Chương : 246
Qua nửa giờ lái xe, Cao Cường ra hiệu để Hoàng Đại Hùng đỗ xe tại đầu con dốc dẫn vào khu dân phố có tên gọi là Trung Liệt.
Là một khu dân cư cấu thành từ mười toà nhà tập thể sáu tầng, lâu năm và cũ kỹ. Có điều mục tiêu tra xét không sinh sống trong những toà nhà tập thể này.
Theo tư liệu Anh Tuấn Đại Vương gửi về thì gã này được thừa kế một căn nhà cấp bốn mái ngói lụp xụp. Nằm lọt thỏm trong mảnh đất tư nhân khá là rộng lớn.
Sau khi đem phân phát Liễm Tức Phù, đợi mọi người dán xong thì toàn đội mới xuống xe. Cao Cường cũng ngay tức thì thả ra thần thức dò xét xung quanh.
Không còn bị hạn chế như khi Trúc Cơ Kỳ, hiện giờ thần thức phạm vi quan sát mở rộng tới 500 mét. Cao Cường có thể một lần dò xét tận ba bốn toà nhà.
Không phát hiện dấu vết tu sĩ, thay vào đó là hình ảnh khá nhiều cặp đôi đang giường chiếu sum vầy. Thành thật xin lỗi, ta không có cố tình nhìn trộm đâu.
Chẳng mấy chốc toàn đội di chuyển tới rìa cuối khu dân cư.
Vừa vắng vẻ lại vừa không lắp đặt hệ thống chiếu sáng, thành ra cả một vùng rộng lớn cứ tối om om.
Nhìn chung khu vực này không thiếu nhà ở, chẳng qua toàn bộ là nhà mái ngói, nằm lọt thỏm trong những mảnh đất vườn rộng lớn trồng đầy cây ăn quả.
Của đáng tội là tối như hũ nút, lại thêm cành lá xào xạc cùng với tiếng côn trùng kêu, khung cảnh có hơi doạ ma, chắc chỉ mấy anh nghiện mới dám mò mẫm.
Không khó để tìm ra mục tiêu, bởi vừa đi tới khu vực này, ngay cả Tiêu Diễm Phượng bọn họ là võ môn tu sĩ mà cũng cảm nhận thấy khí tức âm hàn lạnh lẽo.
Ra hiệu để cả nhóm tại thời dừng bước, sau đó Cao Cường đem thần thức xâm nhập dò xét bên trong.
Qua đó thấy được một căn nhà mái ngói lụp xụp, dạng nhà ba gian, diện tích khá rộng rãi.
Trong căn nhà tối om không ánh đèn này, tại gian phòng khách chính giữa, ngồi lù lù trên tấm sập gụ kê đặt ngay trước tủ ban thờ là một gã trung niên nam tử.
Gã cứ lặng yên ngồi đó giống như đang ngủ gật, dáng vẻ bề ngoài không có nổi nửa điểm khả nghi. Nhưng dưới cái nhìn của Cao Cường thì vô cùng khác.
Với hắc khí toả ra nghi ngút, nhìn gã trông như một bó đuốc, chỉ mỗi tội hoả diễm lại có màu đen kịt.
