường, một phần bởi phát tác căn bệnh thích gây thù của giống loài.
Phần còn lại thì liên quan tới kiểu cách nhà quan in hằn trong tâm trí, để nó nhận định Cao Cường là một gã tập sự không hợp cách, không xứng đáng với thân phận Phán Quan.
Phải biết rằng Phán Quan dưới Âm Phủ là chức vụ vô cùng to lớn, quyền uy khủng bố không biên giới. Và để ngồi được vào vị trí này cần đáp ứng rất nhiều điều kiện khắt khe.
Mặc dù cái gã tu sĩ trước mắt chỉ là tập sự mà thôi, thế nhưng tập sự là bệ phóng tốt nhất để nhảy lên biên chế chính thức đó a. Gã tập sự này không xứng đáng một chút nào.
Tay nắm quyền hành, trong đầu nghĩ gì là tuyệt đối không được thể hiện ra khuôn mặt. Làm gì thì làm, đã làm quan thì lúc nào mặt cũng phải lạnh như tiền, mới đủ uy nghiêm.
Đằng này nhìn cái gã tập sự trước mắt mà xem.
Chắc chắn đang mơ mộng hão huyền, nhìn mặt ngu không chịu nổi.
Tuyệt đối không thể để tiếp diễn như này được. Lo lắng tương lai Âm Phủ xuất hiện một vị Phán Quan không xứng chức, Vấn Tâm Quỷ xác định đánh đổi bằng bất cứ giá nào.
Làm ra quyết định, Vấn Tâm Quỷ nhấc tay đập mạnh xuống mặt bàn.
“Oành..”
Tiếng động đầy bất ngờ này kéo Cao Cường ra khỏi trạng thái miên man, cũng để hắn sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ướt sũng. Vừa rồi mải mê suy nghĩ thành ra bất cẩn quá rồi.
Lỡ vừa rồi mà Vấn Tâm Quỷ đánh lén thì phiền toái.
Mà với tình huống vừa rồi, kiểu gì trở về cũng bị sư phụ tẩn lên bờ xuống ruộng cho mà coi.
Cao Cường không khỏi liên tục mắng chửi bản thân, kèm với đó là nước mắt như thể muốn trực trào.
Nhận thấy khoé mắt gã tập sự bỗng dưng ươn ướt, Vấn Tâm Quỷ trong lòng càng thêm phần tức giận. Nó hít sâu một hơi đầy nhân tính, rồi hướng hắn gằn giọng mà nói:
“Đối với ta chết đã không có gì là đáng sợ, nhưng ta muốn được chết một cách tâm phục khẩu phục. Ngươi có dám đánh với ta một trận sinh tử chiến? Tất nhiên để được công bằng, vị cường giả tu sĩ vẫn đứng bên ngoài kia phải phát thệ sẽ không nhúng tay vào”
“Nha” – Cao Cường cười cợt nhả nói: “Ngươi sao lại quá ngây thơ như vậy? Thế gian này mọi thứ đều dựa trên lợi ích để mà tính toán. Đối xử công bằng với ngươi ta được cái gì? Nếu không muốn bị quy tắc của xã hội đào thải như rác rưởi, thì nhanh tỉnh táo lại đi”
“Ngươi..” – Vấn Tâm Quỷ bị châm chọc cho cứng cả họng.
Nó chợt nhận ra cái gã tập sự này chưa hẳn đã không hợp cách làm quan. Ví như cái kiểu mặt dày vô liêm sỉ lúc này đây là hình ảnh thường thấy của đa số quan chức đấy.
Dẹp, lúc này không có thời gian nghĩ tới việc này. Hơn nữa mũi tên đã bắn ra là không thể thu lại được, Vấn Tâm Quỷ trong đầu cấp tốc suy nghĩ tìm kiếm phương án cà khịa.
“Xách..” – Nhếch mép khẽ cười, Cao Cường nhún vai nói:
“Khỏi cần suy nghĩ kế sách làm gì, muốn đánh thì cứ đánh thôi. Dù sao ta là sẽ tự tay tiêu diệt thứ sâu bọ nhà ngươi. Không cần lo lắng vị đại năng ngoài kia nhúng tay vào đâu”
Vấn Tâm Quỷ trong lòng mừng rỡ, gấp gáp hỏi lại cho chắc:
“Ngươi khẳng định? Không phải lừa gạt ta đấy chứ?”
Đến lượt Cao Cường trong lòng sâu sắc hoài nghi. Mặt hàng Vấn Tâm Quỷ này có vẻ hơi ngu ngốc, chẳng lẽ khi còn là con người, chức quan của nó là dùng tiền mua?
Mà thôi quản chi cho nhiều, Cao Cường đứng thẳng dậy và nói:
“Lừa ngươi ta được đồng xu nào không? Bớt ngu xuẩn và chuẩn bị chiến đi. Có thủ đoạn gì thì nhớ tung hết ra, kẻo đến lúc hồn phi phách tán rồi mà vẫn còn thấy hối hận”
“Phốc..” – Vấn Tâm Quỷ từ trên bàn nhảy xuống, vẻ mặt lạnh căm căm: “Giữ lại câu nói đó cho chính mình dùng đi. Ta sẽ vì Âm Phủ loại bỏ một gã Phán Quan vô năng”
“Ha Ha”
Cao Cường ngửa mặt cười lớn, vô năng sao? Vấn Tâm Quỷ này đúng là rất biết cách tìm chết.