Dùng thần thức dò xét mấy khu vườn lân cận, xong xuôi Cao Cường mới thấp giọng nói:
“Gã điều tra viên đúng là bị ác linh chiếm xác, không có dấu hiệu dưỡng thành quỷ thi. Trên cổ gã buộc một sợi bùa, hẳn là đồ vật dùng để khống chế ác linh”
“Ta đề xuất đừng vội động thủ” – Không cần suy nghĩ, Tiêu Diễm Phượng lập tức nói ra:
“Gã ký lệnh hẳn là có liên hệ với kẻ khống chế ác linh. Chúng ta quay ra dò xét gã đó xem sao cái đã”
“Tất nhiên không thể nóng vội” – Cao Cường gật đầu tán thành, thuận tiện nói ra ý định:
“Giờ mấy người ở lại đây canh chừng ác linh, nếu nó có dị động thì tiêu diệt. Ta một mình chạy đi dò xét gã tai to mặt lớn kia, có gì sẽ gọi điện thông báo sau”
“Để lão nương đi cùng ngươi” – Tiêu Diễm Phượng ngay tức thì trợn mắt hung hung nói:
“Lỡ như đụng phải tà tu thực lực khủng bố thì sao? Có ta đi cùng sẽ thêm một phần đảm bảo. Ngốc tử bọn họ cũng thừa sức dọn dẹp ác linh vớ vẩn này rồi”
Nghĩ lại thấy Tiêu Diễm Phượng nói cũng đúng, Cao Cường liền lôi ra một lô một lóc đủ các loại phù lục. Ném qua cho bộ ba HKT, rồi cẩn thận dặn dò thêm:
“Ác linh thực lực không ra gì, nhưng nếu nó tự bạo quỷ hồn thì nhức đầu đấy. Các ngươi đừng có đánh áp sát, cứ tầm xa nện phù thiêu chết nó là được rồi. Mà ẩn nấp cho kỹ chút, thấy đối tượng khả nghi cũng đừng ra mặt, trước tiên gọi điện báo cho ta đã”
“Cứ làm như chúng ta là con nít?” – Hoàng Đại Hùng rất không vui, liên tục phất tay nói:
“Hai người cứ việc đi hẹn hò tình cảm, bọn ta tự biết đường xử lý. Trở về thì mua mấy chiếc điện thoại phím bấm, chứ cảm ứng cảm eo này quá khó chơi”
Lão tử chi ra một đống tiền mua cho điện thoại, đã không cảm ơn thì thôi, lại còn kén cá chọn cạnh?
“Yên tâm, sẽ mua cho ngươi một hòm dùng dần” – Cao Cường ngán ngẩm đáp lại một câu, xong liền ra hiệu cho Tiêu Diễm Phượng rồi cùng nhau rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng hai người dần xa khuất, Hoàng Đại Hùng nghiêm mặt nói:
“Ta hoài nghi đội trưởng thích hắn”
“Không thích thì bám dính làm gì?” – Lâm Tiểu Tùng thở dài, đầy tiếc hận nói:
“Đáng tiếc tên kia không có ý với đội trưởng. Sợ rằng sẽ chẳng đi được đến đâu”
“Cái này ngươi liền bậy rồi Choắt” – Đỗ Khải không tán thành, lập tức phản bác:
“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Biết đâu đùng một cái bác sĩ bảo cưới ấy chứ”
“Hai ngươi chỉ nói bậy bạ là giỏi” – Hoàng Đại Hùng có chút phẫn nộ, khẽ quát:
“Bác sĩ làm gì đủ trình khám thai cho tu sĩ? Thấy ta đơn thuần định lừa gạt hả?”
Mặt hàng này ngốc đến nỗi không phân biệt đâu là lời ví von nói đùa? Đỗ Khải và Lâm Tiểu Tùng cùng lúc đưa tay lên vỗ trán, thực sự bó tay bó chân bó toàn thân.
---
“Brừm.. Brừm..”
Ống xả không ngừng toé ra tia lửa điện, kèm với tiếng nổ nghe hung hãn vô cùng.
Không còn cái gẩy chân đá số, cũng chẳng còn cái bắn côn tăng tốc. May thay vẫn còn đó tiếng nẹt pô đầy uy lực, phần nào vơi bớt đi sự mất mát trong lòng hắn.
Đang mải mê thả hồn theo gió, bất chợt Cao Cường cảm nhận thấy tà khí. Vội đưa mắt tìm kiếm thì thấy bầu trời phía đằng trước, huyết khí dày đặc như sương mù.
Hắn lập tức cho xe táp vào lề đường, rồi nhỏ giọng nói với Tiêu Diễm Phượng:
“Ngay tại đằng trước có tà tu ẩn náu, từ nồng độ huyết khí thì tu vi không hề thua kém lão rách nát mà chúng ta từng chạm phải. Nơi này không tiện để đánh giết”
Thừa hiểu ý tứ hắn là gì, Tiêu Diễm Phượng liền vươn tay vỗ nhẹ lên vai hắn và nói:
“Quan trọng là diệt trừ được mối tai hoạ, cần gì phải để tâm những vấn đề khác. Thế gian không thiếu nhất chính là kẻ đáng chết, rồi sẽ đến dịp để ngươi ra tay”
Ngươi thấy ta ưa thích phô trương sức mạnh lắm sao? Cao Cường không biết nói gì cho phải, đành lấy điện thoại, nhanh chóng soạn tin nhắn gửi về cho Lực Ca.
Đúng mười giây sau khi hắn gửi đi tin nhắn, Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng cùng lúc cảm nhận thấy có một cỗ thần thức cường đại thoáng lướt qua thân mình.
Kết quả có thể nghĩ, đợi thêm một phút liền thấy Nhàn lão từ góc tối lững thững đi ra.
Xua tay ngăn cản hắn lên tiếng giải thích, Nhàn lão thấp giọng nói:
“Đằng trước ẩn náu một gã Nguyên Anh viên mãn, may mà ngươi nhắn về, chứ xông bừa thì ăn một chưởng là không còn xương cốt để chôn. Hai đứa theo ta”
Dứt lời Nhàn lão liền quay người đi thẳng về phía trước, lững lững từng bước trông như tản bộ hóng gió. Có điều nhoáng cái liền đi mất hút, chẳng thấy người đâu.
“Sư phụ cũng thật là” – Cao Cường lẩm bẩm một câu, vội vàng phóng xe đuổi theo.
Rốt cuộc phóng xe bạt mạng hơn một dặm đường, hai người mới thấy Nhàn lão đang thảnh thơi đứng đợi ngay trước cổng vào của một khu nhà biệt thự cao cấp.
Cao Cường cho xe dừng lại, rồi hướng Nhàn lão hỏi:
“Sư phụ, cùng nhau tiến vào ư?”
“Là hai đứa các ngươi” – Nhàn lão gõ đầu hắn và nói:
“Nguyên Anh kia ta đã giải quyết, các ngươi vào xem có gì cần dọn dẹp thì làm đi”
Nhàn lão nói xong liền rời khỏi, để lại Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng đứng ngơ ngác nhìn nhau.
“Nhàn lão đúng chuyên gia đả kích người” – Tiêu Diễm Phượng cười khổ khẽ nói.
Cao Cường vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh, vừa hạ thấp giọng xuống mà nói:
“Sư phụ suốt ngày phô trương sức mạnh, nhìn nhiều sẽ thành quen. Giờ chúng ta vào bên trong thôi, xem có gì giải quyết cho nhanh, còn sớm trở về tu luyện”
Tiêu Diễm Phượng tất nhiên không phản đối, mới được tẩy tuỷ, nàng cũng muốn tu luyện nhiều chút.
Tìm góc khuất để thu xe vào trữ vật giới, sau đó cả hai nhún chân nhảy qua tường xâm nhập bên trong.
Cảm thấy né tránh quá phiền toái, Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng liền mò tới phòng an ninh. Gõ ngất đám nhân viên túc trực và ngắt hệ thống camera an ninh.
Xong xuôi mới thông qua thần thức tìm đến căn biệt thự số 69.
Dừng chân trước cổng, Cao Cường cau mày nói:
“Gã ký lệnh cũng là tà tu, đang ngâm máu luyện thể. Lỡ như đám tà tu truyền bá phương pháp tu hành khắp nơi, vậy đại lục này liền sinh linh đồ thán mất thôi”
Nghe xong, Tiêu Diễm Phượng lo lắng vội dò hỏi:
“Ý ngươi là dựa vào tà công, không cần tiên căn vẫn có thể tu hành?”
“Đúng là như vậy” – Cao Cường ngưng trọng nói:
“Chỉ cần được tà tu dẫn đạo, người thường cũng có thể ngưng tụ huyết khí. Nói chung thế gian bao la rộng lớn, rất nhiều con đường tu hành không phụ thuộc tiên căn. Một trường phái mà ai trong chúng ta cũng biết đó là Phật Môn, đòi hỏi phải có phật căn đấy thôi”
Tiêu Diễm Phượng lại gần quàng tay hắn và nói:
“Thực lực không có thì lấy gì để gánh vác? Thời gian nghĩ ngợi linh tinh thà đầu tư cho việc tu luyện. Tương lai nắm giữ sức mạnh cường đại, diệt sạch tà tu là được rồi”
Cô nàng này đầu óc có bị chạm mạch không đây?
Diệt sạch tà tu là được rồi? Nói nghe dễ như ăn kẹo vậy?
Khoan đã, tự dưng lão tử lại lo cho thiên hạ an nguy là thế quỷ nào?
Tâm tư phức tạp, Cao Cường vội vàng nói ra:
“Chúng ta nhanh vào trong giải quyết gã kia. Ta muốn sớm trở về còn tiến hành rèn luyện nâng cao”
Nhàn cư vi bất thiện, các cụ ngày xưa nói quá chuẩn. Vừa mới rảnh rỗi một chút đã nghĩ tới ôm đồm chuyện bao đồng rồi, cần phải ngay lập tức chỉnh đốn mới được.
Tiêu Diễm Phượng tất nhiên sẽ không phản đối, vậy là cả hai tung người nhảy qua cổng tiến vào trong biệt thự. Ngựa không dừng vó xông thẳng xuống tầng hầm đỗ xe.
Gọi tầng hầm đỗ xe vậy thôi, chứ đã cải tạo thành nơi để bí mật tu luyện.
Với mặt sàn hoạ vẽ đủ thứ linh văn đồ án quỷ dị, kết nối tới một hố trũng chứa đầy máu tươi.
Ngốc tại giữa hố trũng là “gã ký lệnh”, hiện đang vận công tu luyện. Gã tập trung tinh thần đến nỗi cửa bị đá tung cũng chẳng thèm phản ứng. Nỗ lực đáng được ghi nhận.
Không nói không rằng, Cao Cường phất nhẹ tay một cái.
Năm mươi tấm Hoả Cầu Phù hoá thành hoả cầu, như bom dội thẳng xuống hố trũng. Giây lát hoả diễm bốc cháy hừng hực, kèm với âm thanh kêu gào vô cùng thảm thiết.
Liếc mắt nhìn sang, Tiêu Diễm Phượng đầy tức giận nói:
“Lần sau ngươi đừng có thiêu sống kiểu này. Nếu không đừng trách lão nương trở mặt”
Thiêu luôn cho nhanh thì đã làm sao nhỉ? Cao Cường buồn bực gật đầu đáp lại. Nói chung nữ nhân mà nổi điên là đáng sợ lắm, nàng ta nghĩ ra trò khủng khiếp gì thì toi a.
Là một khu dân cư cấu thành từ mười toà nhà tập thể sáu tầng, lâu năm và cũ kỹ. Có điều mục tiêu tra xét không sinh sống trong những toà nhà tập thể này.
Theo tư liệu Anh Tuấn Đại Vương gửi về thì gã này được thừa kế một căn nhà cấp bốn mái ngói lụp xụp. Nằm lọt thỏm trong mảnh đất tư nhân khá là rộng lớn.
Sau khi đem phân phát Liễm Tức Phù, đợi mọi người dán xong thì toàn đội mới xuống xe. Cao Cường cũng ngay tức thì thả ra thần thức dò xét xung quanh.
Không còn bị hạn chế như khi Trúc Cơ Kỳ, hiện giờ thần thức phạm vi quan sát mở rộng tới 500 mét. Cao Cường có thể một lần dò xét tận ba bốn toà nhà.
Không phát hiện dấu vết tu sĩ, thay vào đó là hình ảnh khá nhiều cặp đôi đang giường chiếu sum vầy. Thành thật xin lỗi, ta không có cố tình nhìn trộm đâu.
Chẳng mấy chốc toàn đội di chuyển tới rìa cuối khu dân cư.
Vừa vắng vẻ lại vừa không lắp đặt hệ thống chiếu sáng, thành ra cả một vùng rộng lớn cứ tối om om.
Nhìn chung khu vực này không thiếu nhà ở, chẳng qua toàn bộ là nhà mái ngói, nằm lọt thỏm trong những mảnh đất vườn rộng lớn trồng đầy cây ăn quả.
Của đáng tội là tối như hũ nút, lại thêm cành lá xào xạc cùng với tiếng côn trùng kêu, khung cảnh có hơi doạ ma, chắc chỉ mấy anh nghiện mới dám mò mẫm.
Không khó để tìm ra mục tiêu, bởi vừa đi tới khu vực này, ngay cả Tiêu Diễm Phượng bọn họ là võ môn tu sĩ mà cũng cảm nhận thấy khí tức âm hàn lạnh lẽo.
Ra hiệu để cả nhóm tại thời dừng bước, sau đó Cao Cường đem thần thức xâm nhập dò xét bên trong.
Qua đó thấy được một căn nhà mái ngói lụp xụp, dạng nhà ba gian, diện tích khá rộng rãi.
Trong căn nhà tối om không ánh đèn này, tại gian phòng khách chính giữa, ngồi lù lù trên tấm sập gụ kê đặt ngay trước tủ ban thờ là một gã trung niên nam tử.
Gã cứ lặng yên ngồi đó giống như đang ngủ gật, dáng vẻ bề ngoài không có nổi nửa điểm khả nghi. Nhưng dưới cái nhìn của Cao Cường thì vô cùng khác.
Với hắc khí toả ra nghi ngút, nhìn gã trông như một bó đuốc, chỉ mỗi tội hoả diễm lại có màu đen kịt.
Dùng thần thức dò xét mấy khu vườn lân cận, xong xuôi Cao Cường mới thấp giọng nói:
“Gã điều tra viên đúng là bị ác linh chiếm xác, không có dấu hiệu dưỡng thành quỷ thi. Trên cổ gã buộc một sợi bùa, hẳn là đồ vật dùng để khống chế ác linh”
“Ta đề xuất đừng vội động thủ” – Không cần suy nghĩ, Tiêu Diễm Phượng lập tức nói ra:
“Gã ký lệnh hẳn là có liên hệ với kẻ khống chế ác linh. Chúng ta quay ra dò xét gã đó xem sao cái đã”
“Tất nhiên không thể nóng vội” – Cao Cường gật đầu tán thành, thuận tiện nói ra ý định:
“Giờ mấy người ở lại đây canh chừng ác linh, nếu nó có dị động thì tiêu diệt. Ta một mình chạy đi dò xét gã tai to mặt lớn kia, có gì sẽ gọi điện thông báo sau”
“Để lão nương đi cùng ngươi” – Tiêu Diễm Phượng ngay tức thì trợn mắt hung hung nói:
“Lỡ như đụng phải tà tu thực lực khủng bố thì sao? Có ta đi cùng sẽ thêm một phần đảm bảo. Ngốc tử bọn họ cũng thừa sức dọn dẹp ác linh vớ vẩn này rồi”
Nghĩ lại thấy Tiêu Diễm Phượng nói cũng đúng, Cao Cường liền lôi ra một lô một lóc đủ các loại phù lục. Ném qua cho bộ ba HKT, rồi cẩn thận dặn dò thêm:
“Ác linh thực lực không ra gì, nhưng nếu nó tự bạo quỷ hồn thì nhức đầu đấy. Các ngươi đừng có đánh áp sát, cứ tầm xa nện phù thiêu chết nó là được rồi. Mà ẩn nấp cho kỹ chút, thấy đối tượng khả nghi cũng đừng ra mặt, trước tiên gọi điện báo cho ta đã”
“Cứ làm như chúng ta là con nít?” – Hoàng Đại Hùng rất không vui, liên tục phất tay nói:
“Hai người cứ việc đi hẹn hò tình cảm, bọn ta tự biết đường xử lý. Trở về thì mua mấy chiếc điện thoại phím bấm, chứ cảm ứng cảm eo này quá khó chơi”
Lão tử chi ra một đống tiền mua cho điện thoại, đã không cảm ơn thì thôi, lại còn kén cá chọn cạnh?
“Yên tâm, sẽ mua cho ngươi một hòm dùng dần” – Cao Cường ngán ngẩm đáp lại một câu, xong liền ra hiệu cho Tiêu Diễm Phượng rồi cùng nhau rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng hai người dần xa khuất, Hoàng Đại Hùng nghiêm mặt nói:
“Ta hoài nghi đội trưởng thích hắn”
“Không thích thì bám dính làm gì?” – Lâm Tiểu Tùng thở dài, đầy tiếc hận nói:
“Đáng tiếc tên kia không có ý với đội trưởng. Sợ rằng sẽ chẳng đi được đến đâu”
“Cái này ngươi liền bậy rồi Choắt” – Đỗ Khải không tán thành, lập tức phản bác:
“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Biết đâu đùng một cái bác sĩ bảo cưới ấy chứ”
“Hai ngươi chỉ nói bậy bạ là giỏi” – Hoàng Đại Hùng có chút phẫn nộ, khẽ quát:
“Bác sĩ làm gì đủ trình khám thai cho tu sĩ? Thấy ta đơn thuần định lừa gạt hả?”
Mặt hàng này ngốc đến nỗi không phân biệt đâu là lời ví von nói đùa? Đỗ Khải và Lâm Tiểu Tùng cùng lúc đưa tay lên vỗ trán, thực sự bó tay bó chân bó toàn thân.
---
“Brừm.. Brừm..”
Ống xả không ngừng toé ra tia lửa điện, kèm với tiếng nổ nghe hung hãn vô cùng.
Không còn cái gẩy chân đá số, cũng chẳng còn cái bắn côn tăng tốc. May thay vẫn còn đó tiếng nẹt pô đầy uy lực, phần nào vơi bớt đi sự mất mát trong lòng hắn.
Đang mải mê thả hồn theo gió, bất chợt Cao Cường cảm nhận thấy tà khí. Vội đưa mắt tìm kiếm thì thấy bầu trời phía đằng trước, huyết khí dày đặc như sương mù.
Hắn lập tức cho xe táp vào lề đường, rồi nhỏ giọng nói với Tiêu Diễm Phượng:
“Ngay tại đằng trước có tà tu ẩn náu, từ nồng độ huyết khí thì tu vi không hề thua kém lão rách nát mà chúng ta từng chạm phải. Nơi này không tiện để đánh giết”
Thừa hiểu ý tứ hắn là gì, Tiêu Diễm Phượng liền vươn tay vỗ nhẹ lên vai hắn và nói:
“Quan trọng là diệt trừ được mối tai hoạ, cần gì phải để tâm những vấn đề khác. Thế gian không thiếu nhất chính là kẻ đáng chết, rồi sẽ đến dịp để ngươi ra tay”
Ngươi thấy ta ưa thích phô trương sức mạnh lắm sao? Cao Cường không biết nói gì cho phải, đành lấy điện thoại, nhanh chóng soạn tin nhắn gửi về cho Lực Ca.
Đúng mười giây sau khi hắn gửi đi tin nhắn, Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng cùng lúc cảm nhận thấy có một cỗ thần thức cường đại thoáng lướt qua thân mình.
Kết quả có thể nghĩ, đợi thêm một phút liền thấy Nhàn lão từ góc tối lững thững đi ra.
Xua tay ngăn cản hắn lên tiếng giải thích, Nhàn lão thấp giọng nói:
“Đằng trước ẩn náu một gã Nguyên Anh viên mãn, may mà ngươi nhắn về, chứ xông bừa thì ăn một chưởng là không còn xương cốt để chôn. Hai đứa theo ta”
Dứt lời Nhàn lão liền quay người đi thẳng về phía trước, lững lững từng bước trông như tản bộ hóng gió. Có điều nhoáng cái liền đi mất hút, chẳng thấy người đâu.
“Sư phụ cũng thật là” – Cao Cường lẩm bẩm một câu, vội vàng phóng xe đuổi theo.
Rốt cuộc phóng xe bạt mạng hơn một dặm đường, hai người mới thấy Nhàn lão đang thảnh thơi đứng đợi ngay trước cổng vào của một khu nhà biệt thự cao cấp.
Cao Cường cho xe dừng lại, rồi hướng Nhàn lão hỏi:
“Sư phụ, cùng nhau tiến vào ư?”
“Là hai đứa các ngươi” – Nhàn lão gõ đầu hắn và nói:
“Nguyên Anh kia ta đã giải quyết, các ngươi vào xem có gì cần dọn dẹp thì làm đi”
Nhàn lão nói xong liền rời khỏi, để lại Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng đứng ngơ ngác nhìn nhau.
“Nhàn lão đúng chuyên gia đả kích người” – Tiêu Diễm Phượng cười khổ khẽ nói.
Cao Cường vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh, vừa hạ thấp giọng xuống mà nói:
“Sư phụ suốt ngày phô trương sức mạnh, nhìn nhiều sẽ thành quen. Giờ chúng ta vào bên trong thôi, xem có gì giải quyết cho nhanh, còn sớm trở về tu luyện”
Tiêu Diễm Phượng tất nhiên không phản đối, mới được tẩy tuỷ, nàng cũng muốn tu luyện nhiều chút.
Tìm góc khuất để thu xe vào trữ vật giới, sau đó cả hai nhún chân nhảy qua tường xâm nhập bên trong.
Cảm thấy né tránh quá phiền toái, Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng liền mò tới phòng an ninh. Gõ ngất đám nhân viên túc trực và ngắt hệ thống camera an ninh.
Xong xuôi mới thông qua thần thức tìm đến căn biệt thự số 69.
Dừng chân trước cổng, Cao Cường cau mày nói:
“Gã ký lệnh cũng là tà tu, đang ngâm máu luyện thể. Lỡ như đám tà tu truyền bá phương pháp tu hành khắp nơi, vậy đại lục này liền sinh linh đồ thán mất thôi”
Nghe xong, Tiêu Diễm Phượng lo lắng vội dò hỏi:
“Ý ngươi là dựa vào tà công, không cần tiên căn vẫn có thể tu hành?”
“Đúng là như vậy” – Cao Cường ngưng trọng nói:
“Chỉ cần được tà tu dẫn đạo, người thường cũng có thể ngưng tụ huyết khí. Nói chung thế gian bao la rộng lớn, rất nhiều con đường tu hành không phụ thuộc tiên căn. Một trường phái mà ai trong chúng ta cũng biết đó là Phật Môn, đòi hỏi phải có phật căn đấy thôi”
Tiêu Diễm Phượng lại gần quàng tay hắn và nói:
“Thực lực không có thì lấy gì để gánh vác? Thời gian nghĩ ngợi linh tinh thà đầu tư cho việc tu luyện. Tương lai nắm giữ sức mạnh cường đại, diệt sạch tà tu là được rồi”
Cô nàng này đầu óc có bị chạm mạch không đây?
Diệt sạch tà tu là được rồi? Nói nghe dễ như ăn kẹo vậy?
Khoan đã, tự dưng lão tử lại lo cho thiên hạ an nguy là thế quỷ nào?
Tâm tư phức tạp, Cao Cường vội vàng nói ra:
“Chúng ta nhanh vào trong giải quyết gã kia. Ta muốn sớm trở về còn tiến hành rèn luyện nâng cao”
Nhàn cư vi bất thiện, các cụ ngày xưa nói quá chuẩn. Vừa mới rảnh rỗi một chút đã nghĩ tới ôm đồm chuyện bao đồng rồi, cần phải ngay lập tức chỉnh đốn mới được.
Tiêu Diễm Phượng tất nhiên sẽ không phản đối, vậy là cả hai tung người nhảy qua cổng tiến vào trong biệt thự. Ngựa không dừng vó xông thẳng xuống tầng hầm đỗ xe.
Gọi tầng hầm đỗ xe vậy thôi, chứ đã cải tạo thành nơi để bí mật tu luyện.
Với mặt sàn hoạ vẽ đủ thứ linh văn đồ án quỷ dị, kết nối tới một hố trũng chứa đầy máu tươi.
Ngốc tại giữa hố trũng là “gã ký lệnh”, hiện đang vận công tu luyện. Gã tập trung tinh thần đến nỗi cửa bị đá tung cũng chẳng thèm phản ứng. Nỗ lực đáng được ghi nhận.
Không nói không rằng, Cao Cường phất nhẹ tay một cái.
Năm mươi tấm Hoả Cầu Phù hoá thành hoả cầu, như bom dội thẳng xuống hố trũng. Giây lát hoả diễm bốc cháy hừng hực, kèm với âm thanh kêu gào vô cùng thảm thiết.
Liếc mắt nhìn sang, Tiêu Diễm Phượng đầy tức giận nói:
“Lần sau ngươi đừng có thiêu sống kiểu này. Nếu không đừng trách lão nương trở mặt”
Thiêu luôn cho nhanh thì đã làm sao nhỉ? Cao Cường buồn bực gật đầu đáp lại. Nói chung nữ nhân mà nổi điên là đáng sợ lắm, nàng ta nghĩ ra trò khủng khiếp gì thì toi a.